Thượng Thiên Đài

Chương 24 : Trăng sáng chiếu rọi rừng tùng

Người đăng: vipnd2003

.
Thời điểm mà Trình Quân khôi phục ý thức, còn chưa mở mắt, đã nghe được một hồi thanh âm sa sa. Thanh âm kia tựa hồ như tiếng bước chân, lại tựa hồ là như tiếng ván gỗ kéo lê trên mặt tuyết, thanh âm ma xát, gần trong gang tấc, cảm tưởng như ngay dưới thân mình. Trình Quân như thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao ở nơi này lại nghe thấy thanh âm như thế. Hắn mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh hôn ám -- nguyên lai mặt trời đã xuống núi, ánh sáng đã triệt để biến mất rồi. Ngay sau đó, một lần nữa hắn chớp chớp mắt, phát hiện trước mắt chính là bầu trời tối đen, ngẫu nhiên có vài cái bóng xẹt qua, chính là bóng của cây cối trong đêm-- hắn lại ngửa mặt lên thì thấy mình đang nằm trong rừng cây. Càng quỷ dị hơn, hắn lại đang chuyển động. Hắn ngủ ở trên một tấm bè gỗ do cành cây ghép thành, bị người khác kéo đi trong rừng cây, thanh âm sa sa, chính là thanh âm bè gỗ bị kéo đi trên mặt tuyết. Đây là gặp quỷ sao?! Trình Quân không thể không hoài nghi ký ức của chính mình, chính mình vừa mới làm gì ? Không phải là luyện công ở trong một hang động bí ẩn, tại thể lực chống đỡ hết nổi, hôn mê mà nằm xuống sao? Như thế nào bị người đẩy ra ngoài, tại trong rừng cây vận chuyển? Chẳng lẽ rơi vào trong tay Tử Vân Quan? Trình Quân trong nội tâm khẽ rùng mình, lập tức muốn đứng dậy, lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, đầu tiên hắn thấy kinh hãi, rồi sau đó trầm tĩnh lại, dùng cấm thuật, ắt gặp phải phản phệ, chuyện này cũng hết sức bình thường . Nếu không phải hắn đem một viên linh thạch cuối cùng làm linh pháp để cố bổn bồi nguyên , vậy thì hắn không chỉ bất động một vài canh giờ rồi. Hiện tại hoàn hảo, chín khối linh thạch huyết tế, làm cho hắn vượt qua ngưỡng cửa, bước vào giai đoạn trung kỳ, tuy chỉ vừa mới gia nhập đệ tứ trọng, nhưng vượt qua được thời điểm mấu chốt này, tu vi thay đổi không ít, cũng có thực lực để đánh một trận với Nhạc Hoa đạo nhân. Mà phải trả một giá lớn, đó là toàn thân bất động trong mấy canh giờ, đợi cho thương thế hồi phục, đương vô hậu hoạn. Nhưng mà, chính mình là rơi vào trong tay ai ? Không thể di động thân thể, hắn chỉ có thể tận lực di động tầm mắt, nhìn lại phía trước, chỉ thấy phía trước bè gỗ, quả thật có thể trông thấy một bóng lưng, chắc chắn là người đang kéo hắn đi, nhưng mà bởi vì sắc trời hôn ám, thị giác cũng mơ hồ, cuối cùng thấy không rõ người nọ là cao hay thấp, là béo hay gầy. Thấy không rõ...... thôi quên đi. Trình Quân nhắm mắt lại, đơn giản không để ý cũng không hỏi gì, tự dùng pháp môn điều trị khí tức, chỉ cần cho hắn hai ba canh giờ, liền có thể khôi phục tự nhiên, đến lúc đó vô luận là ai, cũng sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt cũng qua hơn một canh giờ, chân tay của hắn đã khôi phục một chút, lại vẫn nằm ở trên bè gỗ như thường , không làm ra bất cứ cử động nào. Trong vòng một canh giờ, thanh âm sa sa thủy chung không ngừng, bè gỗ một đường về phía trước, tại trong rừng lướt qua. Người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, muốn đem ta kéo đến đâu? Trình Quân trong nội tâm chạy qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng thấy chính mình cũng không có trói buộc gì, xem ra người này chưa chắc đã có địch ý. Lại qua một hồi lâu, đột nhiên, trong rừng tối đen xuất hiện ánh lửa, tại đêm khuya tịch mịch , có vẻ thập phần chói mắt, Trình Quân nghiêng đầu, liền thấy ánh lửa kim hồng sắc, lóe lên lóe lên, tại cách đó không xa. Ánh lửa nhan sắc rất sáng ngời , nhìn không giống các loại tà pháp , đại khái là đống lửa bình thường mà thôi . Bè gỗ chở Trình Quân dừng lại, sau đó chuyển phương hướng, đi đến nơi có ánh lửa kia . Trình Quân âm thầm rùng mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đã đến nơi , bên kia có cái gì? Mặc dù thân thể đã tốt hơn, nhưng Trình Quân vẫn nằm im, hai mắt chậm rãi khép lại, bộ dạng phảng phất mê man chưa tỉnh. Dần dần , bè gỗ càng đến gần hơn, Trình Quân chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi. Đó là mùi thơm của thịt bị nướng, mỡ chảy ra rơi vào đống lửa, làm cho người khác không nhịn được cảm thấy thèm thuồng. Trình Quân trong nội tâm âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ có người đang nấu nướng trong rừng sao? Hương vị này quen thuộc , bình thường chỉ xuất hiện ở những món ăn nấu nướng của lữ nhân , chẳng lẽ phía bên đó, thực sự không phải căn cứ bí mật gì. Đang nghĩ ngợi, bè gỗ dừng lại, Trình Quân trong nội tâm nói:“Đến!” Trong lúc nhất thời cũng không có nghe thấy bất cứ tiếng động gì, chỉ nghe được ngẫu nhiên tiếng gió thổi qua tán cây , thanh âm lá động trầm thấp , ngược lại tăng thêm thêm vài phần yên tĩnh. Tại trong hoàn cảnh này , Trình Quân cảm giác giống như hô hấp của mình cũng ngừng lại. Một lát sau, mới nghe một cái giọng nữ nhẹ nhàng cất lên :“Vị sư phó này......” Trình Quân khẽ giật mình, thầm nghĩ: Người này là một vị sư phó ? Là hòa thượng sao? Bên kia một cái thanh âm trả lời :“A, nguyên lai là vị tiểu nương tử, bần tăng hữu lễ......” Nói đến một nửa, đột nhiên quát lớn nói:“Hảo, là một con yêu nghiệt sao!” Chỉ nghe một tiếng sói tru, một hồi kim loại loạn hưởng, Trình Quân mặc dù nhắm mắt, cũng cảm nhận được một cổ kình phong đập vào mặt, chỉ nghe âm thanh của nữ tử kia:“Ai ui” một tiếng, một trận gió mạnh vụt qua, tiếp theo một hồi vó ngựa dày đặc truyền tới, men theo trận gió mà đi, hiển nhiên là đuổi theo đằng sau. Trình Quân nằm ở trên bè gỗ, chỉ cảm thấy khó có thể giải thích được, chuyện xảy ra như thế nào ? Chỉ là không hiểu vấn đề tại đâu? Tình hình vừa rồi hoàn toàn không giống với suy nghĩ của hắn, giống như xảy ra vấn đề gì đó. Tình huống xảy ra làm hắn nhất thời không phản ứng kịp. Hắn đơn giản vẫn nằm bất động, lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao toàn thân khí lực không hoàn toàn hồi phục, đợi cho khí lực khôi phục, lại xem xét tình huống cũng không muộn. Toàn tâm toàn ý điều tức, một lát sau, Trình Quân đã hoàn toàn khôi phục hành động, mở to mắt. Vừa mới mở mắt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một khỏa đầu bóng lưỡng, Trình Quân hoảng sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu, đàu bóng lưỡng cũng không kịp lui lại phía sau, hai người đụng vào nhau vang lên một tiếng. Đầu bóng lưỡng “Cáp --” một tiếng, sau này co rụt lại, hai người đồng thời ôm đầu, hai mặt nhìn nhau. Chỉ thấy người đầu bóng lưỡng này, quả nhiên là một hòa thượng, thoạt nhìn thì chừng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt tròn, dưới hàm có một chút râu, khoác áo cà sa đỏ thẫm, trong tay chống ô kim thiền trượng, tuy trông qua có phần đoan chính , nhưng nhìn mặt mày và thân hình, không thể che hết một cỗ khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh. Trình Quân mục quang ngưng tụ, trong lòng có vài phần cảnh giác, thầm nghĩ: Nguyên lai là một người tu luyện trong phật môn ! Xem ra cũng tiếp cận Bì Nang cảnh giới tiểu viên mãn, so với cảnh giới của ta và Nhạc Hoa lão đạo còn muốn cao hơn. Vạn Mã Sơn sao lại xuất hiện một cao thủ như thế này? A, chẳng lẽ là...... Hòa thượng kia cũng đồng thời nói:“Như thế nào, ngươi là một người tu đạo? Còn là một nhân loại. Quái tai. Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, tu vi lại không kém, làm sao lại làm bạn cùng với yêu nghiệt chứ ?” Trình Quân khẽ giật mình, nói:“Yêu nghiệt ? Yêu nghiệt ở nơi nào?” Hòa thượng kia hai mắt kim quang lóe lên, đánh giá Trình Quân, Trình Quân nhận ra đó là thần thông của Phật môn Nhãn Thức , cũng không để ý tới, trầm mặc không nói. Hòa thượng nhìn kỹ một phen, vỗ tay nói:“Rất tốt, trên người của ngươi không có yêu khí, không phải cùng phe với yêu nghiệt . Ta biết rằng, ngươi là vừa mới bị yêu nghiệt bắt đi , bị nàng kéo vào trong động hưởng dụng. Quái, đạo hạnh của ngươi không kém , yêu khí của yêu nghiệt này cũng bình thường, chẳng qua là tiểu yêu mà thôi, tu vi cũng không bằng ngươi, làm sao có thể đem ngươi bắt đi?” Trình Quân nói:“Như thế nào, vừa mới kéo ta đi, chính là một con yêu quái sao ?” Thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là nàng! Trong miệng nửa thật nửa giả giải thích nói:“Ta luyện công gặp chỗ bế tắc, bị hôn mê, tỉnh lại đã thấy bị người khác kéo đi, ta cũng vậy không biết đó là ai.” Hòa thượng kia cười nói:“Vậy thì khó trách – tiểu yêu này rõ ràng là xà tinh, chỉ là vừa tu thành hình người, không có đạo hạnh gì đáng nói. Chắc là nàng rình rập đồng tử nguyên dương của ngươi, đem ngươi bắt vào đông phủ , rồi chậm rãi tiêu hóa. Ha ha, cũng may ngươi gặp ta, vừa rồi ta mới đuổi theo nàng, làm nàng hiện rõ nguyên hình, chui vào bên trong khe đá chạy trối chết đi. Ai, tiểu yêu này suy nhược như thế, bần tăng ngược lại không muốn truy nã nữa, đành quay đầu trở lại đến xem xét ngươi. Nguyên lai ngươi quả nhiên không phải người cùng phe với nàng, không có việc gì , không có việc gì , ha ha, mọi chuyện đã được giải quyết, từ nay về sau ngươi luyện công cẩn thận một chút là được.” Nói rồi không chút khách khí vỗ vai Trình Quân bành bạch . Trình Quân thầm nghĩ:“Hòa thượng này thật sự là hiền hoà.” Nói:“Ta đây liền đa tạ ơn cứu mạng của đại sư.” Nói lời này, trong lòng hắn có hàm ý vui đùa một chút . Hòa thượng kia lại hồn nhiên như chưa phát giác ra, nói:“Không có việc gì, không có việc gì, tiện tay mà thôi.” Đứng lên nói:“Ta xem ngươi bị kinh hãi không nhỏ, ngồi bên cạnh đống lửa này đi.” Trình Quân tự không thể nói: Ngươi thấy ta bị kinh hãi bao giờ ? Cười cười, nói:“Đã làm phiền rồi.” Hắn vừa đi tới bên cạnh đống lửa , chỉ nghe hòa thượng kia cả kinh kêu lên:“Ai ui , tiểu yêu nghiệt này tới không trùng hợp chút nào, món nướng của bần tang đã bị cháy mất rồi.” Trình Quân đi tới, chỉ thấy trên đống lửa là một càng cây bắc ngang qua, trên đó là một con mồi béo ngậy , hòa thượng kia kéo xuống một cái đùi, cắn một miếng to, nói:“Quả nhiên là nướng có chút quá lửa, cũng may không có cháy. Ngươi cũng tới đây ăn đi.” Nói rồi đem một cái đùi khác đưa cho Trình Quân. Trình Quân tuy cảm thấy hòa thượng này có chút phạm giới, nhưng tính tình rất là sảng khoái, mắt thấy thịt nướng trước mắt, một cổ hương khí xông vào mũi, cười nói:“Đa tạ.” Hai tay tiếp nhận, cũng cắn một miếng thật to. Hòa thượng kia mình cũng đem một cái đùi, cắn miệng đầy, thoải mái nhai, miệng bóng nhẫy nói:“Ngươi tiểu tử ngược lại thống khoái. Không giống một đám gia hỏa khác, hòa thượng hảo hảo cho bọn hắn thịt ăn, cư nhiên còn ngại đông ngại tây, còn nói cái gì Bồ Tát trách tội, con mẹ nó...... Thịt nướng này như thế nào?” Trình Quân nhai vài miếng, nói:“Là thịt sói a, hỏa hầu ngược lại vừa vặn, không lộ vẻ thô ráp. Muối nêm vừa đúng, mặn đạm vừa miệng. Ta cũng rất thích dùng gỗ tùng để nướng, có một mùi thơm ngát vô cùng.” Hòa thượng kia mừng rỡ, nói:“Nguyên lai là người sành ăn , hảo, hảo, rất hợp tính khí của hòa thượng. Kỳ thật ta cũng không thường xuyên ăn thịt sói, quá cứng ngắc, cũng không có hương vị. Ngươi nói xem , sinh trưởng giống nhau, vì sao thịt chó lại ăn ngon đến vậy?” Lại cắn một miếng to, đem một cái hồ lô lấy ra, hung hăng uống một ngụm, nói:“Đáng tiếc ngươi là tiểu oa nhi , không thể uống rượu, bằng không ta đây có hảo tửu trên đời khó gặp, cũng có thể cho ngươi nếm thử.” Trình Quân cười nhẹ một tiếng, nói:“Là chính ngươi ủ rượu hay sao ? Ngửi mùi là vị trái cây, chỉ sợ không đủ kình đạo.” Hòa thượng kia nghe xong giận dữ, đem hồ lô ném cho Trình Quân, nói:“Ngươi nếm thử đi, ta đi nhiều địa phương như vậy, hòa thượng uống qua rượu không có một ngàn cũng có tám trăm, còn không có người nào dám nói rượu của ta chưa đủ mạnh.” Trình Quân tiếp nhận ngửa đầu rót một miệng lớn, cười nói:“Quả nhiên là hảo tửu.” Hòa thượng kia mắt liếc qua hắn, nói: “Tiểu hài tử như ngươi thì biết gì là hảo tửu chứ ? Ngươi nói xem rượu của ta ngon ở chỗ nào?” Trình Quân lại cười nói:“Rượu này chỉ dùng để bồ đào, cây mơ, cây sơn trà nhiều loại trái cây ủ thành ,nồng đậm thuần hậu, vậy cũng thôi, mấu chốt là dùng nước rất tốt . Thịnh Thiên không có loại nước lạnh đến thế. Tất nhiên là phía bắc Phụng Thiên Tuyết Sơn hàn tuyền, đem loại băng ở trên đỉnh núi cao nhất lấy xuống , mới là tốt nhất.” Hòa thượng kia nghe thấy thế vui mừng quá đỗi, vượt qua đống lửa, vỗ vỗ vai Trình Quân, nói:“Tiểu tử ngươi quả thật không sai, chắc là từ nhỏ bắt đầu trộm uống rượu , hảo hài tử có tiền đồ, cùng ta còn bé giống như đúc.” Nói rồi lại tăng lớn vài phần lực tay, vỗ bành bạch vào bờ vai của hắn. Vỗ vài cái, hòa thượng kia đột nhiên thu tay về, kêu lên:“Ai u, không tốt, dùng lực quá mạnh.” Lại thấy Trình Quân y nguyên cầm hồ lô rượu mỉm cười, kinh ngạc nói:“Tiểu tử, ngươi thân thể rất rắn chắc a. Đạo môn tu sĩ các ngươi tu nội không tu ngoại, tinh khí không tràn ra ngoài, khó có người có gân cốt tốt như thế.” Trình Quân cười cười, hắn cũng không có rèn luyện thân thể, đạo gia tu nội không tu ngoại, hắn cũng không có cố ý nội ngoại đồng tu. Chỉ là hắn hôm nay sớm đã bước vào tứ trọng tu vi, nhưng có thói quen ẩn giấu tu vi của mình, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ có tam trọng, hòa thượng kia đánh giá sai tu vi của hắn, tự nhiên cũng đánh giá sai thể chất của hắn. Hòa thượng kia thích thú đứng lên, ngồi ở bên cạnh Trình Quân, một bên xé thịt sói ăn, một bên rót rượu, qua không biết bao lâu, sắc trời ảm đạm xuống, hai người cũng đã uống rượu đến gần sáng , cả một con sói đã ăn hơn nửa. Hòa thượng kia lau miệng đứng lên, nói:“Sắc trời đã gần sáng, tại trong rừng này ngồi cả đêm, đã hơi quá sức, chúng ta đi thôi. Ngươi ở gần đây phải không ?” Trình Quân nói:“Hiện tại ở tại trên ngọn núi đằng sau.” Nói rồi hướng bên kia chỉ chỏ. Hòa thượng kia nói:“A, ngươi là người địa phương? Vậy thì tốt quá. Đúng lúc ta có một sự kiện hỏi ngươi, ngươi biết trong núi này, có Vạn Mã Tự không?” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang