Giới Hoàng

Chương 21 : Danh ngạch tranh đoạt chiến bắt đầu font

Người đăng: vipnd2003

Mười ngày thời gian, liên tiếp tiến bộ hai cấp, trở thành Bát phẩm Võ Sĩ! Thành tựu này nếu lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ gây ra oanh động phi thường lớn , chính Thạch Phong cũng cảm thấy có chút không thật, chỉ có lực lượng thật sự trong cơ thể nói cho hắn biết, thật sự là Bát phẩm Võ Sĩ. "Một tháng, từ Tứ phẩm Võ Sĩ tiến vào Bát phẩm Võ Sĩ, vượt qua bốn cảnh giới , ngươi nói ta còn có cần thiết phải tham gia danh ngạch tranh đoạt chiến, tranh thủ cơ hội bái kiến Vũ Thánh hay không?" Thạch Phong cười nói, dựa theo lời của Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh, một năm, trở thành Vũ Thánh, còn cần thiết đi diện kiến Vũ Thánh sao. "Tự nhiên là cần thiết, còn là phi thường cần thiết." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói. Thạch Phong nói: "Du ngoạn sơn thuỷ ở thánh Sơn, mới có thể mở rộng nhãn giới, mà trên thánh sơn, có thể lấy ra Tụ Linh Thánh Quả loại kỳ trân này, tất nhiên sẽ có những bảo vật khác." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói: "Không chỉ như thế, ngươi muốn nhanh chóng tu luyện, đi Thánh Sơn là một chọn lựa tương đối không tồi, có danh ngạch, đi vào càng dễ dàng hơn, nếu không có danh ngạch, lấy Cửu phẩm Vũ Thánh mà nói, Thánh sơn không chừng có mấy Vũ Thánh, mạnh mẽ xông vào, chẳng qua là đi chịu chết, còn nữa, cũng khó nói là Thánh Sơn không có bổn mạng máu huyết thú vương cấp a, đối với luyện thú sau này trợ giúp mới có thể lớn hơn, cho nên phải đến Thánh Sơn, danh ngạch phải tranh thủ." "Đúng, luyện thú!" Thạch Phong nhìn về phía cánh tay phải của mình. Hắn hiện tại đã biết rõ sau khi luyện thú, chính mình đạt được thực lực thế nào. "Cánh tay phải của ngươi, có thể coi như là cánh tay của Cửu Thiên Chân Hỏa, Cửu Thiên Chân Hỏa Tí." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói, "Chẳng những lực công kích mạnh mẻ, hơn nữa trình độ bền bỉ có thể để thần binh lợi khí cũng muốn hổ thẹn không bằng , chỉ lấy Huyết Lang thương mà nói, nếu như dùng Cửu Thiên Chân Hỏa Tí, ngươi có thể đủ một đem thương này bẻ làm ba mảnh." "Mạnh như vậy!" Thạch Phong vui vẻ nói. Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói: "Thử một chút xem." Thạch Phong lắc đầu "Huyết Lang thương vẫn còn muốn dùng, trong tay ta cũng không có binh khí nào tốt hơn nó." Hắn quan sát một chút, ở bên cạnh có một khối sắt dày đến một thước , phía trên có vết đấm lưu lại, đó là một loại săts Thạch gia dùng để tu luyện tên là thiết thạch quyền linh kỹ "Mượn nó tới thử xem sao." "Trước dùng lực lượng mạnh nhất của ngươi, thông qua Huyết Lang thương phóng xuất, lại dùng Bạo Long Toản tới đánh, cuối cùng dùng Cửu Thiên Chân Hỏa Tí lai nghiệm chứng một chút." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói. Thạch Phong cũng đang có ý đó. Như vậy mới có thể nhìn ra bất đồng, hắn liền giơ lên Huyết Lang thương. Linh nguyên rót vào, toàn lực đâm qua. Phanh! Huyết Lang thương chính là cực phẩm binh khí, vô cùng sắc bén, một thương đâm tới, ở Bát phẩm Võ Sĩ có cuồng bạo lực lượng đánh sâu vào, mủi thương liền đâm vào khối sắt gần mười phân. Thạch Phong lần nữa giơ lên Huyết Lang thương. Bạo Long Toản! Ngay lập tức, hai trăm bốn mươi chuyển! Phốc! Một thương ám sát, phía trên khối sắt liền lưu lại một vết thương sâu chừng bốn mươi phân, hơn nữa ở chung quanh vết thương xuất hiện vết rách giống như mạng nhện , phạm vi dài chừng nửa thước. Đem Huyết Lang thương cắm trên mặt đất, Thạch Phong giơ lên cánh tay phải. "Luyện thú sau đạt được Cửu Thiên Chân Hỏa Tí có một chỗ tốt, chính là chỉ cần một tia linh nguyên đã phát huy ra được uy lực, làm cho ngươi không hao tổn nhiều." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói. Thạch Phong liền lấy ra một chút linh nguyên, cũng chính là một phần trăm lực lượng vừa rồi sử dụng Bạo Long Toản mà thôi, truyền vào bên trong cánh tay phải, lập tức liền thấy trên cánh tay phải toát ra đằng đằng ngọn lửa, bên trong có thêm một đầu thú ảnh Cửu Thiên Chân Hỏa Thú dữ tợn như ẩn như hiện, trên cả cánh tay thoáng cái đầy dẫy lực lượng hủy thiên diệt địa . "Cửu Thiên Chân Hỏa Tí!" Hướng về phía địa phương bên trái khối sắt hoàn hảo không tổn hao gì , cường lực một quyền. Oanh! Một quyền đánh tới, nổ vang. Cả khối sắt ầm ầm phát vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra bốn phía, trực tiếp khảm vào vách tường trong mật thất , mặt đất cùng trên đỉnh vách đá. Hắn vừa nghiêng đầu, thấy một khối sắt vỡ lớn cỡ đầu người khảm ở trong vách tường, thân thủ bắt lấy. Ba ba ba... Năm ngón tay đâm sâu vào trong đó. Mà linh nguyên cơ hồ không có bất kỳ tiêu hao nào. "Quá biến thái!" Thạch Phong sợ hãi than. Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói: "Đây chỉ là bề ngoài mà thôi, dù sao chúng ta cũng quá yếu, chờ đạt tới độ cao nhất định , chúng ta có năng lực tiếp xúc với một chút ma thú thực lực cường đại , khi đó luyện thú, mới có thể coi là là chân chính luyện thú." Thạch Phong nghe vậy, không khỏi cười nói: "Ngươi đang hấp dẫn ta rời đi Đông Lâm quận thành, ra ngoài lịch lãm hay sao." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói: "Ý nghĩ của ngươi hiển nhiên là đúng." Thạch Phong không khỏi cười lớn lên. Lần này luyện thú chẳng qua là một chút mà thôi, chân chính luyện thú chẳng những cần ma thú cường đại, còn cần có chút đặc thù. "Lần này luyện thú tốn hao thời gian cũng không ngắn, phải, danh ngạch tranh đoạt chiến cũng sắp bắt đầu, ngươi nên lên đường thôi." Bát Hoang Luyện Thần Đỉnh nói. Thạch Phong vừa nghe, lập tức thu thập một chút, mang theo Huyết Lang thương rời đi mật thất. Hôm nay chính là danh ngạch tranh đoạt chiến! Bái kiến Vũ Thánh, là khát vọng của tất cả mọi người trong Vân La Quốc, bởi vì việc này tương đương làm cho ngươi có cơ hội thành đồ đệ Vũ Thánh , kém cõi nhất cũng có thể đạt được Thánh quả thông mạch, từ đó tu luyện dũng mãnh tinh tiến, trở thành Vũ Tôn không nói chơi. Vũ Tôn, là người mạnh nhất Đông Lâm quận. Danh ngạch tranh đoạt chiến trình độ bị chú ý, vượt xa hết thảy, sáng sớm trời còn chưa sáng, người đã tụ tập chật chội ở trên quảng trường Đông Lâm quận, ở thời điểm mặt trời ló dạng, Đông Lâm quận quảng trường đã đầy người, ngay cả trên cây cối chung quanh cũng tràn đầy người, có thể thấy được trình độ bị chú ý. Ở một bên quảng trường , thiết lập vị trí khách quý, chỗ ngồi không ít, ước chừng hơn ba mươi cái. Đông Lâm quận thành Thành chủ Nguyệt Mộng Điệp ngồi ở chính giữa. Nàng mang theo cảm giác vô hạn phong tình làm say đắm lòng người. Ở bên cạnh nàng còn có một người trung niên nam tử, đó chính là Đông Lâm quận thành Phó thành chủ Cao Kiến Tân, ở Vân La Quốc, từng cái quận thành bên trong đều có hai vị Thành chủ, Nguyệt Mộng Điệp Thành chủ như vậy là Vân La Quốc Quốc vương bổ nhiệm , mà Phó Thành chủ Cao Kiến Tân lại là Thánh Sơn Vũ Thánh sai khiến , tác dụng cuar Phó Thành chủ chính là gặp phải thời điểm nguy hiểm, mới xuất thủ, bình thời đối với chuyện tình bên trong quận thành, cũng không nhúng tay vào . Lần này danh ngạch tranh đoạt chiến, chính là có vị Phó thành chủ Cao Kiến Tân chủ trì . Cuối cùng quyết định người thắng , do Cao Kiến Tân đề cử đi tới Thánh Sơn. Phía bên phải Nguyệt Mộng Điệp còn lại là hai người Thạch gia Thạch Thiên Long cùng Chu gia Chu Khiếu Thiên. "Thiên Long huynh, lần này danh ngạch tranh đoạt chiến bất luận sinh tử , ngươi là phải làm tốt chuẩn bị nhặt xác cho cháu của mình ." Chu Khiếu Thiên cười híp mắt nói. Thạch Thiên Long mặt không chút thay đổi, mấy ngày nay, hắn cũng là thao toái tâm, nghĩ hết biện pháp, nhưng không có chút đối sách nào, nhưng đối mặt Chu Khiếu Thiên, cũng không thể yếu thế, lạnh lùng nói: "Đừng cao hứng quá sớm, Chu Dương chưa nhất định là người thắng sau cùng." "Ha ha, ngươi còn muốn xuất hiện kỳ tích hay sao ? Dạ, Thạch Phong mười lăm tuổi, Lục phẩm Võ Sĩ đã rất kinh người, nhưng ngươi cho là hắn có thể trong mười ngày vượt qua hai cấp, trở thành Bát phẩm Võ Sĩ sao? Đừng nói ngươi, coi như là Vân La Quốc Vũ Thánh, cũng tuyệt đối không tin, Thạch gia nhất định ở trong tay Chu Khiếu Thiên ta đây diệt vong ." Chu Khiếu Thiên cười to nói. Thạch Thiên Long sắc mặt âm trầm. Đông Lâm quận thành đúng là không người nào có thể cùng Chu Dương chống lại, lần này danh ngạch tranh đoạt chiến, cơ hồ nhất định nếu bị Chu Dương lấy đi , một năm sau, Thạch gia sẽ gặp phải diệt vong . Về phần nói Thạch Phong trong mười ngày vượt qua hai cấp bậc, trở thành Bát phẩm Võ Sĩ, vậy thì không thể nào? Nếu thật như thế, thì không thể nói kỳ tích rồi, chính là thần tích . Đáng tiếc, việc đó không có khả năng. Cũng không lâu lắm, phó thành chủ Cao Kiến Tân đứng lên, hai tay ý bảo an tĩnh. Đám người ầm ầm lúc này mới bình tĩnh trở lại. "Lần này là lần đầu tiên Đông Lâm quận thành chúng ta đạt được danh ngạch bái kiến Vũ Thánh , người tham gia cũng phải nhớ kỹ, lần này tranh tài, sinh tử bất luận, nhưng vì giảm thiếu một ít thương vong vô vị , Thánh Sơn truyền xuống yêu cầu, chỉ có Lục phẩm Võ Sĩ trở lên, mới được tham gia." Thanh âm Cao Kiến Tân không lớn, nhưng truyền khắp bốn phía. Chỉ có Lục phẩm Võ Sĩ trở lên mới có thể dự thi, điều kiện này trực tiếp để cho chín phần trong đám người không có tư cách dự thi . Hai đại gia tộc cường đại nhất Đông Lâm quận thành chính là Thạch gia cùng Chu gia, hai nhà này toàn lực tài bồi, Lục phẩm Võ Sĩ trong lớp trẻ cũng không có mấy, chớ đừng nói chi là người bên cạnh . Tiếng nói vừa dứt, Chu gia liền có một người tung nhảy ra. Trong sân rộng, tạm thời xây dựng lên lôi đài, chuyên vì tranh tài mà tạo dựng lên . "Chu gia Chu Lượng, Thất phẩm Võ Sĩ!" Nhảy lên trên lôi đài, cất giọng hét lớn, thể hiện thân phận cùng thực lực. Thất phẩm Võ Sĩ, trực sẽ làm cho người chung quanh an tĩnh lại rồi, bao gồm cả Thạch gia. Chu Lượng thấy không có người ứng chiến, liền lớn tiếng quát lần nữa: "Ai muốn cùng Chu Lượng tới đánh một trận!" Bốn phía yên lặng như tờ. Tất cả mọi người nhìn về phía Thạch gia, mong đợi Thạch gia có người đi ra ngoài ứng chiến, nhưng về phía Thạch gia, sắc mặt mọi người âm trầm đáng sợ, bọn họ căn bản không người nào có thể cùng Chu Lượng ứng chiến, ở Thạch gia, lớp trẻ chỉ có Thạch Đào cùng Thạch Anh đạt đến trình độ Lục phẩm Võ Sĩ, hay là Thạch gia toàn lực tài bồi , những người khác mạnh nhất cũng bất quá là Ngũ phẩm Võ Sĩ mà thôi, nhưng Chu Lượng cũng là Thất phẩm Võ Sĩ, trong đám trẻ mà nói, Thạch gia xa xa thua kém Chu gia. "Thiên Long huynh, người của Thạch gia đâu? Làm sao còn không ra sân, không phải bị dọa sợ rồi, không dám xuất chiến sao." Chu Khiếu Thiên cười nói, thanh âm của hắn cố ý lớn hơn, để cho rất nhiều người nghe được. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người cũng tập trung qua đó. Thạch Thiên Long nét mặt già nua xanh mét, đây là cố ý nhục nhã hắn, nhưng ai bảo Thạch gia đúng là không tìm ra người xuất chiến đâu rồi, hắn hít sâu một hơi, " Thạch gia từ bỏ..." "Ta tới cùng ngươi đánh một trận!" Đột nhiên một cái thanh âm ở trên không truyền đến, giống như sét đánh ngang trời. Đám người chật chội lập tức phân tán ra , nhượng xuất một cái lối đi. Chỉ thấy một thân ảnh mông lung ở đây dưới ánh mặt trời mới mọc, toàn thân tản ra kim quang nhàn nhạt, chậm rãi hướng trong sân đi tới, trong tay lóe sáng một cái trường thương, mủi thương điểm trên mặt đất, cùng đại địa ma sát, hỏa tinh văng khắp nơi, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng . Người tới phụ cận, mọi người đều thấy rõ ràng. Người tới chính là Thạch Phong! "Gia gia, Thạch Phong nguyện vì Thạch gia xuất chiến!" Thạch Phong cất cao giọng nói, trung khí mười phần, thanh âm vang vọng. Thạch Thiên Long sắc mặt biến hóa, gấp giọng nói: "Tiểu Phong, không cần hành động theo cảm tình, ngươi còn quá nhỏ, tương lai của ngươi vô hạn quang minh, không cần mạo hiểm như thế ." Thạch Phong là hi vọng của Thạch gia , hắn không hi vọng Thạch Phong gặp nguy hiểm. Danh ngạch tranh đoạt chiến, sinh tử không quản, chính là ý nghĩa giết người cũng không có chuyện gì. "Gia gia, nếu ta muốn chiến, tự có lòng tin chiến thắng." Thạch Phong nói, hắn ngược lại nhìn lướt qua Nguyệt Mộng Điệp, khẽ mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Chu Lượng " Chu Lượng, đến chiến!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang