Giới Hoàng

Chương 10 : Mỹ nhân thành chủspanfont

Người đăng: vipnd2003

Đông Lâm quận thành có hai đại gia tộc, Thạch gia cùng Chu gia, bọn họ có thể chung sống hòa bình với nhau, còn phải nhờ sự giúp đỡ một người khác, đó chính là mỹ nữ thành chủ nắm trong tay cả Đông Lâm quận thành, Nguyệt Mộng Điệp. Vị mỹ nữ thành chủ này lai lịch thần bí, nhưng tất cả mọi người trong Đông Lâm quận thành cũng hoài nghi , chính là nàng đã từng bái kiến Vũ Thánh, nhận được Tụ Linh Thánh quả, mạnh mẽ đem thực lực tăng lên tới cảnh giới Vũ Tôn , chẳng qua là không ai biết cụ thể là Vũ Tôn mấy phẩm, tất cả mọi người đều ngầm định, mỹ nữ thành chủ là đệ nhất cao thủ của Đông Lâm quận thành, đối với giải thích này, Thạch Thiên Long cùng Chu Khiếu Thiên hai cái Nhất phẩm Vũ Tôn cũng công nhận , chưa bao giờ phản đối. Thân là thành chủ, Nguyệt Mộng Điệp cũng vô cùng khiêm tốn. Người gặp qua nàng cũng không nhiều, nhưng lại không ai dám bỏ qua sự tồn tại của nàng, dù sao ở Đông Lâm quận thành, phàm là Vũ Tôn, cũng là cao thủ số một số hai . Thạch Phong cũng có chút mong đợi nhìn thấy mỹ nữ thành chủ. Hắn còn chưa từng gặp mặt nàng. Thời gian không lâu , Thạch gia sửa sang chuẩn bị đầy đủ khế ước một nửa tài sản, là một trương khế đất, người của Chu gia cũng lấy ra trấn gia chi bảo Huyết Lang Thương, còn có một đám tinh nhuệ của Chu gia cũng đi tới Thạch gia. Song phương tụ tập ở diễn võ trường. Thạch Phong nhìn Huyết Lang thương, cũng có chút hưng phấn. Huyết Lang thương tuyệt đối là đệ nhất binh khí bên trong Đông Lâm quận thành, có thể có một thanh trường thương như thế, đối với mình phát huy Bạo Long Toản, không thể nghi ngờ là trợ giúp vô cùng lớn . "Thành chủ đến!" Mọi người ở đây rối rít nhìn lại. Chỉ thấy một đạo thân ảnh yểu điệu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bộ dạng nàng nhìn qua tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, loại loại đẹp như tranh vẽ , ngọc diện tuy không trang điểm, nhưng màu sắc như ánh tuyết dưới bình minh, một đôi lông mày kẻ đen mảnh không hề làm mất đi vẻ nhã nhặn, một đôi mắt sáng nhìn quanh sinh huy, quỳnh tị môi anh đào, thật giống như vô hạn phong lưu hàm súc trong đó. Thật là đẹp! Đây là ý niệm đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn thấy mỹ nhân thành chủ Nguyệt Mộng Điệp. Thạch Phong cũng nhìn tới ngẩn ra, hắn vốn cho là mỹ nhân thành chủ, cũng có thể xinh đẹp vô cùng, lại làm thành chủ, thật sự hiếm thấy, cho nên được người ta gọi là mỹ nhân thành chủ . Bây giờ nhìn lại, căn bản chính là họa quốc ương dân a. Quan sát một chút Trữ Vô Ưu bên cạnh hơi có vẻ ngây ngô , vốn dĩ sau này nàng cũng sẽ có sắc đẹp như thế. "Thành chủ." Trước tiên kịp phản ứng chính là Thạch Thiên Long cùng Chu Khiếu Thiên. Hai người cũng rất cung kính hành lễ. Tư thái này để cho Thạch Phong máy động trong lòng, hai vị này cũng cực kỳ cao ngạo, nhìn cử động của bọn họ, không có một chút ý tứ không tình nguyện, nhờ đó hắn biết, thực lực của mỹ nhân thành chủ sợ rằng thật sự vượt qua bọn họ, thậm chí có thể là vượt xa bọn họ , nếu không kể như là Thành chủ cũng không cách nào để cho hai người hành lễ . "Hai vị lão gia tử khách khí." Mỹ nhân thành chủ Nguyệt Mộng Điệp vừa mở miệng, giọng nói thanh thúy dễ nghe, rất là động lòng người. Ở Thạch Chu nhị lão hướng dẫn , Nguyệt Mộng Điệp đi tới trước khán đài. Bên trong diễn võ trường có một đài quan sát, phía trên để một vài cái bàn . Nguyệt Mộng Điệp liền ngồi xuống chính giữa, Thạch Chu hai người ngồi ở hai bên trái phải. "Bản thành chủ ứng với hai vị sở mời mà tới đây, chính là muốn làm một lần công bình cân nhắc quyết định, không biết cụ thể là chuyện gì." Nguyệt Mộng Điệp nói. "Chuyện là như vậy, Thạch gia Thạch Phong muốn cùng Chu gia Chu Trữ quyết đấu, lại có tiền đánh cuộc, Thạch gia ta lấy một nửa tư sản để cược, Chu gia lấy trấn gia chi bảo Huyết Lang thương làm vật cá cược, muốn mời thành chủ làm chủ, để phòng ngừa kẻ thua lật lọng không chịu trả tiền." Thạch Thiên Long nói. Nguyệt Mộng Điệp cười nói: "Thì ra là như vậy, vậy thì bản thành chủ đáp ứng." Lập tức, Thạch Thiên Long đem khế đất cầm qua, Chu Khiếu Thiên đem Huyết Lang thương để ở một bên. "Bản thành chủ làm chủ, hai người các ngươi bắt đầu đi." Nguyệt Mộng Điệp nói. Dưới sân , Thạch Phong cùng Chu Trữ lúc này mới đem binh khí của mình đi tới giữa sân. Trường thương tỷ thí cùng một thanh đại kiếm. "Trữ đệ, không cần hạ thủ lưu tình, thoải mái xuất thủ, Thành chủ ở chỗ này, Thạch gia cũng không dám ăn quịt." "Đúng, Trữ ca đánh chết tiểu tử này, hắn tự cho mình là rất giỏi a." "Mười lăm tuổi liền dám cùng Trữ đệ đường đường Lục phẩm Võ Sĩ quyết đấu, là chính hắn tìm tai vạ." Chu gia đệ tử lớn tiếng kêu la. Ngược lại, Thạch gia còn lại hoàn toàn yên tĩnh. Bọn họ cũng cũng không tin tưởng Thạch Phong cho lắm, dù sao Thạch Phong cố nhiên là thiên tài số một ở Đông Lâm quận thành, cũng chỉ nói rõ hắn ở mười lăm tuổi đạt tới cảnh giới Tứ phẩm Võ Sĩ, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng Chu Trữ là Lục phẩm Võ Sĩ a. "Phong ca ca cố gắng lên, Phong ca ca tất thắng." Có can đảm cổ vũ cũng chỉ có một mình Trữ Vô Ưu. Hai nhà tạo thành tiên minh đối kháng lẫn nhau. "Thấy không, người của Thạch gia cũng không dám hô hào cổ vũ cho Thạch Phong, biết chắc là Thạch Phong tất bại a." "Thạch gia có còn nam nhân hay không a, để cho một tiểu hài nhi xuất chiến, có bản lãnh chúng ta đấu một chọi một ." "Thạch gia đều là một đám bất lực, bọn hèn nhát không có can đảm ." "Ngay cả trợ uy cũng chỉ có một nữ nhân dám mở miệng, quá mức vô dụng đi." Người của Chu gia không ngừng buông lời chế nhạo. Lấy Thạch Đào, Thạch Anh cầm đầu đám người tuổi trẻ trong Thạch gia, mọi người cũng muốn mở miệng trợ uy, nhưng nhìn một chút non nớt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Phong, mọi người trong lòng chỉ có một câu nói, hắn quá nhỏ tuổi, đã quá xúc động rồi . "Phanh!" Trường thương của Thạch Phong điểm trên mặt đất. Một cổ cường đại địa linh nguyên liền từ mủi thương phóng thích đi ra, chấn động mặt đất run lên, cứng rắn đá xanh mặt đất bị chấn xuất hiện từng đạo vết rách. Chung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại. Mỹ nhân thành chủ Nguyệt Mộng Điệp quan sát, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Thạch Phong , liền mang theo một tia kinh ngạc. "Ta nếu động thủ trước, sợ là con đường võ đạo của Thạch Phong ngươi , từ nay kết thúc, vẫn là cho ngươi cơ hội xuất thủ, ngươi tới động thủ trước." Chu Trữ nâng đại kiếm nói. "Vậy thì không khách khí." Thạch Phong cổ tay khẽ động, trường thương vung lên một mảnh đá vụn, gào thét hướng mọi nơi kích bắn đi ra, trường thương được nâng lên, cùng cánh tay phải của hắn tạo thành một đường thẳng tắp, cấp tốc đâm đi. Hai người cách xa nhau cũng chỉ có năm sáu thước. Một chút phát lực, liền đến phụ cận. Thật là nhanh! Chu Trữ có chút kinh ngạc về tốc độ của Thạch Phong , tựa hồ đây không phải là tốc độ của Tứ phẩm Võ Sĩ, ý nghĩ này chỉ là một cái thoáng mà qua, trong tay đại kiếm dài một thước bảy, rộng gần hai mười phân một cái vung lên, cản ở trước người. Đương! Mủi thương chạm ngay giữa thân kiếm. Linh nguyên của Thạch Phong không có chút nào giữ lại kích động ra ngoài, cổ tay chấn động, trường thương chợt run lên, lực lượng bộc phát. "Hô!" Quá mức cương mãnh, khiến cho hắn lần nữa gấp gáp, mang theo một trận cuồng phong. Nhìn lại hai người, Chu Trữ vốn dĩ khinh thường không ngờ tới Thạch Phong cũng là Lục phẩm Võ Sĩ, đợi khi hắn phát hiện không ổn , phía trên trường thương truyền tới lực lượng bức bách, hắn chỉ có thể đi trước khống chế đại kiếm, bảo vệ tốt cho chính mình, cho nên hắn liền cảm thấy mình hai chân cách mặt đất rồi, bị trường thương của Thạch Phong đẩy lên giữa không trung. Ba ! Trường thương vừa thu lại. Mất đi chống đở Chu Trữ lập tức mất đi thăng bằng, có chút chật vật hướng về mặt đất. Sưu! Lúc này, Thạch Phong tung người nhảy lên, hai tay cầm thương, giơ cao khỏi đầu, thương đã chuyển thành côn, hướng về phía Chu Trữ tàn bạo đập đi xuống. Chu Trữ thần sắc đại biến, vội vàng giơ kiếm lên để cản. Oanh! Chỉ cần một thương, Chu Trữ đã bị đập như diều bị đứt dây, lật bay ra ngoài hơn hai mươi thước, nặng nề rơi xuống mặt đất. Yên lặng! Giống như chết lặng! Vô luận là người của Chu gia, hay là người của Thạch gia, cũng hoảng sợ nhìn về phía Thạch Phong, hắn lại rất tùy ý sử dụng hai thương, liền làm cho Chu Trữ thê thảm như thế, cho dù là Chu Trữ khinh thường bố trí, cũng nói rõ một chút, thực lực của Thạch Phong vô cùng cường hãn. "Lục phẩm Võ Sĩ!" Thạch Thiên Long kích động vịn lấy tay ghế của mình. Thanh âm của hắn thật giống như tình thiên phích lịch, chấn hai lỗ tai mọi người ông ông tác hưởng. Ngay sau đó chính là một trận hoan hô. "Tiểu Phong uy vũ!" "Tiểu Phong tất thắng!" "Nha , tiểu tử này ẩn giấu thật sâu, hiện nay đã là Lục phẩm Võ Sĩ ." "Hắn đầu năm nay mới trở thành Tứ phẩm Võ Sĩ a, nửa năm mà thôi, lại tăng trưởng tới hai cảnh giới, quá mức cường hãn." Thạch gia phương diện oanh động, toàn trường sôi trào. Người của Chu gia trên mặt lộ rõ nụ cười cứng ngắc, bọn họ vốn chuẩn bị vổ tay, châm chọc Thạch Phong xui xẻo , nào biết bị một màn trước mắt làm cho u mê. Quá mức rung động rồi! "Hắn, hắn là Lục phẩm Võ Sĩ rồi, hắn mới bao nhiêu a." "Mười lăm tuổi, mười lăm tuổi Lục phẩm Võ Sĩ a, má ơi, điều này sao có thể." "Tốc độ tu luyện nhanh nhất trong lịch sử của Đông Lâm quận thành, Lục phẩm Võ Sĩ là Chu Trữ sáng tạo a, bất quá hắn là dựa vào ăn nhầm linh quả mới có được thành tựu này , không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Thạch Phong phá vỡ." Chu Trữ rơi xuống mặt đất cảm thấy thể diện mất hết . Ngã trên mặt đất tuy cũng rất đau , lại không đau bằng thể diện mất đi trong tay của Thạch Phong. Nhục nhã như vậy, Chu Trữ nơi nào có thể thừa nhận được . "Rống!" Chu Trữ cuồng nộ thật giống như ma thú bị thương , toàn thân cao thấp cũng tản mát ra hung sát khí, linh nguyên bạo ngược ở trong cơ thể hắn kích động , đại kiếm một lần nữa run rẩy. Lách tách! Hắn mãnh lực đạp trên mặt đất, cả người liền giống một đạo mủi tên rời cung, kích phát đi ra. Trường thương của Thạch Phong chỉ vào Chu Trữ, hắn cũng bay nhanh giết tới. Trường thương đối chiến đại kiếm. "Đương!" Thương kiếm của hai người lần nữa va chạm. Lần này, Chu Trữ không giữ lại chút nào, hơn nữa bọn họ cũng không sử dụng bất kỳ loại linh kỹ nào, là biện pháp kiểm nghiệm cảnh giới tốt nhất. Tất cả mọi người mở to mắt nhìn. Chỉ thấy thân thể Thạch Phong khẽ lay động một cái mà thôi, nhưng ngay sau đó liền ổn định thân hình. Nhìn lại Chu Trữ, "rầu rĩ" lui về phía sau hai bước. Thuần túy so sánh lượng linh nguyên mà nói, Thạch Phong chiến thắng, nói cách khác là cùng cảnh giới, Thạch Phong lại nhỉnh hơn một chút, đồng thời càng thêm minh chứng rõ ràng. Thạch Phong, Lục phẩm Võ Sĩ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang