Giang Hồ Mạt Thế

Chương 9 : Bức cung

Người đăng: free_account

Chương 9: Bức cung Nữ tử cao gầy nhìn về phía nữ tử dưới đất không vui nói: "Ngũ muội, miệng của ngươi có thể yên tĩnh một chút không?" Trong giọng nói như trước có chút cưng chiều, nữ tử cầm cự kiếm hướng nàng cười hì hì cười liền không thôi. Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu, hình như có chút bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Trần Chính Phong nằm dưới đất, thấy hắn thần tình uể oải, một bộ dáng suy yếu không chịu nổi, nàng cười nói: "Trần lão gia tử, ngươi còn gì để nói sao? Nếu như không có, ta cần phải hỏi ngươi trả lời." Trần Chính Phong liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt trở nên sắc bén, thản nhiên nói: "Vân sơn Tương Trí Thông là gì của ngươi, ngươi làm sao sử ra Vân Thiên Hóa Ảnh Chưởng." Nữ tử cao gầy nói: "Chỉ là một lần giao thủ liền phân biệt được con đường võ công của ta, không hổ là Thiên Ngoại Thần Đao, thực sự làm kẻ khác bội phục. Chỉ là ta dùng không phải là Vân Thiên Hóa Ảnh Chưởng, mà là Thiên Hoa Thiên Diệp Chưởng." Trần Chính Phong nhìn nàng, ánh mắt lại nhìn ra xa: "Bộ chưởng pháp của hắn cùng chưởng pháp cô dùng rất giống, ta sẽ không nhận sai." Nữ tử cao gầy không phủ nhận cũng không đồng ý, chỉ là cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Nghe tiền bối cùng Tương Trí Thông luận bàn qua võ nghệ, nhưng lại thua trên tay hắn, chẳng biết có chuyện này không?" Trần Chính Phong gật đầu một cái nói: "Đó là chuyện của hơn mười năm trước, lúc đó hắn tuổi còn trẻ, võ công cũng đã sâu không lường được, ở võ lâm khiêu chiến cao thủ, ta rất vinh dự được hắn chọn trúng. Ngày ấy ta va hắn giao thủ trăm chiêu, sau cùng thua trên tay hắn, lần đó ta thua tâm phục khẩu phục, chỉ là người này võ công tuy cao, thế nhưng thái độ làm người không đàng hoàng, điều không phải loại người ta thích, cô nương tự giải quyết cho tốt." Nữ tử cao gầy khẽ vuốt cằm: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Tiền bối nghĩ võ công của ta như thế nào?" Trần Chính Phong cần thận quan sát nàng một hồi, sau đó nói: "Cô nương thiên chất cực cao, nội lực đã tương đối có hỏa hầu, lâm trận tùy cơ ứng biến, ta nghĩ qua thời gian, cô nương có thành tựu còn trên cả lão phu." Thanh âm của nàng nhè nhẹ mừng rỡ và kích động: "Võ công của ta có thể đến mấy phần của tiền bối?" Trần Chính Phong cười khổ một tiếng nói: "Ta cũng không nắm chắc có thể thắng cô nương." Nàng lắc đầu, giọng nói có chút sa sút tinh thần: "Tiền bối cất nhắc ta, ta nghĩ chỉ tám phần mười thôi.!" Trần Chính Phong mỉm cười, cũng không đáp. Ánh mắt của nàng chợt phiêu hốt mê ly, cho dù không thấy mặt nàng, cũng có thể cảm nhận được nàng đang có tâm sự. Trầm mặc trong chốc lát, Trần Chính Phong nói: "Kỳ thực với võ công của cô nương, còn có bốn cô nương này tương trợ, cho dù chính diện đối địch, cũng không cần sợ ta, cần gì phài làm điều thừa, bày biện mai phục." Nữ tử cao gầy nghe hắn nói xong, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thanh thản, nói: "Mặc dù năm vị tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực cùng ngài so chiêu, thắng bại cũng chỉ là năm năm, hôm nay bày mưu kế, còn khiến các nàng thụ thương, nếu cùng ngài chính diện đối địch, đó cũng chỉ tự làm khó mình." Trần Chính Phong nói: "Cô nương ngươi rất cẩn thận." Nữ tử cao gầy lắc đầu, nói: "Ở trong chốn giang hồ, nều ta không cẩn thận, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, ta cũng không muốn cùng nhân vật như ngài liều mình ném đi tính mệnh của mình." Lúc này, nữ tử nhỏ nhắn kêu lên, 'đại tỷ', nữ tử cao gầy quay lại nói: "Ừ, ta biết." Vừa quay đầu nhìn Trần Chính Phong cười nói: "Tiền bối đã điều tức đã lâu, nói vậy tụ được không ít chân khí, tiểu nữ tử cũng không dám trì hoàn nữa. Tiền bối, chúng ta đã nói từ trước, xin ngài giao ra Dịch Sinh đan. Chúng ta vô cùng cảm kích." Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu êm tai, thái độ rất là thành khẩn. Bàn tay Trần Chính Phong chống đất, tựa hồ muốn nổ đứng lên, nhưng thử vài lần, như trước không có kết quả, chỉ đành cụt hứng nằm xuống. Cười khổ một tiếng nói: "Cô nương hà tất nhiều lời, ta sẽ không giao ra Dịch Sinh đan, muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được." Nữ tử cao gầy hai tay chắp sau lưng, tay áo theo gió đong đưa, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng tỏ, giọng nói nhu hòa: "Thực ra chúng ta cũng biết tiền bối khó sử, dù sao người nhà tiền bối đang trong tay triều đình, nếu tay không mà về, trành không được bị triều đình trừng phạt." Trần Chính Phong bình tĩnh nói: "Cảm kích cô nương đã hiểu, vậy là tốt rồi." Cô gái cao gầy nói: "Chỉ cần tiền bối giao ra đan dược, chúng ta nguyện ý trợ giúp tiền bối, giải cứu người nhà của ngài, ta nghĩ chỉ cần chúng ta liên thủ, coi như là long đàm hổ huyệt cũng không thoát khỏi chúng ta, ý tiền bối như thế nào?" Trần Chính Phong cười khổ lắc đầu, cũng không đáp lại. Nữ tử cao gầy tựa hồ đã sớm biết kết quả này, nên không hề tức giận, cười nói: "Tiến bối không cho biết, chúng ta không thể làm gì khác đành vô lễ một lần vậy, phải lục soát trên người tiền bối." Quay đầu hướng các cô gái áo đen sau lưng ý muốn bảo một chút, liền có vài nữ tử tiến lên đem Trần Chính Phong toàn thân trên dưới lục soát một lần, nhưng trừ ít ngân lượng và hai khối đá đánh lửa, thân không còn vật gì khác. Nữ tử cao gầy hơi thất vọng, hai tròng mắt nhìn về phía xe áp tiêu, lại nhìn bọn tiêu sư, nói: "Đi xem rương trên xe có vật gì không?" Đám nữ tử áo đen nghe lệnh của nữ tử cao gầy, đem rương hòm trên xe tháo xuống, bày hàng hóa bên trong đó la liệt trên mặt đất. Mọi người vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, hít vào một hơi khí lạnh, trong đó có hai rương vàng, hai rương bạc, ba rương ngọc ngà châu báu, còn có ba rương tơ lụa vải vóc, củ từ da lông các loại. Nữ tử cầm cự kiếm vốn đang ngồi dưới đất, hiện tại lại nhanh chóng chạy tới cái rương, hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên, đi tới bên cái rương chứa ngọc, tay lấy ra một vòng tay bằng ngọc, để dưới ánh trăng đánh giá, vòng tay kia tỏa ra ánh bảo quang, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, nàng cười khúc khích "Lại có nhiều bảo bối, chúng ta phát tài rồi. Không tìm được Dịch Sinh đan, chỉ bằng những đống châu báu này, lần hành động của chúng ta cũng đáng giá." Nữ tử cao gầy lại nhìn trân bảo than thở nói: "Năm gần đây, thiên hạ đại hạn, dân chúng lầm than, một ít gian thương lại nhân cơ hội này mà tích trữ đầu cơ, lấy tiền của phi nghĩa. Bọn họ để báo đáp người giám hộ đằng sau mình, thật là dồi dào, phần lễ vật này đã là ngươi đều cũng phải động tâm, như kinh sư Quế thừa tướng nhận được phần quà lễ này, không biết phải vui vẻ thế nào? Ha hả, thật không nghĩ ra quốc nạn thế này lại làm đổ lên đầu dân chúng, gian thương còn như thế bóc lột thậm tệ, táng tận lương tâm." Nữ tử cầm cự kiếm cười hì hì nói: "Đại tỷ cần gì cảm khái, ngươi xem ta toàn bộ dùng bồi lại số tiền tài đã đưa cho Cao công công. Thật tốt a!" Nữ tử cầm liễu diệp đao cắn răng nghiến lợi nói: "Quế gian tặc sẽ đoạn tuyệt tử tôn, sớm muộn gặp báo ứng." Giọng nói vô cùng lãnh khốc, không có thâm cừu đại hận, sẽ không có lời nguyền ác độc và oán giận sâu sắc như vậy. Lục Đạo Trung thấy vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ buồn, thứ nhất là vì thời cuộc triều chính lo lắng, thứ hai là vì tiền đồ vận mạng của mình lo lắng, dù sao hôm nay triều đình thật sự là sứt mẻ không chịu nổi, bấp bênh, hắn khẽ thở dài một cái, ánh mắt không khỏi có chút mờ mịt. Lại nhìn một chút thi thể ngổn ngang trên đất, không lâu còn là tiêu sư sống vui sướng, ngoại trừ máu tươi đầy đất, cũng không lưu lại thứ gì, sinh mệnh lại mỏng manh như vậy, trong lòng hắn không khỏi một trận phiền não, có vẻ bi thương, hắn hiện tại hoài nghi mình quyết định bắc thượng có hay không chính xác, hay là, vốn nên ở trong sơn thôn sống bình thản, như vậy sẽ tốt hơn. Quế thừa tướng thân chủ trì, chấp chưởng chức vụ trọng yếu, quyền khuynh thiên hạ, vây cánh rất nhiều, thật là làm người ta lác mắt. Người này chuyên quyền độc đoán, phàm là quan viên bất hòa với mình, nhẹ thì trục xuất cách chức quan, nặng thì trực tiếp hạ ngục sát hại. Hiện nay Đại Ngụy hoàng đế tuy không phải ngu dại ngây ngô, nhưng lại một lòng sa vào rượu chè, phụ nữ, luyện đan thành tiên, căn bản không để ý triều chính. Mà người thân cận hoàng đế biết sự tình trong ngoài cung như Cao Trung Cẩn lại hướng bên ngoài câu kết, chỉ để ý cướp đoạt tiền tài, lừa trên gạt dưới, những chuyện khác hết thảy chẳng quan tâm, hoàng đế hiểu biết cũng càng thêm bế tắc. Có người bình luận nói, thiên hạ thế cục thối nát đến tận đây, đều họa của Cao Quế. Các cô gái áo đen đem hàng hóa trong rương tỉ mỉ lục soát một lần, cũng không có phát hiện cái gì, đừng nói gì đến Dịch Sinh đan. Nữ tử nhỏ nhắn tự thân làm việc, lại đem Trần Chính Phong lục soát một lần, thế nhưng như trước không phát hiện gì có gì. Nữ tử cao gầy lệnh cho các nàng lục soát toàn bộ thi thể nằm trên mặt đất cùng các tiêu sư. Tiêu sư vẻ mặt lập tức khẩn trương lên, sợ trên người mình sẽ xuất hiện vật lạ, bình thường nếu có tay của cô gái ở trên người bọn họ sờ sờ nắm nắm, bọn họ sẽ cầu còn không được, lần này ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hoàn hảo, một phen tìm tòi, cũng không có tìm được cái gì là Dịch Sinh đan. Nữ tử cao gầy nhìn Trần Chính Phong trên đất, giọng nói như trước bình thản: "Tiền bối tuổi cao đức trọng, đạo đức tốt, vẫn là tấm gương trong lòng vãn bối, vãn bối thực sự không muốn bất kính đối với ngài, mong muốn ngài cũng không nên làm khó vãn bối. Ta đáp ứng ngươi nhất định đem người nhà của ngươi cứu ra, quyết không nuốt lời. Hơn nữa mười xe hàng này, chúng ta hai tay dâng, xem như là thù lao của ngài." Trần Chính Phong kinh ngạc nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, không nói gì. Nữ tử cao gầy thấy hắn chậm chạp không đáp, biết hắn sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, Vì vậy giọng nói phút chốc trở nên lạnh xuống: "Nếu ngài rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình." Nói xong, chỉ thấy nàng từ tay áo bào đưa ra một con bàn tay xinh đẹp tuyệt trần lóng lánh ánh màu bạc, xung quanh bàn tay phủ lên một tầng ánh sáng lục sắc nhàn nhạt, như hỏa diễm nhảy lên, bàn tay nàng hóa thành trảo, nhẹ nhàng bắn ra, không trung trong nháy mắt ngưng kết ra một lục sắc quang trảo, quang trảo rất nhanh hướng Trần Chính Phong đánh tới. Trần Chính Phong kêu lên một tiếng đau đớn, quang trảo đánh trúng ngực, thân thể hắn trên mặt đất run rẩy, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu rên, hiển nhiên thực sự chịu được thống khổ cực lớn. Nữ tử Cao gầy nhìn Trần Chính Phong trên mặt đất giãy dụa, cười vui vẻ: "Tiền bối thấy Lục Quỷ Trảo ra sao?, có đúng hay không cảm thấy máu huyết toàn thân đảo lưu, kinh mạch cháy, tim đều giống như bị cháy rụi. Kỳ thực không ít người cứng đầu, chết không chịu nói ra, nhưng đựng phải Lục Quỷ Trảo của ta, liền thành thật lên rất nhiều." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang