Giang Hồ Mạt Thế

Chương 8 : Sát chiêu

Người đăng: free_account

.
Chương 8: Sát chiêu Lúc này, Trần lão gia tử cùng vài cô gái áo đen tranh đấu đến giai đoạn gay cấn, chỉ thấy kiếm quang nhấp nháy, đao phong trận trận, không trung thỉnh thoảng nhấc lên cây cỏ cát đá, trên mặt đất cũng để lại từng đạo hố sâu. Ba nữ tử lấy ba đánh một, mỗi người đều là cao thủ võ lâm, chiêu thức phức tạp kỹ càng, thay đổi thất thường, vốn nên chiếm hết thượng phong, thế nhưng Trần lão gia tử đao pháp phác chuyết sắc bén, góc cạnh phân minh, hơn nữa luôn có thể đoán địch biết trước, sở dĩ nhìn như bị động chịu đòn, kì thực thành thạo, khiến ba nữ tử không chiếm được một tia tiện nghi, khắp nơi đã bị kiềm chế, triển không ra tay chân. Lại là một hiệp, ba nữ tử lần thứ hai bị bức lui, các nàng liếc nhìn nhau, gật đầu, tựa hồ trao đổi lẫn nhau một chút, sau đó từng người cầm chính binh khí trong tay vung lên, điểm mũi chân một cái, lại hướng Trần Chính Phong phóng đi. Trần Chính Phong thấy các nàng chạy tới, quát lên: "Chậm đã." Ba nữ tử thân hình dừng lại, phiêu phù ở giữa không trung, không chút sứt mẻ, nữ tử cầm diệp đao, hơi thở có chút ồm ồm nói: "Thế nào, dự định đầu hàng?" Trần Chính Phong đao trong tay điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể đứng ở tại chỗ, ngưng trệ như núi, lắc đầu, khí tức bình thản nói: "Các cô nương không phải là đối thủ của ta, không nên khổ cực dây dưa. Nên là của các ngươi chính là của các ngươi, không nên là của các ngươi, cũng không cần cưỡng cầu." Nữ tử cầm cự kiếm có chút tán loạn, nhưng như trước cười duyên nói: "Nếu như chúng ta nhất định phải cưỡng cầu?" Trần Chính Phong lạnh lùng nói: "Đó chính là ngươi các tự mình chuốc lấy cực khổ, đừng trách lão phu không nể mặt." Nữ tử cầm đao hừ một tiếng, nói; "Nói khoác mà không biết ngượng, ai thắng ai bại, còn chưa nhất định, chúng ta cho ngươi biết một chút về cái gì gọi là công phu thật." Nói xong, ba nữ thân hình khẽ động, phân ba mặt đem Trần Chính Phong vây quanh cẩn thận, nữ tử cầm đao đầu tiên gây rối loạn, chỉ thấy nàng như một trận gió mạnh dường như hướng Trần Chính Phong cuốn đi, liễu diệp đao lơ lửng ở thân, theo ngón tay của nàng quyết cấp tốc xoay tròn, ngưng kết thành một vòng sáng lam sắc xinh đẹp. Nữ tử Cầm cự kiếm bóng người nhoáng lên, cổ tay rung lên, trước người huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, tựa như gợn sóng màu trắng bạc hướng phía trước vỗ tới. Nữ tử cầm nhuyễn kiếm người hòa với kiếm, dường như một viên lưu tinh nhanh nhẹn, đi sau mà tới trước, nàng khẽ quát một tiếng Ngưng Băng Trạm Tuyết, sau đó 'Đương' một tiếng, mũi kiếm chạm lên trên đại đao Trần Chính Phong, lúc này, có một đạo như có như không ánh sáng dọc theo mũi kiếm hướng đại đao chảy tới, nơi đi qua, đao mặt lập tức ngưng kết thành một mảnh bông tuyết. Trần Chính Phong biến sắc, thân thể run nhè nhẹ, chỉ chốc lát sau, ngón tay của hắn và chuôi đao đều phụ lên một tầng bông tuyết, hắn hét lớn một tiếng, bàn tay vừa lộn, đại đao tức khắc ánh bạc lóe mạnh, tầng bông tuyết trên đao trong nháy mắt sụp đổ, bạo liệt thành vô số mảnh băng, trên không trung hóa thành một mảnh hơi nước. Nữ tử cầm nhuyễn kiếm bị chấn động ngay cả người cùng kiếm bay trở về, cũng may võ công cao cường, vững vàng rơi ở trên mặt đất. Ngay sau đó, hắn lại nghe một tiếng quát 'Liễu Diệp Phiên Phi', liền thấy một đạo lam sắc vòng sáng bỗng nhiên kéo tới, hắn chưa kịp ngẫm nghĩ, vội vàng chém nghiêng lại, đinh một tiếng đánh trúng vòng sáng, vòng sáng hơi chậm lại, nhưng lập tức lướt qua đao phong, lại hướng hắn bất thình lình kéo tới. Hắn thất kinh, không nghĩ vòng sáng này lại còn có thể lệch vị trí, vội vàng né người sang một bên, mắt thấy vòng sáng cơ hồ là dán lồng ngực của hắn xẹt qua, tình huống vô cùng chi hung hiểm, nếu kém nửa phần, hắn sẽ bị mổ bụng. Bỗng nhiên, có vô số kiếm ảnh kèm theo một thanh âm 'Kiếm Lãng Thiên Điệp' hướng hắn đánh tới, hắn hét một tiếng, hai tay cầm đại đao hướng phía trước chém mạnh, mỗi một chém đều có cương khí màu trắng bạc bắn ra, khí thế không có gì sánh kịp chạy vào kiếm ảnh trong, kiếm ảnh đã bị kích thích, không có yếu đi, trái lại thanh thế càng kinh người hơn. Mà lam sắc vòng sáng rõ ràng từ phía sau hắn kéo tới, tựa như đã được triệu hoán như nhau. Nữ tử cũng không cam tỏ ra yếu kém, tựa như quỷ mị như nhau lần thứ hai thừa cơ mà vào. Lục Đạo Trung chưa từng gặp qua tranh đấu thần kỳ như vậy, chỉ nhìn hoa cả mắt, kinh tâm động phách nghĩ thầm: "Đây là có khả năng do con người làm ra sao? Những người này đến tột cùng là người hay quỷ, hoặc là thần tiên trên trời?" Khiếp sợ hơn, thấy ba nữ tử lần thứ hai cùng đánh, lồng ngực không khỏi đụng đụng loạn nhảy dựng lên, mặc dù hắn là một người ngoài nghề, cũng biết Trần Chính Phong hoàn cảnh nguy hiểm cực kỳ, ba mặt thụ địch, cũng không biết Trần Chính Phong nên như thế nào hóa giải một kích trí mạng này. Thế nhưng hai mắt hắn hoa một cái, còn không kịp thấy rõ thân hình và động tác lão giả, chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn, đã thấy vài nữ tử đao kiếm đều gác ở trên đại đao lão giả, thân thể vẫn không nhúc nhích, quần áo dính máu tươi, máu tươi còn từ trong khăn lụa che mặt các nàng không ngừng chảy ra, tình hình này quả là quỷ dị. Giữa lúc hắn hồi tưởng Trần Chính Phong là như thế nào đem ba nữ tử đả thương, bỗng nhiên ánh sáng màu sắc rực rỡ từ phía sau Trần Chính Phong vọt tới. Hắn há to miệng muốn nhắc nhở Trần Chính Phong, nhưng Trần Chính Phong tựa như sớm có chuẩn bị. Chỉ thấy đại đao hắn hướng về phía trước vừa nhấc, ba nữ tử lập tức 'Phốc' một tiếng, khóe miệng máu tươi chảy đầm đìa, nhưng ba cô không chịu thả lỏng, như trước giữ thật chặc đao của hắn, như mọc rể. Trần Chính Phong Hắc một tiếng, rút đao, binh khí của ba nữ tử và đại đao của hắn đều hướng phía sau vạch tới. Vài tiếng Leng keng kim loại va chạm, mặt già nua Trần Chính Phong xuất hiện vẻ tươi cười. Nhưng tức khắc, sắc mặt hắn đại biến, chỉ thấy trên đầu của hắn xuất hiện vô số chưởng ảnh, tầng tầng lớp lớp, như cánh hoa bay múa đầy trời. Lúc này, đại đao hắn đã bị ba nữ tử binh khí gắt gao cuốn lấy, không thể làm gì, cự ly gần như vậy, thân hình muốn tránh cũng không thể tránh. Không ngoài suy đoán, tất cả chưởng ảnh đều rơi vào trên người hắn, hầu như mỗi một chưởng, thân thể đều chấn động, không bao lâu, kèm theo tiếng kêu rên, máu tươi ở khóe miệng hắn cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi. Hơi lạnh gió đêm thổi tới, mùi thơm ngát cây cỏ xen lẫn mùi máu tanh, trăng tròn nhẹ nhàng mà đem mây đen đẩy ra, lộ ra dung mạo sáng tỏ tươi đẹp, vô số sao cũng có màu sắc ánh sáng. Chim, ve, côn trùng như trước chẳng biết mệt mỏi thầm thì kêu to, cũng không rõ là chia buồn hay hoan nghênh. Trần Chính Phong nằm trên mặt đất, tóc xám trắng rối tung, trên khóe miệng dính đầy máu tươi, ánh trăng chiếu trên mặt già nua của hắn, càng trắng bệch, vốn hắn rất có tinh thần, lúc này lại như lão nhân gần đất xa trời, tiều tụy suy yếu, hắn thở hổn hển, cúi đầu nói: "Hảo tâm kế a, hảo tâm kế." Phía trước hắn là năm tên hắc y nhân, ba người là nữ tử đã tranh đấu với hắn khi trước, các nàng dùng binh khí chống đất, hồ rất suy yếu, ngoài ra còn có hai người đở các nàng ba người, hai người này lại là mới vừa từ trong bóng tối đi ra, một người cả người cao gầy đầy ắp, một xinh xắn lanh lợi, đồng dạng mặc áo choàng, mặt nạ hắc sa. Nử tử tay cầm cự kiếm hơi thở gấp gáp nói: "Trần lão gia tử, ngươi không phải đã nói rồi sao, kỳ thực ngươi cũng thực sự là võ công cao cường. Nếu không có Đại tỷ, nhị tỷ đi ra đúng lúc, sợ chúng ta Tam tỷ muội đều là quỷ dưới đao của ngươi." Nói, lại nói với nữ tử áo đen có vẻ ngoài nhỏ nhắn: "Nhị tỷ, kế sách này của ngươi quả thật nguy hiểm thật, nếu không có ta và Tam tỷ tứ tỷ liều mạng, thật chống đỡ không được đến khi các ngươi xuất thủ." nữ tử áo đen nhỏ nhắn nói: "Ta cũng không nghĩ tới Trần Chính Phong võ công sẽ cao như vậy, mệt mỏi bọn muội muội thụ thương, là tỷ tỷ không phải, bất quá khi tình huống xuất hiện nguy cơ, ta và đại tỷ đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Thanh âm êm dịu nhẵn nhụi, hòa ái dịu ngoan, tựa như sóng nước mềm mại của đêm hè. Nữ tử cầm kiếm hì hì cười nói: "Nhị tỷ hay nói giỡn? Tỷ tỷ đừng tưởng là thật." Nói xong, liền vùng ra khỏi sự nâng đỡ của nữ tử áo đen nhỏ nhắn, dùng kiếm của mình chống đất, thân thể có chút lắc lư, nữ tử áo đên thấy thế muốn lại đỡ, nữ tử cầm kiếm vội hỏi: "Không cần không cần, chút thương tích ấy không hề gì." Lúc này nữ tử áo đen cao gầy đầy đặn nói :"Ngũ muội, ngươi đứng không vững, còn nói không có việc gì? Ba người các ngươi ngồi xuống điều tức một chút, còn lại giao cho chúng ta." Lục Đạo Trung nghe xong âm thanh này cực kỳ khiếp sợ, ngẩn người nhìn về phía cô gái này, bởi vì hắn chưa từng nghe âm thanh kỳ lạ như vậy, thanh âm vừa nghe qua, cảm thấy đoan trang văn nhã, nhã nhặn lịch sự thục mỹ, như tiểu thư khuê các, nhưng lắng nghe lại thấy âm thanh mị hoặc tận xương, kiều diễm vô cùng, làm tim người đập rộn lên, hơn nữa có một loại cảm giác muốn đi ôm thân thể nàng mà an ủi xung động. Hai loại cảm xúc lại hoàn mỹ dung hợp ở một người, tạo cảm giác quái dị, lại cực kỳ hài hòa, như thiên nhiên vậy, khiến người nguyện ý vĩnh viễn nghe tiếp, rất khó tưởng tượng trên đời này lại có thanh âm mê muội như vậy. Lục Đạo Trung trong lòng sợ hãi, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nàng nữa. Ba nữ tử nghe theo cô gái cao gầy đầy đặn, đều ngồi một bên điều tức, nhưng nữ tử cầm kiếm lại ngồi dưới đất lầu bầu nói: "Hừ, đại tỷ, vậy không công bình, chúng ta tranh đấu như vậy, xử lý tù binh cùng chia chác chiến lợi phẩm không phải là của chúng ta." Nữ tử cao gầy nhìn về phía nàng, trong giọng nói có ý cười nói: "Vậy ngươi tới đi, ta còn mừng rỡ mà thanh nhàn nữa, ngươi trước hết đứng lên đã." Nữ tử cầm kiếm giãy dụa vài cái đứng lên, ủ rũ nói: "Cũng là ngươi đến đi! Đại tỷ." Trần Chính Phong suy sụp tinh thần nằm trên mặt đất tự lẩm bẩm: "Nghĩ không ra lão phu lại phải thất bại như vậy, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước." Nữ tử cao gầy khẽ cười: "Trần tiền bối quá khen, chút tài mọn mà thôi, nếu ngài không có bản tính trung nghĩa, tâm địa nhân từ, kế sách này của chúng ta không thể nào thực hiện được." Trần Chính Phong khuôn mặt già nua tiều tụy lộ ra nụ cười khổ, nói: "Các ngươi không cần phải dát vàng lên mặt ta, tưởng rằng chỉ có một vị cô nương trong bóng đêm án binh bất động, ta cũng quả thực âm thầm cảnh giác, chậm chậm không ra tay. Chỉ là không muốn..." Nữ tử cầm kiếm cười nói: "Chỉ là không muốn ta còn có hai vị tỷ tỷ đúng không? Ha hả, ta cho ngươi biết, đây chính là chủ ý của nhị tỷ ta, nàng từ trước đến nay là thần cơ diệu toán, ngươi chớ đem cái kế sách này tính lên đầu của ta. Thực ra, ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi nghĩ, tam tỷ sảng khoái lưu loát, không nghĩ qua là lỡ miệng nói, tứ tỷ ta càng miệng vàng lời ngọc, đơn giản là sẽ không nói chuyện, không có biện pháp, cái này đều là nhờ vào đại công của ta." Nói xong còn cười. Nữ tử cầm liễu diệp đao không vui nói: "Lắm miệng." Nữ tử xinh xắn lanh lợi tựa hồ có chút e lệ, nhỏ giọng nói: "Ngũ muội, ngươi cũng rất thông tuệ, ta chỉ là nói đại khái, ngươi liền có thể làm không chê vào đâu được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang