Giang Hồ Mạt Thế
Chương 4 : Cướp
Người đăng: free_account
.
Chương 4: Cướp
Tiêu sư này chột dạ nhìn Trương Đại Bưu cùng Lâm lão gia tử, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Trương tiêu đầu của chúng ta cũng uy danh không kém, ba mươi sáu đường Phách Vương đao pháp, ở trên giang hồ chẳng ai không biết. Nhớ năm đó Phi Thiên Báo không biết tự lượng sức mình mà cước tiêu của Trương tiêu đầu, kết quả là bị Trương tiêu đầu cho ba đấm hai đá liền đánh chết, lần đó không chỉ bảo vệ được tiêu, mà còn thu được thanh danh Đao Trung Phách Vương. (bó tay). Hôm nay có Đao Trung Phách Vương ở đây, chúng ta liền bình yên vô sự." Mọi người nghe xong hô vang. Trương Đại Bưu cười ngạo nghễ, tựa hồ nhiều ngày đi đường mệt nhọc đều vơi đi ít, lại phất tay, nói: "Hảo hán thì không đề cập đến cái dũng năm đó, chuyện cũ trước kia, quá khứ đừng nói nữa, mọi người không cần nhắc lại." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng bộ dạng hắn còn muốn mọi người nói nhiều thêm nữa. Lục Đạo Trung cũng không biết bọn họ nói thật hay giả, chỉ là lẳng lặng nghe, cũng không nói chen vào, nhưng trong lòng có chút quái lạ.
Lúc này một người tiêu sư nói: "Kỳ thực những phỉ khấu ở đây cũng không đáng nhắc tới, chân chính phỉ khấu phải kể tới nam bắc bát đại phỉ quân, triều đình không thể làm gì được bọn chúng, phản lại hàng, hàng lại phản, tự tung tự tại!" Lại có người nói: "Đâu chỉ có bấy nhiêu đó thôi? Trong đó Hoàng Giác, Dương Hữu Đức, Vương Trung Lương là nổi nhất. Ba người này ngang dọc nghìn dặm, nơi đi qua, quan quân đều bị đánh cho hoa rơi nước chảy, quá ư sợ hãi, đây mới thật sự là anh hùng hào kiệt." Lại một người nói: "Ngươi nói có chút không đúng. Ai cũng có thể xưng anh hùng, nhưng chỉ có Dương Hữu Đức thì không thể, người này gió chiều nào ngã theo chiều đó, đã làm nhiều việc vong ân phụ nghĩa, hơn nữa thủ đoạn độc ác, tay đầy máu tanh, thực sự không coi là chân chính hào kiệt. Nhưng thật ra có một chân chính hào kiệt." "Ai vậy?" có người nói(nói nhiều quá). Lại có người nói: "Hắn chính là Quách Thác." Lại một người khác nói: "Quân đội của hắn mới đây không phải là bị quan quân đánh cho tan tác sao? Hôm nay còn không biết đã trốn đi đâu." Lại có người nói: "Hắn điều binh kỷ luật nghiêm minh, cùng bách tính như kim với chỉ, sức chiến đấu rất mạnh, cho nên triều đinh coi như cái đinh trong mắt, cũng là đối tượng được cực lực muốn tiêu diệt. Có điều hắn được lòng người, tình thế sau này phát triển ra sao, kết quả như thế nào khó mà kết luận được." Người nói: "Ta cũng đã nghe nói qua về hắn, chỉ cần là nơi hắn đánh chiếm được, nhất định khuyến khóa nông tang cùng xây dựng thủy lợi, lấy ruộng đất của ngang ngược ác bá chia cho nông dân nghèo khó. Hơn nữa chính hắn cũng giản dị mộc mạc, cùng sĩ tốt đồng cam cộng khổ, đoạt được phần lớn tài vật đều phân cho sĩ tốt. Lại nói hắn đúng là người tốt trong mắt bách tính." Tiếng người nói: "Ai! Nói là phỉ hay là dân đây! hễ còn sống được thì làm lương dân, không sống nỗi nữa thì làm phỉ khấu. Ta thật hi vọng Quách Thác tướng quân có thể làm cho thiên hạ an ổn, đem binh dẹp loạn mà cho thế cục hiện nay kết thúc."
Trương Đại Bưu vẻ mặt nghiêm túc, mày nhăn lại, trịnh trọng nói: "Nói chuyện quốc sự, chúng ta chỉ lo áp tiêu là được. Nếu là bị người hữu tâm nghe xong, còn tưởng rằng chúng ta tư thông bọn phỉ." Mấy người tiêu sư kia thấy hắn nói đang chăm chú, liền đình chỉ câu chuyện. Lục Đạo Trung tự nhiên biết Trương Đại Bưu nói người hữu tâm là ai, cũng không thèm để ý, chỉ là có chút ngạc nhiên về vị Quách Thác tướng quân trong miệng tên tiêu sư kia, lúc này thấy bọn họ không nói, có chút thất vọng. Hắn vẫn một mực ở tại Lục Cốc thôn, thứ nhất là tin tức lưu thông bế tắc, thứ hai là toàn tâm toàn ý lo chuyện khảo thủ công danh, đối với mấy chuyện bên ngoài biết rất ít. Lúc này một người tiêu sư nói: "Trương tiêu đầu nói đúng, không phải chuyện của chúng ta thì đừng quản, chuyện chúng ta không nên nói thì đừng có nói, miễn cho tự tìm phiền toái, hắc hắc, chúng ta tìm chuyện khác mà nói thì hơn." Thanh âm của tiêu sư này chợt trở nên có chút quỷ bí, ngừng một lát, ngay sau đó nói: "Lần trước ta ở một con hẻm xuân tìm được một cái *, ai u, phía dưới thật là mẹ nó chặt." Chúng tiêu sư đều hưng phấn mà ồ một tiếng, tựa như chó đói, mặc dù ở đêm tối, Lục Đạo Trung cũng có thể thấy rõ đôi mắt của bọn họ trong nháy mắt sáng lên một cái, giống như mắt chó phát sáng trong đêm tối. Lập tức có người hỏi: "Chặt tới trình độ nào?" Tiêu sư nói lúc trước cười nói: "Chặt đến nỗi cái kia của ngươi chen vào không lọt, mặc dù có thể cắm vào, ngươi cũng phải mất nửa ngày thời gian." Lại có người hỏi: "Tại sao lại chậm nửa ngày?" Tiêu sư kia lại nói: "Đau a" Chúng tiêu sư không khỏi mừng rỡ cười ha ha đứng lên, một người tiêu sư mất mác nói: "Vậy cái con lừa mập của ta, đừng hòng mà mơ tưởng rồi." Tiêu sư lúc trước nói: "Chớ tự khen, ai chẳng biết đồ của ngươi là một con lươn. Ta xem ngươi vào không được, nhưng dùng sức bơi vào thì cũng có thể." Tiêu sư nhất thời sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt có chút tức giận. Những tiêu sư khác rồi lại cười to một trận ồn ào. Lục Đạo Trung nghe được cái hiểu cái không, đột nhiên cảm giác được mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ, tựa ở bên cây ngủ đi.
Trong mộng, Lục Đạo Trung mơ chính mình đang ở Kim Loan điện, thánh thượng ra mấy đề mục hắn đều trả lời khéo léo lưu loát, mắt thấy thánh thượng uy nghiêm ở trước mặt mọi người tuyên bố ba tên đứng đầu, bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt đứt giấc mộng của hắn, hắn bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, mắt trợn nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt các tiêu sư khẩn trương đứng lên, trong tay đều cầm binh khí. Hắn liền đứng dậy, lại thoáng nhìn qua Lâm lão bá khoanh chân dưới đất bất động bất động, hơn nữa sắc mặt không thay đổi, tựa hồ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì. Trong lòng không khỏi thở dài trong lòng: "Những năm gần đây vẫn luôn dưỡng tính, vốn tưởng rằng công phu đã rất khá rồi, không nghĩ khi thật sự lâm sự lại hoảng hoảng trương trương lên." Cũng không có đứng dậy, mà học theo Lâm lão bá ngồi dưới cây không nhúc nhích, nhưng trong lòng bang bang nhảy loạn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp đạo phỉ.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm huyên náo, ngay sau đó là một người tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người bị tiếng kêu thảm thiết đó làm trái tim nhói lên một cái, một người tiêu sư khẩn trương nói với Trương Đại Bưu: "Tiếng kêu hình như là của Triệu tiêu sư canh gác bên ngoài phát ra." Trương Đại Bưu vẻ mặt căng thẳng, tay cầm đại đao nhảy tới một bước, có vẻ rất có uy thế, kêu lớn: "Không biết đường của Hắc Tử lĩnh huynh đệ đến trước rồi, tại hạ Thịnh Uy tiêu cục Trương Đại Bưu, hiệu Đao Trung Phách Vương. Hôm nay đi ngang qua quý địa, còn chưa gặp, thực có thất lễ, thế nhưng nên dâng tặng chúng ta nhất định dâng tặng, nhất định không ít, mọi người không bằng kết giao bằng hữu như nào?" Thanh âm quanh quẩn trong núi rừng vắng vẻ, có vẻ rất to, chim rừng trên ngọn cây đều sợ hãi mà bay lên. Chúng tiêu sư âm thầm kêu khổ, nhớ kỹ lần trước đi qua Hắc Tử lĩnh đều không có đạo phỉ, không nghĩ hôm nay lại gặp phải, thực đúng như đã nói, đám đạo phỉ này là phiến loạn quân, năm xưa gặp bất lợi mà trốn tránh quan binh truy sát. Lúc này, trong bóng đêm truyền đến một thanh âm lạnh ác, nham hiểm: "Khẩu khí thật là lớn, lại dám tự xưng Đao Trung Phách Vương. Ta thật ra đã gặp qua Minh vương điện hạ, chứ Phách vương này thì chưa được gặp qua, hắc hắc, hôm nay muốn kiến thức một chút, nhìn có hay không danh là thực?
Chúng tiêu sư nghe xong hít một hơi khí lạnh, Minh vương là ai? Minh vương chính là người được cộng đồng phỉ khấu tôn xưng làm vua, vô luận là phiến loạn quân nào đều phải nghe lệnh do y điều khiển. Trước nói cái gì Quách Thác, Dương Hữu Đức, đều là thủ hạ của y. Người này nói có thể gặp qua Minh vương, có thể thấy được lai lịch không nhỏ à! Trương Đại Bưu cũng sợ hãi, suy nghĩ loạn quân này nhân số cũng không ít, mấy người bên mình còn không nhét kẽ răng người ta, mặc dù có Lâm lão gia tử ở đây, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán cũng không bằng nhiều người, cẩn thận hơn là tốt hơn. Nghĩ vậy, thanh âm của hắn trở nên dịu xuống, cười làm lành nói: "Này, biệt hiệu của ta, chỉ là bằng hữu giang hồ kêu đùa, sao dám cùng Minh vương đánh đồng với nhau?" Thanh âm kia hừ một tiếng nói: "Ngươi một cái thế lực còn không có, lại dám tự xưng Đao Trung Phách Vương, ngươi hãy tự mình hiểu lấy, ta là không muốn làm khó ngươi. Xe ngựa, hành lý đều lưu lại, sau đó mang người của ngươi cút đi." Trong bóng tối nhìn không thấy sắc mặt Trương Đại Bưu ra sao?, nhưng nhất định sẽ không đẹp, thanh âm của hắn mang theo vẻ khẩn cầu:: "Anh hùng, ta có việc cần thương lượng. Chúng ta áp tiêu cũng vì người khác, từ đó kiếm tiền cực khổ mà thôi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, bỏ ngựa lại cho chúng ta." Thanh âm kia lại nói: "Ta cũng muốn thế. Nhưng bên ta để các ngươi một con ngựa, ai cho chúng ta một con ngựa, ta cũng không thể để huynh đệ ta đói bụng ra chiến trường được!" Trương Đại Bưu trầm ngâm, cắn răng nói: "Cố chủ chúng ta là kinh sư Quế thừa tướng, nếu có sơ xuất, không chỉ có chúng ta chịu tội, sợ các ngươi cũng muốn ăn không hết. ." Lời còn chưa nói xong, thanh âm kia bỗng nhiên cả giận: "Cái gì? Đây là tiêu của Quế lão tặc, không cần nói nhiều, các huynh đệ bắn tên cho ta."
Những phỉ khấu phần nhiều đối thủ một mất một còn với triều đình, Trương Đại Bưu thực là hối hận, vốn định bàn đàm với đối phương, nhưng đối phương không cho một cơ hội, chỉ nghe một trận xé gió, sau đó ám tiễn như mưa kéo tới, ở dưới ánh trăng mà phát ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt. Hắn và chúng tiêu sư vội vàng quơ binh khí, tránh né. Nhưng trong đêm tối, tuy có ánh trăng, nhưng còn không thể nhìn rõ tên bắn đến, chỉ chốc lát sau, đã có vài tên tiêu sư trúng tên máu chảy đầm đìa, kêu thảm thiết không ngừng bên tai. Một lúc, tình thế càng ngày càng bất lợi cho tiêu sư, Trương Đại Bưu tự mình múa đại đao không kẽ hở, trong lòng thầm nghĩ hôm nay chẳng lẽ lại là ngày chết của ta?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện