[Dịch] Vô Thượng Chân Ma
Chương 5 : Duyệt Vi Đường bút ký !!!
.
Lý Vũ Phàm đi khỏi, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh. Lâm Quân Huyền tựa mình vào cửa sổ, tiếp tục đọc Duyệt Vi Đường bút ký. Duyệt Vi Đường bút ký kể lại một câu chuyện xưa về một người bị rơi vào vòng luân hồi. Truyện kể rằng có vị tiên sinh tên là Tôn Nga Sơn bị ốm ở trên thuyền, bỗng nhiên thấy mình tản bộ tới bờ núi, cả người cảm thấy vô cùng mát mẻ dễ chịu. Chỉ một lát sau, bỗng có người đưa ông đi về phía trước. Lúc sau lại thấy mình hoảng hốt đi vào trong một căn nhà. Vào đến trong nhà, ông thấy một thiếu phụ đang lâm bồn. Ông đang định bụng lui lại, thì bị một người từ phía sau vỗ cho một chưởng. Khi tỉnh lại thì ông phát hiện thân hình mình đột nhiên nhỏ lại, biến thành một đứa trẻ nhỏ mới sinh. Vừa muốn lên tiếng, một làn hơi lạnh xông vào yết hầu, khiến cho ông nói không nên lời.
Đến ngày thứ ba, có một tỳ nữ ôm ông ra tắm rửa, sẩy tay đánh rơi ông trên mặt đất. Ngay lập tức, ông liền mất đi tri giác. Đến khi tỉnh lại, thì thấy mình vẫn nằm ở trên thuyền. Người ngồi bên cạnh nói cho biết rằng ông đã tắt thở ba ngày, nhưng chân tay vẫn mềm mại, ngực và bụng vẫn còn ấm nên chưa để ông nhập quan. Tiên sinh Tôn Nga Sơn vội vàng lấy một tờ giấy, viết lại câu chuyện đã thấy. Rồi sau đó, ông sai người hầu đi theo con đường mà mình đã đi, đến cái nhà mà ông đã từng chuyển sinh, bảo chủ nhân đừng trách phạt tỳ nữ đó. Sau đó, ông chậm rãi thuật lại sự tình mà mình đã trải qua cho người nhà. Đến khi bệnh của ông có chuyển biến tốt, liền tự mình đi đến ngôi nhà trước đó từng chuyển sinh, đối đãi với đám tỳ nữ giống như người quen biết đã lâu. Người chủ nhà già nua có con chết, đối với sự việc của tiên sinh Tôn Nga Sơn cũng lấy làm kỳ quái.
Trong sách, Kỷ Hiểu Lam còn viết một ít chuyện tương tự đã phát sinh tại triều đại nhà Thanh. Tất cả các câu chuyện cũng đều là chuyện nhớ lại con đường đã đi qua và ngôi nhà đã tái sinh lại. Ở chương cuối, trong bút ký của mình, Kỷ Hiểu Lam có nói: như tiên sinh Nga Sơn tạm thời tiến vào luân hồi, sau đó lại quay lại bản thể cũ. Cái chuyện luân hồi này hoàn toàn không thể lấy lẽ thường ra mà suy xét được.
Xem xong chương này, Lâm Quân Huyền hết sức trầm tư, suy nghĩ. Khoa học hiện đại sớm đã chứng minh rằng những câu chuyện truyền thuyết quỷ quái đều là mê tín. Nhưng có nhiều chuyện, khoa học cũng không thể giải thích được một cách rõ ràng. Ví dụ như: một ông già làm sao có thể ngăn một chiếc xe đang phóng nhanh, cứu đứa cháu ở dưới bánh xe? Nếu căn cứ theo khoa học thì chuyện này là hoàn toàn không thể xảy ra. Điều quan trọng nhất đó là cho đến bây giờ, khoa học vẫn không thể giải thích sự tồn tại của linh hồn hay thuyết ý thức sinh mệnh là như thế nào.
Truyền thuyết về luân hồi thì ở nơi nào trên thế giới cũng có. Nhưng rốt cuộc luân hồi có tồn tại hay không, chẳng ai biết được. Điều phản bác lớn nhất đối với thuyết luân hồi chính là: nếu có tồn tại chuyện luân hồi, vậy thì từ xưa tới nay, số lượng con người trên thế giới phải là không đổi, không thể càng lúc càng nhiều lên được. Con số sáu tỷ dân trên thế giới hiện nay không biết đã nhiều hơn thời cổ đại biết bao nhiêu lần. Vậy nếu tồn tại luân hồi, thì số người này là từ đâu ra?
Song song với truyền thuyết luân hồi là đủ các loại truyền thuyết quỷ thần. Châu Âu thì có thần thoại Đông Âu, thần thoại Hi Lạp, một số câu chuyện về thần thoại cổ xưa, các thần giáo tự nhiên. Về sau lại có hệ thống Cơ Đốc giáo Tây phương phát triển. Châu Phi thì có truyền thuyết tế bái, Ấn Độ có đạo Bà La Môn. Mà thần thoại được lưu truyền nhiều nhất chính là ở Trung Quốc.
Sơn Hải Kinh, Phong Thần diễn nghĩa, Tây Du ký, Đông Du ký… Bên cạnh đó, các loại truyền thuyết khác lại càng nhiều hơn nữa. Nhưng mà cổ nhân đã nhận xét một câu rất chính xác đó là: “không có lửa làm sao có khói?”. Thần thoại hay truyền thuyết không hẳn đều là thật, nhưng cũng không hẳn là hư cấu hoàn toàn. Sức tưởng tượng của nhân loại mặc dù rất phong phú, nhưng cũng không thể không có cơ sở gì mà tưởng tượng ra nhiều thần thoại như vậy được. Những câu chuyện truyền thuyết hay thần thoại này chỉ là do sự tưởng tượng mà ra được, hay là từ điều gì khác nữa? Mà cũng có thể những truyền thuyết, thần thoại này là có thực thì sao?
Lâm Huyền Quân lắc đầu, lại chìm vào suy nghĩ.
Rất nhiều thuyết khoa học mô tả về thế giới vật chất, không tồn tại người quỷ thần. Có nhiều quan điểm khoa học đã đưa ra một hệ thống giải thích rất nhiều thứ trên thế giới. Nhưng Lâm Quân Huyền không ủng hộ những quan điểm này. Rất lâu trước kia, trên thế giới có một truyền thuyết lưu truyền, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng: “Trời tròn, đất vuông”.
“Trời tròn, đất vuông” – cụm từ này đã giải thích theo cảnh tượng mà con người ta có thể thấy: bầu trời giống như cái nồi úp trên mặt đất. Lý luận này khi đó được nhân loại tin tưởng không hề có chút nghi ngờ. Và nó đã tồn tại kéo dài đến mấy ngàn năm. Theo Lâm Quân Huyền, con người khi đó với bây giờ cũng giống hệt nhau, đều kiên định như nhau.
Nhưng mà mấy ngàn năm trôi qua, cho đến khi Columbus bằng con đường hàng hải, đã chứng minh được rằng Trái Đất là một quả cầu cực lớn.
Cùng với quan điểm “trời tròn đất vuông” thì trong hệ thống khoa học cũng có những chuyện thay đổi hệt như vậy. Ba định luật vận động lớn của Newton giải thích rất nhiều vấn đề, được coi như là một sự chuẩn mực. Nhưng Einstein lại lật đổ ba định luật vận động của Newton. Einstein cho rằng ba định luật lớn này cũng có giới hạn của nó. Nó chỉ phù hợp ở trong phạm vi địa cầu, còn với các quy luật vận động trong vũ trụ, thì ba định luật này không còn thích hợp.
Thế giới quan của con người luôn thay đổi theo những khám phá mới. Con người hôm nay phát hiện thế giới là khoa học, nhưng liệu có tồn tại một ngày, chúng ta lại phát hiện, kỳ thật trên thế giới này có tồn tại thần và ma hay không?
Một người tính tình hay lo lắng, nóng nảy có thể giải thích theo nhiều cách: có thể là do hắn chưa ăn cơm, hoặc việc làm không thuận lợi, hoặc do khí tạng bên trong thân thể gây nên… Nguyên nhân của sự việc có thể chỉ do một nhân tố gây nên, cũng có thể do có vài loại nhân tố đồng thời tác động. Chẳng lẽ trên thế giới này không bao giờ tồn tại một lời giải thích nào là chính xác hay sao?
Trên thế giới có thể nào đồng thời tồn tại cả thần thoại và khoa học hay không? Hay là, đằng sau những câu chuyện thần thoại hay truyền thuyết đó có cất giấu một bí mật nào đó?
Lâm Quân Huyền không biết. Hắn chỉ biết rằng nếu thế giới này thật sự giống như khoa học giải thích đó là: tất cả mọi thứ trên đời đều do vật chất cấu tạo thành, người chết như đèn tắt, thì thế giới này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù là người, động vật hay thực vật, bất cứ một loại sinh vật nào sống trên tinh cầu, toàn bộ cũng chỉ như con kiến hôi bình thường, thấp kém, không có bất luận ý nghĩa gì hết. Cho dù nhân loại phát minh ra tiền hay ra những thứ thỏa mãn nhục dục khác thì cũng chỉ là những thứ làm cho con người ta chìm đắm vào trong ảo ảnh, giống như khi hút thuốc phiện mà thôi. Tất cả chỉ để cho bản thân tạm thời không nghĩ tới vấn đề sinh tử nữa. Nhưng cho dù có nghĩ hay không thì đến cuối cùng, bất cứ một ai cũng đều phải đối mặt vấn đề này.
Nếu thế giới chỉ là vật chất, người chết giống như ngọn đèn đã tắt, vậy thì thế giới còn có ý nghĩa gì nữa? Ngôi sao cũng được, chính khách cũng hay, người giàu cũng tốt, dân nghèo cũng chẳng sao, toàn bộ đều là giấc mộng không có một điều gì thực sự có ý nghĩa hết!
“Sinh” và “tử” trước sau cũng đều là vấn đề cuối cùng của tất cả sinh mệnh có trí tuệ. Đại đa số người ta đối với vấn đề này thì đều chỉ lướt qua rồi không hề nghĩ đến nó nữa. Bởi nếu cứ suy nghĩ chuyện sống hay chết nhiều quá, sẽ làm người ta tiêu cực lâm vào tình trạng chán chường. Lâm Hải không hề biết rằng, đứa con của ông do hoàn cảnh sinh trưởng, lại có suy nghĩ sâu sắc vô cùng về vấn đề này. Mà đúng là vì nguyên nhân như thế, mới tạo ra một “Lâm Quân Huyền” không có chút hứng thú với sự nghiệp của cha hắn. Trong đầu hắn nghĩ rằng sinh mệnh chỉ là một trò chơi, vậy thì nhân loại đưa ra cái thứ phát minh này phải có ý tứ gì đó chứ?
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào tựa hồ trở nên u ám hơn, Lâm Quân Huyền đột nhiên bừng tỉnh. Hắn cảm thấy đã quá suy tư về vấn đề này, nên lập tức ngừng suy nghĩ lại. Hắn sớm đã biết bản than mình quá cố chấp đối với vấn đề này, trong lòng cũng có chút dấu hiệu bắt đầu nhập ma. Nếu cứ suy nghĩ quá sâu một vấn đề mà không có đáp án, thì thật sự là chuyện rất vô nghĩa.
Bỏ Duyệt Vi Đường bút ký xuống, Lâm Quân Huyền vươn tay, vươn chân để thư giãn một chút. Hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bệ cửa sổ, thấy đã hơn mười một giờ rưỡi, cũng đến lúc phải đi ăn cơm.
Lâm Quân Huyền vào bếp, chiên một quả trứng gà, thêm vào chút hành lá, rồi lấy từ ngăn trên tủ lạnh mấy lá rau xanh, phủ lên miếng trứng. Đó chính là một phần bữa ăn của hắn. Lâm Quân Huyền lại lấy từ trong tủ lạnh ra hai miếng bánh mì. Sau đó, hắn đứng ăn luôn ở trong bếp, rất đơn giản chẳng cần bàn ghế làm gì hết!
Đối với việc ăn cơm, nhu cầu của Lâm Quân Huyền rất thấp. Hắn cố gắng giữ mỗi ngày duy trì ở mức đơn giản nhất là được rồi. Với Lâm Quân Huyền, đọc sách thánh hiền và ăn uống đơn giản đều có thể khiến cho người ta luôn giữ được tâm bình khí hòa, duy trì trạng thái thoải mái. Người ham thích ăn uống, rất dễ có tâm tình xốc nổi. Người có dục vọng hiển nhiên khó có thể bình tĩnh.
“Reng!” – Trong lúc, Lâm Quân Huyền đang ăn thì ở thư phòng lại vang lên tiếng điện thoại.
- Quân Huyền à? Buổi tối có rảnh không? Có cặp vợ chồng người Đức cần phiên dịch, trong khoảng ba giờ. Giá mỗi giờ là hai nghìn nhân dân tệ. Nếu cậu thấy được thì tối gọi lại nhé. - Đó là một tin nhắn thoại.
Lâm Quân Huyền làm việc phiên dịch bán thời gian. Mặc dù, hắn không thích kiếm tiền, nhưng cũng cần phải làm một chút gì đó để mà sinh sống. Lâm Quân Huyền gia nhập một nhóm phiên dịch, mỗi tuần làm việc một lần. Công việc chính của hắn là làm người phiên dịch tiếng Đức. Trên thế giới, rất nhiều người lựa chọn học Anh văn, bởi tiếng Anh là ngôn ngữ được sử dụng rộng rãi nhất. Phần nhiều người làm phiên dịch đều luyện tiếng Anh tới trình độ gần như là người bản xứ. Còn Lâm Quân Huyền lại lựa chọn tiếng Đức. Cái gì hiếm thì quý, Lâm Quân Huyền đã sớm nhìn ra điều này. Khi có rất nhiều người lựa chọn học tiếng Anh, thì người học tiếng Anh sẽ không hề có được ưu thế. Ngược lại, những người chọn thứ ngôn ngữ hiếm hoi sẽ có ưu thế hơn đôi chút.
Bữa trưa diễn ra rất nhanh. Chỉ có một quả trứng tráng, hai lá rau non, hai miếng bánh mì là vừa xong. Đối với sức ăn của Lâm Quân Huyền thì đồ ăn như thế là vừa đủ, không nhiều không ít. Sau đó, hắn rửa sạch cái đĩa rồi bỏ vào kệ chén. Xong xuôi, Lâm Quân Huyền đi lại trong phòng khách một lát, vận động thân hình chút, rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đôi chút.
Mười hai giờ mười phút : ngủ trưa. Lâm Quân Huyền nằm xuống đúng với giờ trên bảng. Không cần phải xem thời gian biểu, bởi thân thể hắn đã sớm tạo ra cái thói quen này. Lâm Quân Huyền có chế độ làm việc và nghỉ ngơi hết sức nghiêm khắc mà các bạn cùng tuổi không thể làm được từ khi hắn chưa đầy mười tám tuổi.
Nửa giờ sau, Lâm Quân Huyền rời giường, lấy từ ngăn kéo trong thư phòng ra một thẻ làm việc, rồi đi ra ngoài. Thẻ làm việc là do sở phiên dịch Đức La phát. Tất cả chi phí công tác phiên dịch của Lâm Quân Huyền đều ghi vào trong tấm thẻ này. Mặc dù mỗi tuần chỉ làm việc một lần, nhưng mà tiền công phiên dịch bán thời gian của Lâm Quân Huyền thường rất hậu hĩnh. Một tháng, thường thì Lâm Quân Huyền chỉ làm việc bốn lần. Mỗi lần làm việc thời gian cũng không giống nhau, trong khoảng từ một đến ba giờ. Chia đều ra thì bình quân mỗi tháng, hắn thu vào cũng được hơn hai vạn. Mặc dù khối lượng công việc của Lâm Quân Huyền rất ít, một tháng làm việc chính thức chỉ chừng tám giờ, nhưng tiền lương của hắn cũng khiến cho những người thuộc tầng lớp công nhân phải ngưỡng mộ. Chi phí sinh hoạt mỗi ngày của Lâm Quân Huyền rất thấp, chẳng có gì để mà chi tiêu. Cứ như vậy mà tính ra thì cho đến lúc này tài khoản của hắn đã có khoản tích lũy không nhỏ. Nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm, mỗi lần mua gì mới lấy thẻ tín dụng để dùng.
Sở phiên dịch bán thời gian Đức La lấy năng lực làm việc mà chia làm năm cấp A, B, C, D, E. Thấp nhất là cấp A, cao nhất chính là E. Lâm Quân Huyền là cấp F của sở phiên dịch Đức La. Cấp phiên dịch này là do sở phiên dịch Đức La đặc biệt thiết lập. Sở phiên dịch Đức La có chi nhánh khắp cả nước, nhân viên chuyên trách và bán thời gian có hơn vạn người, nhưng phiên dịch cấp F lại không quá năm người.
Phiên dịch không phải chỉ cần có câu cú lưu loát, ngôn từ có thể diễn tả ý tứ là được. Nếu chỉ đạt tới tiêu chuẩn này thì cùng lắm cũng chỉ là phiên dịch cấp A. Sự khác nhau của phiên dịch tựa như sự khác nhau giữa những người chỉ huy. Một người chỉ huy dàn nhạc có trình độ bình thường thì trong một bản giao hưởng đương nhiên khó tránh khỏi một ít tạp âm. Người nghe bình thường không nhận ra được, nhưng đối với một nhà nghệ thuật thì tạp âm như vậy chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mà một người chỉ huy có đẳng cấp, chẳng những có thể chỉ huy dàn nhạc biểu diễn lưu loát, không để xảy ra một chút tạp âm, thậm chí có thể ngẫu hứng biến đổi nhạc khúc, lay động tâm tình người nghe, diễn tấu một khúc nhạc càng đáng kinh ngạc so với bản giao hưởng gốc.
Phiên dịch cũng giống như vậy. Phiên dịch tốt, câu phiên dịch ra giống như tác phẩm xuất sắc, tràn đầy mỹ cảm nghệ thuật. Ngoại trừ những cái này, còn phải có một chút lễ nghi xã giao trong đó. Rất nhiều phiên dịch được mời đến làm việc ở các bữa tiệc, nên vào những lúc như thế này thì lễ nghi là điều hết sức quan trọng. Mặt khác, ngoại trừ thời gian làm việc phiên dịch chính quy, sau khi làm việc, một số nhân viên có khi còn được mời tản bộ, du lịch … Khi đó, nếu là một phiên dịch dí dỏm tất nhiên sẽ làm người nghe thấy vui vẻ thoải mái, cảm thấy chuyến đi này không tệ. Hơn nữa rất nhiều người nước ngoài đến Trung Quốc, đều muốn đi thăm thú một ít danh lam thắng cảnh, điều này giống như khảo nghiệm một người phiên dịch đối với hiểu biết về văn hóa cổ trên đất nước mình.
Sở phiên dịch Đức La là cơ quan phiên dịch lớn nhất Trung Quốc, hệ thống phân cấp ngoại trừ căn cứ vào năng lực bản thân về phiên dịch ra thì số lượng và chất lượng phiên dịch mà bọn họ hoàn thành cũng mang tính quyết định. Trong nội bộ, sở phiên dịch Đức La đối với khách hàng cũng tiến hành hoạch định. Khách hàng quan trọng sẽ được chỉ định phiên dịch cấp F chịu trách nhiệm.
Năng lực Lâm Quân Huyền không chỉ dừng lại ở tiếng Đức, hắn cùng lúc học nhiều thứ tiếng, điều này càng làm cho sở phiên dịch Đức La coi trọng. Rất nhiều lần quản lý cao cấp của công ty biểu lộ hy vọng Lâm Quân Huyền có thể chuyển sang phiên dịch chuyên nghiệp, đồng thời tỏ ý rằng tiền lương sẽ cao ngoài mức tưởng tượng của hắn. Nhưng Lâm Quân Huyền tự mình xác định rất rõ ràng hắn chỉ có làm phiên dịch bán thời gian mà thôi!
Lâm Quân Huyền mặc dù có thái độ hết sức kiên định nhưng sở phiên dịch Đức La trước sau vẫn không chịu buông tha cho. Đối với một công ty, nhân tài xuất sắc giống hệt như một mỏ vàng, có khó đến đâu cũng phải đào thử!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện