[Dịch] Vô Thượng Chân Ma

Chương 10 : Truyền Thuyết Của Lão Đạo Nhân!

Người đăng: 

- Lúc ta nghe được câu chuyện này ta cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi đầu, hồi đó "công xã nhân dân hóa" vẫn còn hoạt động, ăn tập thể vẫn còn phổ biến. Ta tham gia đội sản xuất đi đến Công xã ở Bắc thôn của Ngọc Sơn, nó ở cách nơi này không xa. Lúc ấy khi ta tham gia vào, thì chuyện này vừa xảy ra không có bao lâu, ở trong công xã huyên náo xôn xao ầm ĩ, việc đó là thiệt hay giả ta cũng không biết được, lúc ta vừa nghe được thì có rất nhiều người thề thốt nói bọn hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có phải là giả được. Cái chuyện này người bảo sao hay vậy, cũng có thể là thực cũng có thể là giả, không có cách nào để phân biệt là thực hay giả. Câu chuyện, là như thế này —— - Công xã thành lập không bao lâu, người nhiều lời nói linh tinh, hỗn tạp cũng không có người nào đi thống kê rốt cuộc một đội có người nào, có bao nhiêu người. Câu chuyện xưa này, lúc ban đầu là do một nông dân họ Lý phát hiện đầu tiên đó. Hàng ngày lúc ăn chung nồi, hắn phát hiện ra ở cái bàn lớn của hắn luôn luôn đúng giờ xuất hiện một gã quái nhân. Gã quái nhân này thân thể cường tráng giống như một tòa thiết tháp. Mỗi ngày lúc ăn cơm hắn luôn luôn đúng giờ xuất hiện. Vén ống quần, đầu đội một cái nón rộng vành cũ nát giống như vừa từ trong ruộng làm việc mới lên, nhưng trên ống quần của hắn từ trước giờ không có một chút bùn đất nào. Lúc ăn cơm, những người khác vài người ngồi chụm lại một đống một bên ăn cơm một bên cười nói với nhau, nhưng hắn chỉ lo cắm cổ ăn, cũng không cởi nón rộng vành ra cũng không cùng với những người khác nói cái gì cả. Cái bàn hắn ăn cơm bởi vì nằm ở một góc tối, không quá dễ thấy, một người đàn ông cao lớn như vậy, từ trước đến sau cũng không gây nên chú ý gì. Hắn ăn rất nhanh, lúc người khác chuẩn bị ăn xong thì hắn đã sơm ăn xong rồi. Cũng không có ai chú ý hắn rời đi vào lúc nào. - Công xã thành lập không lâu, người hỗn tạp, ai cũng không biết được hắn thuộc đội sản xuất nào. Bởi lẽ cùng ngồi ăn cơm ở cùng một bàn thời gian dài vị nông dân họ Lý cũng dần dần chú ý đến hắn. Cho dù chủ động nói chuyện với hắn, quái nhân này cũng không đáp lời, mỗi thứ hắn hỏi chuyện, gã quái nhân này một hồi sẽ biến mất sớm hơn so với bình thường. Nông dân họ Lý ban đầu chỉ cho rằng gã đàn ông này tính cách quái dị, không thích cùng với người khác trò chuyện mà thôi. Vị nông dân họ Lý cũng chỉ là lòng hiếu kỳ sai khiến, dần dần hắn phát hiện lúc tất cả mọi người của công xã, cả đoàn người đồng loạt lao động chưa từng có người nào gặp qua gã đó cả. Hỏi từng đội, từng đội sản xuất đều nói ở đội sản xuất của họ không có người như vậy —— một người cao lớn bắt mắt như vậy, chỉ cần mô phỏng một chút là đã ấn tượng sâu sắc, làm sao lại có thể không biết được ở trong đội có hay không có một người như vậy được chứ. - Gã quái nhân đầu mang nón rộng vành này hình như biết được vị nông dân họ Lý điều tra hắn cho nên mấy ngày sau đó, mỗi ngày hắn đều xuất hiện rất trễ, có vài lần cơm còn chưa có ăn xong đã vội vàng bỏ đi rồi —— vị nông dân họ Lý vẫn một mạc để ý đến hắn nhưng vẫn cứ không thể phát hiện ra là hắn bỏ đi như thế nào cả. - Tiếp sau đó hai tháng, gã quái nhân đầu mang mũ rộng vành cũng không thấy xuất hiện nữa. Đang lúc vị nông dân họ Lý cho rằng cái tên chen vào đội ngũ sản xuất sẽ không còn xuất hiện nữa thì hắn lại giống như mọi khi xuất hiện, ở cùng một cái bàn ăn, cùng một cái vị trí ăn cơm, dường như cái gì cũng không xảy ra cả. Vị nông dân họ Lý kia mơ hồ hơn nửa năm, lòng nghĩ lần này làm sao cũng không để hắn chạy thoát, nhất định phải bắt cho được chân diện mục của hắn. Hắn tới bên chậu cơm bới một chút đồ ăn, giả vờ ăn một tí, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú gã quái nhân này. - Quái nhân vừa mới quay người bỏ đi, hắn liền thả chậu cơm, bước nhanh đi theo. Quái nhân đi chỗ nào, hắn liền đi theo tới chỗ ấy, đuổi theo có chút bách, hắn liền nghe quái nhân nhỏ giọng quát lên "ngươi gã đàn ông này, ta chỉ là ăn miệng cơm mà thôi, ngươi làm cái gì mà cứ dây dưa theo ta không dứt ? - Vị nông dân họ Lý kia cũng không thèm để ý, một bên bước nhanh theo, chỉ nói là 'ta cũng chỉ là muốn nhìn nhìn mặt của ngươi thôi !'. Quái nhân hai vai bất động, bắt đầu bước đi, trong nhà ăn người đông chi chít như vậy bước đi mà lại giống như chạy vậy. Mắt thấy hắn chuẩn bị chạy ra khỏi cửa vị nông dân họ Lý hét to một tiếng 'bắt hắn lại, bắt tên đầu mang mũ rộng vành đó, ở ngay cửa kìa !' - Tiếng hét của hắn, lập tức làm cho tất cả mọi người ở trong phòng ăn công xã đều chú ý tới, gã quái nhân quýnh lên, ba bước mà giống như hai bước, bước tới phía bắc của cửa chính phòng ăn bước vài bước dài liền đã tới bậc thềm. vị nông dân họ Lý xô đoàn người ra, lật đật chạy vội theo, tới ngay chỗ cửa liền giống như bị sét đánh vậy, đứng im không nhúc nhích, sau đó phát ra một tiếng thét đầy hoảng sợ. Cả mọi người trong phòng ăn đều bị giật nảy mình, một đám đông người lật đật chạy theo ra nhưng sau đó cũng không phát hiện điều gì cả —— sau thềm đá này là một vùng đất bằng, đứng ở trên bậc thang xung quanh có người nào nhìn một cái là thấy liền. Mọi người đều ngầm tính toán, thời gian ngắn như vậy gã quái nhân kia tuyệt đối chạy không có xa được nhưng sự thật là mọi người đông như vậy đuổi theo xa như vậy vẫn không thấy một cái bóng người nào cả. Sau đó đám người hỏi người đàn ông họ Lý, hỏi tại sao lại thét lên hoảng sợ như vậy. - Gã đàn ông họ Lý này người run lẩy bẩy không thôi, sắc mặt trắng bệch, dường như bị một trận hoảng sợ cả nửa ngày mới nói ra chân tướng: 'hắn theo gã quái nhân đó đuổi theo tới cửa chính, tận mắt nhìn thấy gã quái nhân này chạy được vài bước, đột nhiên đè cái mũ rộng vành xuống, sau đó một tí liền bắt đầu bay lên, chỉ một thoáng đã hóa thành một điểm đen ở ngoài xa, sau đó biến mất không thấy nữa. - Việc này thật hay không thật ai cũng không thể phân biệt được. Cái phòng ăn đó sau này ta cũng đã đến qua, ngoài cửa bắc đúng là một vùng đất trống, ngay cả một cây cũng đều không có trồng, hoàn toàn không có địa phương nào để ẩn náu cả. Từ khi gã quái nhân chạy ra khỏi cửa chính phòng ăn, đến đám người đuổi theo ra bên ngoài, chỉ bất quá tốn thời gian vài cái chớp mắt, tuyệt nhiên không có khả năng chạy được bao xa, việc này ai cũng không nói ra được sự việc sao lại như thế được. Việc này, ở nơi công xã gây ra ầm ĩ xôn xao, cả đoàn người đếu nói đó là một vị thần tiên. Có thể bay được, có lẽ cũng cgỉ có thể thần tiên mới có khả năng đó thôi. - Đạo sĩ này kể chuyện sinh động như thật, tựa như không thật mà cũng có thể là thật không chỉ Đỗ Nhược Dao nghe đến say mê ngay cả Lâm Quân Huyền cũng nghe đến say mê luôn. - Con người có thể bay được sao ? Việc này chắc là giả đúng không ? Đỗ Nhược Dao lắc lắc đầu, nghiêm túc nói. - Tiểu cô nương, chưa thấy qua, không thể nói là nói thực sự không tồn tại. Việc này, không có ai có thể nói cho rõ ràng được. Đạo sĩ nghiêm mặt nói: "Gã đàn ông đội mũ rộng vành chẳng qua cũng chỉ ham muốn một bửa cơm, vị nong dân họ Lý kia nhưng lại thích chõ mũi vào chuyện người khác, gặp phải trời phạt, tuyệt cả con cháu. Nghe nói hắn hiện tại vẫn còn sống. - Đỗ Nhược Dao nghe đến mê mẫn, ngồi xuống ở bên cạnh đạo sĩ, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, lông mi khẽ chớp khẽ chớp cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì. - Lão tiên sinh, ngươi có biết hay không biết nơi này vì sao lại gọi là Linh Quy Phong không vậy ? Đỗ Nhược Dao đột nhiên hỏi. - Câu hỏi này rất hay, lão đạo sĩ khen ngợi nhìn thoáng qua Đỗ Nhược Dao: " Cái ngôi núi này giống như một con linh quy nằm sấp ở trên mặt sông, những người thế hệ trước đều nói ở bên dưới cái linh quy phong này thực ra là trống rỗng, bên dưới nối liền với một cái thế giới khác ! - A ! Đỗ Nhược Dao kinh hãi hô lên một tiếng. Lâm Quân Huyền thì vẻ mặt như không có ảnh hưởng gì, loại truyền thuyết như thế này ở các nơi trên thế giới đều có rất nhiều, thật thật giả giả rất là khó nói. - Ừ, về điều này còn có một chuyện xưa, chuyện xưa này là từ trong người đồng lứa với ông nội của ta truyền lại đến nay, rất nhiều người ở thế hệ trước đều tin tưởng đều nói cái truyền thuyết này là thật đó. - Lão tiên sinh, người kể nhanh đi ! Lão đạo sĩ ra vẻ làm như ta là một kẻ đắc đạo cao nhân, khẽ vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nói: - Ngươi từ từ nghe ta nói, việc này chắc là xảy ra lúc cuối đời nhà Thanh đầu thực dân, bên ngoài chính là lúc cách mệnh huyên náo kịch liệt, bất quá nơi này của chúng ta rất heo hút, cách mệnh có ầm ĩ đến cỡ nào chăng nữa nơi này cũng không có ảnh hưởng chút nào. - Đột nhiên có một ngày, Linh Quy Phong xung quanh mấy chục dặm tất cả đều là sương mù nồng đậm, người ở trong sương mù nhìn không thấy được khoảng cách nửa thước, việc này từ trước giờ chưa từng xuất hiện bao giờ, ai cũng không biết được sao lại như vậy. Người ở trong núi cái gì cũng không biết, chỉ nói Linh Quy Phong nhả ra tinh khí, chỉ sợ là sẽ xảy ra đại họa. Sương mù này nảy sinh không bao lâu, ở trong núi đi tới một đạo sĩ, hắn nói bên dưới Linh Quy Phong là một thế giới khác bây giờ phong ấn của hai cái thế giới đã bị lỏng ra cần thiết một người đàn ông sinh vào năm tý, tháng tý, giờ tý cầm một đạo phong ấn tiến vào bên dưới Linh Quy Phong phong ấn nó lại một lần nữa. - Đạo sĩ đó có tìm ra được không ? - Tìm ra rồi, người đàn ông kia y theo lời đạo sĩ nói, cầm lấy đạo phù tiến vào bên trong lòng núi. Nhưng không nghĩ đến là thông đạo này chỉ có thể tiến vào chứ không thể đi ra được, người đàn ông này vừa mới treo đạo phù lên cả tòa núi liền bắt đầu chấn động, chấn động làm sụp đổ thông đạo. Người đàn ông này đã bị vây hãm ở dưới chân núi rốt cuộc cũng không thấy trở lên nữa. - Lời vừa dứt, lão đạo sĩ nhẹ nhàng vén lên hàm râu thưa thớt cho thẳng tắp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Lâm Quân Huyền, trong lòng chợt động: - Chàng trai, nhìn rất quen à ! Ta dường như đã gặp qua ngươi lúc nào thì phải ? - Lão nhân gia hay nói giỡn, cháu năm nay mới mười tám tuổi, lần này cũng chỉ là về quê tế tổ mà thôi, ngài làm sao có thể gặp qua cháu được ? - Kỳ quái, lão đạo sĩ giống vẻ suy nghĩ, lập tức cười nói: - Ừ cũng đúng là, ngươi nhìn qua tuổi tác cũng không có bao lớn, ta không có khả năng đã gặp qua ngươi được. - Lão tiên sinh, người kể nhanh đi mà, chẳng lẽ vậy là xong rồi. Đỗ Nhược Dao ánh mắt đầy vẻ tha thiết mong chờ nhìn lão đạo nói. - Kể xong rồi mà. - Vậy là xong rồi sao ? - Vậy là xong hết rồi ! Lão đạo sĩ rất khẳng định nói, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, tiếp theo nói: - Đúng rồi, ta nhớ là người đàn ông bị đạo sĩ lựa chọn dường như là họ Lý, tên là Lý Long Đồ." - Cái dạng chuyện thần thoại xưa như vậy, Lâm Quân Huyền sớm đã xem qua rất nhiều, vốn hắn còn có chút không có tập trung lắng nghe. Đương ‘Lý Long Đồ’ cái tên này vừa truyền vào trong tai, Lâm Quân Huyền toàn thân chấn động, đột nhiên ngồi thẳng người lên trong tai lại truyền đến lời nói bổ sung của lão đạo sĩ: - Dường như chính là ở thành bắc Lý Gia thôn đó. - Ầm ! trong đầu trong lòng Lâm Quân Huyền chấn động, Lý Long Đồ chính là cha của ông ngoại của hắn cũng chính là tên của ông cố của hắn, mà thôn chỗ ông ngoại ở cũng là Lý Gia Thôn. - Loại truyền thuyết thôn quê như thế này lại có thể liên quan đến ông cố của mình ! Lâm Quân Huyền trong lòng ngờ vực chồng chất. Thông thường thì truyền thuyết ở thôn quê đối với nhân vật có đề cập đến ở trong đó phần lớn là nói không có rõ ràng tỉ mĩ, như vậy thật hay giả rất khó phân biệt, rất ít khi có cái loại chỉ tên nói họ trực tiếp như vậy. Lão tiên sinh người làm sao có thể biết được người đi vào trong lòng núi tên là Lý Long Đồ ? LâmQuân Huyền hỏi, truyền thuyết ở thôn quê này có liên quan đến ông cố, hắn trong lòng chấn động nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra. - Điều này thì không biết được, câu chuyện kể về về chuyện của hơn sáu mươi năm trước, lúc đó ta còn chưa có sinh ra thì làm sao có thể biết được, cũng là những cụ già của thế hệ trước, truyền từ đời này sang đời khác mới truyền đến bây giờ, đạo sĩ vuốt vuốt râu, cười nói: - Người bây giờ tin vào khoa học, nhưng hơn sáu mươi năm về trước người ở trong rừng núi đều hoàn toàn tin tưởng là có quỷ thần cả ! Câu chuyện xưa này, lúc ta nghe được thì nó vẫn y như vậy. Những cụ thế hệ trước đều nói, việc đó là có thật, Lý Long Đồ sau khi theo lão đạo sĩ đi thì sau đó đã không còn xuất hiện nữa. - Lão tiên sinh, nơi này còn có câu chuyện xưa kỳ quái nào khác nữa không ? Đỗ Nhược Dao đối với nghiên cứu về truyền thuyết không có chút hứng thú nào, nàng chỉ hứng thú ở chổ lúc nghe về nội dung của chuyện xưa. - Có thì đúng là có nhưng chỉ toàn là các câu chuyện linh tinh lẻ tẻ khác, thời gian lâu rồi, có một số ta cũng không còn nhớ rõ được nữa, đâu có thể kể rõ ràng cho ngươi được. Các truyền thuyết của thế hệ trước rất nhiều, bất quá bọn con cháu đều không có tin tưởng lắm cũng cho nó chỉ là một câu chuyện xưa tầm thường, nghe xong rồi cũng quên luôn. - Đỗ Nhược Dao lấy ra một tờ tiền lớn 100 đồng cười tươi tắn đưa qua: - Lão tiên sinh, cảm ơn người ! lần sau đến, người nhất định phải sưu tập một ít chuyện xưa, ta sẽ lại nghe người kể chuyện xưa nữa đó ! - Lão đạo sĩ cũng không có khước từ, vẻ mặt bình thản nhận lấy tiền của Đỗ Nhược Dao đưa qua. - Lúc vài khách hành hương từ trước mắt lão đạo sĩ đi qua, lão đạo sĩ này bỗng nhiên đứng dậy hướng tới một người khách hành hương mặc áo blu-dông kêu lên: "Vị tiên sinh này, xin chờ một chút. Người này nhíu chân mày lại, quay người lại. - Lão đạo sĩ từ trong người lấy ra chiếc Nokia đưa đến: - Mới lúc nãy ngươi ở nơi này xem tướng đã để quên ở nơi này đó. Gã đàn ông mặt mỉm cười vui vẻ, nói lời cảm ơn đón lấy chiếc điện thoại. - Tiểu cô nương, ngươi là lần đầu tiên đến nơi này thì phải, trước tiên nên lên phía trên nhìn xem đi, đúng rồi, bọn ngươi đều là người có học thức, ở hai bên của cửa chùa có một hàng câu đối, nghe nói là ở trong thời kì vua Quang Tự một vị quan to của triều đình để lại đó. Người hành hương đến nơi này, ngoại trừ dâng hương lễ tạ, nhưng thật ra hơn một nửa là hướng đến đôi câu đối mà đến đó, các ngươi đi nhìn xem đi. Lão đạo sĩ chỉ ngôi chùa ở trên núi hướng về Đỗ Nhược Dao nói. - Cảm ơn lão tiên sinh. - Ha ha, hãy đi đi, thêm một lúc nữa là đến giờ ăn cơm trưa rồi, nhanh đi đi. - Đỗ Nhược Dao còn chưa tới Linh Quy Tự lần nào nhưng Lâm Quân Huyền thì đã đi đến đó một lần rồi. Ngay lúc này, trong lòng hắn suy nghĩ đến không phải là cái ngôi chùa này mà là cái truyền thuyết nói rõ họ tên với ông cố tổ tiên gắn liền cùng với nhau. - Mới vừa bước tới cửa chùa, liền thấy một lư hương rất cao lớn được làm bằng sắt đen, ở trong đó cắm mấy cây nhang lửa loại hảo hạng cây nào cây ấy dài khoảng một thước to bằng ngón tay cái. Cách lư hương khoảng mười bước dài là cửa chính đỏ thắm của ngôi chùa. Ngay cửa là một lão hòa thượng mặc áo cà sa tay lần tràng hạt vẻ mặt đầy nếp nhăn đang ngồi ở bên cạnh cửa trên một cái bồ đoàn, xung quanh là một đám khách hành hương vây quanh ông ta. Trông thấy đôi bảng hiệu màu đỏ thắm này không, thực ra, bộ câu đối này vốn chỉ có một câu, được viết ở một mặt vách núi hướng ra sông ở Linh Quy Phong. Đôi câu đối này thực ra mà nói còn có một cái nguồn gốc về nó. Lão hòa thượng từ từ nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang