[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 9 : Thu Long mạch khí

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

.
“Ngươi là ai?” Diêm Xuyên hỏi. “Ta là Tửu Kiếm Sinh, đệ tử đời thứ hai của Đại Hà tông, năm xưa từng được cha ngươi chỉ dạy kiếm pháp. Khi đó ngươi rất nhỏ, chắc không thể nhớ ra ta.” Nam tử mặc đạo bào cười nói. “Ta không nhớ rõ lắm về chuyện năm đó, Tửu Kiếm Sinh? Ngươi là người bảo vệ khi bọn họ ra ngoài?” Diêm Xuyên khẽ gật đầu nói. “Không sai, đám nhóc con này mới học được chút bản lĩnh đã chẳng biết trời cao đất rộng. Cũng may lần này gặp ngươi, nếu là người ngoài thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được rồi” Tửu Kiếm Sinh lắc đầu cười nói. Đám cao thủ ngã dưới đất nhất thời cúi đầu hổ thẹn. “Đã như vậy thì ngươi dẫn bọn họ đi!” Diêm Xuyên thẳng thắn nói. “Này, nếu ta đoán không sai thì trong lư hương kia hẳn là Túy Nguyên quả, bọn họ như vậy…!” Tửu Kiếm Sinh khó xử nói. “Lưu Cẩn, ngắt ra mười tám cái lá cây đưa cho bọn họ” Diêm Xuyên quay đầu nhìn Lưu Cẩn. “Vâng!” Lưu Cẩn lập tức gật đầu. Giây lát sau, hắn đã ngắt mười tám chiếc lá, bước lên đưa cho Tửu Kiếm Sinh. “Cảm ơn, bằng không chắc ta lại phải phí sức một phen.” Tửu Kiếm Sinh cười nói, sau đó nhanh chóng cầm mười tám chiếc lá, nhét một lá cây vào miệng một người đệ tử đang ngã dưới đất. Một lúc sau, người nọ đã có thể cử động được. “Đi đi, mang cho mỗi người một lá, nhai kỹ rồi nuốt xuống!” Tửu Kiếm Sinh đem số lá cây còn lại giao cho người nọ. Chỉ lát sau, toàn bộ mười tám người đã được giải độc. Cả đám đứng dậy. “Cám ơn sư thúc!” Mọi người cung kính nói. Đồng thời, bọn họ nhìn về phía Diêm Xuyên với ánh mắt càng phức tạp. Trong đó, Phùng Thiệu nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt càng tràn ngập thù hận. Giang Nam nhìn Diêm Xuyên, một nỗi nghẹn khuất khó nói nên lời. “Như vậy chúng ta xin từ biệt trước, hẹn ngày khác gặp lại ở Đại Hà tông!” Tửu Kiếm Sinh cười nói. “Không tiễn” Diêm Xuyên gật đầu. “Diêm Xuyên, ngươi chờ đó. Thù này ta nhất định sẽ báo!” “Bốp!” Tửu Kiếm Sinh giáng một cái tát lên mặt Phùng Thiệu. “Báo cái rắm, nếu hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi. Hơn nữa từ nay về sau, hắn là bậc cha chú của ngươi, ngươi báo thử đi, xem ông nội ngươi đánh gãy chân ngươi không!” Tửu Kiếm Sinh liền quát mắng. Phùng Thiệu: “…!” Một lát sau, Tửu Kiếm Sinh dẫn đám người dần dần biến mất khỏi tầm mắt Diêm Xuyên. Trên đường đi. “Sư thúc, rốt cuộc Diêm Xuyên có tu vi gì? Thật sự chỉ là Lực cảnh thôi sao?” Giang Nam cắn môi hỏi. “Diêm Xuyên? Vẫn có tu vi Lực cảnh tầng thứ ba như xưa, chẳng qua hắn trưởng thành hơn các ngươi.” Tửu Kiếm Sinh trầm giọng nói. Lực cảnh tầng thứ ba? Khi biết rõ, mọi người cảm thấy trước mặt tối sầm, điều này là thật sao? Hắn thật sự chỉ có Lực cảnh. “Sư thúc, ta không cam lòng!” Phùng Thiệu ấm ức nói. “Không cam lòng cái rắm, đều do ngươi tự chuốc lấy phiền phức. Đừng tưởng rằng hiện tại tu vi của ngươi cao hơn hắn mà nhầm, ngươi thấy thủ đoạn của hắn rồi đấy. Hắn muốn giết ngươi thì chẳng khác gì chơi đùa!” Tửu Kiếm Sinh mắng. “Nhưng mà?” Phùng Thiệu vẫn không phục. “Về sau dùng đầu óc nhiều một chút, lần này ta âm thầm theo sau, thuận tiện ghi lại biểu hiện rèn luyện của các ngươi. Xem các ngươi đã biểu hiện như thế nào? Đúng là một lũ ngựa non háu đá, Diêm Xuyên gọi các ngươi là đám mầm non thật không oan!” Tửu Kiếm Sinh không một chút nể tình nói. Mọi người: “…”! “Sư thúc, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Giang Nam hỏi. “Còn đi đâu? Trong bản ghi chép của ta, các ngươi đều chết hết rồi, còn muốn đi đâu nữa? Tất cả quay về tông môn! Ngoan ngoãn suy ngẫm lại những chuyện đã qua, bà nội nó, đám mầm các ngươi cũng quá non đi!” Tửu Kiếm Sinh khó chịu mắng. Mọi người: “…!” Tất cả mặt đỏ tới mang tai, không ai dám nói thêm gì nữa. Đừng nhìn Tửu Kiếm Sinh nói chuyện khách sáo với Diêm Xuyên như vậy, trước mặt lũ hậu bối thì hắn quát mắng không chút kiêng dè. Càng quan trọng hơn chính là thực lực của Tửu Kiếm Sinh quá cao, mọi người chỉ có thể mang ấm ức quay về tông môn. Trên bầu trời cao, thiếu nữ cưỡi hạc dõi mắt nhìn Tửu Kiếm Sinh dẫn đám người của Đại Hà Tông rời đi. “Tửu Kiếm Sinh? Dường như đã từng nghe nói qua, hình như là thiên tài trong đám đệ tử đời thứ hai của Đại Hà tông.” Cô gái trẻ sờ sờ cằm ra vẻ suy nghĩ nói. Ở dưới, Diêm Xuyên nhìn Tửu Kiếm Sinh rời đi, sau đó ngồi vào kiệu một lần nữa. “Nâng kiệu!” Lưu Cẩn cao giọng hô. Đại quân lại tiếp tục đi về phía Long Mạch sơn. Chẳng qua lúc này, quân sĩ như được tiêm chất kích thích vào người, cả đám tràn đầy sức mạnh “Hả? Bọn họ cũng muốn đi đến miệng núi đó? Thiếu niên kia muốn làm gì?” Cô gái ngạc nhiên nói. “Lệ, lệ!” Tiên hạc khẽ kêu lên, tỏ vẻ như cũng tò mò lắm. “Chẳng lẽ tên thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi kia cũng hiểu rõ phong thủy, biết chỗ đó có Long mạch? Không thể nào, hắn mới lớn có chừng ấy?” Cô gái lắc đầu nói. “Lệ, lệ!” “Đi xem sao?” Cô gái đầy vẻ hào hứng. Quân đội của Diêm Xuyên thật sự đi thẳng đến cái hồ nhỏ mà khi nãy cô gái tắm rửa. Hơn hai nghìn đại quân canh giữ dưới chân núi, kiệu của Diêm Xuyên dừng lại ở đỉnh núi, ngay trước cái hồ nhỏ. Hoắc Quang, Lưu Cẩn và một đám lính mang giây mực cũng đi lên cùng. Ra khỏi kiệu, Diêm Xuyên phóng tầm mắt nhìn quanh hồ nhỏ. “Tiểu Hạc Nhi, ngươi nói xem thiếu niên kia đang tìm cái gì?” Trên bầu trời cao, thiếu nữ hoài nghi hỏi. “Lệ!” Tiên hạc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hồ không lớn, nhìn một vòng rồi hắn tiến đến đứng cạnh mặt bắc của hồ. “Vị trí long khẩu phun châu? Không tệ, chính là nơi này!” Ánh mắt Diêm Xuyên sáng ngời. “Đầm chặt chỗ này, đặt một tảng đá, bày bàn học lên!” Diêm Xuyên lập tức hạ lệnh. “Dạ!” Hoắc Quang liền lĩnh mệnh lệnh. Hoắc Quang chặt một cây to, đẽo thành những cọc gỗ thật lớn, đám quân sĩ Ngân giáp cũng nhanh chóng dùng mấy cây cọc gỗ đầm chặt khu đất kia. Tiếp đó, họ tìm một tảng đá lớn đặt lên trên, sau cùng mới bày bàn học. Giữa không trung, ánh mắt cô gái mê mang, không hiểu họ đang gì ở phía dưới. “Mang miếng vải trắng làm bằng tơ kéo từ mấy cây cờ kia tới đây!” Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn. “Dạ!” Lưu Cẩn lập tức lấy tấm vải trắng rộng ba thước kia ra, sau đó trải lên mặt bàn và cẩn thận dùng cái chặn giấy đè lên. “Mài mực!” Diêm Xuyên nói. “Dạ!” Lưu Cẩn cung kính mài mực. Diêm Xuyên lấy chiếc bút lông Tử ngọc ra, mắt nhìn miếng vải ba thước vuông, đăm chiêu suy nghĩ. Hoắc Quang và đám tướng lĩnh đều tò mò không thôi. Trên bầu trời, thiếu nữ cũng ngạc nhiên nhìn cảnh này: “Này, rút cuộc hắn muốn làm cái gì? Viết chữ sao?” Cô gái vô cùng kinh ngạc. Phía dưới, Diêm Xuyên bắt đầu viết. “Viu!” Nét bút hạ xuống, dường như có một làn gió nhẹ thổi qua khiến mặt hồ đột nhiên gợn sóng lăn tăn. “Ta bị hoa mắt rồi?” Thiếu nữ trợn mắt nói. Trong khi cô gái đang tròn mắt quan sát, mặt hồ đã nổi lên từng đợt sóng, gió càng lúc càng lớn, cùng với đó là rất nhiều sương mù tuôn ra. Sương mù bay lên không trung rồi ngưng tụ thành một đám mây nhỏ. “Bút Lạc Kinh Phong Vũ? Đây thật sự là Bút Lạc Kinh Phong Vũ? Không thể nào!” Cô gái cả kinh kêu lên. Thiếu nữa không cách nào tin được, một thiếu niên mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi mà đặt bút viết liền dẫn động mây gió bốn phía? Bút Lạc Kinh Phong Vũ? Đây là chuyện chỉ có một số lão nho, nhà thư pháp mới có thể làm được? Thế nhưng hắn mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi? Phía dưới, chúng tướng sĩ chỉ nghĩ thời tiết đột nhiên thay đổi, chỉ có Hoắc Quang và Lưu Cẩn hai mắt tỏa sáng, bởi vì bọn họ đã đoán ra, đây nhất định là do Vương Gia viết chữ gây lên. Chuyện này là sự thật sao? Từng bút từng bút của Diêm Xuyên hạ xuống, Lưu Cẩn đứng kề bên, thấy rõ trên mảnh vải trắng dần dần hiện lên một bức tranh. Tuy rằng chỉ vẽ bằng mực đen đơn điệu nhưng Lưu Cẩn lại thấy trong đó tràn trề sức sống. Nhà trúc? Bức tranh của Diêm Xuyên vẽ lại cảnh ngôi nhà trúc kia? Nhìn bức tranh này, Lưu Cẩn có cảm giác y như thật, giống như ngôi nhà trúc ở ngay trước mặt vậy. Vài căn nhà nằm giữa rừng trúc và một mảnh nhỏ. Diêm Xuyên không vẽ dãy núi ở sau nhà, cũng không vẽ rừng trúc xung quanh, mà chỉ có vài căn nhà trúc và khoảng sân nhỏ. Trên mặt hồ, gió lốc rít gào, mưa lớn bàng bạc, trong hồ nước lại hình thành một cơn lốc xoáy lớn. Đám tướng sĩ kinh ngạc hết sức. Trán Diêm Xuyên lấm tấm mồ hôi, nhưng tay hắn vẫn không ngừng, từng bút từng bút hạ xuống. “Bùm!” Bút Tử ngọc vang lên một tiếng giòn tan, hóa thành bột mịn bay theo làn gió. Diêm Xuyên vẫn không ngừng nghỉ, cầm một cây bút Tử ngọc khác, lại tiếp tục vẽ. Ầm ầm! Trong hồ vang lên từng tiếng nổ vang. Trên không trung, thiếu nữ thật to. “Uy lực như vậy cũng chỉ có Văn Nhược tiên sinh mới có thể so sánh được?” Cô gái nuốt nước bọt nói. “Lệ!” Tiên Hạc khẽ run lên. “Làm sao vậy? Tiểu Hạc nhi?” Cô gái nghi hoặc nói. “Lệ! Lệ! Lệ!” Hạc tiên vội kêu lên. “Cái gì? Là Long mạch khí? Ngươi cảm nhận được Long mạch khí xao động?” Cô gái tỏ vẻ bất ngờ nói. “Lệ!” Hạc tiên không ngừng gật đầu. “Long mạch khí? Tuy chỉ là một Long mạch nhỏ nhưng cũng đã tích cóp được mấy nghìn năm, tất nhiên sẽ có một lượng long khí nhất định. Không phải hắn định thu lấy long khí ở nơi này chứ?” Cô gái kỳ quái nói. Phía dưới, bức tranh đang dần hoàn thành. Bút lông ngọc lại xuất hiện một vết nứt, Diêm Xuyên cầm bút vẽ lên hư không. “Thu!” Diêm Xuyên khẽ hô một tiếng. “Oanh!” Dường như lốc xoáy trong hồ phóng ra một cơn cuồng phong cực mạnh. Cuồng phong ngút trời, chẳng mấy chốc ngưng tụ thành mây bụi bốn phía, sau đó ầm ầm hạ xuống, hút vào giữa bức tranh của Diêm Xuyên. Mưa gió bàng bạc trên mặt hồ chảy vào bức tranh, phảng phất có thể thấy được từng tia sáng sáng vàng nhàn nhạt. “Long mạch khí! Thật sự Long mạch khí dưới lòng đất!” Trên bầu trời, cô gái ngạc nhiên nói. “Ầm ầm!” Xung quanh ngọn núi đột nhiên chấn động, giống như động đất. Ròng rã thời gian một nén hương, động đất mới ngừng lại. “Bùm!” Lốc xoáy trên mặt hồ ầm ầm thu lại. Gió bão cũng bị hút vào giữa bức tranh của Diêm Xuyên, bầu trời quang đãng trở lại. Trong tay Diêm Xuyên, cây bút lông lại quét lên bức tranh một lần nữa. “Hợp!” “Bùm!” Bút Tử ngọc ầm ầm hóa thành bột mịn. Chiếc bút thứ hai đã vỡ vụn, sắc mặt Diêm Xuyên hơi tái nhợt, hao tổn công sức nhưng bức tranh cũng coi như đã hoàn thành. Trên bức tranh, ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt phảng phất đã ẩn vào trong. Lúc này trong bức tranh, mấy căn nhà giữa rừng trúc càng giống như đúc, thậm chí sắc màu đen trắng đã chuyển thành màu xanh biếc, từng ngọn cỏ non giữa sân giống như thật thể đang tồn tại có một không hai. “Chúc mừng Vương gia!” Lưu Cẩn, Hoắc Quang và chúng tướng sĩ nhất thời kích động chúc mừng. “Làm nẹp được không?” “Dạ, lão nô sẽ làm, sẽ làm” Lưu Cẩn hơi lắp bắp nói. “Mang bức tranh này kẹp vào!” Diêm Xuyên nói. “Dạ!” Lưu Cẩn lập tức cẩn thận cầm bức tranh. Diêm Xuyên đi tới chỗ chiếc kiệu, bước vào bên trong, ngồi xuống điều tức. Khi nãy vẽ tranh, thể chất của Diêm Xuyên đã chịu đến cực hạn. Trên trời cao, cô gái nâng cằm ra vẻ suy nghĩ. Khi Diêm Xuyên đã khôi phục bình thường, Lưu Cẩn đã nẹp cẩn thận. Bức tranh cuộn lại cẩn thận trông cực kỳ đẹp đẽ, sau đó được mang tới trước mặt Diêm Xuyên. Diêm Xuyên đón lấy rồi nhẹ nhàng mở ra. Bức tranh vẽ toàn cảnh khu nhà trong rừng trúc kia. Lưu Cẩn, Hoắc Quang cùng lộ vẻ tò mò, đám tướng sĩ nhìn với ánh mắt vô cùng sùng bái. “Vương Gia, bức tranh này có gì kỳ diệu?” Lưu Cẩn tò mò hỏi. Diêm Xuyên mỉm cười: “Ngươi và Hoắc Quang căng nó ra!” “Dạ!” Lập tức, hai người mỗi người cầm lấy một đầu, mở bức tranh ra. Diêm Xuyên đưa tay nhấc cái bàn học, sau đó ấn vào trong bức tranh. “Ông!” Trên bức tranh nổi lên từng tầng gợn sóng, còn cái bàn học lại biến mất một cách kỳ quái. Biến mất rồi? Không thấy bàn học nữa? Mọi người biến sắc nhìn lại. “Bàn học chui vào trong bức tranh rồi, chui vào trong bức tranh rồi!” Lưu Cẩn cả kinh kêu lên. Trên bức tranh, trong khoảng sân thình lình xuất hiện một cái bàn, chính là thứ dùng để kê tranh khi nãy. Sao… sao… Lưu Cẩn và Hoắc Quang đều sợ ngây người. “Bức tranh này hấp thu Long mạch khí sẽ tạo thành một không gian bên trong, có thể chứa được một số vật chết. Đáng tiếc, long khí quá ít, chất liệu vẽ tranh lại kém, không gian không lớn, chỉ có ba trượng vuông. Hơn nữa, sau một trăm năm, long khí tiêu hao hết, bức tranh này cũng không còn tác dụng.” Diêm Xuyên lắc đầu nói. “Hả? Không gian?” Lưu Cẩn kinh ngạc thốt lên. “Vương Gia, cái bàn học đặt vào rồi thì làm sao lấy ra được?” Lúc này, Hoắc Quang không biết nên nói gì cho phải. “Thò tay vào lấy!” Diêm Xuyên cười nói. Ngay khi nói chuyện, Diêm Xuyên thò tay vào trong. Bức tranh lại hiện lên từng tầng gợn sóng, giây lát sau, cánh tay kéo ra một chiếc bàn. “Đây, đây...” Mọi người kinh ngạc không thôi. “Vương Gia là thần!” Mọi người sùng kính bái lạy. “Ha ha ha! Chăm chỉ tu luyện đi, về sau các ngươi cũng có thể làm được!” Diêm Xuyên cười nói. “Vâng!” Mọi người kính cẩn nói. “Lưu Cẩn, mặc dù bức tranh này ẩn chứa không gian bên trong nhưng vẫn kỵ lửa cháy, về sau ngươi thay ta phụ trách bảo quản nó.” Diêm Xuyên nói. “Vâng! Lão nô nhất định bảo quản cẩn thận.” Lưu cẩn xúc động nói. Trên trời cao, cô gái nhìn xuống phía dưới. “Không gian pháp bảo? Một người mới có tu vi Lực cảnh tầng thứ ba đã luyện chế được không gian pháp bảo? Nói đùa gì vậy?” Thiếu cười khổ nói. “Lệ!” Hạc tiên cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ không biết phải nói gì. “Không gian pháp bảo đã ít lại càng ít. Luyện chế như hắn đúng là không mấy người có thể làm được. Năng lực thi họa thâm sâu, lại hiểu phong thủy, còn gặp được Long mạch? Quá hiếm rồi! Tuy không gian không lớn nhưng thực sự rất lợi hại. Xem ra Văn Nhược tiên sinh gặp được đối thủ rồi, hì hì!” Ánh mắt thiếu nữ lộ vẻ gian xảo, khẽ mỉm cười. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang