[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 8 : Tất cả ngã ngửa

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Phùng Thiệu và Diêm Xuyên so đấu, hoàn toàn không có gì phải lo lắng. Trong mắt người Đại Hà tông, cùng lắm Phùng Thiệu dựa vào tu vi cao để làm nhục Diêm Xuyên một hồi, chỉ cần Diêm Xuyên không chết thì bọn họ cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng nào có ai ngờ đến kết cục này? Phùng Thiệu gần chết vì một quả nho của Diêm Xuyên? Chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì mọi người chẳng cách nào tin được. Hơn nữa, cho dù trở về tông môn bẩm báo thì cũng chẳng có ai tin. Một quả nho? Một quả nho? Mọi người cảm thấy vô cùng hoang đường, đồng thời cũng lo lắng không thôi. Nếu Phùng Thiệu chết thì phải làm sao bây giờ? Phải ăn nói với tông môn ra sao? Không chỉ Phùng Thiệu sùi bọt mép, mà tất cả mọi người cũng toát hết mồ hồi. "Không muốn hắn chết thì tránh ra!" Giọng nói của Diêm Xuyên đột nhiên vang lên. "Hả?" Mọi người cùng đưa mắt nhìn Diêm Xuyên. Lúc này, mọi người nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt cực kỳ kinh sợ, chính vì hắn nên Phùng Thiệu mới trở thành như vậy. "Ngươi có cách cứu Phùng Thiệu?" Giang Nam nhíu mày hỏi Diêm Xuyên. "Rõ ràng hắn là cháu nội tông chủ của tông môn cha ta, cứu hắn cũng vì nể mặt tông chủ thôi!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. Cuối cùng khi mười tám tuổi, hắn còn định tới tông môn này, cho nên Diêm Xuyên cũng không muốn biến chuyện này trở nên ác liệt! Diêm Xuyên hoàn toàn không để sự sống chết của Phùng Thiệu trong mắt, bởi vì Phùng Thiệu chẳng có tư cách để hắn thù hận. "Ê, nhanh cứu cứu hắn đi!" Giang Nam cau mày nói. Lúc trước ngoảnh mặt làm ngơ, mà bây giờ lại phải cầu xin Diêm Xuyên khiến Giang Nam khó có thể chấp nhận ngay được. Nhưng bản thân là người dẫn dắt đội ngũ, hắn không thể không quan tâm đến sống chết của Phùng Thiệu được. "Hoắc Quang!" "Có thần!" Hoắc Quang kích động nói. Mới khi nãy, đám người Tiên môn còn vênh mặt khinh thường, bây giờ lại đến cầu xin Vương gia? Khoảnh khắc này, không chỉ có đám quân Ngân giáp, ngay cả Hoắc Quang cũng rạng rỡ mặt mày, tràn ngập kích động. "Đỡ Phùng Thiệu đứng dậy!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Tuân lệnh!" Hoắc Quang lập tức bước lên. Đám cao thủ nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang, nhưng lại không thể không giao Phùng Thiệu cho hắn. Hoắc Quang kích động nâng tên cường giả khi nãy còn ra vẻ cao quý như nâng chó chết. "Lưu Cẩn, đánh mạnh vào lưng hắn!" Diêm Xuyên lại nói tiếp. "Vâng!" Lưu Cẩn cũng hưng phấn bước tới. Lưu Cẩn đưa tay đánh mạnh vào lưng Phùng Thiệu. "Bịch!" Lưu Cẩn cũng không nương tay, thằng nhóc này dám vu khống lão Hoàng gia, còn sỉ nhục Vương gia, bởi vậy Lưu Cẩn chẳng hề nể nang. "Phụt!" Một quả nho dính đầy nước miếng đột nhiên bắn khỏi miệng Phùng Thiệu. "Hồng hộc!" "Hồng hộc!" "Hồng hộc!" Phùng Thiệu liền có thể hô hấp trở lại, hít vội từng hơi từng hơi, có điều cả người vẫn như trước không thể chuyển biến tốt ngay được. Toàn thân vẫn vô lực như cũ, hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn là có thể khôi phục. "Ra rồi, ra rồi!" Đám cao thủ lập tức thở phào một hơi. "Ném cho bọn họ!" Diêm Xuyên nói. "Vâng!" Hoắc Quang tuân mệnh. "Bịch!" Ném Phùng Thiệu như ném chó chết ra ngoài. Đám cao thủ lập tức đỡ được. "Sư huynh, ngươi không sao chứ, sư huynh!" Mọi người liền vội vàng hỏi thăm. Hoắc Quang và Lưu Cẩn cũng trở lại sau lưng Diêm Xuyên. Hiện tại, ánh mắt mọi người nhìn Diêm Xuyên càng trở nên sùng bái. Diêm Xuyên thản nhiên nói: "Yếu ớt như vậy mà cũng đi lịch lãm? Dẫn hắn về đi!" Yếu ớt? Khuôn mặt đám sư huynh đệ liền cứng đờ. Đây là Diêm Xuyên nói Phùng Thiệu yếu đuối, hay nói mình yếu đuối? Có điều đám người lại không biết phải phản bác ra sao, một quả nho đã đánh bại Phùng Thiệu, như vậy còn không tính là yếu ớt hay sao? Tất cả liền cảm thấy uất ức vô cùng. "Yếu ớt? Hừ, chẳng qua Phùng Thiệu sư đệ nhất thời chủ quan thôi!" Giang Nam nhịn không được chống chế. Giang Nam vừa nói, đám sư huynh đệ lập tức gật đầu, không chỉ để phụ họa cho Giang Nam, mà làm như vậy mới có thể khiến nội tâm bọn họ được an ủi đôi chút. "Nhất thời chủ quan? Ha ha ha ha ha!" Diêm Xuyên cười phá lên. Diêm Xuyên không cười thì không sao, vừa cười lên lập tức khiến cho đám người cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai. Chủ quan? Lúc đánh nhau sống chết còn có thể chủ quan? Thứ lý luận thật sự quá ngây thơ, vậy mà Giang Nam lại có thể nói ra những lời này. Giang Nam cũng cảm thấy mình lỡ miệng, nhưng càng oán hận nhiều hơn. Căm ghét Diêm Xuyên kiêu ngạo, oám hận vì Diêm Xuyên mới chỉ Lực cảnh mà dám không chừa mặt mũi cho mình. Nhưng tiếng cười phóng khoáng của Diêm Xuyên lại khiến cho đám tướng sĩ vô cùng hưng phấn kích động. Chủ soái là biểu tượng tinh thần của quân đội, Vương gia có thể bình thản đứng trước mặt người của Tiên môn, thậm chí còn áp chế hoàn toàn bọn họ. Chúng tướng sĩ chỉ có cảm giác kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Trên không trung. Thiếu nữ nhìm chằm chằm vào Diêm Xuyên ở dưới, đôi mắt lấp lánh, cười nói: "Người này thật là đặc biệt!" "Lệ, lệ!" Tiên Hạc cũng khẽ gật đầu. Ở bên dưới, Giang Nam từ từ đứng dậy, bước lên một bước. Đám sư huynh đệ lập tức nhìn theo, cả đám người chời đợi đại sư huynh giáo huấn kẻ kia. "Diêm Xuyên, xem ra chúng ta đã coi thường ngươi, nhưng ngươi lại dám bảo chúng ta yếu ớt, Giang Nam bất tài xin được lãnh giáo một chút!" Giang Nam trầm giọng nói. Lãnh giáo một chút? Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức trở nên căng thẳng, khi nãy quả nho đó chính là mưu mô xảo trá, nhưng bây giờ có thể dùng mưu mô nữa sao? Trên tầng mây. "Tên Đại Hà tông kia quả là vô sỉ, Tinh cảnh tầng thứ bảy mà khiêu chiến một kẻ Lực cảnh tầng thứ ba?" Gương mặt thiếu nữ lộ vẻ căm ghét. Nếu trận so đấu trước chỉ khiến thiếu nữ cảm thấy hiếu kỳ thì lần này đã thật sự làm cho nàng căm ghét. Rõ ràng so đấu thua còn không biết xấu hổ đòi đánh tiếp? "Tiểu Hạc nhi, ngươi nói ta có nên giúp đỡ tên nhóc kia không? Bây giờ ta thấy hắn vô cùng hợp ý!" Thiếu nữ hỏi Tiên Hạc. "Lệ! Lệ!" Tiên Hạc lắc đầu. "Được rồi, vậy thì xem tiếp!" Thiếu nữ cũng gật đầu. Ở dưới, Diêm Xuyên thấy Giang Nam khiêu chiến, hắn lắc lắc đầu nói: "Ngươi? Còn chưa đủ! Rút lui đi, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!" "Ha ha, chỉ bằng ngươi?" Giang Nam thẹn quá hóa giận, cười phá lên. Đám sư huynh đệ có chung mối thù, tất cả đều lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên. "Ngươi không biết rằng ngươi rất giống Phùng Thiệu khi nãy sao?" Diêm Xuyên cười hỏi. Phùng Thiệu vừa bị một quả nho làm cho sống dở chết dở, thật sự nhục nhã, thậm chí Giang Nam còn có cảm giác xấu hổ vì làm bạn với hắn. Nhưng Diêm Xuyên lại dám nói mình rất giống Phùng Thiệu? Sắc mặt Giang Nam cực kỳ khó coi. "Hừ, ngươi yên tâm, ta chỉ dùng một thành sức mạnh, hơn nữa ta cũng sẽ không đả thương ngươi, ra tay đi! Để ta xem thực lực của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi ngươi không!" Giang Nam lạnh lùng nói. Diêm Xuyên híp mắt nhìn Giang Nam, cuối cùng khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ngươi quá yếu!" "Láo toét!" "Keng!" Giang Nam đưa tay rút trường kiếm bên hông, một luồng sát khí lập tức phóng tới. Có điều Diêm Xuyên lại đứng bất động, thản nhiên quan sát. "Bịch!" Giang Nam tiến lên một bước. Nhưng vừa mới đi một bước, thân thể Giang Nam lại bổ nhào như muốn ngã. "Bịch bịch bịch!" Giang Nam liền lảo đảo mấy bước. Khuôn mặt Giang Nam lộ vẻ kinh hãi nhìn Diêm Xuyên đang “lắc lư” ở đằng xa. "Tại sao ta lại như vậy? Ta bị làm sao? Diêm Xuyên, ngươi sử dụng yêu pháp gì? Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng!" Giang Nam hoảng sợ nói. "Rầm!" Giang Nam ngã ngửa xuống mặt đất. "Đại sư huynh, ngươi sao vậy?" Đám sư đệ lập tức hoảng sợ kêu lên. Nhưng đám sư đệ vừa di chuyển được một bước, thân thể cũng lảo đảo, loạng choạng mấy bước rồi cũng ngã lăn ra đất. Cả đám ngã trên mặt đất, sắc mặt hoảng sợ nhìn Diêm Xuyên. Không thể nào, tại sao lạ như vậy? Tại sao lại như vậy? Mọi người kinh hãi nhìn về phía Diêm Xuyên. Lúc trước Phùng Thiệu là do quả nho, hiện giờ thân thể mình tại sao lại đột nhiên không nghe mình điều khiển nữa rồi? Bây giờ, mọi người đâu còn phong phạm cao thủ, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng, không những thân thể bị khống chế mà cả tâm lý cũng chịu đả kích chưa từng có. Lực cảnh? Bản thân là Tinh cảnh cao thủ, vậy mà lại nằm trong tay một kẻ có tu vi Lực cảnh? Trời ơi, ai có thể nói cho ta biết vì sao không? Đám cao thủ ngã xuống đất, Lưu Cẩn, Hoắc Quang và những quân sĩ Ngân giáp trợn mắt nhìn, chuyện này là thật sao? Thậm chí đám tướng sĩ còn dụi dụi mắt, giống như mình đang nằm mơ vậy. Trên bầu trời. Thiếu nữ: "... !" "Lệ, lệ!" Tiên Hạc không ngừng vỗ cánh, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu. "Ta biết rồi!" Mắt thiếu nữ đột nhiên sáng lên. Giây phút này, ánh mắt thiếu nữ nhìn Diêm Xuyên càng lúc càng sáng hơn. "Người này không tầm thường, tuy tu vi chỉ có Lực cảnh nhưng thật sự không tầm thường!” Thiếu nữ tán thưởng nói. Phía dưới, Diêm Xuyên nhìn đám cao thủ hôn mê ngã xuống đất, sắc mặt vẫn bình thản như cũ. "Vương, Vương gia, chuyện này?" Lưu Cẩn khó hiểu thắc mắc. Thấy Lưu Cẩn, Hoắc Quang hiếu kỳ, Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói: "Nhớ thứ vừa đốt khi nãy không?" "Hả? Trái cây vừa rồi? Lư hương? Khi nãy chính là khói độc?" Đôi mắt Lưu Cẩn lập tức sáng lên. Diêm Xuyên khẽ gật đầu. "Nhưng vì sao chúng ta không bị gì?" Lưu Cẩn lập tức nghi ngờ hỏi. "Ta biết rồi. Khi nãy, Vương gia để chúng ta đứng ở mặt phía tây, mặt phía tây chính là đầu gió, toàn bộ khói độc đều thổi hết về chỗ bọn họ!" Hoắc Quang liền kích động nói. Diêm Xuyên thoả mãn gật đầu. "Không sai, dâng hương đón khách chính vì mục đích này. Hiện giờ, các ngươi nói xem có gì tâm đắc không?" Diêm Xuyên nhìn hai người hỏi. Tâm đắc? Cả hai hơi kinh ngạc, có điều khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Diêm Xuyên thì lập tức hiểu rõ, Vương gia đang khảo nghiệm mình, hoặc là muốn dạy bảo thứ gì đó cho mình. Tâm đắc? Hai chữ này lọt vào tai đám người Giang Nam lại cực kỳ chát chúa, uất ức. "Vương gia, ta hiểu rồi, người của Tiên môn cũng là người, chúng ta không nên thần thánh hóa họ! Bọn họ cũng chẳng có gì đặt biệt hơn người!" Hoắc Quang lập tức nói. "Đúng, bọn họ chỉ có tu vi cao hơn chúng ta, nhiều khi thực lực không chỉ là tu vi, mà còn có đầu óc!" Lưu Cẩn cũng hơi hiểu ra. "Tốt, các ngươi có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi!" Diêm Xuyên thoả mãn nói. "Vâng!" Hai người liền vui vẻ. "Vương gia, những người này nên xử lý như thế nào?" Lưu Cẩn hỏi. "Có giết hay không? Tìm một chỗ chôn là ổn rồi!" Ánh mắt Hoắc Quang lạnh lùng, nói. Hoắc Quang mới mở miệng, sắc mặt mười tám kẻ ngã dưới đất liền trở nên sầu thảm, uất ức tới cực điểm, nhưng bọn họ lại không thể mở miệng được. Bản thân chính là cao thủ Tinh cảnh mà phải chết ấm ức trong tay đám người phàm tục như vậy sao? Thậm chí mấy thiếu nữ còn bật khóc thút thít. Diêm Xuyên mỉm cười lắc đầu. "Bọn chúng là mầm non ra ngoài lịch lãm, tất nhiên phải có cao thủ âm thầm hộ tống!" Diêm Xuyên cười nói. Mầm non? Mọi người lại cảm thấy vô cùng ấm ức. Đặc biệt Giang Nam, ở Đại Hà tông, hắn chính là đại sư huynh đời thứ ba, đứng đầu trong cuộc thi đấu của tông môn, kiêu ngạo như thế? Hiện giờ còn chưa đánh được một chiêu đã trở thành tù nhân, hơn nữa còn bị một kẻ phàm tục tu vi Lực cảnh gọi là mầm non? Đây là sự đả kích cực lớn. "Ha ha ha, Diêm Xuyên sư đệ quả là có phong thái, đã lâu không gặp!" Trong sơn cốc chợt vang lên một tràng cười sang sảng. Tiếp đó, một bóng người chớp nhoáng lao tới từ đằng xa. Một nam tử mặc đạo bào, hông đeo hồ lô, lưng giắt trường kiếm, khuôn mặt tươi cười. "Ô ô ô!" Đám người dưới đất lập lức nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang