[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 7 : Vũ khí không tưởng

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

“Diêm Xuyên, đến hôm nay mà tên ma ốm như ngươi còn chưa chết sao?” Nam tử mặc áo tím lạnh lùng mỉa mai. “Hừ!” Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại, hắn lập tức nhận ra một tia sát ý từ giọng nói của nam tử áo tím? Hắn là ai? "Viu!" "Viu!" "Viu!" Trong nháy mắt, mười tám người nhảy vút xuống từ đỉnh núi. "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!"... Mặt đất bay đầy cát bụi, Hoắc Quang đứng ở bên liền biến sắc. Phải biết rằng, dù ngọn núi này khá thấp nhưng bản thân hắn cũng không đủ can đảm để nhảy xuống. Mười tám người bình yên nhảy xuống mặt đất? Điều này cho thấy tu vi của mỗi một người trong số mười tám kẻ kia đều cao hơn rất nhiều so với hắn. “Keng!" Trong hẻm núi, tướng sĩ lập tức giơ trường thương lên, vây mười tám kẻ kia lại. "Lũ phàm tục. Diêm Xuyên, ngươi không định dùng đám phế vật này để nghênh đón chúng ta chứ?" Nam tử áo tím khinh thường nói. Diêm Xuyên híp mắt nhìn tất cả mọi người, trầm giọng hạ lệnh: "Lui về mặt tây!" "Dạ!" Đám tướng sĩ hô lớn. Từ từ nâng trường thương, lui về. Nơi đây là một hẻm núi nối thông hai phía đông tây, gió núi nhè nhẹ thổi đến từ hướng tây. Cát bụi do bước đi của đám tướng sĩ gây nên, bao phủ lấy mười tám thanh niên nam nữ, càng làm mười tám kẻ này trở lên cao lớn mờ ảo. Đại quân lui về mặt tây của hẻm núi, giương cung bạt kiếm nhìn mười tám người kia. Hoắc Quang bảo vệ phía trướct Diêm Xuyên, gương mặt lộ vẻ căng thẳng chưa từng có, bởi vì hắn đã đoán được một khả năng. Mười tám kẻ trước mắt là người của Tiên môn! Nếu là người của Tiên môn, vậy bọn họ chắc chắn sẽ có pháp thuật, thậm chí còn có thể có pháp bảo, cung tên phàm tục thật sự chỉ là trò cười trong mắt họ. Làm sao bây giờ? Hoắc Quang xiết chặt trường thương, gân xanh nổi lên, hiển nhiên đang căng thẳng như gặp kẻ địch đáng sợ nhất. Ở bên cạnh, Lưu Cẩn chắn trước mặt Diêm Xuyên, phất trần trong tay cũng khẽ run run. Cách đó không xa, mười tám kẻ kia lộ vẻ khinh thường. Diêm Xuyên vỗ vỗ vai Lưu Cẩn và Hoắc Quang. "Vương gia!" Cả hai nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên. "Khách quý đến, không cần khẩn trương!" Diêm Xuyên cười nói. "Hả?" Hai người hơi kinh ngạc. “Dạ!” Cả hai cùng đáp lời. "Mang cái bàn trong kiệu ra!" Diêm Xuyên cười nói. “Dạ!” Hoắc Quang và Lưu Cẩn lập tức đáp lời. Sai hai quân sĩ đi vào, khiêng chiếc bàn nhỏ trong kiệu ra, trên mặt bàn có điểm tâm, hoa quả và một lư hương. "Đốt hương đón khách!" Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn. “Dạ!” Lưu Cẩn lập tức lấy mồi lửa, chuẩn bị châm lư hương. Diêm Xuyên nhìn cây Túy Nguyên quả mới được hái xuống từ trên núi, nhẹ nhàng ngắt lấy một trái, đưa cho Lưu Cẩn nói: "Đốt hương cần linh quả, để vào trong đó cùng đốt với hương!" “Dạ!” Lưu Cẩn lập tức làm theo. Khói hương phiêu đãng, Lưu Cẩn lui về. Diêm Xuyên đưa cây Túy Nguyên quả trong tay cho hắn. Lưu Cẩn liền nhận lấy, sau đó lui sang một bên. Ở đối diện, mười tám người quan sát một loạt hành động của Diêm Xuyên, hơi cảm thấy ngoài ý muốn. "Ồ, tới thế giới phàm tục bảy năm đã học được không ít quy củ rắc rối của thế tục rồi. Diêm Xuyên, ngươi còn là Diêm Xuyên ngày trước sao?" Nam tử áo tím tiếp tục lạnh lùng nói. Diêm Xuyên tiến lên một bước, lạnh nhạt nhìn mọi người. "Phần lớn trí nhớ của Diêm Xuyên đã mất rồi, không biết các vị là người phương nào? Vì sao lại quen thuộc với ta như thế?" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Ha ha ha ha, không nhận ra ta? Ta nhớ rồi, chứng mất trí của ngươi lại tái phát, năm nào cũng mất trí nhớ một lần. Không có người cha phản đồ bảo vệ thì ngươi chỉ là một tên phế vật, ngươi còn thứ gì để đấu với ta? Ha ha ha!" Nam tử áo tím đắc ý cười lớn. "Ha ha ha ha!" Bốn năm người cười phụ họa theo nam tử áo tím, đồng thời, ánh mắt bọn họ nhìn Diêm Xuyên cũng tràn ngập vẻ chán ghét. Nhưng đại sư huynh áo đen lại nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt. Hai mắt Diêm Xuyên híp lại, nhìn chằm chằm vào nam tử áo tím đang giễu cợt mình. "Ngươi là ai?" Diêm Xuyên lại hỏi một lần nữa. "Ta là ai? Ngay cả ta cũng quên?" Nam tử áo tím cười âm hiểm. "Vị này chính là cháu của tông chủ hiện nay, Phùng Thiệu sư huynh!" Người bên cạnh lập tức giới thiệu. "Thần kinh?" Đôi mày Diêm Xuyên nhíu lại. "Ngươi nói cái gì?" Phùng Thiệu sắc mặt lạnh lẽo nói. Diêm Xuyên không quan tâm đến Phùng Thiệu, mà nhìn tên đại sư huynh cầm đầu, hỏi: "Ngươi là ai?" Đại sư huynh áo đen hơi cảm thấy bất ngờ nói: "Ta tên Giang Nam, tuy cha ngươi đã làm chuyện vô liêm sỉ, nhưng ta vẫn kính nể ông ấy như cũ. Ngươi yên tâm, lần này chúng ta chỉ đi ngang qua đây, trùng hợp gặp nhau mà thôi, ta sẽ không làm khó ngươi!" "Chuyện vô liêm sỉ? Hừ, cha ta như thế nào còn chưa đến lượt người ngoài đánh giá!" Diêm Xuyên lạnh lùng đáp. "Diêm Xuyên, ngươi nói cái giọng gì đấy? Cha ngươi cấu kết với yêu nữ, khiến tông môn tổn thất nghiêm trọng, còn sinh ra tên nghiệt chủng nhà ngươi khiến tông môn mang nhục, may mà ông nội ta mở một con đường sống cho ngươi tồn tại trên thế gian. Đại sư huynh chính là người đứng đầu tam đại đệ tử của tông môn, có chuyện gì không thể nói? Tên nghiệt chủng!" Phùng Thiệu quát lạnh. "Láo toét!" Hoắc Quang lập tức gầm lên. "Keng keng!" Đám tướng sĩ lập tức nâng trường cung, trường thương. Vương gia chịu nhục, tất cả tướng sĩ lập tức giương cung bạt kiếm. "Dừng!" Diêm Xuyên vung tay ngăn cản Hoắc Quang. "Ha ha ha ha. Tên nghiệt chủng, nếu cha ngươi ở bên thì ngươi còn có thể làm mưa làm gió, nhưng giờ thì sao? Chỉ bằng bọn họ?" Phùng Thiệu cười lạnh. "Rống..!!!" Phùng Thiệu hét lớn, một luồng sóng âm cuốn thẳng về phía đại quân Diêm Xuyên. Trong hạp cốc, tiếng hét được phóng đại lên vô số lần. "Ầm ầm!" Giống như một trận gió lốc thổi qua, mấy tướng sĩ có tu vi thấp lập tức ngả nghiêng quay cuồng, trường thương trong tay cũng cầm không chắc. Quần áo Diêm Xuyên bay phần phật, luồng sóng âm này chủ yếu cuốn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên dồn lực đứng vững, lập tức giẫm sâu xuống đất cả tấc, lúc này không mảy may di chuyển. "Hay lắm!" Có mấy người trầm trồ khen ngợi, Phùng Thiệu càng lộ vẻ đắc ý. Mà giờ phút này, đại sư huynh Giang Nam giống như ngầm đồng ý, không hề ngăn cản. "Tinh cảnh? Hắn luyện ra Tinh Nguyên?" Hoắc Quang lập tức biến sắc nói. Tinh cảnh, đây chính là cảnh giới của Tiên môn. Cả kinh đô Đại Yên cũng không có một người đạt tới Tinh cảnh. Vẻn vẹn người trước mắt đã là Tinh cảnh rồi? "Như thế nào? Tên nghiệt chủng?" Phùng Thiệu đắc ý nói. "Chẳng có gì hơn người!" Diêm Xuyên khinh thường nói. "Ngươi nói cái gì?" Phùng Thiệu lạnh lùng nói. "Hả?" Giang Nam cũng lộ ra vẻ bất ngờ. "Phùng Thiệu? Ồ! Lúc nào ngươi cũng nhằm vào ta, chắc hẳn ngày xưa khi cha ta còn ở bên cạnh, ngươi hay bị ta bắt nạt lắm hả? Cho nên bảy năm qua vẫn ôm hận trong lòng?" Diêm Xuyên lạnh nhạt nói. Sắc mặt Phùng Thiệu lập tức trầm xuống, hiển nhiên bị Diêm Xuyên đoán trúng. "Ha ha ha. Tên nghiệt chủng, bảy năm rồi, bây giờ đã không giống như năm đó, ta đã trở thành cao thủ Tinh cảnh, còn ngươi thì sao? Ở thế giới phàm tục, khẳng định ngươi vẫn còn giãy dụa ở Lực cảnh!" Phùng Thiệu cười lạnh. "Như thế nào? Phải thử mới biết được?" Diêm Xuyên híp mắt nói. "Hả?" Ở đối diện, mọi người liền kinh ngạc thốt lên. Lời của Diêm Xuyên có ý gì? Chẳng lẽ tu vi hắn cũng là Tinh cảnh? Không thể nào, thế giới phàm tục có gì chứ? Hoàn toàn không đủ tài nguyên cho hắn tu luyện, hơn nữa năm đó tông môn cũng đã tước đi tất cả những thứ mà cha hắn để lại. Tinh cảnh? Không có khả năng! Hai mắt đại sư huynh Giang Nam hơi híp lại. Tuy đám người Hoắc Quang tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Sau khi ngẩn ra một chút, Phùng Thiệu lập tức cười lạnh nói: "Thử xem? Ha ha ha, mặc dù ông nội bảo không nên quấy nhiễu cuộc sống của ngươi, nhưng lần này do ngươi đề nghị. Để ta xem ở thế giới phàm tục bảy năm, tu vi Lực cảnh tầng thứ ba của ngươi có tăng thêm hay không?" Lực cảnh tầng thứ ba? Bảy năm trước đã là Lực cảnh tầng thứ ba, bảy năm sau vẫn như cũ là Lực cảnh tầng thứ ba. Diêm Xuyên cười khổ trong lòng, xem ra bảy năm liên tục mất trí nhớ khiến cho tu vi không cách nào tiến thêm. Có điều việc này chẳng quan trọng, cuối cùng linh hồn của kiếp trước cũng đã tỉnh lại. Không ai trong đám người sau lưng Phùng Thiệu đứng ra ngăn cả, ngay cả đại sư huynh Giang Nam lúc này cũng lạnh lùng quan sát. "Bảy năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, bảy năm sau, ngươi vẫn chỉ là bại tướng dưới tay ta!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Ha ha ha, nói khoác mà không biết ngượng! Tuy ngươi mất trí nhớ nhưng ta cũng không bỏ qua cho ngươi, Lực cảnh? Ta thổi một hơi cũng có thể đánh chết ngươi! Hừ!" Phùng Thiệu lạnh lùng nói. "Hình như vừa rồi là cóc kêu thì phải?" Diêm Xuyên lạnh lùng trào phúng. "Không phải cóc kêu, đó là công pháp Triêu Thiên Ngâm của bản tông! Hơn nữa, khi nãy ta chỉ dùng sáu phần sức mạnh." Phùng Thiệu ngạo nghễ nói. "Thật không? Nếu cóc kêu của ngươi có thể khiến ta rời khỏi vị trí này thì coi như ngươi thắng, thấy thế nào?" Diêm Xuyên khinh thường nói. "Ha, ha ha, ha ha ha ha!" Phùng Thiệu cười giận dữ. "Ngươi đã tự tìm đến, vậy thì đừng trách ta!" Phùng Thiệu lạnh lùng nói. Phùng Thiệu vừa nói vừa tiến lên một bước, đám người Hoắc Quang cũng bắt đầu lo lắng. Nhưng Diêm Xuyên lại không lấy làm lạ, thậm chí hắn còn với tay lấy một quả nho trên bàn, đưa lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt bình thản nhìn Phùng Thiệu. Hai bên tướng sĩ và mười bảy người Tiên môn đứng vây quanh, ở trung tâm chính là Phùng Thiệu và Diêm Xuyên. Cuộc chiến của hai người, vừa tiếp xúc đã lập tức xảy ra. Hoắc Quang là thần nên không có mệnh lệnh của Diêm Xuyên cũng không dám nhúng tay. Mà ở xa xa, Giang Nam dẫn theo đám sư đệ sư muội, sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt. Nói cho cùng, Phùng Thiệu cũng là cháu của tông chủ, mọi người chẳng cần phải lo lắng vì hắn. "Cóc rống của ngươi có thể bắt đầu rồi!" Diêm Xuyên vừa ngửi quả nho vừa thản nhiên nói. --------------- Cách đó không xa, ở mặt hồ trên Long Mạch sơn. Thiếu nữ tắm xong, mặc một bộ quần áo màu trắng của nam giới, tuy là trang phục của nam nhưng được người thiếu nữ mặc vào lại lộ ra một khí chất oai hùng quyến rũ. "Lệ! Lệ!" Ở bên cạnh, Tiên Hạc kêu lên. "Tiểu Hạc nhi, ta còn muốn tắm thêm một lát nữa! Ngươi nhìn rõ chứ? Là ai dám quấy rầy bản Thánh nữ tắm gội?" Thiếu nữ oán giận hỏi. "Lệ, lệ!" Tiên Hạc lắc đầu kêu lên. "Tốt lắm, chúng ta đi xem!" Thiếu nữ cười nói. Vẫy tay một cái, những cây cờ ở bốn phía hồ nhỏ lập tức bay vào trong tay thiếu nữ. Thiếu nữ liền ngồi lên lưng Tiên Hạc. "Lệ!" Tiên Hạc kêu một tiếng dài, chở thiếu nữ phóng vút lên trời. Chớp mắt đã bay vào tầng mây. Ở trên tầng mây, thiếu nữ quan sát phía dưới, nhanh chóng thấy trong hạp cốc có hai phe đang giằng co. "Ồ? Lực cảnh tầng thứ ba đấu với Tinh cảnh tầng thứ ba? Ha ha, ta có nhìn lầm không? Chuyện này sao có thể? Tên nhóc Lực cảnh tầng thứ ba bị điên rồi?" Thiếu nữ kinh ngạc nói. Trong lúc thiếu nữ đang ngạc nhiên, hai người phía dưới cũng bắt đầu ra tay. "Diêm Xuyên, ngươi chuẩn bị xong chưa! Ta sẽ xuất toàn lực." Phùng Thiệu cười âm hiểm. "Rống ~~~~~~~~~~~~~~~!" Há miệng, Phùng Thiệu rống to một lần nữa, một luồng sóng âm còn dữ dội hơn lần trước quét thẳng về phía Diêm Xuyên. "Triêu Thiên Ngâm? Xem ra những kẻ kia là người của Đại Hà Tông!" Trên không trung, thiếu nữ nghĩ ngợi một chút rồi nói. Luồng sóng âm hung mãnh lại phóng tới Diêm Xuyên một lần nữa, từng lớp từng lớp, thậm chí còn cuốn bay cả bùn trên mặt đất. Lao thẳng tới chỗ Diêm Xuyên! Quần áo Diêm Xuyên càng bay mạnh, luồng sóng âm đánh tới, giống như một cơn sóng biển cực lớn ập vào thân thể. Diêm Xuyên dồn lực đứng vững, dấu chân in sâu thêm hai thốn. Mặc dù thân hình run run theo tiếng gầm nhưng dưới chân lại như cắm rễ, không một chút xê dịch! "Đại Thiên Cân Trụy? Ha, quả nhiên có chút đặc biệt. Có điều đối phương mới chỉ dùng Triêu Thiên Ngâm, Lực cảnh tầng thứ ba? Sớm muộn gì cũng thua!" Thiếu nữ khẽ lắc đầu thở dài. "Con cóc to mồm, rút cuộc vẫn quá kém!" Diêm Xuyên khinh thường nói. Đang gầm to, Phùng Thiệu lập tức biến sắc, hơi thở cũng bị nghẹn lại. Sóng âm dừng lại, khi nãy gầm to, Phùng Thiệu đã thở ra rất nhiều hơi thở, bây giờ hắn vừa vội vàng há miệng hít không khí bổ xung, vừa oán độc nhìn Diêm Xuyên. Mà ngay tại khoảnh khắc này, Diêm Xuyên chợt động, hành động cực kỳ quỷ dị. Ai cũng không ngờ được, Diêm Xuyên hơi động đầu ngón tay, quả nho bắn thẳng ra từ đó. Nho? Bất luận người của Đại Hà tông hay đám tướng sĩ, ngay cả thiếu nữ trên bầu trời, đều cảm thấy cực kỳ quái dị, nho? Quả nho có thể ném chết cao thủ Tinh cảnh? Nói đùa sao? Diêm Xuyên bị điên rồi? “Véo! Bụp!" Âm thanh trầm thấp vang lên, một khung cảnh khiến cho người ta không thể giải thích nổi, thậm chí còn làm cho mọi người nhớ kỹ cả đời. Chỉ là một quả nho không hơn không kém, bắn chuẩn xác tới miệng Phùng Thiệu, thậm chí ngay lúc hắn đang hít mạnh, quả nho lập tức bị hút vào miệng hắn. "A!" "A!" "A!"... Phùng Thiệu lập tức ôm cổ, đôi mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn Diêm Xuyên. "A!" "A!"... Trong miệng vang lên tiếng thở dốc nho nhỏ, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng. Không chỉ như thế, toàn thân đầm đìa mồ hôi, con mắt càng lúc càng trợn lớn. Sắc mặt đau đớn không lời nào có thể diễn tả được. Hơn nữa, thời gian trôi qua, môi của Phùng Thiệu càng ngày càng tái. "A!" "A!"... Đau đớn kêu lên thảm thiết, Phùng Thiệu lập tức mềm nhũn ra, thậm chí cả người đều ngã vật trên mặt đất. "Sư huynh, ngươi không sao chứ?" Đám sư đệ vội vàng xông tới. Nhưng bị quả nho nghẹn ở cuống họng, Phùng Thiệu không cách nào nói thành lời, cứ ôm lấy cổ họng, đau đớn run rẩy. Bọn người Hoắc Quang, Lưu Cẩn há hốc miệng kinh ngạc. Mới khi nãy còn diễu võ dương oai, còn ra vẻ cao thủ Tinh cảnh, vậy mà bị Vương gia, bị một quả nho? Một quả nho đánh bại? Chuyện này là thật sao? Trên bầu trời. "Ha ha, thật thú vị, quả nho? Mới khi nãy ta còn nghĩ tên nhóc kia có phải bị điên hay không? Đánh nhau với cao thủ Tinh cảnh mà còn tâm trạng ăn nho? Hóa ra là để dùng làm vũ khí, quả nho này? Không thể tưởng tượng được, quả nho này rõ ràng còn lợi hại hơn bất kỳ vũ khí nào? Nho? Một quả nho đánh bại cao thủ Tinh cảnh? Thật thú vị, ha ha!" Thiếu nữ vui vẻ nói. Đặc sắc nhất chính là khoảnh khắc chớp nhoáng này. "Lệ, lệ!" Tiên Hạc vô cùng hưng phấn. Phía dưới, đám đệ tử của Đại Hà tông vội vàng xông tới, kể cả đại sư huynh Giang Nam. "Cứu, cứu...!" Phùng Thiệu khổ sở tóm lấy góc áo của đại sư huynh, lời nói cũng rời rạc. Tốn công sức một hồi, khuôn mặt Phùng Thiệu tím tái, nước mắt không kìm được chảy ròng ròng, toàn thân ướt sũng mồ hôi như vừa vớt từ dưới nước lên. Giờ phút này, sức mạnh bá đạo hoàn toàn không thể sử dụng được, toàn thân cứ run rẩy co quắp. Khí quản bị tắc? Hiện giờ, đám cao thủ không biết làm sao cho phải, mọi người từng có kinh nghiệm xử lý vết thương do đao kiếm gây ra, nhưng bị ngạt thở thì chữa ra sao? "Ọc ọc!" Phùng Thiệu sùi bọt mép, tròng mắt trợn ngược, đã không thể nhìn thấy gì. "Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?" Đám cao thủ cả kinh kêu lên. Lúc này, sắc mặt Giang Nam cũng khó coi vô cùng, hắn đặt tay lên lưng Phùng Thiệu. "Khí quản bị nghẹn, nếu ta dùng lực đánh vỡ khí quản hắn, khi đó càng hỏng chuyện!" Giang Nam nhăn mặt nói. "Nhưng mắt Phùng Thiệu sư huynh không thấy được nữa!" Các cao thủ hoảng loạn nói. Hắn chính là cháu nội của tông chủ, nếu hắn chết..., mọi người không dám nghĩ tiếp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang