[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 6 : Một chữ “Trấn”

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Từ trên núi đi xuống. “Hoắc Quang, ngươi đi tập hợp quân sĩ, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ rồi đến nhà trúc đợi ta!” Diêm Xuyên hạ lệnh. “Dạ!” Hoắc Quang tuân lệnh. Hoắc Quang rời đi, hai mươi tên Ngân giáp ở lại bảo vệ Diêm Xuyên, Lưu Cẩn đi theo Diêm Xuyên trở về căn nhà trúc. “Bút lông đều ở chỗ này?” Diêm Xuyên quay sang hỏi Lưu Cẩn. “Dạ, mặc dù Vương gia rất ít khi dùng nhưng đều để ở đây!” Lưu Cẩn cung kính nói. “Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi! Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Dạ!” Lưu Cẩn mang theo vẻ tò mò bước ra căn nhà trúc, đồng thời đóng cửa lại. Lúc này, Diêm Xuyên mới xem lại những cây bút lông này. Có tổng cộng năm mươi cây bút lông, nhưng trong mắt Diêm Xuyên, những cây bút lông này thật quá kém. Lúc trước dùng một cây, mới viết được hai chữ Chân Hùng đã không chịu nổi chấn động của thiên địa nguyên khí, liền vỡ tan tành. “Lộp bộp!” Diêm Xuyên ném một đống bút lông xuống đất, những cây bút này hoàn toàn không thể chịu nổi chữ của hắn. Năm mươi cây bút lông, cuối cùng chỉ để lại có ba cây, tất cả đều được làm bằng ngọc, trên đó có khắc hình rồng tinh xảo. Trải một tờ giấy Tuyên ra, bình tâm tĩnh khí, cầm một cây bút lông Tử ngọc lên, quan sát tờ giấy một lần nữa, Diêm Xuyên trầm ngâm một hồi. Hai mắt Diêm Xuyên híp lại, dường như đang phác thảo trong lòng. Đột nhiên, Diêm Xuyên mở mắt ra, một luồng ánh sáng bắn ra từ hai mắt hắn. Cầm bút chấm mực, Diêm Xuyên chậm rãi viết lên giấy Tuyên. “Vù vù vù!” Trong căn phòng, gió lốc lại bắt đầu nổi lên, thậm chí xung quanh còn có sương mù nhàn nhạt ngưng tụ. Dường như mỗi nét bút hạ xuống lại có một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra từ ngòi bút, chiếu rọi khắp nơi, trong phòng mưa gió lúc ẩn lúc hiện. Dưới ngòi bút, ánh sáng vàng càng ngày càng rực rỡ. Diêm Xuyên viết từng nét từng nét của chữ “Trấn” cực lớn. Rõ ràng nước mực để viết là màu đen nhánh, vậy mà sau khi viết xuống, nét chữ lại tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh thật kỳ lạ. Nét cuối cùng viết xong. “Vù vù vù!” Gió lốc, sương mù xung quanh nhanh chóng kéo đến, cấp tốc bị hút vào trong chữ “Trấn”. “Ầm ầm ầm!” Nhấc bút lên, Diêm Xuyên nghe thấy tiếng nổ vang lên liên tục từ bên trong chữ viết. Sau khi hấp thu toàn bộ mưa gió, chữ “Trấn” càng trở nên óng ánh. Thậm chí, ngay khi tiếng nổ vang lên, nét chữ phóng ra hào quang cực kỳ chói mắt. Ánh sáng vàng tỏa khắp nơi, ở trung tâm từ từ hiện ra một tòa tháp hình bát giác màu vàng, cao bảy tầng. Kim tháp vô danh nhưng tràn ngập khí thế như muốn trấn áp tất cả. Một chữ “Trấn”, xuất hiện một tòa Kim tháp. Trình độ chữ viết của Diêm Xuyên đã vững vàng bước vào cảnh giới “Bút lạc hiển khí tượng”. “Phù!” Diêm Xuyên hài lòng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cây bút lông Tử ngọc trong tay đã bị thiên địa nguyên khí tán thành bột mịn. Sắc mặt Diêm Xuyên hơi tái đi, hắn cười khổ nói: “Hầu hết người luyện chữ, một chữ viết xuống sẽ dẫn dắt thiên địa nguyên khí rót vào người để rèn luyện thân thể, vốn là chuyện cực tốt, không ngờ thân thể trẫm lại hấp thụ nguyên khí quá nhiều, thiếu chút nữa chịu không nổi? Ha ha ha!” Nhìn tòa Kim tháp đang lơ lửng trên tờ giấy Tuyên, Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng gấp lại. Tờ giấy được gấp lại thì tòa Kim tháp cũng lập tức biến mất. Gấp lại vài lần, Diêm Xuyên cẩn thận cất nó vào trong ngực áo. Sau đó, hắn khoanh chân nhắm mắt, ngồi điều tức một lúc, sau đó mới đứng dậy mở cửa. Bên ngoài căn nhà trúc, Hoắc Quang và Lưu Cẩn đang đứng đợi, cách đó không xa có mười sáu người đang khiêng một chiếc kiệu lớn. “Vương gia!” Mọi người cung kính nói. “Chuẩn bị tốt rồi chứ?” Diêm Xuyên thản nhiên hỏi. “Dạ, toàn bộ ba nghìn tướng sĩ Hộ Quân doanh đã chỉnh đốn xong, thuộc hạ đã phái năm trăm tướng sĩ tản ra bốn phía để thăm dò tình hình địch!” Hoắc Quang cung kính thưa. “Ừ!” Diêm Xuyên hài lòng gật gật đầu. “Phái người đem thư trác, giấy và bút mực của ta theo! Đến lúc cần sẽ có tác dụng!” Diêm Xuyên quay sang nói với Lưu Cẩn. “Dạ, Vương gia, tơ bạc được rút từ tám lá cờ đã được dệt thành một tấm vải bạc dài ba thước!” Lưu Cẩn lập tức đưa ra một tấm vải vô cùng mềm mại, màu vải trắng bạc óng ánh như cánh ve. “À!” Diêm Xuyên đón lấy tấm vải trắng. Quan sát một lát, hắn hài lòng nói: “Tốt, vậy thì mang nó theo! Đến lúc đó, nó sẽ có ích cho chúng ta!” “Dạ!” Lưu Cẩn cung kính nói. “Toàn bộ đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi!” Diêm Xuyên mở miệng nói. “Dạ! Mời Vương gia lên kiệu!” Lưu Cẩn lập tức nói. “Ừ!” Diêm Xuyên gật gật đầu. Bên cạnh cái kiệu, mười sáu tướng sĩ cung kính chờ đợi Diêm Xuyên. Diêm Xuyên giẫm chân bước lên, vén rèm tiến vào bên trong. Mười sáu người nâng kiệu lên. Không gian bên trong lớn như một căn phòng nhỏ, có cửa sổ, có bàn, có ghế dựa, trên bàn còn đặt lư hương và điểm tâm, hoa quả. Thoải mái ngồi xuống, Diêm Xuyên cầm lấy một quả nho, lột vỏ từ từ nhấm nháp. Vô cùng ngọt, mặc dù kém xa so với xe rồng trước kia của mình nhưng cũng coi như thoải mái. “Xuất phát!” Diêm Xuyên mở miệng nói. “Dạ!” Hoắc Quang liền đáp. Kiệu được các tướng sĩ nâng lên, chầm chậm di chuyển về chỗ hơn hai ngàn tướng sĩ đang đứng ở nơi xa, sau đó được các tướng sĩ bảo vệ tại trung tâm. Lưu Cẩn căn dặn mấy tướng sĩ khiêng đi thư trác và giấy bút, sau đó từ từ đi về hướng ngọn núi có Long mạch. --------------------------------- Đỉnh Long Mạch sơn, Diêm Xuyên đang leo lên chỗ hồ nhỏ trên đình núi. Lúc này, quanh hồ nhỏ sương trắng mịt mù khiến cho người ta không thể nào nhìn rõ bên trong hồ. Ở bên ngoài hồ lại cắm bốn cây cờ nhỏ màu trắng, sương trắng được phun ra từ chỗ bốn cây cờ này. Hiển nhiên, sương mù ở đây đều được hình thành bởi trận pháp do bốn cây cờ nhỏ kia tạo nên. “Lệ!” Giữa không trung đột nhiên vọng đến tiếng Hạc kêu, một con Tiên Hạc cực lớn bay vút ra từ mây trắng. Tiên Hạc cao bằng hai người bình thường, lúc vỗ cánh, mây trắng xung quanh lập tức bị hai cánh đập tan. “Lệ!” Tiên Hạc kêu lên một tiếng rồi lao xuống dưới, bay thẳng xuống hồ nhỏ trên đỉnh núi. “Bùm” Sương mù xung quanh bắt đầu chuyển động, Tiên Hạc đáp xuống bên cạnh hồ nhỏ. Cái mỏ thật dài của Tiên Hạc đột nhiên mổ lên mặt hồ, một con cá lớn bị tóm gọn, Tiên Hạc há mỏ nuốt thẳng vào trong bụng. Lúc này, bóng dáng một thiếu nữ thình lình lao ra khỏi mặt hồ. “Ùm!” Thiếu nữ ló đầu ra khỏi mặt nước, mái tóc ướt đẫm, gương mặt thanh tú, mũi ngọc mắt trong, đôi má hồng hào mịn màng, trông cực kỳ xinh đẹp. Nước hồ trong veo, thấp thoáng có thể thấy được dáng người thon thả, làn da trắng nõn nà, đôi tay như ngọc, bờ mông đầy đặn và cặp chân thon dài, tất cả giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho người ta nhìn một lần cũng đủ hồn vía lên mây, say đắm mê mẩn. “Lệ!” Tiên Hạc nhìn thấy thiếu nữ liền vui sướng kêu lên. “Tiểu Hạc nhi, nơi này là miệng một Long mạch, nước hồ rất ngọt. Mặc dù không bằng ở nhà, nhưng trong những ngày chúng ta ra ngoài, nước ở nơi đây là tốt nhất rồi. Lâu lắm ta chưa tắm rửa, ngươi cũng vậy, tắm đi tắm đi, hì hì!” Thiếu nữ vốc nước té mạnh vào Tiên Hạc. “Lệ, lệ!” Tiên Hạc cũng vỗ cánh hắt nước hồ về phía thiếu nữ. Một người một hạc nô đùa ầm ĩ, sắc xuân ngập tràn, tiếng vui cười của thiếu nữ như chuông bạc vang vọng xung quanh. Trêu đùa một hồi khiến toàn thân Tiên Hạc ướt nhẹp mới chịu dừng lại. Thiếu nữ nhẹ nhàng bơi ở trong hồ, nhìn Tiên Hạc nói: “Bọn họ lại thúc giục ta à?” “Lệ!” Tiên Hạc gật gật đầu. “Hì hì, tạm thời không cần quan tâm tới bọn họ. Mảnh rừng cấm này có một đại trận Phong Thủy, mặc dù Cửu Tinh Liên Châu dẫn một lượng lớn âm khí xâm nhập khiến nó sinh ra sơ hở, trận pháp bị suy yếu, nhưng đâu dễ dàng tiến vào như vậy chứ?” Thiếu nữ cười nói. “Bọn họ tìm cửa vào? Vậy thì để bọn họ đi tìm! Văn Nhược tiên sinh không tới, chỉ bằng tên Phong Thủy sư Chu Nho gà mờ kia chắc chắn chẳng làm được gì. Bây giờ ta sẽ không đi tìm, trong đại trận Phong Thủy đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm, vào sớm chết sớm, đợi người của tông môn các nơi đến, để cho bọn họ đi làm chuột bạch rồi chúng ta hãy vào! Không thấy bây giờ Văn Nhược tiên sinh vẫn còn chưa tới sao? Tới sớm cũng vô dụng thôi!” Thiếu nữ cười nói. "Lệ, lệ!" Tiên Hạc lại kêu dài mấy tiếng. “Yên tâm, 'Vạn Diệu Yêu Liên' trong trận nhất định là của ta!” Thiếu nữ lắc đầu tự tin nói. "Lệ!" “Tiếp tục canh gác cho bản Thánh nữ nhé, bản Thánh nữ muốn tắm rửa thêm một lúc!” Thiếu nữ cười nói với Tiên Hạc. "Lệ!" Tiên Hạc gật gật đầu. Khẽ vỗ cánh, Tiên Hạc phóng thẳng lên trời, có lẽ do vỗ cánh làm không khí dao động mạnh, nên khiến cho một lượng lớn nước trong hồ bắn thẳng vào mặt thiếu nữ. “A! Tiểu Hạc nhi ngươi đợi đấy, ta sẽ báo thù!” Thiếu nữ nhìn Tiên Hạc tít trên trời cao, cười mắng. "Lệ!" Tiên Hạc mang theo vẻ đắc ý, khoan khoái xông thẳng lên trời cao, tiếp tục đảm nhiệm công việc bảo vệ. ---------------------- Hộ Quân doanh vẫn đang đi trong rừng núi, mới nửa ngày đã tới cách Long Mạch sơn không xa. Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ đợi trong kiệu. Bên ngoài, Hoắc Quang và Lưu Cẩn vẫn đang đi theo sau. “Dừng!” Đột nhiên trong kiệu vang lên giọng nói của Diêm Xuyên. “Phía trước dừng lại!” Hoắc Quang liền hô to. Cũng may chỉ có hơn hai ngàn tướng sĩ nên giây lát sau đội ngũ liền dừng lại. Hoắc Quang tò mò nhìn vào trong kiệu. Trong kiệu, Diêm Xuyên lại lần nữa vén lên tay áo, cái bớt như hạt đậu chỗ cổ tay lộ ra. Lúc này, cái bớt phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lá. Nhẹ nhàng vuốt cái bớt như hạt đậu, Diêm Xuyên cười nhạt nói: “Sau khi Soán Mệnh Diễn Sinh, chỉ có ‘Độc Đằng’ ngươi cùng đầu thai với trẫm, đáng tiếc, hiện giờ trẫm không có Tinh Nguyên, chẳng có cách nào nuôi nấng ngươi, giúp ngươi phát triển. Mặc dù suy yếu đến ‘Đằng Chủng’ nhưng năng lực nhận biết chất độc vẫn không thay đổi, dù mới chỉ cảnh báo có một lần nhưng quanh đây chắc chắn đang tồn tại một thứ kịch độc nào đó.” Thứ kịch độc? Diêm Xuyên vén màn kiệu đi ra. “Vương gia!” Nhóm người Hoắc Quang tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên khẽ gật đầu, nhìn xung quanh một vòng. Chỗ này là một hẻm sâu, hai bên là vách núi, bên trên núi đá mọc rải rác những thảm thực vật. Diêm Xuyên thoáng quan sát, đột nhiên nhìn thấy trên vách núi mọc một nhánh cây nhỏ màu xanh biếc, trên đầu cành có hai hạt bé xíu màu hồng đẹp đẽ. Trái cây không lớn, chỉ lớn bằng hạt đậu nành, chính hai trái cây bé xíu này đã khiến cho “Độc Đằng” cảnh báo. “Túy Nguyên quả? Coi như không tệ!” Diêm Xuyên mỉm cười. “Hoắc Quang, đi nhổ gốc cỏ kia lại đây, đừng chạm vào hai quả nhỏ!” Diêm Xuyên hạ lệnh. “Dạ!” Hoắc Quang đáp lời. Bịch, bịch, bịch… Vài lần mượn lực, Hoắc Quang đã đến giữa sườn núi. Chiếu theo yêu cầu của Diêm Xuyên, hắn nhổ tận gốc cây Túy Nguyên quả, sau đó liền cấp tốc leo xuống, mang vẻ hiếu kỳ đáp xuống trước mặt Diêm Xuyên. “Vương gia!” Hoắc Quang đưa Túy Nguyên quả ra. “Quả nhiên là Túy Nguyên quả!” Diêm Xuyên hài lòng nhận lấy. Bỗng nhiên Diêm Xuyên nhướng mày lên, giống như cảm thấy điều gì, hắn đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi. Lúc này, trên đỉnh núi có mười tám thanh niên trẻ tuổi đang đứng, cầm đầu là một nam tử mặc áo bào đen, lông mày nhíu chặt, trên lưng đang đeo một thanh trường kiếm, tay không rời kiếm, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Diêm Xuyên. “Đại sư huynh, là hắn sao?” Những người khác quay sang hỏi nam tử mặc áo bào đen. “Không sai, mặc dù bảy năm chưa gặp nhưng có biến thành tro ta cũng nhận ra hắn!” Nam tử mặc áo tím ở bên cạnh liền hưng phấn nói. Nam tử mặc áo tím âm trầm nhìn về phía Diêm Xuyên, ánh mắt đầy vẻ đắc ý và thù hận. “Trên núi là người phương nào?” Diêm Xuyên trầm giọng hỏi. “Diêm Xuyên, tới hôm nay mà tên ma ốm như ngươi còn chưa chết sao?” Nam tử mặc áo tím lạnh lùng mỉa mai. “Hừ!” Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại, từ trong giọng của nam tử áo tím, hắn lập tức nhận ra một tia sát ý? Hắn là ai? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang