[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 5 : Năm loại tu hành trong thiên hạ

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

.
"Hả, Vương gia? Người có ý gì?" Hoắc Quang lập tức tò mò nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cười nhạt nói: "Ta, muốn ăn thịt rắn!" “Hả?” Hoắc Quang lập tức biến sắc. “Ngươi không dám hay sao?” Diêm Xuyên lại cười nhạt. "Không, không phải, chỉ là..." Nhất thời Hoắc Quang không biết nên trả lời như thế nào. Con rắn kia đâu phải rắn bình thường, nó là yêu thú cực kỳ đáng sợ đã luyện ra Tinh Nguyên. Nghe đồn một luồng khói độc của nó cũng có thể giết chết hàng trăm cao thủ trong nháy mắt. Hơn nữa… Hoắc Quang đột nhiên nhìn vào mắt Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cũng đang chăm chú nhìn hắn. Trong lòng Hoắc Quang run lên, dường như hắn nhớ đến điều gì, đành thở dài nói: “Vương gia có lệnh, thuộc hạ cho dù phải chết vạn lần cũng không chối từ." Lúc này, trong mắt Diêm Xuyên hiện lên đôi nét hài lòng. Một đất nước muốn đứng vững trên thế gian không chỉ cần một vị Hoàng đế tài giỏi mà còn phải có nhân tài hỗ trợ. Ở trong mắt Diêm Xuyên, Hoắc Quang vẫn còn rất trẻ, hắn chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi. Hơn nữa hắn lại có những phẩm chất mà Diêm Xuyên vô cùng ưa thích. Trung nghĩa. Không có trung nghĩa thì không thể liều chết hy sinh cho chủ. Anh dũng. Có thể thấy được từ việc hắn áp chế thống lĩnh Hắc giáp cùng tu vi, không chỉ áp chế kẻ cùng đẳng cấp mà còn lấy một địch bảy. Sức hấp dẫn. Quân lính Ngân giáp sẽ không cùng sống chết với Hoắc Quang nếu hắn không có sức hấp dẫn. Đây là phẩm chất của một tướng tài. Điều Hoắc Quang thiếu chính là thủ đoạn, một lòng tin vô địch và tầm nhìn mà người thường như hắn còn hạn chế. Nhưng không phải lo lắng những việc này, Diêm Xuyên sẽ chỉ bảo tận tình cho hắn. Sau khi dựng nước, Diêm Xuyên sẽ cần một người tài năng toàn diện để trợ giúp mình. Diêm Xuyên điềm nhiên mỉm cười: “Chỉ là một yêu thú Tinh Cảnh mà thôi. Đợi hấp thu hết dưỡng chất của chỗ thịt khi nãy, ta sẽ cùng ngươi lên núi quan sát địa thế trước.” “Vâng” Hoắc Quang cung kính đáp lời. Sau khi Hoắc Quang và thái giám trung niên đi ăn cơm, Diêm Xuyên một mình luyện quyền ở mảnh sân nhỏ trước căn nhà trúc. Bộ quyền của Diêm Xuyên đánh trông rất chậm, là một bộ quyền pháp của kiếp trước, tên Thiên Long lực. Khi luyện đến đỉnh cao sẽ có sức mạnh bằng Thiên Long, uy lực vô cùng. Ầm! Ầm! Mỗi một quyền đánh ra đều làm xung quanh vang lên từng tiếng xé gió nhè nhẹ. Trong lúc dốc hết sức luyện quyền, năng lượng bị tiêu hao nhanh chóng nhưng nhờ vừa ăn một lượng lớn thịt nên sức lực cũng tăng lên rất nhanh. Đánh xong bộ Thiên Long lực, thân thể Diêm Xuyên ướt đẫm mồ hôi. Lúc này Hoắc Quang và Lưu Cẩn cũng đã trở lại. Lưu Cẩn nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên luyện quyền, từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy Diêm Xuyên luyện qua bộ quyền này. “Đi chuẩn bị nước nóng cho Vương gia tắm rửa.” Lưu Cẩn ra lệnh cho một tên tạp dịch. “Vâng.” Tên tạp dịch nhanh chóng lui đi chuẩn bị. Trong mắt một cao thủ Lực cảnh tầng thứ sáu như Hoắc Quang cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc. Quyền của Diêm Xuyên nhìn chậm đến mức ai cũng có thể học được, nhưng Hoắc Quang hiểu rằng điều này là không thể. Hắn có thể nhận ra được quyền ý lưu chuyển khắp nơi trong không khí, căn bản sẽ chẳng thể học được. Hoắc Quang cảm thấy quyền ý của Vương gia là mạnh nhất trong những người mà mình từng gặp. Thực lực của vương gia thật sự chỉ là Lực cảnh tầng thứ ba hay sao? Ầm!!! Chiêu cuối cùng như một cơn gió lớn làm cả bụi trúc gần đó lung lay nghiêng ngả. Diêm Xuyên từ từ thu công. “Đây là công pháp lão Hoàng gia truyền lại cho Vương trước khi người mười tuổi sao?” Lưu Cẩn ngạc nhiên hỏi. “Đột nhiên nhớ tới vài công pháp ngày trước.” Diêm Xuyên trả lời qua loa cho xong chuyện. Trong phút chốc, Hoắc Quang và Lưu Cẩn đều cảm thấy hâm mộ, lão Hoàng gia là cấp độ thần tiên thì công pháp người truyền lại sao có thể không kỳ diệu? “Vương gia, đã có nước nóng, mời người đi tắm.” Lưu Cẩn kính cẩn nói. “Ừ.” Diêm Xuyên gật gật đầu. Sau khi luyện quyền, tắm rửa xong Diêm Xuyên cảm thấy toàn thân rất thoải mái, đáng tiếc là tu vi vẫn không tăng lên. Tu vi không thể nhờ vào chút ít thịt và một bộ quyền pháp là có thể đột phá ngay được. Hoắc Quang chờ đợi việc rời khỏi khu nhà trúc đã lâu rồi, ở sau hắn là hai mươi tên Ngân giáp. “Vương gia.” Mọi người cung kính hô lên. “Ừ, lên núi.” Diêm Xuyên ra lệnh. “Vâng.” Tất cả tuân lệnh. Bên cạnh gian nhà trúc là một ngọn núi cao, hai mươi tên Ngân giáp dọn cỏ dọc lối đi, Lưu Cẩn và Hoắc Quang cung kính theo sau Diêm Xuyên, chầm chậm đi lên núi. Núi cao hai trăm trượng, nhưng mọi người đều là cao thủ nên chỉ trong chốc lát đã tới đỉnh núi. Trên tảng đá lớn, tất cả mọi người đều đứng sau lưng Diêm Xuyên. Trên đỉnh núi, tầm mắt của Diêm Xuyên cũng trở nên rộng mở. “Vương gia, đằng kia là Thúy Vân sơn. Cung phụng của nước Đại Trịnh đang ở trên ngọn núi ấy.” Hoắc Quang chỉ vào một ngọn núi phía xa nói. Do khá xa nên ngọn núi kia nhìn như nhỏ bé, nhưng Diêm Xuyên biết nó thực sự lớn hơn ngọn núi dưới chân mình rất nhiều lần. “Ừ.” Diêm Xuyên gật đầu. Nhưng Diêm Xuyên cũng không nhìn Thúy Vân sơn lâu hơn, hắn nhướng mày quan sát bốn phía. “Ồ!” Diêm Xuyên hơi ngạc nhiên. Hơn mười dặm về phía nam có một khu vực hoàn toàn bị cổ thụ che phủ, không thể nhìn rõ bên trong. Hơn nữa, mây khói cuồn cuộn bao phủ nơi đấy, tạo thành một mảng âm u. “Đây là?” Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi. “Vương gia, đó là rừng Phong Cấm, là một vùng đất chết, những kẻ đi vào do thám đều không thể thoát ra. Nó đã tồn tại từ khi Đại Yên ta lập quốc, ngay cả quân đội cũng chẳng thể tìm được đường ra, vì vậy không ai còn dám đi vào nữa” Lưu Cẩn nói. “Đại trận Phong Thủy? Lại là một đại trận Phong Thủy.” Diêm Xuyên híp mắt nói. “Đại trận Phong Thủy? Vương gia, đại trận Phong Thủy là gì?” Hoắc Quang hiếu kỳ hỏi. Diêm Xuyên vốn có ý định bồi dưỡng bọn họ nên giải thích không hề giấu diếm. “Trong suy nghĩ của các ngươi thì các Tiên môn đều giống nhau sao?” Diêm Xuyên cười hỏi. “Chúng thuộc hạ không biết, nhưng có lẽ là vậy.” Hoắc Quang nghi ngờ nói. Diêm Xuyên lắc đầu, thở dài nói: “Tiên môn? Chỉ do người thường gọi bậy thôi, muốn trở thành Tiên đâu đơn giản như vậy. Tiên môn mà các ngươi gọi thực ra chỉ là những môn phái tu chân, tu hành trong thiên hạ cũng chia làm năm loại.” “Hả?” Tinh thần Hoắc Quang lập tức tập trung. "Một tu Mệnh, hai tu Vận, ba tu Phong Thủy, bốn tích Âm Đức, năm đọc sách." Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Vương gia, tu đọc sách? Đọc sách thì có thứ gì?” Hoắc Quang khó hiểu. “Các ngươi đừng xem thường những người tu đọc sách. Một số đại nho có Hạo Nhiên Chính Khí, miệng đọc lời Thánh hiền có thể trấn áp ngàn vạn yêu ma. Số ít tu đến đại thành còn có thể dùng một bút một giấy, viết thành ngàn vạn binh mã, đại quân lao ra từ nét bút của họ, hủy diệt hết thảy.” Diêm Xuyên giải thích. “A? Dùng văn chương cũng có thể viết ra ngàn vạn binh mã sao? Vậy còn lợi hại hơn cả truyền thuyết ném đậu thành binh hay sao?" Hoắc Quang kinh ngạc nói. “Ném đậu thành binh? Tiểu đạo mà thôi." Diêm Xuyên khinh thường nói. “Thật như vậy?” Gương mặt Hoắc Quang run rẩy. Đây mà chỉ là tiểu đạo? “Vậy còn tu tích Âm Đức là như thế nào?” Hoắc Quang hỏi tiếp. “Tu tích Âm Đức cũng giống với tiểu đạo Phật tông. Bọn họ chủ yếu tu hành bằng cách thu thập vô số công đức. Sau này sẽ tiếp xúc thêm.” Diêm Xuyên nhẹ nói. “Vâng.” Hoắc Quang cung kính gật đầu. “Về phần những người tu Phong Thủy thì bọn họ đi khắp nơi tìm kiếm Long mạch của đất mẹ để tu hành. Bọn họ bố trí trận pháp Phong Thủy hết sức quỷ dị, như thực như ảo, không giống những trận pháp bình thường. Những bậc thầy Phong Thủy còn có thể lợi dụng Long mạch để khai thông hai giới Âm Dương.” Diêm Xuyên tiếp tục giải thích. “Bậc thầy Phong Thủy? Khai thông hai giới Âm Dương?” Hoắc Quang sợ hãi thốt lên. “Tu Vận đa phần là Soán Mệnh sư. Bọn họ có thể thôi diễn Thiên Cơ, quan sát thiên văn, dự đoán hung cát, một số cao thủ đỉnh cấp coi trời bằng vung còn có thể bày bố Tinh thần, đảo loạn Thiên Cơ, làm cho thiên hạ chuyển biến ngược chiều.” Diêm Xuyên giải thích. “Ối!” Trong lòng Hoắc Quang tràn ngập kinh hoảng. Soán Mệnh sư? Bày bố Tinh thần, đảo loạn Thiên Cơ? Năng lực này làm cho Hoắc Quang cảm thấy bàng hoàng. “Vậy còn tu Mệnh thì sao?” Hoắc Quang cố nén chấn động trong lòng hỏi tiếp. “Tu Mệnh ư? Bây giờ ngươi không cần hỏi, đây không phải thứ ngươi có thể quan tâm.” Diêm Xuyên liếc nhìn Hoắc Quang trả lời. “Vâng.” Hoắc Quang cũng rõ ràng việc này. Lưu Cẩn và hai mươi quân sĩ Ngân giáp đứng bên cạnh cũng cực kỳ rung động. Tất cả bất giác đều không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng bọn họ tràn ngập khát vọng. “Con đường tu hành cực kỳ gian nan, ngoài sự cẩn thận cũng cần phải có một ý chí mạnh mẽ, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung trong lòng.” Diêm Xuyên nói tiếp. Khi nghe Diêm Xuyên nói, cả đám người lập tức giật nảy mình. “Tạ ơn Vương gia.” Mọi người cung kính đáp lời. Ý của Diêm Xuyên chính là dẫn mọi người bước lên con đường tu hành, bọn họ làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy? Nhìn mọi người, Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn có thể khẳng định giờ phút này mọi người càng trung thành hơn trước. Thu phục cấp dưới không thể chỉ dựa vào lòng trung nghĩa của họ mà còn phải cho họ một giấc mộng, một động lực chiến đấu. Diêm Xuyên lại nhìn về trận pháp Phong Thủy đằng xa, tuy kiếp trước hắn chưa từng tu Phong Thủy nhưng vẫn có thể nhận ra vài chỗ cơ sở. “Long mạch đất mẹ? Rút cuộc nơi đây có bao nhiêu Long mạch? Lại có thể lộ ra một Long mạch nhỏ?” Diêm Xuyên kinh ngạc nói. “Vương gia. Ngài nói gì vậy?” Hoắc Quang hỏi. “Ở phía tây, trên ngọn núi thứ mười chín có một hồ nước nhỏ đúng không?” Diêm Xuyên lập tức hỏi ngay. “Hả? Làm sao Vương gia biết được? Cách đây một năm, thuộc hạ dẫn người đi tuần tra thì phát hiện một hồ nước nhỏ, nước trong hồ rất ngọt.” Hoắc Quang kinh ngạc trả lời. “Hồ trên núi sao? Đó là miệng của Long mạch, chắc hẳn mấy năm nay đã ngưng tụ không ít Long khí.” Diêm Xuyên hưng phấn nói. “Đó là Long mạch sao Vương gia?” Hoắc Quang kinh ngạc hỏi. “Hoắc Quang, sau khi chúng ta xuống núi, ngươi lập tức tập trung quân sĩ. Trước hết chúng ta nhanh chóng đi đến miệng của Long mạch, xong việc sẽ đi Thúy Vân sơn, giết sạch toàn bộ cung phụng nước Đại Trịnh, nướng rắn ăn.” Diệp Xuyên trầm giọng ra lệnh. “Dạ.” Hoắc Quang đáp lời. “Vương gia, quân Hắc giáp phải xử lý ra sao, có cần cử người canh giữ hay không?” Hoắc Quang hỏi tiếp. Diêm Xuyên nhíu chặt đôi chân mày: “Giữ lại chỉ làm tốn lương thực của chúng ta.” “Thuộc hạ rõ.” Hoắc Quang lập tức nghiêm mặt. Một lời vừa rồi của Diêm Xuyên chẳng khác nào tuyên án tử hình với số tù binh Hắc giáp kia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang