[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 40 : Công Thành Lui Thân
Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế
.
"Long khí, nổ cho ta!" Hoắc Quang quát lớn một tiếng.
"Ầm~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Bốn con Kim Long bằng long khí bị Hoắc Quang khống chế đột nhiên nổ tung.
Âm thanh chấn động khắp nơi, bốn con rồng nổ tung rồi đột nhiên hóa thành vô số mảnh vỡ.
Hình thể của bốn con rồng chính là do long mạch của đại địa tụ lại mà thành, bốn con rồng bị nổ tung làm cho mặt đất khắp đột nhiên rung lên bần bật.
"Răng rắc, răng rắc!"
Hàng loạt khe nứt khổng lồ chợt xuất hiện, núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, toàn bộ không gian trong đại trận đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"A!" "Cẩnthận!"
"Không ổn!"
. . .
. . .
. . .
Bốn phía truyền lại rất nhiều tiếng la hét vô cùng lo lắng.
Tại chỗ đại quân của Diêm Xuyên, mặt đất cũng đang rung chuyển dữ dội, ba nghìn tướng sĩ lắc lư kịch liệt, khó mà đứng vững.
"Rắc!"
Dưới chân ba nghìn tướng sĩ cũng đột nhiên xuất hiện một khe nứt khổng lồ.
"Hả?" Chu Tước trợn mắt.
"Ầm!"
Chu Tước, Huyền Vũ nhanh chóng đánh về phía vùng núi ở bên cạnh, lấp lại khe nứt, bốn phía có rất nhiều đá núi bắn tới, Tửu Kiếm Sinh cầm kiếm ngăn rất nhiều đợt đá cho ba nghìn tướng sĩ.
Ba nghìn tướng sĩ mặc dù đứng không vững, nhưng ở trước mặt có ba đại cường giả nên cuối cùng cũng không bị tổn thương nặng nề nào.
"Ầm! Rắc!"
Trên không bỗng phát ra một tiếng động lớn, một khe nứt thật lớn xuất hiện, giống như trời bị xé rách.
"Đại trận bị phá rồi!" Diêm Xuyên vừa ý nhìn lên cao.
Lúc bốn con rồng nổ tung, gần như tất cả các cường giả đều đột nhiên đồng loạt ngừng lại, phòng ngự hết thảy bất trắc. Kim Long nổ tan, đại trận sụp đổ, đại địa rung chuyển, vô số bụi mù, long khí, sương mù bị quấy lên làm nội bộ của đại trận khói mù mịt, thị lực cũng bị hạn chế rất nhiều.
"Tiểu nha đầu, giao Vạn Diệu Yêu Liên ra đây!" Tên cường giả Thần cảnh lúc trước nhanh chóng lấy lại tinh thần, một lần nữa ép về phía Mặc Vũ Hề.
"Muốn thì cứ đến mà lấy đi!" Mặc Vũ Hề cười nói.
"Hừ!"
Người nọ xông thẳng về phía trước.
"Thanh Long Ấn!" "Bạch Hổ Ấn!"
"Ầm!"
Hai người ra tay cùng một lúc, ầm ầm đánh lui tên cao thủ Thần cảnh đó.
"Cùng nhau xông lên, ai cướp được là của người đó!" Người nọ kêu lên.
"Được!" Mọi người ép tới.
Dương Chí Cửu vẻ mặt lo lắng, Thanh Long, Bạch Hổ đã chờ lâm trận.
"Lệ……………!"
Một tiếng hạc kêu từ trên cao xuyên thấu xuống.
Bốn phía khói mù mịt, chiến đấu không ngừng, tiếng nổ không dứt, nhưng chẳng có bao nhiêu người chú ý tới tiếng hạc kêu này, chỉ có một vài người nhìn thấy có một con hạc trắng từ ngoài trận đáp xuống, lao thẳng vào trong đại trận đang mù mịt khói bụi.
"Lệ!"
"Tiểu Hạc nhi, ta ở đây!" Mặc Vũ Hề gọi.
"Lệ!"
Tiên Hạc hưng phấn đáp xuống, nháy mắt đã tới trước mặt các cường giả.
"Không ổn, mau, mau cùng nhau ra tay!" Một cường giả cả kinh kêu lên.
"Keng!"
"Chết đi!"
"Dừng lại!"
. . .
. . .
. . .
Bảy tám cường giả đồng thời ra tay, trường kiếm, đại đao, pháp bảo trong tay toàn bộ đều đánh về phía Mặc Vũ Hề.
Mắt thấy Mặc Vũ Hề sắp bị quần công, nhưng chính là trong cái nháy mắt này, một luồng bạch quang lướt qua.
"Vèo!"
Mặc Vũ Hề đã biến mất.
"Người đâu rồi?" Có người cả kinh hét lên.
"Trên kia kìa, trên kia kìa!" Lại có người kêu to.
Mọi người vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Mặc Vũ Hề đứng trên lưng Tiên Hạc xuyên qua tầng mây, bay thẳng lên trời cao.
"Các vị, sau này còn gặp lại!" Mặc Vũ Hề cười lớn nói.
"Hỗn đãn, đứng lại cho ta!"
"Đứng lại!"
"Để Vạn Diệu Yêu Liên lại!"
. . .
. . .
. . .
Hai mươi tên cao thủ Thần cảnh gần như muốn phát điên, mắt nhìn miếng thịt đã tới ngay trước miệng cứ thế bay đi mất, ai có thể cam lòng cho được.
"Đuổi theo!"
Mấy chục cường giả cùng xông lên trời, đuổi theo Tiên Hạc.
Nhưng mà, đợi các cường giả bay ra khỏi đại trận, lên đến trên cao, Mặc Vũ Hề và Tiên Hạc đã chỉ còn là một chấm nhỏ ở phía chân trời rồi.
Cao thủ Thần cảnh cho dù có thể bay lượn khắp đất trời, nhưng tốc độ làm sao có thể so sánh với Tiên Hạc có sở trường là phi hành được đây?
Tiên Hạc vẫy cánh một cái liền vứt lại toàn bộ Thần cảnh ở phía sau.
"A!"
"Hỗn xược!"
"A a a a a a a a a !"
. . .
. . .
. . .
Trên đại trận đổ nát truyền tới hàng loạt tiếng hét giận dữ, thổ lộ sự buồn bực vô tận ở trong lòng.
Nơi chân trời, Mặc Vũ Hề ôm lấy hộp đựng Vạn Diệu Yêu Liên, quay đầu lại nhìn đại trận khói mù ngút trời ở nơi xa, sắc mặt vừa đắc ý vừa lo lắng.
"Lệ!" "Lệ!"
Tiên Hạc tranh công mà hưng phấn kêu lên.
"Được rồi, biết rồi, Tiểu Hạc nhi, lần này công của ngươi lớn nhất!" Mặc Vũ Hề cưng chìu sờ đầu Tiên Hạc.
"Lệ!" Tiên Hạc tự đắc.
"Lần này, thật sự phải cám ơn hắn rồi. Nếu không có hắn, lúc ở trong đại trận ta cũng không nghĩ tới việc phát tín hiệu cho ngươi, ngươi cũng sẽ không nhận được tín hiệu của ta, không thể phối hợp với ta mà phá trận được đâu!" Mặc Vũ Hề cong miệng lên nói.
"Lệ?" Lệ?"
"Hắn ư? Chính là hắn đó, Diêm công tử đó!" Sắc mặt Mặc Vũ Hề thoáng ửng hồng.
"Lệ?"
"Lần này lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, thật ra toàn bộ là do hắn lên kế hoạch! Lấy được rồi, ta cuối cùng cũng lấy được Vạn Diệu Yêu Liên rồi!" Mặc Vũ Hề vui sướng nói.
"Lệ?"
"Không chờ đám Thanh Long nữa, hắn nói Vạn Diệu Yêu Liên khẳng định là bất phàm, Bát Bảo Thần Hạp chưa chắc đã có thể cất giữ nó trong thời gian quá dài, ta phải về thánh địa giao Vạn Diệu Yêu Liên cho Mão Nhật Đạo Quân trước. Ừ, chờ đã, đi tới căn nhà trúc của hắn đã, ta nhắn cho đám người Thanh Long một câu!" Mặc Vũ Hề suy nghĩ rồi nói.
"Lệ!" Tiên Hạc vẫy cánh một cái, hướng phía căn nhà trúc của Diêm Xuyên bay tới.
-------------------
Đại trận bị phá, long khí cuồn cuộn, trong trận khói mù khắp nơi.
Đại Diệu Tiên Sư một mình đấu chư hùng, đột nhiên thân hình ngừng lại rồi tụ lại thành một thể.
Đại Diệu Tiên Sư dùng sức một mình mình chống lại nửa số cường giả, bấy cứ ai cũng không dám coi thường hắn.
Đứng ở giữa Trấn Thế Thạch, Đại Diệu Tiên Sư ngẩng đầu nhìn trời cao.
"Ha ha ha ha ha, ý trời! Quả là ý trời!" Sắt mặt Đại Diệu Tiên Sư bi thương nói.
"Vạn Diệu Yêu Liên đã mất, Đại Diệu Tiên Sư, ngươi đừng cố chấp nữa!" Mục Dã Vương mở miệng khuyên.
Đại Diệu Tiên Sư đột nhiên nhìn sang Mục Dã Vương với ánh mắt lạnh lẽo, rồi nhìn lướt qua tất cả mọi người.
"Sứ mệnh của ta đã kết thúc, đại trận đã bị phá, ta sắp sửa tan biến rồi, nhưng mà tất cả những người ở đây, các ngươi phải nhớ kỹ, tai họa trong thiên hạ ngày sau tất cả là vì cái họa mà các ngươi đã gây ra hôm nay! Là các ngươi đã đẩy thiên hạ thương sinh vào trong nước với lửa đấy!" Đại Diệu Tiên Sư trầm giọng hét lên.
"Hừ, nói chuyện giật gân!" Lại một tên cường giả quát.
Lúc này, các cường giả lúc trước tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên cũng đã vây tới, lực lượng tăng thêm gấp đôi, ép thẳng tới Đại Diệu Tiên Sư.
Đại Diệu Tiên Sư bi thương căm hận nhìn mọi người thêm một lần nữa rồi đưa tay ra vẫy.
"Nổ đi!" Đại Diệu Tiên Sư hét lớn.
"Ầm……………..!"
Bốn con Kim Long còn sót lại đột nhiên nổ tung.
"Ầm ầm ầm!"
Vụ nổ càng lớn hơn, chấn động càng mãnh liệt hơn, toàn bộ đại trận phong thủy ầm ầm vỡ tan tành, khắp nơi rung chuyển giống như ngày tận thế.
Đại trận hoàn toàn bị phá vỡ, thân hình của Đại Diệu Tiên Sư cũng từ từ tan đi, càng lúc càng mờ nhạt. Nhưng cho dù sắp bị hủy diệt, ánh mắt bi hận đó vẫn đang nhìn chằm chằm tất cả mọi người.
Tại chỗ khác.
Mặc Vũ Hề chạy trốn, Thanh Long, Bạch Hổ bảo vệ Dương Chí Cửu với vẻ mặt không cam tâm hạ xuống.
"Diêm công tử, chúng ta mau đi thôi!" Thanh Long kêu lên.
"Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu.
"Hoắc Quang, đại trận đã bị phá, ý chí tinh thần của ngươi đối với Long khí khống chế cũng càng lúc càng yếu đi đúng không?" Diêm Xuyên hỏi.
"Vâng, sau khi nổ, gần như chưa được một phần trăm! Hơn nữa còn càng lúc càng ít
đi." Hoắc Quang gật đầu nói.
"Được, tới thời khắc cuối cùng rồi, khống chế được bao nhiêu thì cứ khống chế bấy nhiêu, cố gắng thao túng long khí rót vào quân đoàn của ngươi!" Diêm Xuyên hạ lệnh.
"Tuân lệnh!" Hoắc Quang đáp.
"Ầm ầm ầm!"
Rất nhiều mảnh vỡ long khí đột nhiên nhằm về phía ba nghìn Ngân giáp quân.
"Gào!" "Gào!" "Gào!" . . .
Hàng loạt mảnh vỡ giống như hóa thành hàng loạt con Kim Long cỡ nhỏ, nhiều phải cỡ mấy vạn con, lao thẳng đến chỗ ba nghìn Ngân giáp quân.
"Há miệng nuốt vào!" Diêm Xuyên hướng về phía ba nghìn Ngân giáp quân quát lên.
"Tuân lệnh!" Ba nghìn Ngân giáp quân đáp.
"Hống!"
Đua nhau há mồm, hàng loạt Kim Long bắn tới, ba nghìn Ngân giáp quân há miệng nhanh chóng nuốt lấy Kim Long. Ngay trong lúc đó, thân thể của ba nghìn Ngân giáp quân đều tỏa ra kim quang.
"Long khí nhập thể ư? Ha ha!" Mắt Tửu Kiếm Sinh sáng lên.
Tửu Kiếm Sinh thò tay lấy ra hồ lô rượu của mình, mở nắp hồ lô, hướng về phía long khí đang xông tới mình rồi đột nhiên hút như điên.
Riêng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Dương Chí Cửu dường như chẳng hề để ý đến những long khí này.
"Được rồi, đã đến lúc phải đi!" Dương Chí Cửu lúc này bụng đầy oán khí nói.
Mất toi nửa ngày, Vạn Diệu Yêu Liên vẫn bị Mặc Vũ Hề mang đi, thật là buồn bực!
"Ầm ầm ầm!"
Cuộc chiến tranh đoạt Trấn Thế thạch ở phía trên càng thêm kịch liệt.
"Đi thôi!" Diêm Xuyên gật đầu.
Thanh Long, Bạch Hổ mở đường, hộ tống đoàn người Diêm Xuyên nhanh chóng tiếp cận ba nghìn tướng sĩ.
"Vương gia!" Ba nghìn tướng sĩ hưng phấn nói.
"Diêm Xuyên sư đệ, lợi hại!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Chúng ta phải đi rồi! Còn ngươi thì sao?" Diêm Xuyên nhìn sang Tửu Kiếm Sinh.
"Đi thôi, đi thôi, mặc dù hận tên Hắc Vũ Chân Quân đó, nhưng hiện tại ta thực sự vẫn chưa đánh lại hắn, Tứ Cửu Thiên Kiếp của hắn sắp kết thúc rồi. Huống chi, ta mà ở
lại tranh đoạt Trấn Thế Thạch với mấy chục tên Thần cảnh kia chẳng khác nào tìm chết. Có được chút long khí này, ta đã rất thỏa mãn rồi, đi thôi!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Đi!" Diêm Xuyên gật gật đầu.
"Chu Tước, Huyền Vũ, mở đường!" Thanh Long hét lên.
"Được!" Hai người đáp.
"Ầm ầm ầm!"
Trong bùi mụ cuồn cuộn, đất rung núi chuyển, đoàn người Diêm Xuyên nhanh chóng đi ra khỏi đại trận đã bị phá vỡ.
"Ầm!" "Ầm!"
Mặc dù ba nghìn tướng sĩ thực lực thấp kém, đường đi mặc dù nguy hiểm nhưng có một đám cường giả bảo vệ nên cũng không có bao nhiêu người bị thương.
Sau một canh giờ, tất cả mọi người đều đi ra khỏi trận.
Ngoài trận, vô số núi sông ở xung quanh đều sụp đổ, hiển nhiên là vì bị đại trận tác động đến.
Hậu phương, khói mù ngút trời, hàng loạt luồng lưu quang từ trong trận bay ra, cường giả tranh đấu không ngừng, Trấn Thế Thạch hiện tại chính là vật mà mọi người đang tranh.
"Tới chỗ ta ở chờ Văn Nhược tiên sinh đi! Có lẽ Mặc cô nương vẫn còn ở đó!" Diêm Xuyên nói.
"Đúng thế!" Mắt Dương Chí Cửu sáng lên, hiện lên một tia hy vọng.
Lúc đến, Ngân giáp quân tu vi thường là Lực cảnh tầng thứ tư, thứ năm. Lúc về, thấp nhất lại là tầng thứ bảy, thậm chí còn nuốt được long khí, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh.
Lúc về tốc độ nhanh hơn rất nhiều, năm ngày sau, mọi người đã về tới căn nhà trúc.
"Vũ Hề?" Dương Chí Cửu tìm khắp xung quanh.
"Vương gia, ở cửa phòng ngủ chính của ngài có chữ do Mặc cô nương lưu lại!" Lưu Cẩn lập tức tiến lên nói.
"Hả?"
Mọi người nhanh chóng đi tới trước cửa phòng ngủ chính của Diêm Xuyên.
Trên cửa có dán một tờ giấy, trên mặt giấy có viết một hàng chữ nhỏ rất đẹp.
---
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ta đã về Thánh địa Đại Chiêu trước rồi, các ngươi ở lại bảo vệ Diêm công tử cho tốt! Chờ tin của ta!
---
"Là chữ của Thánh Nữ!" Thanh Long lấy tờ giấy xuống khẳng định.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện