[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 4 : Thân thế kiếp này

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Chân Hùng, chắc hẳn ngươi đã bước vào Tiên Nhân cảnh nhờ thanh Tiên kiếm đó? Đợi khi khôi phục thời kỳ đỉnh cao, trẫm nhất định sẽ tìm ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải xây dựng một vương triều hùng mạnh hơn cả kiếp trước, đánh tan thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Sau đó mổ bụng ngươi, moi tim gan ngươi!" "Ùng ục...!" Ngay lúc Diêm Xuyên thề độc, bụng hắn đột nhiên sôi lên vì đói. Nhìn xuống bụng mình, Diêm Xuyên cười khổ: "Đã lâu không có cảm giác đói bụng. Lực cảnh là cảnh giới căn bản nhất, phải ăn rất nhiều thịt để tăng cường sức mạnh. Lực cảnh? Cũng may địa vị kiếp này không thấp, có thể cung cấp một lượng lớn thịt, có điều chẳng biết chất lượng ra sao!" Vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, Diêm Xuyên mở cửa, từ từ bước ra. Số thi thể lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, một đám tạp dịch đang đứng đợi hai bên. "Tham kiến Vương gia!" Tất cả mọi người cung kính nói. "Ừ, ta đói rồi, bày tiệc lên! Ở chỗ này!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Rõ!" Thái giám trung niên lập tức đáp lời. Tiếp đó, hắn nhanh chóng chỉ huy tạp dịch mang lên một cái bàn cực ky xa hoa, các món ăn cũng liên tục được bưng lên. Nhân lúc này, Diêm Xuyên lại quan sát thi thể Mã cung phụng một chút! "Vương gia, ty chức đã lục soát cái xác này, ngoài một lọ đan dược và tám lá cờ thì không còn thứ gì khác!" Hoắc Quang liền cung kính dâng lên một chiếc bình nhỏ và tám lá cờ! Diêm Xuyên cầm chiếc bình nhỏ, khẽ ngửi thử. "Ích Cốc đan? Chẳng phải thứ đan dược gì tốt, không tăng được bao nhiêu sức mạnh, một viên chỉ đảm bảo tối đa mười lăm ngày không bị đói mà thôi." Diêm Xuyên thản nhiên nói. Ích Cốc đan? Hai mắt Hoắc Quang sáng ngời, một hạt có thể đảm bảo mười lăm ngày? Đây chính là thứ cực kỳ quý giá đối với binh sĩ, phải biết rằng, chiến tranh thường đánh vào mặt lương thảo, nếu có Ích Cốc đan, chẳng phải đại quân sẽ đánh đâu thắng đó sao? Đáng tiếc, số lượng Ích Cốc đan quá ít, Hoắc Quang thoáng nhìn một chút, chỉ có gần ba mươi hạt thôi. Đây không phải nguyên nhân khiến Hoắc Quang kích động. Chuyện kích động nhất chính là Vương gia chỉ cần liếc một cái liền nhận ra ngay! Diêm Xuyên không quan tâm đến Hoắc Quang, tiếp tục lật xem tám lá cờ. Nhìn lá cờ, Diêm Xuyên chau mày nói: "Tơ Băng Tằm? Tài liệu tốt, đáng tiếc lại bị phá thành thứ đồ thô kệch này!" Hoắc Quang đứng một bên nhìn, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ. Mỗi một lời từ miệng Diêm Xuyên thốt ra giống như có ma lực khủng khiếp hấp dẫn Hoắc Quang, khiến nội tâm hắn run lên từng đợt. Diêm Xuyên liếc nhìn Hoắc Quang, khóe miệng hơi nhếch lên. "Vương gia, đã có thể dùng tiệc!" Thái giám trung niên đi tới, cung kính nói. "Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu. Đặt Ích Cốc đan và tám lá cờ lên bàn, hắn phủi áo ngồi xuống. Hoắc Quang, thái giám trung niên và đám tạp dịch cung kính đứng ở bên, chờ đợi Diêm Xuyên. Tám món ăn trên bàn đều là thịt. Diêm Xuyên tương đối hài lòng. Cầm đũa ngọc, gắp thịt, bắt đầu ăn. Cắn một miếng, Diêm Xuyên nhíu mày: "Đây là?" "Vương gia, đó là thịt nai, Hộ Quân doanh vừa săn được cách đây không lâu!" Trung niên thái giám nói. Diêm Xuyên gật đầu, cũng chẳng phải vì hắn không ăn được mấy thứ này, chủ yếu là do thịt nai không đủ để Diêm Xuyên thoả mãn. Mỗi lần gắp những một loại thịt, thái giám lại giới thiệu một lượt. Thịt hoẵng, thịt sói, thịt trâu... "Chỉ có mấy loại thịt này?" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Vương gia, đây đều là những loại thịt tốt nhất!" Thái giám trung niên lập tức đáp lời. "Không có thịt yêu thú?" Diêm Xuyên hỏi. "Yêu thú? Nghe nói năm ngoái Bệ hạ đi săn, năm trăm Ngự Lâm quân mới có thể giết một con yêu thú bị thương, chúng ta chỉ là người phàm, sao có thể bắt được yêu thú?" Thái giám trung niên khẽ lắc đầu nói. Diêm Xuyên trầm ngâm nói: "Nếu như thế, loại thịt bình thường giúp tăng sức mạnh rất chậm, hơn nữa phải ăn vô cùng nhiều mới đủ!" "Đúng vậy! Như thuộc hạ bây giờ, một ngày phải ăn nửa con trâu mới có thể tu luyện được!" Ở bên cạnh, Hoắc Quang cũng mở miệng nói. Diêm Xuyên khẽ gật đầu, đũa ngọc trong tay cũng không hề dừng lại, tiếp tục gắp những đĩa thịt đã được nấu nướng cẩn thận này. Tuy tốc độ ăn cực nhanh nhưng ở trong mắt mọi người lại vô cùng ưu nhã, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ không thôi. Những miếng thịt hóa thành từng luồng sức mạnh, được Diêm Xuyên hấp thu vào cơ thể. Đến khi ăn sạch tám món trên bàn, Diêm Xuyên mới buông đũa xuống. Tạp dịch nhanh chóng thu dọn hết thức ăn, sau đó dâng trà xanh cho Diêm Xuyên. Sau khi đám tạp dịch lui hết ra ngoài, chỉ còn lại hai người Hoắc Quang và lão thái giám. "Ngươi tên gì?" Diêm Xuyên nhìn thái giám trung niên hỏi. "Lão nô Lưu Cẩn!" Thái giám trung niên cung kính đáp. "Lưu Cẩn? Kể tình cảnh hiện giờ của ta!" Diêm Xuyên lạnh nhạt nói. "Vâng. Vương gia là Nhất tự Tịnh Kiên Vương của nước Đại Yên chúng ta, vương tước này được hưởng từ cha của người, lão Hoàng gia!" "Lão Hoàng gia tên Diêm Đào, ba trăm năm trước là Hoàng Đế nước Đại Yên, về sau vì gặp được cơ hội tiến vào Tiên môn nên mới nhường ngôi Hoàng Đế cho em trai, rồi tự phong mình là Nhất tự Tịnh Kiên Vương, không quan tâm đến chính sự, nhưng vẫn hưởng quyền lợi như vua của một nước. Về sau, nhờ lão Hoàng gia bảo hộ, nước Đại Yên mới đứng sừng sững không ngã trước mưa gió suốt ba trăm năm qua!" Lưu Cẩn trịnh trọng nói. "Nói như vậy, ban đầu thiên hạ Đại Yên là của ta, là của cha ta?" Diêm Xuyên trầm giọng hỏi. Sau khi đã hiểu rõ thân phận kiếp này, như vậy Diêm Xuyên cũng phải quan tâm đến máu mủ ruột thịt của mình. "Vâng, vì có lão Hoàng gia nên Đại Yên mới đứng sừng sững ở chỗ này không ai dám động đến. Thỉnh thoảng lão Hoàng gia lại trở về Đại Yên một lần, bảy năm trước, lão Hoàng gia giao Vương gia cho lão nô, để lão nô trông nom người. Khi ấy, Vương gia mới được mười tuổi! Hơn nữa, lão Hoàng gia còn để người kế thừa tước vị Nhất tự Tịnh Kiên Vương! Để người tạm thời rời xa vòng xoáy của quyền lực. Vì vậy, chúng ta đã đến nơi này ở cũng được bảy năm rồi!" Lưu Cẩn cung kính nói. "Bảy năm qua ngươi vẫn chăm sóc ta?" Diêm Xuyên trầm giọng hỏi. "Dạ!" Lưu Cẩn trịnh trọng nói. Nghe tới đây, ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn cũng hiền hòa hơn nhiều. "Vì sao năm đó cha ta lại chọn ngươi?" Diêm Xuyên suy nghĩ một chút rồi hỏi. Lưu Cẩn nhớ lại chuyện xưa, khóe mắt rươm rớm lệ: "Nhà lão nô vốn nghèo, cha mẹ bị ác bá hại chết, chút gia sản cũng bị cướp đoạt. Lão nô trở thành một tên ăn mày, vào một ngày tuyết lớn, lão nô sắp chết đói nằm trên mặt tuyết. Chính lão Hoàng gia đi ngang qua đã cứu lão nô, hơn nữa còn giúp lão nô giết tên ác bá, báo thù nhà. Đáng tiếc, từ nhỏ lão nô đã yếu sinh lý, bởi vậy lão Hoàng gia mới đưa lão nô vào cung. Lão nô mang ơn lão Hoàng gia, có lẽ đây chính là nguyên nhân năm đó lão Hoàng gia chọn lão nô!" "Ừ!" Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn càng trở nên hiền hòa. "Lão nô ở hoàng cung chờ đợi mười lăm năm. Cho đến một ngày, lão Hoàng gia từ trên trời bay xuống, bế theo Vương gia ngài. Chắc hẳn trước lúc mười tuổi, Vương gia ở bên cạnh lão Hoàng gia, sau mười tuổi mới tới sống ở nơi này, sở dĩ...!" Lưu Cẩn nhớ lại nói. "Về sau?" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Về sau? Lão Hoàng gia rời đi. Qua một năm, Tiên môn báo tin về lão Hoàng gia, lão Hoàng gia đã chết rồi!" Lưu Cẩn buồn bã nói. "Hả? Chết như thế nào?" Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống. "Không biết. Có điều, khi giao Vương gia cho lão nô chăm sóc, dường như lão Hoàng gia cũng biết trước kết quả như vậy, còn nói với lão nô, thời điểm đủ mười tám tuổi, Tiên môn sẽ phái người đến đón Vương gia trở về đó. Ủy thác lão nô chăm sóc Vương gia thật tốt!" Lưu Cẩn cung kính nói. Đứng ở bên cạnh, đôi mắt Hoắc Quang lập tức sáng ngời. Gia nhập Tiên môn? "Mười tám tuổi? Đón ta trở về Tiên môn?" Diêm Xuyên cau mày hỏi. "Vâng!" Lưu Cẩn khẳng định. "Vương gia là người có tiên duyên, tương lai nếu có cơ hội, Vương gia nhất định phải tìm hung thủ, báo thù cho lão Hoàng gia!" Đôi mắt Lưu Cẩn liền rướm lệ. "Ta sẽ tìm!" Diêm Xuyên gật đầu khẳng định. "Cha ta đã có thể gia nhập Tiên môn, tại sao không xây dựng Đại Yên? Đại Yên cường thịnh chưa hẳn đã kém so với việc ở lại Tiên môn?" Diêm Xuyên nghi ngờ nói. "Hả?" Lưu Cẩn hơi kinh ngạc. Hoắc Quang cũng ngạc nhiên. "Bẩm Vương gia, quốc gia tuy lớn nhưng căn bản không thể so sánh với Tiên môn được. Nếu Tiên môn muốn hủy diệt một quốc gia thì quá dễ dàng, nước Đại Yên có lớn mạnh cũng vô dụng. Tới bây giờ chưa từng nghe thấy có quốc gia nào có khả năng chống lại Tiên môn?" Lưu Cẩn kỳ lại nói. "Hả?" Diêm Xuyên hơi kinh ngạc. Phải biết rằng kiếp trước Diêm Xuyên cũng là vua một nước, khi trị quốc, ngoại trừ một số Thánh Địa cực lớn thì hắn cũng chẳng thèm để những Tiên môn nhỏ vào mắt. Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? “Quốc” đã trở thành bên yếu? Thời thế thay đổi? Diêm Xuyên không hỏi thêm nữa, dù sao Lưu Cẩn chỉ là người bình thường, không thể biết quá nhiều. "Nếu đã như vậy, Ích Cốc đan tạm thời để ngươi giữ, còn tám lá cờ thì mang hủy đi, sau đó rút tơ trắng trong đó ra, một lần nữa dệt thành vải!" Diêm Xuyên nói. "Dạ!" Lưu Cẩn lập tức đáp lời. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Diêm Xuyên cũng đoán được Lưu Cẩn là người có thể tin tưởng. "Hiện giờ tu vi của ngươi ra sao?" Diêm Xuyên hỏi. "Lão nô tư chất kém cỏi, hiện tại mới bước vào Lực cảnh tầng thứ tư!" Lưu Cẩn hổ thẹn nói. "Tư chất kém? Không phải lo, chỉ cần có đủ tài nguyên thì đều có thể trở thành cường giả, sau này hãy cố gắng tu luyện!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Dạ!" Lưu Cẩn lập tức đáp. Diêm Xuyên quay sang nhìn Hoắc Quang. "Hoắc Quang? Lúc trước ta đã thấy lòng trung thành của ngươi. Tự giới thiệu một chút về mình đi!" Diêm Xuyên mở miệng nói. Giờ phút này, nội tâm Hoắc Quang đã trở nên nóng bỏng, những oán trách trước kia giờ cũng tiêu tan hết. "Vâng, ty chức tên Hoắc Quang, là công thần khai quốc của Đại Yên, đáng tiếc đến bây giờ chỉ còn một mình Hoắc Quang kế thừa tước vị 'Chiến Thần Hầu'. Ngày xưa chinh chiến ở tiền tuyến, bảy năm trước khi thành lập 'Hộ Quân doanh' bảo vệ Vương gia, ty chức được điều tới nơi này để thống lĩnh Hộ Quân doanh. Chỉ nghe lệnh của Vương gia, những quân lệnh khác đều không quan tâm!" Hoắc Quang trịnh trọng nói. "Bảy năm trước? Bị điều tới nơi này? Có oán hận không?" Diêm Xuyên cười nhạt nói. Hoắc Quang nhíu mày cắn răng, cuối cùng đành thở dài nói: "Năm xưa vì đắc tội với quan trên nên Hoắc Quang mới bị đẩy tới nơi hẻo lánh này. Ban đầu ty chức cũng hơi oán hận, nhưng hiện tại, ty chức đã không còn nữa!" "Hả? Vì sao hiện giờ không còn?" Diêm Xuyên cười nhạt nói. "Ty chức cảm thấy, Vương gia có thứ ty chức muốn!" Hoắc Quang không hề giấu diếm nói. "Ha ha. Ha ha. Được, ta thích sự thẳng thắn của ngươi. Lúc trước ngươi đã biểu hiện lòng trung thành, chỉ cần ngươi có năng lực thì những thứ ngươi muốn, ta tuyệt đối không keo kiệt!" Diêm Xuyên cười nói. "Dạ, tạ ơn Vương gia!" Hoắc Quang cúi đầu thi lễ nói. "Chỉ cần ngươi luôn trung thành và có đủ năng lực, ta có thể đảm bảo với ngươi, những thứ ngươi nhận được còn lớn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Không chỉ ở thế giới phàm tục này, thậm chí ta có thể dẫn ngươi tiến vào thế giới tu hành, mở ra một khoảng trời ở đó!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói. "Phịch!" Hoắc Quang đột nhiên quỳ một chân trên đất. "Tạ ơn Vương gia! Hoắc Quang nhất định sẽ không để Vương gia thất vọng!" Hoắc Quang kích động nói. Tiến vào thế giới tu hành, có chuyện này thật sao? Hoắc Quang hưng phấn nghĩ. "Ừm, bây giờ phải tận lực nâng cao tu vi, từ Lực cảnh đột phá lên Tinh cảnh, luyện thành Tinh Nguyên, như vậy là đã bắt đầu bước vào thế giới tu hành rồi." Diêm Xuyên gật đầu nói. "Dạ!" Hoắc Quang cung kính đáp. "Thế giới tu hành là một con đường dài và buồn chán, luyện lực hóa tinh, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần... tranh đấu với người, tranh đấu với trời. Một con đường dài nhàm chán vô vị nhưng không được nghỉ ngơi giây phút nào, nếu như nghỉ ngơi thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm đốt một giờ, thà tự giải quyết đi cho nhanh!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Dạ, ty chức nhất định không phụ sự coi trọng của Vương gia!" Hoắc Quang trịnh trọng nói. "Đứng lên đi, nói một chút về chuyện ám sát này cho ta nghe!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Dạ!" Giờ phút này, toàn thân Hoắc Quang giống như tràn ngập sức mạnh. "Vương gia, toàn bộ quân Hắc giáp đều bị bắt giữ, đã thẩm vấn ra vị trí cung phụng nước Đại Trịnh đóng quân, ở đỉnh Thuý Vân sơn cách đây khoảng ba mươi dặm về hướng Đông Bắc, đồng thời còn dẫn theo một vạn đại quân, không biết đang tìm kiếm gì ở xung quanh." Hoắc Quang nói. "Hả? Cung phụng gồm những ai?" "Cung phụng thường là những cao thủ Lực cảnh tầng thứ mười, đã luyện thành ngụy Tinh Nguyên, có khả năng thao túng một số pháp khí, nhưng cả đời khó có thể đột phá tiếp, cho nên mới làm cung phụng hưởng phúc ở các vương triều. Giống như tên Mã cung phụng này, tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng hắn vẫn không dám đấu với Hộ Quân doanh, ba nghìn đại quân của Hộ Quân doanh đồng thời bắn tên thì chưa chắc hắn có thể thoát được. Bởi vậy hắn mới nhờ Triệu Thiên Đức dẫn đường, đến đây bày trận, định thần không biết quỷ không hay ám sát Vương gia!" "Ừ!" "Đáng tiếc, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!" Hoắc Quang cảm thấy kỳ lạ. "Ở Thúy Vân sơn có bao nhiêu cung phụng?" Diêm Xuyên hỏi. "Bốn tên cung phụng, trong đó còn có đại cung phụng của nước Đại Trịnh!" Hoắc Quang trả lời. "Hả? Rõ ràng đều là Lực cảnh tầng thứ mười, như thế nào lại có chức đại cung phụng?" Diêm Xuyên tò mò hỏi. "Đại cung phụng của nước Đại Trịnh? Hắn có một con yêu thú làm bạn!" Hoắc Quang cau mày nói. "Yêu thú?" Mắt Diêm Xuyên sáng lên. "Dạ, yêu thú, nghe nói là một con rắn lớn. Nói chung, chỉ khi bước vào Tinh Cảnh, luyện thành Tinh Nguyên của dã thú thì mới có thể xưng là yêu thú. Tinh Cảnh? Có con rắn này làm bạn, chức đại cung phụng là chuyện đương nhiên!" Hoắc Quang hơi lo lắng nói. "Yêu thú? Tốt!" Hai mắt Diêm Xuyên lập tức sáng rực. "Hả, Vương gia? Người có ý gì?" Hoắc Quang lập tức tò mò nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cười nhạt nói: "Ta, muốn ăn thịt rắn!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang