[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 39 : Đắc Thủ
Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế
.
"Vương gia!" Hoắc Quang quay trở lại cung kính nói.
"Chu Tước, Huyền Vũ, ở lại bảo vệ ba ngàn tướng sĩ của ta." Diêm Xuyên nói với hai người.
"Được!" Hai người đáp.
"Tửu Kiếm Sinh? Làm phiền ngươi giúp ta trông nom đám thuộc hạ này!" Diêm Xuyên nhìn về phía Tửu Kiếm Sinh.
"Được thôi!" Tửu Kiếm Sinh đáp ứng ngay.
"Diêm Xuyên ta nhận phần ân tình này của ngươi!" Diêm Xuyên gật gật đầu.
"Ha ha, ta vào đây cũng không chuẩn bị làm gì cả!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Lưu Cẩn, đem bức tranh kia cho ta!" Diêm Xuyên đưa tay ra.
"Dạ!" Lưu Cẩn lập tức đưa tới Không Gian Họa Quyển.
"Những người khác, chúng ta đi!" Diêm Xuyên nói.
"Ừm!" Mặc Vũ Hề gật gật đầu.
"Hoắc Quang, dẫn năng lượng Long mạch của phong thủy, rót vào người chúng ta, xâm nhập vào khu vực tà khí!" Diêm Xuyên hạ lệnh.
"Rõ!" Hoắc Quang đáp.
"Vù vù!"
Quanh người Hoắc Quang, hư ảnh của Phá Quân tinh lại tái hiện. Trong lúc đó, tám con Kim Long ở phía trên đều đồng loạt chuyển động.
"Hỗn láo!" Trên không trung truyền đến tiếng mắng mỏ đầy tức giận của Đại Diệu Tiên Sư.
"Vương gia, thuộc hạ chỉ có thể khống chế bốn con Kim Long, bốn con còn lại bị Đại Diệu Tiên Sư ngăn lại rồi!" Hoắc Quang nhíu mày nói.
"Đủ rồi! Đi!"
"Grào!" " Grào!" " Grào!" " Grào!"
Đột nhiên bốn con Kim Long ở phía trên Trấn Thế thạch tách ra, lao thẳng xuống phía dưới, đầu rồng chồng lên nhau, bao phủ lấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ, Dương Chí Cửu và Hoắc Quang.
Bốn thân con rồng cùng một cái đầu rồng, long khí tụ vào một điểm, bảo hộ sáu người.
Sáu người cấp tốc hướng về phía trung tâm chạy tới.
Mà ngay trong lúc này, đang có gần một nửa cường giả gắt gao nhìn chằm chằm vào, chỉ cần Vạn Diệu Yêu Liên vừa bị khống chế được, chắc chắn tất cả sẽ đồng loạt xông lên cướp đoạt.
Cũng có một vài người có chủ ý đánh vào chỗ ba nghìn tướng sĩ, nhưng vì có Chu Tước, Huyền Vũ và Tửu Kiếm Sinh cùng trông coi nên tạm thời cũng không có cách nào ra tay.
Long khí bao phủ lấy sáu người, hắc khí ở bên ngoài đang mạnh mẽ ăn mòn long khí.
Đầu rồng màu vàng rung lên kịch liệt.
"Long khí ở bên ngoài có thể bị phá vỡ hay không?" Dương Chí Cửu có chút sợ hãi hỏi.
"Có khả năng, cho nên chúng ta phải thật nhanh!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
"Vậy thì nhanh, nhanh lên đi!" Dương Chí Cửu sợi hãi nói.
Mọi người khẩn trương tiếp cận vùng trung tâm, càng gần trung tâm, đầu rồng càng rung lắc mạnh hơn, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người ai cũng khẩn trương. Những cường giả đang vây xem ở xung quanh đều nắm chặt tay, chờ đợi thu hoạch của nhóm Diêm Xuyên.
Chẳng mấy chốc đã tới vùng phụ cận.
Đến chỗ phụ cận, mọi thứ càng có thể nhìn kỹ càng hơn. Vạn Diệu Yêu Liên lộ ra một luồng ánh sáng vô cùng yêu tà, chỉ cần nhìn một lần cũng đủ khiến cho người khác mê muội, giống như nó có thể giúp cho người ta có được lực lượng vô tận.
Tựa như chỉ cần lấy được Vạn Diệu Yêu Liên là có thể vô địch thiên hạ.
Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu, Thanh Long, Bạch Hổ, Hoắc Quang tất cả đều thở gấp.
Bản thân Diêm Xuyên có định lực thâm hậu nên cũng không bị chút quấy nhiễu nào.
Thậm chí, ánh mắt của Diêm Xuyên cũng không nhìn về Vạn Diệu Yêu Liên, mà là nhìn vào một cái bục tròn màu đỏ sẫm đang nâng Vạn Diệu Yêu Liên, bục tròn không lớn, chỉ có khoảng một mét vuông. Nhưng chính cái bục tròn này mới khiến cho Diêm Xuyên động dung.
"Thiết Ngọc tinh? Thật là bạo tay! Đồ tốt!"
Diêm Xuyên thán phục trong lòng.
Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng Diêm Xuyên lại biết rất rõ chỗ quý giá của cái bục tròn này. Nói ngay hiện tại, Vạn Diệu Yêu Liên bị phong thủy trận trấn áp, nếu ở dưới không có vật cứng rắn, Vạn Diệu Yêu Liên có thể trực tiếp trốn vào lòng đất. Cho dù trấn áp có mạnh đến mất thì có tác dụng gì chứ? Thiết Ngọc tinh chịu tải hai lớp trấn áp của phong thủy trận và Vạn Diệu Yêu Liên.
Thiết Ngọc tinh mặc dù linh tính không bằng Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng nếu so về loại chất liệu, tuyệt đối không hề thua kém Vạn Diệu Yêu Liên.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người đều bị sự tà mị của Vạn Diệu Yêu Liên thu hút, ai cũng không để ý tới Thiết Ngọc tinh.
"Mặc cô nương, chuẩn bị đồ cất Vạn Diệu Yêu Liên!" Diêm Xuyên đánh thức Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề lập tức tỉnh táo lại, gật dầu, lấy ra Bát Bảo Thần Hạp, mở miệng hộp ra, liền muốn chụp về phía Vạn Diệu Yêu Liên.
"Có ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng mong lấy được nó!"
Ngay tại cửa vào của Long mạch, đột nhiên lại xuất hiện một người ngăn ở trước mặt nhóm Diêm Xuyên, Đại Diệu Tiên Sư.
"Không ổn!" Thanh Long, Bạch Hổ lập tức chắn ở trước mặt Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.
"Ầm!"
Thanh Long và Bạch Hổ mỗi người đánh ra một chưởng, va chạm với Đại Diệu Tiên Sư.
"Hừ, hai tên Thần cảnh? Chỉ bằng các ngươi còn chưa đủ đâu!" Đại Diệu Tiên Sư lạnh giọng nói.
"Vương gia, Đại Diệu Tiên Sư đang phá rối năng lượng của Long mạch, thuộc hạ sắp không khống chế được nữa rồi!" Hoắc Quang sốt ruột nói.
"Ngươi mà không khống chế được là chúng ta toi đời, ngươi nhất định phải khống chế cho bằng được!"
Dương Chí Cửu cả kinh kêu lên, trong mắt tràn ngập vẻ khủng hoảng. Nơi đây chính là tuyệt cảnh, một khi long khí tan đi, hắc khí liền có thể ăn mòn mình thành bộ xương khô.
"Vô liêm sỉ!" Mặc Vũ Hề cũng muốn thò tay đánh tới Đại Diệu Tiên Sư.
"Mặc cô nương!" Diêm Xuyên quát bảo Mặc Vũ Hề dừng lại.
"Hả?" Mặc Vũ Hề nôn nóng quay đầu lại.
"Thời gian sắp không còn kịp nữa, nếu cô nương tin ta thì hãy ngưng tụ ra một Tinh Khí Phân Thân, giao cho ta không chế!" Diêm Xuyên nhìn thẳng hướng Mặc Vũ Hề.
"Sao?" Mặc Vũ Hề bất ngờ nói.
"Ừ!" Diêm Xuyên khẳng định gật đầu.
Tinh Khí Phân Thân cũng chính là bản thân mình, bất kỳ ai cũng sẽ không chịu biến mình thành con rối cho người khác khống chế cả. Nếu là trước kia, chẳng ai dám nói như vậy với nàng, Mặc Vũ Hề chắc chắn sẽ tiêu diệt người đó.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy ánh mắt kiên định kia của Diêm Xuyên, ánh mắt ấy y hệt như trong giấc mơ mấy tháng trước, khiến trong lòng Mặc Vũ Hề lại run lên một cách khó hiểu nổi.
"Được!" Chẳng hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà Mặc Vũ Hề liền đồng ý.
Diêm Xuyên đặt một ngón lên mi tâm của Mặc Vũ Hề, sắc mặt nàng ta hơi đỏ lên, nhưng cũng không tránh né, nhắm mắt lại, trong lỗ chân lông phun ra rất nhiều tinh khí màu trắng.
Vẫn là hình thái của Mặc Vũ Hề, nhưng mà lúc này, ánh mắt của Tinh Khí Phân Thân lại là ánh mắt của Diêm Xuyên. Sắc bén, khí phách!
Tinh Khí Phân Thân nhìn sang Thanh Long, Bạch Hổ đang chiến đấu với Đại Diệu Tiên Sư, hai mắt đột nhiên híp lại, chân đạp một cái đã xuất hiện ở ngay trước mặt ba người.
"Chu Thiên Vũ Trụ!"
Nháy mắt, trong lòng bàn tay của Tinh Khí Phân Thân liền xuất hiện vô số ánh sao nhỏ, chúng vờn quanh theo các quỹ đạo khác nhau. Nếu nhìn kỹ, lòng bàn tay của Mặc Vũ Hề, giống như đang nắm lấy toàn bộ vũ trụ vậy, những ánh sao nhỏ chính là vô số các vì sao.
"Ầm ầm ầm!"
Một chưởng đánh về phía Đại Diệu Tiên Sư.
"Hả?" Đại Diệu Tiên Sư biến sắc.
Một chưởng đánh văng Thanh Long và Bạch Hổ ra, đón hướng Mặc Vũ Hề.
"Bùm!"
Vũ trụ trong lòng bàn tay Mặc Vũ Hề giống như đột nhiên khuyếch đại, chớp mắt bao phủ lấy Đại Diệu Tiên Sư, vô số vì sao xoay tròn điên cuồng quanh Đại Diệu Tiên Sư.
Mạnh như Đại Diệu Tiên Sư giờ phút này giống như bị trói buộc bởi năng lượng của các ngôi sao, toàn thân khó mà động đậy.
"Cái gì vậy? Đây là loại công pháp gì thế?" Đại Diệu Tiên Sư cả kinh kêu lên.
"Bùm!"
Đại Diệu Tiên Sư bị đánh bay ra, rơi xuống ngay chỗ của Vạn Diệu Yêu Liên.
Vừa ra khỏi đầu rồng, hắc khí xung quanh hung mãnh vồ về phía Đại Diệu Tiên Sư.
"Hỗn xược!"
Đại Diệu Tiên Sư tức giật hét một tiếng, nháy mắt bị vô số hắc khí gặm mòn, trong chớp mắt đã bị Vạn Diệu Yêu Liên hấp thu.
Một chưởng đánh lui Đại Diệu Tiên Sư?
Thanh Long, Bạch Hổ trợn tròn mắt đến muốn lòi ra.
"Đại Diệu Tiên Sư phân thân mấy lần, cho dù thực lực thụt lùi rất nhiều, cũng là Thần cảnh đỉnh phong, nhưng thánh nữ?" Bạch Hổ không thể tin nổi quay đầu nhìn lại.
Tinh Khí Phân Thân chớp mắt nhập vào cơ thể của Mặc Vũ Hề.
Diêm Xuyên cũng lấy ngón tay ra khỏi mi tâm của Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề từ từ mở mắt ra, mặt đỏ ửng, đồng thời trong ánh mắt lúc nhìn Diêm Xuyên lại lộ ra một tia nhu tình khó mà diễn tả.
"Mau lấy Vạn Diệu Yêu Liên đi!" Diêm Xuyên nhẹ giọng nói.
"Ừm!" Mặc Vũ Hề trả lời.
Bát Bảo Thần Hạp trong tay chụp xuống Vạn Diệu Yêu Liên.
"Ầm!"
Nắp hộp ầm ầm đóng lại, hắc khí vô tận ở xung quanh trong nháy mắt mất đi nguồn gốc, từ từ tan đi.
Cầm Bát Bảo Thần Hạp lên, trong ánh mắt Mặc Vũ Hề lộ ra vẻ kích động.
Đâu chỉ riêng mình Mặc Vũ Hề, giờ phút này, chỉ cần không phải người đang chiến đấu ở trên không trung, ánh mắt gần như đều tụ tập về Bát Bảo Thần Hạp của Mặc Vũ Hề.
"Vạn Diệu Yêu Liên, Vạn Diệu Yêu Liên!" Dương Chí Cửu hưng phân muốn đưa tay ra tóm lấy.
Diêm Xuyên lại mở ra bức tranh của mình, chùm lấy Thiết Ngọc tinh.
"Vù vù!" Thiết Ngọc tinh bị cất vào trong tranh.
Diêm Xuyên nhanh trong thu bức tranh lại, lúc này đây, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Vạn Diệu Yêu Liên, tự nhiên không chú ý đến động tác nhỏ này của Diêm Xuyên.
"Ơ? Tại sao lại không thu được?" Mặc Vũ Hề biến sắc.
"Thánh nữ, làm sao vậy?" Thanh Long lập tức hỏi.
"Vũ Hề, đưa ta xem, đưa ta xem nào!" Dương Chí Cửu đưa tay ra chộp lấy.
Mặc Vũ Hề cổ quái liếc Dương Chí Cửu một cái, nhưng không ngờ lại buông tay ra.
"Tốt, tốt, tốt!" Dương Chí Cửu cầm lấy Bát Bảo Thần Hạp hưng phấn nói.
"Sao thế?" Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề.
"Vạn Diệu Yêu Liên, linh tính quá mạnh, không ngờ không thể nào để vào trong không gian trữ vật!" Mặc Vũ Hề nhíu mày nói.
"Linh tính lớn như vậy sao? Như vậy chẳng khác nào phải cầm cái hộp này đi về?" Diêm Xuyên lo lắng nói.
"Ừ!" Mặc Vũ Hề gật đầu.
"Cũng được, theo những gì ta nói lúc trước mà làm!" Diêm Xuyên nhíu mày nói.
"Được!" Mặc Vũ Hề trả lời.
"Dương Chí Cửu, vật đã tới tay, chúng ta mau đi thôi!" Mặc Vũ Hề nói với Dương Chí Cửu.
"Được, được, chỉ tiếc là vật này không thể để vào trong không gian trữ vật!" Dương Chí Cửu tiếc nuối nói.
"Đi!"
Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu, Thanh Long, Bạch Hổ xông lên trời, xông ra bên ngoài.
"Chạy đi đâu!"
"Mau giao Vạn Diệu Yêu Liên ra đây!"
"Dừng lại!"
. . .
. . .
. . .
Bốn phía lập tức có rất nhiều cường giả vây tới, tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên.
Vừa bay đến lưng chừng trời, nhóm người Mặc Vũ Hề liền bị gần hai mươi tên cường giả Thần cảnh bao vây lại, càng có mấy chục cao thủ Khí cảnh bày trận chờ đợi.
Nháy mắt mọi người đã bị bao vây khiến cho không có đằng nào mà chạy.
"Dương Chí Cửu, ngươi bảo vệ Vạn Diệu Yêu Liên, ta, Thanh Long, Bạch Hổ tận lực bảo vệ ngươi!" Mặc Vũ Hề hét lên.
"Được, được!" Dương Chí Cửu có chút lắp bắp nói.
"Keng, keng!” "Keng, keng!" . . .
Hai mươi tên Thần cảnh, mấy chục tên Khí cảnh, tất cả đều vung đao rút kiếm, ai ai cũng đỏ mắt nhìn về Dương Chí Cửu, sát khí mạnh mẽ ép thẳng đến.
"Này, này!" Dương Chí Cửu kinh hãi nhìn một màn này.
"Vũ Hề, hay là ngươi cầm đi, ngươi cầm đi!" Dương Chí Cửu kinh khủng nói.
Dương Chí Cửu mặc dù muốn Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng hiện tại quá bỏng tay rồi.
Mấy chục cường giả Thần cảnh chỉ là đang nhìn chằm chằm vào. Nhưng ba tên Thần cảnh có mạnh đến đâu cũng không thể bảo vệ được mình. Dương Chí Cửu phải nhanh chóng đẩy củ khoai lang nóng này đi.
"Được!" Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười xảo quyệt, đồng thời cảm kích liếc nhìn về phía Diêm Xuyên đang ở bên dưới.
Bởi vì một màn này, không ngờ Diêm Xuyên đã sớm suy đoán được từ mấy hôm trước. Dương Chí Cửu quả nhiên không dám giữ lấy Vạn Diệu Yêu Liên một mình, tự hắn đưa Vạn Diệu Yêu Liên ra thì cũng chỉ có thể trách hắn mà thôi, không thể trách ai cả.
"Tiểu nha đầu, Vạn Diệu Yêu Liên ngươi không có phúc tiêu thụ đâu, mau giao ra đây!" Một cường giả Thần cảnh lạnh giọng nói.
Mọi người càng lúc càng vây lại gần. Nhưng giờ phút này, trong lòng Mặc Vũ Hề lại vô cùng bình tĩnh, chờ đợi động tác tiếp theo của Diêm Xuyên.
Ở phía dưới, Diêm Xuyên nhìn lên trời, nói với Hoắc Quang ở bên cạnh: "Đến lúc rồi, Hoắc Quang, dùng khí của Long mạch do ngươi điều khiển quấy nát cái phong thủy trận này cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện