[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 38 : Ý Chí Của Phá Quân Tinh

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Hiện tại, loạt mưa tên của ta chính là Tị Lôi Tiêm Châm, phân tán thiên lôi, trợ giúp hắn độ kiếp!" Diêm Xuyên tự tin nói. Hơn hai nghìn mũi tên bắn thẳng lên trời, không nhắm vào bất cứ ai, khiến rất nhiều người đều không rõ lý do, chỉ nhìn với ánh mắt tò mò. Thậm chí, ngay cả Hắc Vũ Chân Quân cũng không để ý hơn hai nghìn mũi tên này. "Bùm!" Hơn hai nghìn mũi tên thuận lợi xuyên vân phá vụ, bay lên thẳng bầu trời. Cách Tứ Cửu kiếp vân càng lúc càng gần. Đầu mũi tên đột nhiên khẽ rung lên, giống như cảm nhận được một từ trường vô cùng lớn. "Đùng đùng đùng!" Đầu mũi tên tự nhiên xuất hiện rất nhiều tia điện lưu một cách kỳ lạ. Hơn hai nghìn mũi tên, mũi nào cũng đều như vậy. Mà thứ gây nên hiện tượng điện từ ở đầu mũi tên lại chính là Tứ Cửu kiếp vân. "Không ổn!" Hắc Vũ Chân Quân biến sắc. Lúc muốn đưa tay ra ngăn cản thì đã không còn kịp. "Ầm!" Ở trong Tứ Cửu kiếp vân, đột nhiên bị tên dẫn xuống rất nhiều lôi điện. Lôi điện rất nhỏ mà lại chia làm hơn hai nghìn luồng. "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" . . . Hàng loạt luồng lôi điện đánh về phía mưa tên làm chúng ầm ầm nổ ra. Mưa tên làm phân tán thiên kiếp, mặc dù chỉ là một chút không đáng kể của Tứ Cửu Thiên Kiếp, nhưng chính một chút không đáng kể này lại làm cho Hắc Vũ Chân Quân lộ vẻ tuyệt vọng. Lôi điện bị phân tán rất ít, nhưng tinh thần ý chí nối với kiếp vân thì trong nháy mắt đã bị chia thành hơn hai nghìn phần. Tinh quang bao phủ Hắc Vũ chân quân đột nhiên chỉ còn một phần hai nghìn lúc trước. Trong nháy mắt, vốn dĩ ưu thế rất lớn chẳng mấy chốc đã biến mất. "Không!" Hắc Vũ Chân Quân bi phẫn hét lên. "Bùm!" Hơn hai nghìn mũi tên toàn bộ nổ tan tành nhưng cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn lắm đối với thiên kiếp. Ngược lại, tinh quang bởi vì bị phân tán nên chỉ còn lại một phần hai nghìn lúc ban đầu. Mưa tên nổ tan, tinh quang cũng thu lại toàn bộ. Tinh lực do Tứ Cửu kiếp vân khổng lồ dẫn động còn chưa bằng một phân trăm của Hoắc Quang. Cột tinh quang nho nhỏ đó đã thể hiện rõ sự thất bại của Hắc Vũ Chân Quân. "Ầm ầm ầm!" Thiên kiếp vẫn như cũ, Hắc Vũ Chân Quân căm uất lạ thường. "Pằng!" Trong lúc tâm trạng đau đớn, nón trên đầu cũng bị thiên lôi đánh nát, để lộ ra khuôn mặt tối sầm của Hắc Vũ Chân Quân. Ngăn lại đợt thiên lôi thứ hai, Hắc Vũ Chân Quân nhìn sang chỗ Diêm Xuyên. "Bọn chó chết! Ta muốn giết các ngươi, ta phải giết các ngươi! A!" Hắc Vũ Chân Quân gào thét. "Lão thất phu Hắc Vũ kia!" Ở xa, đột nhiên truyền tới một tiếng hét lớn. Diêm Xuyên nhìn sang, lại chính là Tửu Kiếm Sinh đang trợn mắt đi về phía mình. "Hừ?" Mặc Vũ Hề nhíu mày. "Diêm Xuyên sư đệ, chính là hắn, Hắc Vũ Chân Quân. Năm đó trong số người đã bức tử cha mẹ ngươi có hắn!" Tửu Kiếm Sinh nhanh chóng bay đến. "Sao?" Lưu Cẩn cả kinh kêu lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời. Tửu Kiếm Sinh cầm kiếm đáp xuống trước mặt Diêm Xuyên. "Diêm Xuyên sư đệ, ta đi theo ngươi để đề phòng vạn nhất!" Tửu Kiếm Sinh chân thành nói. Diêm Xuyên khẽ gật đầu. Đồng thời, lại nhìn về phía Hắc Vũ Chân Quân ở trên trời, trong mắt lóe lên một tia sát khí. "Diêm công tử, có cần chúng ta đi…?" Thanh Long hỏi. "Không cần, mối thù này, ta phải tự tay báo! Hơn nữa, chi tiết việc này ta vẫn còn chưa làm rõ ràng!" Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói. "Ầm!" Tứ Cửu thiên lôi đợt sau mạnh hơn đợt trước. Chẳng mấy chốc, Hắc Vũ Chân Quân đã không còn có tâm tư nổi giận với ba nghìn Ngân giáp quân nữa, mà là toàn lực đối kháng thiên lôi. Diêm Xuyên nhìn sâu Hắc Vũ Chân Quân một cái rồi chuyển sang nhìn Hoắc Quang. Thiên lôi ở chỗ Hắc Vũ Chân Quân thì rầm rầm rộ rộ, còn thiên lôi tại chỗ Hoắc Quang và Lưu Cương vẫn cứ như cũ tuần tự mà tiến. "Ầm!" Hoắc Quang giống như sắp bị nấu chín, toàn thân bị lôi điện đánh cho đỏ rực. "Đạo thiên lôi thứ tám rồi, Hoắc Quang còn một đạo nữa, nhưng hiện tại ý chí của ngôi sao vẫn quanh quẩn ở chỗ Hoắc Quang và người kia. Diêm công tử?" Thanh Long nhíu mày hỏi. "Ý chí của Phá Quân tinh? Nhất định phải là của Hoắc Quang!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. Ngẩng đầu, Diêm Xuyên nhìn lên trên tinh không. Trực tiếp nhìn thấy ngôi sao Phá Quân đó. Xuôi theo Phá Quân tinh, Diêm Xuyên rất nhanh liền tìm được một ngôi sao khác sáng nhất. Tử Vi tinh, hay còn gọi là Bắc Cực tinh, đứng đầu của đấu số, sao đế vương. Nhìn chằm chằm Tử Vi tinh, hai mắt Diêm Xuyên híp lại, giống như trong nháy mắt có loại cảm ứng nào đó cùng với Tử Vi tinh. "Ông!" Tử Vi tinh hơi nhấp nháy một cái, một quầng sáng bắn tới Phá Quân tinh. Đương nhiên, ngoại trừ một màn kí chủ của vì sao này ra, ai cũng không nhìn thấy được. Quá nhẹ nhàng, quá xa vời. Ở kiếp trước, ý chí của Diêm Xuyên đã dung nhập với ý chí Tử Vi tinh. Kiếp này sống lại, hồn phách vẫn là của kiếp trước, ý chí ẩn vào hồn phách, tự nhiên cũng có thể kết nối với Tử Vi tinh. Tử Vi tinh đứng đầu đấu số, đương nhiên điều khiển được Phá Quân tinh. Mặc dù có ảnh hướng tới Phá Quân tinh không được nhiều lắm, nhưng trong lúc hai phải chọn một như thế này, làm lệch cán cân một chút thì vẫn làm được. "Ầm!" Một luồng thiên lôi cuối cùng ầm ầm đánh về Hoắc Quang. Đồng thời, tất cả tinh quang ở xung quanh đột nhiên tụ về chỗ Hoắc Quang. Một luồng bạch quang từ trên Phá Quân tinh giáng thẳng xuống, bắn thẳng về đỉnh đầu Hoắc Quang. "Không, sao lại như vậy?" Mục Dã Vương cả kinh kêu lên. "Ầm!" Hoắc Quang ngăn lại luồng thiên lôi cuối cùng, kiếp vân tan đi. Tinh quang rực rỡ tụ về chỗ của Hoắc Quang, bao phủ Hoắc Quang ở trong một cái cột xuyên thấu đất trời. Quần áo của Hoắc Quang đã bị nghiền nát hơn phân nửa, nhưng khí thế quanh người lại cuộn trào mãnh liệt. "Vù vù!" Quanh thân Hoắc Quang, tinh quang bỗng ngưng tụ ra hư ảnh của một tướng sĩ mặc giáp khổng lồ. Trong hư ảnh, tướng sĩ mặc giáp trừng mắt, sát khí cuồn cuộn ép đi bốn phía, tay cầm một thanh trường thương, lúc múa thương phát ra nùi máu tanh vô cùng vô tận. "Ý chí Phá Quân, tốt!" Thanh Long hưng phấn hét lớn. Nhất thời, Hoắc Quang giống như trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, không chỉ là độ kiếp, nhiều hơn là tinh thần ý chí. Rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bá khí, sát khí, phá khí, vô địch khí! Chỉ với hư ảnh của một tinh quang đã thể hiện rõ hết sự bá đạo của ý chí ngôi sao đó. "Không thể như thế này được, không thể như thế này được!" Mục Dã Vương ở một bên phẫn uất dị thường. Lưu Cương đã độ kiếp xong, vốn dĩ nên hưng phấn ngẩng đầu cười dài, nhưng vào lúc này, Lưu Cương cố nhịn không dám phát ra âm thanh nào, bởi vì như thế sẽ làm hỏng việc của sư tôn mất. "Phù!" Hoắc Quang mở hai mắt ra, hư ảnh của ngôi sao đang bao quanh người đột nhiên được thu vào trong cơ thể. Cột tinh quang cũng bỗng nhiên biến mất không thấy nữa. Ở một chỗ khác, Hắc Vũ Chân Quân đang độ kiếp vẻ mặt phiền muộn nhìn về phía Hoắc Quang, nhìn xem cái tên đã kiếm được 'đại tiện nghi' này. "Thằng khốn!" Hắc Vũ Chân Quân căm hận nói. "Ầm!" Thiên lôi cuồn cuộn, Hắc Vũ Chân Quân chỉ có thể một lần nữa chuyên tâm chống lại lôi kiếp. Hoắc Quang kế thừa ý chí của Phá Quân tinh, nhẹ nhàng khoát tay một cái. "Ầm ầm ầm!" Tám con Kim Long do khí của Long mạch ngưng tụ đột nhiên ngẩng đầu, giống như được Hoắc Quang dẫn dắt, cùng nhau nhìn về Hoắc Quang. "Tốt!" Sắc mặt Văn Nhược tiên sinh vui vẻ nói. Nhưng vui vẻ chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Văn Nhược tiên sinh lại đột nhiên thay đổi. "Mau thu hồi khống chế!" Văn Nhược tiên sinh cả kinh la lên. "Hả?" Hoắc Quang hơi ngạc nhiên, lập tức dừng thao túng tám con Kim Long. "Văn Nhược tiên sinh?" Hoắc Quang nghi hoặc nhìn Văn Nhược tiên sinh. Lúc này, Văn Nhược tiên sinh lại đang nhìn chằm chằm vào Trấn Thế thạch ở bên dưới, chuẩn xác mà nói chính là Đại Diệu Tiên Sư đang ở bên trên Trấn Thế thạch. Sự khác thường của Văn Nhược tiên sinh cũng làm cho cường giả bốn phía chú ý, rất nhiều người đều quay đầu nhìn lại. Diêm Xuyên cũng được Mặc Vũ Hề đưa lên không trung một lần nữa, nhìn về phía Đại Diệu Tiên Sư ở trên Trấn Thế thạch. Đại Diệu Tiên Sư từ từ mở mắt. "Hắn, hắn tỉnh lại rồi!" "Hắn còn sống sao?" "Hỏng rồi, hỏng thật rồi, đây là Đại Diệu Tiên Sư!" . . . . . . . . . Bốn phía đều truyền đến vẻ kinh hãi. Đại Diệu Tiên Sư tỉnh lại rồi! Vẫn ngồi khoanh chân ngồi ở đó, Đại Diệu Tiên Sư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. "Bắc Đẩu Cửu Tinh Liên Châu? Là ý trời ư!" Đại Diệu Tiên Sư cay đắng ngửa mặt lên trời thở dài. "Văn Nhược, bái kiến Đại Diệu Tiên Sư!" Văn Nhược tiên sinh cực kỳ cung kính nói. "Mục Dã, bái kiến Đại Diệu Tiên Sư!" Mục Dã Vương cũng cung kính nói. . . . . . . . . . Bốn phía truyền đến hàng loạt tiếng chào. Đại Diệu Tiên Sư từ từ đứng dậy, chắp tay mà đứng, hướng bốn phía dò xét một vòng. Rồi lại lại nhìn Hoắc Quang, lộ ra nụ cười khổ mang theo chút phức tạp. "Vạn Diệu Yêu Liên, thiên ngoại chí tà, không biết sao?" Đại Diệu Tiên Sư khe khẽ thở dài. "Đại Diệu Tiên Sư, phong thủy trận này đã bị phá, Vạn Diệu Yêu Liên không cách nào trông giữ được nữa, xin Đại Diệu Tiên Sư thành toàn!" Văn Nhược tiên sinh cung kính nói. Nhìn chằm chằm Văn Nhược tiên sinh, Đại Diệu Tiên Sư hơi lắc đầu: "Sứ mệnh của ta chính là trấn thủ Vạn Diệu Yêu Liên, một ngày ta còn ở đây, bất kỳ ai cũng đừng mơ động vào!" "Không cần nhiều lời với hắn, mọi người cùng xông lên mang xuống, nếu tiếp tục kéo dài sẽ càng đưa tới càng lúc càng nhiều cao thủ mà thôi!" Mục Dã Vương đột nhiên hét lên. Trong lúc nói, Mục Dã Vương thò tay đánh một chưởng về phía Đại Diệu Tiên Sư. Một chưởng ấn màu tím ầm ầm ấn về hướng Đại Diệu Tiên Sư. "Hừ?" Đại Diệu Tiên Sư trừng mắt. Đón lấy một chưởng. "Ầm!" Hư không rung động, chưởng ấn của Mục Dã Vương ầm ầm tan rã. "Ra tay!" "Ra tay!" . . . . . . . . . Bốn phía truyền đến tiếng hét lớn, cùng nhau bay tới Đại Diệu Tiên Sư. Tạm thời không lấy được Vạn Diệu Yêu Liên thì ít ra cũng phải lấy được Trấn Thế thạch cái đã, đó chính là trọng bảo để luyện chế tiên khí. "Hừ!" Đại Diệu Tiên Sư hừ lạnh một tiếng. "Vù!" Đại Diệu Tiên Sư lắc mình một cái, xung quanh chợt xuất hiện tám Đại Diệu Tiên Sư giống nhau như đúc. Tám Đại Diệu Tiên Sư đồng thời đón hướng gần hai mươi cao thủ Thần cảnh đang bay tới. "Ầm ầm ầm!" Lúc va chạm, sóng khí lan tràn. "Xuống bên dưới!" Văn Nhược tiên sinh điều khiển thuyền nhỏ, đưa theo Hoắc Quang xông thẳng xuống dưới. "Đi đâu!" Một Đại Diệu Tiên Sư chợt thò tay đánh tới, tại trong hư không có một đầu lâu màu vàng xông thẳng vào Văn Nhược tiên sinh. Trong tay Văn Nhược tiên sinh đột nhiên xuất hiện một cây bút lông, múa về phía cái đầu lâu màu vàng đó. "Vù vù!" Một luồng bạch quang hoàn toàn do Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ lại xông thẳng tới. "Ầm!" Bạch quang va chạm với đầu lâu màu vàng, cả hai cùng nổ tung. "Đi tới chỗ Diêm Xuyên!" Văn Nhược tiên sinh chỉ huy thuyền nhỏ, thuyền nhỏ bỗng lao thẳng xuống bên dưới. Còn Văn Nhược tiên sinh thì lại đang cầm bút ngăn cản Đại Diệu Tiên Sư đang đuổi theo. "Đại Diệu Tiên Sư, đắc tội!" Văn Nhược tiên sinh hét. Trong lúc nói, bút lông trong tay nhanh chóng di động, nháy mắt đã vẽ ra một tòa sơn xuyên. Sơn xuyên ép về phía Đại Diệu Tiên Sư. "Hừ!" Đại Diệu Tiên Sư tay bắt pháp quyết, ở trong hư không xuất hiện một lỗ thủng, vô số ma trơi địa ngục xông lên trời, hưởng thẳng đến chỗ Văn Nhược tiên sinh. Chiến đấu ở trên không hết sức căng thẳng. Hoắc Quang trong chớp mắt cũng đã xuống tới bên dưới. Trong khi đó, có một nửa cường giả đang chăm chú nhìn vào màn tranh đấu đang diễn ra trên không trung, tranh đoạt Trấn Thế thạch! Số còn lại thì nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang, chuẩn bị tư thế tranh đoạt Vạn Diệu Yêu Liên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang