[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 36 : Đại Diệu Tiên Sư

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Chỗ Diêm Xuyên, sau khi Thanh Long phóng tín hiệu. "Bắt đầu xuất thủ thôi!" Văn Nhược tiên sinh nói. "Được!" Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ - bốn cường giả Thần cảnh gần như đồng thời bước lên. "Mở cho ta!" Bốn người cùng hét lớn, trong tay mỗi người đều phóng ra một luồng năng lượng to lớn. "Ầm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!" Tường khí màu vàng rung chuyển ầm ầm. "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" . . . Rất nhanh, tường khí lại rung lên một hồi, hiện nhiên ở bảy phương vị còn lại, các đại cường giả chắc cũng đồng thời ra tay rồi. "Vù vù vù!" Tường khí màu vàng rung lên bần bật. "Ầm ầm ầm!" Mặt đất ở xung quanh giống như cũng chấn động theo. "Thánh nữ, vẫn còn thiếu một chút, lực lượng của chúng ta vẫn chưa đủ!" Thanh Long sốt ruột nói. "Thế vẫn còn chưa đủ sao?" Mặc Vũ Hề vội vã tiến lên. "Ầm!" Mặc Vũ hề cũng đánh mạnh một chưởng lên trên tường khí. "Ầm ầm ầm!" Tường khí rung mạnh, Văn Nhược tiên sinh ở bên cạnh lập tức đưa tay bảo vệ ba ngàn đại quân của Diêm Xuyên. "Rắc!" Bỗng trên tường khí xuất hiện một vết nứt. "Tốt, sắp bị phá rồi, cố thêm chút nữa!" Mặc Vũ Hề hưng phấn nói. "Xung quanh phải có bao nhiêu Thần cảnh đây!" Dương Chí Cửu kinh ngạc nói. "Từ việc phá bức tường khí này, ít nhất cũng phải có bốn mươi cao thủ Thần cảnh! Thậm chí còn có một vài kẻ vẫn trốn không ra tay." Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói. "Nhiều người tranh cướp Vạn Diệu Yêu Liên như vậy, còn mấy người chúng ta...!" Dương Chí Cửu lo lắng nói. "Theo kế hoạch mà làm, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Uhm!" Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu. "Vậy rốt cuộc ta phải làm gì?" Dương Chí Cửu hỏi. "Ngươi ư? Theo ta đi lấy Vạn Diệu Yêu Liên!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Được! Được!" Trong mắt Dương Chí Cửu lộ vẻ cực kỳ thỏa mãn nói. Hắn cho rằng Diêm Xuyên thật sự đã bị mình dụ dỗ. Văn Nhược tiên sinh nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu cười khổ một hồi, cuối cũng chẳng nói gì cả. "Phá cho ta!" Thanh Long hét to một tiếng. "Ầm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~" Tường khí màu vàng bỗng nổ tung, gió lốc ầm ầm thổi ra xung quanh, mặt đất rung chuyển. Ở trên, trong Nguyên Thiên trì, vô số khí long mạch từ trên cao tản ra tám hướng, thông theo tám hướng khác nhau của đại trận. Gió lốc từ từ tan đi, khí long mạch cũng ngưng tụ thành hình thái mới vô cùng kỳ diệu, tất cả mọi người đều im bặt nhìn về phía trước mắt. Ở bên dưới vẫn thế, Vạn Diệu Yêu Liên bị khí đen bao phủ, chỉ có thể thấp thoáng thấy bóng dáng của nó thôi. Tà khí không tản đi là vì bị đồ vật ở phía trên trấn áp. Khí long mạch đã ngưng tụ thành hình thái mới! Tám con rồng màu vàng khổng lồ! Kim Long không có sinh mạng, hoàn toàn là do khí long mạch ngưng tu thành, tổng cộng có tám con, sống động như thật, thân thể kéo dài tới tận sâu trong đại trận, phải dài cỡ mấy nghìn trượng. "Sơn xuyên long mạch hội tụ thành tám luồng long khí hình rồng?" Văn Nhược tiên sinh trầm giọng nói. Tám con rồng khổng lồ đều hướng đầu về chính giữa, ở đó có một tảng đá lớn hình vuông rộng khoảng trăm mét, long khí của tám con rồng phun lên tảng đá làm cho nó rực rỡ kim quang. Chính tảng đá lớn này đang trấn áp Vạn Diệu Yêu Liên ở phía dưới. "Tinh lực của Phá Quân tinh bị dẫn tới tảng đá lớn này. Đây là tảng đá gì?" Thanh Long kinh ngạc nói. "Trấn Thế Thạch? Sao có thể?" Diêm Xuyên sửng sốt nói. "Trấn Thế Thạch? Thật sự là Trấn Thế Thạch, nhưng tại sao lại dùng bảo vật này để trấn áp Vạn Diệu Yêu Liên?" Văn Nhược tiên sinh cũng biến sắc. "Trấn Thế Thạch là cái gì?" Thanh Long nghi hoặc nói. "Một loại tiên quáng, có tin đồn rằng vạn trượng Trấn Thế Thạch có thể trấn áp cả tiên nhân! Còn có thể luyện chế tiên khí sơ cấp! Nó là tài liệu đỉnh cấp trên thế gian." Mặc Vũ hề cũng cực kỳ ngưng trọng nói. "A?" Đám người Thanh Long ngạc nhiên thốt lên. "Xem ra Vạn Diệu Yêu Liên còn tà ác hơn nhiều so với ta tưởng tượng, lần này phá trận có lẽ chúng ta đã chọc phải cái sọt lớn rồi!" Văn Nhược tiên sinh chợt cười khổ nói. "Không cần biết cái sọt lớn cỡ nào, ta nhất định phải lấy được Vạn Diệu Yêu Liên." Mặc Vũ Hề kiên định nói. "Đi!" Văn Nhược tiên sinh tóm lấy Hoắc Quang rồi phi trên trời. Không chỉ Văn Nhược tiên sinh, ở tám mặt đều có cao thủ xông lên. Nhưng các cao thủ vừa mới bay lên chưa được trăm trượng thì đều đồng thời dừng lại.. "Văn Nhược tiên sinh, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại dừng lại?" Ở phía dưới, Mặc Vũ Hề thắc mắc hỏi. Sắc mặt Văn Nhược tiên sinh bỗng trở nên khó coi. Mà Hoắc Quang thì lại hô lên: "Vương gia, có người ở trên Trấn Thế Thạch!" "Cái gì?" Thanh Long biến sắc. Thanh Long và Bạch Hổ nhao nhao bay lên. Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên rồi khẽ phất tay một cái, mang theo Diêm Xuyên cùng bay lên. Dương Chí Cửu cũng nhẹ nhàng bay lên, có điều vô cùng chậm chạp, hiển nhiên việc phi hành rất khó khăn đối với hắn. Diêm Xuyên đứng trong không trung, nhìn lên trên Trấn Thế Thạch. Tám con rồng đang phun khí long mạch đổ vào Trấn Thế Thạch. Chính xác là đang đổ vào trung tâm của Trấn Thế Thạch. Giờ phút này ở trung tâm Trấn Thế Thạc đang có một bóng người ngồi khoanh chân. Một vị đạo sĩ cao tuổi, tóc bạc má hồng hào đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. Khí long mạch rót vào trong cơ thể của lão đạo sĩ khiến xung quanh người hắn thấp thoáng tỏa ra kim quang. "Đây?" Dương Chí Cửu kinh ngạc nói. "Đại Diệu Tiên Sư?" Văn Nhược tiên sinh bỗng biến sắc. "Cái gì? Đại Diệu Tiên Sư? Vị phong thủy sư bố trí đại trận này? Không phải ngươi nói hắn đã chết lâu rồi sao?" Dương Chí Cửu bỗng cả kinh kêu lên. Đây là người mà Văn Nhược tiên sinh đã nhắc tới nửa tháng trước, Đại Diệu Tiên Sư - chuẩn tiên nhân, kém một bước nữa đã là Tiên nhân cảnh rồi, không ngờ hắn lại tọa trấn ở chỗ này? "Không đúng, đây không phải là người, mà là một tinh khí phân thân!" Diêm Xuyên ánh mắt chăm chú nói. "Hả?" Mọi người nhìn sang Diêm Xuyên. "Không phải là người?" Mặc Vũ Hề hơi ngạc nhiên. "Đúng vậy, Đại Diệu Tiên Sư đã chết lâu rồi, không thể nào còn sống được. Đây chính là tinh khí phân thân, nhưng khi bản thể chết đi thì tinh khí phân thân cũng phải tan biến, vì sao tinh khí phân thân của hắn vẫn còn?" Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói. "Chắc hẳn tinh khí phân thân này đã thoát ly khỏi Đại Diệu Tiên Sư, được hắn truyền vào một chút tư tưởng cơ sở nhất định, sau đó dùng khí long mạch để bồi dưỡng. Nó đã thoát ly khỏi Đại Diệu Tiên Sư nhưng lại không thể rời khỏi nơi này, một khi rời đi khẳng định sẽ tiêu tan!" Diêm Xuyên phân tích. "Như vậy là giải thích được tất cả rồi!" Văn Nhược tiên sinh gật đầu. "Vậy hiện tại phải làm thế nào?" Dương Chí Cửu hỏi. "Tiến hành theo kế hoạch ban đầu. Nhưng phải cẩn thận, đừng đánh thức Đại Diệu Tiên Sư, hắn là người bố trí trận pháp này, một khi tỉnh lại thì hậu quả khó có thể tưởng tượng." Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Được!" Văn Nhược tiên sinh gật đầu. Hắn lấy pháp bảo thuyền nhỏ chở Hoắc Quang bay lên trên Trấn Thế Thạch. "Chúng ta phải làm gì?" Dương Chí Cửu hỏi. "Chờ đợi!" Diêm Xuyên ngưng trọng nói. "Ừ!" Dương Chí Cửu gật đầu, thân hình từ từ hạ xuống. Mặc Vũ Hề cũng mang Diêm Xuyên hạ xuống. "Mặc cô nương, ngươi chuẩn bị đã xong thứ ta dặn chưa?" Trong lúc hạ xuống, Diêm Xuyên nhỏ giọng hỏi. "Rồi, cảm ơn!" Mặc Vũ Hề cảm kích nói. "Không cần cảm ơn, ta dẫn đại quân đi vào phong thủy trận thật ra cũng có mục đích cả!" Diêm Xuyên cười nói. "Ta sẽ giúp đỡ ngươi!" Mặc Vũ Hề khẳng định. "Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu. Mục Dã Vương mang theo Lưu Cương bay lên trời, nhưng được nửa đường thì cũng nhìn thấy Đại Diệu Tiên Sư. Lúc đó, Mục Dã Vương cũng kinh sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Mục Dã Vương có tin tức về phong thủy trận thì tất nhiên cũng có ghi chép về Đại Diệu Tiên Sư, chuẩn tiên nhân! Đó là cao thủ lợi hại cỡ nào chứ? Thần cảnh như mình tuy mạnh, nhưng nếu so với Đại Diệu Tiên Sư thì khẳng định vẫn kém xa. Còn tiếp tục đi sao?” Ngay lúc Mục Dã Vương đang lo lắng thì Văn Nhược tiên sinh bỗng xông lên trời, khiến cho Mục Dã Vương đờ mặt ra. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết nói: "Không quan tâm nữa, đi!" Vèo! Mục Dã Vương dẫn theo Lưu Cương tiếp tục bay đến Trấn Thế Thạch ở nơi xa. Một phe khác, mười hai người khoác hắc bào. "Đại Diệu Tiên Sư? Không ngờ lại là Đại Diệu Tiên Sư!" Một tên áo đen sửng sốt nói. "Không phải Đại Diệu Tiên Sư đã chết lâu rồi sao?" Một người khác hỏi. "Phù, ta hiểu rồi. Ha ha, Hắc Vũ chân quân, lát nữa ngươi phải cẩn thận đấy, đừng đánh thức hắn. Tuy hắn không phải Đại Diệu Tiên Sư thật sự nhưng cũng là tinh khí phân thân. Một khi tỉnh lại thì thế cục khó có thể khống chế!" Người nọ nói. "Được! Ngươi là phong thủy sư. Tất cả mọi việc đều nghe ngươi. Nhưng lần này chúng ta phải lấy tất, cả Vạn Diệu Yêu Liên lẫn Trấn Thế Thạch!" Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói. "Ừ! Chúng ta có mười hai cao thủ Thần cảnh, tất nhiên không thể chịu thiệt, chúa thượng còn đang đợi chúng ta mà!" Phong thủy sư gật đầu. "Được, ngươi ra tay đi!" Hắc Vũ chân quân nói. Tên phong thủy sư đó gật đầu, sau đó thò tay móc một tảng đá mầu lục ra, khẽ bóp một cái, lập tức vô số khí màu xanh bao phủ lấy mọi người. Phong thủy sư đưa tay vẫy lên bầu trời. "Ầm ầm ầm!" Khí xanh cuồn cuồn xông thẳng tới chỗ một con Kim Long long khí ở trong đó. Con Kim Long đột nhiên trừng mắt giống như đang sống lại. "Gầm!" Kim Long gầm một tiếng, lập tức quay đầu lại, phun một luồng long khí về phía mười hai kẻ mặc áo đen. "Ầm!" Lập tức, mười hai người áo đang được long khí bao bọc, bay thẳng lên phía trên Trấn Thế Thạch. "Sao con Kim Long kia lại chuyển động?" "Mười hai người đó muốn làm gì?" "Không ổn, có phong thủy sư đang cướp đoạn ý chí của Phá Quân tinh!" Diêm Xuyên bỗng biến sắc. "Cướp đoạt ý chí Phá Quân tinh? Là sao?' Mặc Vũ Hề vội hỏi. "Một nơi tối đã chỉ dẫn được một phần ý chí Phá Quân tinh, cũng có nghĩa rằng chỉ có một người có thể lấy được. Theo kế hoạch của ta, dưới tình huống công bằng thì Hoắc Quang chắc chắn có thể lấy được, nhưng không ngờ bên kia lại có phong thủy sư! Hơn nữa, đó còn là một phong thủy sư vô cùng lợi hại, có thể sử dụng đại trận xung quanh, lần này hỏng rồi!" Diêm Xuyên biến sắc nói. "Vậy phải làm sao?" Mặc Vũ Hề lo lắng nói "Phong thủy sư sẽ làm hỏng việc lớn của chúng ta, trước tiên phải tìm ra hắn!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Chúng ta đi phá kế hoạch của hắn?" Bạch Hổ nói. "Chúng ta ra tay sao?" "Chỉ có thể như vậy thôi!" Diêm Xuyên than thở. Nhưng đúng lúc Diêm Xuyên đồng ý, từ một hướng khác chợt vọng tới một tiếng hét giận dữ. "Độc Sư, ha ha ha ha, đã mười năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi, bây giờ xem ngươi còn chạy đằng nào!" "Vù!" Xung quanh, trường kiếm của vô số người lại kêu lên một lần nữa. Một bóng người màu đen kiêu ngạo bay lên trời, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, chỉ thẳng vào mười hai người kia. "Độc Cô Kiếm Vương?" Mắt Diêm Xuyên sáng lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang