[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 34 : Kiếm Pháp Của Diêm Xuyên

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

.
"Ba tỉnh tại nam cương của nước Yên ta, bốn mươi hai thành! Ngươi dám cá không?" Diêm Xuyên sắc mặt nghiêm túc nói. "Ba, ba tỉnh? Bốn mươi hai thành?" Lưu Cương bỗng hít mạnh một hơi. Đây tương đương với một phần năm lãnh thổ của nước Yên, mang cả nam cương ra để làm tiền cược? Không chỉ Lưu Cương, đang đứng ở sau lưng thái tử Diêm Vô Địch cũng biến sắc. Phải nói rằng, lúc trước dùng sáu thành trì để cá là Diêm Vô Địch đã mạo hiểm lắm rồi, tên Diêm Xuyên làm sao lại có thể? "Sao hả? Không dám à?" Diêm Xuyên cười nói. "Nực cười, không phải ta không dám, mà là ngươi có thể xuất ra đủ hay không?" Lưu Cương quát. "Tại nước Yên, lời của ta chính là lời của Yên đế, ngươi thử nói xem ta có thể lấy ra được không?" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Ngươi, ngươi, ngươi!" Lưu Cương nhất thời không nói nên lời. "Chỉ bốn mươi hai thành mà thôi, đi hỏi sư tôn ngươi xem hắn có dám hay không?" Diêm Xuyên trêu tức. "Sư, sư tôn?" Lưu Cương nhìn sang Mục Dã Vương. Bốn mươi hai thành, Lưu Cương đã không còn dám quyết định nữa. Mục Dã Vương nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, hơi trầm mặc một lúc rồi đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha ha ha, được, không hổ là con trai của Diêm Đào, khí phách cũng rất lớn, bốn mươi hai thành à? Chỉ Bốn mươi hai thành mà thôi, Đại Trịnh ta ở bắc cương cũng có bốn mươi hai thành, Lưu Cương, cá với hắn!" "Dạ!" Lưu Cương đáp. Trong mắt của Mục Dã Vương, Lưu Cương là Lực cảnh tầng mười, Diêm Xuyên là Lực cảnh tầng tám. Hơn nữa kinh nghiệm của Diêm Xuyên không bằng Lưu Cương, trận này làm sao mà Lưu Cương thua được chứ? "Diêm Xuyên, nếu ngươi đã muốn bại quốc, vậy thì cứ xông lên đi, ha ha ha ha ha!" Lưu Cương ổn định tâm thần cười nói. Đứng ở bên cạnh, Diêm Vô Địch lộ vẻ lo lắng, nhưng lời vừa đến miệng lại không hiểu vì sao lại nén xuống. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Diêm Xuyên. "Cá thì được, nhưng mà ta phải hỏi rõ trước, là ngươi một mình đấu với ta, hay là ngươi và Mục Dã Vương cùng nhau liên thủ đối phó ta?" Diêm Xuyên cười nói. "Hỗn láo!" Mục Dã Vương trừng mắt, nổi giận nói. "Hừ, sư tôn ta sẽ không tham gia vào, chỉ mình ta thôi!" Lưu Cương cũng quát. "Được, có điều ta xuất kiếm cực nhanh, không dừng tay được đâu. Mục Dã Vương cố mà nhìn, một khi đệ tử bảo bối của ngươi gặp nguy, nên cứu thì cứ ra tay mà cứu đấy nhé!" Diêm Xuyên cười nói. "Cuồng vọng!" Mục Dã Vương lạnh giọng nói. "Diêm Xuyên, ngươi chỉ có võ mồm thôi sao? Rút kiếm đi!" Lưu Cương hét lên. "Ta không có kiếm!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. Mục Dã Vương: "...!" Lưu Cương: "...!" "Điệt nhi, đưa Tử Thanh Kiếm của ngươi cho ta mượn dùng một lát, đánh bại Lưu Cương xong ta sẽ trả lại ngay!" Diêm Xuyên nhìn Diêm Vô Địch nói. Sắc mặt Diêm Vô Địch trở nên phức tạp, cổ quái nhìn Diêm Xuyên. "Vương thúc, xin mời!" Diêm Vô Địch có chút không tình nguyên, đưa ra Tử Thanh Kiếm. Cầm lấy Tử Thanh Kiếm, ngón tay của Diêm Xuyên khẽ búng một cái. "Keng!" "Bằng thép tím tinh chất? Kiếm tốt, càng tuyệt hơn chính là nó thích hợp với 'kiếm cốt trời sinh'. Xem ra vị sư tôn mà ngươi bái sư cũng là một người rất am hiểu về kiếm!" Diêm Xuyên khen ngợi. "Hả?" Diêm Vô Địch ngạc nhiên. Cầm Tử Thanh Kiếm, Diêm Xuyên nhẹ nhàng vuốt hai cái rồi nhìn sang Lưu Cương nói: "Đến đây đi, ta ra tay nhanh lắm đấy!" "Hừ!" Lưu Cương hừ lạnh một tiếng. Ngay khi đó, đầu ngón tay của Lưu Cương hất lên. "Ầm!" Phi kiếm 'Lưu Quang' đột nhiên rung động. "Vù!" Màu xanh của phi kiếm Lưu Quang trong nháy mắt đã bắn tới Diêm Xuyên, tốc độ cực nhanh, giống như muốn một kiếm đâm thủng Diêm Xuyên vậy. Mọi người ở xung quanh đều nhìn chằm chằm vào phi kiếm. Ánh mắt đều bỗng trở nên chăm chú, Tử Thanh Kiếm trong tay bất chợt đâm về phía trước một cái. "Keng!" Hai thanh kiếm va chạm, tạo ra vô số đốm lửa. Phi kiếm bị va chạm nhau bật ngược trở lại. Trong nháy mắt, có vài cặp mắt trở nên chăm chú. Mục Dã Vương, Thanh Long, Tửu Kiếm Sinh, thậm chí là cả 'kiếm cốt trời sinh' như Diêm Vô Địch cũng không rời mắt. Mọi người đều nhìn về phía Diêm Xuyên, bởi vì một kiếm vừa rồi quá chuẩn xác, chuẩn xác tới mức khó tin. Lúc Diêm Vô Địch chiến đấu, kiếm va chạm ở lưỡi kiếm, nhưng Diêm Xuyên thì lại ở mũi kiếm Một điểm nhỏ bé tới cực hạn như vậy mà Diêm Xuyên lại một kiếm đâm trúng? "Trùng hợp? Nhất định là trùng hợp!" Tửu Kiếm Sinh lắp bắp tự nói. Thần sắc Diêm Vô Địch trở nên phức tạp, Mục Dã Vương thì càng thêm ngưng trọng. Sau vụ va chạm trong chớp mắt đó, phi kiếm bay ngược lại, tiếp tục lao về phía Diêm Xuyên. Mà vào lúc này, Diêm Xuyên đột nhiên xoay người lại một cách quỷ dị. Hắn xoay người rất mạnh, rất nhanh. Tử Thanh Kiếm ở trong tay hắn đột ngột múa một vòng, lúc đạt tốc độ cực hạn thì vừa vặn quay về chỗ cũ. Tử Thanh Kiếm chĩa về phía Lưu Cương, Diêm Xuyên cấp tốc thả lỏng tay, hắn còn tăng thêm cho Tử Thanh Kiếm một phần trợ lực. "Đi!" Diêm Xuyên quát. Tử Thanh Kiếm rời khỏi tay hắn dùng một loại tốc độ cực kỳ hung mãnh, bay thẳng về phía Lưu Cương ở cách đó không xa, tựa như một thanh phi kiếm. "Véo!" Tử Thanh Kiếm và phi kiếm của Lưu Cương gần như là sượt qua nhau, Tử Thanh Kiếm bắn về phía Lưu Cương, còn phi kiếm hướng phía Diêm Xuyên. Nhìn thấy một màn này, tất thảy mọi người đều hóa đá. "Làm cái gì vậy? Tại sao Diêm Xuyên lại ném kiếm đi?" "Hắn điên rồi, Tử Thanh Kiếm đâu phải là phi kiếm?" "Hắn tưởng đây là phi tiêu sao?" . . . . . . . . . Không chỉ những người đang vây xem ở xung quanh, Diêm Vô Địch, Mục Dã Vương cũng bị một màn này làm cho điếng người. Trong nháy mắt, phi kiếm đã bay đến trước mặt Diêm Xuyên, mắt thấy sắp bị phi kiếm đâm chết. Diêm Xuyên đan chéo hai chân, nghiêng thân sang một bên, né được phi kiếm trong gang tấc. Phi kiếm sượt qua mũi Diêm Xuyên, hết sức nguy hiểm. Đúng lúc mọi người cho rằng phi kiếm đã không làm được gì, liền chuyển ánh mắt nhìn sang Tử Thanh Kiếm ở đầu bên kia. Diêm Xuyên lại chuyển động, không biết từ lúc nào, tay phải của hắn đã đưa ra, trong lúc mọi người còn đang hoa mắt chóng mặt, không ngờ chỉ một phát hắn đã nắm được chuôi phi kiếm. Nắm được chuôi phi kiếm? Ném đi Tử Thanh Kiếm, bắt lấy phi kiếm? Diêm Vô Địch kinh ngạc đứng nhìn cách đánh quái dị này. Nhưng tất cả còn chưa kết thúc. Diêm Xuyên lại xoay người một cái, cầm phi kiếm quay một vòng. Tay hắn mang theo một cỗ xung lực mạnh mẽ, đúng lúc thân hình Diêm Xuyên đứng thẳng lại, hắn bỗng ném một cái, phi kiếm bay thẳng về phía Lưu Cương. Tử Thanh Kiếm, phi kiếm cùng lúc bắn về phía Lưu Cương. Hai lần xoay người, cả hai phi kiếm đồng loạt bắn về phía Lưu Cương. Biến hóa kinh dị này làm mọi người xung quanh nín thở, trong tròng mắt phảng phất như có ánh hào quang chói lóa. "Véo!" "Véo!" Tử Thanh Kiếm tới trước mặt Lưu Cương đầu tiên. Kinh hãi nhìn mũi kiếm xuất hiện ở trước mặt, Lưu Cương nào còn có tâm tư mà đi điều khiển phi kiếm nữa? Hơn nữa giờ phút này, phi kiếm dường như bị lực lượng to lớn ngăn cản, bản thân mình không thể khống chế được nữa. "A!" Lưu Cương kinh hãi lùi về phía sau. Nhưng cho dù hắn có làm gì thì cũng không thể nhanh hơn được song kiếm. "Véo!" "Véo!" Hai thanh kiếm tràn ngập sát khí, trong nháy mắt như muốn đâm thủng Lưu Cương. "Sư tôn!" Lưu Cương sợ hãi kêu lên. "Bộp!" "Bộp!" Mục Dã Vương đột nhiên chặn ở trước mặt Lưu Cương, mỗi tay giữ lấy một mũi kiếm. Dùng các ngón tay cố định làm cho hai thanh kiếm rung lên bần bật. "Hả?" Mục Dã Vương kinh ngạc nhìn hai thanh kiếm trong tay mình. Lưu Cương thoát chết thì đầu cũng đã đầy mồ hôi, lúc đang thở dốc, trong lòng vẫn không ngừng khủng hoảng. Những người vây quanh xem không ai không cảm thụ được cảnh tượng kích thích thần kinh này. Ai cũng sục sôi trong lòng. "Hay!" Mặc Vũ Hề hét lên đầu tiên. Quay nhìn lại Diêm Xuyên, trong ánh mắt Mặc Vũ Hề hiện lên vẻ kích động, tựa như 'Song kiếm kinh hồn' vừa rồi là do mình ném ra vậy. "Hay, hay, kiếm pháp hay!" Tửu Kiếm Sinh cũng tỉnh táo lại nói. "Thật là lợi hại, không ngờ kiếm pháp còn có thể sử dụng như vậy!" "Ta là lần đầu tiên thấy cách dùng kiếm như thế này, quả thật là đẹp mắt!" "Ném kiếm, đoạt kiếm rồi lại ném kiếm! Đặc sắc, thật là không ngờ tới nha!" "Diêm Xuyên? Con trai Diêm Đào? Hổ phụ sinh hổ tử, quả nhiên là vậy!" . . . . . . . . . Bốn phía tràn ngập tiếng reo hò, thủ pháp này của Diêm Xuyên quả thật là kinh diễm vô cùng. Diêm Vô Địch nhìn 'Vương thúc' với ánh mắt phức tạp, mình mặc dù được gọi là thiên tài kiếm đạo, nhưng không thể nào trong một hiệp đánh bại được Lưu Cương. Lẽ nào kiếm pháp của Vương thúc còn lợi hại hơn? "Không, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, nhất định sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất thiên hạ!" Diêm Vô Địch nắm chặt tay phát thệ trong lòng. Tiếng reo hò không ngớt, còn Mục Dã Vương và Lưu Cương ở đối diện thì sắc mặt lại cực kỳ khó coi. Mục Dã Vương đã ra tay, coi như tuyên bố Lưu Cương thất bại rồi! Bốn mươi hai thành của Đại Trịnh, cũng chỉ trong một cái chớp mắt này mà đổi chủ. "Sư, sư tôn, ta không ngờ Diêm Xuyên sẽ ném kiếm đi, càng không ngờ hắn sẽ đoạt phi kiếm của ta, đệ tử, đệ tử...!" Lưu Cương vội vàng giải thích. Nhưng giải thích thì có tác dụng gì đây? Thua chính là thua. Không ngờ Diêm Xuyên sẽ ném Tử Thanh Kiếm, không hề phòng bị thì thua là đúng rồi. Nắm lấy song kiếm trong tay, vẻ mặt Mục Dã Vương âm trầm nhìn Diêm Xuyên. Thủ pháp đẹp mắt này của Diêm Xuyên, giống như tát thật đau vỗ thẳng vào mặt hắn, để hắn có đỡ cũng đỡ không nổi. "Diêm Xuyên!" Mục Dã Vương lạnh lùng nói. "Đa tạ bốn mươi hai thành của Mục Dã Vương! Diêm Xuyên ta thật cảm ơn!" Diêm Xuyên cười nói. Giờ phút này, tiếng cười của Diêm Xuyên mang vẻ chói tai. "Ha ha ha ha, Diêm Đào sinh ra được đứa con trai thật giỏi!" Mục Dã Vương thanh âm lạnh lẽo vô cùng. Lúc nói, trong tay Mục Dã Vương đột nhiên tỏa ra ánh sáng đen, giống như muốn hủy đi Tử Thanh Kiếm để tiết mối hận trong lòng. "Dừng tay!" Diêm Vô Địch sốt ruột thét lên. "Ai dám hủy kiếm của ta!" Trong hư không bỗng truyền đến một tiếng hét giận dữ. "Vù!" "Vù!" "Vù!" Theo tiếng hét giận dữ này là một cỗ kiếm ý mạnh mẽ phát tán ra, gần một trăm người vây xem ở xung quanh, chỉ cần ai có kiếm thì kiếm đều khẽ rung lên. Đây giống như đang nghênh đón Vương giả của kiếm đạo vậy. Tử Thanh Kiếm, phi kiếm 'Lưu Quang' cho dù là đang nằm trong tay của Mục Dã Vương thì lúc này cũng đang rung lên không ngừng. Tửu Kiếm Sinh cảm giác được đầu tiên, nhanh chóng đè lấy bội kiếm của mình, mới không khiến cho kiếm của mình cũng rung lên theo. "Vù!" Tử Thanh Kiếm thoát ra khỏi tay Mục Dã Vương, trong nháy mắt bắn về phía giữa sân. Mà ở ngay giữa sân cũng bất ngờ hiện ra thêm một người, một nam tử mặc áo gai màu đen, tóc mai hai bên bạc trắng, đứng đơn độc ở giữa sân, chỗ hắn đứng phát ra một luồng kiếm ý bức người. "Bộp!" Nam tử áo đen bắt lấy Tử Thanh Kiếm. "Sư tôn!" Diêm Vô Địch kinh hỉ nói. "Độc Cô Kiếm Vương?" Thanh Long nhướng mày. Nam tử áo đen ở trung tâm cầm lấy Tử Thanh Kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Dã Vương, đôi mắt tựa hồ có thể bắn ra hai đạo kiếm khí, sắc bén vô cùng. Khí thế mạnh mẽ của hắn như một thanh bảo kiếm sắc lẹm, đâm thẳng vào lòng người. Có rất nhiều người đang vây xem vội đua nhau lùi về phía sau vì khí thế bức người này. "Là ngươi, Độc Cô Kiếm Vương?" Sắc mặt Mục Dã Vương khó coi nói. "Kiếm của đồ đệ ta, tại sao lại ở trong tay ngươi?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh giọng hỏi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang