[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 32 : Diêm Vô Địch

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Tại lều lớn ở trung tâm trại quân. Diêm Xuyên gọi Văn Nhược tiên sinh, Mặc Vũ Hề, Dương Chí Cửu tới. Hoắc Quang đứng ở một bên. "Sao? Ngươi đã có phương pháp lấy được Vạn Diệu Yêu Liên rồi hả?" Dương Chí Cửu không khách khí hỏi. Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói: "Thấy sắc măt Văn Nhược tiên sinh chắc chắn thế này, có lẽ cũng đã nghĩ ra rồi đúng không?" "Là ta và Vũ Hề thánh nữ cùng nhau nghĩ ra! Đang định tới đây tìm ngươi!" Văn Nhược tiên sinh khách sáo nói. "Ta không quen với phong thủy trận lắm, chủ yếu vẫn là do một mình Văn Nhược tiên sinh nghĩ ra cách!" Mặc Vũ Hề cũng khiêm nhường nói. "Cái gì? Các ngươi cũng đã có cách rồi? Cách gì vậy?" Dương Chí Cửu lập tức hết nói nổi. "Dung hợp với phong thủy trận, dẫn dắt khí của Long mạch ở trong nội bô để lấy Vạn Diệu Yêu Liên!" Văn Nhược tiên sinh nói. "Dung hợp? Dung hợp kiểu gì?" Dương Chí Cửu vẫn chưa hiểu. "Phong thủy trận này dẫn động các vì sao để tăng cường áp lực của nó, cũng đồng dạng cho chúng ta một cơ hội, chỉ cần đoạt được ý chí của sao Phá Quân, lập tức sẽ được phong thủy trận cho phép. Lúc đó, dẫn dắt khí bên trong Long mạch là có thể lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!" Văn Nhược tiên sinh khẳng định. "Như vậy cũng được sao?" Dương Chí Cửu bất ngờ nói. "Văn Nhược tiên sinh? Có hứng thú gì với 'Phá Quân' không?" Diêm Xuyên cười nói. "Nguyện vọng của ta là 'Văn Khúc', bọn ta đều không có ý gì với 'Phá Quân, thế còn Diêm công tử?" Văn Nhược tiên sinh hỏi. "Ta à? Ta cũng không cần, nhưng mà, Hoắc Quang quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất của ta trái lại có thể kế thừa ý chí sao Phá Quân, còn nửa tháng nữa, các vị thấy thế nào?" Diêm Xuyên hỏi. Hoắc Quang ở bên cạnh kích động nắm chặt tay. "Hắn ư? Hừ!" Vẻ mặt Dương Chí Cửu không vui. "Không thể tốt hơn!" Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu. "Hoắc Quang hiện tại là Lực cảnh tầng thứ chín, nửa tháng tiếp theo, Mặc cô nương thân là Thánh nữ của Đại Chiêu, chắc hẳn có tài sản hùng hậu, nửa tháng có thể nâng tu vi của Hoắc Quang lên Lực cảnh thập trọng được chứ?" Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề. "Yên tâm, chỉ tăng có một tầng mà thôi, có thể giao cho ta!" Mặc Vũ Hề vui vẻ đáp ứng. "Văn Nhược tiên sinh học sâu hiểu rộng, chắc hẳn hiểu biết rất rõ về 'Thiên lôi kiếp tầng thứ nhất', với cả việc thu nạp ý chí sao 'Phá Quân’ đành phải làm phiền tiên sinh rồi!" Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh nói. "Rất hân hạnh!" Văn Nhược tiên sinh cười nói. "Đã vậy thì cứ tiếp tục chờ thêm nửa tháng!" Diêm Xuyên tự tin nói. "Ừm!" Mọi người cùng gật đầu. Đợi mọi người rời khỏi, trong đại trướng chỉ còn lại một mình Dương Chí Cửu. "Dương công tử, không biết ngươi còn có việc gì?" Dương Chí Cửu cũng nhìn Diêm Xuyên, cố nhịn sự chán ghét trong lòng. "Diêm, Diêm công tử!" Dương Chí Cửu lộ ra một nụ cười khó coi nói. "Dương công tử có việc gì thì cứ nói!" Diêm Xuyên cười nói. "Hoắc Quang là người của ngươi, hắn nghe lời ngươi, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc!" Dương Chí Cửu cười giả dối nói. "Ồ? Mời Dương công tử nói!" "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta lấy được 'Vạn Diệu Yêu Liên'. Sau khi lấy được tất có hậu tạ, thậm chí ta còn có thể tiến cử ngươi với cha ta, để cha ta nhận ngươi làm đệ tử nhập thất, thế nào?" Dương Chí Cửu cười giả dối nói. "Ha ha ha, Dương công tử nói đùa rồi, hiện tại không phải là ta đang giúp bọn ngươi sao?" Diêm Xuyên cười nói. "Không, ta nói là giúp ta lấy được, chỉ một mình ta thôi!" Dương Chí Cửu vội vàng nói. Diêm Xuyên nhìn Dương Chí Cửu, ánh mắt hơi trêu tức. "Tới lúc đó chính ta cũng không biết kết quả sẽ thế nào, Dương công tử theo sát ta một chút, vẫn còn có cơ hội dành được Vạn Diệu Yêu Liên đấy!" Diêm Xuyên cười nói. "Tốt, tốt, tốt!" Dương Chí Cửu cho rằng Diêm Xuyên đã đồng ý, liền vui sướng. "Diêm công tử!" Ngoài lều đột nhiên truyền tới giọng nói của Mặc Vũ Hề. Dương Chí Cửu hơi biến sắc, lập tức nói: "Đã vậy, ta xin cáo từ!" "Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu Dương Chí Cửu vội vàng đi ra, Mặc Vũ Hề dẫn theo đám Thanh Long cùng bước vào. Thấy Dương Chí Cửu đi khỏi, Mặc Vũ Hề hơi nhíu mày, nhìn nhìn Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề lựa chọn không hỏi. "Về rồi à?" Diêm Xuyên nhìn đám Thanh Long. "Vâng, đại khái đã điều tra rõ ràng rồi, nhưng mà có cao thủ trốn ở trong bóng tối hay không thì chưa xác định được!" Thanh Long cười nói. "Liên hợp chư hùng, việc này giao cho Văn Nhược tiên sinh là được rồi!" Diêm Xuyên cười nói. "Việc này đương nhiên là không dám làm phiền Diêm công tử, nhưng mà lúc ta quay về có nhìn thấy có người tự xưng là người của Đại Yên!" Thanh Long khẳng định. "Hả? Người của nước Yên?" Diêm Xuyên hơi bất ngờ. "Chắc là vậy, nhìn bộ dạng giống như thân phận ở trong nước Yên không thấp, có ba người Lực cảnh viên mãn đi theo, lúc đó chính là đang giằng co cái gì đấy với đại cung phụng của Đại Trịnh quốc!" Thanh Long gật đầu nói. "Đại cung phụng của nước Trịnh? Lưu Cương? Hắn còn chưa chết?" Sắc mặt Diêm Xuyên hơi đổi. __________________________ Ngoài vòng bảo hộ của Thiên Trì, tại một sơn cốc rộng rãi. Xung quanh sơn cốc có gần một trăm người vây quanh, nhìn vị trí đứng rõ ràng không phải đi cùng nhau, giống như đang xem náo nhiệt hơn nhiều. Trăm người vây xem, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đối chọi ở trung tâm. Một bên là hai người, một trong số đó là đại cung phụng của nước Trịnh, Lưu Cương, Yêu xà bị Diêm Xuyên ăn mất, giờ này lại đã tới chỗ này. Lưu Cương cực kỳ cung kính lạy một nam tử trung niên mặc áo bào rộng lộng lẫy, nam tử này, mặt rộng trán rộng, ánh mắt lộ ra một khí thế cuồng ngạo và bá đạo. Mà ở đối diện hai người, là một thiếu niên cực kỳ quý phái, thiếu niên lưng đeo một thanh trường kiếm màu tím, sau lưng có ba lão già, ai cũng trợn mắt nhìn về phía đối diện. Lưu Cương hướng về nam tử trung niên ở bên cạnh cung kính nói: "Mục Dã Vương, hắn chính là thái tử nước Yên." Nam tử trung niên nhìn Lưu Cương, lộ ra một nụ cười nhạt: "Lưu Cương, ngươi còn lo lắng cái gì? Ta đã đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ. Hoàng thất của nước Trịnh là con cháu của ta, ngươi đã một lòng vì nước Trịnh, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi!" "Vâng, cảm ơn sư tôn!" Lưu Cương hưng phấn nói. "Năm đó ta và Diêm Đào đã thống nhất, chuyện giữa hai nước trong phàm nhân, ta và hắn đều sẽ không nhúng tay, Diêm Đào chết rồi, ta cũng không thể nuốt lời, ta tuyệt không nhúng tay. Còn ngươi, ngươi làm thế nào lại là việc của ngươi!" Mục Dã Vương thản nhiên nói. "Vâng! Đệ tử biết phải làm thế nào!" Lưu Cương hiểu ngầm nói. "Ừ!" Mục Dã Vương gật đầu. Lưu Cương lại nhìn về phía bốn người ở đối diện, đặc biệt là người thiếu niên dẫn đầu, thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác xấp xỉ Diêm Xuyên, tướng mạo lại càng nho nhã hơn một chút, giữa trán lộ ra một khí khái anh hùng mạnh mẽ. "Diêm Vô Địch, lời ngươi nói trước kia vẫn tính chứ?" Lưu Cương cười hỏi. Thái tử nước Yến, Diêm Vô Địch gật đầu nói: "Ta đương nhiên có thể đại biểu cho phụ vương, đại biểu cho Đại Yên, nhưng còn ngươi? Ngươi chỉ là cung phụng của nước Trịnh mà thôi!" "Sư tôn của ta là Mục Dã Vương nước Trịnh, do sư tôn của ta làm chứng, ta tự nhiên có thể đại biểu cho Đại Trịnh!" Lưu Cương nói to. Diêm Vô Địch nhìn Mục Dã Vương. "Không sai!" Mục Dã Vương cười gật đầu. Diêm Vô Địch thấy Mục Dã Vương gật đầu, lập tức hít sâu một hơi nói: "Được, đã thế thì đấu đi, ta đấu với ngươi, lấy sáu thành ở vùng nam cương nước Yên ta cá với sáu thành ở bắc cương nước Trịnh ngươi! Một trận định thắng thua!" "Được!" Lưu Cương vừa ý nói. Mục Dã Vương đứng ở một bên, thản nhiên nhìn. "Thái tử?" Ba người đứng ở sau lưng Diêm Vô Địch lo lắng nói. "Ba vị cung phụng, không cần lo lắng, sư tôn của ta chỉ là điều tra xung quanh một vòng, rất nhanh sẽ quay lại, ta và Lưu Cương tỷ thí công bằng, Mục Dã Vương sẽ không làm gì ta đâu!" Diêm Vô Địch lắc đầu nói. "Thôi được rồi, vậy thái tử hãy cẩn thận!" Ba người hơi lùi lại. Gần một trăm người đang vây xem ở xung quanh đều hiếu kỳ đứng nhìn. Trung tâm chỉ còn lại Diêm Vô Địch và Lưu Cương. "Diêm Vô Địch, Lực cảnh tầng chín, xin chỉ giáo!" Diêm Vô Địch khẽ rút thanh kiếm màu tím từ sau lưng ra. "Lực cảnh tầng chín? Ha ha, đừng nói nhiều nữa, lên đi!" Lưu Cương vuốt vuốt cái đầu trọc, cũng rút ra thiết kiếm trong tay. Người vây xem ở chung quanh không ai là không khinh bỉ nhìn Diêm Vô Địch. "Lực cảnh tầng chín à? Tên phàm nhân này quả không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, biết rõ Lưu Cương là Lực cảnh tầng mười mà cũng dám đi khiêu chiến?" "Có Mục Dã Vương chống lưng, tên Diêm Vô Địch gì gì đó thua chắc rồi!" "Nước Yên? Hình như lúc trước còn có Diêm Đào tọa trấn, đáng tiếc a...!" . . . . . . . . . Bốn phía truyền tới lời thương tiếc, nhưng Diêm Vô Địch lại không hề để tâm. Gió nhẹ khẽ thổi làn tóc đen của Diêm Vô Địch lên, hai mắt đang khép hờ của Diêm Vô Địch bỗng mở ra, trường kiếm trong tay lập tức đâm tới Lưu Cương. "Vù!" Tử kiếm xé rách hư không, nhắy mắt đã tới trước mặt Lưu Cương. "Cũng chỉ có thế mà thôi!" Lưu Cương hơi khinh thường nói. Trên thiết kiếm có một tia hắc khí tràn ra, hơi xoay một cái liền sắp đánh trúng tử kiếm, nhưng trong chớp mắt, tử kiếm hơi lệch một chút, quỷ dị tránh qua thiết kiếm, hơn nữa còn trong nháy mắt đâm về phía chuôi kiếm của Lưu Cương. "Keng!" Tay Lưu Cương tê rần, thiết kiếm thiếu chút nữa đã tuột ra. "Hả?" Lưu Cương biến sắc. "Keng!" "Keng!" "Keng!" Trường kiếm của Diêm Vô Địch kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, mặc dù lực lượng không bằng Lưu Cương, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn chút nào, càng lấy kiếm pháp tinh diệu ép cho Lưu Cương liên tục lùi lại hết lần này tới lần khác. "Đại Hà Thao Thao, Diêm Đạo Vô Tận!" Diêm Vô Địch hét lên. Kiếm pháp trong tay cũng lập tức như nước lũ xông lên cuồn cuộn, từng cơn sóng đánh về Lưu Cương. "Cái gì, sao có thể như thế được?" Lưu Cương không thể ngờ lại liên tục bại lui. Nháy mắt, Lưu Cương không nghĩ tới lại bị Diêm Vô Địch áp chế khiến cho không có cách nào phản kích. Ánh mắt của những người vây xem đột nhiên sáng lên. "Đây là kiếm pháp do Diêm Đào năm đó sáng tạo ra, 'Thao Thao Kiếm Quyết'?" "Không sai, năm đó ta đã từng thấy, Đại Hà tông Diêm Đào, Thao Thao Kiếm Quyết xuất ra, bách chiến bách thắng, thiếu niên này không ngờ lại học được bảy phần ý vị. "Kiếm pháp hay!" . . . . . . . . . Tiếng khen ngợi không ngừng, ba tên cung phụng cũng thầm thở phào một hơi. Mục Dã Vương lại nhướng mày, hơi ngưng trọng nhìn kiếm pháp của Diêm Vô Địch. "Mới tí tuổi đầu, không ngờ kiếp pháp đã đạt tới trình độ này?" Mục Dã Vương nhíu mày nói. "Thao Thao Thiên Hà, Thiên Băng Khuynh Lạc!" Diêm Vô Địch hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức phát ra ánh sáng tím chói mắt, giống như hóa thành một con sông lớn ào ào cuốn tới Lưu Cương. Mà Diêm Vô Địch cũng giống như dung hợp làm một thể với con sông lớn, biến mất ở trong kiếm pháp. "Bùm!" Lưu Cương bay ngược ra, thiết kiếm trong tay càng là nháy mắt vỡ nát, rơi đầy trên đất. "Ngươi, ngươi, ngươi!" Lưu Cương kinh hãi nhìn Diêm Vô Địch, giống như không tin mình sẽ bại dưới tay thiếu niên này. "Vừa rồi ta hoa mắt sao?" "Diêm Vô Địch biến mất ở trong dòng sông kiếm? Nhân kiếm hợp nhất?" "Không thể nào, hắn mới được bao tuổi, hắn làm sao có thể lĩnh ngộ được nhân kiếm hợp nhất được chứ?" . . . . . . . . . Bốn phía lập tức truyền đến hàng loạt tiếng nghị luận, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không tin. "Kiếm cốt trời sinh?" Mục Dã Vương đột nhiên mở miệng nói. "Hả?" Tất cả mọi người đều nhìn Mục Dã Vương. "Không ngờ trong số hậu bối của Diêm Đào lại xuất hiện một người có kiếm cốt trời sinh, nhân kiếm hợp nhất? Kiếm cốt trời sinh? Tiểu tử, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy không?" Mục Dã Vương lập tức nói to. "Không cần, ta đã có sư phụ rồi!" Diêm Vô Địch kiêu ngạo nói. "Ngươi đã có sư phụ? Thanh tử kiếm trong tay người không phải phàm vật, là sư tôn mà ngươi nói tặng sao?" Mục Dã Vương thản nhiên nói. "Không sai! Tên kiếm 'Tử Thanh', lúc bái sư, ta đã lập thệ với sư tôn, lấy thanh Tử Thanh Kiếm này đánh bại các kiếm tu trong thiên hạ!" Diêm Vô Địch khẳng định nói. "Cuồng vọng, chỉ một tên phàm nhân cũng dám nói đánh bại hết các kiếm tu trong thiên hạ? Lưu Cương!" Mục Dã Vương hạ giọng nói. "Có đệ tử!" Lưu Cương mang theo vết thương lồm cồm bò dậy, khóe miệng rướm máu nói. "Hôm nay, vi sư ban cho ngươi phi kiếm 'Lưu Quang', có thể lấy đầu địch thủ ở ngoài ngàn dặm!" Mục Dã Vương trầm giọng nói. Lúc nói, Mục Dã Vương thò tay ra tóm một cái, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay. "Phi kiếm?' Lưu Cương mắt sáng lên. "Vi sư giúp ngươi luyện hóa phi kiếm, lại tỷ thí một trận!" Mục Dã Vương nói to. "Vâng!" Lưu Cương hưng phấn nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang