[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 3 : Thủ đoạn

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Trong lúc Diêm Xuyên đang quan sát mọi người, đột nhiên nghe thấy từng hồi la hét ầm ĩ từ xa vọng lại. Vài tên tướng sĩ đang áp giải một nam tử mặc quần áo hoa lệ. “Làm cái gì vậy, ta là thiếu chủ của Triệu gia, ta là Triệu Thiên Đức, đồ mắt chó mù? Thả ta ra, nếu không ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!” Triệu Thiên Đức kiêu căng chửi mắng đám tướng sĩ, mặc dù các tướng sĩ vô cùng khó chịu nhưng vẫn không thả ra, mạnh mẽ áp giải tới trước căn nhà trúc. Các tướng sĩ đằng sau thì đang mang theo thi thể của Mã cung phụng và tám lá cờ. “Ngươi tên gì, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!” Triệu Thiên Đức ngông cuồng hét lên. Diêm Xuyên nhìn dáng vẻ kiêu căng của Triệu Thiên Đức, hai mắt hơi híp lại. “Chém cửu tộc? Ai cho ngươi cái quyền đó?” Diêm Xuyên lạnh lùng nói. Đã biết rõ thân phận và địa vị của mình, Diêm Xuyên liền nhân cơ hội ngồi vào vị trí của thân thể kiếp này. Nhất tự Tịnh Kiên Vương, mặc dù Diêm Xuyên rất ngứa mắt với tước vị này, nhưng nếu cho bản thân mình sử dụng thì hắn cũng không phản đối. Địa vị ngang hàng với Yên Đế, giống như mình cũng là người đứng đầu một nước. Pháp luật, là thứ trọng yếu của một quốc gia, không được phép khinh nhờn, dù chỉ là một chút. Chém cửu tộc là tội nặng nhất trong trăm tội, chỉ có xúc phạm hoàng quyền mới có thể bị xử tội chém cửu tộc. Vả lại, chỉ riêng Đế vương mới có quyền định tội nảy. Ở nước Đại Yên, chỉ có Yên đế, hiện tại còn thêm Diêm Xuyên mới đủ tư cách hạ lệnh chém cửu tộc. Một tên thiếu chủ Triệu gia? Cho dù hắn là gia chủ của Triệu gia, cũng có tư cách tranh quyền đoạt lợi sao? Một câu nói của Diêm Xuyên lập tức thu hút ánh mắt Triệu Thiên Đức. “Hả, nghiệt chủng, Diêm Xuyên, ngươi biết ta là ai không? Tốt nhất thả ta ra ngay, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” Triệu Thiên Đức vẫn kiêu ngạo như cũ. “Vương gia, Triệu gia là gia tộc lớn của nước Đại Yên chúng ta, Triệu gia chủ lại được phong Vương khác họ, quyền cao chức trọng, thâm chí còn nắm trong tay ba phần quân đội Đại Yên chúng ta. Hơn nữa, phần lớn quân đội đóng quân cách đây không xa. Ở nước Đại Yên, tên Triệu Thiên Đức này được cũng phong hầu tước, Đức Sâm Hầu!” Thái giám trung niên lập tức giải thích. “Ha ha, ta nhớ ra rồi, chứng mất trí nhớ của ngươi còn chưa khỏi, mỗi năm lại quên đi một chút, hiện tại biết ta là ai không? Mau thả ta, nếu không đại quân của Triệu gia chúng ta sẽ san bằng nơi này!” Triệu Thiên Đức ngông cuồng nói. Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Đức, trầm giọng ngắt lời hắn: ”Đức Sâm Hầu? Thân là quan chức của Đại Yên mà dám coi thường Thiên gia, vả miệng! Hoắc Quang hành hình.” “Dạ!” Hoắc Quang đang quỳ một chân lập tức đứng đậy. Nắm tay siết chặt, Hoắc Quang đi tới phía trước. “Ngươi muốn làm gì? Kẻ nào dám đánh ta, ta chém cửu tộc nhà hắn!” Hai mắt Triệu Thiên Đức trợn trừng. “Bốp!” Một dấu tay đỏ chót liền xuất hiện ngay trên mặt Triệu Thiên Đức. “Ngươi dám đánh ta?” “Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”... Diêm Xuyên không bảo ngừng nên Hoắc Quang cứ tát liên tục, chẳng mấy chốc, mặt mũi Triệu Thiên Đức sưng vù lên, răng môi lẫn lộn, vô cùng hoảng loạn. “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Triệu Thiên Đức vội cầu xin. “Bốp!” “Bốp!”... Hoắc Quang vẫn tiếp tục tát. “Van xin ngươi, đừng đánh nữa, răng của ta gãy rồi, đừng đánh nữa!” Diêm Xuyên vẫn lạnh lùng nhìn hắn, Triệu Thiên Đức lúc trước vốn kiêu căng bị đánh đến tơi tả, muốn tránh cũng không thể tránh, lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ. “Dừng!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. Hoắc Quang lập tức dừng tay, Triệu Thiên Đức thì bụm mặt lảo đảo muốn ngã, hoảng sợ nhìn Hoắc Quang. Mãi cho đến khi vả miệng xong, hắn mới buông tay ra, nhưng mặt mũi đã sưng vù không còn nhìn rõ. Vừa hoảng sợ vừa thù hận nhìn về phía Hoắc Quang. Diêm Xuyên liếc qua bộ đồ đang đặt trên mặt đất mà mình đã lột ra từ trên người của lão đạo sĩ nọ. Ánh mắt lạnh nhạt. “Nói đi, vì sao muốn hại ta, nói hết ra!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Ta bị người nước Đại Trịnh mê hoặc, ta đã bị lừa, Vương gia tha mạng!” Lần này, Triệu Thiên Đức đã biết nghe lời, liền lập tức nói. Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Đức, cười lạnh nói: “Đến nông nỗi này rồi còn muốn gạt ta? Ta dễ bị gạt như vậy sao? Chặt một tay của hắn!” “Dạ!” Hoắc Quang liền tuân lệnh. “Đừng!” Triệu Thiên Đức hoảng sợ nói. “Phụp!” Cánh tay phải của Triệu Thiên Đức bị Hoắc Quang chặt đứt. “A…a….a!” Triệu Thiên Đức kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. “Nói!” Diêm Xuyên quát lạnh một tiếng. Giờ phút này, trong ánh mắt Triệu Thiên Đức đã không phải sự thù hận mà là kinh hoàng, tên Diêm Xuyên này chính là ma quỷ, ma quỷ! “Nói!” Hoắc Quang quát to. Triệu Thiên Đức giật nảy mình, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Những lời ta nói đều là thật, những lời...!” “Hả, ta không thích bị người khác gạt, đặc biệt là loại người như ngươi, ngươi còn vẫn còn nói dối, Hoắc Quang, cắt lưỡi hắn!” Diêm Xuyên lạnh nhạt nói. Cắt lưỡi? Con mắt Triệu Thiên Đức trợn lên, thiếu điều muốn lòi ra. Trong nội tâm liên tục nói lẩm nhẩm ‘Hắn không dám đâu, hắn không dám đâu’. Nhưng mà Hoắc Quang thèm quan tâm đến hắn sao? Một tay nắm lấy cằm Triệu Thiên Đức, tay còn lại túm lấy đầu lưỡi Triệu Thiên Đức. “Ta nói, ta nói!” Triệu Thiên Đức kinh hãi la to. Triệu Thiên Đức rất rõ ràng, Diêm Xuyên không nói chơi, nếu mình nói dối, cái mạng nhỏ sẽ mất ở nơi này. Diêm Xuyên nhẹ nhàng phất tay, Hoắc Quang cung kính đứng ở một bên. Ánh mắt Hoắc Quang sáng lên, trước đây bị đày đến nơi này bảo vệ Diêm Xuyên, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vô cùng chán nản. Nói tóm lại, bảo vệ Diêm Xuyên, tiền đồ cả đời mình liền dừng lại. Nhưng hôm nay, Diêm Xuyên lộ ra bản lĩnh khiến cho Hoắc Quang lại thấy được hy vọng. Đại trượng phu sống ở thế gian, ai không nghĩ một lần làm nên sự nghiệp? “Nói đi!” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Vâng, đoàn cung phụng của nước Đại Trịnh dẫn theo đại quân tiến vào mảnh 'Rừng cấm' này. Gia chủ quyết định thừa cơ hội này hợp tác với cung phụng của nước Đại Trịnh để giết ngài! Ta, ta chỉ là một tên dẫn đường.” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói. “Vì sao?” Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi. “Đây là quyết định của gia chủ, bởi vì ngươi là Nhất tự Tịnh Kiên Vương, ngươi là huyết thống họ Diêm!” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói. “Mang dòng máu của họ Diêm? Nói như vậy, Triệu gia các ngươi muốn mưu đồ tranh ngôi đoạt vị sao?” Diêm Xuyên thản nhiên nói. Với tâm trí của một người từng làm Đế vương, trong nháy mắt Diêm Xuyên đã đoán ra mấu chốt của vấn đề. Nếu như muốn diệt sạch huyết thống của Yên đế, dòng chính của Đại Yên chỉ còn lại mỗi mình, bây giờ phải giết mình trước, nhằm cắt đứt đường lui của Đại Yên, giá họa cho nước Đại Trịnh, càng có thể mê hoặc Yên đế. Vả lại, mình chết cũng khiến cho Yến đế mở tiệc ăn mừng, bởi vì thân phận mình quá đặc biệt. “Mưu đồ tranh ngôi đoạt vị?” Cả đám tướng sĩ liền kinh hãi. "Triệu gia lòng lang dạ thú!" ... ... “Không, không, không có...!” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói. Diêm Xuyên đương nhiên sẽ không thèm nghe Triệu Thiên Đức phân bua, mà tiếp tục hỏi: “Đoàn cung phụng của nước Đại Trịnh? Vì sao lại xuất hiện tại chỗ của ta?” “Ta, ta cũng không biết!” Triệu Thiên Đức lắc đầu nói. “Hử?” Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống. “Ta, ta thật sự không biết. Có điều, ta nghe nói, sau đó không lâu, cung phụng của nước Đại Yên chúng ta cũng đã đuổi tới đây rồi, không chỉ có các cung phụng, thậm chí, thậm chí nghe nói người trong Tiên môn cũng có thể sẽ tới đây. Những chuyện khác ta thật sự không biết!” Triệu Thiên Đức vội vã nói ra tất cả. Diêm Xuyên liếc nhìn Triệu Thiên Đức, trầm ngâm một lúc, tiếp thu những tin tức này. “Diêm, Vương gia, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin Vương gia bỏ qua cho ta được không!” Triệu Thiên Đức liền van xin. "Vương gia, người này xử trí như thế nào?" Hoắc Quang cung kính nói. Nhìn Triệu Thiên Đức, Diêm Xuyên lạnh lùng nói: “Coi thường thiên uy, thông đồng với địch phản quốc, ám sát bản Vương, tội không thể tha, xét thấy hắn cũng biết phối hợp, giữ toàn thây, ban được chết!” Ban được chết! Ba chữ này, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang khiến Triệu Thiên Đức choáng váng. Nguyên bản hắn còn tham sống sợ chết định cúi đầu xuống nước, đợi đến khi được tự do sẽ dẫn đại quân của Triệu gia tiêu diệt cả dòng họ Diêm, trả lại gấp trăm lần mối nhục ngày hôm nay. Nào ai có ngờ, Diêm Xuyên tàn nhẫn như vậy? “Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là thiếu chủ của Triệu gia, giết ta rồi, Triệu gia sẽ tạo phản, gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” “Ngươi không được giết ta, ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, cực kỳ nhiều!” Triệu Thiên Đức nói năng lung tung. Diêm Xuyên không thèm quan tâm, chỉ nhìn sang Hoắc Quang. “Dạ!” Hoắc Quang lập tức tuân lệnh. “Phập!” Trong chớp mắt, trường thương đã xuyên qua yết hầu Triệu Thiên Đức. “Hự hự!” Triệu Thiên Đức trợn trừng hai mắt, không thể tưởng tượng nổi kêu lên hai tiếng, ngã xuống đất mà chết. Toàn quân xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người không ai dám ngẩng cao đầu, nhưng trong lòng như có từng cơn sóng lớn cuồn cuộn kéo tới. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy thủ đoạn của Diêm Xuyên, ngoan độc đến cực điểm. Mà những tên tù binh Hắc giáp, tên nào tên nấy đều run bần bật. “Vương gia, Triệu Thiên Đức đã chết!” Hoắc Quang cung kính bẩm báo. Liếc thi thể của Triệu Thiên Đức, Diêm Xuyên thản nhiên nói: “Đem cỗ thi thể này, mang đến triều đô, giao cho Yến đế!” “Dạ!” Hoắc Quang cung kính nói. Mang thi thể đến triều đô? Mọi người không hiểu Diêm Xuyên có mục đích gì, đây không phải là làm chuyện thừa sao? Nhưng cũng chẳng có ai dám hỏi lại. “Những người bị tử thương hôm nay có được trợ cấp không?” Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang. “Có, gia đình của người chết trận được nhận ba trăm lượng bạc trắng!” Hoắc Quang nói. Nhìn những thi thể này, Diêm Xuyên lắc đầu nói: “Những người này chết vì bảo vệ ta, tăng trợ cấp cho mỗi gia đình gấp năm lần!” “Hả!” Mọi người sửng sốt ngẩng đầu lên, trong lòng trở lên nóng bóng. “Vâng!” Hoắc Quang hô thật to. Hoắc Quang hô to là vì tiễn đưa các huynh đệ đã chết trận, vì cảm động do Diêm Xuyên khao quân. “Thu dọn xung quanh, tống giam rồi làm thủ tục tra hỏi quân Hắc giáp nơi ở của cung phụng Đại Trịnh!” Diêm Xuyên nói. “Tuân lệnh!” Hoắc Quang cung kính đáp. “Về phần tên cung phụng Đại Trịnh đã chết này, trước tiên lục soát thi thể hắn, sau đó đợi ta đi ra xử trí!” Diêm Xuyên nói. “Dạ!” “Đứng dậy đi!” Diêm Xuyên nói với các tướng sĩ đang quỳ dưới đất. “Tạ ơn Vương gia!” Các tướng sĩ đều đứng dậy. Diêm Xuyên cũng quay đầu đi về phía căn nhà trúc. Chuyện còn lại giao cho Hoắc Quang. “Vương gia!” Thái giám trung niên lập tức chỉ huy tạp dịch mang mấy chậu nước trong tới, để Diêm Xuyên rửa sạch vết máu trên tay. Sau khi rửa sạch tay, Diêm Xuyên liền căn dặn: “Ta nghỉ ngơi một lát, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy!” “Dạ!” Thái giám trung niên cung kính nói. Diêm Xuyên quay lại căn nhà trúc, khép cửa phòng. Mà thái giám trung niên lại tự mình canh giữ bên ngoài, quan sát Hoắc Quang chỉ huy các tướng sĩ cấp tốc dọn sạch bốn phía. Thái giám trung niên cảm thán nói: “Lão Hoàng gia, cuối cùng Vương gia đã trưởng thành rồi! Ngài trên trời linh thiêng, đã có thể yên nghỉ rồi!” Bên trong căn nhà trúc. Diêm Xuyên khoanh chân ngồi trên giường, nhẹ nhàng điều tức, cảm thụ thân thể của mình. Một lúc sau, sắc mặt Diêm Xuyên mới từ từ hồng hào trở lại. Hai mắt mở ra, duỗi hai tay ra, sau đó quan sát thì thấy lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng vàng. “Lực cảnh tầng thứ ba? Vẫn còn quá yếu, sức mạnh mới chỉ bằng chín con trâu? Xem ra, muốn lấy lại thực lực kiếp trước, vẫn còn rất lâu!” Diêm Xuyên hơi cảm thán nói. Nói xong, Diêm Xuyên híp mắt: "Chân Hùng, chắc hẳn ngươi đã bước vào Tiên Nhân cảnh nhờ thanh Tiên kiếm đó? Đợi khi khôi phục thời kỳ đỉnh cao, trẫm nhất định sẽ tìm ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải xây dựng một vương triều hùng mạnh hơn cả kiếp trước, đánh tan thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Sau đó mổ bụng ngươi, moi tim gan ngươi!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang