[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 29 : Gieo Gió Gặt Bão

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Mãnh Hổ Hạ Sơn, oai hùm dữ dội! Theo bước chân của đại quân ba ngàn người, tinh lực ngưng tụ thành mãnh hổ mạnh mẽ đang chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt như hung thần của nó nhìn chằm chằm vào Đinh Ngũ Cốc. “Sức mạnh của quân trận này có thể phát huy được hiệu quả như vậy. Xem ra chúng ta không cần lo lắng đến an nguy của Diêm công tử nữa rồi!” Thanh Long thở nhẹ một hơi nói. Đang đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời nói của Thanh Long, cặp lông mày Dương Chí Cửu bỗng nhíu lại. Dù sao Đinh Ngũ Cốc cũng có tu vi Tinh cảnh, ba ngàn tướng sĩ có thể phát huy sức mạnh Tinh cảnh, Đinh Ngũ Cốc chưa hẳn có thể đánh dễ dàng. Nhưng Dương Chí Cửu vẫn không quá lo lắng, dù sao Đinh Ngũ Cốc vẫn còn hậu thủ của riêng mình. Động rắn! Một động rắn vô cùng lớn. Lúc này đại quân ba ngàn người đang chầm chậm đi trên bãi cỏ, bức tường khí bao trùm lấy động rắn. Cả Đinh Ngũ Cốc, Diêm Xuyên cùng đại quân ba ngàn người tất cả đều đang đứng ở phía trên động rắn, nhưng dường như đám người bọn họ vẫn chưa hay biết gì, vẫn cứ như cũ đối chọi lẫn nhau. “Phàm cẩu cũng có thể bố trí trận pháp ư? Giỏi lắm, nhưng trước sau gì các ngươi vẫn phải chết!” Đinh Ngũ Cốc cười gian tà. “Nếu nói về tàn nhẫn độc ác thì ngươi cũng là một nhân tài. Đáng tiếc ngươi giết tướng sĩ của ta, thù này đã định, ta không có lý do tha cho ngươi!” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Tha ta? Hừ, trận pháp này của các ngươi, chỉ một mình ta cũng phá vỡ được. Chỉ bằng bọn ngươi mà cũng muốn đối phó với ta sao? Phàm cẩu vẫn mãi là con chó của phàm trần, các ngươi không thể làm rụng được một sợi lông của ta! Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói. “Một sợi lông? Chẳng phải ngươi đã bị chột rồi sao?” Diêm Xuyên cười. “Hừ!” Đinh Ngũ Cốc liền tức giận hừ lạnh. Lúc này, hắn liền lấy ra một quả cầu màu đen, đồng thời trong miệng hắn phát ra những câu thần chú cổ quái, quả cầu đen trong tay liền rung rung. Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc chăm chú nhìn rồi vươn tay đẩy quả cầu đen ra ngoài. “Bùm!” Quả cầu đen ầm ầm nổ tung, hóa thành một màn hắc vụ dày ba mươi trượng. Trong màn sương mù dày đặc, tựa như có vô số đầu lâu cuồn cuộn bốc lên. Bên trong đầu lâu lóe lên một tia sáng xanh yếu ớt, những đầu lâu lại phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. “A a a a a!” “Ô ô ô ô!” “Khặc khặc khặc khặc!” ... … … “Vạn quỷ nghe ta hiệu lệnh, ăn ăn ăn!” Tay Đinh Ngũ Cốc bắt ấn quyết chi phối vạn quỷ hắc vụ. Vạn quỷ hắc vụ từ trên trời giáng xuống, hướng về phía ba ngàn quân chộp đến. “Ầm!” Vạn quỷ hắc vụ cùng Huyết Sát Mãnh Hổ ầm ầm va chạm. Huyết sát tựa như một loại thuốc bổ tốt đối với vạn quỷ, những đầu lâu bị kích thích điên cuồng cắn nuốt. “A a a a!” ... … Ba ngàn tướng sĩ nhìn thấy vạn quỷ đang cắn nuốt mãnh hổ, tình cảnh hết sức bi thương, tựa hồ ngay sau đó chính mình cũng sẽ bị giống như vậy. Nếu không phải đã đi theo Diêm Xuyên một thời gian, ba ngàn tướng sĩ đã sớm bị hù dọa đến choáng váng rồi. Mặc dù hiểu biết nhiều như vậy, cũng vẫn có vài chục người sinh lòng khiếp sợ. Vì trong lòng sợ hãi nên Mãnh Hổ Quân Trận lập tức có sơ hở. “Ác quỷ nho nhỏ thì sợ gì chứ? Biến trận, Hổ Khu Chấn!” Diêm Xuyên quát lớn. Thanh âm tràn ngập mệnh lệnh không thể làm trái. Tất cả mọi người nghe xong liền sinh ra một cổ kiên định, tướng sĩ trước đó khiếp sợ cũng lập tức bình tĩnh trở lại. Cấp tốc di chuyển, quân trận liền biến đổi, tinh lực rót vào trường thương, đâm thẳng lên trời. “Rống!” Ba ngàn tướng sĩ cùng rống to, tựa như Huyết Sát Mãnh Hổ rống to vậy. Huyết Sát Mãnh Hổ rống to hết sức thì thân hình của nó cũng mãnh liệt rung động, nhất thời làm tan đi một ít sương mù đen ở bốn phía, kể cả đầu lâu đang chằm chằm gặm nuốt Mãnh Hổ cũng bị chấn động, bay tứ tán. “Ầm!” Vạn quỷ bằng sương dày bị bắn ra. Quân trận lại lần nữa ngăn chặn công kích. Lòng tin của ba ngàn tướng sĩ lập tức tăng lên nhiều. Tu vi ba ngàn tướng sĩ tuy không sánh bằng tu giả Tinh cảnh, nhưng bọn hắn giết người chưa hẳn không bằng tu giả Tinh cảnh, huyết sát trong người thúc động Mãnh Hổ tạo ra hung tính khát máu. Ánh mắt của Mãnh Hổ nhìn về đầu lâu ở bốn phía vô cùng hung ác bạo tàn. “Thông Âm Quỷ Vụ? Pháp khí thấp nhất trong tu phong thủy. Quả nhiên rất xứng với phong thủy sư kém cỏi nhất!” Diêm Xuyên hướng về phía xa xa khinh thường nói. “Ngươi nói ai là phong thủy sư kém cỏi nhất?” Đinh Ngũ Cốc thấy được vạn quỷ bằng sương mù không có tác dụng gì đã rất tức giận, lại nghe được lời nói mỉa mai của Diêm Xuyên thì càng xấu hổ và giận dữ hơn. “Ngay cả phàm nhân cũng không làm gì được, ngươi nói xem ai là phong thủy sư kém cỏi nhất?” Diêm Xuyên tiếp tục nói khích. “Ngươi…!” “Phong thủy sư như ngươi thật là làm mất mặt những người tu phong thủy. Ta nghĩ ngươi nên tự trói hai tay mà quỳ xuống đất chịu chết đi!” “Đồ khốn!” Đinh Ngũ Cốc tức giận. Mắt thấy Đinh Ngũ Cốc có vẻ mất lý trí, ánh mắt Diêm Xuyên càng sáng ngời, điều mà Diêm Xuyên muốn chính là cái này.Một khi đánh mất lý trí thì rất dễ phạm sai lầm. Đinh Ngũ Cốc xông thẳng đến, ấn quyết trong tay hắn biến ảo. Vạn quỷ bằng sương mù bỗng nhiên vờn quanh hắn rồi bao phủ toàn bộ thân thể. Người và sương mù hợp nhất! Lúc người và sương mù hợp nhất, sương mù ầm ầm tăng lên hơn gấp ba lần. “Diêm Xuyên, chết cho ta!" Trong màn sương mù dày đặc truyền ra tiếng thét giận dữ của Đinh Ngũ Cốc. Bỗng nhiên, một cái trảo khô lâu trắng hếu có đường kính một trượng từ trong màn sương dày đặc đánh về phía Diêm Xuyên. Bốn phía đều có bàn tay khô lâu cùng vô cùng nhiều đầu lâu vây quanh, quỷ khí ngút trời, uy lực to lớn. “Mãnh Hổ Tụ Khí!” Diêm Xuyên quát lớn. “Rõ!” Ba ngàn tướng sĩ đồng loạt hô to một tiếng. Thân hình bọn hắn khẽ nhúc nhích, mượn sự trợ giúp của quân trận, đem tinh lực nhập vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Nhìn từ bên ngoài, tựa như mãnh hổ khổng lồ bằng máu đột nhiên nhảy vào trong cơ thể Diêm Xuyên. “Thiên Long Lực!” Diêm Xuyên đánh ra một quyền. “Rống!” Sức mạnh của tinh lực do ba ngàn tướng sĩ tụ lại, dưới sự dẫn dắt của Diêm Xuyên liền hóa thành một nắm đấm màu máu to cỡ hai trượng, hung hăng đánh vào trảo khô lâu. “Ầm………………!” Trảo quyền chạm nhau, lực trùng kích cực lớn, sương mù đen của Đinh Ngũ Cốc dần dần tản ra. “Thịch thịch thịch thịch!” Âm thanh giẫm trên mặt đất liên tục vang lên. Lúc màn sương mù đen bị xua tan, thân hình Đinh Ngũ Cốc bị mất kiểm soát liên tục lùi về phía sau. “Thịch!” Gần như lùi lại hơn hai mươi trượng thì thân hình hắn mới đứng vững trở lại. Nhưng mà giờ phút này, khóe miệng Đinh Ngũ Cốc lại tràn ra máu tươi, quần áo bị rách một mảng lớn. Vẻ mặt của hắn không tưởng tượng nổi nhìn về phía Diêm Xuyên ở cách đó không xa. Sắc mặt Diêm Xuyên trắng nhợt, nhưng ý chí chiến đấu trong mắt lại càng tăng cao. Lúc trước vung quyền bằng cánh tay phải, lúc này tay áo đã bị chấn nát lộ ra cánh tay vô cùng tráng kiện. Mà ở cách đó không xa, Dương Chí Cửu lại đang ngạc nhiên nhìn một màn này. “Không thể nào, Diêm Xuyên chỉ là Lực cảnh sao có thể đánh lui Đinh Ngũ Cốc được?” Dương Chí Cửu trừng mắt không tin nổi. “Diêm công tử mượn sức mạnh tinh lực của ba ngàn tướng sĩ, đánh ra một quyền kia, là đã có lực lượng của Tinh cảnh rồi!” Thanh Long hưng phấn nói. “Quân trận? Trận pháp này còn có thể sử dụng được như vậy sao?” Mặc Vũ Hề như có điều suy nghĩ. “Diêm công tử thắng chắc rồi!” Bạch Hổ cũng phấn khởi nói. “Chưa chắc!” Sát ý trong mắt Dương Chí Cửu chợt hiện. Bên kia, Đinh Ngũ Cốc đang chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, vẻ mặt hết sức âm tàn: “Chẳng qua là như vậy mà thôi!” “A, đừng nên giả vờ làm gì, một quyền của ta chắc chắn đã làm tổn thương nội phủ của ngươi. Càng miễn cưỡng chống đỡ chỉ làm cho thương thế nặng thêm!” Diêm Xuyên khinh thường nói. “Hự!” Đinh Ngũ Cốc cũng không cố kìm nén nữa mà phun ra một ngụm máu đen. Sắc mặt lập tức xám như tro, thân hình hơi lắc lư. “Ngươi chỉ là Lực cảnh, vì sao ngươi có thể...?” Đinh Ngũ Cốc không cam lòng nói. “Ngươi tốt nhất không nên biết, lẽ ra ngươi không nên trêu chọc ta!” “Cung thủ!” Diêm Xuyên hô to. “Kẹt kẹt kẹt...!” Đám tướng sĩ nhanh chóng kéo căng cung tiễn, hướng về phía Đinh Ngũ Cốc đang bị trọng thương. “Khặc khặc khặc khặc!” Đinh Ngũ Cốc vừa phun ra một ngụm máu đen vừa hung ác cười. “Trêu chọc ngươi? Ta giết hai thuộc hạ của ngươi thì đã làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là con chó của phàm trần mà thôi, ta muốn giết thì cứ giết. Chết trong tay ta đó là vinh hạnh của các ngươi, ngươi tưởng rằng ngươi thắng à? Hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ có thể sống sót, tiếp đại lễ của ta đi!” Đinh Ngũ Cốc căm hận nói. “Bắn tên!” “Ầm!” Đinh Ngũ Cốc lại tiếp tục đập vỡ một quả cầu đen, đại lượng khí đen vây quanh hắn. “Véo! Véo! Véo!...” Vũ tiến vẫn giống như ngày trước, lại lần nữa phóng thẳng vào màn khí đen đang bao bọc quanh Đinh Ngũ Cốc, làm khí đen lay động không dứt, nhưng không cách nào tổn thương đến Đinh Ngũ Côc. Ở trong màn khí đen, khuôn mặt Đinh Ngũ Cốc hiện lên một nụ cười lạnh, vỗ một chưởng lên mặt đất. “Ầm!” Âm thanh như băng vỡ truyền đến! Mặt đất tại chiến trường đột nhiên lắc lư một hồi. Đinh Ngũ Cốc kiên cường chống đỡ, sau đó giẫm chân bỏ chạy về phía xa xa. Cảm thấy dưới chân một hồi đông đưa, cả ba ngàn tướng sĩ liền dừng lại xem xét. “Không cần quan tâm đến những việc đó, bắn tên!” Diêm Xuyên quát. “Rõ!” Ba ngàn tướng sĩ tuân lệnh. “ Véo! Véo! Véo!...” Lại một loạt tên được bắn ra. Đinh Ngũ Cốc đang trọng thương, mặc dù có khí đen bảo vệ nhưng xung lực của mũi tên lại làm cho thân hình Đinh Ngũ Cốc lệch đi một đoạn, ầm ầm đâm vào một tảng đá lớn. “Hả?” Đinh Ngũ Cốc biến sắc. “Tiếp tục bắn tên!” Diêm Xuyên lại quát lên lần nữa. “Véo! Véo!...” Trong phút chốc tên lại được bắn ra, hung hăng nhắm thẳng vào màn khí đen đang bao bọc lấy Đinh Ngũ Cốc, đem Đinh Ngũ Cốc giống như bị đóng đinh chặt vào trên tảng đá lớn nọ. “Dừng tay!” Đinh Ngũ Cốc hét lên. Nhưng Diêm Xuyên đâu có thèm nghe hắn nói gì chứ. “Roạt! Roạt! Roạt!” Bốn phía trên mặt đất đột nhiên tuôn ra vô cùng nhiều rắn độc. Những con rắn độc có màu sắc khác nhau, hơn nữa lại vô cùng đẹp đẽ, hiển nhiên là độc tính cũng vô cùng mãnh liệt. “Rắn?” “Rắn?” Có một số tướng sĩ kinh ngạc nói. “Tiếp tục bắn!” Diêm Xuyên quát. “Rõ!” Chúng tướng sĩ lại tiếp tục bắn tên, từng mũi tên không ngừng cắm thẳng vào màn khí đen đang bao bọc lấy Đinh Ngũ Cốc để ngăn cản sự di chuyển của hắn. “Đừng, đừng, mau dừng tay!” Đinh Ngũ Cốc lo âu hét lên. Bởi vì giờ phút này đã có hơn một ngàn con rắn đang vây về phía hắn. Mặc dù có một số chết bị tên bắn chết nhưng vẫn còn vô vàn rắn độc luồn qua các khe hở của những mũi tên mà bò đến. “Khè khè khè khè!” Bốn phía đều là âm thanh do rắn độc phát ra, âm thanh âm u lạnh lẽo này xuyên qua màn khí đen, xông thẳng đến Đinh Ngũ Cốc. “Không thể nào, vì sao chỗ của ngươi lại không có rắn độc?” Đinh Ngũ Cốc không thể tin được mà nhìn phía dưới chân Diêm Xuyên và ba ngàn tướng sĩ. Theo đạo lý, Diêm Xuyên và ba ngàn tướng sĩ cũng đang đứng trong phạm vi của ổ rắn. Đinh Ngũ Cốc đánh vỡ tường khí trên mặt đất thì rắn độc phải rải rác ở bốn phía mới đúng, nhưng bây giờ rắn độc ở bốn phía Đinh Ngũ Cốc càng lúc càng nhiều mà quanh chỗ Diêm Xuyên lại không có một con nào. “Việc này, việc này không thể, không thể được!” Bên ngoài, Dương Chí Cửu cũng kinh ngạc nói. Chính hắn bố trí bức tường khí cho nên hắn rất rõ ràng. Nhưng mà rắn đâu? Dưới chân Diêm Xuyên phải có rắn độc mới đúng chứ? “Rắn? Úi chà!” Diêm Xuyên khinh thường cười nói. Công pháp Thiên Long Lực mà hắn đang luyện chính là từ kiếp trước sáng tạo ra, tự nhiên có ẩn chứa cái uy của Thiên Long. Rắn lúc thấy được Xà Vương cũng phải sợ hãi bỏ chạy huống chi là uy lực của Thiên Long? Tại lúc phát hiện được sự khác thường ở dưới chân, Diêm Xuyên đã phát ra Long uy. Long uy vừa xuất ra, cả đám rắn độc dưới tường khí lập tức nhao nhao chạy về phía Đinh Ngũ Cốc. Bởi vậy, xung quanh Diêm Xuyên mới không có một con rắn độc nào, mà lúc này Đinh Ngũ Cốc đối mặt với rắn độc càng lúc càng nhiều. “Xì!” Một con rắn màu xanh nhỏ bỗng nhiên phá tan khí đen rồi quấy lấy cánh tay Đinh Ngũ Cốc. “Phập!” Con rắn cắn xuống. “A!” Đinh Ngũ Cốc hét thảm một tiếng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang