[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 27 : Tổ Chức Lại Quân Đoàn

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Thánh nữ, ngươi không sao chứ?" Thanh Long vội vàng hỏi. Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi!" “Rõ!” Thanh Long Bạch Hổ đồng thanh đáp. “Ngươi cũng ra ngoài trước đi!” Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn. “Dạ!” Lưu Cẩn cung kính rời khỏi lều. Bên trong lều lớn, nháy mắt chỉ còn lại Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề ngồi dậy, nhìn về phía Diêm Xuyên, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp. Không biết nói như thế nào. "Mộng Yểm đã trừ, ngươi đã yên lòng rồi chứ?” Diêm Xuyên khẽ nói. Thở sâu một hơi, trên khuôn mặt Mặc Vũ Hề khẽ nở nụ cười: "Đa tạ Diêm công tử!" Mặc Vũ Hề liên tục hít sâu mấy hơi. “Lồng giam này coi như đã bị phá, không cần lo lắng về bọn người Đinh Ngũ Cốc, nội trận không phải dễ phá như vậy chỉ cần chúng ta ra khỏi lồng giam này là có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất của phong thủy trận”. Diêm Xuyên phân tích. “Đi thẳng đến chỗ sâu nhất?” Mặc Vũ Hề giật mình hỏi. "Không sai, lồng giam phong thuỷ này tuy ngoài mặt là không có lối thoát, nhưng thật ra cũng là con đường ngắn nhất. Muốn phá vỡ nó không hề dễ, chỉ khi nào hóa giải được mới có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất của trận đồ, là phúc hay họa chẳng ai biết trước được.” Diêm Xuyên cười nói. "Ngươi hiểu biết thật nhiều!” Mặc Vũ Hề thán phục nói. Có lẽ tình yêu trong cảnh mộng quá khắc cốt ghi tâm, cho nên giờ phút này trong ánh mắt Mặc Vũ Hề, vô ý lộ ra một tia tình cảm mỏng manh mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không nhận ra. Tơ tình rất nhạt! Hai người đều không phát giác. Diêm Xuyên lẳng lặng nhìn Mặc Vũ Hề một lúc rồi nhẹ nhàng đứng dậy: "Có ta ở đây, ta nhất định sẽ giúp ngươi lấy được Vạn Diệu Yêu Liên!" Nói xong, Diêm Xuyên chậm rãi đi ra khỏi lều vải. Kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Diêm Xuyên, câu nói 'Có ta ở đây' vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu Mặc Vũ Hề. Tuy rằng vẻn vẹn chỉ có bốn chữ, nhưng sao lại làm ấm lòng người đến thế! Nhìn Diêm Xuyên rời đi, Mặc Vũ Hề nhất thời có chút nghẹn ngào. Đợi Diêm Xuyên đi khỏi, Mặc Vũ Hề mới không ngừng hít sâu lại lần nữa, bỏ qua sự thật bị quấy nhiễu của cảnh mộng mà đối diện với hiện thực. Diêm Xuyên ra khỏi lều, bên ngoài ba nghìn tướng sĩ đang tề tụ chờ lệnh. "Vương gia!" Hoắc Quang cung kính nói. "Vương gia, bốn phương xuất hiện tám cửa lớn, lồng giam này sắp bị phá rồi?” Lưu Cẩn kích động nói. "Thanh Long, Bạch Hổ cùng đã đi điều tra tám cửa lớn kia rồi!" Hoắc Quang đứng một bên nói. Diêm Xuyên nhìn quanh một vòng, quả nhiên, trên các vách tường ở đây xuất hiện tám cánh cửa lớn, Thanh Long, Bạch Hổ cùng vào bên trong thăm dò. "Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía Lưu Cẩn. "Hai tháng! Rất may là trước khi ngủ Vương gia đã dùng vài hạt Tích Cốc đan”. Lưu Cẩn đáp. "Hai tháng? Vậy trong thời gian qua các ngươi ăn cái gì?" Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi. "Lần trước Thanh Long cấp cho chúng ta yêu lộc Khí cảnh đỉnh phong, giúp chúng ta trụ được một thời gian. Sau đó, Thanh Long Bạch Hổ lại lấy ra ba con yêu thú, tuy rằng không thể so sánh với yêu lộc nhưng chúng cũng là yêu thú Khí cảnh. Chúng ta cầm cự được mấy ngày hôm nay ít nhiều gì cũng là nhờ bọn họ!" Hoắc Quang hưng phấn nói. “À? Thì ra là thế, vậy tu vi của các ngươi đều có tiến bộ không?" Mắt Diêm Xuyên hơi sáng lên. “Vâng! Thuộc hạ Lực cảnh tầng thứ chín, có mười tên tiểu tướng đạt tới Lực cảnh tầng thứ tám, còn lại, toàn bộ Lực cảnh tầng thứ bảy! Cả nước Đại Yến, Hộ Quân doanh của chúng ta chắc chắn là đệ nhất." Hoắc Quang hưng phấn nói Cách đó không xa, ba nghìn tướng sĩ ánh mắt đều sáng ngời lộ vẻ sùng bái. Giờ phút này ai cũng xúc động khó có thể nói nên lời. “Tốt, ta rất vui mừng!" Diêm Xuyên hài lòng nói. "Nhưng mà, Lực cảnh tầng thứ bảy đến tầng thứ chín đã đủ rồi sao?Ta thấy còn kém lắm, phía trên đó còn có Tinh cảnh, Khí cảnh, Thần cảnh! Vậy có muốn đi theo ta bước lên địa bàn của tiên nhân hay không?” Diêm Xuyên nhìn về phía Ngân giáp quân. Địa bàn của tiên nhân? "Muốn!" Ba nghìn tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào nói. “Tốt, nhớ kỹ lời nói của các ngươi lúc này, ta muốn tổ chức lại Hộ Quân doanh!" Diêm Xuyên trầm giọng nói. "Cải chính 'Hộ quân doanh' thành ‘Quân đoàn thứ nhất ', phong Hoắc Quang làm Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất! Cứ năm người có một Ngũ trưởng, mười người có một Thập trưởng, trăm người có một Bách trưởng, ngàn người có một Thiên trưởng, tùy Hoắc Quang chọn lựa mà tổ chức lại quân đoàn." Diêm Xuyên hạ lệnh. “Rõ!" Ba nghìn tướng sĩ hưởng ứng vang dội. Cải biến quân chế, tất nhiên làm cho địa vị nhiều tướng lĩnh trong quân thay đổi, lòng quân dao động. Nhưng giờ phút này, lại không có một ai phản đối, tất cả đều hò hét đáp ứng. Hoắc Quang tổ chức lại quân đoàn thứ nhất, bên cạnh Diêm Xuyên, Lưu Cẩn bày ra một cái bàn, bày ra bức hoạ cuộn tròn, từ trong Không Gian Họa Quyển lấy ra vài mâm thức ăn ngon. "Vương gia, đây đều là thịt yêu thú mấy ngày nay lưu lại để cho Vương gia dùng. Vương gia hai tháng rồi chưa ăn uống gì, mời người đến ăn!” Lưu Cẩn cung kính nói "Ừ!" Diêm Xuyên gật gật đầu. Mặc dù có Ích Cốc Đan duy trì trong hai tháng, nhưng Ích Cốc Đan như thế nào có thể so sánh với thịt được? Diêm Xuyên vừa ăn thịt vừa chờ Hoắc Quang tổ chức lại quân đoàn thứ nhất. Giờ phút này, Mặc Vũ Hề cũng hồi phục lại tâm tình, từ trong lều đi ra. Nhìn về phía Diêm Xuyên đang ăn uống, tuy thần thái vẫn bình thường, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại như cũ có phần phức tạp. "Thánh nữ, bốn phía xuất hiện tám cửa vào, có phải Thánh nữ và Diêm công tử đã tiêu diệt Mộng Yểm rồi phải không?" Thanh Long chạy tới hỏi. "Ừ!" Mặc Vũ Hề gật đầu. “Vậy, nên vào cửa nào?” Bạch Hổ hỏi. Mặc Vũ Hề đi đến trước mặt Diêm Xuyên. "Diêm công tử?" Mặc Vũ Hề mong được giúp đỡ nói. Diêm Xuyên dừng lại một chút rồi nói: "Đã qua hai tháng rồi, không cần gấp, đợi thêm chốc lát cũng chẳng sao, Mặc cô nương cũng cần phải ăn một chút gì đi chứ? Ăn xong chúng ta lên đường!” "Không cần, chúng ta cùng đợi Diêm công tử!" Mặc Vũ Hề lắc đầu. Tựa như sợ cùng Diêm Xuyên ngồi ăn chung bàn. Ăn thịt yêu thú Khí cảnh đỉnh phong, Diêm Xuyên không có chút nào kiềm chế, vẫn cứ liên tục ăn. Đứng ở bên cạnh, Lưu Cẩn lúc đầu còn mang vẻ mặt lãnh đạm, nhưng dần dần lộ ra vẻ mặt lo lắng. "Ừm, Vương gia, Hoắc Quang Lực cảnh tầng chín cũng không dám ăn nhiều như vậy đấu!" Lưu Cẩn lo lắng nói. “Không sao!” Diêm Xuyên lắc đầu. Diêm Xuyên cảm thấy trong bụng đang có một luồng sinh lực vô cùng sung mãn đang tan ra. Hàng loạt Tinh Nguyên tràn ngập trong cơ thể. Nếu là một người Lực cảnh bảy tầng khác, sớm đã chống đỡ không nổi mà thất khiếu chảy máu rồi. Nhưng với ý chí của Diêm Xuyên đã áp chế rất tốt luồng nguyên khí này, không ngừng dẫn vào, không ngừng hấp thu. "Ken két ken két ken két!" Trong cơ thể Diêm Xuyên Diêm Xuyên phát ra từng đợt âm thanh xương cốt va chạm. "Oanh!" Một tiếng vang thật lớn, toàn thân Diêm Xuyên tỏa ra kim quang, một luồng gió nhẹ từ trong cơ thể Diêm Xuyên tỏa ra. "Chúc mừng Diêm công tử đạt tới Lực cảnh tầng tám!" Thanh Long cổ quái nói. Đây là lần đầu tiên Thanh Long nhìn thấy có người đột phá trong lúc ăn cơm. Này? Ăn cơm cũng có thể đột phá? Đương nhiên, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng đám người Thanh Long cũng có thể lý giải, ý chí lớn mạnh như vậy, tĩnh tâm điều tức đột phá chẳng qua là dệt hoa trên gấm mà thôi. Ăn hết thịt xong, Diêm Xuyên há mồm thở ra một hơi trọc khí. Buông đũa, nhìn Hoắc Quang cách đó không xa. "Vương gia, quân đoàn thứ nhất đã tổ chức lại xong!" Hoắc Quang trịnh trọng nói. “Tốt, chuẩn bị xuất phát!" Diêm Xuyên gật đầu. "Rõ!" "Diêm công tử, chúng ta nên vào cửa nào trong tám cửa kia?” Thanh Long hỏi. "Không cần đi vào cửa nào cả, Mộng Yểm đã chết, lồng giam này đã không còn được lực lượng của Long mạch duy trì, trực tiếp phá hủy là được rồi!” Diêm Xuyên cười nói. "Ách?" Thanh Long hơi ngạc nhiên. "Cứ thế mà làm đi!" Mặc Vũ Hề ra lệnh. "Rõ!" Thanh Long gật đầu. Thanh Long hướng về bức tường dùng tay đánh ra một chưởng. Một chưởng tung ra, chưởng ấn màu xanh ầm ầm đánh ra. Hung hăng đâm vào vách tường. "Ầm!" Một tiếng nổ vang trời, mặt đất dưới chân nơi mọi người đứng rung chuyển mãnh liệt. Chỗ bị đánh một chưởng kia, đá vụn bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía. Mặc dù mờ mịt, nhưng là mơ hồ nhìn thấy một ít hoa cỏ cây cối. "Thật sự bị phá vỡ rồi?" Bạch Hổ trên mặt vui vẻ. "Ầm!" "Ầm!" Bạch Hổ cũng hướng về bốn phía đánh ầm ầm, từng trận trùng kích, nhất thời phá huỷ vách tường ở bốn phía, mất điểm tựa nóc nhà phía trên buộc phải sụp xuống nhưng rơi chưa được một nửa thì đã dần biến mất. Đại sảnh trước kia cùng tất cả gạch đá đều biến mất như chưa từng xuất hiện. "Điều này, như thế nào lại biến mất rồi?" Bạch Hổ kinh ngạc nói. “Phong thủy trận, như thực như ảo, lúc hữu dụng liền là chân thật, lúc vô dụng chính là giả tạo!” Diêm Xuyên giải thích. "Ách, đạo phong thuỷ, thật đúng là cổ quái!" Bạch Hổ lắc đầu. Mọi người cùng nhìn xung quanh, khắp nơi giống như một mảnh núi rừng, nhưng mà, bốn phía của núi rừng, sương mù dày đặc. Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy được ngoài trăm trượng. Xa nữa liền thấy không rõ. "Diêm công tử, nơi này là chỗ nào vậy?" Mặc Vũ Hề hỏi. "Tới rồi, đây là chỗ sâu nhất của phong thuỷ trận, một thế giới như hư như thực, 'Vạn Diệu Yêu Liên' mà ngươi nói hẳn là phong ấn tại nơi nào đó ở trong này, tìm thử xem!” Diêm Xuyên nhẹ giọng nói. "Ừm!" Mặc Vũ Hề cũng nhẹ giọng gật đầu. Thanh Long, Bạch Hổ cổ quái nhìn Mặc Vũ Hề, từ lúc nào Thánh nữ lại có dáng vẻ tiểu nữ nhân này nhỉ? Dường như phát hiện mình có điều dị thường, sắc mặt Mặc Vũ Hề liền nghiêm lại nói: "Thanh Long, Bạch Hổ, bắt đầu tìm kiếm bốn phía!" "Tuân lệnh!" ------------------------------------ Trong rừng sương mù dày đặc, nhóm người Diêm Xuyên đang chia ra tìm kiếm. Mà ở một khe núi bị sương mù bao phủ cách đó không xa. "A, rắn, Dương công tử. Cứu ta!" Một giọng nói khàn khàn khó nghe truyền đến. "Ầm!" Một tiếng nổ, từ trong sơn cốc hai đạo thân ảnh lao ra. Hai đạo thân ảnh dừng lại ở phía trên ngọn núi. Đúng là Dương Chí Cửu cùng Đinh Ngũ Cốc mù một con mắt. Hai người đứng ở trên núi, nhìn khe núi, khe núi giống như một cái đầm lầy, vốn có vô số cỏ dại bao trùm, bị Dương Chí Cửu và Đinh Ngũ Cốc quấy nhiễu khiến cho vô số rắn độc từ trong vùng cỏ dại lộ ra. Rắn độc tuy không phải yêu thú, nhưng lại có làn da ngũ sắc biểu hiện độc tính cực mạnh. "Đinh Ngũ Cốc, chỉ là một đám rắn độc mà thôi, ngươi làm sao vậy, ngay cả rắn độc cũng sợ?” Dương Chí Cửu nhíu mày nói. Đinh Ngũ Cốc che lại con mắt bị mù, vẻ mặt bi phẫn nói: "Nếu là trước kia, ta đương nhiên không sợ, nhưng mà, chính là vì con mắt này của ta bị Diêm Xuyên chọc mù, phong thuỷ sư chúng ta linh nhãn thông tâm, mù một con mắt, phải mất thời gian rất lâu mới có thể thích ứng được. Nếu không, ta há có thể bị vây khốn bên trong mấy con rắn độc này?” "A? Mù một con mắt, đối với ngươi ảnh hưởng lớn như vậy sao?" Dương Chí Cửu ngoài ý muốn nói. Đinh Ngũ Cốc cắn răng nói: "Dương công tử, cầu ngươi giúp ta một việc!" "Hả?" "Ta đã mang ngươi tới nơi sâu nhất này rồi, với khả năng của Văn Nhược tiên sinh cuối cùng nhất định có thể phá vỡ đại trận, khi đó Dương công tử vừa lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, lại vừa cứu được Thánh nữ Vũ Hề, vậy Diêm Xuyên khẳng định cũng sẽ đi ra, ta chỉ cầu công tử đem Diêm Xuyên bầm thây vạn đoạn, để báo mối thù bị chọc mù con mắt này!" Đinh Ngũ Cốc giọng căm hận nói. "Ngươi muốn giết Diêm Xuyên?" Dương Chí Cửu nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc. “Đúng! Ta muốn Diêm Xuyên phải chết, ta muốn hắn cùng ba nghìn tướng sĩ chết toàn bộ, ta muốn báo thù!" Đinh Ngũ Cốc bộ mặt dữ tợn nói. “Tốt!” Dương Chí Cửu cười tà nói. Chính mình đã sớm xem Diêm Xuyên là cái gai trong mắt, Đinh Ngũ Cốc muốn giết hắn, tự nhiên có thể làm thuận nước giong thuyền. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang