[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 26 : Luyện Mộng Yểm Tỉnh Lại

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

.
Trong mộng cảnh. Hoàng cung triều đình Đại Mộng. Hoàng đế Đại Mộng khoác trên mình long bào đế vương, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cường tráng. Lúc này, hắn đang lo lắng nhìn về phía nam tử mặc áo bào đen, chính là Mộng Yểm. “Quốc sư, vậy mà Mặc gia lại có ‘Quỷ Thành Thảo’, phải làm sao bây giờ?” Hoàng đế Đại Mộng lo lắng nói. “Bệ hạ có muốn chiếm được Mặc Vũ Hề không?” Mộng Yểm cười nhạt hỏi. “Đương nhiên là muốn rồi, năm đó nếu không phải vì ngôi vua, ta đã sớm cưỡng ép Mặc Vũ Hề làm phi. Hiện tại, ta đã là Hoàng đế Đại Mộng, cả triều đình Đại Mộng, ta là người có quyền lực cao nhất. Ta muốn cái gì thì liền được cái đó!” Hoàng đế Đại Mộng trầm giọng nói. “Đúng vậy, ngươi là Hoàng đế Đại Mộng, cả triều Đại Mộng đều là của ngươi, Mặc Vũ Hề cũng phải là của ngươi!” Mộng Yểm thôi miên nói. “Đúng, ta nhất định phải lấy được Mặc Vũ Hề! Diêm gia? Ta tàn sát cả nhà bọn chúng. Nếu Mặc Vũ Hề không đồng ý làm phi tử của ta, ta chém cả cha mẹ nàng, ta diệt luôn cửu tộc của nàng!” “Về phần Quỷ Thành Thảo? Bọn họ có linh thảo thì ta cũng có, ta chỉ cần dùng chút sức là có thể tạo ra loại linh vật chuyên khắc chế ‘Quỷ Thành Thảo’!” Mộng Yểm trầm giọng nói. Trong cõi mộng, để tạo ra giấc mộng Mộng Yểm cũng phải trả một cái giá lớn, muốn phá vỡ cân bằng nhất định phải trả giá. “Tốt, làm phiền quốc sư rồi, quốc sư đi tạo linh vật đi! Ha ha ha ha!” Hoàng đế Đại Mộng cười to nói. Diêm phủ, bên trong thư phòng của Diêm Xuyên. Mặc Vũ Hề bụng mang thai đang nhẹ nhàng mài mực. Diêm Xuyên đang nhìn xem bản đồ đã được trải trên thư trác, bản đồ rất kỳ lạ, chỉ có trung tâm là được vẽ còn xung quanh thì trống rỗng. “Tướng công, sao chàng lại xem bản đồ triều Đại Mộng lâu như vậy!” Mặc Vũ Hề khó hiểu hỏi. “Lâu lắm hả? A!” Diêm Xuyên mỉm cười. Cười xong, Diêm Xuyên lại nhìn về cái bản đồ của triều Đại Mộng một lần nữa, mắt hơi nheo lại, trong lòng thầm nói: “Mộng Yểm tạo mộng, nhưng giấc mộng này lại là của ta, muốn đảo loạn mộng cảnh của ta? Muốn hóa ma mộng cảnh của ta? Hừ, mộng cảnh của ta há lại để cho kẻ khác làm chủ sao?” “Tướng công, mực đã mài xong rồi!” Mặc Vũ Hề dịu dàng nói. “Đã làm nương tử vất vả!” Diêm Xuyên nói. “Không vất vả đâu!” Mặc Vũ Hề thùy mị nói. Diêm Xuyên cầm bút lông lên, chấm mực rồi lại nhìn bản đồ thêm lần nữa. “Mộng Yểm muốn hóa ma cảnh trong mộng của ta, khiến cho ta không có cách nào nhúng tay? Vậy thì ta liền tạo ra giấc mộng mới để mở rộng bản đồ trong giấc mộng!” “Hạ bút tạo thế giới? Đó là cảnh giới trong truyền thuyết ở thế giới thật, ta không thể làm được. Nhưng đây không phải thế giới thật mà chỉ là cảnh trong mộng! Trong giấc mộng của ta, ta có thể làm được mọi thứ ta muốn!” Trong ánh mắt Diêm Xuyên sáng lấp lánh. Cầm bút, ở phía đông của bản đồ triều đình Đại Mộng, Diêm Xuyên hạ bút viết một chữ uốn lượn thật to. “Tần.” Chữ Tần vừa viết xong, liền có hàng ngàn âm thanh vang lên từ trong bản đồ. “Hí!” “Rống!” “Giết!” Vô số tiếng ngựa hí dài cùng thanh âm của thiên quân vạn mã thét gào, xung quanh chữ Tần tựa như đang tỏa ra từng tia sáng đen, chúng đang chậm rãi ăn mòn từng mảnh trong bản đồ và một vài khu vực của lãnh thổ triều Đại Mộng. “Tướng công, sao lại có âm thanh phát ra từ trong bản đồ vậy?” Mặc Vũ Hề kinh ngạc hỏi. “Đây là một Vương triều vừa được sinh ra ở phía đông của triều đình Đại Mộng, được gọi là ‘Tần’! Thiên quân vạn mã, nghe ta hiệu lệnh!” “Hả?” Mặc Vũ Hề ngỡ ngàng. Diêm Xuyên cũng không dừng lại mà tiếp tục viết xuống xung quanh bản đồ triều Đại Mộng. "Triệu!" "Hán!" "Ngụy!" "Ngô!" "Thục!" "Đường!" "Minh!" Tần, Triệu, Hán, Ngụy, Thục, Ngô, Đường, Minh! Tám chữ to vừa xuất hiện liền hình thành tám mảnh có màu sắc khác nhau trên bản đồ. “Hí!” “Rống!” “Giết!” “Ta là vô địch!” … … … Bên trong bản đồ vang lên vô số âm thanh gào thét của các tướng sĩ, từng luồng sát khí như trào ra từ trong bản đồ. Tám đại Vương triều, khí thế to lớn, vô cùng vô tận. Diêm Xuyên hài lòng nhìn cảnh này, mà Mặc Vũ Hề đang đứng ở bên cạnh cũng ôm chặt lấy cánh tay Diêm Xuyên. “Tướng công! Này, này…!” Mặc Vũ Hề kinh sợ không biết phải nói như thế nào. “Đừng hỏi vì sao, nàng chỉ cần biết rằng ta sẽ không hại nàng!” Diêm Xuyên dịu dàng nói. Nếu như là trước kia, mặc dù đã là vợ của Diêm Xuyên nhưng có lẽ Mặc Vũ Hề vẫn còn hoài nghi, nôn nóng bất an. Có điều, sau khi trải qua sự việc thoát khỏi miệng sói, Mặc Vũ Hề đã không còn chút hoài nghi nào, lúc này rất tự nhiên gật gật đầu. “Mấy ngày nay tướng công hành xử hơi khác lạ, thiếp xem mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng thiếp vẫn hoàn toàn tin tưởng tướng công, tướng công bảo thiếp không cần hỏi, thiếp sẽ không hỏi nữa!” Mặc Vũ Hề dịu dàng nói. “Ừm! Sau này chắc chắn nàng sẽ hiểu thôi!” Diêm Xuyên cũng dịu dàng nói. “Ừm!” Mặc Vũ Hề cảm động tựa vào bờ vai Diêm Xuyên. "Tần, Triệu, Hán, Ngụy, Thục, Ngô, Đường, Minh! Tám Đại vương, nghe ta hiệu lệnh, dốc toàn lực phục binh triều Đại Mộng, đợi lệnh của ta!” Diêm Xuyên nhìn vào bản đồ quát. “Rống!” Trong bản đồ đồng loạt truyền ra tiếng rống to. -------------- Hai tháng sau, trong hoàng cung triều Đại Mộng. Hoàng đế Đại Mộng đang cùng các trọng thần mật đàm. “Bệ hạ, trong khoảng thời gian này, các nước láng giềng xung quanh đang rục rịch, hình như có hành động lớn!” “Dựa vào tình báo, tám nước đang nuôi dưỡng binh mã, tựa như có thể xuất chinh bất cứ lúc nào!” “Vậy có biết xuất chinh nơi nào không?” Hoàng đế Đại Mộng trầm giọng nói. “Dạ không!” “Nếu đã không biết, vậy thì đi thăm dò lại cho trẫm, hiện tại trẫm không có thời gian trông nom những thứ đó!” Hoàng đế Đại Mộng trầm giọng nói. “Bệ hạ, sao người có thể không đếm xỉa đến đại sự quốc gia chỉ vì một người con gái?” “To gan!” Hoàng đế Đại Mộng trừng mắt. “Bệ hạ, vì nước Đại Mộng, cho dù thần có chết cũng muốn thức tỉnh Bệ hạ, người đàn bà tên gọi Mặc Vũ Hề kia chính là mầm gây họa!” “Láo toét, chuyện của trầm còn tới phiên ngươi dạy sao, cút!” Hoàng đế Đại Mộng quát. “Bệ hạ!” Quần thần quỳ lạy. “Người đâu, lôi hắn xuống!” Hoàng đế Đại Mộng quát. Một đám thị vệ cấp tốc lôi vài vị đại thần đi. Ngay lúc vài tên đại thần bị lôi đi, Mộng Yểm lê thân hình tiều tụy đi tới. “Bệ hạ!” Mộng Yểm trình ra một hộp ngọc. Hoàng đế Đại Mộng tiếp lấy, trong hộp ngọc có một hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay, hạt châu tỏa ra ánh sáng hồng nhàn nhạt. “Bệ hạ, ta đã hao tổn một nửa sức lực bản thân để ngưng tụ ra Đinh Độc Châu, trong phạm vi mười dặm quanh Đinh Độc Châu, bất luận loại khói độc gì cũng đều bị nó hóa giải vô hình!” Mộng Yểm tự hào nói. “Tốt, tốt, tốt, có Đinh Độc Châu ta sẽ không sợ bị ‘Quỷ Thành Thảo’ gì đó ám sát nữa, ta có thể toàn lực ra tay đoạt Mặc Vũ Hề về!” Hoàng đế Đại Mộng hưng phấn nói. “Không chỉ như thế, cần phải cho tên Diêm Xuyên đã chiếm đoạt Mặc Vũ Hề bị hàng vạn hàng nghìn lần tra tấn, không những thể xác mà còn cả tinh thần, phải giết cả nhà hắn ngay trước mặt hắn, để cho hắn bị đau khổ dày vò mất hết can đảm!” Mộng Yểm đầu độc. “Đúng, ta muốn cho hắn chết cực kỳ thê thảm!” Hoàng đế Đại Mộng gật gật đầu. “Còn Mặc Vũ Hề, Bệ hạ, năm đó nàng không biết phân biệt, Bệ hạ nhất định phải trừng phạt.” Mộng Yểm tiếp tục đầu độc. “Phải! Ta muốn chém Diêm Xuyên ở trước mặt nàng.” Hoàng đế Đại Mộng như một con rối đờ đẫn gật gật đầu. “Tốt lắm, Bệ hạ, người dốc hết sức ra tay đi!” Mộng Yểm nham hiểm cười nói. “Người đâu!” Hoàng đế Đại Mộng gọi to. Một tên quan viên đi đến. “Truyền chỉ quân trấn thành Minh Châu bắt toàn bộ người Diêm gia, Mặc gia lại cho ta!” Hoàng đế Đại Mộng quát. “Bệ hạ muốn bắt tất cả mọi người sao? Nếu truyền chỉ cho quân trấn, thần lo lắng gây ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho người của Diêm gia, Mặc gia biết được tin tức mà trốn thoát!” Tên quan viên nọ khẽ nhíu mày. “Không việc gì, cả thành Minh Châu hiện cài kín tai mắt của ta. Diêm gia, Mặc gia ai cũng trốn không thoát đâu.” Mộng Yểm cười nham hiểm. “Vậy thì tốt rồi!” Tên quan viên nọ ứng lời. “Không tốt!” Đột nhiên Mộng Yểm biến sắc nói. "Quốc sư, làm sao vậy ?" Hoàng đế Đại Mộng nghi hoặc hỏi. Mộng Yểm nhắm mắt cảm ngộ một lúc rồi bất thình lình mở ra hai mắt nói : "Làm sao như thế, tại sao những cơ sở ngầm ta đã xếp đặt ở thành Minh Châu lại chết hết rồi?" “Là ai giết họ?” “Ta biết rồi, Quỷ Thành Thảo, nhất định là Quỷ Thành Thảo!” Mộng Yểm lập tức kinh hãi kêu lên. “Chúng ta có Đinh Độc Châu, nên không sợ Quỷ Thành Thảo đúng không?” Hoàng đế Đại Mộng dò hỏi. Quay đầu nhìn lại Định Độc Châu, bộ mặt Mộng Yểm liền co rúm lại, một nỗi ấm ức từ trong lòng tuôn ra. “Định Độc Châu không còn tác dụng nữa!” Mộng Yểm uất nghẹn nói. Chính thứ linh vật đã tiêu hao hết một nửa lực lượng của mình, vậy mà chẳng có chút tác dụng nào, Mộng Yểm luống cuống chẳng biết phải làm sao. “Vì sao lại châm Quỷ Thành Thảo? Tên Diêm Xuyên điên rồi? Sao ta lại gặp phải loại người nằm mơ cũng không giống người thường thế này? Từ lúc bắt đầu tiến vào cảnh trong mộng, ta luôn gặp chuyện không tốt.” Mộng Yểm buồn bực trong lòng nói. “Bệ hạ, Minh Châu cấp báo!” Từ ngoài điện vọng đến tiếng thông báo. “Vào đi!” Hoàng đế Đại Mộng quát. Giây lát sau, liền có một tên quan viên chạy vào điện. “Bệ hạ, cửa thành Minh Châu đã đóng lại, toàn bộ quân dân đều tạo phản cả rồi!” Tên quan viên nọ bẩm báo. “Tạo phản?” Hoàng đế Đại Mộng biến sắc. ------------- Thành Minh Châu, trên lầu thành nam. Diêm Xuyên chống tay lên lan can lầu, nhìn chằm chằm về phía xa xa. Bên ngoài thành, bốn phương tám hướng đã có mười vạn đại quân nhìn chằm chằm lên cổng lầu trên thành Minh Châu. Ở trung ương là một đài chủ soái, trên đài chủ soái, Hoàng đế Đại Mộng khoác long bào ngồi trên long ỷ, đang lạnh lùng đối mặt với Diêm Xuyên. Sau lưng Hoàng đế Đại Mộng là người mặc áo bào đen, Mộng Yểm. "Rống!" "Rống!" "Rống!"... Mười vạn đại quân cùng gào thét, tiếng hét rung trời. Hoàng đế Đại Mộng khẽ phất tay, tam quân lập tức yên tĩnh trở lại. "Diêm Xuyên, ngươi thật to gan!" Hoàng đế Đại Mộng quát. "Ngươi là cái thá gì?" Diêm Xuyên thản nhiên nói. “To gan, đợi phá thành, ta nhất định lóc thịt phanh thây ngươi!” Hoàng đế Đại Mộng quát lạnh. “Phá thành? Thành Minh Châu cao tám trượng, dày ba trượng, phá thành? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi sao?” Diêm Xuyên khinh thường nói. "Ngươi có thể thủ được bao lâu? Hiện tại, lương thực trong thành nhiều nhất cũng đủ cho các ngươi chèo chống một tháng mà thôi?" Hoàng đế Đại Mộng lạnh lùng nói. Diêm Xuyên khinh thường liếc nhìn Hoàng đế Đại Mộng, rồi cũng không để ý tới nữa, ngược lại hắn nhìn sang người mặc áp bào đen, Mộng Yểm. "Mộng Yểm, con rối của Hoàng đế Đại Mộng, thật thú vị nhỉ?" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Ngươi, ngươi biết rõ ta? Ngươi đã tỉnh!" Mộng Yểm lập tức cả kinh nói. "Ngươi nói gì vậy?" Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi lại. Mắt gắt gao nhìn vào Mộng Yểm. "Làm sao ngươi có thể tỉnh lại được, làm sao ngươi có thể tỉnh lại được?" “Vì sao tại không thể tỉnh lại?” Diêm Xuyên cười nhạt. “Ta hiểu rồi, thảo nào ngươi muốn dùng Quỷ Thành Thảo hạ độc chết cả thành Minh Châu!” Mộng Yểm lập tức nói to. “Đây vốn là giấc mộng của ta, khắp nơi lại có dấu vết của ngươi, chỉ có rửa sạch cả thành mới có thể khiến ngươi mất đi quyền khống chế thành Minh Châu!” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Hừ, mộng cảnh lớn như vậy, một cái thành Minh Châu đâu là cái gì? Toàn bộ mộng cảnh trong thiên hạ đều do ta khống chế. Đại quân từ các châu, các trấn của triều đình Đại Mộng đang không ngừng kéo tới, chẳng bao lâu nữa sẽ tới đây. Thành Minh Châu vừa bị phá vỡ, ngươi và Mặc Vũ Hề sẽ là tù nhân của ta, chỉ cần ta không cho ngươi tỉnh lại, ngươi liền vĩnh viễn ở lại trong thế giới này. Ta sẽ từ từ chơi đùa các ngươi cho đến chết!” Mộng Yểm giọng căm hận nói. Trong lúc nói chuyện, Hoàng đế Đại Mộng cùng với toàn bộ mười vạn tướng sĩ đều như con rối, đúng như lời Diêm Xuyên nói, tất cả đều do Mộng Yểm khống chế. “Ngươi nắm giữ thiên hạ? Đại quân không ngừng kéo tới?” Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng. “Báo!” “Khởi bẩm Bệ hạ, nước Đại Tần ở phương đông đang dốc hết quốc lực xâm lấn, hiện tại đã đánh chiếm mười sáu thành ở Vĩnh Châu chúng ta rồi!" Tiếu thám kinh hoảng bẩm báo. “Đại Tần? Đại Tần từ đâu xuất hiện thế?” Sắc mặt Mộng Yểm trầm xuống. “Báo!” “Đại Triệu dốc hết quốc lực xâm lấn, mười hai thành trì đã rơi vào tay giặc!” “Báo!” “Đại Ngụy dốc hết quốc lực xâm lấn, mười bốn thành trì đã rơi vào tay giặc!” “Báo!” … … … Tin báo bại trận không ngừng truyền đến. Bên đài chủ soái, sắc mặt Hoàng đế Đại Mộng liên tục biến ảo. Còn Mộng Yểm cũng phi thường kinh ngạc. "Không có khả năng, tám nước đồng thời xâm lấn? Tại sao lại vào lúc này?" Mộng Yểm không tin nói. Ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy Diêm Xuyên đang cười lạnh. “Ngươi? Là ngươi tạo ra tám nước? Không, không có khả năng này!” Mộng Yểm kinh hãi kêu lên. “Chỉ là nằm mộng mà thôi, tự nhiên ta muốn cái gì thì liền được cái đó! Ha ha ha ha ha!” Diêm Xuyên cười lớn. Thoáng kinh hãi, Mộng Yểm lại nhìn về phía Diêm Xuyên. “Rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu về tộc Mộng Yểm chúng ta?” Mộng Yểm lo lắng hỏi. “Biết bao nhiêu à? Đúng như ngươi nói, nếu như bên ngoài không có ai đánh thức ta, trong khi ngươi không để cho ta tỉnh, ta thật sự sẽ chết trong mộng và cũng sẽ không tỉnh lại được. Chỉ cần càng tiến sâu vào tầng bên trong của mộng cảnh, giống như trong thế giới thực, nếu như ta không tỉnh lại, ngươi cũng đừng mơ tưởng theo ta thoát ra ngoài từ mộng cảnh! Hiện tại, cho dù ngươi để ta tỉnh lại, ta cũng sẽ không đồng ý!” Diêm Xuyên trừng mắt nói. “Ngươi, sao ngươi biết được điều đó?” Mộng Yểm không thể tin được hỏi lại. “Ta còn biết, vì tiến trong giấc mơ của ta, lực lượng của ngươi đã hòa vào mộng cảnh, dung hợp cùng triều đình Đại Mộng. Triều đình Đại Mộng càng mất nhiều thành trì, ngươi càng mất nhiều lực lượng! Tộc Mộng Yểm chế tạo ác mộng cho người khác đúng không? Vậy thì hôm nay, ta cũng sẽ tạo ra một cơn ác mộng cho ngươi!” Diêm Xuyên cười nói. “Không, bí mật của tộc Mộng Yểm ta, ngươi không thể nào biết được, không thể nào!” Mộng Yểm kinh hãi kêu lên. “Báo! Quân đội Đại Tần ngựa không dừng vó, vừa chiếm giữ thêm hai cái thành trì của chúng ta!” “Báo!” . . . . . . . . . Từng tòa thành trì mất đi, lực lượng của Mộng Yểm càng ngày càng yếu. “Công thành, bằng mọi giá công thành!” Mộng Yểm điên cuồng la lên. “Công thành!” Hoàng đế Đại Mộng giống như con rối ra lệnh. “Rống!” Đại quân mười vạn người liều chết xông thẳng về hướng thành Minh Châu. “Đóng chặt cửa thành, từ trên cổng thành bắn tên!” Diêm Xuyên hạ lệnh. “Tuân lệnh!” Trên cổng thành, các tướng sĩ đồng thanh đáp. Diêm Xuyên mỉm cười nhìn thoáng Mộng Yểm đang bừng bừng tức giận ở phía xa xa. “Vì sao lại như vậy? Ta là tộc Mộng Yểm vĩ đại nhất, ta là Mộng Yểm. Trong giấc mộng, ta làm chủ mới đúng, tại sao lại như vậy?” Mộng Yểm tự hỏi. Trong thành, Diêm phủ! “A!” Tiếng kêu đau đớn của Mặc Vũ Hề liên tục vang lên. “Thiếu phu nhân, cố thêm chút nữa, cố thêm chút nữa, sắp ra rồi!” “A!” “Ôi!” “A!” Mặc Vũ Hề đau đớn rên la. “Thiếu phu nhân, cố thêm chút nữa, ta đã thấy được cái đầu rồi, sắp sinh được rồi, sắp sinh được rồi!” . . . . . . Trên cổng thành, Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Mộng Yểm đang đứng ở đối diện. Hai quân đối đầu, mặc dù có công cụ công thành, nhưng đại quân của Diêm Xuyên cũng cuồn cuộn không dứt. Bởi vì trong mộng cảnh, thành Minh Châu đã bị Diêm Xuyên khống chế, chỉ cần Diêm Xuyên viết là có đại quân vô cùng vô tận. Đại quân bên ngoài thành căn bản không có cách nào tấn công vào được trong thành. “Báo! Đại Hán lại xâm chiếm ba thành trì của triều ta!” “Báo! Đại Đường lại xâm chiếm sáu thành trì của triều ta!” . . . . . . . . . Trong giấc mộng, thời gian chỉ là một khái niêm mơ hồ. Nguyên bản cần thời gian một tháng hoặc vài tháng tin tức mới có thể truyền đến, nhưng giờ phút này, tin tức lại truyền đến liên miên không ngừng. Tin bại trận liên tiếp truyền về, tựa như không để cho Mộng Yểm có một cơ hội để thở. “Không có khả năng, không có khả năng!” Mộng Yểm lo âu kêu lên. “Báo, triều đô Đại Mộng đã bị Đại Tần chiếm giữ!” Lại một tiếu thám bi thương bẩm báo. “Cái gì?” Mộng Yểm choáng váng cả người. “Báo, ngoài năm mươi dặm ở phía tây, xuất hiện đại quân của Đại Đường!” “Báo, ngoài bốn mươi dặm ở phía nam, xuất hiện quân đội của Đại Triệu!” “Báo!” . . . . . . . . . Ác báo càng ngày càng dồn dập, thành Minh Châu ở trước mặt còn chưa có đánh hạ, bốn phía đã sắp bị đại quân của tám nước bao vây. Đại quân tám nước từ từ đuổi tới, bốn phương tám hướng đã có thể nhìn thấy bụi bay mịt mù. “Không, không!” Mộng Yểm không thể tin gào lên. “Giết!” Diêm Xuyên quát to một tiếng. Ngay tức khắc cổng thành Minh Châu bật mở ra, hàng ngàn binh lính từ trong thành xông ra nội ứng ngoại hợp với đại quân của tám nước, vây giết số quân ít ỏi kia. “Sao có thể như thế này? Quốc sư, quốc sư, phải làm sao bây giờ?” Hoàng đế Đại Mộng xem như còn chút tỉnh táo sốt ruột hỏi. Lúc này Mộng Yểm còn làm được gì? Suy cho cùng đây chính là giấc mộng của Diêm Xuyên, mình chỉ là kẻ đến từ bên ngoài mà thôi, lúc Diêm Xuyên không thể khống chế được cảnh trong mộng thì mình còn có thể tùy ý quấy rối. Nhưng hiện tại, ý chí của Diêm Xuyên cực kỳ kiên định, lực lượng của mình căn bản không thể nhúng tay được nữa. “Giết!” Bị đại quân trăm vạn người cùng nhau đánh tới, triều Đại Mộng chỉ còn lại một chút lực lượng, căn bản không còn cách nào chống lại. Điên cuồng xung phong liều chết, chỉ trong nháy mắt đã chết gần hết. Đứng trên cổng thành, Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn cảnh tượng ở bên dưới. Chinh phạt sa trường, đây chính là tình cảnh sở trường của Diêm Xuyên. Trong giấc mộng, đánh đâu thắng đó cũng là lẽ hiển nhiên. Triều đình Đại Mộng đã hoàn toàn bị Diêm Xuyên nắm giữ trong tay. Diêm Xuyên đang nhìn chằm chằm vào Mộng Yểm. Giờ phút này, xung quanh Mộng Yểm tiếng chém giết vang vọng cả một vùng, nhưng mà cũng chẳng có ai xông lên trước mặt hắn. Triều đình Đại Mộng đã rơi vào tay giặc, Mộng Yểm biết, toàn bộ sắp đặt của mình đã thất bại. "Trong mộng, cũng có một ngày ta bị đánh bại sao? Nhưng ta là Mộng Yểm cơ mà!" Mộng Yểm chua xót nói. “Diêm Xuyên, tuy ta không làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta!” Mộng Yểm căm hận nói. Nói xong, Mộng Yểm giẫm chân bay thẳng lên trời, hướng về phía nam mà chạy trốn. “Hừ, lúc trước ngươi còn có thể mượn lực lượng của giấc mộng để trốn chạy, hiện tại, triều đình Đại Mộng đã bị phá hủy, toàn bộ giấc mộng lúc này là do ta nắm giữ, muốn chạy sao?” Diêm Xuyên trừng mắt. “Grào……………..!” Từ trong mắt Diêm Xuyên đột nhiên lao ra một con Kim Long to lớn hơn nghìn trượng. Trong giấc mộng, ý chí của Diêm Xuyên hóa thành Kim Long giống y như thật, long uy vô hạn, không đâu địch nổi. Trong lúc trốn chạy, vừa quay đầu lại Mộng Yểm liền trông thấy một con Kim Long vô cùng khí phách. “Luyện thần hoàn hư? Ngươi là cao thủ cấp Hư cảnh? Làm sao có thể, sao ngươi lại là Hư cảnh được chứ?” Mộng Yểm thất kinh. “Grào!” Vuốt Kim Long chộp một cái, lập tức tóm gọn Mộng Yểm, khiến hắn không còn chỗ để trốn. Kim Long bay trở về, lượn quanh Diêm Xuyên. “Luyện thần hoàn hư, cao thủ Hư cảnh? Không có khả năng, ngươi không phải là phàm nhân sao?" Mộng Yểm cả kinh kêu lên. “Ta không làm được gì ngươi?” Diêm Xuyên trào phúng cười nói. “Tên phong thủy sư kia gạt ta sao? Hắn nói cao thủ Hư cảnh sẽ không đi vào được phong thủy trận, vì sao ngươi lại có thể đi vào được đây? Hắn gạt ta, ôi!” Mộng Yểm kinh hãi kêu lên không ngừng. “Phong thủy sư? Chính là người trông coi ở phong thủy trận này à?” Diêm Xuyên nhàn nhạt hỏi. “Cầu xin tiền bối tha cho ta, ta có thể làm nô làm bộc cho tiền bối!” Mộng Yểm thất kinh nói. Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Nô bộc? Ta không tin ngươi được!” “Không, ta có thể thề, tiền bối!” Mộng Yểm hoảng sợ la lên. “Thề? Ta cũng không tin cái này, vả lại, nếu như ngươi không chết, chúng ta cũng sẽ không thể phá vỡ cái lồng giam của phong thuỷ trận này để thoát vây!” Diêm Xuyên lắc đầu. Trong lúc nói chuyện, Kim Long đã há mồm khạc ra lửa vàng hướng thẳng về phía Mộng Yểm phun mạnh tới. “Không, a...a…a!” Mộng Yểm đau đớn kêu la. Bị lửa vàng thiêu đốt, thân hình Mộng Yểm như đang tan ra. Lực lượng của Hư cảnh, Mộng Yểm căn bản không có khả năng chống cự. Diêm Xuyên cứ như vậy lạnh lùng đứng nhìn. “Ầm ầm ầm!” Thế giới trong giấc mộng một hồi lung lay, chẳng khác gì động đất. Từ lúc Mộng Yểm bị tiêu diệt, toàn bộ cảnh trong giấc mộng như bị hủy diệt theo. Bên trong thành, Diêm phủ! “Oa!” “Oa!” … “Chúc mừng thiếu phu nhân, là con trai, là con trai đó!’’ Bà đỡ kích động bế đứa bé sơ sinh chạy đến trước mặt Mặc Vũ Hề. Sắc mặt Mặc Vũ Hề tái nhợt, mái tóc thấm đẫm mồ hôi dán tại trên mặt, nàng nhìn bà đỡ trao lại đứa bé sơ sinh. Nét mặt yêu thương. “Động Ân, Động Ân của mẹ!” Mặc Vũ Hề yếu ớt bồng lấy cục cưng vừa mới được sanh ra. “Ầm ầm ầm!” Đột nhiên xung quanh căn phòng lung lay một hồi. “A, không tốt rồi, động đất rồi, động đất rồi!” Gia đinh một hồi thất thanh sợ hãi. Mặc Vũ Hề cũng sửng sốt nhìn quanh khắp nơi. “Oa!” “Oa!” Tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non giống như sợ hãi vì ngày tận thế đang buông xuống vậy. A! Lửa vàng của Kim Long đã đem Mộng Yểm hòa tan thành một dòng chất lỏng trong suốt, Mộng Yểm kêu lên một tiếng cuối cùng như muốn xé rách đất trời. “Tỉnh mộng rồi!” Diêm Xuyên thở phào nhẹ nhõm. “Ầm ầm ầm!” Thế giới trong giấc mơ sụp đổ. Kim Long túm lấy dịch chất lỏng do Mộng Yểm biến thành, nhảy vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Còn trong Diêm phủ. Mặc Vũ Hề đang bồng cục cưng của mình hoảng sợ nhìn khắp nơi. Lúc bốn phía bị nổ tung, tất cả đều trở nên hư ảo. Mà ở thời khắc này, cục cưng bé bỏng đang nằm trong lòng nàng cũng bắt đầu phai nhạt dần, rồi từ từ biến mất. “Không, Động Ân, Động Ân!” Mặc Vũ Hề giống như đang phát điên, cuồng loạn kêu gào. “Oong!” Cảnh tượng trong giấc mơ đã bị nghiền nát. Người trong hiện thực bắt đầu tỉnh lại. Thanh Long, Bạch Hổ, Lưu Cẩn đang canh giữ ở bên ngoài lều bỗng nghe được tiếng kêu thất thanh từ trong vọng ra. “Động Ân, Động Ân, Động Ân của ta!” Từ trong lều truyền ra tiếng khóc bi thương đến khàn cả giọng của Mặc Vũ Hề. “Thánh nữ tỉnh lại rồi?” Mọi người liền giật mình, cùng nhau chạy vào trong lều. Trên hai chiếc giường lớn ở giữa lều, mắt Mặc Vũ Hề vẫn còn nhắm lại, hai tay giống như đang cố gắng ôm chặt vật gì đó. “Thánh nữ, Thánh nữ!” Thanh Long, Bạch Hổ lo lắng gọi. Bên cạnh, hai mắt Diêm Xuyên đang nhắm lại bỗng nhiên mở ra. “Vương gia?” Lưu Cẩn lập tức bước tới. “Bút!” Diêm Xuyên sốt ruột nói. “Dạ!” Lưu Cẩn vội vàng lấy ra cây bút lông bằng ngọc nọ. Cầm lấy bút lông, trước mặt Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một đoàn chất lỏng trong suốt chẳng có gì khác thường. Chất lỏng vừa chạm vào bút lông lập tức liền bị hút vào trong đó. Sau khi hút vào, bút lông ngọc liền tỏa ra từng tia sương mù mờ nhạt nho nhỏ, như mộng như ảo. “Vương gia, đây là cái gì vậy?” Lưu Cẩn kinh ngạc hỏi. “Luyện hóa Mộng Yểm sẽ đoạt được tính năng của giấc mộng, có cái mộng tính kia sẽ làm cho cây bút lông này rạng rỡ không ít! Cây bút này, về sau liền gọi là ‘Mộng Tiên’ đi!” Diêm Xuyên hài lòng nói. Bên cạnh. “Phù!” Mặc Vũ Hề lệ rơi đầy mặt cũng đang từ trong mộng tỉnh lại. “Động Ân!” Mặc Vũ Hề trong bi thương tỉnh lại. “Thánh nữ!” Thanh Long, Bạch Hổ cũng đồng thanh gọi. Mặc Vũ Hề tim đập thình thịch, rất nhiều ký ức vẫn còn tràn ngập trong khối óc, chẳng mấy chốc đã nhớ lại tất cả. Lúc đã nhớ lại được tất cả, Mặc Vũ Hề cũng không kêu gào nữa mà thở phào một hơi, quay sang nhìn lại Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cũng nhìn về phía Mặc Vũ Hề, ánh mắt hai người cùng nhìn vào nhau, thân thể cả hai đều trở nên cứng đờ. Mặc dù đó chỉ là cảnh trong giấc mộng, nhưng ở trong đó, cuộc sống vợ chồng của cả hai lại sống động, rõ ràng như ở ngay trước mắt. Thậm chí, hai người đã có với nhau một đứa con, Diêm Động Ân. Diêm Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nhìn Mặc Vũ Hề khe khẽ gật đầu. Diêm Xuyên biết, mộng cuối cùng cũng chỉ là mộng mà thôi, Mặc Vũ Hề hiện thực và Mặc Vũ Hề trong mộng là hai con người khác nhau. Thấy Diêm Xuyên gật đầu, ánh mắt Mặc Vũ Hề càng thêm phức tạp cùng với nỗi ưu tư không giải thích được, nhẹ nhàng gật đầu lại với Diêm Xuyên. Mặt đối mặt, cả hai cùng xấu hổ như nhau, đồng thời quay đầu nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của nhau. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang