[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 25 : Từ Trong Mộng Tỉnh Lại

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Từ trong sơn động bước ra, trên tay Diêm Xuyên cầm một mảnh đá sắc nhọn. Bên ngoài sơn động, năm con sói hoang vẫn đang xâu xé tên gia đinh cuối cùng. Tay cầm mảnh đá, sắc mặt Diêm Xuyên hơi biến đổi. Xa xa trong rừng, Mộng Yểm không ngừng niệm: “Ngươi không biết võ nghệ, tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một tên thư sinh yếu đuối!” Ngươi không biết võ nghệ, tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một tên thư sinh yếu đuối! Ngươi không biết võ nghệ, tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một tên thư sinh yếu đuối! ……… ……… Hắn lẩm nhẩm không ngừng. Mà ở xa xa, bởi vì đang ở trong giấc mơ nên Diêm Xuyên cũng bị Mộng Yểm tạo mộng làm quấy nhiễu. “Ta không biết võ nghệ? Làm sao bây giờ? Ta chỉ là một tên thư sinh, năm con sói, có tới năm con!” Diêm Xuyên giống như bị ám ảnh bởi Mộng Yểm, hơi hoảng sợ kêu lên. “Tướng công, đừng mà, đừng mà, tướng công!” Trong sơn động sau lưng vọng ra tiếng khóc của Mặc Vũ Hề. Trong lúc hoang mang, nghe được tiếng khóc bi thương của nương tử, sắc mặt Diêm Xuyên liền ngưng lại. “Không biết võ nghệ thì đã làm sao, thư sinh gầy yếu thì như thế nào! Tay trói gà không chặt, ta vẫn giết sói như thường, kẻ nào muốn làm tổn thương nương tử của ta, ta sẽ liều mạng với chúng, không chết không thôi!" Bộ mặt Diêm Xuyên càng trở nên dữ tợn. Không đợi năm con sói đi tới, Diêm Xuyên đã xông lên trước. “Đi chết đi!” Diêm Xuyên hung tợn nói. “Phập!” Đao đá sắc bén đã đâm trúng một con sói. Nhìn cảnh này, Mộng Yểm kinh ngạc kêu lên: “Sao lại như thế? Làm sao hắn lại có ý chí mạnh mẽ như vậy? Trong mộng ta đã xếp đặt, ngươi phải hiền hậu yếu đuối mới đúng chứ, tại sao lại có sức mạnh hung ác đến như vậy? Rút cuộc trong hiện thực ngươi là hạng người gì?” “Ô ô ô...!” Bốn con sói kia liền ngừng ăn, nhìn về phía Diêm Xuyên. “Đến đây! Đến đây! Có chết bố mày cũng phải kéo các ngươi làm đệm lưng!" Diêm Xuyên hung ác hét lên. “Ô ô ô!” Bốn con sói cùng gầm gừ. Một con phóng qua, lao thẳng tới Diêm Xuyên. “Ầm ầm!” Diêm Xuyên bị húc ngã nhào xuống đất. Đao đá trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài. Nhưng Diêm Xuyên vẫn ôm chặt lấy con sói. Diêm Xuyên há miệng cắn lấy yết hầu của con sói. “Phụt!” Sức mạnh hung ác của Diêm Xuyên cắn nát cổ họng của con sói, con sói kêu thảm một tiếng rồi tắt thở. “Ù hú ù hú ù hú!” Ba con sói đứng ở bên ngoài tru lên liên tục. Dường như không thể tưởng tượng được, một người yếu đuối lại có thể cắn chết một con sói đang sống sờ sờ. Mộng Yểm lo lắng niết tay bắt ấn quyết: “Ngươi không có lòng dũng cảm, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi không có sức lực để phản kháng!” Ngươi không có lòng dũng cảm, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi không có sức lực để phản kháng! Ngươi không có lòng dũng cảm, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi phải sợ hãi sói hoang, ngươi không có sức lực để phản kháng! ……… ……… Mộng Yểm đang dùng mộng cảnh thôi miên Diêm Xuyên liên tục, nhằm khiến Diêm Xuyên tiếp nhận tâm tính này. “Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” Ba con sói hoang đồng loạt vọt tới, nhằm thẳng Diêm Xuyên mà cắn. Bị Mộng Yểm thôi miên, Diêm Xuyên cũng cảm thấy sợ hãi. “Đừng tới đây!” Diêm Xuyên hoảng sợ la lên. Nhưng ngay lúc bị vuốt sói vồ vào cánh tay, xương cốt đau buốt, bản năng hung ác của Diêm Xuyên lại bị kích thích một lần nữa. “Nghiệt súc, muốn chết!” Cố nén đau buốt, Diêm Xuyên nhấc một tảng đá trên mặt đất, đập mạnh vào đầu một con sói hoang. Có lẽ là do bản năng, Diêm Xuyên nhằm ngay chỗ hiểm mà ra tay, đập thẳng vào đầu của con sói hoang. “Ầm!” Con sói hoang nhất thời choáng váng. “Ù hú!” Hai con sói hoang đang đứng ở bên ngoài cũng lao tới cắn xé Diêm Xuyên. Hung tính bị kích thích, Diêm Xuyên càng lúc càng tỏ ra khát máu. “Nghiệt súc, tự tìm cái chết, tử tội!" Diêm Xuyên hung ác quát lên. “Ầm ầm ầm!” Giờ phút này, Diêm Xuyên nho nhã yếu đuối đang cùng ba con sói hoang xâu xé lẫn nhau, giống như được thần lực hỗ trợ. Lúc này, mặc dù máu tươi trên người Diêm Xuyên đang chảy ròng ròng, vết thương càng lúc càng nhiều, nhưng chẳng hề kêu đau một tiếng nào, ngược lại hung tính không ngừng được đánh thức. “Ầm ầm ầm!” Tại cửa sơn động bụi bay mịt mù vì đánh nhau. Ở nơi xa xa, Mộng Yểm không ngừng thôi miên Diêm Xuyên, thế nhưng càng thôi miên, hung tính của Diêm Xuyên càng ngày càng nặng. "Tại sao lại có thể như vậy?" Mộng Yểm nghi hoặc nhìn về phía Diêm Xuyên. “Không thể ép buộc hắn thêm nữa, càng ép buộc hắn, hắn càng dễ phá tan mộng chướng để thức tỉnh, đây là ý chí gì? Đang ở trong mộng mà cũng bá đạo như vậy sao? Rốt cuộc ta gặp phải loại người gì thế này?” Mộng Yểm khóc không ra nước mắt nói. Bên trong sơn động. Nghe tiếng chiến đấu ầm vang từ bên ngoài vọng vào, Mặc Vũ Hề biết là Diêm Xuyên đang cùng đàn sói đánh nhau kịch liệt. Nhưng trên đùi máu đọng thành một vũng đen, căn bản không thể động đậy. "Tướng công!" Mặc Vũ Hề không thể kìm được dòng nước mắt đang tuôn dài trên má. Trái tim Mặc Vũ Hề giống như đang bị xé nát thành mảnh nhỏ, ruột gan đứt đoạn, không ngừng cầu nguyện cho Diêm Xuyên đừng xảy ra việc gì, nhưng lý trí lại khẳng định đó là điều hoàn toàn không có khả năng. Tướng công chỉ là một thư sinh nho nhã yếu đuối, làm sao còn đường sống khi phải đối mặt với một đàn sói hoang đang đói khát cơ chứ? “Oành!” Sau một tiếng nổ cuối cùng, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh trở lại. Bên ngoài không có một tiếng động, toàn thân Mặc Vũ Hề trở nên cứng đờ, cho rằng Diêm Xuyên đã chết rồi. Vì bảo vệ mình, đã dùng thân làm mồi cho sói hoang? --------------- “Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời cả kiếp này.” “Có ta ở đây, đừng hòng có kẻ nào dám tổn thương nàng! Không cho phép bất cứ ai!” “Nhớ kỹ, nàng là thê tử của ta, hãy sống cho thật tốt, sau khi ta chết, hãy thủ tiết vì ta!” “Diêm Xuyên ta sẽ không đứng nhìn thê tử mình chết. Sói ăn no rồi sẽ không tấn công người, ta đi ra ngoài cho dù giết không được chúng nó thì ít ra cũng làm cho chúng no bụng!” -------------- Nhất thời nhớ lại khiến cho Mặc Vũ Hề hiểu được cái gì gọi là ruột gan tan nát. “Tướng công, thiếp đời đời kiếp cũng sẽ là người nhà họ Diêm!” Mặc Vũ Hề tuyệt vọng nói. Nói xong, cũng vì đã quá lao tâm lao lực nên đã ngủ mê man lúc nào không hay. Cũng không biết đã trải qua bao lâu. Mặc Vũ Hề mới mơ màng nghe được vài tiếng gọi. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, các người ở đang đâu vậy?” “Tiểu thư, cậu, các người ở đang đâu vậy? --------------- --------------- --------------- Âm thanh mơ hồ từ xa xa vọng lại. Mặc Vũ Hề liền nhớ lại mọi thứ, nghĩ đến cảnh Diêm Xuyên phải chết vì mình, ánh mắt trở nên tối sầm, thiếu chút nữa lại hôn mê thêm lần nữa, phải gắng gượng chống đỡ nhưng lệ đã rơi đầy mặt. “Tiểu thư, các người ở đâu vậy?” Tiếng kêu gọi từ bên ngoài lại vang lên một lần nữa. “Ở trong này!” Mặc Vũ Hề cố nén khóc kêu lên. “Bên kia, tiếng của tiểu thư ở bên kia! Bên kia, nhanh, nhanh, nhanh lên!” Tiếng gọi vội vàng lập tức vang lên. “A! Thiếu gia !” “Vào động xem thế nào!” ……… ……… ……… Khi nhóm gia đinh, nha hoàn xông vào trong động liền thấy Mặc Vũ Hề. “Tiểu thư, thật tốt quá, tiểu thư không bị làm sao cả!" Nha hoàn nhào tới. Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười đau thương, không có việc gì ư? Tướng công đã chết rồi, làm sao lại không có việc gì cơ chứ? “Tiểu thư, thật tốt quá, tiểu thư và cậu vẫn còn sống, thật tốt quá!" Nha hoàn xúc động nói. “Cậu? Tướng công vẫn còn sống?” Mặc Vũ Hề giật mình một cái. “Đúng vậy, mới khi nãy thật sự dọa chúng nô tỳ đến chết khiếp, toàn thân cậu đầy thương tích, nhưng hơi thở vẫn còn, vẫn còn sống. Cậu không có việc gì, thật may mắn, thật may mắn!” Nha hoàn vui mừng nói. “Tướng công vẫn còn sống? Ta muốn gặp tướng công…!” Mặc Vũ Hề xúc động khoa tay múa chân, nước mắt lại tuôn trào như dòng nước. ……...... ……… ……… Sự cố gặp phải đàn sói ở sau núi qua đi, tình cảm của đôi vợ chồng càng thêm thăng hoa, ân ái càng thêm mặn nồng. Bên ngoài Diêm phủ. Bộ mặt Mộng Yểm vặn vẹo. “Ta là Mộng Yểm vĩ đại nhất, chẳng phải ta là người chế tạo ra ác mộng sao? Đây là xuân mộng! Móa nó, ta nhất định sẽ khiến cho ngàn vạn ý nghĩ của ngươi tan thành tro bụi, hừ!” Mộng Yểm buồn bực nói. Nháy mắt lại mấy tháng nữa trôi qua. Hậu viện Diêm phủ. Lúc này Diêm Xuyên đang ở đây luyện thư pháp, còn Mặc Vũ Hề đã mang thai đứng ở bên cạnh. “Tướng công, chữ của chàng trông thật là đẹp!” Mặc Vũ Hề dịu dàng nói. “Không hiểu vì sao, gần đây chữ viết càng ngày càng tốt, giống như trời sinh đã như thế rồi!” Diêm Xuyên cười nói. “Ui da!” Mặc Vũ Hề nhăn mày. “Nàng bị làm sao vậy?” Diêm Xuyên lập tức tiến đến dìu nàng. “Chú nhóc đá thiếp!” Mặc Vũ Hề trìu mến vuốt vuốt bụng mình. “Tên nhóc này thật lớn mật, ngay cả mẹ ngươi cũng dám đá, đợi ngươi đi ra, cha ngươi không thể không đét mông ngươi!” Diêm Xuyên nghiêm trang nói. “Đáng ghét!” Mặc Vũ Hề liền bật cười. “Ha ha, chẳng phải ta chính là chỗ dựa của nàng sao!” Diêm Xuyên mỉm cười nói. “Tướng công, chàng muốn con trai hay con gái?” Mặc Vũ Hề mong đợi hỏi. “Trai hay gái ta đều muốn, đều thích!” Diêm Xuyên vuốt ve bụng Mặc Vũ Hề nói. “Vậy, chàng tính đặt tên cho con là gì?” Mặc Vũ Hề hỏi. “Ta cũng đã tính sẵn tên rồi, gọi là Động Ân đi! Diêm Động Ân, nếu ngày trước không gặp may mắn ở sơn động kia thì chẳng có chúng ta hôm nay, cũng sẽ không có Động Ân bây giờ!” Diêm Xuyên trìu mến nói. “Uhm, vậy gọi là Diêm Động Ân!”Mặc Vũ Hề dịu dàng nói. “Tiểu thư, cậu! Không ổn rồi!” Một ả nha hoàn vội vàng chạy vào hậu viện. “Chuyện gì vậy?” Diêm Xuyên nhíu mày nhìn nha hoàn. “Một tháng trước, Bệ hạ đã băng hà, hiện tại, thái tử đã lên ngôi kế vị!” Nha hoàn hoảng hốt nói. “Thái tử?” Mặc Vũ Hề không hiểu hỏi lại. “Tiểu thư đã quên rồi sao? Trước khi tiểu thư và cậu thành thân, trong một hội thơ đã gặp gỡ thái tử, vừa trông thấy tiểu thơ thái tử đã sững sờ, thề phải cưới cho được tiểu thư. Lúc ấy triều đình và dân chúng đều phản đối, trong khi tiểu thư lại cũng không muốn hôn sự này, nhưng bản thân thái tử lại chẳng thể quên, hơn nữa, hiện giờ hắn đã trở thành Hoàng đế!” Nha hoàn lo âu nói. “Thì đã làm sao! Bây giờ ta là người của Diêm gia, lẽ nào hắn vẫn còn có ý định đó, có thể làm được cái gì chứ?” Mặc Vũ Hề nghi hoặc nói. “Dường như tân Đế đã phái người đi gặp cha mẹ tiểu thư rồi, tiểu tỳ lén chạy tới đây. Bệ hạ vẫn chưa hết hi vọng, dường như, dường như…!” Nha hoàn lo lắng nói. “Dường như cái gì?” Mặc Vũ Hề cũng bắt đầu luống cuống. “Dường như muốn đoạt lại tiểu thư!” Nha hoàn nói ra. “Hả?” Mặc Vũ Hề biến sắc. “Vô liêm sỉ!” Diêm Xuyên đập mạnh lên bàn đá. “Tiểu thư, nô tỳ đến thông báo một tiếng, giờ nô tỳ phải về trước!” Nha hoàn vội vàng lui đi. “Tướng công!” Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên. “Yên tâm, chẳng ai có thể chia rẽ được chúng ta!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Nhưng mà, hắn chính là Hoàng đế nước Đại Mộng, đâu còn ai quyền lực lớn hơn hắn!” Mặc Vũ Hề thê lương nói. “Hoàng đế thì đã làm sao? Ai cũng không được phép!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. Mặc Vũ Hề khẽ gật đầu, thoáng suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo nói: “Tướng công, Mặc gia của thiếp chuyên buôn bán dược liệu, thực ra, trong Mặc gia có một bảo vật, nếu như đến bước đường cùng, chúng ta không ngại cá chết lưới rách! Trước tiên tiêu diệt tên Hoàng đế kia.” “Bảo vật?” Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn Mặc Vũ Hề. “Là tổ tiên thiếp truyền lại, hình như đó là một hạt linh dược vô cùng độc mà tổ tiên đã đào được tại trong núi sâu, có tên là ‘Quỷ Thành Thảo’.” Mặc Vũ Hề thoáng nhớ lại nói. “Quỷ Thành Thảo?” “Thứ người ta gọi là Quỷ Thành Thảo, chính là đem nó đặt tại bên trong một tòa thành trì rồi đốt lên, khói độc bốc lên có thể nhanh chóng giết chết toàn bộ dân chúng trong thành, làm cho một tòa thành trở thành quỷ thành!” “Lợi hại như vậy sao?” Diêm Xuyên sửng sốt nói. “Đến lúc đó chỉ cần tân Đế ở trong phạm vi mười dặm thì đốt lên, cam đoan hắn chỉ có chết chứ không còn đường sống!” Trong ánh mắt Mặc Vũ Hề thoáng hiện nét tàn nhẫn. “Có thể thử một lần, cho ta xem một chút!” Diêm Xuyên liền nổi lên hứng thú. “Được, thiếp lập tức sai người đem đến!” Mặc Vũ Hề lập tức nói. Hai canh giờ sau, trong phòng Diêm Xuyên. “Tướng công, vật đó ở ngay trong cái hộp ngọc này!” Mặc Vũ Hề nói. Trong hộp ngọc là một nhúm cỏ nhỏ màu tím to cỡ bàn tay, Quỷ Thành Thảo, vật cực kỳ độc. Mặc Vũ Hề hài lòng nhìn cây cỏ nhỏ đang nằm trong hộp. Nhưng Diêm Xuyên lại nhìn về phía cổ tay trái của mình. Chỗ cổ tay là một cái bớt giống như hạt đậu. Nguyên bản cái bớt cũng bình thường, nhưng vào lúc này cái bớt lại lóe lên ánh sáng màu xanh lá, liên tục chớp lóe, cực kỳ quỷ dị. “Sao lại như vậy?” Ánh mắt Diêm Xuyên phức tạp nhìn cái bớt. Phát sáng? Sao nó lại phát sáng? Đây không phải là cái bớt sao? Nhìn chằm chằm vào cái bớt, Diêm Xuyên không ngừng suy nghĩ, dường như cả người trở nên ngây dại. “Tướng công?” Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn Diêm Xuyên. Nhưng Diêm Xuyên lại phất tay, ý bảo Mặc Vũ Hề đừng có quấy rầy. Mặc Vũ Hề liền hiểu được nên cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này, trí óc của Diêm Xuyên không ngừng hoạt động, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nhưng lúc nào cũng bị một ngăn cách bởi một tầng sương mù. “Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Ta có đôi chút ấn tượng, nhưng tại sao lại nghĩ không ra?” Diêm Xuyên nhíu mày cố gắng nhớ lại. Mặc dù lần suy nghĩ này đã trọn một canh giờ nhưng Mặc Vũ Hề vẫn kiên nhẫn chờ đợi. “Độc Đằng!” Đột nhiên Diêm Xuyên ngẩng cao đầu, trong ánh mắt sáng lấp lánh. “Ầm!” Hàng loạt ký ức đang ào ào đổ vào đầu Diêm Xuyên. Ký ức, ký ức trở về càng ngày càng nhiều, nét mặt Diêm Xuyên từ từ giãn ra, ánh mắt càng lúc càng sáng hơn. Mà Mặc Vũ Hề thì lại lo lắng đứng đợi ở một bên. Nhìn thấy nét mặt của Diêm Xuyên, nàng liền lộ vẻ lo âu, mấy lần muốn kêu thật to để gọi Diêm Xuyên, hỏi xem hắn bị làm sao không, nhưng bản thân Mặc Vũ Hề cũng là một người cực kỳ thông minh, nên trong thời điểm đó đã kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình. Để cho Diêm Xuyên không ngừng nhớ lại tất cả. “Độc Đằng? Ha ha ha ha!” Diêm Xuyên đột ngột cười vang một tràng dài. Hít nhẹ một hơi, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. “Mộng Yểm, quả nhiên đã tìm đến ta, cảnh mộng? Một giấc mộng rất đẹp!” Nét mặt Diêm Xuyên ngưng trọng nói. “Tướng công, chàng bị làm sao vậy?” Rốt cuộc Mặc Vũ Hề cũng nhịn không được hỏi. Quay đầu lại, ánh mắt Diêm Xuyên chăm chú nhìn về phía Mặc Vũ Hề. “Tướng công, sao chàng lại nhìn thiếp với ánh mắt đó, thiếp, thiếp…!” Mặc Vũ Hề sợ hãi nói. Thấy Mặc Vũ Hề sợ hãi, nét mặt Diêm Xuyên cũng dịu trở lại, nghĩ lại thân phận hiện tại của mình, bèn lộ một nụ cười khổ. “Thánh nữ Vũ Hề?” Diêm Xuyên thăm dò nói. “Tướng công, chàng nói gì vậy? Chàng đừng làm thiếp sợ!” Mặc Vũ Hề lo âu nói. Trông thấy Mặc Vũ Hề đang hoang mang sợ hãi, nét mặt Diêm Xuyên cực kỳ phức tạp, thoáng suy nghĩ một hồi thì quyết định không đánh thức Mặc Vũ Hề nhớ lại. “Đừng lo lắng, có ta ở đây sẽ không có việc gì đâu. Hoàng đế Đại Mộng? Hắn chẳng là cái thá gì, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Hơn nữa, ta đã tỉnh lại rồi, vậy hãy cùng nhau bắt Mộng Yểm!” Diêm Xuyên quả quyết nói. “Tướng công, chàng nói cái gì vậy? Sao thiếp nghe chẳng hiểu gì cả?” Mặc Vũ Hề kỳ quái hỏi lại. “Không cần phải hiểu, toàn bộ cứ giao cho ta là được rồi!” Diêm Xuyên an ủi nói. “Ừm!” Mặc Vũ Hề khẽ dựa vào lồng ngực Diêm Xuyên. Ôm Mặc Vũ Hề vào lòng, thần sắc Diêm Xuyên trở nên phức tạp. Mặc dù đây chỉ là trong giấc mộng, đợi đến lúc tỉnh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng có lẽ đoạn ký ức này sẽ không thể nào xóa đi. Mấy tháng vợ chồng còn sâu sắc hơn cả những lời thề non hẹn biển. Tuy rằng đang ở trong mộng Diêm Xuyên vẫn có thể đánh thức Mặc Vũ Hề, nhưng sau khi đánh thức thì sẽ như thế nào? Hai người sẽ chung sống với nhau như thế nào? Một khi để cho Mộng Yểm phát hiện ra điều khác thường, lộ ra sơ hở sẽ rất khó bắt được nó. Vì vậy, lúc này Diêm Xuyên tạm thời giữ bí mật. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang