[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 24 : Sói

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

.
Trong mộng cảnh. "Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?" Diêm Xuyên mơ hồ tự hỏi. Xung quanh là một phòng lớn, trong phòng có hai cụ già ở hai bên trái phải, còn bốn phía có rất nhiều khách mời. Diêm Xuyên đang mặc trang phục tân lang đứng ở giữa căn phòng lớn, bên cạnh là một cô gái đang đội nón tân nương. "Ta là ai?" Diêm Xuyên đang kinh ngạc nhớ lại. Nhưng mà, cho dù Diêm Xuyên có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể nhớ ra được. “Chuẩn bị bái đường rồi! Sao tân lang tân nương vẫn còn đứng yên một chỗ vậy nhỉ?” “Chắc là do họ đang qua vui mừng quá mà quên mất không biết phải làm gì!” “Diêm thiếu gia thật là có phúc, có thể lấy được Mặc tiểu thư, mỹ nữ đẹp nhất nước Đại Mộng! Thật đúng là trai tài gái sắc!” “Diêm thiếu gia và Mặc tiểu thư môn đăng hộ đối, đúng là một mối lương duyên do ông trời tác hợp!” …… … … Các vị tân khách ở xung quanh lần lượt lên tiếng chức mừng. Thông qua những lời chúc phúc này hai người mới mơ hồ hiểu được mình là ai. Việc đột nhiên bị “mất trí nhớ” có thể khiến người ta mau chóng nhận ra thân phận của chính mình, cũng giống như bọt biển phải gặp nước thì nhanh chóng hòa tan, hơn nữa cũng rất dễ dàng chấp nhận thân phận mới này. Mà ở trong giấc mộng này, mọi người đều cho nó là sự thật hiển nhiên. “Tân lang, tân nương mau mau bái đường, nhanh lên nào!” Người chủ trì buổi hôn lễ ở bên cạnh lập tức “Đánh thức” hai người. “Vâng!” Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề cùng gật đầu, trong lúc mơ hồ lại đồng thời phối hợp với nhau. “Nhất bái thiên địa!” Người chủ hôn cao giọng hô to. Theo bản năng Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề cúi đầu bái lạy thiên địa. “Nhị bái cao đường!” Người chủ hôn lại lớn tiếng hô. Hai người quay đầu lại, cung kính bái lạy hai ông bà cụ đang ngồi phía trước. “Diêm lão gia thật là có phúc!” “Đúng vậy, không bao lâu nữa là Diêm lão gia, Diêm lão phu nhân có thể có cháu bồng rồi!” … … Những câu chúc mừng ở bốn phía vọng lại khiến hai vị cao niên không thể kiềm chế được vui mừng: “Tốt! Tốt!” “Phu thê giao bái!” Người chủ hôn một lần nữa lớn tiếng hô lên. “Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề mặt đối mặt, hai người cùng nhau cúi đầu, phảng phất như có một chút mơ hồ lẫn vui sướng. Sau khi lạy một lạy, trong lòng hai người bỗng nổi lên một trận xao động khó hiểu. “Kết thúc buổi lễ!” Người chủ trì hôn lẽ hô lớn. “Đùng! Đùng!” Tiếng pháo nổ lập tức vang lên. “Cung hỉ cung hỉ!” “Chúc hai người sớm sinh quý tử!” … … … Cả lễ đường tràn ngập những tiếng chúc mừng, những âm thanh huyên náo. “Đưa vào động phòng!” Người chủ hôn hô lớn. Hai người dẫn theo một đám nha hoàn từ từ đi ra bên ngoài. “Xin mời chư vị nhập tiệc!” Diêm lão gia nói to. Lập tức không khí buổi tiệc càng trở lên náo nhiệt. Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề được đưa vào phòng tân hôn. “Tân nương hãy đợi một chút, tân lang còn phải đi cảm tạ các vị khách mời!” Người chủ hôn giải thích. “Được!” Mặc Vũ Hề cùng Diêm Xuyên đồng thanh đáp. Sau khi tân lang đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại tân nương và nha hoàn. “Chúc mừng tiểu thư!” Nha hoàn lập tức lên tiếng chúc mừng. “Ta…!” Mặc Vũ Hề vẫn mơ hồ không hiểu như cũ. “Tiểu thư à, Diêm công tử là người tốt đó, cuối cùng thì tiểu thư cũng đã được như ý nguyện rồi! Diêm gia mấy đời hành nghề y còn gia đình ta lại kinh doanh dược phẩm nhiều đời nay, thật đúng là duyên lành do trời định mà!” Nha hoàn vui vẻ nói. “Ừ!” Mặc Vũ Hề gật đầu tựa như nhớ ra cái gì đó, nhưng lại giống như mới lần đầu nghe thấy điều này. Ở bên ngoài. Diêm Xuyên đang đi cùng với một tiểu đồng. “Thiếu gia, đây là đại bá phụ của ngài, trước hết hãy mời rượu đại bá phụ ngài đã! Ông ấy là Lễ bộ thị lang, ngày thường vẫn hay giúp đỡ chúng ta rất nhiều!” Tiểu đồng giới thiệu. “Được!” Diêm Xuyên gật đầu Mời rượu khắp một lượt, Diêm Xuyên đã nhớ được tất cả “Người thân” trong gia đình. Hơi chuếnh choáng men say, Diêm Xuyên được mọi người đưa tiễn, đưa về động phòng. "Thật đúng là một đôi trai tài gái sắc!" “Tân nương thật là rất xinh đẹp, cả nước Đại Mộng không ai có thể sánh bằng!” “Diêm thiếu gia quả đúng là có phúc nha, nghe nói ngay cả đương kim thái tử cũng muốn lấy Mặc tiểu thư làm thái tử phi, chẳng qua là do khoảng cách giữa vua và dân chênh lệch quá lớn nên mới không thành công!” … … Tiệc rượu vẫn tiếp tục, tiếng nói chuyện vẫn ồn ào không dứt. Mà ở một góc khác của bữa tiệc. Tại đó, có một người mặc áo đen, cái mũ đen hầu như che kín cả khuôn mặt. Trang phục của người này vô cùng đặc biệt nhưng những người xung quanh lại cảm thấy chẳng có gì khác thường. “Trèo càng cao thì té lại càng đau, bây giờ ta cho các ngươi sung sướng hạnh phúc, về sau cơn ác mộng mới thật sự là đáng sợ, muốn bắt ta sao? Tại trong thế giới mộng cảnh này ta mới là chúa tể, ta sẽ khiến các ngươi đau khổ như đứt từng khúc ruột, ta muốn các ngươi mất hết can đảm. Hắc, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc!” Người áo đen cười thâm hiểm. Người mặc áo đen đó đương nhiên chính là người tạo ra giấc mộng, Mộng Yểm! Đây chỉ là bắt đầu của giấc mộng mà Mộng Yểm tạo ra. Bên trong tân phòng. Tân nương đang ngồi trên giường, tân lang say rượu lảo đảo bước vào. “Nương tử! Ta đến đây!” Diêm Xuyên hạnh phúc tươi cười. Còn tân nương lại vừa hạnh phúc vừa chờ mong. “Nương tử, để ta vén khăn cho nàng!” Diêm Xuyên dịu dàng nói. Nói xong liền nhẹ nhàng vén cái khăn lên. Khăn cô dâu vừa mới mở liền lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, Diêm Xuyên hơi ngẩn người ra: “Nương tử, nàng thật là đẹp!” “Tướng công!” Mặc Vũ Hề đỏ mặt nói nhỏ. “Nương tử, chúng ta hãy uống chén rượu giao bôi đi!” Diêm Xuyên nhỏ nhẹ nói. “Vâng!” Ngồi bên cạnh bàn, hai người cùng nâng chén rượu ngon, ánh mắt nhìn nhau đầy thâm tình uống rượu giao bôi. “Nương tử, chúng ta đi ngủ đi thôi!” Diêm Xuyên âu yếm ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của Mặc Vũ Hề nói. “Vâng!” Mặc Vũ Hề thẹn thùng gật đầu. Mang theo bao niềm hạnh phúc, Diêm Xuyên nhẹ nhàng cởi ra y phục của Mặc Vũ Hề. “Nương tử, nàng thật đẹp!” Diêm Xuyên âu yếm nói. Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, trong nỗi thẹn thùng của Mặc Vũ Hề hai người đã chính thức thành vợ thành chồng. Một đêm vu sơn hành vũ, long trú động đình, khiến cho tình cảm của hai người càng trở nên gắn bó, như nước và sữa hòa quyện với nhau, vô cùng kỳ diệu. Ân ái mặn nồng đến tận đêm khuya, hai người mới đầu gối tay ấp, siếc chặt tay nhau cùng ngủ thiếp đi. Một tháng sau. Ngoài cửa Diêm phủ. “Cha, mẹ không có việc gì đâu, con và nương tử chỉ đi chơi ở sau núi ngoài thành mà thôi, đến khi trời tối sẽ trở về. Cha mẹ cứ yên tâm nhé!” Diêm Xuyên nói với cha mẹ. “Đi đường nhớ cẩn thận! Còn nữa, mấy người các ngươi nhớ bảo vệ tốt thiếu gia và thiếu phu nhân đó!” Hai người phân phó bốn tên gia đinh. “Lão gia, phu nhân xin cứ yên tâm!” Bốn gia đinh cùng đồng thanh đáp. Tiếp đó, Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề lên xe ngựa, bốn gia đinh dẫn ngựa ra khỏi thành đi về phía sau núi. Ở cửa thành, Mộng Yểm mặc áo đen lại xuất hiện, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngựa đang đi ở phía xa xa. “Sung sướng một tháng thời gian cũng đã đủ rồi đó, tiếp theo chính là ác mộng, khặc, khặc, khặc, khặc!” Mộng Yểm cười lạnh nói. Một lúc sau, mọi người đã đi vào một khu rừng núi. Trong xe ngựa, Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề cùng ngồi một chỗ, tình cảm thắm thiết nói không hết lời, nắm chặt tay nhau ngắm cảnh bên ngoài khe cửa. “Tướng công, nếu có thể vĩnh viễn như thế này thì tốt biết bao!” Hai mắt Mặc Vũ Hề mơ màng, thùy mị nói. “Nhất định, nhất định sẽ như vậy! Ta nhất định sẽ che chở nàng cả đời.” Diêm Xuyên âu yếm nói. “Dừng!” Một tên gia đinh bỗng nhiên ngừng xe ngựa. “Hí!” Con ngựa hí một tiếng dài, đồng thời hai vó không ngừng dẫm đạp tựa như sợ hãi điều gì đó. “Có chuyện gì vậy?” Diêm Xuyên thò đầu ra hỏi. “Thiếu gia, không hay rồi, chúng ta gặp phải một bầy sói!” Một tên gia đinh hoảng sợ bẩm báo. Quả nhiên, theo ánh mắt của tên gia đinh thì ở cách đó không xa, trên một sườn núi nhỏ có một con con sói hoang đang lững thững đi ra. Năm con, mười con, mười lăm con, hai mươi con, có tổng cộng hai mươi con sói hoang. Bọn chúng nhe răng trợn mắt gầm gừ. “Thiếu… thiếu… thiếu gia!” Một tên gia đinh chân đã nhũn ra, run run nói. "Chạy, chạy mau!" Diêm Xuyên vội la lên. Ở trong mộng cảnh này, Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề đều là người phàm, đương nhiên là không có những khả năng kinh thiên động địa kia được. “Hộ tống thiếu gia và thiếu phu nhân chạy mau!” Một tên gia đinh hét lớn. “Giá!” Vừa mới kéo dây cương, hồng mã lập tức hí lên một tiếng rồi lồng lên chạy trốn. “Ù hú!” Một con sói hoang tru lên một tiếng. Hai mươi con sói hoang cùng tru lên theo, bắt đầu đuổi giết. “Mau, mau lên!” Gia đinh sợ hãi nói. “Tướng công, nơi này sao lại có nhiều sói hoang như vậy?” Mặc Vũ Hề hoảng sợ hỏi. “Không sao đâu, có ta ở đây!” Trong mắt Diêm Xuyên cũng lộ ra một chút kinh hoàng. “A!” Tiếng kêu thảm thiết của một tên gia đinh vang lên. Ngoái đầu nhìn lại thì thấy tên gia đinh kia đã bị đám sói hoang hung hăng cắn đứt cổ, có hai ba con đang thi nhau cắn xé. Còn lại mười bảy con sói hoang không hề dừng lại, thậm chí lại càng hung mãnh lao tới. “Chạy mau, chạy mau!” Đám gia đinh hoảng sợ nói. “Ầm!” Xe ngựa đụng phải một tảng đá lớn rồi dừng lại. Nơi này dù sao cũng là đường núi hiểm trở gập ghềnh, xe ngựa làm sao có thể tùy ý chạy nhanh được chứ? Đây chính là nơi lũ sói hoang thống trị. Diêm Xuyên bế lấy Mặc Vũ Hề lao ra ngoài xe ngựa. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người mau chạy đi!” Một tên gia đinh hoảng sợ nói!” “Đi lên trên núi!” Diêm Xuyên lập tức quyết định. Mặc dù hai người và ba tên gia đinh chạy rất nhanh nhưng mà tốc độ của lũ sói hoang cũng không hề giảm xuống và đang đuổi tới gần. Có một số dừng lại ăn thịt ngựa, số còn lại vẫn đang đuổi theo không từ bỏ. “A!” Lại một tên gia đinh bị sói hoang bắt được, sau đó bọn chúng nhanh chóng thi nhau cắn xé. “Tướng công, tướng công, sao lại như thế này?” Mặc Vũ Hề sợ đến phát khóc. “Hiện tại không phải là lúc thắc mắc chuyện này, chạy mau!” Hai mắt Diêm Xuyên lộ ra hoang mang nói. Dưới sự uy hiếp của cái chết, hai người cấp tốc chạy trốn giữa rừng, trong lòng vô cùng sợ hãi. Mà lũ sói càng lúc càng đến gần. “A!” Lại một tên gia đinh bị sói ăn thịt. “Ù hú…hu!” Sói hoang hú lên tiếp tục đuổi giết. “Á!” Chân Mặc Vũ Hề bị vấp ngã té sấp xuống đất. Chân đau khiến Mặc Vũ Hề không thể đứng lên được nữa. “Nương tử!” Diêm Xuyên bế lấy Mặc Vũ Hề lại tiếp tục chạy trốn. “Tướng công, chàng mau chạy đi, không cần lo cho thiếp!” Mặc Vũ Hề thút thít nói. “Chúng ta đã là vợ chồng, ta sao có thể bỏ mặc nàng được?” Diêm Xuyên không để ý nói. “Không, lũ sói hoang đông lắm, hãy bỏ thiếp lại, nếu không chàng cũng sẽ chết đó, tướng công!” Mặc Vũ Hề thút thít nói. “Tướng công, bỏ thiếp xuống đi!” Mặc Vũ Hề nghẹn ngào khóc. “Câm miệng!” Diêm Xuyên bỗng nhiên quát lớn. Trong giấc mộng, tính cách của Diêm Xuyên vốn ôn nhu hiền lành chỉ là vào lúc tuyệt vọng này tính cách hắn bỗng thay đổi, trở nên bá đạo. “Ưm!” Mặc Vũ Hề bị tiếng quát của Diêm Xuyên dọa cho sợ hãi, tuy nhiên Mặc Vũ Hề cũng hiểu được ý của Diêm Xuyên, chàng không muốn bỏ rơi mình, dù bị quát mắng nhưng nét dịu dàng trong mắt Mặc Vũ Hề lại càng tăng. Đàn sói hoang vẫn đang đuổi bắt hai người. Mà ở phía sau đàn sói, Mổng Yểm mặc áo đen lại đang xua đàn sói đuổi đến. “Vợ chồng vốn như chim trong rừng, khi có nạn thì thân ai nấy lo, Diêm Xuyên vậy mà ngươi không bỏ chạy một mình sao? Phá hỏng nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng mà ta sắp xếp cho Mặc Vũ Hề. Hừ, trong giấc mơ ta tạo ra thì ta làm chủ, giờ vẫn còn sớm lắm! Lũ sói, tiếp tục đuổi theo cho ta!” Mộng Yểm lạnh lùng nói. “Thiếu gia, ở đằng kia có một sơn động, chúng ta mau trốn vào trong đó!” Tên gia đinh cuối cùng kêu lên. “Tốt, mau vào đấy!” Diêm Xuyên bế Mặc Vũ Hề chạy nhanh vào bên trong. Lối đi vào sơn động hơi quanh co và rối một chút, đi sâu vào bên trong động chính là một không gian rộng lớn. Diêm Xuyên nhanh chóng đặt Mặc Vũ Hề lên một tảng đá lớn. “Ù hú hu!” Âm thanh của lũ sói lại truyền đến. “Tránh ra, tránh ra!” Ở ngoài cửa hang, tên gia đinh còn lại đang dùng đá liên tục ném vào lũ sói. “Tướng công, xem ra lần này chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!” Mặc Vũ Hề hoảng sợ nói. “Chúng ta trốn ở trong động này, nhất định cha mẹ sẽ phái người đến cứu chúng ta.” Lúc này Diêm Xuyên lại vô cùng bình tĩnh. “A!” Từ phía cửa động lại vang lên tiếng thét thảm, tên gia đinh cuối cùng cũng đã bỏ mình. Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn ra cửa động, vừa đúng lúc nhìn thấy năm bảy con sói hoang đang xâu xé tên gia đinh cuối cùng, cảnh tượng vô cùng đẫm máu, chỉ trong chốc lát thân thể của tên gia đinh đã bị cắn xé làm mấy mảnh. Dường như Mặc Vũ Hề cũng đoán được tình hình hiện tại. “Phu quân, chàng mau đi đi, đàn sói hoang này đang ăn, hiện giờ chàng mau chạy đi, mau mau rời khỏi đây!” Khuôn mặt Mặc Vũ Hề tái nghét không còn một giọt máu, sợ hãi nói. “Hoang đường, bảo ta trốn đi ư? Ta trốn đi thì nàng phải làm sao đây?” Diêm Xuyên quát lên. “Nếu bây giờ không trốn thì sẽ không kịp đâu!” “Ta cõng nàng chạy ra ngoài, phải đi thì cùng nhau đi, ta đã hứa với nàng là sẽ bảo vệ nàng cả đời!” Diêm Xuyên không đồng ý nói. “Không, nếu cõng thiếp thì chúng ta chẳng ai có thể chạy thoát được, chàng hãy đi một mình đi, nhất định phải chạy thoát!” Mặc Vũ Hề vội vàng nói. "Nàng muốn ta chạy trốn?" Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào trong mắt Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề thâm tình nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: “Chỉ cần tướng công được bình yên là được!” Diêm Xuyên cũng thê lương nhìn Mặc Vũ Hề, cuối cùng lắc đầu nói: “Cho dù ta có chạy ra ngoài cũng chưa chắc đã chạy thoát được!” “Nhưng ít nhất cũng còn có một tia cơ hội, tướng công, chàng mau chạy đi, nhanh lên!” Mặc Vũ Hề lắc đầu nói. Nhìn chằm chằm Mặc Vũ Hề, hai mắt Diêm Xuyên nhắm lại, rồi bỗng nhiên ngẩng cao đầu hít vào một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn thẳng vào Mặc Vũ Hề đang nức nở khóc, nở ra một nụ cười: “Có được một người vợ như thế này, Diêm Xuyên ta còn đòi hỏi gì nữa chứ!” “Tướng công!” Mặc Vũ Hề thúc giục Diêm Xuyên. Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Có ta ở đây đừng hòng có kẻ nào làm tổn thương nàng! Ai cũng không thể được!” “Nhưng mà tướng công, đã không còn kịp nữa rồi!” Mặc Vũ Hề tuyệt vọng nói. Trong mắt Diêm Xuyên dần dần hiện lên sự kiên định, ôm lấy Mặc Vũ Hề rồi hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Ngấu nghiến hôn lấy hôn để. Nụ hôn này đã khiến cho nỗi sợ hãi của Mặc Vũ Hề đang từ từ tan biến. “Nhớ kĩ, nàng là vợ của Diêm Xuyên ta, hãy sống cho thật tốt, sau khi ta chết hãy vì ta thủ tiết!” Diêm Xuyên bá đạo nói. Nói xong liền dìu Mặc Vũ Hề vẫn còn đang trong lúc mơ hồ dựa vào vách tường, đồng thời tìm kiếm trong hang động, tìm thấy một tảng đá sắc nhọn. “Tướng công, chàng muốn làm gì vậy?” Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn Diêm Xuyên hỏi. “Ta nói rồi, ta muốn bảo vệ nàng cả đời! Lũ sói khốn kiếp mau đến đây. Ta giết chết các ngươi!” Ánh mắt của Diêm Xuyên lộ vẻ hung ác nói. “Không được, tướng công, chàng không biết võ nghệ, không nên đi ra ngoài, chàng không thể giết được chúng đâu!” Mặc Vũ Hề lo lắng nói. Quay đầu nhìn lại Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên nở ra một nụ cười bi tráng. “Diêm Xuyên ta sẽ không đứng nhìn vợ của mình chịu chết. Lũ sói ăn no rồi sẽ không tấn công người nữa, ta sẽ đi ra ngoài, cho dù không thể giết chết bọn chúng nhưng ít ra cũng có thể giúp chúng được no bụng!” Diêm Xuyên cười khổ nói. Nói xong, Diêm Xuyên liền giẫm chân bước ra cửa động. “Cho dù không thể giết chết bọn chúng, nhưng ít ra cũng có thể giúp chúng được no bụng!” “Cho dù không thể giết chết bọn chúng, nhưng ít ra cũng có thể giúp chúng được no bụng!” … … … Lời nói của Diêm Xuyên vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Mặc Vũ Hề. Giờ phút này, toàn thân Mặc Vũ Hề như ngây dại. Cho lũ sói ăn no? Lấy gì cho chúng ăn? Lấy chính bản thân mình sao? Tâm tính vốn thiện lương của Mặc Vũ Hề dường như đang bị sự tàn ác chà đạp, sống mũi cay cay. “Đừng mà!” Mặc Vũ Hề bi thương kêu khóc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang