[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 22 : Tinh Khí Phân Thân
Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế
.
“Vương gia, hai tên Thanh Long và Bạch Hổ đang đánh nhau!” Nét mặt Lưu Cẩn lộ vẻ khó hiểu bẩm báo.
“Cái gì? Không thể nào!” Mặc Vũ Hề lập tức đứng dậy.
Khóe mắt hơi rướm lệ, Mặc Vũ Hề liền vội vàng xông ra ngoài.
Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn với ánh mắt cổ quái, bởi vì hắn nhớ rất rõ, tình cảm huynh đệ của Thanh Long và Bạch Hổ rất tốt sao có thể đánh nhau được?
Lưu Cẩn gật đầu khẳng định.
“Đi!” Nói xong, Diêm Xuyên liền giẫm chân một cái đi ra khỏi lều.
Vừa mới bước ra khỏi lều chợt có một cơn gió mạnh thổi tới khiến cho quần áo Diêm Xuyên bay lên phần phật.
Ba nghìn tướng sĩ hộ vệ đều ở bên ngoài lều trại, Hoắc Quang dẫn đầu, trường thương giơ lên cao chỉ về phía xa xa. Trận gió thổi mạnh ma sát với chiến giáp của mọi người làm phát ra những tiếng ‘leng keng’.
Mặc Vũ Hề đứng ở trước nhất, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phương xa.
Diêm Xuyên tiến lên phía trước, đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Ở nơi đó, là nơi khởi đầu của cơn gió thổi tới, Bạch Hổ và Thanh Long đang giằng co quyết liệt.
Hai người mỗi bên một chưởng, đánh qua đánh lại không ngừng. Bạch Hổ đứng quay lưng về phía mọi người, có thể mơ hồ nhìn được bộ mặt dữ tợn của Thanh Long, lộ ra một luồng tà ý mãnh liệt.
“Đại ca, huynh làm cái gì vậy hả? Huynh bị làm sao vậy?” Bạch Hổ lo lằng quát hỏi.
“Cút ngay!” Thanh Long tức giận nói.
“Vương gia, là ở bên kia, không biết vì lí do gì mà Bạch Hổ và Thanh Long bỗng nhiên đánh nhau!” Hoắc Quang lập tức tiến lên bẩm báo.
“Không đúng!” Sắc mặt Diêm Xuyên trở nên trầm tư.
Đồng thời, Mặc Vũ Hề đang đứng ở bên cạnh cũng nhíu hai mắt lại.
“Tinh Khí Phân Thân? Thanh Long đang muốn làm gì?” Mặc Vũ Hề suy tư không giải thích được nói.
Quanh thân Thanh Long đang tuôn ra một lượng lớn khói xanh, mà ở phía sau Thanh Long, nơi góc tường còn có một thân ảnh mơ hồ đang ngồi.
“Ta nhìn thấy rồi, sao lại xuất hiện thêm một người nữa nhỉ?” Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
“Không, đó chính là Thanh Long, ngồi ở góc tường chính là Thanh Long, mà đang đánh nhau với Bạch Hổ cũng là Thanh Long, sao lại có thể có hai Thanh Long?” Hoắc Quang kinh hãi kêu lên.
“Vương gia?” Lưu Cẩn quay sang nhìn Diêm Xuyên.
“Kẻ đang ngồi ngủ ở góc tường mới chính là bản thể của Thanh Long, còn kẻ đang chiến đấu với Bạch Hổ chỉ là một cái phân thân Tinh Khí của Thanh Long mà thôi!” Diêm Xuyên giải thích.
“Vương gia, Tinh Khí Phân Thân là gì?” Hoắc Quang khó hiểu hỏi lại.
“Tu vi hiện tại của ngươi chưa đủ, đợi đến khi bước vào giai đoạn luyện khí hóa thần mới có thể làm được, đó là cách dùng tinh khí và ý chí của mình trong thời gian ngắn ngưng tụ ra một phân thân cùng đánh với kẻ thù.” Diêm Xuyên cẩn thận giải thích.
“A? Phân thân?” Trong mắt Hoắc Quang lóe lên một niềm hưng phấn nói.
Thế giới của người tu hành, quả nhiên là vô cùng tuyệt vời, trong mắt Hoắc Quang tràn đầy chờ mong.
“Có điều, tình trạng hiện tại của Thanh Long có chút khác lạ. Tinh Khí Phân Thân của hắn đã bị khống chế!” Ánh mắt của Diêm Xuyên lạnh lùng, hờ hững nói.
“Đã bị khống chế?” Mặc Vũ Hề giật mình, lập tức quay sang.
“Các ngươi vẫn luôn tìm kiếm Mộng Yểm nhưng lại không thể làm được nên mới tìm đến Thanh Long.” Ánh mắt Diêm Xuyên nhíu lại nói.
“Mộng Yểm?” Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng nên.
“Vừa rồi hẳn là nhân lúc Thanh Long còn đang ngủ, Mộng Yểm mới thừa cơ lẻn vào tạo ra một cái huyễn cảnh đáng sợ ở trong mơ, đông thời lừa gạt Thanh Long tự tiết ra tinh khí tạo thành Tinh Khí Phân Thân, rồi thao túng phân thân này!” Diêm Xuyên khẳng định.
“Diêm công tử, Mộng Yểm xuất hiện, không biết có thể…” Mặc Vũ Hề bỗng nhiên vui mừng, nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Ừm, hãy nhìn xem Thanh Long, nếu hắn có thể từ trong giấc mộng tỉnh lại thì hẳn là có thể tiêu diệt Mộng Yểm, chỉ là người trong mộng căn bản không thể nhận ra là mình đang mơ. Chuyện này rất khó khăn!” Diêm Xuyên lo lắng nói.
“Ngươi không phải đại ca của ta?” Bạch Hổ vung chưởng đẩy Tinh Khí Phân Thân của Thanh Long ra, trầm giọng nói.
“Ha ha ha ha … ” Phân thân của Thanh Long cười to lên, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ điên cuồng.
Bất quá, hai người cũng không dốc toàn lực mà đánh nhau, Bạch Hổ là vì nghĩ đến tình huynh đệ, còn Thanh Long lại như đang chờ đợi cái gì đó.
“Kia, ở đằng sau kia?” Lưu Cẩn kinh hãi kêu lớn.
Chỉ thấy ở góc tường nơi bản thể của Thanh Long đang ngủ bỗng tỏa ra từng đợt ánh sáng màu xanh.
Lượng lớn khói xanh đang từ lỗ chân lông của hắn thoát ra ngoài, càng ngày càng nhiều, khói xanh thoát ra dần dần ngưng tụ thành một bóng người. Bóng người càng ngày càng trở lên rõ ràng, chân thật.
Lại là một phân thân nữa của Thanh Long, Tinh Khí Phân Thân.
Còn bản thể đang ngủ của Thanh Long sau khi tiết ra tinh khí sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí có chút khô kiệt. Mặc dù là vậy nhưng hắn cũng không có tỉnh lại.
“Mộng Yểm muốn rút hết tinh khí của Thanh Long?” Sắc mặt Mặc Vũ Hề trầm xuống.
“Đại ca!” Bạch Hổ biến sắc kêu lên.
“Ha ha ha ha!” Sau khi cùng Bạch Hổ giao thủ một chưởng phân thân thứ nhất cười rộ lên.
“Mở!” Phân thân thứ nhất đột nhiên dùng sức.
“Oanh!”
Lập tức một luồng hơi thở mạnh mẽ trào ra, ầm ầm đánh mạnh vào Bạch Hổ. Khí thế mạnh mẽ, từng dòng khí lạnh thổi tới phía ba nghìn Ngân giáp quân ở phía xa.
Phân thân thứ nhất đánh lui Bạch Hổ, thò tay đánh ra một quyền, đầu nắm tay tỏa ra ánh sáng màu xanh, một nắm đấm to chừng mười trượng như cơn gió hướng thẳng về phía Bạch Hổ đập mạnh tới, thế công dũng mãnh không thể đón đỡ.
“Rống!” Bạch Hổ biến sắc cũng đánh ra một quyền.
“Oanh!”
Hai người lấy cứng đối cứng, quyền đầu va chạm với nhau lại một lần nữa tạo ra từng đợt sóng không khí hung mãnh.
“Đại ca, mau tỉnh lại!” Bạch Hổ hô hoán.
“Có ta ở đây, đừng ai mong có thể đánh thức được hắn, ha ha ha ha!” Phân thân thứ nhất cười to, chắn trước mặt Bạch Hổ.
Phân thân thứ nhất đại chiến với Bạch Hổ, những trận gió lớn cũng từ chỗ hai người chiến đấu phát ra, từng luồng sóng khí cuồn cuộn thổi tứ tung.
Mà phân thân thứ hai mới sinh ra của Thanh Long lại lộ ra một nụ cười tà dị nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Hô!”
Trong nháy mắt, phân thân thứ hai chỉ để lại một tàn ảnh rồi lao tới chỗ mọi người ở cách đó không xa.
“Không ổn!” Mặc Vũ Hề biến sắc, liền giẫm chân bước tới.
Lật tay, trong lòng bàn tay của Mặc Vũ Hề bỗng có thêm một cây quạt xếp. Dưới sự tác động, chiếc quạt xếp bỗng tuôn ra một luồng ánh sáng trắng bắn thẳng về phía phân thân thứ hai của Thanh Long.
“Ầm!”
Thân hình của phân thân thứ hai lảo đảo lui lại còn cây quạt của Mặc Vũ Hề cũng bị đánh bay trở về.
“Bạch Hổ, mau bắt lấy phân thân của Thanh Long!” Mặc Vũ Hề lạnh lùng quát lớn.
“Rõ!” Ở phía xa xa, Bạch Hổ đáp thật to.
“Bắt? Hãy xem lại bản thân mình đi!” Phân thân thứ hai chắn tại trước mặt Mặc Vũ Hề đắc ý cười lớn.
Trong lúc nói chuyện, dòng khí xung quanh thân thể của phân thân thứ hai mở rộng ra, cuồng phong gào thét, tựa như một nơi bắt đầu của bão táp, gió lốc đang tuôn ra như vô cùng vô tận.
“Bịch, bịch, bịch, bịch…!”
Gió lốc thổi mạnh, khiến cho ba nghìn tướng sĩ liên tục lui về phía sau.
Mặc Vũ Hề quay đầu nhìn về phía ba nghìn tướng sĩ đang ngã ghiêng ngã ngữa mà kinh hãi.
“Mộng Yểm, mau từ trong cơ thể Thanh Long lăn ra đây cho ta!” Mặc Vũ Hề lại vung quạt lên đánh ra một đòn.
Chiếc quạt biến lớn đến mười trượng, mạnh mẽ đánh xuống, ánh sáng trắng tỏa ra bốn phía.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”
Bốn phía quanh mặt đất nổ vang từng hồi, Mặc Vũ Hề hơi lo lắng cho ba nghìn tướng sĩ nên vội vàng dẫn dụ phân thân thứ hai rời đi chỗ khác, cách ly với ba nghìn tướng sĩ.
“Diêm công tử, làm phiền ngươi đánh thức Thanh Long!” Mặc Vũ Hề ở phía xa xa kêu lớn.
Chỉ bằng đàn kiến kia sao? Ha ha ha!” Phân thân thứ hai khinh thường nói.
“Mặc Hải Đại Pháp!” Mặc Vũ Hề kêu lên.
“Phá cho ta!” Phân thân thứ hai lại một lần nữa bắn ra vô số ánh sáng màu xanh.
“Vương gia, chỉ một phân thân của Thanh Long thậm chí còn lợi hại hơn so với Mặc cô nương và Bạch Hổ?” Hoắc Quang kinh ngạc.
“Không, phân thân của Thanh Long do Mộng Yểm khống chế, liên tục phát ra tinh khí của Thanh Long, sử dụng đấu pháp đồng quy vu tận, Mộng Yểm không hề để ý đến hậu quả, còn Bạch Hổ và Mặc cô nương thì lại không muốn đánh nhau với phân thân của Thanh Long mà chỉ muốn bắt giữ hắn, một kẻ không hề để ý đến hậu quả còn bên kia thì lại cố kị hậu quả nên mới tạo nên cục diện như hiện tại!” Diêm Xuyên lắc đầu.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Làm thế nào mới có thể đánh thức được Thanh Long ?" Hoắc Quang lo lắng hỏi.
“Phải, Mộng Yểm thật không đơn giản, lại có thể khống chế được hai Tinh Khí Phân Thân của Thanh Long, điều này chứng tỏ, tại trong giấc mơ Thanh Long căn bản không phải là đối thủ của Mộng Yểm, hắn không thể tự đánh thức mình được!” Diêm Xuyên khẳng định nói.
Trong khi nói chuyện mọi người lại một lần nữa nhìn về phía bản thể đang ở góc tường của Thanh Long.
Vào lúc này ở phía trên bản thể của Thanh Long, một tia khí màu xanh từ từ thoát ra từ lỗ chân lông.
“Không ổn, tinh khí lại tiết ra rồi, Vương gia, hắn muốn hình thành Tinh Khí Phân Thân thứ ba sao?” Lưu Cẩn biến sắc nói.
“Đi thôi!” Sắc mặt Diêm Xuyên trầm mặt xuống nói.
Đón gió mà đến, Diêm Xuyên dẫn đầu đi về phía Thanh Long ở đằng xa, ba nghìn tướng sĩ theo sát phía sau.
Gió to lạnh thấu xương nhưng ba nghìn tướng sĩ hợp thành một bức tường người nhưng vẫn khó khăn bước về phía trước.
Giờ phút này, dòng khí màu xanh thoát ra từ lỗ chân lông của Thanh Long đã bao phủ toàn thân hắn, hình thành một cái màn lớn che kín bên ngoài cơ thể hắn.
“Phá nó ra!” Diêm Xuyên hét lớn.
“Tuân lệnh!” Hoắc Quang lớn tiếng đáp.
Hoắc Quang vung tay lên, trên tay ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, mạnh mẽ bắn tới cái màn hình thành từ tinh khí của Thanh Long.
“Ầm!”
Hoắc Quang bị lực phản chấn bay ngược ra sau.
“Đại nhân!”
Các tướng sĩ nhanh chóng lao lên đón lấy Hoắc Quang. Còn cái màn tinh khí kia thậm chí không có chút rung động nào.
Bạch Hổ và Mặc Vũ Hề ở phía xa cũng chú ý tới nơi này. Trông thấy Hoắc Quang không thể lay động được cái màn tinh khí mà biến sắc mặt.
“Ha ha ha, chỉ là một đám con kiến không biết tự lượng sức mình! Chờ đến khi phân thân thứ ba hình thành thì đám con kiến các ngươi cũng đừng mong còn sống!” Cả hai cái Tinh Khí Phân Thân đồng thời cười rộ lên.
Sắc mặt Mặc Vũ Hề lạnh lùng. Đồng thời, lỗ chân lông trên người Mặc Vũ Hề cũng chậm rãi mở ra, một tia tinh khí màu trắng liền phun ra ngoài.
“Hả? Ngươi cũng muốn ngưng tụ phân thân sao? Đưng mơ tưởng!”
Phân thân thứ hai của Thanh Long liền biến sắc, dòng khí quanh thân phát ra đến mức tận cùng, không hề quan tâm đến tinh khí của bản thân, cứ thế đánh thẳng đến Mặc Vũ Hề, khiến cho Mặc Vũ Hề không thể ngưng tụ được phân thân.
Một chỗ khác, Bạch Hổ cũng đang chiến đấu kịch liệt với phân thân thứ nhất của Thanh Long.
Còn ở góc tường.
“Toàn bộ những người có tu vi Lực cảnh tầng thứ sáu đồng loạt ra tay cho ta!” Hoắc Quang kêu lên.
“Rõ!” Tất cả các tiểu tướng đồng thanh đáp.
Không gian nơi đây không lớn, nhiều nhất chỉ đủ cho tám người đồng thời ra tay, Hoắc Quang và bảy tên tiểu tướng đồng thời vung quyền đánh mạnh vào vòng khí bảo hộ.
“Ầm!”
Tám người lại một lần nữa bay ngược trở lại mà vòng bảo hộ bằng tinh khí cũng chỉ khẽ lay động mà thôi.
Càng ngày tinh khí tiết ra càng nhiều, sắc mặt Thanh Long xám như tro. Tinh khí thậm chí còn đang từ từ ngưng tụ thành hình người.
“Vương gia, Phân thân thứ ba ngưng tụ sắp xong rồi! Phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Hoắc Quang vô cùng khó coi nói.
“Một khi Phân thân thứ ba ngưng tụ thành công chúng ta sẽ phải đương đầu với nó?” Lưu Cẩn cũng vô cùng lo lắng.
Một khi phân thân thứ ba được hình thành là nó có thể tự chủ công kích, khi đó ai sẽ đứng ra ngăn cản nó? Có lẽ nó chỉ cần trở tay một cái là có thể tiêu diệt được cả ba nghìn tướng sĩ rồi, Lưu Cẩn không thể không lo lắng.
“Để đấy cho ta!” Diêm Xuyên trầm giọng quát.
Trong lúc nói chuyện, Diêm Xuyên chậm rãi bước từng bước một tiến lên phía trước.
Mà giờ phút này, luồng tinh khí mới đã ngưng tụ càng ngày càng rõ, một hình người to lớn đang dần dần hình thành.
“Con kiến hôi! Xem ta diệt các người chỉ trong nháy mắt!” Tinh Khí Phân Thân mơ hồ kia phát ra một tiếng mỉa mai.
Một luồng uy thế hướng thẳng về phía mọi người ép mạnh tới, khiến cho trong lòng mọi người bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ không thể ngăn cản được.
“Keng!” “Keng!” …
Từng tiếng trường thương cắm vào mặt đất vang lên, ba nghìn tướng sĩ đang cố gắng chống cự lại áp chế của luồng uy thế mạnh mẽ kia, cố gắng không để cho bản thân bị dồn ép.
Đối mặt với uy thế như thế, Diêm Xuyên không hề bị chút ảnh hưởng nào vẫn đang từng bước tiến lên phía trước, Diêm Xuyên trừng mắt một cái.
Thông qua hai mắt, ý chí Đế vương ở kiếp trước của Diêm Xuyên, liền bắn ra ngoài.
“Ầm!”
Ý chí của Đế vương cũng giống thiên uy!
“Grào!”
Một tiếng rồng gầm mơ hồ bắn thẳng tới phân thân đang còn mờ nhạt kia.
Con rồng gầm lớn một tiếng rồi lao thẳng đến, phân thân còn mờ nhạt kia tựa như thấy được một cái đầu lớn khoảng mười trượng của con Kim Long.
Sừng rồng cao vút, hai mắt phẫn nộ, bộ râu uy nghiêm, miệng vô cùng rộng lớn.
“Grào…………………..!”
Theo ý chí của Diêm Xuyên, Kim Long phát ra tiếng gào thét giận dữ, bị tiếng rồng gầm thật lớn xung kích khiến cho phân thân còn mờ nhạt kia chấn động dữ dội.
“Sao…!” Tiếng kêu của phân thân còn mờ nhạt bị kẹt lại trong cổ họng, dưới long uy to lớn hắn không thể nói được gì nữa.
“Grào…………..!”
Tiếng rồng gầm kéo dài, nếu Diêm Xuyên không thu hồi ý chí của mình thì nó sẽ tiếp tục áp chế phân thân còn mờ nhạt kia của Thanh Long.
Phân thân mờ nhạt kia bịchấn động càng ngày càng dữ dội, với ý chí của Diêm Xuyên cho dù phân thân còn mờ nhạt kia có ngưng tụ xong đi nữa thì vẫn bị đánh tan.
“Sao có thể như vậy?” Phân thân thứ nhất đang chiến đấu với Bạch Hổ ở phía xa giật mình quay đầu nhìn lại.
Mà phân thân thứ hai đang chiến đấu với Mặc Vũ Hề cũng đầy kinh ngạc quay đầu lại nhìn qua chỗ Diêm Xuyên.
“Phàm nhân, hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi!” Ánh mắt của Phân thân thứ hai lộ vẻ không thể tin được nói.
Phân thân thứ hai giậm chân một cái rồi nhắm về phía Diêm Xuyên lao tới.
“Hô!”
Một thân ảnh vọt tới che trước mặt hắn. Người này chính là Mặc Vũ Hề.
“Muốn đi ư? Ngươi không thể đi được!” Mặc Vũ Hề cười lạnh nói.
Vừa ngăn trở phân thân thứ hai đồng thời Mặc Vũ Hề cũng liếc mắt về phía Diêm Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng không biết phân thân mơ hồ kia đã nhìn thấy cái gì nhưng Mặc Vũ Hề hiểu rằng, đó chắc hẳn là bị đánh bằng ý chí, là ý chí của Diêm Xuyên? Vì sao ý chí của Diêm Xuyên lại mạnh mẽ như vậy? Mạnh mẽ tới mức có thể áp chế được quá trình ngưng tụ của phân thân còn đang mờ nhạt kia.
Diêm Xuyên trong lòng của Mặc Vũ Hề lại càng trở nên khó hiểu. Rốt cuộc hắn có bản lĩnh đến cỡ nào?
Mà ở phía bên kia, Bạch Hổ cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không quên ngăn cản phân thân thứ nhất. Chờ đợi Diêm Xuyên đánh thức Thanh Long.
Trong mắt Diêm Xuyên, lệ khí càng ngày càng nặng, đổng thời xung kích của ý chí cũng càng ngày càng mãnh liệt, mạnh mẽ áp chế phân thân mờ nhạt kia.
“Ầm!” “Thằng khốn!”
Phân thân mờ nhạt nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng nó cũng không thể chịu nổi, bị ý chí của Diêm Xuyên đánh tan.
Nhưng mà, ý chí của Diêm Xuyên cũng không hề ngừng lại mà vẫn hướng tới luồng tinh khí màu xanh đánh tới, ánh mắt sắc bén, chầm chậm từng bước một mang theo sức mạnh uy nghiêm, dùng lực lượng của ý chí ép luồng tinh khí màu xanh quay trở về lỗ chân lông trên cơ thể Thanh Long.
Ở đằng xa, Mặc Vũ Hề và Bạch Hổ đồng thời lộ ra vẻ cảm kích.
Tinh khí đã tiết ra còn có thể thu hồi lại. Nếu hiện tại Diêm Xuyên bỏ mặc mọi chuyện, để cho những tinh khí này tiêu tan đi thì nguyên khí của Thanh Long nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Hiện tại đã đưa được chúng trở lại trong cơ thể, mặc dù bị thương nhưng nguyên khí vẫn chưa bị tổn hại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là có thể khôi phục.
Mỗi một bước đi của Diêm Xuyên là có một phần tinh khí bị ép quay trở về bên trong cơ thể của Thanh Long, mỗi một bước là tinh khí ở bên ngoài lại ít đi một chút.
Nhìn Diêm Xuyên đang ép tinh khí quay trở về, khuôn mặt của ba nghìn tướng sĩ đều ửng hồng, trong lòng trào lên cảm giác sùng bái không thôi.
Cuối cùng Diêm Xuyên cũng đã đi đến trước mặt Thanh Long.
Nhìn Thanh Long đang ngủ say ở đối diện, Diêm Xuyên khẽ điểm đầu ngón tay, một tia sáng màu vàng chợt lóe lên rồi bắn thẳng về phía mi tâm của Thanh Long.
“Tỉnh lại!” Diêm Xuyên khẽ quát một tiếng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện