[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 19 : Kiếm Ấn

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

"Không …………………………….!" Đám Lục cân quân hoảng sợ nhìn vô số thỏ ma đang vây tới. Những con thỏ bị hóa ma càng ngày càng nhiều. Chúng từ bốn phương tụ tập đến cây cột ở trung tâm, mang theo sự điên cuồng mà lao thẳng tới mọi người, tới tất cả 'Củ cải trắng'. “Ầm!” “Ầm!” Thỏ ma vô cùng mạnh mẽ, chỉ một chưởng liền hất tung hàng loạt tướng sĩ, một tay cầm lấy từng tên tướng sĩ bắt đầu gặm nhấm. “ Cứu mạng a!” “Đừng!” “Thả ta ra!” ... Trước mặt yêu ma, Lục cân quân đã hoàn toàn mất đi ưu thế, không ngừng sợ hãi chạy trốn khắp nơi. Thậm chí có nhiều người trong lúc hỗn loạn còn bị các “Huynh đệ” của mình giẫm chết. “Rút lui, mau rút lui!" Triệu Ngộ Côn đỏ mắt sợ hãi quát lớn. Nhưng cho dù mọi người có nhanh đến cỡ nào thì làm sao có thể so với lũ yêu ma này? Nếu không phải vì người quá nhiều, thỏ ma tạm thời không thể ăn hết, thì hai ngàn tướng sĩ này đã sớm chết hết rồi. “Ầm!” Ầm! "Rống! Rống!" Vì tranh đoạt 'Củ cải trắng' mà đám thỏ ma cũng tranh đấu và cắn xé lẫn nhau. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Tiếng khóc, tiếng nhai nuốt, tiếng đánh nhau, tiếng trốn chạy, lúc này vô cùng ầm ĩ. Cách đó không xa, Mặc Vũ Hề bị một con thỏ ma gào thét xông tới “Rống!” Thanh Long xoay người che ở trước mặt Mặc Vũ Hề, đánh ra một quyền. “Ầm!” Thỏ ma ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, lăn lộn mười mấy vòng trên mặt đất. “Rống, rống!” Thỏ ma cũng không chết, mà cựa mình đứng lên, bất quá lúc này lông của nó đã biến thành màu hồng nhạt, tà khí xung quanh cũng ngày càng nhiều. Bộ dáng càng lúc càng âm tà. “Rống!” Thỏ ma rống lên một tiếng rồi lại tiếp tục nhào tới, một chân đạp đất, tạo thành một cái hố to. Quanh người nó hắc khí bao quanh, tựa như ma quỷ từ địa ngục cuồn cuộn lao tới. “Thanh Long Ấn!” Thanh Long hét lên một tiếng. Trong tay hắn tạo ra một cái ấn quyết, một đạo thanh quang tỏa ra ầm ầm đánh về phía thỏ ma. “Ầm!” Thỏ ma lại lần nữa bị bay ra ngoài, toàn thân xuất hiện hàng loạt vết nứt, nhưng vẫn không chết. Lông thỏ bị máu của nó nhuộm thành màu đỏ tươi, hắc khí càng nồng đậm đến nỗi như sương mù vờn quanh thỏ ma. “Thánh Nữ, quái vật này càng đánh càng mạnh, sát khí càng ngày càng nặng!” Thanh Long lo lắng nói. “Bốn người các ngươi đi ngăn cản thỏ!” Mặc Vũ Hề ngưng trọng tiếp lời. “Vâng!” Thanh Long cùng ba tên thuộc hạ khác liền tuân mệnh. Mặc Vũ Hề lúc này nhìn chằm chằm Đinh Ngũ Cốc hỏi: “Đinh Ngũ Cốc, ngươi là thầy phong thủy, vậy cửa vào ở đâu? Ngươi có cảm nhận được không?” Đinh Ngũ Cốc sắc mặt khó coi: “Ta, ta cảm ứng được cửa vào ngay tại cây cột này. Nhưng không biết vì sao không xuất hiện a, ta cũng không biết, ta, ta...!” Đinh Ngũ Cốc hoảng sợ nói. “Vậy phải làm sao bây giờ? Thỏ ma càng ngày càng nhiều thêm!” Sắc mặt Dương Chí Cửu theo đó cũng rất khó coi. “Hỏi hắn đi, hỏi tên tiểu tử đó!” Đinh Ngũ Cốc liền kêu lên. Lúc này, Đinh Ngũ Cốc là người hoảng sợ nhất. Bởi vì ngoại trừ đám phàm nhân kia, thì tu vi của hắn thấp nhất, chỉ cần sơ suất một chút, hắn sẽ nuốt hận tại chỗ. Thanh Long mạnh thế nào, Đinh Ngũ Cốc rất rõ. Nhưng cho dù Thanh Long mạnh mẽ đến đâu chăng nữa vẫn chưa một lần đánh chết được thỏ ma. Hơn nữa, nơi này không phải chỉ có một con, mà là cả ngàn vạn con thỏ ma! Giờ khắc này, đến cả việc đố kỵ Diêm Xuyên hắn cũng đều quên mất, lập tức nhìn về phía Diêm Xuyên. Không chỉ có Đinh Ngũ Cốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diêm Xuyên. Nhưng vừa nhìn thấy đại quân của Diêm Xuyên, trong nháy mắt mọi người như hóa đá. “Bọn thỏ này bị điên rồi sao?” Dương Chí Cửu không tưởng tượng nổi bèn thốt lên. Diêm Xuyên trông thấy vẻ mặt khủng hoảng của Đinh Ngũ Cốc ở xa xa, liền lộ ra một tia khinh thường. “Thầy phong thủy? Như vậy mà cũng gọi là thầy phong thủy sao? Xách giày cho thầy phong thủy cấp thấp nhất cũng còn không xứng!” Diêm Xuyên khinh thường nói. Mặc dù hắn không tu phong thủy nhưng cũng biết cách vượt qua trận pháp này. Thế mà tên ‘Thầy phong thủy’ kia lại hoảng sợ như vậy, thảo nào Diêm Xuyên xem hắn chẳng ra gì. “Vương gia, vì sao đám quái vật này không công kích chúng ta? Chẳng lẽ là do máu thỏ trên người chúng ta sao?” Trong lòng Hoắc Quang vẫn còn không rõ ràng cho lắm. Dù sao, nhìn cảnh tượng Lục cân quân bị ăn sống ở đằng xa kia cũng thật quá chấn động.Nhưng những quái vật này lại không dám tới gần mình? Là vì cái gì? “Chúng nó là thỏ trắng bị hóa ma mà thành, không phải là yêu thú. Cho nên chúng không có trí tuệ của yêu thú, chỉ có bản năng hung ác, bạo lực, thích giết chóc và tham ăn! Nhưng chính bản năng này làm chúng có thể cảm ứng được mùi máu tươi trên người chúng ta. Đây không phải là máu bình thường, mà là máu của đồng loại chúng. Tuy rằng ngươi không nhìn thấy, nhưng trong mắt bọn thỏ ma, chúng ta huyết sát tận trời, hơn nữa còn là huyết sát hàng loạt đồng loại của chúng. Do đó, bản năng chúng bỗng sinh ra sợ hãi! Không dám tới gần!” Diêm Xuyên giải thích. “Ta hiểu rồi, Vương gia từ đầu cho chúng ta giết thỏ, chính là vì lúc này.” Hoắc Quang liền kính phục nói. “May mắn là có Vương gia!” Đám tiểu tướng bên cạnh thở đài một hơi. Vậy thì cũng không cần phải sợ hãi, thật tốt quá. Diêm Xuyên lắc đầu: “Không hề đơn giản như vậy. Hiện tại đám thỏ ma này không chú ý đến chúng ta, nhưng để lâu, sẽ có vài con không chịu nổi mà xông tới đây!” Giờ phút này, ở phía xa Triệu Côn Ngộ đang ra sức chạy trốn, bỗng quay đầu lại, cứng hết cả người. “Chuyện này không thể xảy ra!” Triệu Côn Ngộ phẫn nộ quát. Đâu phải chỉ có mỗi Triệu Côn Ngộ, Lục cân quân chạy theo Triệu Côn Ngộ cũng trừng mắt lên. Ở xa xa, ba ngàn tướng sĩ của Diêm Xuyên, yên tĩnh đứng ở đó. Nhưng không hề có một con thỏ ma nào đánh tới. Tại sao lại như vậy? Nhìn quân bên mình chết hơn phân nửa, lại nhìn đám đại quân của Diêm Xuyên không hề hấn gì. Trong lòng Triệu Côn Ngộ liền sinh ra một cỗ oán hận. "Máu? Chẳng lẽ là do máu thỏ?" Triệu Côn Ngộ liền nghĩ tới điều này. Lúc trước đại quân của Diêm Xuyên không ngừng giết thỏ, sau đó lại dùng máu thỏ quét lên người. Triệu Côn Ngộ còn lớn tiếng cười bọn hắn bị điên, hiện tại mới biết rõ nguyên do. Máu thỏ? Thì ra máu thỏ có thể dọa lui bọn quái vật này. “Tên khốn kiếp!” Triệu Côn Ngộ tức giận nói. “Đại nhân, đám quái vật kia lại đuổi tới, chạy mau!" Một tên tiểu tướng ở bên cạnh thúc giục. “Quái vật?” Triệu Côn Ngộ liền giật mình, thu hồi tâm thần, toàn lực chạy trốn. Thế nhưng vừa quay đầu, đã thấy có gần trăm đầu thỏ ma ở bốn phương tám hướng vây quanh lại. Mà chính đám quần thần của mình cũng chỉ có hơn một trăm người. “Đại nhân, làm sao trốn bây giờ!” Tiểu tướng hoảng sợ nói. Chúng quân sĩ Lục cân đều hiên ra vẻ tuyệt vọng. Triệu Côn Ngộ vội kêu lên. “Qua chỗ Diêm Xuyên, mau, chạy qua bên đó!” “Rõ!” Mọi người đồng loạt đáp. “Đại nhân, đến lúc đó chúng ta phải van cầu Diêm Xuyên rồi. Chúng ta dù sao vẫn là quân đội của nước Yên, hắn không thể không quản!” Một tên tiểu tướng kêu lên. “Ừ!” Triệu Côn Ngộ gật gật đầu. Nguyên cả đám chạy tới chỗ Diêm Xuyên, đằng sau là đám thỏ ma vẫn không ngừng đuổi theo. “Vương gia, bọn phản nghịch kia chạy tới đây!” Lưu Cẩn biến sắc. “Còn dẫn theo rất nhiều thỏ ma, Vương gia làm sao bây giờ?” Hoắc Quang cũng lo lắng nói. “Mưu triều phản nghịch, coi thường quân vương, đáng chém!” Trong mắt Diêm Xuyên hiện vẻ lạnh lùng. “Dạ!” Hoắc Quang nhất thời hiểu được ý của Diêm Xuyên “Cung nỏ chuẩn bị!” Hoắc Quang vung tay lên. “Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt!” Hai ngàn cung nỏ liền nhằm về phía Triệu Côn Ngộ ở xa xa. “Đừng, chúng tôi đầu hàng!” “Vương gia, chúng tôi sai rồi, xin ngài cứu chúng tôi với.” “Vương gia, Triệu Côn Ngộ ta đã biết sai rồi, cầu xin Vương gia khai ân!” ... ... Chúng quân sĩ khăn xanh lập tức chạy lại khóc lóc cầu xin tha tội. Diêm Xuyên khoanh tay đứng, hai mắt nhíu lại, lắc đầu: “Đã muộn!” “Bắn!” Hoắc Quang ra lệnh một tiếng. “Véo!” “Véo!” “Véo!” Tên như mưa xối xả bắn phía đám người Triệu Côn Ngộ. Hơn hai ngàn mũi tên như hai ngàn đạo bùa đòi mạng, ầm ầm lao vào người của một trăm tên Lục cân quân. “A!” “Đừng!” ... Mỗi đợt tên bắn đến lập tức có hơn một nửa Lục cân quân bị bắn như con nhím. Toàn thân cắm đầy mũi tên, ôm hận mà chết. Nhưng vẫn còn mười sáu tên có tu vi cao, thân thể tỏa ra ánh sáng màu xanh lá ngăn chặn đám mũi tên này, may mắn không chết. Triệu Côn Ngộ ôm vai trái bị bắn thủng, ánh mắt vô cùng căm thù: “Diêm Xuyên, ngươi sẽ chết không yên thân!” “Phản thần tặc tử, chết chưa hết tội!” Diêm Xuyên mũi hừ lạnh một tiếng. ****************************************** Ánh mắt Triệu Côn Ngộ đỏ lên, vết sẹo trên mặt khẽ giật, lệ khí lóe lên trong mắt, vội thét: “Mọi người, theo ta chém giết Diêm Xuyên!” “Rõ!” Mười lăm tên tướng lãnh chưa chết đồng thanh đáp. “Ầm!” Mười lăm người ào ào lao về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên đứng phía trước ba ngàn tướng sĩ, cách đám người Triệu Côn Ngộ một khoảng gần nhất. Mắt thấy bọn chúng không muốn sống chạy tới, Hoắc Quang biến sắc hô: “Bắn tên!” “Hộ giá!” Lưu Cẩn cũng kinh sợ hét lớn. “Vù vù!” “Bành!” Hàng loạt mũi tên lại tiếp tục hướng về phía mười sáu người lao tới. Mười mấy Ngân giáp quân xông lên hộ giá. “Vương gia, mau theo lão nô lui về phía sau a. Đám người Triệu Côn Ngộ kia điên rồi!” Lưu Cẩn sốt ruột la lên. Diêm Xuyên lại không hề để ý đến. Lui? Đám vô lại này có thể làm cho mình lui ư? Lại một lượt mũi tên bắn ra, có thêm năm tên tướng lãnh bị bắn chết ngay tại chỗ. Nhưng tu vi của đám người kia đều rất cao nên vẫn còn mười một tên đang hướng đến đây. Chiến đấu trực diện, Ngân giáp quân lũ lượt tiến lên. Trường thương hóa thành rừng , mãnh liệt đâm tới. “Keng!” “Keng!” Quanh thân mười một cường giả lục quang đại thịnh. Trường đao trong tay vung vẩy, mang theo từng đạo đao mang màu xanh lá gắt gao chặn lại đám Ngân giáp quân. Ngân giáp quân tuy có ba ngàn người, nhưng đứng gần Diêm Xuyên cũng không nhiều. Mặc dù phía sau nhanh chóng chạy lên nhưng vẫn còn quá chậm. Triệu Côn Ngộ mang theo ba tên thủ hạ đánh giết ra khỏi vòng vây, nháy mắt đã đến trước mặt Diêm Xuyên. “Độc Long Toản!” Trường thương của Hoắc Quang tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, dường như hóa thành một đạo ngân long, hung hăng đâm về phía Triệu Côn Ngộ. “Hả? Ngươi đã đạt tới Lực cảnh tầng tám rồi sao?” Triệu Côn Ngộ biến sắc. “Đồ Long Trảm!” Đại đao trong tay Triệu Côn Ngộ phóng ra ánh sáng xanh chói mắt rồi hung hăng chém tới trường thương của Hoắc Quang. “Keng!” Đao thương mạnh mẽ chạm vào nhau, đất đá dưới chân hai người bị đạp văng ra tứ phía., Trường thương của Hoắc Quang ầm ầm gãy, đại đao của Triệu Côn Ngộ cũng bị một thương chặt đứt.. “Bịch, bịch, bịch...!” Hoắc Quang lui lại bảy tám bước mới ổn định được thân hình. “Đại nhân!” Một tên Ngân giáp ở bên cạnh sốt ruột kêu lên. “Vù vù!” Hoắc Quang liền đoạt lấy trường thương của hắn và tiếp tục xông lên. Trong lúc Hoắc Quang bị đánh lui thì Triệu Côn Ngộ cũng lui về sau hai bước. Đồng thời trong ánh mắt hắn cũng hiện lên ngạc nhiên cùng nghi ngờ, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, vứt đại đao đã gãy xuống rồi tay không bổ nhào về phía Diêm Xuyên ở cách đó không xa. Không có Hoắc Quang cản đường cho nên tốc độ của Triệu Côn Ngộ nhanh hơn rất nhiều. “Đứng lại!” Trường thương trong tay Hoắc Quang bay thẳng về phía Triệu Côn Ngộ đang lao tới Diêm Xuyên. “Hưu!” Triệu Côn Ngộ nhanh chóng né tránh, kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoắc Quang ở cách hắn không xa đang sắp đuổi kịp. "Ngăn Hoắc Quang lại cho ta, ngăn Hoắc Quang lại!" Triệu Côn Ngộ vội vàng kêu lên. ”Rõ!" Hai tên thuộc hạ liền lên tiếng chặn Hoắc Quang lại. "Đại nhân!" Lại có một tên tiểu tướng ném trường thương đến. Hoắc Quang tiếp được rồi quát lớn với hai người đang cản đường: "Kẻ nào ngăn ta sẽ phải chết!" "Ầm!" Một thương chặt đứt đại đao của người nọ rồi đâm thẳng vào bả vai hắn, nhưng tên còn lại cũng liền chém về phía Hoắc Quang. "Ầm!" Hoăc Quang ngăn được một đao nhưng thân hình lại bị đẩy lui xuống. Mà Triệu Côn Ngộ chớp mắt đã đến trước mặt Diêm Xuyên. "Vù vù!" Mười thanh trường thương từ bốn phía đâm tới, nhưng tu vi của những quân sĩ giáp bạc này lại kém xa so với Triệu Côn Ngộ. "Ầm!" "Ầm!" Triệu Côn Ngộ lục quang đại phóng, lấy tay phất một quyền đánh bay trường thương bốn phía, lao thẳng hai bước đến Diêm Xuyên. Mà giờ phút này Lưu Cẩn lại bị tên thủ hạ cuối cùng của Triệu Côn Ngộ cuốn lấy. Trong chớp mắt, song chưởng của Triệu Côn Ngộ ở ngay trước mặt Diêm Xuyên. Bởi vì trước đó vai trái bị trúng tên nên Triệu Côn Ngộ phải giơ tay phải lên chộp tới cổ họng của Diêm Xuyên, muốn một trảo phá vỡ yết hầu hắn. Trảo phải của Triệu Côn Ngộ tràn ngập sát khí mạnh mẽ đánh vào mặt Diêm Xuyên. Diêm Xuyên vẫn đứng im, ánh mắt lạnh như băng…Trong lúc trảo chộp tới, thân hình Diêm Xuyên lại ngửa ra sau, tránh được một trảo vô cùng hiểm của Triệu Côn Ngộ. "Muốn chết?" Âm thanh khinh thường của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Triệu Côn Ngộ, hắn liền biến sắc. Mà lúc này tay phải của Diêm Xuyên cũng đâm thẳng về phía ngực Triệu Côn Ngộ. "Bùm bùm bùm!" Tay phải của Diêm Xuyên tỏa ra một vòng kim quang, dường như biến thành một cái long trảo màu vàng. "Ầm!" Một trảo của hắn phá nát khôi giáp của Triệu Côn Ngộ, đâm qua lục quang, móc vào trong thân thể. "Không!" Triệu Côn Ngộ biến sắc, thân hình hắn nhanh chóng co lại. "Xoạt!" Triệu Côn Ngộ tuy tránh thoát một trảo xuyên tim của Diêm Xuyên nhưng vẫn bị trảo này lấy mất một miếng thịt lớn. "Bạch Cốt Thủ!" Sau khi gập thân lại, tay Triệu Côn Ngộ lại quỷ dị xuyên qua khe hở trên thân người, một trảo sắc như dao, hàn quang bắn ra tứ phía, tiếp tục chụp vào mặt Diêm Xuyên. "Tuyệt kỹ sát chiêu của Triệu gia?" Sắc mặt Lưu Cẩn ở xa xa đại biến. "Vương gia!" Một đám Ngân giáp quân sốt ruột kêu lên. Bạch Cốt Thủ chính là tuyệt kỹ chí cao của Triệu gia. Nghe đồn, dưới Tinh cảnh không ai có thể đỡ được. Triệu Côn Ngộ sao lại có thể biết Bạch Cốt Thủ? "Hồng hộc!" Âm thanh máu thịt bị bổ ra, máu tươi văng khắp nơi. Diêm Xuyên, Triệu Côn Ngộ ngừng chiến. Cơ hồ tất cả mọi người bỗng nhiên yên lặng… Bạch Cốt Thủ của Triệu Côn Ngô không đụng vào thân thể Diêm Xuyên, chỉ lệch qua bả vai của hắn. Nhưng tay của Diêm Xuyên lại cắm vào ngực Triệu Côn Ngộ… "Lực cảnh tầng thứ bảy? Ngươi chỉ có Lực cảnh tầng thứ bảy? Còn ta là Lực cảnh tầng thứ chín, vì sao, vì sao???" Triệu Côn Ngộ đến chết cũng không thể tin nổi. "Ngươi tu công pháp quá kém, sơ hở quá nhiều!" Diêm Xuyên thản nhiên nói. "Bụp!" Diêm Xuyên mãnh mẽ bóp nát trái tim của Triệu Côn Ngộ, máu tươi bắn ra tung tóe. "Không, tại Lực cảnh, Bạch Cốt Thủ của Triệu gia ta là đệ nhất. Gia chủ đã nói, Lực cảnh không thể phá, không thể có sơ hở!" Triệu Côn Ngộ thốt lên một hơi cuối cùng. "Nhưng trong mắt ta, tất cả đều là sơ hở!" Diêm Xuyên khinh bỉ. "Không!" Triệu Côn Ngộ tuyệt vọng hét lên một tiếng cuối cùng. "Bình!" Diêm Xuyên rút tay từ trong ngực Triệu Côn Ngộ ra. "Bụp! Bụp! Bụp!... Mười thanh trường thương liền xuyên thủng thân thể Triệu Côn Ngộ. "Đại nhân!" Chúng quân sĩ Lục cân vội kinh hãi kêu lên. "Chết!" Hoắc Quang ầm ầm xuyên thủng thêm một người. Vô số Huyết giáp quân hăng máu vọt tới, lập tức chém giết hết đám phản nghịch còn sót lại. "Bịch!" Thi thể đám người Triệu Côn Ngộ liền bị ném ra ngoài. Một đám thỏ ma liền xông tới, nhanh chóng phân chia đám thi thể này mà gặm nhấm một trận. Huyết giáp quân tuy rằng không bị thỏ ma quấy nhiễu, nhưng ở khoảng cách gần chứng kiến thỏ ma ăn thịt người, dạ dày cũng muốn buồn nôn. ------------- Cách đó không xa, thuộc hạ của Mặc Vũ Hề chiếm giữ tứ phía bảo vệ mọi người. Đại lượng thỏ ma vây tới. Dường như đám thỏ ma này là bất tử, Thanh Long lần lượt ra tay, nhưng lại làm cho lực lượng của thỏ ma càng lúc càng lớn. Thậm chí Thanh Long còn chém một con thỏ ma thành hai nửa nhưng nó vẫn có thể sống rồi nối hai nửa lại với nhau, khôi phục nguyên dạng. "Văn Nhược tiên sinh, những quái vật giết vẫn không chết này là loại quái gì vậy!" Thanh Long nôn nóng hỏi. Nếu là yêu thú thì Thanh Long đã sớm giải quyết xong. Nhưng đám thỏ này giết thế nào cũng không chết. "Thỏ ma Hoàng Tuyền? Có lẽ nào cùng với Hoàng Tuyền có quan hệ. Hoàng Tuyền dưới âm phủ, dẫn dắt hồn người chết, chỉ cần hồn không chết, chúng cũng sẽ không chết?" Văn Nhược tiên sinh cau mày nói. "Hơn nữa, cho dù trả giá lớn để diệt hồn thỏ thì trong này vẫn còn vô cùng vô tận thỏ ma!" Mặc Vũ Hề lo lắng. "Vậy bây giờ phải làm sao?" Thanh Long cũng lo lắng hỏi. "Đi, tới chỗ Diêm Xuyên hỏi hắn thử xem!" Văn Nhược tiên sinh liền đáp. "Được!" Mọi người tức thời ứng tiếng. Bốn đại cao thủ liên tục đánh bay thỏ ma rồi tiến về chỗ Diêm Xuyên. Mà thỏ ma bị đánh bay ra ngoài, lại tiếp tục xông đến. Suốt dọc đường đi qua, khắp bầu trời đều là thỏ ma bị đánh bay. Mà giờ phút này chỗ đại quân của Diêm Xuyên lại gặp phải một tia nguy cơ. Lục cân quân đều chết hết, khiến càng lúc càng nhiều thỏ ma hướng về phía Diêm Xuyên. "Ken két ken két ken két!" Cả đám thỏ ma trừng mắt rồi liên tục gầm nhẹ. Đám thỏ ma càng ngày càng táo bạo, cảm thụ được huyết sát kinh khủng bên mình, kiềm nén tham vọng muốn ăn mọi người. "Ken két ken két ken két!" Thỏ ma càng tụ càng đông, lúc tụ lại hơn năm trăm con thì có một số thỏ ma đã bắt đầu rục rịch. "Vương gia, làm sao bây giờ?" Hoắc quang lộ vẻ lo lắng. "Bắt ấn, Kiếm Ấn trong Bất Động Minh Vương Ấn!" Diêm Xuyên khẽ quát một tiếng! "Kiếm Ấn? Kiếm Ấn!" Hoắc Quang đầu tiên là ngỡ ngàng, liền lập tức lĩnh ngộ, kêu gọi thuộc hạ. "Phập!" Ba ngàn tướng sĩ nhanh chóng cắm trường thương trên mặt đất. Ngón trỏ, ngón giữa tay trái đều duỗi ra, chụm lại ngón cái, ngón áp út và ngón út. Tay phải cũng như vậy rồi sau đó đặt ngón trỏ và ngón giữa vào lòng bàn tay trái. Tư thế song kiếm chồng lên nhau, Kiếm Ấn thành! Ba ngàn Kiếm ấn! Thành! "Ông!" Cả đám thỏ ma đột ngột khựng lại. Thỏ ma có thể thấy được huyết sát hình thành từ máu thỏ, vốn chỉ là từng tia sương mù màu máu vây quanh mọi người, nhưng bây giờ, huyết sắc sương mù này lại thay đổi. "Vù vù!" Lập tức, trong huyết sắc sương mù dường như tỏa ra ba ngàn thanh trường kiếm màu máu, thúc huyết sát lúc đầu đạt đến cực hạn. "Mặc niệm chân ngôn!" Diêm Xuyên hạ lệnh. "Mặc niệm chân ngôn!..." Mệnh lệnh của Diêm Xuyên được nhanh chóng truyền đi, rất nhanh toàn quân đều hiểu. "Nam ma tam mạn đa phạt chiết la noản hãn!" "Nam ma tam mạn đa phạt chiết la noản hãn!" "Nam ma tam mạn đa phạt chiết la noản hãn!" ... Ba ngàn tướng sĩ mặc niêm chân ngôn, lập tức kích phát Kiếm Ấn. Trong mắt thỏ ma, dường như ba ngàn thanh trường kiếm màu máu kia bắn ra đạo đạo huyết sát kiếm khí, như vòi rồng điên cuồng dũng mãnh kéo tới đám thỏ ma. Tuy rằng chỉ là Kiếm Ấn do phàm nhân kích phát, không có uy lực lớn mà chỉ là khí thế nhìn qua có chút đồ sộ. Nhưng trí tuệ của thỏ ma không nhiều, mà là chúng sống theo bản năng. Kiếm sát kinh khủng phóng tới, thỏ ma tuyệt vọng lập tức bỏ chạy về bốn phía. "Vù vù vù!" Thỏ ma hoảng sợ vừa ngã vừa bò chạy ra ngoài. Một số hoảng loạn va chạm vào nhau. Tình cảnh rất hỗn loạn. Đây chính là bản năng thuần túy nhất. Thỏ ma bởi vì có thể phục sinh nên chúng không sợ chết. Nhưng lúc này trên người đại quân của Diêm Xuyên lại dính huyết sát do đồng loại bị giết, thật sự giết chết, hơn nữa số lượng chết rất khổng lồ. Kiếm sát vừa bay ra, tựa như một trận đại hủy diệt quét tới, đám thỏ ma có thể không trốn sao? Ánh mắt Ngân giáp quân sáng lên, vô cùng kích động. Bởi vì giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu, đây không phải là động tác tay giả thần giả quỷ mà thật sự là Tiên pháp, diệu pháp của Tiên gia. Tất cả mọi người đều cảm kích nhìn về Diêm Xuyên, nghiêm túc nhớ lại bộ Bất Động Minh Vương Ấn này, sợ mình quên mất. "Vương gia, thành công rồi, chúng ta thành công rồi!" Hoắc Quang xúc động nói. Đám thỏ ma ầm ầm chạy tán loạn, khiến cho mọi người ở xa xa đều kinh ngạc. Khuôn mặt của Dương Chí Cửu cùng Đinh Ngũ Cốc co rút một hồi. Thanh Long khổ sở cả buổi. Cao thủ như mình đánh nửa ngày cũng không có kết quả, vậy mà đám phàm nhân kia lại làm cho thỏ ma không dám tới gần? "Văn Nhược tiên sinh, đây là thủ ấn gì?" Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên hỏi. "Phật đạo thủ ấn! Bất Động Minh Vương!" Văn Nhược tiên sinh ngưng trọng nói. "Bất Động Minh Vương ấn?" Mặc Vũ Hề hết sức kinh ngạc. "Bất Động Minh Vương ấn, dễ học nhưng khó tinh thông. Hiện vẫn còn mất đi một số ấn pháp, chỉ là một bộ tàn ấn." Sắc mặc Văn Nhược tiên sinh như có điều suy nghĩ. "Tàn ấn?" "Ấn pháp này nếu như liên tục luyện tập thì ấn khí sẽ được tích lũy theo năm tháng, luyện càng lâu uy lực càng lớn. Đám phàm nhân này phát ra tuy là uy lực không lớn nhưng dùng ở nơi này lại vừa đúng lúc, quan trọng nhất vẫn là máu thỏ trước kia. Tên Diêm Xuyên này, hẳn là rất quen thuộc với trận Bát Sát Hoàng Tuyền, tuy là mang theo một đám phàm nhân, lại có thể từng bước hóa giải nguy cơ." Văn Nhược tiên sinh cau mày. "Quả là như vậy, hắn quả nhiên thông hiểu trận pháp này!" Mặc Vũ Hề cũng hết sức kỳ vọng nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang