[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 18 : Thỏ ma Hoàng Tuyền

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

“Xoẹt!” “Xoẹt!” “Xoẹt!” … Cung tiễn thủ của Ngân giáp quân đều là những xạ thủ thiện xạ, mỗi mũi tên sáng lấp lánh được bắn ra là một con thỏ trắng bị bắn chết ngay tại chỗ. Những con thỏ chết nhanh chóng được gom lại. Hoắc Quang vội vàng chỉ huy các tướng sĩ dùng các dụng cụ thu lấy máu thỏ. Rất nhanh, một thùng máu thỏ đã được đặt trước mặt Diêm Xuyên. “Vương gia, máu thỏ này có tác dụng gì vậy? Hoắc Quang nghi hoặc hỏi. Diêm Xuyên múc lên một chén sau đó giội lên người của mình. “Rào!” Trước ngực Diêm Xuyên liền bị máu thỏ nhuộm thành một màu đỏ tươi. “Vương gia?” Lưu Cẩn liền cả kinh kêu lên. “Trước khi mặt trời lặn còn có hai canh giờ, trong hai canh giờ này, tất cả các tướng sĩ phải dùng máu thỏ bôi hết lên khôi giáp. Nhanh!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. Ánh mắt Hoắc Quang nghi ngờ không thôi, chẳng biết vì sao Diêm Xuyên bảo làm như vậy, nhưng vẫn chấp hành: “Tuân lệnh!” “Tất cả mọi người, dùng máu thỏ bôi toàn thân!” Hoắc Quang hạ lệnh. “Hả?” Các tướng sĩ liền lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu. Nhưng quay đầu lại thấy Diêm Xuyên cũng dùng máu thỏ bôi lên người nên tất cả liền tuân lệnh. Một cuộc giết thỏ quy mô lớn đã bắt đầu. Thỏ mặc dù rất nhiều, nhưng bị ba nghìn quân Ngân giáp tổ chức chém giết quy mô lớn như vậy nên cũng không chịu nổi, quân Ngân giáp vừa giết thỏ vừa hướng về cây cột màu vàng phía xa xa đi tới. Dọc đường, có vô số thỏ bị đánh giết cực kỳ thê thảm. Tại nơi xa xa, xung quanh cây cột kia. Triệu Côn Ngộ đang dẫn đại quân vây quanh cây cột, nhưng căn bản cây cột vẫn không có điều gì khác thường, Triệu Côn Ngộ tràn đầy nghi hoặc. Nhóm người Mặc Vũ Hề cũng đã đến, mặc dù Lục cân quân có ra ngăn cản nhưng Thanh Long chỉ cần vung tay một cái đã đem một tên tiểu tướng không biết sống chết ném ra ngoài cả ngàn mét, đám Lục cân quân cũng không dám mạo phạm nữa. Triệu Côn Ngộ nhanh chóng ước thúc các tướng sĩ, những người này chắc chắn là người trong Tiên môn, nếu không muốn chết thì nên tránh xa một chút. “Đinh Ngũ Cốc, cửa vào ở chỗ nào?” Mặc Vũ Hề hỏi. “Cửa vào còn chưa có mở ra, nhưng mà, ta cảm thấy nó cũng sắp mở ra rồi, một chút nữa thôi!” Đinh Ngũ Cốc vội nói. Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn khắp bốn phía. “Diêm Xuyên nói, đợi Hoàng Tuyền mở rộng ra sẽ có nguy hiểm vô cùng, Văn Nhược tiên sinh, ngươi xem sẽ có nguy hiểm gì, đáng sợ như thế nào?” Mặc Vũ Hề quay sang hỏi Văn Nhược tiên sinh. Văn Nhược tiên sinh cười cười nói: “Thánh Nữ ngươi hỏi nhầm người rồi, có sẵn người biết rõ sao không hỏi? Ta đoán cũng không chuẩn đâu!” Văn Nhược tiên sinh vừa nói xong, mọi người liền quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên, kể cả Đinh Ngũ Cốc cũng đố kị nhìn sang. Nhưng mà, ngay tại lúc nhìn thấy ba nghìn quân Ngân giáp ở phía xa xa, nét mặt mọi người liền lập tức cứng đờ. “Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Dương Chí Cửu cổ quái đến cực điểm hỏi. “Đám người này bị điên à? Dùng máu thỏ bôi đầy mình?” Đinh Ngũ Cốc cũng mù mờ nói. Xa xa, Ngân giáp quân đã sớm thay đổi hình dạng ban đầu, biến thành Huyết giáp quân. Toàn thân đỏ tươi. Phía trước Ngân giáp quân thì tên bay loạn xạ, nhanh chóng bắn giết đám thỏ, sau đó liền cầm thỏ lên, lấy máu bôi khắp toàn thân. “Đây là? Văn Nhược tiên sinh, có thấy trong điển tịch có nói qua không?” Mặc Vũ Hề cũng mù mờ hỏi. Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói: “Vừa rồi chúng ta cũng bắt lấy một con thỏ, nhưng ta kiểm tra cũng không thấy có gì khác thường, tên Diêm Xuyên này, khiến người ta nhìn không ra!” “Diêm Xuyên làm như thế chắc chắn có dụng ý gì đó, chẳng qua là hắn không chịu nói mà thôi!” Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói. “Ha ha ha, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Điên thật rồi, đám người này đều điên cả rồi!” Triệu Côn Ngộ cười nói. "Ha ha ha!" Triệu Côn Ngộ trào phúng cười to, cả đám cấp dưới cũng ha ha cười theo. Từ xa xa, đại quân của Diêm Xuyên càng lúc càng đến gần, khi toàn bộ các tướng sĩ đã bôi xong máu thỏ thì đại quân cũng đã chạy tới gần đây rồi. Đối với nụ cười mỉa mai của mọi người, Diêm Xuyên lộ ra một tia khinh thường, căn bản chả thèm quan tâm mà là nhìn về phía cây cột thông thiên triệt địa nọ. “Ông!” Đột nhiên trên cây cột tỏa ra một tia ánh sáng vàng. “Hoàng Tuyền sắp mở ra rồi!” Diêm Xuyên thở sâu nói. “Hả?” Hoắc Quang không hiểu nói. “Kết trận, tập họp cùng một chỗ!” Diêm Xuyên hạ lệnh. “Rõ!” “Cùng nhau kết trận!” Hoắc Quang hét lớn một tiếng. “Ầm!” Ngân giáp quân cấp tốc tập họp cùng một chỗ. Đại quân của Diêm Xuyên bỗng nhiên tập hợp lại, khiến thần sắc của mọi người liền thay đổi, cùng nhau nhìn về cây cột màu vàng ở trung tâm. Một luồng ánh sáng vàng chớp qua cây cột. Đột nhiên, mây trắng đang vờn quanh cây cột trên không trung bỗng xuất hiện một vết đen. Vết đen chợt lóe lên, vài đám mây trắng liền bị nhuộm thành màu vàng. “Bát Sát Hoàng Tuyền, đúng như lời Diêm Xuyên nói, Hoàng Tuyền sắp mở rộng ra rồi!” Nét mặt Văn Nhược tiên sinh chăm chú nói. “Không chỉ trên bầu trời, các ngươi nhìn xem dưới mặt đất kia kìa!” Thanh Long mở miệng nói. Nơi mây vàng bao phủ, trên mặt đất bỗng nhiên tuôn ra từng tia nhỏ chất lỏng màu vàng. Chất lỏng màu vàng vừa xuất hiện, liền đem cỏ xanh nhuộm thành màu vàng. Trên bầu trời, mây vàng đang không ngừng tăng thêm, dưới mặt đất, chất lỏng màu vàng vẫn tiếp tục từ trung tâm nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Từ chỗ cây cột, liên tục liên tục khuếch trương, càng lúc càng lớn. “Chuyện gì thế này?” Triệu Côn Ngộ biến sắc. Mà ngay tại chỗ cách đại quân của Triệu Côn Ngộ không xa, có một con thỏ trắng nhỏ đang vui sướng gặm nhắm củ cải. Đúng lúc này, chất lỏng màu vàng đã lan tới chỗ con thỏ trắng nhỏ kia. Toàn thân thỏ trắng liền run rẩy, bằng mắt thường có thể thấy được thân hình nó đang tăng lên với tốc độ vô cùng nhanh. Thỏ trắng càng lúc càng lớn, thân hình của thỏ trắng đang từ từ cao lên, một trượng, hai trượng! Con thỏ cao hai trượng? Không chỉ như vậy, thân hình con thỏ dường như vẫn còn đang tiếp tục tiến hóa, hai chân trước tựa như hai cái tay, ngồi bệch trên đất xoay lưng về phía mọi người. “Cái gì vậy trời? Con thỏ kia sao lại trở nên lớn như vậy?” Một tên tiểu tướng kinh hãi kêu lên. Con thỏ cao hai trượng đang đưa lưng về phía mọi người, quanh thân nó đang tỏa ra từng luồng tà khí màu đen nồng đậm. “Con thỏ biến thành lớn rồi? Đó là quái vật gì vậy hả?” “Yêu thú? Không có khả năng, ban nãy vẫn còn là một con thỏ bình thường mà!” “Thủ thuật che mắt?” “Đại nhân, giờ phải làm sao?” . . . . . . . . . Cả đám tướng sĩ đang sợ hãi nhìn về con thỏ bỗng nhiên biến cao thành hai trượng ở đằng kia. Trong ánh mắt hiện lên một nỗi sợ hãi. “Ngươi, qua đó xem thử thế nào!” Triệu Côn Ngộ quay sang một tên tướng sĩ nói. “Đại nhân, đại nhân thuộc hạ, thuộc hạ sợ . . . !” Tiểu tướng nọ sợ hãi lắp bắp nói. “Còn không đi mau! Nếu không đi, ta sẽ giết ngươi.” Triệu Côn Ngộ trừng mắt quát. “Vâng! Vâng!” Tiểu tướng nọ vừa lo sợ vừa đi tới phía trước. “Két, Két!” Con thỏ lớn đang đưa lưng về phía mọi người phát ra từng hồi tiếng kêu quái dị. Tiểu tướng nọ đang lo sợ rụt rè đi tới phía trước. Trường đao trong tay hơi run rẩy. Tên tiểu tướng không dám vượt lên phía trước mà chỉ đi đếngần đó, trường đao trong tay dồn sức hướng về phía con thỏ lớn bổ mạnh một đao. Mắt thấy, một đao kia sẽ cắm vào trong thân thể con thỏ. “Vù!” “Vù!” Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên. Tên tiểu tướng nọ chớp mắt đã bị nhấc lên khỏi mặt đất. Một bàn tay to lớn đầy lông lá túm lấy tên tiểu tướng. Con thỏ trắng kia xoay người lại, tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, đã tóm lấy tên tiểu tướng nọ, nắm chặt trong tay. “Cứu mạng! Đại nhân, cứu mạng!” Tên tiểu tướng hoảng sợ cầu cứu. Nhưng giờ phút này, Lục cân quân thật giống như đã bị dọa cho vỡ mật, đại quân hai nghìn người bị hù dọa cho không tự chủ được lui về phía sau một bước. “Đây, đây, đây là quái vật gì vậy?” Một tên Lục cân quân kinh hãi kêu lên. Thỏ trắng khổng lồ xoay người lại, nhưng đây đâu còn là con thỏ trắng nữa? Một nét mặt mang đầy tính người, không, là nét mặt đã bị hóa ma. Hai con mắt đỏ tươi như hai cái đèn lồng, khí đen vờn quanh khuôn mặt, lúc con thỏ há miệng, lộ ra răng nanh trông như những cái răng cưa. Két, két! Con thỏ nghiến hai hàm răng phát ra âm thanh‘Ken két’, thật giống như hai cái lưỡi cưa lớn đang cứa vào nhau. Chỉ nhìn thôi cũng thấy vô cùng kinh hãi. “Cứu mạng!” Tên tiểu tướng bị con thỏ nắm trong tay đang không ngừng kêu cứu. Dường như tiếng kêu của hắn đã làm con thỏ cảm thấy bực mình, nó quay đầu nhìn lại tên tiểu tướng đang trong lòng bàn tay mình. Con thỏ nhe miệng cười, tên tiểu tướng có thể khẳng định rằng, đây là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn từng nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình. Nụ cười của con thỏ? Thậtđáng sợ! Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng hiện nên trong đầu tên tiểu tướng không được bao lâu thì con thỏ đã đem hắn đưa lên miệng. “Không!” Tên tiểu tướng kinh hoàng thét to. “Rộp!” Chẳng khác gì củ cải, tên tiểu tướng đã bị con thỏ cắn một phát đứt làm hai. Máu tươi bắn tung tóe, mùi máu tanh tưởi vô cùng. “Rộp, rộp, kèn kẹt!” Con thỏ ngồi hưởng thụ cái củ cải hình người này, miệng đang nahi nhóp nhép rồi nuốt nửa cái thân thể của tên tiểu tướng. Ăn thịt người? Các tướng sĩ mặc dù đã giết người vô số, nhưng cho tới bây giờ vẫn còn chưa từng thấy cảnh tượng ăn thịt người giống như ăn củ cải thế này. Một số tướng sĩ mặc dù đã quen nhìn núi thây biển máu, nhưng giờ phút này, chân vẫn như muốn nhũn ra đi đứng cũng không nổi, dạ dày cũng muốn nôn thốc nôn tháo ra. “Ô ô!” “Rộp, kèn kẹt, rộp!” Một nửa cái cơ thể còn lại cũng đã bị con thỏ nuốt vào trong bụng, bộ dạng nó lúc này có vẻ vô cùng thỏa mãn. “Thỏ ma Hoàng Tuyền? Đây là thỏ ma Hoàng Tuyền?” Nét mặt Dương Chí Cửu vô cùng khó coi. “Lúc này, sắp bắt đầu rồi? Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói. Từ xa, con thỏ vừa mới ăn xong một người, dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại lần nữa nhìn về phía đội quân khăn xanh, hai mắt đỏ ngàu hiện lên một tia thèm thuồng. “Rầm!” Con thỏ nhảy một cái đã lao tới ngay chỗ Lục cân quân cách đó không xa. “Đừng, đừng tới đây, đừng tới đây!” Một số Lục cân quân hốt hoảng la toáng lên. "Bắn tên, bắn tên!" Triệu Côn Ngộ hoảng sợ hô to. “Véo!” “Véo!” “Véo!” … Hàng loạt mũi tên ào ào bắn tới. Nhưng, giờ phút này con thỏ kia đã không còn là con thỏ bình thường, mà nó đã bị chất lỏng màu vàng biến thành thỏ ma Hoàng Tuyền. Hàng trăm mũi tên ào ào phóng tới. “Bình!” Toàn bộ đều bị da lông của con thỏ bắn ngược ra ngoài. “Ầm!” “Ầm!” Con thỏ lại lần nữa đã nhảy lên lao tới gần, bàn tay to lớn vung lên, hàng loạt tướng sĩ bị phất bay ra ngoài. Mỗi tay tóm lấy một tên Lục cân quân. “Đừng, đừng ăn ta!” “Cứu mạng!” Hai tên Lục cân quân hoảng sợ gào thét. Nhưng giờ phút này thỏ ma đâu cần nghe ‘củ cải’ nói cái gì? “Rộp, rộp!” “Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt!” “Rộp, rộp!” “Kèn kẹt, kèn kẹt, kèn kẹt!” Âm thanh cắn ‘Củ cải’, nhai nuốt ‘Củ cải’ cứ liên tục vang bên tai. Thỏ ma mang đến sợ hãi vô cùng lớn, nó vẫn đang liên tục gặm nhắm một đám quân khăn xanh. "Bắn tên, bắn tên!" "Rút lui!" "Rút lui!" . . . . . . Lục cân quân liền trở nên hỗn loạn. Triệu Côn Ngộ dẫn đám Lục cân quân nhanh chóng lui vào phía trong. Nhưng mà, cơn ác mộng cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Từ trên bầu trời, mây vàng vẫn không ngừng tăng thêm, dưới mặt đất, chất lỏng màu vàng tuôn ra càng ngày càng nhiều. Hễ là con thỏ nào bị nhiễm phải chất lỏng màu vàng, thân thể đều bị biến thành to lớn. Một vùng thảo nguyên mênh mông, một con thỏ ma, mười con thỏ ma, trăm con thỏ ma, nghìn con thỏ ma. Số lượng thỏ ma Hoàng Tuyền vẫn liên tục tăng lên nhanh chóng, với sức tấn công mạnh mẽ đang không ngừng đi về phía tất cả mọi người. "Không …………………………….!" Đám Lục cân quân hoảng sợ nhìn vô số thỏ ma đang vây tới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang