[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 15 : Bị ép làm người dẫn đường

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

“Các vị đánh trọng thương thuộc hạ của ta, phá hỏng đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta, không biết là có ý gì?” Từ phía rừng trúc vọng đến giọng nói của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên từ từ bước ra khỏi rừng trúc, nhíu mày nhìn về nhóm người không mời mà tới. “Ô ô!” Đinh Ngũ Cốc ngậm mũi thương trong miệng đang không ngừng cầu cứu. “Lệ!” Trên không trung, Tiên Hạc vỗ cánh một cái rồi đáp xuống bên cạnh thiếu nữ. Nét mặt Diêm Xuyên hơi đổi, lập tức nhận ra con Tiên Hạc này, nhưng Diêm Xuyên vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào nhóm người này, không chút lơ là. “Tại hạ Văn Nhược! Trông thấy trên bia đá có chữ viết, mới nhìn đã ưa thích, nhỡ tay làm vỡ bia đá thật vô cùng có lỗi!” Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói. Một chữ “Vỡ”, Văn Nhược tiên sinh đã ghạt bỏ đi sự kiêu ngạo của mình. Bởi vậy giọng điệu coi như khá khiêm nhường. "Ta tên Mặc Vũ Hề! Còn chưa thỉnh giáo." Thánh nữ Vũ Hề tò mò đánh giá Diêm Xuyên. “Nói mấy thứ vô dụng đó với hắn làm gì, ê nhóc, ngươi là ai? Còn nữa, mau thả Đinh Ngũ Cốc ra!” Dương công tử kiêu căng hống hách nói. Diêm Xuyên quan sát mọi người, nhưng cũng không bảo Hoắc Quang thả Đinh Ngũ Cốc. “Ta tên Diêm Xuyên, các vị không mời mà đến là có ý gì?” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Diêm Xuyên? Ngươi họ Diêm?” Ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng lên. “Hử?” Diêm Xuyên khẽ nhíu mày. “Xem ra ngươi và Đại Hà tông là người quen, Đại Hà tông Diêm Đào ngày ấy là gì của ngươi?” Mặc Vũ Hề hỏi. “Diêm Đào?” Văn Nhược tiên sinh liền hơi ngạc nhiên. Diêm Xuyên híp mắt nhìn Mặc Vũ Hề. “Chính là cha ta!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Cha ngươi? Thảo nào, thảo nào, hổ phụ không sinh khuyển tử, quả nhiên chẳng sai. Ở đại hội Thiên Thụ năm đó, Diêm Đào độc chiến bát phương, ngạo nghễ đứng trước quần hùng, ngày đó không có may mắn được chứng kiến. Người mà Văn Nhược kính phục trên đời rất ít, nhưng Diêm Đào là người thứ nhất, thì ra là con của Diêm Đào!” Văn Nhược tiên sinh liền cảm thán nói. “Mọi tổn thất của ngươi để ta bồi thường, chẳng biết có thể thả Đinh Ngũ Cốc ra không?” Mặc Vũ Hề cười nói. Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, hơi trầm ngâm. Diêm Xuyên có thể nhận ra Mặc Vũ Hề bày tỏ ý tốt, dù sao, nếu nàng sai thuộc hạ phá trận khi nãy cứu tên lùn thì cũng chẳng có gì khó khăn, nhưng nàng không làm như vậy, rõ ràng là không muốn trở mặt. Đương nhiên, lúc trước không bảo Hoắc Quang giết tên lùn cũng vì không muốn làm mọi chuyện rối tung lên, chính là muốn giữ lại một đường. Diêm Xuyên gật nhẹ đầu, quay sang phất nhẹ tay với Hoắc Quang. “Tuân lệnh!” Xa xa Hoắc Quang, Lưu Cẩn cùng đáp. “Xoẹt!” Rút trường thương ra khỏi mồm Đinh Ngũ Cốc, Hoắc Quang và Lưu Cẩn liền lui ra. “Ôi chao, thằng khốn nạn, ta muốn giết các ngươi!” Đinh Ngũ Cốc lấy lại được tự do liền nổi trận lôi đình. Liều lĩnh lấy ra một quả cầu đen, giống như muốn đánh nhau lần nữa. “Đinh Ngũ Cốc!” Mặc Vũ Hề vô cùng thất vọng trách mắng. Xa xa, Đinh Ngũ Cốc giật mình quay đầu lại. “Thánh nữ, bọn họ làm nhục ta, ta muốn giết bọn họ, ta muốn giết bọn họ!” Đinh Ngũ Cốc oán hận nói. “Làm càn!” Thanh Long gầm lên. Một luồng khí thế sắc bén phóng thẳng tới Đinh Ngũ Cốc, toàn thân Đinh Ngũ Cốc run lên, sau khi giật mình một cái mới bình tĩnh trở lại. Oán độc nhìn đám tướng sĩ đang vây quanh, Đinh Ngũ Cốc cố gắng hít thở sâu vài hơi mới khôi phục lại tâm tình. “Dạ! Xin tuân lệnh Thánh nữ!” Đinh Ngũ Cốc không cam tâm tình nguyện nói. “Ừ!” Mặc Vũ Hề gật đầu không nhìn hắn nữa. Nhưng sắc mặt Đinh Ngũ Cốc vẫn âm trầm nhìn về các tướng sĩ như cũ. “Vương gia, bọn họ sắp không xong rồi!” Đằng xa, Hoắc Quang liền kêu lên. Các tướng sĩ ôm miệng vết thương vây quanh năm tiểu tướng, năm tiểu tướng đang nằm kia bị trúng khí độc của Đinh Ngũ Cốc, toàn thân đen kịt, run rẩy không ngừng. Đôi mày Diêm Xuyên nhướng lên: “Mặc Vũ Hề, thực hiện lời hứa của ngươi đi!” Diêm Xuyên cũng biết một ít thuật phong thủy, nhưng vì tu vi quá thấp nên tạm thời không thể giải độc. “Đinh Ngũ Cốc, giải độc cho bọn họ!” Mặc Vũ Hề quay sang ra lệnh cho Chu Nho. “Ta chẳng thể hiểu được, hôm nay ta bị sỉ nhục nặng nề như vậy, vì Thánh nữ mở miệng nên ta mới không truy cứu nữa, nhưng tại sao còn bảo ta đi cứu bọn họ? Đừng hòng!” Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc thâm độc, nói. “Đinh Ngũ Cốc!” Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói. “Thánh nữ, ta không phải thuộc hạ của ngươi, lần này xâm nhập phong thủy trận còn phải dựa vào ta, chỉ vì vài con kiến hôi mà ngươi không thèm quan tâm cảm nhận của ta sao? Có chết ta cũng không cứu!” Đinh Ngũ Cốc lạnh giọng nói. Nói xong, Đinh Ngũ Cốc lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên với bộ mặt khinh thường. Xâm nhập phong thủy trận vẫn phải có một thầy phong thủy, Đinh Ngũ Cốc tin tưởng cho dù thế nào đi nữa, Mặc Vũ Hề cũng sẽ không làm khó dễ mình. Mặc Vũ Hề nhíu mày, cuối cùng khẽ thở dài. “Thanh Long, ngươi đi xem thử liệu có biện pháp gì cứu được bọn họ không!” Mặc Vũ Hề nhíu mày nói. Chỉ một câu nói Mặc Vũ Hề đã bày tỏ lập trường của nàng, thà rằng đắc tội với Diêm Xuyên chứ không muốn làm phật lòng Đinh Ngũ Cốc lúc này. Diêm Xuyên cũng không nói gì, mà chỉ bước tới xem xét năm tên tiểu tướng. Một luồng sáng xanh từ trong tay Thanh Long rót vào thân thể một tên tiểu tướng. Thế nhưng toàn thân tên tiểu tướng chỉ hơi run run, sắc mặt vẫn đen kịt như cũ. “Thánh nữ.” Thanh Long lắc đầu, tỏ ý không có cách nào giải độc. “Vô dụng thôi, đây là phong thủy sát độc, đã đi vào tim mạch, ngươi không biết phong thủy thì chẳng cách nào giải được!” Đinh Ngũ Cốc nhìn Thanh Long khinh thường nói. “Vương gia!” Các tướng sĩ chạy về phía Diêm Xuyên quỳ lạy. Năm tiểu tướng này chết vì ủng hộ Diêm Xuyên, nên hiển nhiên cho dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ mặc. Lưu Cẩn liền đưa tay nâng nghiên mực và bút lông ngọc. Cầm bút chấm mực. Diêm Xuyên cấp tốc ghi lên trên trán của năm người. Bút lông ngọc vừa lộ ra, ở đằng xa, ánh mắt Văn Nhược tiên sinh liền sáng lên. “Cây bút này? Chất lượng kém vậy sao có khả năng viết ra nét chữ khí phách đến như thế!” Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói. Diêm Xuyên chẳng hề quan tâm, mà cấp tốc ghi lên trên trán của năm người. Lúc bút xuất hiện, gió nhẹ nổi lên, từng luồng ánh sáng xanh lấp lánh hiện ra, từ từ tuôn vào cơ thể năm người. "Thanh!" "Thanh!" ... Năm chữ Thanh viết liền nhau. Từng luồng ánh sáng xanh lấp lánh bao phủ năm người bị trúng độc. "Là hắn viết thật sao? Hóa ra chữ trên bia đá là do hắn viết !" Ở xa xa, Văn Nhược tiên sinh thán phục nói. Trong lúc khen ngợi, Văn Nhược tiên sinh lộ ra vẻ cay đắng. Nhìn bóng lưng non nớt của thiếu niên, Văn Nhược tiên sinh có cảm giác trước đây mình luyện chữ chỉ là uổng công. Dương công tử đố kị nhìn Diêm Xuyên nói: “Chữ? Tiểu đạo mà thôi!” Đinh Ngũ Cốc cũng đang oán hận nhìn. “Vương gia, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?” Hoắc Quang lo lắng hỏi. Đem bút lông đưa cho Lưu Cẩn, Diêm Xuyên thở dài nói: “Không rõ lắm, xem vận may của họ thôi, chữ của ta chỉ có thể thanh lọc một phần sát độc, phần còn lại phải trông vào chính bản thân bọn họ, trông nom cẩn thận nơi này, không được chạm vào thân thể năm người họ!” “Tuân lệnh!” Các tướng sĩ Ngân giáp đồng thanh đáp. “Hoắc Quang, ngươi ở lại chỉnh đốn kiểm tra thương thế của mọi người!” Diêm Xuyên quay sang nói với Hoắc Quang. “Rõ!” Hoắc Quang đáp lời. Không chỉ chỉnh đốn kiểm tra thương thế của mọi người, mà càng trọng yếu hơn là ổn định lòng quân. Trong nháy mắt Hoắc Quang liền hiểu rõ. Diêm Xuyên đứng dậy, dẫn theo Lưu Cẩn đi về phía đám người một lần nữa. “Các vị, tới tệ xá nói chuyện đi!” Diêm Xuyên quay sang nói với nhóm người Mặc Vũ Hề. “Được!” Mặc Vũ Hề khẽ gật đầu. Văn Nhược tiên sinh nhìn Diêm Xuyên, nhất thời lộ vẻ hổ thẹn. Dương công tử thì khinh thường, còn Đinh Ngũ Cốc lại là oán hận. “Tiểu Hạc nhi, ngươi tự đi chơi nhé, ta sẽ tìm ngươi sau!” Mặc Vũ Hề quay sang nói với Tiên Hạc. “Lệ!” Tiên Hạc gật gật đầu, khẽ vỗ cánh bay vút lên trời xanh. Mọi người đi theo Diêm Xuyên vào rừng trúc, chẳng mấy chốc đã đến một căn nhà trúc. Quanh căn nhà trúc sương trắng bao phủ dày đặc, lúc trước Thanh Long phá vỡ trận pháp giờ mới chầm chậm phục hồi như cũ. Bên trong nhà trúc, Diêm Xuyên ngồi tại chủ vị, bốn người Văn Nhược tiên sinh, Dương công tử, Đinh Ngũ Cốc và Mặc Vũ Hề ngồi xuống, còn bốn tên thuộc hạ của Mặc Vũ Hề thì đứng sau lưng nàng. Đám tạp dịch nhanh chóng dâng trà xanh lên. “Các vị, mời!” Diêm Xuyên khách sáo nói. Mọi người gật đầu, Dương công tử uống một ngụm. “Phụt!” “Loại trà gì thế này!” Dương công tử khó chịu nhổ nước trà ra. “Phụt! Đúng vậy, đùa à? So với nước rửa chân của bố mày cũng không bằng.” Đinh Ngũ Cốc cũng nhổ nước trà ra mắng. Diêm Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn hai người, sắc mặt vẫn như thường, không thèm trả lời. Lưu Cẩn đứng ở bên cạnh Diêm Xuyên, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Mặc Vũ Hề chau mày lại, cũng không nói gì. Chỉ có Văn Nhược tiên sinh hơi áy náy nói: “Vị này chính là con của ‘Mão Nhật Đạo Quân’, công tử Dương Chí Cửu, vị khi nãy phát sinh hiểu lầm là Đinh Ngũ Cốc, một thầy phong thủy nổi danh!” “Con của Đạo Quân?” Nét mặt Diêm Xuyên khẽ đổi, sau đó gật đầu nhè nhẹ. Dương Chí Cửu cao ngạo nhìn Diêm Xuyên. “Chắc hẳn hôm nay các vị đến đây không phải vì chữ của ta, chẳng biết các vị có mục đích gì? Mời nói rõ!” Diêm Xuyên nhìn Văn Nhược tiên sinh. Người kính Diêm Xuyên một thước, Diêm Xuyên kính hắn một trượng. Đối với Văn Nhược tiên sinh, Diêm Xuyên còn coi như khách sáo! “Trước tiên, ta muốn hỏi một chút, xung quanh khu rừng này có bố trí trận pháp phong thủy đúng không?” Văn Nhược tiên sinh tò mò hỏi. “Không sai, chỉ là một trận pháp phong thủy thô thiển mà thôi, chẳng có bao nhiêu uy lực!” Diêm Xuyên không phản bác. “Sao có khả năng, không thể nào là trận pháp phong thủy, vì sao ta không thấy được khởi nguyên của phong thủy?” Đinh Ngũ Cốc không tin kêu lên. Diêm Xuyên liếc nhìn Đinh Ngũ Cốc, cũng không thèm quan tâm. “Có thể giải thích nghi hoặc giúp ta được không?” Văn Nhược tiên sinh tò mò hỏi. Khẽ gật đầu, Diêm Xuyên nói: “Trận này là một ẩn trận, khởi nguyên của phong thủy ở sâu dưới lòng đất chứ không phải bên ngoài, nếu không phải thầy phong thủy thật sự thì sẽ chẳng thể cảm giác được!” “Thằng nhãi, ngươi nói cái gì đó, ý ngươi là ta không phải thầy phong thủy thật?” Đinh Ngũ Cốc tức giận kêu lên. Diêm Xuyên như cười như không, chẳng thèm quan tâm đến hắn. “Thằng nhãi, ngươi phải nói rõ ràng cho ta!” Đinh Ngũ Cốc tức giận nói. “Đinh Ngũ Cốc!” Mặc Vũ Hề không nhịn được quát lên. Đinh Ngũ Cốc cũng không còn cách nào khác, đành phải oán hận nhìn Diêm Xuyên. “Là thế này, chúng ta muốn xâm nhập đại trận phong thủy từ phía nam, có điều mấy ngày qua thử bay vào từ không trung nhưng không được, bởi vậy mới định xâm nhập bằng đường bộ. Do đó, ta hi vọng có thể tìm được một người dẫn đường tốt ở quanh đây, mà Thánh nữ nói ngươi biết một chút về thuật phong thủy, điều này thật quá phù hợp. Cho nên, chúng ta muốn mời ngươi dẫn đường!” Văn Nhược tiên sinh nói. “Dẫn đường? Đi vào mặt nam của phong thủy đại trận kia?” Diêm Xuyên híp mắt lại. “Như thế nào, ngươi không muốn?” Dương Chí Cửu lạnh giọng nói. Diêm Xuyên hơi trầm ngâm, đầu ngón tay khẽ gõ gõ thành ghế. “Ngươi có thể nhận ra Long mạch, hẳn là phải hiểu biết về phong thủy, chỉ cần ngươi có thể dẫn chúng ta đi vào thì ngươi muốn thứ gì ta cũng sẽ cố hết sức lấy cho ngươi!” Mặc Vũ Hề mở miệng nói. Quan sát mọi người, Diêm Xuyên hít một hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu nói: “Có thể!” “Vương gia!” Lưu Cẩn cả kinh kêu lên. Phải biết rằng khu rừng cấm kia chính là tử địa, làm sao có thể đi vào? "Không cần nhiều lời, ta tự có tính toán!" Diêm Xuyên lắc đầu nói. “Dạ!” Sắc mặt Lưu Cẩn khó coi, nói. “Ta nghĩ, bây giờ muốn tiến vào phong thủy đại trận cũng không phải chỉ có mình chúng ta!” Diêm Xuyên thản nhiên hỏi. “Không sai, ngày 9 tháng 9, một lượng lớn âm khí tràn vào dương gian, mà phong thủy trận liên thông hai giới nên cũng là nơi đứng mũi chịu sào, trong khi đại trận phong thủy này lại chẳng có ai điều khiển, tất nhiên sẽ bị phá tan tành. Các tông môn khắp nơi đều đã tới đây, theo ta thấy thì cũng không ít hơn mười nhóm. Ai cũng muốn lấy được vật bên trong.” Mặc Vũ Hề gật gật đầu. “Hả? Vật gì vậy?” Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi. “Nhóc con, đây không phải chuyện của ngươi, lo mà dẫn đường cho tốt đi!” Dương Chí Cửu khinh thường nói. Diêm Xuyên mỉm cười: “Làm người dẫn đường cho các ngươi cũng không sao, nhưng ta có một điều kiện!” “Hả?” Mặc Vũ Hề mỉm cười nhìn Diêm Xuyên. “Ta muốn dẫn đại quân tiến vào! Hơn nữa dọc đường đi, ngoài những yêu thú các ngươi muốn ăn thì bất luận các loại yêu thú, dã thú gì săn bắt được đều thuộc về người của ta ăn uống tu luyện!” Diêm Xuyên nghiêm túc nói. "Ăn chết các ngươi!" Dương Chí Cửu khinh thường nói. “Yêu thú cấp thấp không có tác dụng với chúng ta, cho ngươi cũng được!” Mặc Vũ Hề cười nói. “Các vị tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ta đi xem thương thế của thuộc hạ, sáng sớm ngày mai xuất phát, được chứ?” Diêm Xuyên hỏi. “Ừm!” Mọi người gật đầu. “Lưu Cẩn, thu xếp phòng cho khách nghỉ ngơi!” Diêm Xuyên nói. “Dạ!” Lưu Cẩn đáp lời. Bố trí phòng xong, Lưu Cẩn theo Diêm Xuyên đi về hướng quân doanh. “Một kẻ tầm thường mang theo mấy ngàn người trần tục cùng đi? Hắn đúng là điên rồi!” Dương Chí Cửu khinh thường nói. “Mang theo nhiều người cũng tốt, phong thủy trận vô cũng nguy hiểm, mấy ngàn người tự tìm cái chết vừa vặn làm đá dò đường cũng tốt!” Ánh mắt Đinh Ngũ Cốc lộ vẻ thâm độc, lạnh lùng nói. “Đúng vậy, dù sao đám người phàm này có chết cũng không đáng tiếc!” Dương Chí Cửu nở nụ cười. “Văn Nhược tiên sinh, ngươi cảm thấy tên Diêm Xuyên này là người như thế nào?” Ánh mắt Mặc Vũ Hề lấp lánh, nàng nhỏ giọng hỏi. “Không thấp hèn cũng không cao ngạo, không tầm thường đâu!” Văn Nhược tiên sinh khẽ gật đầu. “Vậy để hắn làm người hầu cho ta, ngươi thấy có được không?” Mặc Vũ Hề cười nói. “Là hắn?” Dương Chí Cửu khinh thường nói Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói: “Làm người hầu của Thánh nữ thì phải nguyện trung thành suốt đời với Thánh nữ, nhưng ta thấy người này, mặc dù bề ngoài bình thường nhưng bản tính trời sinh lại ngông nghênh, không dễ gì tình nguyện làm kẻ dưới cho người khác trong thời gian dài!” “Có ngông nghênh ta lại càng thích, ta muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh đến cỡ nào, nếu đúng như suy đoán, ta sẵn sàng bỏ công sức dùng thủ đoạn một phen. Người của ta đều phải là rồng trong loài người!” Mặc Vũ Hề tự tin nói. “Vũ Hề, ta thấy ngươi nhìn lầm rồi đó, hắn chỉ là một người phàm, tu vi mới Lực cảnh mà thôi!” Dương Chí Cửu liền phản đối nói. Đinh Ngũ Cốc nhìn bóng Diêm Xuyên xa dần với ánh mắt ghen tị và oán hận. Văn Nhược tiên sinh cười khổ, mặc dù kính phục phụ thân của Diêm Xuyên nhưng lúc này chen lời quả thật không đúng lúc. Quân doanh! Các tướng sĩ vừa điều tức dưỡng thương vừa che chở năm tiểu tướng bị trúng độc đang nằm ở giữa. Trong năm tiểu tướng, có ba tên tỉnh lại, khí đen trên mặt đang tan dần, mà hai người khác, con ngươi lại càng lúc càng to mãi cho đến lúc không còn chút hơi thở nào. “Nhị Ngưu! Đại Xuyên Tử!” Cả đám tướng sĩ kêu khóc thảm thiết. “Vương gia!” Mắt Hoắc Quang rơm rớm đỏ lên, hắn cắn chặt răng nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên nhìn hai tiểu tướng đã chết đi, sắc mặt lạnh như băng, vẻ tàn bạo từ trong mắt bắn ra bốn phía. “Vương gia, hai người Nhị Ngưu và Đại Xuyên Tử chết quá oan uổng rồi, hung thủ kia, hung thủ kia...!” Hoắc Quang xiết chặt nắm tay, nghiến răng nói. Nếu chết ở chiến trường, Hoắc Quang còn không đau buồn đến như vậy, vì đó là sứ mệnh của quân nhân. Nhưng hiện tại lại chết một cách mờ ám, hung thủ ở nơi này nhưng không có cách gì báo thù, mọi người sao có thể không giận, sao có thể không hận? “Đưa bọn họ đi an táng thật long trọng!” Diêm Xuyên lạnh lùng nói. “Tuân lệnh!” Mọi người đều đỏ hồng hai mắt đáp. “Việc này ta sẽ không để yên! Tương lai còn dài!” Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh lùng tóe lên một tia sát ý. Hoắc Quang giật mình một cái, liền cảm kích nhìn về phía Diêm Xuyên, nói: “Rõ!” Mọi người cũng không nói gì thêm, bởi vì sát khí của Diêm Xuyên đã nói lên tất cả. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang