[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 14 : Đấu chữ

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Ở trước tảng đá lớn có một chữ “Tán”, Văn Nhược tiên sinh hít một hơi thật sâu. “Chữ tốt!” Văn Nhược tiên sinh mừng rỡ nói. Khen ngợi xong, Văn Nhược tiên sinh lấy ra một cây bút lông màu đỏ thắm. Thân bút đỏ tươi, hơi phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, lông bút lại còn tỏa ra ba loại ánh sáng hồng, tím, xanh hòa quyện vào nhau. Chỉ nhìn bề ngoài cũng biết cây bút này tốt hơn bút Diêm Xuyên đã dùng không biết bao nhiêu lần. “Văn Nhược tiên sinh muốn đấu chữ?” Ánh mắt Vũ Hề sáng lên. “Đấu chữ?” Dương công tử đứng bên cạnh cũng tỏ ra tò mò. Văn Nhược tiên sinh mỉm cười nói: "Bút Lạc Hiển Khí Tượng, người viết chữ này bút lực kinh người, tại hạ cũng chỉ tò mò, thấy thứ mình thích là vui sướng!” “Vậy Văn Nhược tiên sinh mau mau viết đi, ta cũng chỉ nghe nói qua đấu chữ chứ chưa thấy tận mắt!” Vũ Hề liền lộ ra vẻ tò mò. “Ừ!” Văn Nhược tiên sinh gật đầu. Tay phải cầm bút, tay trái hơi lật, một nghiên mực hình tròn xuất hiện trong lòng bàn tay. Bên trong nghiên đều là mực đỏ. Bút lông chấm mực, Văn Nhược tiên sinh đặt bút trên chữ “Tán” của Diêm Xuyên, bắt đầu viết. Đấu chữ? Vũ Hề mở to mắt, giống như sợ tuột mất chi tiết thú vị nhất vậy. Dương công tử cũng hiếu kỳ đứng xem. Nét bút đầu tiên của Văn Nhược tiên sinh hạ xuống, chỗ đầu bút đột nhiên phun ra luồng khói màu đỏ tươi. Khói vừa xuất hiện liền tiếp xúc với làn khí màu xám ban đầu. “Vù!” Gió nhẹ nổi lên bốn phía. Mà chỗ đầu bút, luồng khí màu hồng và bụi khí xám tiếp xúc nhau, loáng thoáng vang lên từng tiếng sấm nổ mạnh. “Dừng tay!” Sắc mặt các tướng sĩ biến đổi, bọn họ giận dữ la lên. Chữ này do Vương gia viết, ai cũng không thể động đến! Nhóm khách không mời mà đến này dù có lợi hại cũng không thể vấy bẩn chữ của Vương gia. "Vút!" " Vút!" " Vút!" Năm tướng sĩ có tu vi cao nhất lập tức cầm trường thương vung lên, đánh về phía đám người. Hướng của trường thương chỉ thẳng về nhóm người nọ! “Khặc khặc, trên đời này còn có người không sợ chết!” Tên lùn Đinh Ngũ Cốc liền cười lạnh nói. “Bịch!” Đinh Ngũ Cốc bước lên một bước, vô số đá vụn bắn về năm tiểu tướng. "Keng, keng, keng!" Đá vụn va vào trường thương phát ra những tiếng chát chúa, dư lực thật lớn đẩy năm tiểu tướng liên tục lùi lại. "Bốp!" Cuối cùng có một khối đá nhỏ bay trúng ngực của một tiểu tướng. Sức bay của khối đá vụn cực kỳ lớn, nháy mắt đã bắn thủng một lỗ trên khôi giáp của tiểu tướng kia. “Bịch!” Tiểu tướng bay ngược ra ngoài, lăn bảy tám vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Khó khăn bò dậy, nhìn xuống ngực thì thấy giáp bạc đã thủng một lỗ. Chẳng qua bên trong còn có bộ giáp màu đen chặn lại va lực của cục đá nhỏ. Khóe miệng tiểu tướng trào máu tươi, hắn lạnh lùng nhìn về phía Đinh Ngũ Cốc. “Các huynh đệ, Vương gia đối xử không tệ với chúng ta, cho chúng ta nhiều thịt ăn, thậm chí còn dùng da yêu xà để chế tạo nội giáp cho chúng ta. Hiện giờ có kẻ vấy bẩn chữ của Vương Gia, chúng ta có thể lui hay không?” Tiểu tướng kia quát. “Không thể!” Ba nghìn tướng sĩ thét lớn. “Giết!” Tiểu tướng kia thét lên. “Rống!” Ba nghìn tướng sĩ cùng rống dài một tiếng. Tên tầm xa lại bắn ra một lần nữa, phóng thẳng về hướng Đinh Ngũ Cốc. Trường thương dựng lên, hướng thẳng Đinh Ngũ Cốc mà đi. “Hừ!” Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc trầm xuống. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đen. Đinh Ngũ Cốc quăng mạnh xuống đất. “Oanh!” Quả cầu nhỏ vỡ ra, một luồng khí màu đen dày đặc bao phủ lấy Đinh Ngũ Cốc. Làn khí màu đen tỏa ra tạo thành một bức tường không khí, trong nháy mắt ngăn trở hơn hai nghìn mũi tên sắc bén. Chẳng qua không nhẹ nhàng Thanh Long khi nãy, hơn hai nghìn mũi tên đều rơi xuống đất. "Một đám kiến hôi!" Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói. Giữa khí đen, Đinh Ngũ Cốc vung mạnh tay lên. “Vù!” Giống như có một cơn cuồng phong cuốn tới, trong nháy mắt ba nghìn tướng sĩ ngã lăn dưới đất. “Khặc khặc, sảng khoái! Lũ kiến hôi các ngươi thấy được phong thủy pháp của ta cũng là điều may mắn!” Đinh Ngũ Cốc vẻ mặt âm tà nói. Dường như bắt nạt những phàm nhân này có thể khiến Đinh Ngũ Cốc cảm thấy sung sướng chưa từng thấy, có lẽ thân hình tên lùn bị người ta khinh bỉ lâu ngày nên tâm lý cũng sinh ra biến thái. "Kết quân trận, tái chiến!" Mấy tên tiểu tướng la lên. “Rống!” Chúng tướng sĩ liền rống lên trả lời, cầm thương tái chiến lần nữa. Đinh Ngũ Cốc tự mình hưởng thụ cảm giác cao ngạo này. Bên kia, bút lông của Văn Nhược tiên sinh vẫn tiếp tục chuyển động. Từng nét từng nét hạ xuống bên trên chữ “Tán”, khói đỏ và khói xám ở xung quanh cuốn thành một mảng, phát ra những tiếng nổ vang giống như đang đánh nhau kịch liệt. “Văn Nhược tiên sinh viết là chữ ‘Tụ’?” Dương công tử nhíu mày nói. “Tán, tụ đối lập nhau, hai chữ ở một chỗ sẽ đè ép lẫn nhau?” Vũ Hề thánh nữ trầm ngâm quan sát. “Đấu chữ, bên thắng nhất định áp chế bên kia cho đến khi bên đó hoàn toàn biến mất!” Vũ Hề lại nói tiếp. Chữ “Tụ” viết còn chưa xong. "Rắc rắc rắc!" Hiển nhiên tảng đá lớn không chịu nổi hai chữ đánh nhau, xuất hiện một vết nứt. Chữ Tụ, từng nét hạ xuống, khói đỏ càng lúc càng đậm. Xung quanh tảng đá lớn liền bị khói đỏ và khói xám bao phủ, tất cả mọi người đều bị bao phủ ở trong đó, chỉ có Đinh Ngũ Cốc ở ngoài, sung sướng đánh nhau cùng đám ngân giáp tướng sĩ. Nét bút cuối cùng, sắc mặt Văn Nhược tiên sinh cực kỳ ngưng trọng, bút lông vung lên, vẽ ra nét cuối cùng của chữ “Tụ”. “Oanh!” Khói đỏ lại càng đậm lên, bên trong làn khói, hai chữ tán, tụ chồng chéo lên nhau. Hai chữ lúc ẩn lúc hiện, khi thì đỏ, khi thì xám. Một luồng hạo nhiên khí tức dâng trào. Trên tảng đá chứa hai chữ viết càng ngày càng nhiều vết nứt. Văn Nhược tiên sinh cầm bút chăm chú nhìn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong. Không những Văn Nhược tiên sinh mà cả đám người bị làn khói bao phủ đều nhìn chằm chằm vào hai chữ kia. Tán? Tụ? Đấu chữ? Rốt cuộc ai sẽ thắng? Bên nào có thể áp chế bên còn lại? Bên ngoài. Xung quanh Đinh Ngũ Cốc mù mịt khói đen, mỗi khi phất tay, gió mạnh rít gào, các tướng sĩ đều không địch lại nhưng từng mũi tên vẫn đang phóng tới, khiến cho Đinh Ngũ Cốc cũng phiền chết luôn. “Hừ, một đám kiến hôi, hôm nay ta cho các ngươi biết như thế nào là tiên pháp!” Đinh Ngũ Cốc thanh lạnh lùng nói. Ngón tay chỉ vào năm tiểu tướng xông lên đầu tiên, năm luồng khí đen phóng thẳng tới. "Thình thịch!" "Thình thịch!" Mặt năm tiểu tướng tối sầm, nháy mắt trở nên đen kịt, toàn thân mềm nhũn giống như trúng kịch độc. “Ha ha ha, đấu với ta? Tự tìm chết mà, xem phong thủy đại trận của ta! Chết đi!” Đinh Ngũ Cốc cười hết sức âm hiểm, lại vung tay lên một lần nữa, gần trăm luồng khí đen cuồn cuộn kéo đến phía quân Ngân giáp. Khí đen đen kịt, từng sợi xoắn xít. Lúc này, một trăm làn khói mạnh mẽ hơn nhiều so với năm tia vừa lao thẳng vào mặt đám ngân giáp quân khi nãy. “Chết cho ta!” Đinh Ngũ Cốc cười lạnh nói. Ngay lúc này, tại mảnh rừng tràn ngập sương trắng cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng “hừ” tức giận. “Hừ, ai dám giết người của ta?” Tiếng gầm của Diêm Xuyên vọng tới. “Oanh!” Trong rừng đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, trong nháy mắt sương trắng vô cùng vô tận lao ra từ khu rừng, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn quân doanh. Quân doanh lập tức trở thành một mảnh sương trắng, đám hắc khí ban đầu mà Đinh Ngũ Cốc phóng tới cũng bị tách ra. Chỗ sương trắng bao phủ đưa tay nhìn không rõ năm ngón. Hơn nữa, nhanh chóng làm nhạt đi khí đen của Đinh Ngũ Cốc. “Hả?” Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc chợt biến. Ngay sau đấy, Đinh Ngũ Cốc mới phát hiện ra mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Đinh Ngũ Cốc chỉ thấy một biển máu mênh mông, trời đất biến thành màu máu đỏ. Trong biển máu, vô số ác quỷ trồi lên. "Ô!" "A!" "Khặc khặc!" ... Vô số ác quỷ đến từ biển máu vây kín Đinh Ngũ Cốc, lao tới cắn hắn. "Ảo cảnh? Ảo trận?" Sắc mặt Đinh Ngũ Cốc biến đổi. “Phá cho ta!” Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên, tay bắt pháp quyết. Thế nhưng, pháp quyết của Đinh Ngũ căn bản không thể phá được. “Không thể nào?” Đinh Ngũ Cốc cả kinh kêu lên. "Phong thuỷ sư tu vi Tinh cảnh? Hừ!" Giọng nói của Diêm Xuyên lại vang lên trong rừng một lần nữa. Trong ảo cảnh, Đinh Ngũ Cốc càng ngày càng thấy nhiều ác quỷ cắn xé mình. "Ngao ô!" "Cét cét!" Ác quỷ hung mãnh, cắn xé đứt một miếng thịt của Đinh Ngũ Cốc. Hàng nghìn hàng vạn ác quỷ cắn xé, lập tức Đinh Ngũ Cốc máu thịt be bét. Mặc dù Đinh Ngũ Cốc biết rõ chỉ là ảo giác nhưng vẫn sợ hãi không thôi. "Không!" Đinh Ngũ Cốc kinh hãi kêu lên. Bên kia. Tán, tụ hai chữ đánh nhau. "Oanh!" Hai chữ đánh nhau, lực lượng chồng chéo làm tảng đá lớn chịu không nổi, rút cuộc đã nổ tung. Sau khi tảng đá vỡ tan, hai chữ gần như dừng lại giây lát rồi đột nhiên triệt tiêu lẫn nhau, cùng tan biến. "Ngang tay?" Vũ Hề Thánh Nữ kinh ngạc nói. Kinh ngạc chữ của người này có thể so sánh cùng với chữ của Văn Nhược tiên sinh? Đây là thiếu niên kia viết sao? “Đáng tiếc, tảng đá này kém quá, không chịu nổi cho đến khi đấu xong!” Chỉ có Văn Nhược tiên sinh lộ vẻ chua xót nhàn nhạt. Tảng đá? Không phải lỗi của tảng đá, cuối cùng hai chữ triệt tiêu lẫn nhau thì phải là “ngang tay” như Vũ Hề đã nói mới đúng. Nhưng Văn Nhược tiên sinh tự biết không phải như thế, mà bản thân đã thua rồi. Chính mình dùng ngọc tủy màu đỏ viết chữ còn đối phương chỉ dùng mực tàu. Chữ mực tàu đã đấu hòa chữ viết bằng ngọc tủy, vậy chẳng phải mình đã thua hay sao. “Chữ thật là khí phách!” Văn Nhược tiên sinh cảm thán cái chữ “Tán” kia. “Không!” Cách đó không xa đột nhiên vọng đến tiếng kêu đau đớn của Đinh Ngũ Cốc. “Hả?” Mọi người lúc này mới phát hiện ra dị thường, khắp nơi đều là một màn sương trắng? “Sương trắng?” “Là trận pháp? Phong thủy trận?” Vũ Hề hơi ngạc nhiên nói. “Tán cho ta!” Cấp dưới của Vũ Hề - Thanh Long hét lớn. “Oanh!” Quanh thân Thanh Long giống như một cái lốc xoáy, cuồng phòng ầm ầm gào thét bốn phía. Xung quang sỏi đá bay khắp nơi, trong nháy mắt, khí thế cuồng bạo đã đánh tan sương trắng. Đại trận sương trắng bị Thanh Long phá tan. Đại trận vỡ ra, quang cảnh xung quanh cũng lộ ra.. Rất nhiều tướng sĩ bị thương nằm trên mặt đất phía xa xa, mà gần đó, Đinh Ngũ Cốc cũng đang bị hai người chế trụ. Một người mặc trang phục thái giám, cây phất trần trong tay hắn đang cuốn lấy cổ của Đinh Ngũ Cốc, một đại tướng Ngân giáp cầm trường thương chọc vào miệng Đinh Ngũ Cốc, chỉ thẳng vào cổ họng. Chỉ cần vị đại tướng Ngân giáp hơi động một cái, trường thương nhất định sẽ xuyên qua yết hầu Đinh Ngũ Cốc. Mọi người ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì Đinh Ngũ Cốc có tu vi Tinh cảnh mà người bắt giữ hắn lại là hai tên phàm nhân Lực cảnh. Phàm nhân Lực cảnh? Rõ ràng đã hoàn toàn khống chế. Lực cảnh khống chế Tinh cảnh? Đại trận bị phá vỡ, ảo cảnh xung quanh cũng biến mất, lúc này Đinh Ngũ Cốc thấy rõ bốn phía, có điều trong cổ họng lại lởn vởn hàn khí của đầu thương, tuy thực lực Đinh Ngũ Cốc vẫn vậy, nhưng hiện giờ hắn cũng không dám động đậy. Bởi vì, sự sống chết đều nằm trong tay đối phương. “Lực cảnh? Chỉ có Lực cảnh?” Khuôn mặt Thanh Long lộ vẻ không tưởng tượng được. “Các vị đánh bị thương cấp dưới của ta, phá hỏng đại trận của ta, làm vỡ bia đá của ta, là có ý gì?” Giọng nói Diêm Xuyên từ phía rừng trúc vọng đến. Diêm Xuyên chầm chậm bước ra khỏi rừng trúc, nhíu mày ngưng trọng nhìn nhóm khách không mời mà đến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang