[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 13 : Khách không mời mà đến

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Yên kinh, triều đô nước Đại Yên! Tại mảnh sân nhỏ trong hoàng cung. Trong sân, một nam tử mặc long bào khuôn mặt uy nghiêm, lộ vẻ sắc bén, chính là người đứng đầu nước Yên, Yên đế. Trước mặt Yên đế có vài thần tử, đi theo phía sau là một lão thái giám. Ở trước mặt mọi người có một thi thể. Chính là thi thể mà người của Diêm Xuyên đã mang tới, Triệu Thiên Đức, đứa con cả của Triệu gia. “Triệu Thiên Đức?” Hai mắt Yên đế híp lại. “Diêm Xuyên giết Triệu Thiên Đức, còn phái người đặc biệt mang tới giao cho Bệ hạ, việc này rất không bình thường! Bệ hạ?” Một người mặc nho bào màu xanh nhìn Yên đế. “Rõ ràng hắn muốn thị uy với trẫm, trách trẫm thả cho Triệu gia ám sát hắn?” Yên đế lạnh nhạt nói. “Có lẽ Nhất tự Tịnh Kiên Vương đã trưởng thành rồi!” Vị thần tử mặc áo bào xanh nhíu mày nói. “Bệ hạ, có cần phải công bố cái chết của Triệu Thiên Đức ra ngoài không? Dùng lòng dân để quản thúc ngược lại Triệu gia?” Một thần tử khác hỏi. "Bệ hạ không thể!" Thần tử mặc thanh bào lập tức kêu lên. “A? Trường Thanh, ngươi có ý gì?” Yên đế nhìn về phía hắn. “Mặc dù ở Đại Yên ta, Nhất tự Tịnh Kiên Vương không tham dự chính sự, nhưng trong lòng dân còn quan trọng hơn so với Bệ hạ. Bởi vì nhờ Nhất tự Tịnh Kiên Vương mà nước Đại Yên mới đứng sừng sững ba trăm năm không ngã. Tuy rằng bảy năm trước đã đổi người, nhưng Nhất tự Tịnh Kiên Vương vẫn được lòng dân ủng hộ, bảy năm ẩn cư khiến hắn dần dần phai nhạt trong lòng bách tính, nếu như công bố ra thì dù cho hắn không xuất hiện nhưng thanh danh của hắn cũng nhanh chóng khiến Đại Yên nổi lên sóng to gió lớn. Thần có linh cảm không lành!” Trường Thanh nhíu mày lo lắng nói. “Linh cảm như thế nào?” Yên đế trầm giọng hỏi. “Thi thể được đưa tới có thể là hắn cố ý khiến Bệ hạ công bố việc này với thiên hạ, như vậy thanh danh của hắn sẽ lại nhóm lên trong lòng dân chúng một lần nữa, làm bước đệm để hắn bước vào chính trường!” Trường Thanh nhíu mày nói. “Bước đệm? Ý ngươi là hắn muốn đoạt quyền của trẫm?” Yên đế trầm mặt hỏi. “Đây chỉ là suy đoán của thần, dù sao tất cả người Đại Yên đều biết thiên hạ này vốn là của Nhất tự Tịnh Kiên Vương, hắn và Bệ hạ giống như nhau, đều có quyền thừa kế chính thống nhất. Nhưng Bệ hạ lại được quân chính Đại Yên ủng hộ, mà hắn thì chỉ có thanh danh tích góp trong ba trăm năm qua, lúc này có lẽ là một nước cờ thăm dò, thu phục lòng dân!” Trường Thanh lo lắng nói. “Trường Thanh tiên sinh quá lo lắng rồi, Nhất tự Tịnh Kiên Vương mắc bệnh mất trí nhớ, vả lại hiện giờ mới mười bảy tuổi, làm sao có thể có tâm kế sâu như vậy được?” Một thần tử khác lắc đầu cười nói. "Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều." Trường Thanh lắc đầu cười khổ. Yên đế lại nhíu mày. Nhất thời hơi trầm mặc. “Còn nữa, nếu Bệ hạ xử lý không tốt, Triệu gia chắc chắn sẽ cho rằng Bệ hạ và Nhất tự Tịnh Kiên Vương thông đồng với nhau bố trí một cái bẫy, nguyên nhân cái chết của Triệu Thiên Đức, là do Bệ hạ làm chứ không phải một thiếu niên ‘Ngây thơ’ mới mười bảy tuổi!” Trường Thanh lại nói tiếp. “Công bố không được mà không công công bố cũng không được, nếu đúng như lời của Trường Thanh đại nhân nói thì lòng dạ của Nhất tự Tịnh Kiên Vương thật sự quá hiểm độc!” Lại một thần tử lo lắng nói. “Kính xin Bệ hạ quyết định!” Mọi người đều nhìn về phía Yên đế. Yên đế trầm mặc một hồi rồi thở dài nói: “Sớm muộn gì cũng phải nhổ Triệu gia, ôm thêm hận thù của bọn chúng cũng không tính là cái gì. Nhất tự Tịnh Kiên Vương? Ta xem thường hắn rồi, tưởng rằng sau khi ta chết sẽ nắm lấy Đại Yên một lần nữa? Tuyệt đối không thể, con trai ta chắc chắn hơn hắn gấp trăm lần!” “Thái tử chính là phúc của Đại Yên, thái tử kỳ tài ngút trời, có thể Đại Yên sẽ sinh ra một Nhất tự Tịnh Kiên Vương mới!” Trường Thanh gật gật đầu. “Những ngày này, chúng thần dường như không thấy thái tử đâu?” Lại có một tên thần tử nghi hoặc nói. “Thái tử đã cùng mấy vị cụng phụng đi đến khu rừng cấm rồi! Có thể sẽ gặp Diêm Xuyên!” Yên đế vuốt vuốt chòm râu cười nói. -------------------------------------------- Bên ngoài khu rừng cấm. Nhà trúc của Diêm Xuyên. Hai mươi ngày vừa qua, Diêm Xuyên, Hoắc Quang, Lưu Cẩn, mỗi ngày đều ăn thịt yêu xà. Tu vi của ba người tăng lên thần tốc. Trên bàn đang đặt ba mâm thịt rắn: xào, chiên, luộc. Diêm Xuyên chậm rãi ăn, Lưu Cẩn, Hoắc Quang kính cẩn đứng ở một bên. Trong lúc ăn, Diêm Xuyên lạnh nhạt hỏi: “Đây là phần thịt rắn cuối cùng phải không?” “Vâng, ty chức ăn nhiều quá, cho nên. . . !” Hoắc Quang liền đỏ mặt nói. “Không sao, tu vi cao đương nhiên phải ăn nhiều, tăng thêm sức mạnh là được, hiện giờ tu vi ra sao?” Diêm Xuyên hỏi. “Hiện tại ty chức đang ở Lực cảnh tầng thứ bảy và đã đạt đến đỉnh phong! Có thể đột phá bất cứ lúc nào!” Hoắc Quang xúc động nói. “Lão nô đến Lực cảnh tầng thứ sáu rồi!” Lưu Cẩn cũng hơi xúc động nói. Hai mươi ngày, chỉ mới hai mươi ngày! “Ừ!” Diêm Xuyên hài lòng gật gật đầu. “Vương gia, mấy ngày nay, các tướng sĩ được cung cấp rất nhiều thịt để ăn, trong quân đội có rất nhiều huynh đệ đột phá. Nhưng máu yêu xà cũng gần hết rồi!” Hoắc Quang lo lắng nói. “Không sao, chỉ là máu của yêu thú mà thôi, vài ngày nữa chúng ta lại đi săn!” Diêm Xuyên cười nói. “Dạ!” Hai người đáp lời. Không lâu sau, Diêm Xuyên đã ăn sạch chỗ thịt rắn trước mặt. "Chớ quấy rầy ta!" Diêm Xuyên nói. “Dạ!” Hai người đáp. Diêm Xuyên quay về phòng rồi đóng cửa lại. Khoanh chân nhắm mắt ngồi điều tức: “Hôm nay, ăn một lượng lớn thịt rắn, cũng là phần thịt cuối cùng, nhất định có thể tiến vào Lực cảnh tầng thứ sáu!” Cách doanh trại không xa. Vài tên Ngân giáp đang trông coi tảng đá lớn có chữ viết của Diêm Xuyên, đúng là tảng đá lớn này có thể dụ tới vô số dã thú, giúp cho các tướng sĩ có lượng thịt dồi dào, vì để luyện công đương nhiên cần phải cố gắng hết sức mà bảo vệ. Lúc này đã không cần Hoắc Quang phải đích thân điều binh khiển tướng, chỉ cần các tiểu tướng cũng đã đủ ứng phó với những dã thú chạy đến vì ngửi thấy mùi máu tanh. “Đến giờ rồi, dụ thú!” Một tiểu tướng nói to. “Rõ!” Mỗi ngày một lần dùng máu rắn dụ thú lại bắt đầu. Mà lúc này, trong tầng mây ngay phía trên doanh trại lại có một vật đang từ từ bay tới. Một con thuyền nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Thuyền nhỏ bị sương trắng bao phủ khiến cho nó cùng với xung quanh hòa thành một khối, dù có người cẩn thận quan sát cũng sẽ cho rằng đó chỉ là một đám mây trắng mà thôi. Trên thuyền nhỏ, có tám người đang đứng với một con Tiên Hạc. Được chia làm ba nhóm. Cầm đầu nhóm thứ nhất là một thiếu nữ mặc váy trắng, trên trán buộc một sợi dây nhỏ tinh xảo, quấn qua mái tóc dài tuyệt đẹp, trông cực kỳ mỹ lệ tao nhã. Chính là thiếu nữ cưỡi Hạc quan sát Diêm Xuyên họa chữ ở miệng Long mạch cách đây không lâu. Đứng bên cạnh thiếu nữ là Tiên Hạc, sau lưng còn có bốn gã mặc áo đen, hình như là một đám tùy tùng. Nhóm thứ hai là một nam tử trung niên mặc nho bào trắng, khuôn mặt nho nhã, sắc mặt vô cùng hờ hững. Nhóm thứ ba lại là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc áo vàng hoa lệ, đang đứng bên cạnh thiếu niên là một người lùn, cao bằng nửa người thường “Thánh Nữ, chính là bọn họ?” Nam tử mặc nho bào trắng cười nói. “Không sai, Văn Nhược tiên sinh, chính là những tên Ngân giáp này, thiếu niên kia chắc chắn cũng ở đây!” Ánh mắt thiếu nữ sáng lên nói. “Một tên thiếu niên trần tục? Vũ Hề, ngươi có nhìn lầm không đó?” Thiếu niên hơi khó chịu nói. “Sẽ không!” Thiếu nữ tên Vũ Hề lập tức lắc đầu. “Dương công tử, nếu Thánh Nữ đã tôn sùng như vậy, hay là đợi thêm một chút xem sao!” Văn Nhược tiên sinh cười nói. “Đợi? Đợi cái gì mà đợi? Đi thẳng xuống dưới gọi hắn ra là được rồi, ta không có nhiều thời gian như vậy!” Dương công tử khinh thường nói. “Đợi một chút!” Vũ Hề lắc đầu. “Thôi được, vậy thì đợi một chút!” Dương công tử lấy lòng nói. “Xung quanh mảnh rừng này sương mù dày đặc, xem ra có bày trận pháp!” Văn Nhược tiên sinh nhíu mày nói. “Trận pháp? Đây là trận pháp gì vậy?” Thánh nữ Vũ Hề liền tò mò hỏi. Văn Nhược tiên sinh híp mắt nhìn một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Hình như, hình như là phong thủy trận?” “Phong thủy trận? Không thể nào đâu, một người phàm làm sao có thể bố trí phong thủy trận được?” Dương công tử liền không tin nói. “Để ta xem sao!” Ở một bên, người lùn theo sau Dương công tử liền tiến lên. “Đinh Ngũ Cốc, vừa hay ngươi cũng tu đạo phong thủy, nói thử xem, đây là trận pháp gì?” Dương công tử lập tức hỏi, dường như cố ý nói cho Thánh nữ Vũ Hề nghe. Mọi người cùng nhìn về phía người lùn được gọi là Đinh Ngũ Cốc. Tên lùn quan sát, lông mày nhíu chặt, cuối cùng lắc đầu. “Đã nhìn ra?” Dương công tử hỏi. “Không có, nhưng mà một người phàm thì có thể bày được trận pháp gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một trận pháp rác rưởi của Thiên môn thôi!” Tên lùn Đinh Ngũ Cốc khinh thường nói. “Có lẽ vậy!” Dương công tử gật gật đầu. Mà Văn Nhược tiên sinh lại khoanh tay đứng nhìn, khẽ lắc đầu, hai mắt đang híp lại cẩn thận nghiên cứu bên dưới. “Hả? Những tướng sĩ kia đang làm gì vậy?” Thánh nữ Vũ Hề ngạc nhiên nói. Mọi người nhìn lại, đúng lúc trông thấy một tên tướng sĩ hắt một chén máu tươi lên tảng đá lớn. “Bùm!” Máu tươi bị đánh tan, hơn nữa còn tuôn ào về hướng nam. “Mùi máu? Mùi máu thật nồng!” Hai mắt tên lùn Đinh Ngũ Cốc liền híp lại. "Trận pháp?" Dương công tử la lên. “Không, là một văn tự?” Ánh mắt Văn Nhược tiên sinh sáng lên. “Đi, đi xuống đi!” Văn Nhược tiên sinh liền vui mừng giống như vừa trông thấy cái mà mình ưa thích. “Ừ!” Mọi người gật gật đầu. Văn Nhược tiên sinh giẫm chân một cái, thuyền nhỏ trong nháy mắt liền hạ xuống, chẳng mấy chốc đã xuống tới bên dưới. Trong chớp mắt, thuyền đã thu nhỏ lại, thò tay thu hồi thuyền nhỏ, mọi người liền hạ xuống từ tầng trời thấp. Chỉ có Tiên Hạc vẫn lượn vòng trên không trung như cũ. "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!" Cát bụi mù mịt. Thình lình từ trên trời hạ xuống, làm cho các tướng sĩ bốn phía liền biến sắc. “Các ngươi là ai?” Một tên Ngân giáp liền kêu lên. Văn Nhược tiên sinh đi thẳng về hướng tảng đá lớn, nhìn chằm chằm vào văn tự trên mặt tảng đá, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Thánh nữ Vũ Hề cũng đã đi tới, đứng quan sát tảng đá đối diện, Dương công tử cũng làm ra vẻ đang đánh giá văn tự trên tảng đá. Đám người căn bản không hề quan tâm đến đám tướng sĩ xung quanh, trong mắt bọn họ, những kẻ này chẳng khác gì con kiến hôi. "Cung nỏ, bắn!" Một tên tướng lãnh liền quát. Vốn là chuẩn bị săn bắt dã thú nên cung nỏ đã sớm được kéo căng dây cung. Một tiếng ra lệnh, hiển nhiên vạn mũi tên cùng đồng loạt vút ra, bắn thẳng về nhóm người khách không mời. “Xẹt!” “Xẹt!” “Xẹt!” . . . Quân Ngân giáp lão luyện đến cực điểm, hơn hai ngàn mũi tên như một tấm lưới lớn ầm ầm bắn tới. Nếu là người phàm thì tất nhiên sẽ chạy không thoát mưa tên như cơn sóng dữ dội này. Nhưng nhóm người này giống người phàm sao? Một tên cấp dưới của Thánh nữ Vũ Hề liền xoay đầu nhìn lại, trừng mắt một cái rồi nhẹ nhàng phất tay. "Ông!" Xung quanh tựa như có một bức tường khí thật lớn hiện ra, từng đợt tên ào ào bắn tới đều ngừng lại giữa không trung vô cùng kỳ dị, chỉ có phần đuôi mũi tên hơi rung rung một chút mà thôi. Trong nháy mắt, hơn hai ngàn mũi tên đều ngưng lại, hơn hai ngàn gợn sóng lăn tăn giống như mưa nhỏ rơi xuống mặt hồ. Hơn hai ngàn mũi tên dừng lại trên không trung liền khiến cả đám quân Ngân giáp biến sắc. Tất cả tương sĩ đều ý thức được chuyện không hay, nhóm người này không phải là mình có thể đối phó. “Thanh Long, đừng làm khó bọn họ!” Thánh nữ Vũ Hề bỗng nhiên mở miệng nói. Vốn là tên thuộc hạ mặc áo đen đang trợn trừng mắt liền hòa hoãn lại nói: “Vâng, Thánh Nữ!” “Lộp bộp, lộp bộp…!” Hơn hai ngàn mũi tên liền rơi đầy mặt đất. Nhưng vào lúc này, bên trong căn nhà trúc được ngăn cách bởi một mảnh rừng trúc, toàn thân Diêm Xuyên lại vang lên một tiếng nổ, toàn thân phát ra hào quang màu vàng, tiếp đó hai mắt hắn mở ra. “Lực cảnh tầng thứ sáu? A!” Diêm Xuyên thỏa mãn, thở phào nhẹ nhõm. “Hử?” Đột nhiên hai mắt Diêm Xuyên híp lại, nhìn về hướng cánh cửa trúc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang