[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 12 : Ăn thịt yêu thú
Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế
.
“Giết!”
Một lệnh của Diêm Xuyên ẩn chứa luồng sát khí điên cuồng bá đạo, luồng sát khí khiến cho chiến ý quân Ngân giáp lên tới cực điểm.
"Rống ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Đại quân Ngân giáp cùng gầm lên một tiếng.
Các tướng sĩ xông lên đầu tiên, vượt qua đường chính giữa hai bên, lập tức vạn tên cùng bắn. Ngay khi đó, các tướng sĩ phía sau cấp tốc nâng trường thương liều chết xung phong.
Tiếng chém giết chấn động trời đất, sĩ khí quân Ngân giáp lên như cầu vồng.
Ngược lại là quân Hắc giáp.
Thống soái đầu một nơi thân một nẻo. Đại xà vừa tôn kính vừa đáng sợ nhưng bây giờ lại bị đối phương dùng “Tiên pháp” trấn áp.
Đại quân như rắn mất đầu, đại xà mạnh mẽ nhất còn bị đối phương áp chế, huống chi đám tiểu lâu la như mình?
Giết? Thời điểm này quân Hắc giáp đã khiếp đảm vô cùng, giết thế nào? Giết bằng gì?
Mỗi đợt mưa tên bắn xuống, lập tức chết một mảng lớn, chứng kiến quân Ngân giáp hai mắt đỏ ngần, gầm thét rung trời, tất cả quân Hắc giáp chỉ còn suy nghĩ quay đầu bỏ chạy.
Cận chiến, nháy mắt cục diện đã nghiêng hẳn về một bên.
"Đại cung phụng?" đám tiểu tướng lo lắng nói.
Đại đô đốc vừa chết, đại cung phụng trở thành người có địa vị cao nhất trong quân.
Thời điểm, đại cung phụng nhìn chằm chằm vào tòa tháp lớn.
"Hạo nhiên khí? Đây là hạo nhiên khí, thật mãnh liệt, thật mãnh liệt!" Khuôn mặt đại cung phụng tái nhợt.
Làm sao đại cung phụng có thể ngờ tới hạo nhiên khí trong truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa còn xuất hiện dưới dạng Kim tháp mênh mông mãnh liệt như thế.
Tháp xuất hiện, đại xà tu vi Tinh cảnh hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.
"Ken két ken két!"
Đại xà đau khổ cầu cứu đại cung phụng, nhưng khuôn mặt lão ta chỉ biết run rẩy, cứu? Lấy gì để cứu?
Đây hoàn toàn không phải tình thế ngang bằng.
"Xin đại cung phụng ra lệnh!" Một tên tiểu tướng lo lắng nói.
Mắt thấy đã có vô số quân Hắc giáp ngã xuống.
Sắc mặt đại cung phụng cực kỳ khó coi: "Rút!"
Rút?
Quân Hắc giáp hơi kinh ngạc, có điều lúc này tất cả mọi người đã không còn suy nghĩ đánh tiếp, chẳng hề do dự ủng hộ đại cung phụng, cấp tốc chạy về phía khu rừng.
"Viu!" "Viu!" "Viu!"...
Những mũi tên tầm xa liên tiếp bắn theo, liền giữ lại mảnh lớn thi thể, nhưng để đại cung phụng chạy thoát được.
“Gõ chiêng!" Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
"Keng!"
Một tiếng Kim La vọng về hướng xa xa.
Gõ chiêng thu binh.
Nghe được tiếng Kim La, đám quân Ngân giáp đều lộ vẻ không cam lòng, bởi vậy những tên Hắc giáp chưa kịp trốn thoát lập tức trở thành đối tượng để bọn họ phát tiết.
Để lại hơn năm trăm thi thể quân Hắc giáp, quân Ngân giáp có được trận thắng lớn.
Quay đầu, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía tòa tháp nguy nga.
Tháp lớn trấn áp đại xà, thời điểm hào quang tỏa ra xung quanh, đại xà kêu lên thảm thiết,nhưng dưới Kim tháp đâu còn chỗ trốn, đầu bị ép nát, thân bị ép nát, từng chỗ từng chỗ, thân thể hình trụ của con rắn trở nên bẹp dí.
“Ô” một tiếng, đại xà đứt hết đường sống.
Khoảnh khắc này, gần ba nghìn quân Ngân giáp không hề để ý tới thắng lợi vừa đạt được.
Nhìn tòa tháp nguy nga lộng lẫy, tất cả quân Ngân giáp đều lộ vẻ tâm trí mê mẩn.
Tuy khoảng thời gian này, Hoắc Quang và Lưu Cẩn đã được mở rộng tầm mắt hơn nhưng vẫn bị chấn động bởi khung cảnh trước mắt.
Diêm Xuyên đứng trước Kim tháp, được bao phủ dưới hào quang giống như thần tiên hạ phàm vậy.
Ba tên cung phụng trúng độc đều lộ vẻ tuyệt vọng.
"Hoắc Quang!" Diêm Xuyên quay lưng về phía Hoắc Quang nói.
"Có ty chức!" Hoắc Quang nhanh chóng bước lên.
"Thu dọn chiến trường, chuẩn bị trở về thôi!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Dạ!" Hoắc Quang lập tức đáp.
"Vương gia, có cần truy đuổi tên đại cung phụng chạy thoát không?" Lưu Cẩn hỏi lo lắng hỏi.
Diêm Xuyên lắc đầu nói: "Không cần, chẳng cần chúng ta ra tay bọn chúng cũng sẽ chết trong cánh rừng này!"
"Dạ!" Lưu Cẩn đáp lời.
"Thưa Vương gia, có cần giữ lại ba tên cung phụng này không?" Lưu Cẩn lại hỏi.
"Giữ lại có tác dụng gì?" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Ba tên cung phụng lập tức trở nên tuyệt vọng, sao, sao có thể như vậy? Hoàn toàn không thể thay đổi được kết cục.
Hoắc Quang nhanh chóng ra lệnh cho binh lính thu thập chiến trường.
Ngay thời điểm thu dọn xong, Kim tháp tỏa ra hào quang chói mắt.
"Ầm!"
Kim tháp ầm ầm vỡ tung. Mà trang giấy Tuyên cũng hoàn toàn hóa thành tro tàn, chỉ còn lại duy nhất cái xác của yêu xà, khiến cho đám quân Ngân giáp ngẩn cả ra.
"Giấy quá kém, mực quá kém, bút quá kém! Vốn dĩ không thể chịu nổi chữ của trẫm!" Diêm Xuyên khẽ thở dài.
"Vương gia? Hết thảy đã thu thập xong." Hoắc Quang bước lên nói.
"Khiêng yêu xà về, dùng dụng cụ thu gom hết máu rắn!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Dạ!" Hoắc Quang lập tức đáp.
Khiêng rắn? Mặc dù con rắn khá nặng nhưng đám tướng sĩ nâng nó lại cực kỳ hưng phấn kích động, đây là xác một con yêu thú nha.
Diêm Xuyên ngồi tại trong kiệu. Đại quân tiếp tục hành quân về hướng đã định trước.
Lưu Cẩn đi ở bên ngoài, ngay sau kiệu của Diêm Xuyên.
"Vương gia, ba vật này chính là thứ lục soát được trên người ba tên cung phụng.!" Ở bên ngoài, Lưu Cẩn cung kính nói.
Trong kiệu, Diêm Xuyên quan sát ba vật nhỏ trên bàn.
Một khối ngọc Như Ý màu xanh biếc, một chiếc bình ngọc nhỏ, một mảnh da nhỏ màu trắng.
Mở chiếc bình ngọc nhỏ, Diêm Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó khinh thường nói: "Lại là Ích Cốc Đan?"
Ngược lại, hắn nhìn sang khối ngọc Như Ý.
"Ngọc Thúy Bạch? Có tác dụng an thần, lúc tu luyện tránh được tình trạnh tâm thần bị quẫy nhiễu không thể tập trung, khối ngọc không tệ. Đáng tiếc vô dụng với ta!" Diêm Xuyên lắc đầu.
Cuối cùng da màu trắng, ở mặt bên kia lạ có một phù văn màu đỏ.
"Da yêu lang? Nhìn như một tấm phù lục? Phù lục bằng da yêu thú? Đáng tiếc, bút lực người vẽ phù quá yếu, uy lực có hạn!" Diêm Xuyên lắc đầu.
Nhìn ba vật nhỏ, Diêm Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Lưu Cẩn!"
"Có lão nô!" Ở ngoài kiệu, Lưu Cẩn cung kính nói.
"Tìm thợ chế tác mài khối ngọc Như Ý thành thân bút, nhổ hết lông trên tấm da sói này để làm lông bút! Về phần Ích Cốc Đan, tạm thời ngươi bảo quản đi!" Diêm Xuyên lần lượt đưa ba món đồ ra ngoài.
"Dạ!" Lưu Cẩn cung kính nói.
---------------
Bên ngoài căn nhà trúc của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại ăn một lần nữa.
Có điều lúc này chỉ có một món ăn, một chiếc nồi sắt lớn, một nồi canh.
"Vương gia, đây là canh yêu xà!" Bên cạnh, Lưu Cẩn cung kính nói.
"Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu.
Nhấp một hớp canh, Diêm Xuyên thoả mãn nói: "Thịt yêu thú chính là như thế này, bên trong ẩn chứa một lượng lớng nguyên khí!"
Hoắc Quang và Lưu Cẩn đứng một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Một mình Diêm Xuyên lại bắt đầu ăn. Chẳng bao lâu, nồi canh yêu xà đã nằm hết trong bụng hắn.
Nuốt hịt rắn vào dạ dày, Diêm Xuyên lập tức cảm thấy trong bụng như bị lửa thiêu, năng lượng mãnh liệt đánh vào thân thể.
Lưu Cẩn sai tạp dịch mau chóng dọn dẹp bàn ghế.
Trong sân, Diêm Xuyên lại đánh quyền một lần nữa.
"Vút!" "Vút!" "Vút!"
Từng quyền đánh ra, không khí xung quanh bị Diêm Xuyên xé rách trong nháy mắt, thịt rắn hóa thành sức mạnh, trong lúc luyện quyền, thân thể Diêm Xuyên được rèn luyện nhanh chóng.
Mỗi quyền đánh ra, trên mặt đất lại nổi từng đợt sóng khí, rừng trúc đằng xa giống như bị quyền phong đánh tới, vang lên những tiếng “ào ào”.
"Ầm ầm!"
Thân thể Diêm Xuyên vang lên từng tiếng nổ nhỏ, chỗ nắm tay lại tỏa ra vầng sáng màu vàng chói lọi.
"Oanh!"
Quyền cuối cùng đánh ra, quanh thân thể Diêm Xuyên vang lên một tiếng nổ dữ dội, bốn phía tĩnh lặng.
Toàn thân Diêm Xuyên nhễ nhại mồ hôi, trong đó còn xen lẫn những thứ màu đen, chính là tạp chất bài tiết ra từ cơ thể.
"Chúc mừng Vương gia đã bước vào Lực cảnh tầng thứ tư!" Hoắc Quang kích động nói.
Thịt yêu thú? Một nồi? Ăn một nồi đã đột phá tu vi? Rút cuộc trong thịt rắn này ẩn chứa bao nhiêu năng lượng chứ.
Diêm Xuyên mỉm cười lơ đễnh.
"Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời người tắm rửa thay quần áo!" Lưu Cẩn nói.
"Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu.
Bước vào một gian nhà trúc, Diêm Xuyên tắm rửa sạch sẻ, tẩy sạch tạp chất, thay quần áo rồi ra ngoài.
Trong khi Hoắc Quang và Lưu Cẩn đứng đợi.
"Con yêu xà này ngoại trừ nọc độc thì những thứ khác đều có thể ăn được, một mình bổn vương cũng không ăn hết, hai người các ngươi có thể cùng ăn, cố gắng tu luyện vào!" Diêm Xuyên cười nói.
"Dạ, tạ ơn Vương gia!" Hai người lập tức cảm kích nói.
Thịt yêu thú không phải thứ người thường có thể chạm vào, hiện giờ lại có thể ăn xa xỉ để luyện công. Nhìn Vương gia như vậy, hai người có thể tưởng tượng chỉ cần mình được cung cấp đủ thịt yêu thú thì tu vi sẽ tăng tiến vô cùng nhanh chóng.
"Tướng sĩ Hộ Quân doanh có đủ thịt ăn để luyện công không?" Diêm Xuyên hỏi.
Hoắc Quang lắc đầu cười khổ: "Không có, các huynh đệ ăn vừa đủ no mà thôi, tu luyện rất chậm chạp. Chỉ có tướng lĩnh mới có lượng thịt ăn vừa đủ để luyện công. Ba nghìn tướng sĩ là ba nghìn miệng ăn, tuy chúng ta có nuôi một số gia súc, thỉnh thoảng đi săn, nhưng cũng chỉ đủ ăn no, đồng thời đủ thịt ăn cho một số tướng lĩnh luyện công mà thôi!"
Diêm Xuyên nhíu nói: "Không đủ thịt ăn thì tu luyện như thế nào được?"
Hoắc Quang im lặng, không phải không muốn mà là bất lực.
"Bút làm xong chưa?" Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn.
"Vâng!"
Lưu Cẩn liền lấy ra một chiếc bút lông xanh biếc.
"Vương gia, thư phòng của người có nhiều bút như vậy, tại sao vứt hết không dùng?" Lưu Cẩn khó hiểu hỏi.
"Những cây bút lông kia? À, chúng không chịu nổi chữ của ta!" Diêm Xuyên lắc đầu.
"Dạ!" Tuy Lưu Cẩn còn chưa hiểu nhưng cũng không tiếp tục nhiều lời.
"Máu yêu xà đâu?" Diêm Xuyên hỏi.
"Đã thu gom xong, được hơn một thùng!" Hoắc Quang lập tức cung kính nói.
"Ừ, tới quân doanh!" Diêm Xuyên mở miệng nói.
"Vâng!"
Ba người đi về hướng quân doanh. Hiện giờ, trong lòng các tướng sĩ đã sớm coi Diêm Xuyên như thần tiên, cả một đám sùng bái nhìn về hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đến nơi liền tự mình chỉnh quân.
"Lính cung nỏ chuẩn bị nghênh địch!" Diêm Xuyên cười nói.
"Tuân lệnh!"
Tuy chúng tướng sĩ không hiểu địch từ đâu nhưng vẫn cung kính tuân lệnh.
Diêm Xuyên quan sát xung quanh, cuối cùng ngừng lại ở một tảng đá cách đó không xa.
Lấy bút Thuý Ngọc ra, Lưu Cẩn lập tức hiểu rõ, nhanh chóng mài mực.
Chấm mực, Diêm Xuyên không chút do dự viết lên táng đá lớn.
"Vù!"
Cát bụi xung quanh bốc lên, thời điểm bút hạ, khí tượng lại xuất hiện.
Từng nét từng nét hạ xuống, những luồng khí xám xịt u ám nổi lên bốn phía, từ từ xoay tròn.
Nét bút cuối cùng hạ xuống.
"Vù vù!"
Luồng khí xám đột nhiên hóa thành một cơn lốc xoáy, bắt đầu hút lấy không khí xung quanh, sau đó nổ ầm vỡ tung, đối diện tảng đá chính là hướng nam, luồng khí nén ầm ầm đổ vào khắp mảnh rừng hướng nam.
Một chữ “Tán” cực lớn như được khắc trên tảng đá.
Tán?
Khoảnh khắc mọi người thấy chuyện thần kỳ này, trong mắt đều sáng lấp lánh.
"Đổ một chén máu rắn vào chữ này!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Dạ!" Hoắc Quang lập tức tuân theo.
Giây lát sau, một chén máu rắn được đổ vào đó.
"Vù!"
Luồng khí xám trên chữ lại xuất hiện, máu rắn vừa rót vào lập tức hóa thành màn sương đỏ, sau đó bị cuốn vào lốc xoáy.
"Oanh!"
Màn sương đỏ nổ ầm phóng về phía nam. Đảo mắt đã không thấy đâu nữa.
"Mùi thật nồng!" Hoắc Quang khịt mũi kinh ngạc nói.
"Máu yêu thú tản ra chắc chắn sẽ hấp dẫn một lượng lớn dã kéo nhau tới. Sau này không cần ra ngoài săn bắn nữa, mỗi ngày dội một chén máu rắn, dụ lượng lớn yêu thú đến để phục giết, lấy thịt ăn mà luyện công!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Vâng!" Ánh mắt Hoắc Quang lập sáng lên.
"Hù hú hu ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Ở rừng núi đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng sói tru cực lớn.
"Grừ grừ!"
Trong mảnh rừng xa xa, tất cả sói hoang đều kéo ra, chi chít những con mắt xanh lè, tham lam nhìn về hướng quân doanh.
"Chuẩn bị nghênh địch!" Hoắc Quang hô lên.
"Rống!" Chúng tướng sĩ rống lên một tiếng.
" Hù hú hu!" Bầy sói lao tới.
"Bắn tên!"
"Viu!" "Viu!" "Viu!"...
Cuộc giết chóc bắt đầu.
Diêm Xuyên lại cầm bút lông chầm chậm trở về.
Hoắc Quang chỉ huy quân sĩ ngăn cản dã thú còn Lưu Cẩn theo sau lưng Diêm Xuyên.
Nhìn bút lông trong tay, Diêm Xuyên tỏ vẻ thỏa mãn, thật sự chất lượng bút đã tốt hơn nhiều, lần này không bị hóa thành bột mịn nữa.
Đưa bút cho Lưu Cẩn cất kỹ.
"Vương gia, có một chữ này chúng tướng sĩ sẽ có một lượng lớn thịt ăn để luyện công, hơn nữa ngày nào cũng chém giết với dã thú càng khiến họ tu luyện tốt hơn!" Lưu Cẩn cung kính nói.
"Bọn họ đều quá yếu, chúng ta ăn thịt luyện công, bọn họ cũng cần luyện công, thứ ta muốn không phải một cánh quân yếu ớt, mà chính là một đội quân cường đại!" Diêm Xuyên thở dài nói.
"Vâng!"
"Hôm nay để các tướng sĩ ăn no bụng trước đã, ngày mai giờ dần, toàn quân theo ta bố trí một trận pháp xung quanh nơi này để phòng ngừa chuyện không hay!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Dạ!"
-------------------------------------
Trong núi rừng, một sơn cốc khổng lồ.
Giữa sơn cốc, đại cung phụng ngồi xếp bằng, xung quanh là khoảng bốn mươi năm mươi tên Hắc giáp.
Đột nhiên, một tên Hắc giáp chật vật từ ngoài cốc chạy vào.
Hai mắt đại cung phụng đột nhiên mở ra, nhìn thẳn về hương tên Hắc giáp chật vật kia.
"Đại cung phụng, không hay rồi. Quân Triệu gia của Yên quốc đang bao vây chúng ta, các huynh đệ ở ngoài đều bị giết cả rồi!" Tên Hắc giáp bi thảm nói.
Sắc mặt đại cung phụng khó coi đến cực điểm: "Triệu gia, Triệu Côn Ngộ, thật là vô sỉ!"
"Lúc trước Triệu gia hợp tác với chúng ta, bảo chúng ta đi ám sát Diêm Xuyên cũng là bọn họ, hiện giờ thấy chúng ta thua trận lại muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Một tên tiểu tướng trách móc.
"Diêm Xuyên không bị làm sao, tất nhiên Triện gia muốn phân rõ giới hạn với chúng ta, chỉ không ngờ bọn họ lại tuyệt tình như thế!" Đại cung phụng trầm giọng nói.
"Đại cung phụng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải tiếp tục ám sát Diêm Xuyên sao?" Sắc mặt tên tiểu tướng cực kỳ khó coi.
Đại cung phụng trợn mắt quát: "Ngươi điên à, chắc chắn Diêm Xuyên đã được sự ủng hộ của Tiên môn, ngươi muốn đi tìm chết sao?"
"Vậy phải làm sao? Chúng ta trở về đi, rời khỏi đất Yên!" Tên tiểu tướng khiếp đảm nói.
"Không, ta không quay về!" Đại cung phụng lạnh lùng nói.
"Hả?"
"Phong Thuỷ trận sắp mở, ta nhất định phải đi, nhất định phải tìm được cách đột phá! Lưu Cương ta nhất định có thể bước vào Tinh cảnh, nhất định có thể bước vào hàng ngũ tu tiên!" Đại cung phụng sờ sờ cái đầu trọc, trầm giọng nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện