[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 11 : Kim tháp trấn yêu xà

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Khói đặc liên miên ngút trời. "Hỏng rồi!" Đại đô đốc biến sắc. "Đại đô đốc, sao vậy?" Các tướng lĩnh nghi ngờ nói. "Mang địa đồ tới đây!" Đại đô đốc hét lên. "Vâng!" Giây lát sau, một tên tiểu tướng dâng địa đồ lên. Nhìn tấm địa đồ thô sơ, đại đô đốc cười khổ. "Bị lừa rồi! Hoắc Quang!" Đại đô đốc giận dữ hét lên. "Đại đô đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Phái do thám đi thám thính hướng này. Nhanh, nhanh, nhanh!" Đại đô đốc chỉ lên địa đồ, hướng hắn đang chỉ chính là chỗ của Diêm Xuyên. "Vâng!" Sắc mặt đại đô đốc khó coi, sau khi im lặng một lúc hắn liền nói: "Phát tín hiệu cho mấy vị cung phụng." "Vâng!" "Vù!" Một quả pháo sáng bay lên trời. Trên đỉnh núi. Bốn tên cung phụng đứng ở ngoài miếu, nhìn về ngọn lửa hừng hực đã đốt cháy hơn nửa sườn núi ở phía dưới. Đột nhiên có pháo sáng bay lên trời. Nhìn thấy pháo sáng, tứ đại cung phụng đều híp mắt lại. ... Ba nghìn quân Hắc giáp từ từ đi về hướng đại quân của Diêm Xuyên. Ở giữa, các tướng sĩ đang nâng bốn cỗ kiệu và một cái lồng khổng lồ. Bên trong bốn cỗ kiệu là tứ đại cung phụng, đại đô đốc dẫn quân ở không xa. Trong lồng, một con gấu đen thịt dày to như núi đang gầm gừ không ngừng, liên tục đập vào lồng sắt. Con gấu này cho dù bốn chân chạm đất cũng cao bằng hai người, vô cùng to lớn, phải cần đến mười sáu tên tướng sĩ cường tráng mới có thể nâng nổi. Một con rắn đen xì to lớn đang trườn ở giữa quân Hắc giáp, nơi nó đi qua, quân Hắc giáp đều nhao nhao nhường đường, sợ hãi không thôi. Con rắn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, căn bản không thèm liếc nhìn các tướng sĩ. Trườn được một lúc, nó đột nhiên nhìn về chỗ cái lồng sắt. Mắt rắn lạnh lẽo nhìn tới, con gấu đen ở trong lồng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang. "Gầm!" Gấu đen nhìn con rắn rồi gào một tiếng. Con rắn lớn đột nhiên trợn mắt. "Phụt!" Một hơi khói đốc nhả tới chỗ con gấu đen. Khói độc bay đến lập tức bao phủ lấy gấu đen, đồng thời cũng bao phủ cả mười sáu tên tướng sĩ đang nâng nó. "Á!" "Á!" Mười sáu tên tướng sĩ hét thảm thiết rồi ngã ầm ầm xuống mặt đất. Đại quân hơi ngừng lại, cùng nhìn tới. Giờ phút này, mười sáu tên tướng sĩ đều đã chết, mặt mũi đen kịt. Tướng sĩ xung quanh kinh hãi hồi lâu. Mà trong lồng, con gấu đen cũng đã trở nên yếu ớt, nhưng nó vẫn chưa chết ngay, mà đang hoảng sợ nhìn con rắn đen. Con rắn há mồm đớp lấy lồng sắt. "Ầm!" Cái lồng sắt liền bị con rắn cắn nát. "Gầm!" Gấu đen gào thét một cách yếu đuối để tỏ sự sợ hãi trong lòng. "Oằm!" Con rắn cắn xuống, từ từ nuốt chửng gấu đen ngay trước mặt các tướng sĩ. Lúc này, ai cũng không dám ngăn cản. Toàn bộ tứ đại cung phụng cũng rời kiệu, lẳng lặng chờ đợi. "Ực ực ưc!" Tiếng nuốt chửng con gấu đen ép cho mọi người không thở nổi. Con rắn nuốt chửng gấu đen khổng lồ, bụng nó phình lên gấp mấy lần, dường như di chuyển cũng khó khăn. Con rắn híp mắt. "Rắc rắc rắc!" Trong bụng vang lên tiếng tiêu hóa. Đảo mắt, cái bụng đang phình to liền xẹp lại, chỗ phình phân tán khắp toàn thân. "Ực ực!" Xung quanh vang lên tiếng nuốt nước bọt của các tướng sĩ. Cảnh này thì ai cũng hiểu, sức tiêu hóa trong cơ thể đại xà quá mạnh, nó nghiền nát một con gấu đen khổng lồ chỉ trong nháy mắt. Nuốt xong gấu đen, con rắn rất thỏa mãn, quay đầu nhìn đại cung phụng đầu trọc. "Xè xè xè xè!" Lưỡi rắn thè ra, đại cung phụng lập tức hiểu rõ. "Tiếp tục lên đường!" Đại cung phụng hô to. "Vâng!" Đại đô đốc gật gật cái đầu đầy mồ hôi. "Báo!" Một tên lính chạy đến quỳ một gối trên đất. "Bẩm đại đô đốc, Yên quân đã bày trận ở ngoài một dặm rồi!" Tên lính bẩm báo. "Một dặm?" Đại đô đốc nhướng mày. "Vâng, ra khỏi khu rừng này là có thể nhìn thấy!" Tên lính cung kính nói. "Tiếp tục do thám!" Đại đô đốc trầm giọng nói. "Dạ!" Tên lính nhanh chóng lui đi. "Xuất phát!" Đại đô đốc lập tức hạ lệnh. Các tướng sĩ bĩnh tĩnh trở lại, tiếp tục lên đường. Không bao lâu đã đi hết khu rừng này. Qua khỏi khu rừng là một sơn cốc vô cùng rộng rãi. "Dừng lại! Chỉnh quân!" Đại đô đốc hét lớn một tiếng. "Rầm rầm rầm!" Tất cả tướng sĩ nhanh chóng chỉnh đốn đội hình. Tứ đại cung phung và đại đô đốc đứng ở trước đại quân Hắc giáp, cùng nhìn về hướng quân định ở xa. Ở nơi xa, quân Ngân giáp đã lập xong trận, trống trận vang lên. "Tùng!" "Tùng!" "Tùng!" Tiếng trống trận vang lên khiến cho các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, khí thế ngất trời. Lính cung nỏ đứng ở đầu tiên, chỉ cần quân Hắc giáp tiến vào tầm bắn là nhất định vạn tên cùng phát. Hai quân đều đứng ở vị trí an toàn, ai xông lên trước đều sẽ đối mặt với vạn tên của đối phương. Đại đô đốc híp mắt lại. "Đại cung phụng, vị thần xà của ngài đao thương bất nhập, có thể đi đầu làm loạn quân trận của đối phương được không. Sau đó quân ta mới toàn lực xuất kích?" Đại đô đốc nhìn đại cung phụng hỏi. Đại cung phụng nhìn đại đô đốc với ánh mắt quái dị, sau đó cười khinh bỉ nói: "Đại Hắc của ta đao thương bất nhập, nhưng hành quân đánh trận là việc của ngươi. Bản thân ngươi vô năng lại đòi Đại Hắc làm tiên phong? Hừ! Ngươi quả là gan to, tự mình nói với Đại Hắc đi!" Đại đô đốc lập tức ngẩn ra. Để mình đi nói chuyện với con rắn kia sao? Đùa à? Nếu nó tức giận thịt luôn mình thì phải làm sao? Đại đô đốc chỉ có thể buồn rầu tiếp nhận sự thật này. Hắn quay đầu lại, khó chịu nhìn đằng xa một lần nữa. Lúc này, ở đại quân phía xa đột nhiên có một tên lính chạy ra. Tên lính tay không mà đến, chẳng hề mang theo binh khí. "Hả? Có sứ giả?" Đại đô đốc lộ vẻ tò mò. Không hề ngăn cản, mặc cho tên lính đi tới gần. "Đại đô đốc Trịnh quốc, Nhất tự Tinh Kiên Vương của nước Yên ta mời đại đô đốc tới giữa hai quân để tìm cách hòa giải ân oán đôi bên." Tên lính trịnh trọng nói. "Giữa hai quân?" Đại đô đốc hơi bất ngờ. Đúng lúc này, ở xa lại có mấy tên Ngân giáp mang một cái bàn, mấy cái ghế rộng đặt ở giữa hai quân. Trên bàn đặt một lư hương, một ấm trà. Hương đã được châm, khói xanh thoang thoảng. Chiếc bàn được đặt ở ngoài tầm bắn của hai quân. Nếu có dị động thì có thể nhanh chóng lui về trận doanh của mình. "Chính là ở đó!" Tên lính Ngân giáp nói. Nhìn nơi đó, đại đô đốc hơi nhíu mày nói: "Cả Diêm Xuyên và Hoắc Quang cùng tới thì ta mới tới!" "Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời của ngài!" Tên lính cười nói. Sau đó, tên lính Ngân giáp lập tức lui về trận địa đối diện. Một lát sau, ở quân trận đằng xa có ba bóng người đi ra. Một thiếu niên mặc vương bào lộng lẫy, Diêm Xuyên! Một thái giám tay cầm phất trần, Lưu Cẩn! Cuối cùng chính là đại tướng Hoắc Quang! Ba người từ từ đi tới cái bàn ở trung tâm. Mấy tên Ngân giáp phụ trách mang bàn tới thì lại lui về. Đại đô đốc lộ vẻ quái dị nhìn phía đối diện, hơi nhíu mày, cuối cùng ánh mắt trở nên lạnh lẽo. "Các vị cung phụng có võ công kinh người, bắt ba tên kia chắc hẳn không tốn chút sức nào?” Đại đô đốc ra sức bợ các cung phụng. "Đó là đương nhiên!" Một tên cung phụng khinh thường nói. "Xin mấy vị cung phùng đi cùng tại hạ một chuyến, trong lúc đàm phán lấy tốc độ nhanh nhất bắt cả ba bọn họ lại. Bắt giặc phải bắt vua trước, tóm được bọn chúng cũng có nghĩa chúng ta đã thắng!" Đại đô đốc lập tức nhờ vả. "Đại cung phụng?" Đại đô đốc nhìn đại cung phụng. "Ta à? Ta không đi đâu! Ta còn phải trông Đại Hắc." Đại cung phụng lắc đầu cười nói. Theo bản năng, đại cung phụng cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng đàm phán hoàn toàn công khai thì không ổn ở chỗ nào. Song đại cung phụng vẫn cẩn thận không đi. "Chúng ta đi đi, mỗi người một tên!" Ba tên cung phụng khác lập tức đồng ý nói. "Ừ!" Đại cung phụng gật đầu. Đại đô đốc như thể nắm chắc phần thắng, dẫn theo ba tên cung phụng, từ từ đi tới cái bàn ở trung tâm. Đại xà đã nuốt con gấu đen, dường như còn đang tiêu hóa, nó hơi lười nhác trườn đến, cùng đại cung phụng nhìn về phương xa. Ở giữa hai quân. Diêm Xuyên ngồi trên một cái ghế. Hoắc Quang và Lưu Cẩn cung kích đứng ở sau lưng. Hai người không quá căng thẳng, nhưng thỉnh thoảng vẫn theo bản năng nhìn cái lư hương ở trên bàn. Ở trong lư hương, khói xanh bốc lên giống thể hiện hết thế bất bại của chiến dịch này. Một trái Túy Nguyên quả có thể làm cho cao thủ Tinh cảnh ngã ngửa. Một trái khác dùng để đối phó đám Lực cảnh viên mãn, chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Diêm Xuyên lại nhìn chằm chằm vào con rắn lớn ở phía xa. Nhìn con rắn, đôi mắt của Diêm Xuyên bất giác lộ ra nét thỏa mãn, quả nhiên là một con yêu thú. Diêm Xuyên nhìn đại xà. Nó cũng cảm giác được ánh mắt của Diêm Xuyên, liền tức giận trừng mắt nhìn hắn một cách lạnh lùng. Diêm Xuyên cũng không để bụng, chuyển sang nhìn bốn người đang đi đến. "Đại đô đốc? Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay ta đại biểu nước Yên có quốc sự cần bàn với ngươi, mời!" Diêm Xuyên cười nói. Diêm Xuyên không đứng dậy, cứ ngồi như vậy nói với đại đô đốc. Đại đô đốc nhìn Diêm Xuyên, sắc mặt hơi đổi. Hắn vốn định lập tức ra tay, nhưng nghe thấy câu “đại biểu nước Yên” của Diêm Xuyên thì liền cảm thấy hứng thú. "Nhất tự Tinh Kiên Vương, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là thiếu niên anh hùng!" Đại đô đốc giả bộ khách khí cười một tiếng rồi ngồi xuống. Ba tên cung phụng hơi nhíu mày nhưng cũng ngồi xuống. Lưu Cẩn lập tức rót trà cho mọi người. Đại đô đốc nhìn trà, cười lạnh một tiếng, không thèm uống. "Không biết Nhất tự Tinh Kiên Vương có việc gì muốn bàn bạc?” Đại đô đốc hỏi. "Nơi này nằm trong biên giới của Đại Yên ta, không hiểu vì sao đại đô đốc lại có thể dẫn quân tới đây?" Diêm Xuyên uống trà rồi hỏi. "Ta có thể tới đây tất nhiên là đã được Yên quốc cho phép!" Đại đô đốc thản nhiên nói. "Không biết hai ngày nay ngươi có nhìn thấy thuộc hạ của ta không?" Đại đô đốc trầm giọng hỏi. "Thuộc hạ nào?" Diêm Xuyên làm ra vẻ không hiểu. Đại đô đốc híp mắt lại, không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa. "Nói đi, ngươi đại biểu cho Yên quốc để bàn chuyện gì?" Đại đô đốc hơi lạnh giọng nói. "Ta muốn mượn các vị một thứ!" Diêm Xuyên cười nói. Trong lúc nói chuyện, Diêm Xuyên nâng chén trà lên tiếp tục uống. "Mượn thứ gì?" Đại đô đốc lạnh lùng nói. Uống một ngụm trà, Diêm Xuyên đặt chén xuống, nhìn bốn người và thản nhiên nói: "Mượn đầu trên cổ các vị dùng một lát!" "Cái gì?" "Láo xược!" Bốn người tức giận, cùng đứng bật dậy. Nhưng vừa đứng lên đã ngã xuống. "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!"... Bốn người nhìn Diêm Xuyên, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi. "Sao thế này? Sao ta không cử động được?" Đại đô đốc kinh hoảng kêu lên. "Hỏng rồi!" Đại cung phụng ở xa lập tức biến sắc. "Chết!" Hoắc Quang trợn mắt, trường thương trong tay vung lên. "Bùm!" Đầu của đại đô đốc lập tức bị trường thương chặt đứt, trường thương chọc một cái, chiếc đầu liền văng lên. Tới lúc chết, đại đô đốc vẫn trợn mắt, không thể nào chấp nhận sự thật này. "Không!" Ở xa đám quân Hắc giáp kêu sợ hãi. "Lư hương? Độc hương? Đồ ngu!" Đại cung phụng lập tức nhìn ra chỗ ảo diệu. "Đại Hắc, mau đi cứu ba tên cung phụng kia!" Đại cung phụng lập tức nhìn con rắn. Lúc này, đại cung phụng cũng chẳng thể để ý được nhiều vậy nữa. Mặc dù hắn yêu quý đại xà nhưng có thời điểm không thể không ra tay. Con rắn gật gật đầu rồi trườn tới. "Khè!" Nó thét lên giận dữ rồi nhanh chóng trườn tới chỗ Diêm Xuyên. "Vương gia, đi mau!” Hoắc Quang lập tức biến sắc chạy tới ngăn cản. "Không. Ta chờ giây phút này đã lâu lắm rồi!" Diêm Xuyên liền đẩy Hoắc Quang ra. Nhìn đại xa xông đến, Diêm Xuyên không hề lo lắng mà chỉ có vui mừng. Hắn thò tay vào ngực lấy ra một tờ giấy Tuyên đã gấp gọn. Hoắc Quang không ngăn được Diêm Xuyên cũng chẳng gượng ép, vì mấy ngày nay, thủ đoạn thần bí của Diêm Xuyên đã sớm khiến Hoắc Quang hoàn toàn bái phục rồi. "Tướng địch đã chết, giết!" Hoắc Quang hạ lệnh với quân Ngân giáp ở hậu phương. "Rống!" Đại quân lập tức ào lên tấn công quân Hắc giáp ở đối diện. Quân địch đang như rắn mất đầu, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất. "Khè, khè!" Đại xà quẫy đuôi mấy cái, lập tức tới gần Diêm Xuyên. Nó trợn mắt, một luồng lệ khí hung mãnh ép tới Diêm Xuyên. Lệ khí? Chút lệ khí này có thể dọa được Diêm Xuyên sao? Bởi vì có đám cung phụng ở đây nên đại xà cũng chưa phun khói độc, nó quật đuôi một cái. "Rầm rầm!" Mấy tảng đá lớn xung quanh bị đuôi rắn đánh nát. Hoắc Quang thừa cơ hội này ném mạnh thanh trường thương. "Keng!" Trường thương đâm vào thân rắn như đâm vào tấm sắt. Mũi thương bằng sắt dừng lại không thể đâm vào thêm chút nào. Đuôi rắn quật một cái, liền tỏa ra quầng ánh sáng đen, chiếc đuôi va vào trường thương, tạo lên một tiếng vang thật lớn. "Keng!" Trường thương văng ra, nhưng giờ phút này nó đã biến thành hình chữ “V”, sức mạnh của đuôi rắn thật sự khiến người ta phải kinh hãi. "Sức của đại xà không thể dùng sức người chống đỡ!" Hoắc Quang lo lắng nói. "Phì phò!" Con rắn lại bò tới gần, đầu rắn khổng lồ lao thẳng tới chỗ Diêm Xuyên. Miệng rắn mở to, một luồng khí nồng đậm sộc thẳng vào mặt. Đại xà há mồm muốn nuốt chửng Diêm Xuyên. "Hừ!" Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng. Giấy Tuyên ở trong tay bỗng mở ra. "Vù!" Vô vàn tia sáng vàng óng ánh bắn ra từ tấm giấy Tuyên, kim quang làm cho mắt đại xà lập tức bị mù, đồng thời cũng khiến mọi người xung quanh hoa mắt. Trong giây lát, Hoắc Quang, Lưu Cẩn, thậm chí những tướng sĩ đang đánh giết ở chung quanh cũng không nhìn thấy được gì. "Ầm!" Trong mơ hồ, một tiếng động lớn vang lên. Chờ tới lúc mọi người khôi phục lại thị giác, không ai không kinh hãi nhìn về phía đại xà. Trên đầu rắn có dán một tờ giấy trắng, mà ở phía trên tờ giấy lại đang lơ lửng một tòa tháp vàng chói lóa cao ba mươi trượng. Kim tháp nguy nga, toả ra khí thế trấn áp tất cả vạn vật trên thế gian. Kim tháp to lớn bỗng nhiên xuất hiện giống như chuyện thần tiên, lập tức khiến tâm lý của tướng sĩ hai phe kích động vô cùng. Kim tháp như thật như ảo, nhưng dường như lại có uy lực khổng lồ. "Két két két két!" Đại xà giãy dụa lung tung, gào thét ầm ĩ nhưng vẫ bị tháp vàng mạnh mẽ trấn áp. "Bùm!" Đầu đại xà đột nhiên bẹp dí như bị Kim tháp đè nát xương sọ. Mắt và miệng máu me đầm đìa. "Đại Hắc!" Ở xa, đại cung phụng đầu trọc sợ hãi kêu lên. Diêm Xuyên không quan tâm con rắn nữa, hắn lạnh lùng nhìn đại quân hai phe, nói: "Giết!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang