[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 13 : Cùng Dịch Phong đánh cờ
Người đăng: khietnhi
.
“Các vị, quân tử xem đánh cờ không nói chuyện!” Diêm Xuyên cười nói.
“Ơ?” Sắc mặt của các kỳ thủ chợt cứng đơ.
Ai cũng biết khi xem đánh cờ không được nói chuyện, nhưng lúc này mọi người nhìn cách đánh cờ của Diêm Xuyên không vừa mắt nên mới lắm miệng nói vài câu. Nhưng bất chợt lại bị Diêm Xuyên nói dường như mình không phải quân tử mà là tiểu nhân, sắc mặt mọi người bỗng ửng hồng, thậm chí có người còn giận dữ nhìn Diêm Xuyên.
Mười tên gia đinh không ngờ Diêm Xuyên đánh nhanh như vậy nên cũng hơi sững sờ, sau đó mới đối chiếu với kỳ phổ bắt đầu đặt cờ xuống.
“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
Mười quân trắng được đặt xuống, Diêm Xuyên lại lấy từng quân đen từ trong bát đựng cờ lên.
“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
Diêm Xuyên đặt cờ xuống không hề chậm hơn những tên gia đinh chút nào, động tác như nước chảy mây trôi, chỉ trong nháy mắt đã đánh mười quân cờ.
“Hả?” Các kỳ thủ đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Người này đúng là đang đánh mò.” Một kỳ thủ lại nói với vẻ khinh bỉ. Nhưng câu nói mới thốt ra được một nửa bỗng bị kìm lại. Vì xung quanh chỉ có một mình hắn nói chuyện, còn những người khác đều nhớ đến lời nói của Diêm Xuyên “xem đánh cờ không nói chuyện”. Vì giữ phong độ của bản thân nên không ai mở miệng.
Bộ mặt của kỳ thủ ấy bỗng căng cứng, sau đó lại nhìn xuống bàn cờ, sắc mặt vẫn giận dữ như cũ. Hắn đợi sau khi Diêm Xuyên thất bại sẽ từ từ châm chọc.
“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
Gia đinh vừa đánh cờ vừa ngạc nhiên đến há hốc mồm, vì Diêm Xuyện thậm chí còn đánh cờ nhanh hơn cả bọn họ. Mình cần phải đối chiếu kỳ phổ mới đánh được, tên thiếu niên này hoàn toàn tự mình đánh. Mình vừa đặt cờ xuống, hắn liền đặt cờ xuống theo, đùa hay sao?
“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”
Các quân cờ không ngừng được đặt xuống, đám Kỳ Vương dần trở nên tập trung.
“Sao thế?”
“Hắn không phải đánh mò.”
“Thật sự đang giải thế cờ sao?”
…
…
…
Các kỳ thủ nhìn vào bàn cờ với ánh mắt không thể tin nổi.
“Bốp!”
Diêm Xuyên lại đặt một quân cờ xuống.
“Ván thứ nhất đã được giải! Được giải rồi!” Một Kỳ Vương bỗng thốt lên kinh ngạc.
“Ván thứ hai cũng đã được giải!”
“Ván thứ ba cũng vậy!”
…
…
…
Khi Diêm Xuyên đánh con cờ cuối cùng, các Kỳ Vương chỉ biết im lặng nhìn hắn.
“Được rồi, thu thập tàn cuộc đi.” Diêm Xuyên cười nói.
“Hay, kỳ nghệ của Vương gia hay thật. Nếu trang chủ biết lại có đối thủ lợi hại nhất định sẽ rất vui!” Tên gia đinh dẫn đường cười nói.
“Giải tán đi!” Tên gia đinh dẫn đường nói với mọi người đang bàn tán về tàn cục.
“Ừ.” Mọi người nhanh chóng lui xuống.
Lúc này các kỳ thủ mới tỉnh táo lại.
“Người này là ai?” Mọi người nhao nhao lên dò hỏi.
Diêm Xuyên cũng không nhiều lời với họ mà tìm một bàn cờ rồi ngồi xuống, đợi ván thứ hai bắt đầu. Những người khác bắt đầu nghị luận nhao nhao cả lên, sau đó cũng biết đại khái về thân phận của Diêm Xuyên.
“Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Hắn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương à?”
“Nhất Tự Tịnh Kiên Vương sao lại trẻ thế?”
“Kỳ nghệ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cao thật!”
…
…
…
Thực lực đã được chứng minh, mọi người cũng không dám khoác lác trước mặt Diêm Xuyên. Việc Diêm Xuyên ngồi trước một bàn cờ, ai cũng xem đó là điều đương nhiên.
Một lúc sau.
“Tốt, thời gian cũng không chênh lệnh lắm. Ván thứ hai bắt đầu. Luật cũ, trang chủ cho các vị đi trước.” Một gia đinh hô lên.
“Đánh trước? Ha ha!” Diêm Xuyên bỗng mỉm cười.
Hắn kẹp lấy một quân cờ đen rồi đưa tay đặt xuống vị trí “Thiên Nguyên”, nơi chính giữa bàn cờ. Quân cờ vừa được đặt xuống vị trí Thiên Nguyên, dường như trên bàn cờ bỗng nổi lên một trận gió nhẹ rồi lan ra bốn hướng, thổi bay hết bụi bặm. Lúc này, Diêm Xguyên đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trừ chín kỳ thủ đang đánh cờ ra, những ánh mắt khác hầu như đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ của Diêm Xuyên.
“Thiên Nguyên? Sao lại là Thiên Nguyên?” Có người kinh ngạc thốt lên.
“Hắn biết chơi cờ không vậy. Quân thứ nhất? Thiên Nguyên? Chưa từng có người nào dám đánh như vậy!”
“Lãng phí thật, quân cờ này hoàn toàn không có tác dụng!”
…
…
…
Mọi người đều lắc đầu.
“Vương gia, ngài chắc chắn chứ? Quân cờ thứ nhất, ngài nghĩ kỹ rồi chứ? Hay là ngài đi lại.” Tên gia đinh lúc nãy tốt bụng khuyên can.
Ai đi trước, người đó chiếm được tiên cơ. Nhưng được chiếm tiên cơ cũng không thể lãng phí như vậy chứ.
“Không cần đâu. Trước giờ ta đánh cờ đều đánh quân thứ nhất xuống Thiên Nguyên.” Diêm Xuyên lắc đầu nói.
“Hả?” Mọi người ngỡ ngàng.
Trước giờ đều chiếm Thiên Nguyên. Giỡn à, làm gì có ai đánh cờ kiểu này?
“Được rồi.” Tên gia đinh tốt bụng chỉ đành gượng cười. Hắn phất tay, mười tên gia đinh nhanh chóng ghi chép lại nước cờ rồi chạy về phía Cốc Trung Cốc.
Bên trong Cốc Trung Cốc.
Một dòng thác đổ xuống hồ nước lớn bên dưới, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hơi nước dễ chịu, bốn phía mọc đầy hoa tươi, vô số cung điện mọc lên san sát, hoa thơm chim hót, giống như tiên cảnh ở giữa nhân gian. Bên bờ hồ, một đám gia đinh đang đứng. Mười bàn cờ được bày bên trong cái đình lớn. Mười tên gia đinh đang bày cờ.
Trên bến tàu nhỏ bên bờ hồ. Lúc này, một lão già mặc áo trắng đang ngồi trên bến tàu. Lão già tóc trắng, mi trắng, gương mặt già nua, tay đang cầm một chiếc cần trúc, lặng lẽ ngồi đó, khung cảnh yên bình như một bức trang thủy mặc. Lão già lặng lẽ buông cần câu, sau lưng là một người đàn ông trung niên đang đứng.
“Gia gia, kỳ nghệ của mười Kỳ Vương vừa rồi thế nào?” Gã đàn ông trung niên cười nói.
Vẻ mặt của lão già không hề thay đổi, lão nói với giọng không chút cảm xúc: “Kỳ nghệ cũng được. Tên thứ ba, thừ sáu, kỳ nghệ được nâng cao chút đỉnh.”
“Kỳ nghệ của gia gia đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, khắp thiên hạ không ai có thể địch nổi. Mười tên tự xưng Kỳ Vương ấy hả, dù cả mười tên liên thủ cũng không phải là đối thủ của gia gia, hơn nữa bọn chúng còn không biết thực ra gia gia chỉ đánh cờ mồm, hoàn toàn không cần tới bàn cờ, vừa đánh cờ vừa câu cá!” Gã trung niên cảm thán.
“Không ai địch nổi? Chưa chắc, chỉ là tầm mắt của chúng ta chỉ đến chừng ấy. Ai có thể đảm bảo trong giới tu tiên không có người mạnh về kỳ đạo? Họ đã sống vô vàn tháng năm, về kỳ đạo chưa chắc thua kém ta.” Một tia khát vọng lóe lên trong mắt lão già, sau đó lão chợt thở dài.
“Không, ta tin rằng cho dù là những kẻ tu tiên, kỳ nghệ chắc chắc cũng không bằng gia gia!” Gã trung niên nói một cách quật cường.
Lão già bỗng mỉm cười rồi tiếp tục câu cá.
“Trang chủ, bàn thứ nhất, tứ nhập tứ.” Môt tên gia đinh báo cáo.
“Thượng tứ tam.” Lão già đáp mà không thèm quay đầu lại.
Tên gia đinh phụ trách bàn cờ ở phía sau nhanh chóng đặt một quân cờ xuống theo yêu cầu của lão già.
“Bàn thứ hai, bình tứ tứ.” Lại một tên gia đinh khác hô lên.
“Nhập tứ tứ.” Lão già vừa câu cá vừa lạnh nhạt trả lời.
“Bàn thứ ba…”
“Bàn thứ tư…”
Mỗi nước cờ, lão già đều có thể không nhìn bàn cờ mà nhanh chóng nói ra vị trí đặt quân trắng.
“Bàn thứ mười, Thiên Nguyên!” Tên gia đinh cuối cùng bẩm báo.
“Ồ?” Lão già hơi sững người.
Một tên gia đinh đi theo bên cạnh vội bẩm báo: “Trang chủ, thân phận của người thứ mười này cực kỳ đặc biệt, hắn là…”
“Ta không quan tâm hắn là ai, hắn có thể phá giải được tàn cục?” Lão già áo trắng lạnh nhạt nói.
“Phá giải rồi, hơn nữa còn đồng thời phá giải mười cục chỉ trong chốc lát.” Tên gia đinh nói một cách cung kính.
“Đồng thời phá giải mười cục? Ha ha ha ha. Tốt lắm, cuối cùng lão phu đã đợi được một kẻ ra hồn.” Lão già áo trắng cười nói.
“Vâng!”
“Bàn thứ mười, ta đánh thượng tam ngũ.” Lão già vẫn không quay đầu lại mà chỉ hít sâu một hơi rồi nói.
“Vâng!”
Nước cờ của Cốc Trung Cốc nhanh chóng được truyền ra Ngoại Cốc. Ở Ngoại Cốc, mười kỳ thủ vẫn đang nhanh chóng đành cờ.
“Bốp!” “Bốp!”
Những quân cờ nhanh chóng được đánh xuống, nháy mắt đã tới giữa trưa. Lúc này, các kỳ thủ đứng xem đa số đều tập trung xung quanh Diêm Xuyên. Bàn cờ của người khác còn có thể nhìn ra được xu thế chung chung, nhưng bàn cờ của Diêm Xuyên lại khiến người ta mờ mịt.
“Ơ, Dịch đại sư đang cùng thiếu niên này đánh cờ sao?”
“Ván cờ của hai người, các nước đi có chỗ nào giống đánh cờ đâu!”
“Đúng thế, các quân cờ cũng rời rạc quá đi mất!”
“Không đúng, đây là bày trận. Hai người đang bày trận với nhau, chỉ là bố cục quá lớn nên chúng ta đều xem không hiểu mà thôi.”
…
…
…
Mọi người lặng lẽ nhìn. Ở nơi xa, một đám gia đinh lại chạy đến Cốc Trung Cốc bẩm báo.
Rất nhanh chóng, quân cờ được đánh xuống mười bàn cờ.
“A, ta lại thua rồi.”
“Ai da, sơ suất quá. Ván này lại hỏng.”
“Đáng tiếc thật!”
…
…
…
Trên chín bàn cờ đầu tiên, chín Kỳ Vương đều bỏ cờ nhận thua với vẻ tiếc nuối.
“Ồ?” Mọi người lại nhìn về phía bàn cờ của Diêm Xuyên. Theo lẽ thường lúc nào cũng là cả mười bàn đồng thờ bỏ cờ nhận thua, nhưng bây giờ chín bàn đã thua, bàn cuối cùng vẫn đang tiếp tục.
Vẫn đang tiếp tục?
Toàn bộ mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên vì cảnh tượng kỳ lạ này, sau đó bèn tụ tập xung quanh.
Diêm Xuyên mỉm cười, lại đặt một quân cờ xuống.
“Bốp!”
Quân cờ vừa được đặt xuống, gia đinh vội vàng ghi chép lại rồi chạy về phía Cốc Trung Cốc. Trong Cốc Trung Cốc, phao câu cá của lão già chợt rung lên, rõ ràng đã có cá mắc câu. Nhưng ông lão lại giống như không hề phát hiện ra.
“Trang chủ, chín bàn đầu đều đã bỏ cờ nhận thua.” Gia đinh bẩm báo.
“Bàn thứ mười thì sao, hắn đánh cờ vào vị trí nào?” Lão già dò hỏi.
“Thượng bát ngũ.” Gia đinh bẩm báo.
“Thượng bát ngũ? Không ngờ lại là thượng bát ngũ?” Lão già tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Tên gia đinh đang đợi lão già nói vị trí đặt cờ, nhưng đợi được một lúc lão vẫn không hề mở miệng.
“Ơ?” Đám gia đình đều cảm thấy bất ngờ.
“Gia gia?” Gã trung niên bên cạnh nghi ngờ hỏi. Phải biết rằng trước giờ gia gia đánh cờ chưa từng suy nghĩ lâu như thế này.
Lão già lặng lẽ suy tư một lúc, không hề động đậy, đến nỗi cá trong hồ đã rỉa hết mồi câu rồi vui vẻ bơi đi.
“Thượng tứ tam.” Lão già rốt cuộc cũng chắc chắn.
“Vâng!” Gia đinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này, ở Ngoại Cốc.
Diêm Xuyên đứng dậy.
“Đã trưa rồi, chúng ta nên về thôi.” Diêm Xuyên lạnh nhạt nói.
“Vâng!” Lưu Cẩn, Hoắc Quang trả lời.
“Hả? Vương gia, ngài còn chưa đánh xong cơ mà.” Một tên gia đinh trợn tròn mắt, vội vã kêu lên. Hắn chưa từng gặp người nào mới đánh được nửa ván đã bỏ đi. Sao có thể đi chứ? Còn chưa đánh xong mà.
“Ta và Dịch Phong đại sư đã bày binh bố trận xong rồi, tiếp theo chính là trận chém giết giữa hai phe, mỗi một nước đều không dễ đánh chút nào, ta sẽ bảo thủ hạ ở lại nơi này, nếu có nước cờ mới hắn sẽ nhanh chóng thông báo cho ta, sau đó ta sẽ đánh.” Diêm Xuyên lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Sao có thể?”
“Ngươi cứ khoác lác!”
“Dịch đại sư đánh cờ mà cũng cần suy nghĩ sao?”
…
…
…
Các Kỳ Vương nói với vẻ không tin.
Bấy giờ, một tên gia đinh nhanh chóng chạy ra từ Cốc Trung Cốc.
“Thượng tứ tam, gia chủ đánh thượng tứ tam.” Tên gia đinh vội vã nói.
“Ồ? Thượng tứ tam?” Diêm Xuyên nhìn bàn cờ. Thoáng suy tư một lát, Diêm Xuyên lại đặt cờ xuống.
Sau khi để bốn tên cẩm y vệ lại và dặn dò mọi chuyện, Diêm Xuyên dẫn hai người Hoắc Quang, Lưu Cẩn bước ra khỏi sơn cốc.
“Đi!”
“Giá!”
Diêm Xuyên dẫn cẩm y vệ đi giữa bụi cuốn mù mịt, bỏ lại một đám Kỳ Vương đang trợn tròn mắt.
“Thế này là thế nào?” Các Kỳ Vương như hóa đá.
Còn bên trong Cốc Trung Cốc, Dịch Phong đại sư đang cầm cần câu lúc này cũng bắt đầu nhíu mày.
“Thượng ngũ lục, thượng ngũ lục?” Lão bắt đầu trầm tư. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện