[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 12 : Tinh La Sơn Trang
Người đăng: khietnhi
.
Yến Kinh, phủ Tể tướng.
Trường Thanh tuy đã bị cách chức, nhưng bởi vì Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cho phép, đến lúc này vẫn còn lưu lại trong phủ.
Trong một gian đại điện.
"Đại tiểu thư, năm người chúng ta kỳ thật không cần phải lưu lại triều đình nữa rồi." Một gã nho sinh nói với Mạnh Dung Dung.
"Đúng vậy, toàn bộ tư liệu đã thu thập đầy đủ. Toàn bộ hệ thống vận hành và thao tác của triều đình, đều được ghi lại trong hồ sơ. Chúng ta đã có thể trở về báo cáo với Viện trưởng." Một gã nho sinh khác lên tiếng.
Ở vị trí chủ tọa, Mạnh Dung Dung đang ngồi uống trà, quan sát năm người Cự Lộc Thư Viện.
"Toàn bộ thật sao?" Mạnh Dung Dung cười hỏi.
"Đương nhiên là toàn bộ." Trường Thanh cũng gật đầu trả lời.
Mạnh Dung Dung lắc đầu, thở dài: "Vẫn chưa đầy đủ. Những tài liệu này ta đã xem qua, thực sự không có bao nhiêu tác dụng."
"Vậy Viện trưởng cuối cùng là muốn gì? Hiện tại chúng ta lại không thể trở lại mấy nước kia." Một người khác nhăn nhó nói.
"Không đúng, Đại tiểu thư, ngươi muốn dẫn chúng ta đi, còn ai có thể cản được?" Trường Thanh cau mày hỏi.
Lắc đầu, Mạnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước khi tới nơi này, ta cũng đã đi qua một số quốc gia trên thế gian. Nhưng mà, ta chưa từng thấy vị Đế vương nào giống như Diêm Xuyên."
"Diêm Xuyên? Hắn không phải Đế vương." Trường Thanh lắc đầu nói.
"Không phải sao? Cứ mở mắt mà xem." Mạnh Dung Dung cười đáp lại.
"Đại tiểu thư, chúng ta vẫn tiếp tục chờ đợi vô ích sao?" Trường Thanh khó hiểu nói.
"Chờ đợi vô ích? Sẽ không vô ích đâu, Diêm Xuyên gần đây nhất có hành động gì?" Mạnh Dung Dung hỏi.
"Giờ tý đêm qua, có hơn hai ngàn Cấm vệ quân ra khỏi thành, không biết là đi đâu."
"Quả như vậy, lần này Diêm Xuyên đích xác đã quyết đoán." Mạnh Dung Dung trong mắt lóe sáng nói.
"Đại tiểu thư, những tên Cấm vệ quân này đi đâu?"
"Chờ xem, các ngươi rất nhanh sẽ biết." Mạnh Dung Dung trả lời lập lờ.
"Sáng sớm hôm nay, Diêm Xuyên mang theo một trăm Cấm vệ quân ra khỏi thành. Chiếu theo phương hướng, hẳn là Tinh La Sơn Trang." Trường Thanh nói.
"Tinh La Sơn Trang? Ngươi nói chính là chỗ ở của Thái sư ba triều, Dịch Phong sao?" Mạnh Dung Dung không lường được hỏi.
"Vâng!"
"Tiếp tục theo dõi!" Mạnh Dung Dung thản nhiên phân phó.
"Vâng!"
……………………
Phía đông Yến Kinh là vùng rừng núi rậm rạp, hồ nước chiếm phần lớn. Cảnh sắc vô cùng say lòng người.
"Vị Thái sư Dịch Phong này, quả thực rất biết chọn chỗ. Dưỡng lão ở nơi này, không thể tốt hơn!" Lưu Cẩn cảm thán.
"Ở giữa rừng núi làm một con đường lát gạch đá như thế này, thật đúng là hiếm thấy!" Hoắc Quang cũng lấy làm lạ tán thán.
"Ít nhất không cần lo lắng tìm không thấy đường." Diêm Xuyên cười nói.
Rất nhanh, mọi người đã nhìn thấy một miệng sơn cốc ở đằng xa, bên cạnh sơn cốc có một tấm bia đá.
Tinh La Sơn Trang!
Cửa ra vào có vài gia đinh canh gác, tuy nhiên nhìn dáng đứng của bọn họ, lại cực kỳ chính quy.
"Vương gia, nghe nói Tinh La Sơn Trang có rất nhiều gia đinh đã từng là tinh anh trong quân đội." Hoắc Quang lên tiếng.
"Người đến là ai?" Một tên gia đinh lập tức quát lên.
"Yến quốc Nhất Tự Tịnh Kiên Vương giá lâm, còn không mau gọi chủ nhân nhà ngươi ra nghênh đón?" Lưu Cẩn lớn tiếng.
"Lưu Cẩn, trên đường đến đây đã nói với ngươi như thế nào?" Diêm Xuyên nhíu mày nói.
"Vâng." Lưu Cẩn lập tức biết sai.
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?" Gia đinh nhíu mày.
Bên cạnh một người nhỏ giọng nói: "Vị này thật sự là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, hai ngày trước tại Yến Kinh ta đã thấy qua."
"Bái kiến Vương gia!" Gia đinh kia lập tức cung kính nói.
"Ân, Thái sư Dịch Phong, có ở nhà không?" Diêm Xuyên cười hỏi.
"Trang chủ có ở nhà. Vương gia phải chăng muốn gặp Trang chủ?" Gia đinh kia hỏi.
"Không sai!" Diêm Xuyên gật đầu.
"Trang chủ tuổi già, từ ba năm trước đã tuyên bố với bên ngoài, sẽ không hề gặp bất kể người ngoài nào, trừ phi. . . " Gia đinh kia cau mày nói.
"Lớn mật!" Lưu Cẩn tức giận quát lớn.
Thế nhưng Diêm Xuyên lại phất tay, ngăn trở Lưu Cẩn.
"Trừ phi cái gì?" Diêm Xuyên cười hỏi.
"Trang chủ mấy năm nay không gặp bất cứ ai. Dù là đại thọ của Yến Đế lúc trước, muốn mời Trang chủ, Trang chủ cũng không chịu rời trang. Ở Tinh La Sơn Trang, ngoại trừ một số kẻ hầu người hạ cùng con cháu của Trang chủ, chỉ có một loại người có thể gặp Trang chủ!"
"A?"
"Đó là những người có kỳ đạo đỉnh cao, danh thủ trong thiên hạ. Sau khi đánh cờ với Trang chủ, được sự đồng ý của ngài, mới được gặp mặt." Gia đinh kia giải thích.
"Đánh cờ?" Diêm Xuyên hiếu kỳ hỏi.
"Đúng vậy. Gia chủ tuổi đã cao, muốn làm chuyện bản thân yêu thích nhất lúc về già, đó là đánh cờ. Lúc này có vài chục cao thủ kỳ đạo đang ở ngoại cốc của sơn trang, cùng Trang chủ đánh cờ, hoặc phá giải cờ tàn. Vương gia nếu có hứng thú, không ngại theo tiểu nhân đi vào, chỉ là. . . " Gia đinh kia nhìn lướt qua một đám Cấm vệ quân vây xung quanh.
"Được, ta cùng với ngươi đi coi xem sao. Lưu Cẩn, Hoắc Quang hãy chọn bốn người theo ta đi vào!" Diêm Xuyên cười nói.
"Vâng!"
Mọi người xuống ngựa.
Một hàng bảy người Diêm Xuyên đi về phía miệng cốc.
"Vương gia, xin mời!" Gia đinh kia cung kính nói.
"Ân!"
Theo sau gia đinh kia, Diêm Xuyên tiến vào bên trong sơn cốc.
Sơn cốc này rất lớn, cách đó không xa có một vài cái đình hoặc phòng ở tinh xảo. Mấy chục người mặc áo bào rộng, đang vắt óc suy nghĩ trong lúc quan sát một số bàn cờ. Hiển nhiên, những người này chính là đám kỳ thủ mà gia đinh kia đã nhắc tới.
Một vài người hầu lần lượt châm trà cho mọi người.
Bên kia sơn cốc có một con đường nhỏ, hiển nhiên vẫn còn một động nhỏ bên trong sơn cốc này.
Một ít người hầu đi đi lại lại bên trong cốc.
"Đã đến, đã đến, nước cờ mới của Dịch đại sư đến rồi!" Một đám kỳ thủ lập tức xông tới.
Mười tên gia đinh từ trong động nhỏ đi ra, ngay lập tức bị bao vây vào bên trong.
Diêm Xuyên tiến lên phía trước. Cả một đám kỳ thủ cũng không có ai để ý tới nhóm người Diêm Xuyên, dù sao đi nữa lượng người mỗi ngày tới đây nhiều vô kể.
Tiến lại gần, Diêm Xuyên vừa nhìn đã rõ.
Tổng cộng có mười bàn cờ vây xếp thành một hàng.
Mỗi một bàn cờ chỉ có một người ngồi, giống như không có đối thủ.
Mười tên gia đinh mới từ động nhỏ đi ra, rất nhanh chóng đặt quân cờ lên cả mười bàn cờ.
"Dịch đại sư đi nước cờ này quá cao minh!"
"Dịch đại sư đi nước cờ này, tiếp theo sẽ không dễ dàng hạ cờ!"
"Ha ha ha, ngươi thua rồi, Dịch đại sư hạ cờ thế này, ngươi đã không còn khả năng lật lại!"
. . .
Kỳ thủ đứng ngoài xem, liên tục đưa ra lời bình luận về cả mười bàn cờ vây.
"Thế này có nghĩa là sao?" Lưu Cẩn hỏi một tên gia đinh bên cạnh.
"Mười vị này đều là Cờ vương của các tỉnh, lần này đến đây thỉnh giáo Trang chủ. Trang chủ một người đơn đấu cả mười đại Cờ vương. Đây đã là ngày thứ ba, không có người nào có thể thắng Trang chủ. Nếu bọn họ mệt mỏi thì nghỉ ngơi ở các căn phòng xung quanh, có thời gian thì lại cách núi đánh cờ cùng với Trang chủ." Gia đinh tự hào nói.
"Cách núi đánh cờ?" Diêm Xuyên cười hỏi.
"Đúng vậy. Ngài hãy nhìn xem, hơn mười người này không chỉ là người Yến quốc ta, mà còn cao thủ của các nước Trịnh quốc, Sở quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc đều tề tụ về nơi này. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không có người nào có thể thắng được Trang chủ." Gia đinh kiêu hãnh nói.
"Đơn đấu thập đại Cờ vương, Cờ đạo của Thái sư Dịch Phong quả thật lợi hại!" Lưu Cẩn kinh ngạc tán thưởng.
"Hãy xem một chút!" Diêm Xuyên cười nói.
Diêm Xuyên quan sát quân cờ trên bàn cờ.
"Vương gia, kỳ thật mỗi một bàn cờ, trình tự nước đi đều có ghi chép, Vương gia có cần xem không?" Gia đinh nọ cười hỏi.
"Được!"
Rất nhanh chóng, gia đinh nọ mang tới một tờ giấy, trên mặt vẽ kín các quân cờ. Bên trên mỗi quân cờ đều được đánh số, biểu thị trình tự nước đi.
Diêm Xuyên mở một tờ giấy ra, nhìn kỹ một lần, sắc mặt càng lúc càng thêm phần ngưng trọng.
Xem xong toàn bộ mười tờ giấy, ánh mắt đã rơi xuống mười bàn cờ đang thi đấu.
"Quả nhiên là cao thủ!" Diêm Xuyên thở dài một hơi, mang theo một chút cao hứng tán thưởng.
"Vương gia, trình độ đánh cờ của lão Thái Sư thế nào?" Hoắc Quang hiếu kỳ hỏi.
"Kỳ thủ cấp thấp, đua tranh kỹ năng. Truy cầu thắng bại được mất, chỉ vì cái trước mắt, trình độ đánh cờ tuy mạnh, nhưng chỉ dừng ở kỹ năng, chưa hiểu kỳ đạo!"
"Kỳ thủ cấp trung, truy tìm đạo. Giác ngộ bản thân trong đánh cờ, hiểu được tận cùng lý lẽ, đánh cờ có thể bồi dưỡng tâm cảnh bản thân, thu liễm tâm hồn, tiếp cận cờ đạo!"
"Kỳ thủ cấp cao, sáng chế ra đạo. Dùng thế khai cuộc, tâm cảnh dẫn dắt bàn cờ, bàn cờ chính là thiên hạ, lạc tử có thể nhiễu loạn nhân tâm, tâm tư đạt tới đạo, chân chính cờ đạo!"
"Lão Dịch Phong này, đã là kỳ thủ cấp cao! Chỉ đáng tiếc, mười tên Cờ vương này kém ông ta khá xa, ông ấy thiếu một đối thủ chân chính." Diêm Xuyên khẳng định nói.
"A! Lại thua rồi!" Có một tên Kỳ vương than thở.
"Ta cũng thua."
"Ván cờ này ta cũng thua."
. . .
Mười tên Kỳ vương, hầu như đồng thời ném quân cờ nhận thua.
"Này, mười người làm thế nào lại cùng thua một lúc?" Hoắc Quang kinh ngạc thốt lên.
"Bởi vì Dịch Phong thao túng cả bàn cờ. Trình độ đánh cờ của ông ta không những có thể đơn đấu mười người, mà còn có thể căn thời gian chuẩn xác kết thúc đồng thời cả mười ván cờ." Diêm Xuyên trong mắt lóe lên một tia tinh quang nói.
"Trình độ đánh cờ của Thái sư Dịch Phong, không ngờ lại cao đến như thế!" Lưu Cẩn kinh ngạc tán thưởng.
Lúc này, một tên gia đinh hô lớn: "Được rồi, ván này đã xong, mọi người hãy nghỉ ngơi một canh giờ. Một canh giờ sau, mười người lại có thể tiếp tục đánh cờ với Trang chủ nhà ta."
"Được!" Một đám kỳ thủ lên tiếng trả lời.
"Đánh cờ như thế, sao đáng coi trọng?" Diêm Xuyên hướng về gia đinh dẫn đường nói.
"Vương gia muốn cùng Trang chủ đánh cờ?" Gã gia đinh kinh ngạc hỏi lại.
"Không sai!" Diêm Xuyên cười đáp.
"Quy củ nơi đây, phá giải mười ván cờ tàn là thông qua." Gã gia đinh nói.
"Đã như vậy, ngươi hãy mang mười ván cờ tàn xếp thành một hàng." Diêm Xuyên cười nói.
"A? Vương gia, cờ tàn của nhà tiểu nhân rất khó, rất nhiều người một ngày mới có thể phá giải được một bàn." Gã gia đinh cảm thấy kì quái nói.
"Không sao, cứ bày đi." Diêm Xuyên lắc đầu.
"A, vâng, vâng!" Gã gia đinh kỳ quái nhìn Diêm Xuyên.
Vừa khéo mười người hạ cờ chịu thua, gã gia đinh lập tức lôi kéo thêm mấy tên gia đinh, dựa theo sách chỉ dẫn, nhanh chóng bày ra mười ván cờ tàn.
"Làm gì thế? Cờ tàn? Lại có người mới đến sao?" Một đám kỳ thủ ngoài ý muốn quan sát khung cảnh này.
Mười tên gia đinh, mỗi người đứng bên một bàn cờ, Diêm Xuyên đứng bên cạnh quan sát.
"Thiếu niên? Thiếu niên này là ai?"
"Nói đùa à, một mình hắn đồng thời phá giải mười ván cờ tàn?"
"Ở đâu chui ra một tên tuổi trẻ không tự lượng sức thế này.”
. . .
Cả Lưu Cẩn, Hoắc Quang đều lộ vẻ không yên.
Diêm Xuyên lại không lo lắng chút nào, vừa nhìn đến những ván cờ tàn này lập tức mỉm cười.
Tiện tay lấy một quân đen ở trong bát đựng quân cờ, cấp tốc hạ quân ở một bàn cờ. Trong khi mọi người còn chưa kịp thấy rõ thế cờ ra sao, Diêm Xuyên nhanh chóng đi nước cờ tiếp theo ở bàn thứ hai.
Bàn thứ ba, bàn thứ tư. . . .
Giống như mây trôi nước chảy (ý nói nhẹ nhàng lưu loát), trong chớp mắt, cả mười bàn cờ đều đã hạ quân xong.
Một đám kỳ thủ kinh ngạc nhìn vào Diêm Xuyên, giỡn chơi hay sao?
"Hắn làm bừa là cái chắc? Từng ấy thời gian, sao kịp xem thế cờ? Hơn nữa còn là mười ván."
"Ván cờ tàn này ta đã phá giải, nước đầu tiên, thật sự là hạ cờ như vậy!"
"Thiếu niên này quả thật may mắn!"
. . .
Mọi người nhao nhao thảo luận, chẳng một ai coi trọng Diêm Xuyên.
Lưu Cẩn, Hoắc Quang trừng mắt nhìn đám kỳ thủ, có ý cảnh cáo mọi người không nên phát ngôn bữa bãi. Tuy nhiên đám kỳ thủ cũng không buồn để ý, vẫn không ngừng trách mắng.
"Các vị, quân tử xem cờ không nói." Diêm Xuyên cười nói.
"Ách!" Cả một đám kỳ thủ trên mặt cứng đờ.
*Chú thích: Lạc tử: hạ cờ, đi cờ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện