[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 11 : Tìm Người Tài
Người đăng: khietnhi
.
“Năm nước bắt đầu hỗn chiến chính là lúc sinh tử tồn vong của Yến quốc, ta cũng không thể để đất nước bị hủy trong tay được, cho nên ta muốn truyền Ngự tỷ cho ngươi. Để ngươi đăng cơ đế vị!” Yến đế nhìn chằm chằm Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, thái giám đứng ở phía sau dâng lên một cái hộp ngọc. Bên trong hộp ngọc chính là Ngự tỷ của Yến quốc.
“Phụ hoàng!” Diêm Vô Địch ngạc nhiên nói.
Uống một chén rượu ngon, ánh mắt Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Yến Đế, phân tích xem những lời của hắn nói là thật hay chỉ là hư tình giả ý.
“Phụ hoàng, người là vua của nước Yên, sao có thể…?” Diêm Vô Địch lo lắng nói.
“Yến Đế? Không, Vô Địch à, Yến quốc vốn là của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Diêm Xuyên mới là dòng chính của Yến quốc.” Yến Đế lắc đầu nói.
“Nhưng mà, nhưng mà…!” Diêm Vô Địch vẫn có chút không cam lòng.
Không nhưng mà gì hết, trong Hoàng thất, trừ con ra chẳng có nổi lấy một nhân tài, những đứa em con chỉ là phường giá áo túi cơm mà thôi, ban đầu ta còn muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho con, chỉ là con lại muốn tu tiên, hơn nữa còn rất có tiền đồ, cơ hội tốt như vậy không thể để lỡ được!” Yến đế trầm giọng nói.
“Nhưng, nhưng…!” Diêm Vô Địch vẫn không yên lòng.
Giao Yến quốc vào tay các em con thì nhất định nước nhà sẽ diệt vong, mà cho dù ta có chấp chưởng Yến quốc đi chăng nữa thì việc Yến quốc bị diệt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ có Diêm Xuyên, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương mới có thể gánh vác được trách nhiệm bảo vệ Yến quốc.” Yến Đế trịnh trọng nói.
“Sao?” Diêm Xuyên nhìn thẳng vào Yến Đế nghi hoặc nói.
“Cấm vệ quân của ngươi dùng để chống lại quân đội của mấy nước kia hẳn là đã dư dả rồi, nếu như các môn phái tu tiên đằng sau các nước đó có tham dự chiến tranh đi nữa thì sau lưng ngươi cũng có Đại Hà tông, tuy rằng phụ thân ngươi đã mất nhưng Đại Hà tông cũng không thể để ngươi gặp nạn được, chỉ cần ngươi còn là Hoàng đế thì Đại Hà tông nhất định sẽ giúp đỡ Yến quốc. Chỉ cần cố gắng chống đỡ hơn mười năm thì thái tử Diêm Vô Địch cũng đã hoàn toàn trưởng thành rồi, đến lúc đó có thể giúp Yến quốc tồn tại thiên thu muôn đời!” Yến Đế khẳng định nói.
Mặc dù những lời của Yến đế là rất chí công vô tư nhưng vẫn không thể lừa được Diêm Xuyên. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng uống hết chén rượu.
“Phụ hoàng, Vương thúc vốn có thể tiến nhập tiên môn, có cơ hội trường sinh, sao có thể ở ngôi Hoàng đế được?” Diêm Vô Địch nhíu mày, lo lắng nói.
“Vô Địch!” Yến đế trừng mắt.
“Phụ hoàng, ta cảm thấy làm như vậy là không công bằng với Vương thúc. Nguyên bản Vương thúc có thể tu hành Trường sinh, nếu để người đăng cơ ngôi vị Hoàng đế hơn mười năm thì đến lúc đó tuổi cũng đã cao. Lúc đó mà muốn tu hành thì cũng đã muộn, huống hồ vài chục năm sau, Đại Hà tông có còn nhớ đến nhân tình của tổ phụ Diêm Đào không?” Diêm Vô Địch lắc đầu.
“Nghiệt tử! Ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, tốt cho dòng họ Diêm.” Yến đế giận dữ quát lớn. Vốn Yến Đế còn muốn dùng đại nghĩa dòng họ để thuyết phục Diêm Xuyên nhưng mà không ngờ kế hoạch lại bị hủy bởi chính đứa con mình.
“Người làm như vậy là không đúng!” Diêm Vô Địch cũng quật cường cãi lại.
“Ha ha ha ha!” Diêm Xuyên bỗng nhiên cười to, cắt đứt tranh cãi của hai cha con.
“Ân?” Hai người nhíu mày cùng nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Không cần tranh cãi nữa, cám ơn ý tốt của chất nhi. Đế vị này ta muốn làm!” Diêm Xuyên cười nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Yến Đế sáng lên.
“Đúng!” Diêm Xuyên khẳng định gật đầu.
Khi nhìn thấy Diêm Xuyên gật đầu, không biết vì sao trong lòng Yến đế bỗng sinh ra một tia không nỡ, không cam lòng từ bỏ.
“Vậy xin mời hãy nhận lấy Ngự tỷ, ngày mai ta sẽ tuyên cáo với quần thần rồi chọn ngày tốt cho ngươi đăng cơ.” Yến Đế không đành lòng nhìn hộp đựng Ngự tỷ nói.
Diêm Xuyên lắc đầu mỉm cười.
“Hả? Sao ngươi lại đổi ý?” Yến đế nhíu mày nói.
“Chí hướng của ta là khai quốc lập nên triều đại mới, trong kế hoạch của ta cũng không phải là ở Yến quốc. Dù sao ta với ngươi cũng cùng một nhà, ta cũng không muốn tranh chấp với ngươi, bất quá, nếu ngươi đã nhất quyết muốn thoái vị thì ta nhất định sẽ nhận, yên tâm đi, chỉ cần một ngày ta còn ở đây nhất định sẽ giúp đỡ cho nhất mạch nhà họ Diêm!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
“Tốt! Tốt!” Yến Đế cười nói.
“Tuy nhiên, không phải là bây giờ.” Diêm Xuyên lắc đầu nói.
“Sao?” Yến đế hơi ngạc nhiên.
“Ta có cơ duyên tu tiên, bái nhập Đại Hà tông, ngươi đã nghĩ đến việc tiến nhập thế giới tu hành chưa?” Diêm Xuyên trịnh trọng hỏi.
“Vào thế giới tu hành?” Nhãn tình Yến đế sáng lên, tiếp theo là một chút chua xót, nói: “Tu hành trường sinh, đắc đạo thành tiên có ai là không muốn? Chỉ đáng tiếc căn cơ của ta cực kỳ kém, năm xưa cha ngươi cũng đã nói là ta không có duyên với việc tu tiên, liệu có môn phái tu tiên nào sẽ thu nhận ta chứ?”
“Ngươi muốn là được rồi, ngươi nhường cho ta ngôi vị Hoàng đế, ta giúp ngươi tu hành, cũng xem như là một loại trao đổi đi.” Diêm Xuyên suy nghĩ rồi nói.
“Ngươi trợ giúp ta tu hành sao?” Yến Đế có chút ngạc nhiên.
“Căn cốt kém thì dùng lượng lớn tài nguyên để bù đắp, người khác dùng một phần thì ngươi dùng mười phần là được. Ta dẫn ngươi vào giới tu hành, giúp ngươi tu luyện đến tu vi Khí cảnh, ngươi thấy sao?” Diêm Xuyên cười nói.
“Hả” Sao có thể như vậy?” Trên mặt Yến đế chợt vui vẻ hẳn lên.
“Thế nào, ngươi không tin ta?” Diêm Xuyên cười nói.
“Không, tin, ta tin! Chỉ là có chút…”
“Ha ha ha, ngươi hãy giữ lại con Tam Thải Thần Ngưu trên nền nhà mà ăn.” Diêm Xuyên cười nói.
“Cho ta sao?”
“Đúng thế, cho ngươi, cố gắng tu luyện cho tốt, đợi sau khi tu luyện đến Khí cảnh thì chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.” Diêm Xuyên gật gật đầu.
“Đạt đến Khí cảnh đương nhiên ta có thể đứng vững ở tu hành giới mà không cần ngươi trợ giúp.” Yến đế hưng phấn nói.
“Được rồi, vậy bây giờ ngươi hãy tiếp tục xử lý thật tốt công việc của Yến quốc cho ta.” Diêm Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói.
“Sao lại như vậy? Hiện tại ngươi không muốn đăng cơ sao?” Yến đế nhíu mày nói.
“Ta còn muốn đến Đại Hà tông một chuyến và có một số việc cần làm, ta sẽ trở lại đăng cơ đế vị sau.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Thế nhưng …” Yến đế nhíu mày nói.
“Huống hồ khi ngươi tu luyện đến Khí cảnh cũng cần một lượng lớn tài nguyên, ta muốn đi lấy lại những vật của cha ta.” Diêm Xuyên lắc đầu nói.
“Vậy cũng tốt!” Yến đế gật gật đầu nhưng vẫn còn chút phiền não trong lòng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa việc bắt giam sứ giả bốn nước. Trước khi đi Đại Hà tông ta sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa. Ngươi cứ yên tâm làm Hoàng đế cho tốt đi!” Diêm Xuyên cười nói.
“Tốt, ta kính ngươi một ly!” Yến Đế cười nói.
“Được!” Diêm Xuyên gật đầu.
Diêm Vô Địch đứng ở bên cạnh khó hiểu nhìn Diêm Xuyên.
Sau khi tan tiệc, tiễn Diêm Xuyên ra về.
Yến đế cùng với Diêm Vô Địch đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng của Diêm Xuyên đi xa dần.
“Phụ hoàng! Người thật sự tin tưởng Vương thúc sao?” Diêm Vô Địch nhíu mày nói.
Đôi mắt Yến đế híp lại. “Những lời hắn nói ta không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà chỉ cần có một cơ hội thôi ta cũng không thể bỏ qua được, hắn và ngươi không giống nhau, hắn có di sản của Diêm Đào ở Đại Hà tông, hắn có một lượng lớn tài nguyên để tu Tiên, nếu như hắn đáp ứng trợ giúp ta tiến vào thế giới tu hành thì ta nhất định phải tranh thủ nắm bắt. Quyền thế dù có cao tới đâu thì cũng cần phải có mệnh mà đi hưởng thụ. Một khi đã có thể trường sinh rồi thì còn sợ không có thứ gì?” Yến Đế trầm giọng nói.
“Vâng, con hiểu!” Diêm Vô Ðịch gật đầu.
Còn ở phía bên kia.
Diêm Xuyên dẫn theo Lưu Cẩn từ trong hoàng cung ra về. Vừa đi vừa nhìn ánh trăng sáng tỏ, nét mặt Diêm Xuyên lộ ra vẻ hài lòng thoải mái.
“Vương gia, lão nô sai người đi thu dọn phủ Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.” Lưu Cẩn ở bên cạnh nói.
“Ha ha, sao vậy? Ta thấy ngươi cố gắng im lặng cả nửa ngày rồi, có suy nghĩ gì cứ nói ra xem nào?” Diêm Xuyên cười nói.
“Lão nô đang cảm thấy khó hiểu, vì sao Vương gia lại đồng ý với Yến Đế đi làm cái chức Hoàng đế kia chứ? Thiên hạ này là của các môn phái tu tiên, chỉ có trường sinh, chỉ có trở thành tiên nhân mới là điều quan trọng nhất!” Sắc mặt Lưu Cẩn phức tạp nói.
“Ha ha ha, ngươi không hiểu rồi, ta làm Hoàng đế chính là vì muốn trở thành tiên nhân cường đại nhất!” Diêm Xuyên cười nói.
“Hả!?” Lưu Cẩn vô cùng ngạc nhiên. Hoàng đế với Tiên nhân có gì liên quan với nhau sao?
“Lão nô không hiểu ý của Vương gia, bất quá nếu Vương gia muốn làm Hoàng đế thì cũng không nhất định phải làm vua của Yến quốc? Làm thế ngược lại đã cho Yến đế rất nhiều tài nguyên để tu tiên!” Lưu Cẩn có chút không nỡ.
“Ha ha ha, ta làm vua Yến quốc mới thật sự là chính thống, có thể được thiên hạ ủng hộ thì vì sao lại không cần. Quốc gia và tông môn là hai khái niệm khác nhau, Yến quốc tuy nhỏ nhưng lại có đủ một hệ thống nhà nước hoàn thiện. Đây chính là cái mà ta coi trọng nhất, có được hệ thống nhà nước hoàn thiện cũng giúp cho những việc mà ta phải làm ít đi rất nhiều, ta chỉ cần xây dựng cho nó không ngừng lớn mạnh là được. Còn về những tài nguyên tu tiên kia cũng có gì đáng kể!” Diêm Xuyên cười nói.
“Nếu đã như vậy vì sao vừa rồi Vương gia không nhận lấy Ngự tỷ?” Lưu Cẩn cam thấy hiếu kỳ.
Thở dài một hơi, Diêm Xuyên lắc đầu nói: “Vẫn chưa đến lúc, ta còn phải đi xem giới tu hành thế nào, cũng không phải là đi bái sư tu hành mà là muốn mời một số người thực sự có tài theo giúp ta mở mang bờ cõi, xây dựng nên một cõi giang sơn bền vững.”
“Tìm người?” Lưu Cẩn hơi ngạc nhiên.
“Không sai!” Diêm Xuyên gật đầu.
“Vâng, lão nô hiểu!” Lưu Cẩn cung kính gật đầu.
“Hiểu được thì tốt rồi, ngày mai hãy đem cho ta toàn bộ tư liệu về tất cả các quan lại trong triều. Ta muốn xem xem liệu Yến quốc này có thể cho ta người mà ta muốn hay không?” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
“Vương gia yên tâm!”
Sáng sớm hai ngày sau tại phủ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
Sau khi Diêm Xuyên rửa mặt đi ra ngoài sân, ở đó Hoắc Quang và Lưu Cẩn đang đứng đợi sẵn.
“Hoắc Quang, hãy sắp xếp đi!” Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Hoắc Quang nói.
“Quân đoàn thứ nhất của thuộc hạ đã phái ra ngoài, mỗi một nhóm chín trăm người vào giờ tý đêm qua đã ra khỏi Yến kinh. Hiện tại trong Yến kinh chỉ còn lại ba trăm người tùy ý Vương gia sử dụng.” Hoắc Quang cung kính bẩm báo.
“Vương gia, mỗi một nhóm có chín trăm Cấm vệ quân, bọn họ có thể hoàn thành được nhiệm vụ không?” Lưu Cẩn lo lắng nói.
“Lần này cũng coi như tôi luyện bọn chúng một phen, ngọc không mài giũa không thành được!” Diêm Xuyên mỉm cười nói.
“Vâng!” Hai người đồng thanh đáp.
“Đi thôi, chúng ta đến Tinh La sơn trang, đi gặp vị Thái sư ba triều Dịch Phong.” Diêm Xuyên xoay người lên ngựa, nói.
“Vâng!” Hai người cùng lên ngựa.
Một trăm Cấm vệ quân đi theo phía sau. Đoàn người hướng về phía ngoài thành chạy đi.
“Vương gia, Dịch Phong này cũng đã già rồi, tìm hắn liệu có được việc gì không?” Hoắc Quang không hiểu hỏi.
“Già thì đã làm sao, già thì lại càng yêu quý tính mạng, già lại càng sâu sắc, con người ta khi sắp chết càng có thể nhìn thấu mọi việc? Chín mươi hai tuổi, nếu ở trong giới tu hành thì cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử mà thôi. Hai ngày qua xem các tư liệu, ta đã xem hết những việc hắn đã làm, tuy chỉ nói hắn đã làm những việc gì nhưng ta cảm giác được mỗi thành công của hắn đều là kết quả của rất nhiều sắp xếp. Hơn nữa danh vọng của người này cực lớn, môn sinh trải rộng toàn bộ Yến quốc, nếu có thể, ta thực muốn dùng hắn làm trụ cột của nước nhà!” Diêm Xuyên khẳng định nói.
“Rường cột nước nhà?” Lưu Cẩn kinh ngạc nói.
“Ta vẫn còn chưa xác định, lần này đi là muốn làm rõ chuyện này!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
“Vương gia muốn gặp hắn chỉ cần gọi hắn tới là được, đâu cần phải tự mình đi chứ?” Lưu cẩn nhíu mày nói.
“Không, vì người tài ta phải đích thân đi mới được, hiện tại nói vậy thì thôi, đến lúc gặp mặt nhất định không được vô lễ!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Vâng, lão nô hiểu!” Lưu Cẩn lập tức cung kính nói.
“Đi thôi!”
Một đoàn người ngựa đi thẳng đến Tinh La sơn trang. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện