[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 7 : Chiến Kiếm
Người đăng: Sở Khanh SG
.
“Hừ, nói khoác không biết ngượng, giết người? Còn chưa biết là ai sẽ giết ai đâu!” Thái tử Sở quốc tức giận nói.
Diêm Xuyên vẫn cứ làm ngơ, vuốt ve Ngọc Đế Kiếm lạnh nhạt nhìn toàn trường, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn Tam sư huynh của Lưu Cương một cái.
Hoắc Quang tiến lên, nhìn chằm chằm Trương cung phụng nói: “Cuộc đời Hoắc Quang ta căm ghét nhất là phản đồ.”
"Phản đồ? Hừ, ta chỉ là cung phụng, với Đại Yến, ta muốn ở thì ở muốn đi thì đi!" Trương cung phụng chẳng hề có một chút cảm giác tội lỗi nói.
“Đại Yên bồi dưỡng người nhiều năm như vậy, ngươi lại báo đáp Đại Yên như thế sao? Đúng là nuôi một con chó nó còn biết trung thành hơn! Mà ngươi, ngay cả chó cũng không bằng!” Hoắc Quang quát.
"Ngươi dám mắng ta là chó? Tiểu tử, muốn chết!" Trương cung phụng trừng mắt.
Nói đoạn liền vung trường kiếm lên, một luồng kiếm màu lam liền hiện ra, hướng về phía Hoắc Quang đâm thẳng tới.
"Hừ!" Hoắc Quang trừng mắt, rút trường thương lên khỏi mặt đất.
“Chết đi!” Hoắc Quang gầm lên.
Đạp chân bước ra, bàn chân khẽ chuyển, dùng lực hơi mạnh một chút trên mặt đất đã xuất hiện vô số vết nứt.
"Ông!"
Trường thương liền phát ra một luồng sáng trắng cùng ánh sáng lam của trường kiếm va chạm ầm ầm với nhau.
“Ầm!”
Hai loại binh khí vừa chạm vào nhau, trường kiếm của Trương cung phụng liền gãy làm hai.
“Sao lại như vậy!” Trương cung phụng thất kinh kêu lên.
Nhưng chỉ trong tích tắc này, lúc Hoắc Quang trừng mắt, ý chí Phá Quân lại xuất hiện, một cỗ sát khí hung mãnh hướng thẳng về phía Trương cung phụng ép mạnh tới.
Sát khí mãnh liệt thoáng đánh sâu vào tâm thần Trương cung phụng một cái.
“Phập!”
Đột nhiên trường thương đã xuyên thủng lồng ngực Trương cung phụng, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Trận đấu chấm dứt, nhưng chỉ nghe thấy tiếng máu tươi nhỏ giọt từ đầu mũi thương.
Tất cả những người đứng ở xung quanh đều bất ngờ sửng sốt.
Chẳng ai nghĩ tới trận đấu lại kết thúc nhanh đến như vậy, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mọi việc đã xong?
Chết rồi? Nhanh như vậy sao? Chỉ một hiệp? Đúng một chiêu?
Thái tử Sở quốc không thể tưởng tượng nổi nhìn Trương cung phụng.
Bị đâm thủng lồng ngực nhưng Trương cung phụng cũng chưa hoàn toàn chết đi, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Quang, cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ngươi, thương này của ngươi gọi là gì?" Trương cung phụng suy yếu nói.
“Giết con chó già!” Giọng Hoắc Quang lạnh lùng nói.
Nắm tay giật mạnh một cái, trường thương run lên bần bật.
“Ầm!”
Thân thể Trương cung phụng nổ mạnh tan tành, máu thịt vung vãi đầy mặt đất. Cái chết vô cùng thê thảm, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.
Đầu lâu lăn đến dưới chân Thái tử Sở quốc khiến hắn bị dọa phải liên tục lùi về phía sau.
"A, a!" Thái tử Sở quốc bị đầu lâu của Trương cung phụng hù dọa ngã ngửa trên mặt đất.
"Ha ha ha ha!" Đứng ở phía đối diện, các tướng sĩ Yên quốc được một trận cười to.
Cho dù như thế nào đi nữa, Hoắc Quang cuối cùng vẫn là đại diện của Đại Yên, giờ phút này đại thắng, khiến chúng tướng sĩ đều vô cùng hưng phấn.
Yên đế híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang.
"Người này nếu là hạ thần của ta thì tốt biết bao!" Yên đế cảm thán trong lòng.
Sắc mặt cả đám Thái tử liền một hồi khó coi.
Một thương giết chết Trương cung phụng, Hoắc Quang lại nhìn về phía Trịnh quốc.
"Hoắc Quang, hướng Trịnh quốc tiếp tục khiêu chiến!" Hoắc Quang quát.
Bị Hoắc Quang ép tới, Thái tử Trịnh quốc liền biến sắc.
Sắc mặt của cả đám cung phụng đứng ở sau lưng cũng đều một hồi khó coi, đang muốn tiến lên, nhưng lại nghĩ đến cái chết của Trương cung phụng lúc nãy quá thê thảm, ai còn muốn nguyện ý nhận lấy cái chết? Một hiệp, chỉ gần một hiệp thôi đấy!
Thái tử Trịnh quốc vừa muốn gọi ra cung phụng liền bị Lưu Cương giữ chặt lại, khẽ lắc đầu.
"Tam sư huynh, người này chính là Hoắc Quang, lúc trước đã làm hỏng đại sự của sư tôn trong đại trận, cướp đoạt ý chí của Phá Quân tinh!" Lưu Cương hướng về phía Tam sư huynh đang uống rượu ngon ở một bên nói.
"Thảo nào, hừ, cư nhiên lại dám phá hỏng đại sự của sư tôn, vậy ngươi liền đi thu thập hắn đi!" Tam sư huynh uống rượu ngon nói.
"Nhưng hắn có ý chí của Phá Quân, đệ không dám chắc!" Lưu Cương lộ ra vẻ khó khăn.
"Ngươi đánh không lại hắn?" Tam sư huynh khinh thường nói.
"Vâng, đệ đánh không lại hắn!" Lưu Cương rất trực tiếp thừa nhận sợ hãi.
Tam sư huynh: "...!"
"Mang theo Tam Thải Thần Ngưu của ta lên đi!" Tam sư huynh bất đắc dĩ nói.
"Tạ tam sư huynh!" Lưu Cương hưng phấn nói.
"Trịnh quốc, còn có ai dám chiến không?" Hoắc Quang lại hô lên lần nữa.
"Ta tới!" Lưu Cương đột nhiên hét to nói.
Lưu Cương vừa trả lời vừa giẫm chân tiến lên.
"Lưu cung phụng? Đã lâu không gặp!" Hoắc Quang khẽ múa trường thương trầm giọng nói.
"Theo như ta biết, năm trước, ngươi chỉ mới Lực cảnh tầng sáu, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi lại có thể đạt tới Tinh cảnh! Thật đúng là vận khí nghịch thiên." Lưu Cương ghen tị.
"Bớt nói nhảm, ngươi đã xuất chiến vậy thì bắt đầu đi!" Hoắc Quang quát.
"Ọ ọ ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Đột nhiên con bò cao khoảng hai tầng lầu đứng phía sau nhóm người Trịnh quốc rống lên một tiếng, tiện đà giẫm chân đi tới.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”…
Thần Ngưu bước đi, khắp mặt đất một hồi nổ vang.
"Lưu Cương, ngươi muốn gì?" Hoắc Quang trầm quát.
“Không có gì, Thần Ngưu này là yêu sủng của ta, đương nhiên là đồng hành chiến đấu cùng ta, nếu ngươi có yêu thú thì cũng có thể đem ra!” Lưu Cương cười nói.
Thần Ngưu trừng mắt liếc Lưu Cương một cái, rõ ràng rất tức giận vì bị Lưu Cương gọi mình là yêu sủng của hắn.
“Tam Thải, không được vô lễ!" Ở phía sau, Tam sư huynh thản nhiên kêu một câu.
Đến lúc này, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng Thần Ngưu đành phải thừa nhận Lưu Cương.
Trên trời cao.
"Vô liêm sỉ, sư tôn, cái tên này của Trịnh quốc thật không biết xấu hổ!" Diêm Vô Địch lo lắng nói.
Độc Cô Kiếm Vương chăm chú nhìn xuống phía dưới: "Cây thương nọ trong tay Hoắc Quang chính là Phá Thiên Thương, không, rõ ràng trong tay ba nghìn Cấm vệ quân đều là Phá Thiên Thương? Tên Diêm Xuyên này từ đâu mà tìm được nhiều như vậy nhỉ?"
"Sư tôn, người nói gì vậy?" Diêm Vô Địch nghi ngờ hỏi.
"Tiếp tục xem đi, rõ ràng trước khi đến Diêm Xuyên đã có chuẩn bị!"
“Hả!”
Ở tầng mây phía bên kia.
"Đây chính là Diêm Xuyên sao? Ngươi nói hắn mười bảy tuổi?" Nữ tử nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, thuộc hạ cảm thấy thật kỳ lạ, dường như hắn hơi liều lĩnh!" Trường Thanh lắc đầu.
"Liều lĩnh? Không, ta cảm giác hắn còn có những điểm khác!" Nữ tử thoáng trầm tư nói.
Bên dưới. Thần Ngưu bước vào sân, áp sát Hoắc Quang!
"Người đâu!" Diêm Xuyên đột nhiên quát một tiếng.
"Tại!" Một đám Cấm vệ quân đồng loạt hét to.
"Con súc sinh này dám quấy nhiễu Hoắc Quang tỉ đấu, giết nó cho ta!" Diêm Xuyên cao giọng quát.
Giết nó cho ta?
Giết yêu thú? Làm sao có thể? Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn lại.
"Ha ha ha, Diêm Xuyên, ngươi muốn giết Tam Thải Thần Ngưu? Nằm mơ à, Tam Thải Thần Ngưu lì lợm, chẳng ai có thể tổn thương đến nó, chớ chọc giận Tam Thải Thần Ngưu, nó mà muốn giết chết ngươi, khi đó ta có muốn ngăn cũng không được đâu!" Lưu Cương ở xa xa cười quát.
“Kẹt kẹt kẹt!”
Cấm vệ quân cũng chả thèm nghe Lưu Cương nói nhảm, có khoảng mười tên Cấm vệ quân đột nhiên kéo Chấn Thiên Cung.
"Véo!" "Véo!" "Véo!"...
Mười mũi Xạ Nhật Tiễn đột nhiên hóa thành mười luồng ánh sáng bắn thẳng về phía Tam Thải Thần Ngưu.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”…
Toàn bộ Xạ Nhật Tiễn đều cắm thẳng vào thân Tam Thải Thần Ngưu, chỉ còn có một nửa đuôi mũi tên lòi ra bên ngoài, cái gọi là lì lợm rõ ràng ngăn không nổi mười mũi vũ tiễn?
"Ọ ọ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Tam Thải Thần Ngưu đau đớn kêu dài một tiếng, đồng thời cũng bị chọc giận.
"Cái gì?"
"Làm sao có thể!"
Cả Lưu Cương cùng tên Tam sư huynh nọ đều lộ vẻ kinh ngạc, xưa nay binh khí của người phàm làm sao có khả năng đâm thủng da của Tam Thải Thần Ngưu được chứ!
"Ọ ọ~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Trung lúc phẫn nộ rống, Tam Thải Thần Ngưu quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên.
"Súc sinh da dày, bắn mắt nó, còn nữa, một ngàn cung thủ, toàn bộ bắn cho ta!" Diêm Xuyên quát.
"Rõ!"
Một ngàn Cấm vệ quân, đột nhiên lại tiếp tục kéo trường cung.
"Bắn!" Diêm Xuyên quát.
"Dừng tay!" Tên Tam sư huynh cả kinh kêu lên.
“Véo!”
Một ngàn Xạ Nhật Tiễn đồng loạt bắn ra, ầm ầm phóng thẳng đến Tam Thải Thần Ngưu.
"Ầm" "Ầm!" . . .
Tam Thải Thần Ngưu bị một ngàn vũ tiễn ầm ầm bắn trúng ngã nhào trên mặt đất, trên người cắm đầy vũ tiễn. Ngay cả đôi mắt cũng đã bị bắn mù chảy ròng ròng máu tươi!
"Ò ọ!" "Ò ọ!" . . .
Tam Thải Thần Ngưu thống khổ rống dài.
"Ầm ầm ầm!"
Lăn trên mặt đất một vòng, Tam Thải Thần Ngưu chịu đựng toàn thân đau nhức hướng về phía Diêm Xuyên đánh tới.
"Đừng qua đó!" Lưu Cương biến sắc nói to.
"Vụt!" Hoắc Quang vung trường thương lên, chặn Lưu Cương lại.
"Ầm ầm ầm!"
Chẳng mấy chốc, Tam Thải Thần Ngưu đã sắp lao đến gần ngay trước mắt.
"Bắn!"
“Véo!”
Lại là một ngàn vũ tiễn được bắn ra, bất thình lình Tam Thải Thần Ngưu cấp tốc hạ thấp thân hình, nhưng vì thân thể to lớn cho nên chỉ trong nháy mắt đã muốn lao đến gần chỗ của Diêm Xuyên.
Toàn thân cắm đầy vũ tiễn, hai mắt bị bắn mù, Tam Thải Thần Ngưu phát cuồng vọt tới chỗ Diêm Xuyên. Tựa như muốn đâm chết tên đầu sỏ đã gây nên này.
"Chết đi!"
Cả đám Cấm vệ quân cấp tốc dùng trường thương đâm về phía Thần Ngưu.
"Ò ọ!"
“Ầm!”
Lực lượng của Thần Ngưu thật lớn, sau khi va chạm với nó, nguyên cả đám Cấm vệ quân liền bị đánh bay ra bên ngoài.
Dường như là Thần Ngưu phân biệt được chính xác vị trí của Diêm Xuyên, cho nên vừa đánh bay đám Cấm vệ quân xong nó liền nhắm thẳng về phía Diêm Xuyên lao tới.
"Hừ!" Diêm Xuyên quắc mắt.
Ngọc Đế Kiếm đang nằm trong tay bỗng nhiên run lên, phát ra âm thanh vù vù giòn tai.
"Ông!"
Giẫm chân nghênh hướng Thần Ngưu bước tới.
Tại giữa không trung. Độc Cô Kiếm Vương trợn trừng mắt: "Chiến kiếm? Hắn như thế nào lại hiểu được chiến kiếm?"
"Sư tôn, chiến kiếm là cái gì vậy?" Diêm Vô Địch nghi hoặc hỏi.
"Không sai, quả là chiến kiếm, đây là một loại phương pháp sử dụng kiếm cao thâm, khiến cho trường kiếm tiến vào trạng thái rung động ở tần số cao, vô kiên bất tồi!" Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc nói.
"Vô kiên bất tồi?" Diêm Vô Địch không tin nói.
"Không sai, loại này phương pháp sử dụng kiếm này rất khó làm được. Nhưng đến khi làm được, sẽ khiến cho uy lực của kiếm tăng lên vô số lần, ngươi không nên xem thường chiến kiếm. Trên lý luận, nếu tần suất rung động của vũ khí bình thường đạt tới một trình độ nhất định, cũng có thể chặt đứt Tiên khí!" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
"A?" Diêm Vô Địch há hóc mồm ngạc nhiên.
Bên kia trong không trung.
"Quả nhiên, ta đã biết được mục đích của tên Diêm Xuyên này là gì rồi, khẳng định không phải là thi đấu thi điếc gì cả!" Nữ tử cười nói.
"Không phải thi đấu? Vậy hắn phái Hoắc Quang lên sân đấu để làm gì?" Trường Thanh vẫn chưa hiểu nói.
"Ngươi tiếp tục xem đi, màn đặc sắc sắp bắt đầu rồi đấy." Nữ tử cười nói.
Bên dưới. Diêm Xuyên đột nhiên đâm Ngọc Đế Kiếm tới.
"Ông!"
Ngọc Đế Kiếm rung động càng ngày càng kịch liệt.
"Ò ọ!" Thần Ngưu giận dữ gầm lên.
"Đúng là điếc không sợ súng!" Ngồi ở một bên, Tam sư huynh tỏ vẻ khinh thường.
Vốn là đã định tiến lên, nhưng lại thấy Diêm Xuyên sắp sửa bị Thần Ngưu đè chết nên hắn cũng không còn ý định đó nữa, về phần chuôi kiếm nọ của Diêm Xuyên? Dứt khoát không thể đâm thủng được da Thần Ngưu. Bởi vì hắn đã thấy rõ tu vi Diêm Xuyên, chỉ mới Lực cảnh tầng thứ chín mà thôi!
“Ầm!”
Diêm Xuyên cùng Thần Ngưu vừa va chạm nhau, Ngọc Đế Kiếm đã đâm thẳng vào tim Thần Ngưu.
“Phập!”
Thế như chẻ tre, lì lợm như da trâu ấy vậy mà bị Ngọc Đế Kiếm đâm một nhát liền thủng. Hơn nữa, chỉ trong nháy mắt đã cắm thật sâu vào trong đó.
"Ò ọ!" Thần Ngưu đau đớn rống dài.
"Này, điều này sao có thể được!" Tam sư huynh cả kinh kêu lên.
"Đó là loại kiếm gì?"
"Chẳng lẽ con trâu này chỉ là cái thùng rỗng?"
"Khẳng định là cái thùng rỗng rồi, nếu không thì sao lại không thể chặn được tên, mà kiếm cũng ngăn không được?"
……
…
…
Tất cả những người ở xung quanh đều tỏ ra khó hiểu.
Chỉ một kiếm Diêm Xuyên đã đâm vào tim Thần Ngưu, khiến nó lập tức không còn cách nào cử động được nữa.
Giết trâu lập uy thành công. Đang định rút Ngọc Đế Kiếm ra, bất chợt Diêm Xuyên liền nhíu mày lại: “Hả!”
“Ừng ực!” “Ừng ực!”…
Trên Ngọc Đế Kiếm phát ra từng đợt âm thanh cổ quái.
"Uống máu? Ngọc Đế Kiếm đang uống máu?" Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn chuôi kiếm trong tay!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện