[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 6 : Cho Phép Ngươi Giết Người

Người đăng: Sở Khanh SG

.
“Ầm!” Cửa chính bị va chạm ầm ầm mở ra, kéo theo cát bụi mịt mù. “Hí!” “Hí!”……. Tiếng ngựa hí liên tiếp phát ra xông thẳng lên tận trời xanh. Bụi mù tản đi. Một đoàn Cấm vệ quân thúc ngựa chạy vào. Diêm Xuyên cưỡi ngựa đi đầu, chầm chậm tiến tới. Tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, dò xét một đám người. Cả đám tướng sĩ đi sát phía sau, tên nào tên nấy huyết khí tràn đầy, chiến ý ngút trời. “Các ngươi là ai? Không biết đây là nơi nào hả?” Thái tử Sở quốc trầm giọng quát. “Yên đế, đây là ngươi có ý gì? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái hiệp ước?” Thái tử Hàn quốc lạnh giọng nói. Yên đế nhíu mày nhìn đám người vừa tới. Cả đám cường giả Yến quốc đều nghi hoặc nhìn, dường như đã đoán được điều gì rồi nhưng lại không dám chắc chắn. Chỉ có Lưu Cương của Trịnh quốc giờ phút này đang nheo hai mắt lại. “Ha ha ha, đây không phải là Nhất tự Tịnh Kiên Vương của Yên quốc sao? Ngươi rốt cuộc cũng thò đầu ra rồi à?” Lưu Cương lạnh giọng nói. "Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" “Con trai của Diêm Đào?” “Diêm Xuyên?” …… … … Cả đám Thái tử đều lộ vẻ ngoài ý muốn, cẩn thận đánh giá lại kẻ đang ngồi trên lưng con ngựa cao to nọ, Diêm Xuyên. Nhất tự Tịnh Kiên Vương? Một số cường giả của Yên quốc đều lộ ra một tia mong đợi, nhưng rất nhanh đã biến mất. Dù sao thì Nhất tự Tịnh Kiên Vương cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi. Với đoàn Cấm vệ quân, Hộ quân doanh này thì làm được gì? Đến vào lúc này thì có tác dụng gì chứ? Yên đế nhíu mày nhìn về phía Diêm Xuyên, không thể hiểu nổi lúc này Diêm Xuyên tới đây với mục đích gì. Diêm Xuyên quét mắt nhìn quanh một vòng, thoáng chú ý tới một người ngồi trên lưng Tam Thải Thần Ngưu, kẻ đang làm ngơ lạnh nhạt uống rượu ở trung tâm, Tam sư huynh của Lưu Cương. “Diêm Thu Vũ, năm nước hội đàm đánh cược lãnh thổ quốc gia, việc lớn như thế tại sao lại không cho ta hay?” Diêm Xuyên thản nhiên hỏi. “Hả?” Thái tử bốn nước thoáng ngạc nhiên. Gọi thẳng tên Yên đế sao? Không chỉ có người của bốn nước, mà lúc này, ngay cả đám cường giả của Yên quốc đều nhíu mày lại. Nhưng cơn giận vừa mới sinh ra đảo mắt đã tan biến. Bởi vì, tại Yên quốc, Diêm Xuyên quả thực có tư cách gọi tên của Yên đế là Diêm Thu Vũ. Nhất tự Tịnh Kiên Vương, địa vị ngang hàng với Yên đế, ngang vai ngang vế, đương nhiên có thể gọi thẳng đích danh của Yên đế. Ba trăm năm trước, Diêm Đào đã nhường ngôi cho tổ tiên Yên đế. Nếu không phải vì thân phận quan trọng ‘Nhất tự Tịnh Kiên Vương’ này, Diêm Xuyên phải là trưởng bối của Yên đế mới đúng. Chẳng qua là vì thân phận cùng Yên đế có địa vị ngang nhau nên Yên đế mới hoàn toàn chịu được Diêm Xuyên gọi thẳng đích danh mình. ‘‘Ta cho rằng ta có thể tự xắp xếp được!’’ Yên đế lộ ra một tia cười khổ. “Không sao, hiện tại kết quả thế nào rồi?” Diêm Xuyên cũng không vì việc này dây dưa, chuyển sang chuyện khác. “Kết quả? Ha ha ha, Yên quốc của ngươi đã thua mất tám mươi tòa thành về tay bốn nước chúng ta rồi! Ngươi đã tới chậm!” Thái tử Sở quốc cười nói. “Không, có tới sớm cũng vô dụng!” Thái tử Hàn quốc khinh thường nói. Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng: “Muộn? Ai nói muộn? Chỉ cần các ngươi chưa một ai rời đi, vậy thì cũng chưa phải là muộn!” “Sao? Ngươi muốn cược lại? Mắt Thái tử Hàn quốc sáng lên nói. “Đúng vậy, nếu ngươi muốn đánh cược, có thể tiếp tục. Chỉ cần ngươi có thể đại diện cho Yên đế là được!” Thái tử Sở quốc cũng hưng phấn nói. Hôm nay chúng ta đi sứ sang Yên quốc, đồng dạng cũng là vì quốc gia lập công, nếu lấy được thành trì càng nhiều đương nhiên khi trở về công lao càng lớn. Mặc cho đám Thải tử nói gì thì nói, Diêm Xuyên lại nhìn về phía Lưu Cương. “Lưu cung phụng, lại gặp mặt rồi!” Diêm Xuyên cười nói. “Đúng vậy, lại gặp mặt!” Lưu Cương cũng lạnh lùng nói. “Lần trước trong đại trận, Trịnh quốc đã mất trong tay ta bốn mươi hai tòa thành, không biết là có giao hay không?” Diêm Xuyên cười hỏi. “Hả?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Cương. “Như thế nào Trịnh quốc lại thiếu nợ thành trì của Yên quốc vậy nhỉ? Thật hay giả?” "Nói đùa à! Làm sao có thể?" …… … … “Hừ, Yên quốc sắp cùng đường mạt lộ, ngươi còn muốn bốn mươi hai tòa thành của Trịnh quốc ta để làm gì?” Lưu Cương giận dữ nói. “Ha ha ha, Lưu Cương, ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, bốn mươi hai tòa thành này không phải chính ngươi đáp ứng sao? Nếu ngươi dám chối bỏ, chính là đang tại đây làm xấu mặt Mục Dã Vương, ngươi dám chối?” Diêm Xuyên trừng mắt nói. Ngươi dám chối? Ba chữ này, Diêm Xuyên tố rất nặng. Chẳng khác gì một cây chùy lớn hung hăng nện thẳng về phía Lưu Cương. Lưu Cương mở miệng muốn biện bạch, nhưng lời vừa đến cửa miệng liền nghẹn lại: “Ngươi, ngươi, ngươi!” “Không sao, năm nước đánh cờ còn chưa kết thúc, tiếp tục đi, ngươi có thể cược lại mà lấy về!” Diêm Xuyên cười nói. "Lẽ nào là sự thật?" Thái tử Sở quốc ngoài ý muốn nhìn Lưu Cương. “Trịnh quốc thiếu nợ thành trì của Yên quốc là thật? Sao lại như thế?” Thái tử Hàn quốc cũng kinh ngạc nói. Lưu Cương một hồi đỏ mặt, nghẹn họng nhưng cuối cùng cũng không có phản bác. “Xuống ngựa!” Diêm Xuyên quát khẽ. “Rõ!” Cấm vệ quân ứng tiếng hô to. “Bộp bộp bộp!” Diêm Xuyên mang theo hơn hai ngàn Cấm vệ quân cùng xuống ngựa. Xuống ngựa, Diêm Xuyên giẫm chân đi thẳng tới phia chính nam của đấu trường. Hoắc Quang theo sát phía sau, trừng mắt nhìn những người xung quanh. “Lưu Cương, Trịnh quốc chư vị cùng ngồi xuống đi, giờ ta đã tới, coi như toàn bộ vừa mới bắt đầu!” Diêm Xuyên cười nói. “Giá!” “Giá!” …… Tại cửa thao trường một lần nữa lại truyền đến tiếng thúc ngựa. Lưu Cẩn đã trở lại. Lưu Cẩn mang theo năm trăm kỵ binh đều xuống ngựa tiến vào thao trường. Đồng thời, lúc này có mấy tên tướng sĩ đang vác theo một vật rất lớn. “Long ỷ? Long ỷ trên triều đình của bệ hạ?” Một tên cựu thần Yên quốc kêu lên. Lưu Cẩn mang về tới lại chính là một chiếc Cửu Long Thiên Y. Hiện giờ, cái long ỷ này, so với cái của Yên đế đang ngồi còn muốn to lớn hơn rất nhiều. Chiếc ghế dựa đệ nhất Yên quốc... Các cựu thần Yên quốc đầu muốn bốc hỏa, thế nhưng lửa giận vừa bộc phát được một nửa lại toàn bộ tan biến. Long ỷ, là biểu tượng của Đế vương, không cho phép bất kỳ ai làm bẩn dù chỉ một tí ti. Ngoại trừ Đế vương, chẳng người nào được phép ngồi. Nhưng, vị ở trước mắt này lại là Nhất tự Tịnh Kiên Vương. Địa vị cùng Yên đế ngang hàng, lúc này ai dám trách cứ? Hắn hoàn toàn có tư cách ngồi lên Long ỷ mà! “Ai!” Cả đám cưu thần bối rối không biết nói gì. Yên đế nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm về chiếc long ỷ đúng ra phải thuộc về mình. “Bịch!” Long ỷ rơi xuống đất kéo theo một trận bụi mù. “Vương gia!” Lưu Cẩn cực kỳ cung kính nói. “Ừ!” Diêm Xuyên hài lòng gật gật đầu. Vén nhẹ áo bào, Diêm Xuyên chậm rãi ngồi xuống. Một nam một bắc là hai long ỷ đối diện nhau, Yên đế và Diêm Xuyên. Hai người có địa vị cao nhất Yên quốc cùng sánh vai ngồi. Cả đám Thái tử xung quanh nét mặt một hồi cổ quái. Nhưng cũng không có ai nói thêm gì. Một tay cầm Ngọc Đế Kiếm, một tay đặt tại tay vịn của long ỷ, Diêm Xuyên khẽ nhắm mắt nhớ lại một lúc. “Diêm Xuyên, ngươi có muốn đánh cuộc hay là không?” “Diêm Xuyên, ngươi có thể làm đại diện cho Yên quốc sao?” ….. … … Cả đám Thái tử cùng kêu lên. Diêm Xuyên khẽ trừng mắt liếc nhìn mọi người một vòng nói: “Tại Yên quốc, ta đương nhiên có thể đại diện Yên quốc làm tất cả mọi thứ!” “Hừ?” Yên đế nhíu mày, chằm chằm nhìn Diêm Xuyên. Nhưng chỉ là thoáng qua, mày của Yên đế liền giãn ra. Lúc nãy bị cả đám Thái tử làm nhục một trận đối với Yên đế còn có ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Đám Thái tử thấy Yên đế không có phản đối, mặt mày liền vui vẻ trở lại. “Được, một khi đã như thế, vậy thì bắt đầu đi thôi!” Thái tử Sở quốc hưng phấn nói. Nhưng Diêm Xuyên căn bản cũng không có đế ý đến hắn, mà là thản nhiên nói: “Hoắc Quang!” “Thần tại!” Hoắc Quang liền đáp. Thần? Hoắc Quang xưng thần, lẽ ra hắn phải xưng thần với Yên đế mới đúng. Với Diêm Xuyên, hắn chỉ cần xưng hô ‘Thuộc ha’, ‘Ty chức’ hoặc “Hạ quan’ là được rồi. Tự xưng ‘Thần”, đây chẳng phải là xưng hô với Đế vương sao? Nhưng hiện tại, Hoắc Quang lại tự xưng thần! Một tiếng ‘Thần’ này coi như đã đại biểu cho cái gì rồi. Điều đó khiến cho mục đích đến đây của tất cả mọi người đều bị vứt ra khỏi tầm nhìn. Diêm Xuyên cũng nhìn về phía Hoắc Quang. Nhìn chằm chằm Hoắc Quang một hồi. Cuối cùng, Diêm Xuyên cũng không có phản đối, ngược lại lại lộ ra một nụ cười vui vẻ. Tại một chỗ khác, Yên đế trong lòng chẳng hề dễ chịu tí nào. Nhưng mà, địa vị của Diêm Xuyên cùng mình ngang nhau, hiện tại lại có người của các triều khác cũng đang có mặt ở đây, nên Yên đế cũng không có phản đối. Riêng chỉ có một đám cựu thần, giờ phút này vẻ mặt bối rối. Không biết phải làm mở miệng như thế nào. “Đi, khiêu chiến những người mạnh nhất của Trịnh quốc, dựa theo qui cũ lúc trước, mỗi lần đặt cược hai mươi tòa thành!” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Thần tuân chỉ!” Hoắc Quang ứng lời đáp. Hoắc Quang đi thẳng đến trung tâm đấu trường, cắm phập Phá Thiên Thương trong tay xuống đất. “Ầm!” Phiến đá bên dưới liền rạn nứt chẳng chịt. “Trịnh quốc, ai dám đến chiến!” Hoắc Quang quát lớn. --------------------------- Yên kinh, Thái điện. “Không, không tốt rồi, Thái tử!” Một tên thị vệ lại kêu lên lần nữa. “Vào đi!” Diêm Vô Địch trầm giọng nói. Tên thị vệ liền nhảy vọt vào đại điện, lập tức kêu to: “Thái tử, vừa rồi có năm trăm người đến đây, đã đoạt mất long ỷ của triều đình rồi!” "Năm trăm người? Khốn nạn, thủ vệ của Hoàng cung đâu?" Diêm Vô Địch nhíu mày hỏi. "Ngăn không được, bọn họ căn bản ngăn không được, năm trăm người kia chiến lực quá mạnh mẻ, không, chỉ có gần trăm người đã đem một ngàn thủ vệ đánh lui!" Sắc mặt thị vệ khó coi nói. “Cái gì?” “À, đúng rồi, bọn họ nói là phụng theo ý chỉ của Nhất tự Tịnh Kiên Vương! Nhưng Hộ quân doanh làm sao có lại thể mạnh đến như vậy nhỉ!” Thị vệ không thể tin được nói. "Diêm Xuyên?" Độc Cô Kiếm Vương ngoài ý muốn nói. "Sư tôn, có lẽ đúng là Vương thúc!" Diêm Vô Địch nói. "Tên tiểu tử kia đích thực là có chút lề lối riêng, đi, đi xem thế nào!" Độc Cô Kiếm Vương cười nói. Phất tay một cái liền mang theo Diêm Vô Địch phóng ra ngoài, phóng thẳng lên trời, đảo mắt đã biến mất trong tầng mây trùng trung lớp lớp. “A!” Cả đám thị vệ thán phục nhìn lên bầu trời. Bay vào trong mây, quan sát toàn bộ Yên kinh. “Ngay tại thao trường!” Diêm Vô Địch liền thấy được nhóm người Diêm Xuyên. Đứng trên trời cao, Diêm Vô Địch gắt gao nhìn chằm chằm xuống thao trường ở phía dưới, mà Độc Cô Kiếm Vương, hai mắt cũng nhíu lại nhìn về phía xa xa. Xa xa, phía trên một đám mây trắng, có hai thân ảnh đang đứng. Đúng là Tể tướng Trường Thanh của Yên quốc cùng với một nữ tử đầu đội nón rộng vành. “Đại tiểu thư, thiếu nên đang ngồi trên long ỷ ở bên dưới chính là Diêm Xuyên!” Trường Thanh giải thích nói. "Ừ!" Nữ tử gật gật đầu, ngược lại dường như cảm giác được điều gì đó, nhìn về phía xa xa. Độc Cô Kiếm Vương và nữ tử cùng nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng cũng không có ai phản ứng gì với nhau. Tất cả đều nhìn xuống phía dưới. Lưu Cương cũng không có tiếp lời, Thái tử Sở quốc lại nói lên trước tiên. "Một trận chiến này, để Sở quốc ta lên trước!" Thái tử Sở quốc kêu lên. "Trương cung phụng, ngươi vừa mới gia nhập Sở quốc ta, trận đầu này giao cho ngươi đấy!" Thái tử Sở quốc quay sang người vừa mới đầu nhập vào, cung phụng lúc trước của Yên quốc, nói to. “Rõ!” Tên cung phụng nọ tiến lên đấu trường. Bởi vì, lúc trước Trương cung phụng cũng đã chứng kiến Hoắc Quang đột phá, trong khi lại tự tin bản thân mình có kinh nghiệm nhiều hơn nên thản nhiên tiến lên ứng chiến. Trương cung phụng vừa ra tới, Diêm Xuyên liền nhận ra, đây chính là người đã từng đi theo Diêm Vô Địch trong phong thuỷ trận ngày trước. Nguyên bản là cung phụng của Yên quốc lại cư nhiên đầu nhập Sở quốc? Phản quốc? Ánh mắt Diêm Xuyên liền trở nên lạnh lùng! “Hoắc Quang!” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Thần tại!" Hoắc Quang cung kính nhìn về phía Diêm Xuyên. Cả đám Thái tử khó hiểu nhìn về phía Diêm Xuyên. “Cho phép ngươi giết người! Thanh âm Diêm Xuyên nhấn rất mạnh nói. “Rõ!” Hoắc Quang hưng phấn nói. Vừa nghe xong đám Thái tử liền ngẩn tò te. “Hừ, nói khoác không biết ngượng, giết người? Còn chưa biết là ai sẽ giết ai đâu!” Thái tử Sở quốc tức giận nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang