[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 4 : Các Thế Lực Tại Yên Kinh
Người đăng: Sở Khanh SG
.
Yên kinh, bên trong một phủ đệ to lớn.
Một nam tử mặc hoa bào đang băng qua tầng tầng lớp lớp hành lang, vội vàng chạy về hướng đại sảnh.
Tại cửa đại sảnh, có vài người hầu lập tức chạy tới.
"Chủ nhân, người đến đang chờ ở phòng khách chính, nhưng mà cử chỉ cực kỳ ngạo mạn. Tiểu nhân. . .!" Một tên người hầu cầm đầu tiến lên bẩm báo.
"Câm mồm, không được vô lễ!" Nam tử mặc hoa bào trừng mắt.
"Dạ!" Tên người hầu giật mình một cái, lập tức không dám nhiều lời.
"Lui ra ngoài hết đi, không được quấy rầy ta và thượng khách!” Nam tử mặc hoa bào trầm giọng nói.
"Rõ!" Cả đám người hầu nhanh chóng rút lui.
Nam tử mặc hoa bào sửa sang lại quần áo, lúc này mới bước vào đại sảnh.
Lúc này bên trong đại sảnh có một người con gái mặc y phục màu trắng đang ngồi, đầu đội nón bằng lụa rộng vành cũng màu trắng.
Ngực lớn mông to, cực kì có hương vị nữ nhân. Nhưng toàn thân lại mặc y phục màu trắng thanh lịch, vừa trang nhã vừa yêu mị, có cảm giác vô cùng mê hoặc thị giác.
Mặc dù không cần vén cái nón rộng vành ấy lên, nhưng với ngoại hình này, cũng có thể làm cho vô số nam nhân mất bình tĩnh.
"Trường Thanh, bái kiến Đại tiểu thư!"
Nam tử mặc hoa bào vẻ mặt tôn kính không có một tia khinh nhờn.
Cô gái đặt chén trà trên tay xuống. Nhẹ nhàng vén vành nón lên.
Nón được bỏ ra, để lộ một gương mặt tuyệt mỹ, da trắng hơn tuyết, mày như liễu, môi tinh mũi quỳnh, cổ trắng thon dài phối hợp với nốt ruồi ở khóe mắt trái của mỹ nhân, khiến cho người ta nhìn qua không thể tự chủ được bản mà kìm nén dục vọng.
Nhưng trong đôi mắt trong suốt ấy lại giống như một ngọn núi băng, người khác không thể không chú ý kể cả từ ngàn dặm.
Nàng không nói một lời, y như vẻ bề ngoài, hai loại khí chất băng hỏa cùng thể hiện đối nghịch nhau.
"Trường Thanh, mấy năm ngắn ngủi, ngươi cũng đã trở thành Tể tướng của Yên quốc rồi sao? Không tệ!” Cô gái khẽ mỉm cười.
Nụ cười này, giống như trăm hoa đua nở, mặc dù Trường Thanh trong lòng đầy tôn kính, cũng có chút ngẩn ngơ.
Vội vàng cúi đầu, sắc mặt Trường Thanh khẽ ửng hồng, không dám ngắm nhìn cô gái này thêm nữa.
"Đại tiểu thư quá khen, cũng chỉ là triều đình của người phàm trong nhân gian mà thôi, thuộc hạ tới nơi này đã vài năm, sao có thể không tiến thủ được chứ?" Trường Thanh khiêm tốn nói.
“Người phàm trong nhân gian? Ha ha, cha ta phái mấy người các ngươi tiến vào triều đình, thu thập tin tức, ngươi làm như thế nào rồi?" Cô gái hỏi.
“Việc lớn viện trưởng giao, Trường Thanh hiển nhiên không dám quên, các loại tin tức của triều đình trong nhân gian, thuộc hạ đều đã chỉnh lý lại thành sách, để Đại tiểu thư mang về thư viện, giao cho viện trưởng." Trường Thanh trịnh trọng nói.
"Vậy là tốt rồi!" Cô gái gật đầu hài lòng.
"Đại tiểu thư, chúng ta tham gia vào triều đình của nhân gian, việc này đối với thư viện có ích lợi gì sao?” Trường Thanh có chút khó hiểu hỏi lại.
Cô gái khẽ thở dài.
"Thiên hạ có bốn thư viện lớn, 'Cự Lộc Thư Viện' chúng ta tuy đứng đầu cả thiên hạ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là làm nền cho các đại tông môn khác, số mệnh đã bão hòa, không còn cách nào để tiếp tục tiến thêm, dù không kẻ nào dám xâm phạm nhưng chung quy vẫn có cảm giác sống nhờ vào người khác, mỗi lần tới đại hội Thiên Thụ, kỳ thật đều là làm mai mối cho người ta. Một khi thiên hạ có đại loạn, thư viện ta chắc chắn phải đứng mũi chịu sào! Vì để tự bảo vệ mình, không thể không tăng cường bản thân, cha ta tìm sách cổ khắp nơi trong thiên hạ, cuối cùng phát hiện ra trong một cuốn sách thời Thượng cổ có đôi ba câu nói!" Cô gái trầm giọng nói.
“Sách thời Thượng cổ?"
"Không sai, tuy chỉ đôi ba câu nói, nhưng đã giúp cho cha ta tìm được một tia hy vọng, mong chờ vào mấy người các ngươi tại trong tất cả các triều đình, đó chính là niềm hy vọng sẽ giúp cho thư viện được cường thịnh trở lại!” Cô gái trịnh trọng nói.
"Đại tiểu thư yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định dốc hết sức mình!” Trường Thanh trịnh trọng hứa.
“Ừ, trong mấy ngày qua ở Yên quốc, ngươi cảm thấy Yên quốc này như thế nào?" Nữ tử hiếu kỳ nói.
“Ở trong chăn mới biết chăn có rận, triều đình cũng có nhiều phức tạp, liền nhìn Yên quốc mà nói, kỳ thật cũng tồn tại minh tranh ám đấu, bên trong ẩn giấu nhiều thế lực phức tạp!” Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
“A? Nói thử xem!” Cô gái mỉm cười hỏi.
“Thế lực thứ nhất, Yên đế, quốc gia chí tôn, hắn đứng đầu!”
“Thứ hai, Triệu gia, nắm giữ ba thành quân lực Yên quốc! Thậm chí, có chỗ ta còn nhìn chưa thấu."
“Hai phe này, đều có được quyền lợi lớn nhất, lực lượng cũng nhiều nhất!" Trường Thanh giới thiệu.
“Ừ, còn gì nữa không?” Cô gái tiếp tục hỏi.
“Thứ ba, là một lão già đang nằm chờ chết!”
“A?”
“Tên gọi là Dịch Phong, Thái sư ba đời của triều, năng lực trác tuyệt, nhưng hiện tại chỉ là một lão già chín mươi hai tuổi, gần đất xa trời! Sớm từ quan dưỡng lão ở nhà. Tuy nhiên người này, môn sinh cũ lại trải rộng toàn bộ Yên quốc, trong các thế lực lớn đều có môn sinh cũ của lão.Tuy không có chút quyền thế, nhưng danh vọng lại to lớn, không người nào có thể sánh bằng."
“A? Lão già?”
“Đúng, nếu hắn còn trong triều, thuộc hạ làm sao có thể trong thời gian ngắn trở thành Tể tướng? Thuộc hạ đã điều tra qua tư liệu về hắn, cuộc đời người này có chút truyền kì, lúc trẻ chính là một cao thủ đánh cờ, cực kỳ có thiên phú chơi cờ vây, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, đã đi khắp các danh gia Yên quốc, đánh bại toàn bộ kỳ thủ ở đó.. Sau khi vào triều làm quan, phò tá ba đời vua, đem bản đồ Yên quốc mở rộng gấp đôi, bảy mươi tuổi từ quan ở ẩn, không cho con cháu làm quan, chỉ cho theo đường thương nghiệp, dưới sự chỉ đạo của hắn, chỉ sau mười năm, trở thành gia tộc giàu nhất Yên quốc, tài sản ngang ngửa một quốc gia.”
"A? Người này năng lực không nhỏ!"
“Đúng là năng lực không nhỏ, đáng tiếc, có một chuyện đáng tiếc mà cả đời hắn cũng không thể thay đổi được!”
“Chuyện gì?”
“Căn cốt, căn cốt Dịch Phong cực kém, thậm chí, năm đó Yên quốc Diêm Đào, từng vì việc này mà phải tìm đến đan dược của giới tu hành, nhưng cũng không thể tăng được tốc độ tu hành cho hắn, tu hành chậm như rùa, căn cốt như gỉ đồng! Đáng tiếc!"
"Đáng tiếc!" Nữ tử gật đầu.
"Đương nhiên, còn có một vài thế lực nhỏ, gia tộc nhỏ, có được sự trợ giúp của những người có chút danh vọng, cái này thuộc hạ sẽ không nhắc đến, nhưng cuối cùng thuộc hạ muốn đề cập tới một người, thân phận người này vô cùng đặc biệt! Đại Yên quốc, Nhất tự Tịnh Kiên Vương, Diêm Xuyên!" Trường Thanh suy nghĩ một chút nói.
"Diêm Xuyên?"
"Đúng vậy, người này thừa hưởng danh vọng của bậc cha chú, cha hắn từng là Hoàng đế Yên quốc, sau đó đi vào giới tu hành, hiện tại đã chết, hắn kế thừa tước vị, địa vị ngang bằng Yến Đế, đáng tiếc không quyền không thế, không có một thân phận cao nhất!" Trường Thanh đáng tiếc nói.
"Người này, ngươi đã gặp qua?"
"Chưa hề gặp, nhưng làm cho thuộc hạ có chút mê hoặc, năm nay mới mười bảy tuổi, ẩn cư nơi núi rừng, vậy mà đoạn thời gian trước, đem thi thể đứa con cả của Triệu gia tới giao cho Yên đế, không biết đây là cố ý hay vô tình. Khó mà nói!"
"Cũng có người ngươi nhìn không thấu?"
“Chưa thấy qua người Trường Thanh thật sự không dám nói bừa!" Trường Thanh cười nói.
"Lọc cọc lọc cọc!"
“Bên ngoài, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, âm thanh dường như phát ra khi đi ngang cửa Tướng phủ.
"Hả?" Trường Thanh nhíu mày.
"Sao thế?"
"Đại tiểu thư, hôm nay năm nước hội đàm, trong thành căn bản cấm cưỡi ngựa. Nhưng âm thanh này, hình như không ít!" Trường Thanh cau mày nói
"Ba nghìn lẻ năm con!" Chỉ một câu nói cô gái một liền nói ra số lượng.
"Nhĩ lực Đại tiểu thư thật tốt, Trường Thanh bội phục!" Trường Thanh cười nói.
"Ta cũng chỉ tính toán tốt một chút thôi, ngươi đi dò hỏi thử đi!" Cô gái cười nói.
"Được!" Trường Thanh đáp ứng.
"Người đâu!" Trường Thanh hướng ra ngoài gọi.
Rất nhanh, liền có người hầu lúc trước chạy vào. Mà cô gái cũng đúng lúc đội nón lên.
"Bên ngoài có chuyện gì?" Trường Thanh hỏi.
"Đại nhân, Nhất tự Tịnh Kiên Vương đã trở về!"
"Nhất tự Tịnh Kiên Vương?"
"Đúng vậy, có người hầu trong nhà vừa lúc ở chỗ cửa thành, ba nghìn Hộ quân doanh, hiện tại toàn bộ mặc cẩm bào hoa lệ, cưỡiHãn Huyết Bảo Mã, tiên y nộ mã,rất uy phong! Một người tiên phong, một thương phá hủy cửa thành, ba nghìn người giục ngựa tiến vào thành!"
"Sao? Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" Cô gái hiếu kỳ nói.
"Chính là người chúng ta vừa nhắc tới lúc nãy, Diêm Xuyên! Con trai Diêm Đào!" Trường Thanh giải thích.
"Con trai Diêm Đào? Diêm Đào? Tại đại hội Thiên Thụ năm đó, hắn chính là người có thu hoạch nhiều nhất, một đời xuất chúng, đáng tiếc. Nhưng mà người ta thướng nói, cha nào con nấy, đi, chúng ta đi nhìn xem!" Cô gái cười nói.
"Đại tiểu thư có hứng thú, vậy thì đi thôi!" Trường Thanh cười đáp.
Yến kinh, Hoàng cung, trong nội cung Thái tử.
Thái tử Diêm Vô Địch, khoanh chân, nhắm mắt ngồi điều tức.
Đối diện, Độc Cô Kiếm Vương nhìn chằm chằm Diêm Vô Địch, thận trọng đôn đốc Diêm Vô Địch tu luyện.
"Tâm không tĩnh thì làm sao luyện được kiếm?" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
Diêm Vô Địch chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Độc Cô Kiếm Vương nói: "Sư tôn, hôm nay năm nước hội đàm, hai mươi năm một lần, ta có chút không yên lòng về phụ vương!"
"Ngươi đã bước vào giới tu hành, chuyện thế gian trần tục, không quan hệ với ngươi, còn lo lắng cái gì? Huống hồ, ba người cung phụng đi cùng với ngươi vào trận phong thủy đã nuốt được long khí, rõ ràng tất cả đều đã là Tinh cảnh, có bọn họ ở đấy, ngươi không cần lo lắng?" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
"Sư tôn nói phải!" Diêm Vô Địch mày hơi giãn ra.
"Tên Độc Sư chạy trốn tới vùng phụ cận này dưỡng thương, ta có thể cảm giác được, đợi sau khi ta giết hắn, liền mang ngươi vào Độc Cô thế gia của ta!" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
"Sư tôn, Độc Sư kia là ai?" Diêm Vô Địch hiếu kỳ nói.
"Một phong thuỷ sư, đồng thời, cũng là kẻ tử thù của vi sư!" Độc Cô Kiếm Vương trừng mắt trả lời.
"Kẻ tử thù?" Diêm Vô Địch gật đầu.
“Báo!" Ngoài điện đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh động.
Diêm Vô Địch nhìn Độc Cô Kiếm Vương, Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.
"Vào đi!" Diêm Vô Địch kêu lên.
Rất nhanh, một thị vệ vọt chạy vào.
"Bẩm báo Thái tử, Nhất tự Tịnh Kiên Vương đã hồi kinh, nhưng lại mang theo Hộ quân doanh, tự do xông vào Yên kinh!" Thị vệ bẩm báo.
"Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" Độc Cô Kiếm Vương nghi hoặc nói.
"Sư tôn, Nhất tự Tịnh Kiên Vương, chính là Vương thúc, lần trước trong trận người đã từng gặp qua, Diêm Xuyên!" Diêm Vô Địch giải thích.
"Diêm Xuyên?" Độc Cô Kiếm Vương thoáng biến sắc.
Lần gặp mặt vội vàng trước kia, Diêm Xuyên đã để lại cho Độc Cô Kiếm Vương ấn tượng khá sâu sắc.
------------------
Yên kinh, cửa thao trường ngoài hoàng cung.
"Xuy!" ...
Dây cương kéo mạnh, ba nghìn Hãn Huyết Bảo Mã đột nhiên hí dài, âm thanh truyền khắp bốn phía.
Ngựa Diêm Xuyên đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngồi trên lưng ngựa cao lớn, Diêm Xuyên đưa mắt nhìn một đám tướng sĩ tay đang cầm binh khí ở trước mặt.
"Người phương nào đến? Còn không mau xuống ngựa đầu hàng!" Tướng lĩnh chỉ huy quát.
"Cặp mắt chó nhà ngươi mù à, đây là Nhất tự Tịnh Kiên Vương, còn không mau yết kiến?" Giọng khàn khàn của Lưu Cẩn đột nhiên truyền đến.
"Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" Chúng tướng sĩ biến sắc.
Lưu Cẩn rất nhanh lấy ra một khối lệnh bài! Tử Kim lệnh bài, trên có năm chữ 'Nhất tự Tịnh Kiên Vương'.
"Bái kiến Vương gia!" Mọi người lập tức quỳ xuống.
"Năm nước hội đàm đã bắt đầu được bao lâu rồi?" Diêm Xuyên thản nhiên hỏi.
"Đã hai ngày hai đêm rồi!" Tướng lĩnh nói ra chi tiết.
"Người đến gồm những ai?" Diêm Xuyên hỏi.
"Trịnh quốc, Sở quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc! Đều là đích thân Thái tử tới, còn có cung phụng của các nước và quân đội của từng người!" Tướng lĩnh bẩm báo chi tiết.
"A? Cung phụng Trịnh quốc cũng đến đây ư? Lưu Cương có tới không?" Diêm Xuyên cười hỏi.
"Có đến, người của Trịnh quốc lần này phi thường bừa bãi! Trước lúc hội đàm năm nước bắt đầu, đã đả thương vài huynh đệ của chúng ta." Tướng lĩnh này nhíu mày đáp.
"Bừa bãi? Ha ha ha, tránh ra, ta muốn đi vào!" Diêm Xuyên cười to nói.
Tên tướng lĩnh nhìn Diêm Xuyên, cau mày suy nghĩ, cuối cùng cũng không dám ngăn lại: "Rõ!"
"Vương gia, lão nô đi chuẩn bị chỗ ngồi cho ngài?" Lưu Cẩn kịp thời nói.
"Đi thôi!" Diêm Xuyên hiểu ý gật đầu.
"Năm trăm người đến đây, đi theo ta!" Lưu Cẩn nhìn về phía Cấm vệ quân.
"Rõ!" Một tiểu tướng ứng tiếng đáp.
"Giá!"
Quân chia làm hai đường, Diêm Xuyên mang theo hai ngàn năm trăm Cấm vệ quân theo hướng thao trường mà vào. Lưu Cẩn mang theo năm trăm Cấm vệ quân thẳng hướng Hoàng cung mà đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện