[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 3 : Mạnh Mẽ Xông Vào Yên Kinh

Người đăng: Sở Khanh SG

"Giá!" Diêm Xuyên cưỡi ngựa đi đầu, nơi vó ngựa đi qua bụi bay mịt mù. Ba nghìn tướng sĩ theo sát phía sau, một khắc cũng không ngừng. Hãn Huyết Bảo Mã tốc độ kinh người, trong vài canh giờ đã chạy được hơn trăm dặm. Lúc ngựa băng qua một sườn núi nhỏ, Diêm Xuyên quắc mắt, liếc một cái liền thấy ở phía xa xa bụi mù cuồn cuộn tung lên. “Dừng!” Diêm Xuyên cao giọng quát. "Xuy!" "Xuy!" ... . . . Kỷ luật nghiêm minh, ba nghìn tướng sĩ cùng ghì dây cương, ngựa hý dài rồi đồng loạt dừng lại. Tất cả ba nghìn tướng sĩ đều đã ngoài Lực cảnh tầng chín, cực kỳ uy nghiêm, tự nhiên dễ dàng khống chế Hãn Huyết Bảo Mã, vì vậy ngựa cũng ngoan ngoãn không gây huyên náo. Trên triền núi, Diêm Xuyên híp mắt nhìn về phía xa xa. Hoắc Quang và Lưu cẩn phân biệt đứng ở hai bên trái phải. “Vương gia, phía trước hình như có phục binh?” Lưu Cẩn trầm giọng nói. “Là lão tiểu tử Triệu Quát, đệ đệ của Triệu gia chủ, thuộc hạ đã trưng dụng ngựa trong doanh trại của hắn, rõ ràng hắn đã lãnh năm vạn tinh binh đánh tới?” Hoắc Quang lạnh lùng nói. “Hoắc Quang, ngươi đi can thiệp, bảo hắn cút ngay, chớ có cản đường!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Dạ!” Hoắc quang ứng minh. "Giá!" Hoắc Quang cưỡi ngựa phi thẳng qua. Triệu Quát nhìn thấy phía xa xa, một người một ngựa đang chạy tới. “Ngừng!” Triệu Quát hét lớn. Năm vạn quân lập tức dừng lại. Sắp xếp quân trận đối với một người một ngựa phía trước đang chạy tới. “Đại nhân, nhìn xem, bên sườn núi nhỏ kia, người cầm đầu ắt hẳn là Diêm Xuyên!” Một tiểu tướng chỉ vào xa xa nói. “Là Hoắc Quang, hắn dĩ nhiên đơn thương độc mã chạy đến, thật can đảm!” “Ngân giáp của bọn họ đâu? Mặc áo bào sặc sỡ như vậy để làm gì?” ……. …. … Các tiểu tướng tại xung quanh Triệu Quát bắt đầu nhao nhao nghị luận. Triệu Quát nhìn chằm chằm Hoắc Quang đang chạy đến. "Xuy!" ... Hoắc Quang dừng lại trước quân trận. “Triệu Quát! Vương gia phải đi qua đây, còn không tránh ra!” Hoắc Quang cao giọng quát. “Hừ, Hoắc Quang, ngươi đánh bị thương cấp dưới của ta, trộm Hãn Huyết Bảo Mã của ta, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại còn dám đến tìm ta?” Triệu Quát lạnh lùng nói. “Trộm? Hừ! Hãn Huyết Bảo Mã là của Triệu Quát ngươi sao? Là do Hoàng thất của Đại Yên ta bồi dưỡng ra, bởi vì dùng vào việc quân ở các nơi mới phân một chút cho quân doanh của ngươi mà thôi, Vương gia cần dùng đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi, như thế nào lại trở thành của Triệu Quát ngươi rồi hả?” Hoắc Quang quát. “Hừ, ở quân doanh của ta liền là của ta!” Triệu Quát trừng mắt nói. “Quân doanh của ngươi không thuộc Đại Yên? Không chịu quản lý của Vương gia và Đại Yên sao?” Hoắc Quang quát. “Ngươi là mới xuất đạo đấy à? Quân của Triệu gia ta chỉ thuộc về Triệu gia, ngoài ra không chịu lệ thuộc vào bất kỳ ai!” Triệu Quát quát. “To gan!” Hoắc Quang trừng mắt, rống lớn một câu. "Xuy xuy!" "Xuy xuy!" ... ... Uy áp tiếng rống làm cho ngựa của đại quân Triệu Quát hoảng sợ, hỗn loạn một trận. Vài tiểu tướng mặt biến sắc nhìn về phía Hoắc Quang. “Triệu Quát, ngươi cũng đã biết lời nói vừa rồi của ngươi là đại nghịch bất đạo đến cỡ nào rồi chứ? Đây là ngươi đang muốn đại diện cho Triệu gia mưu phản sao?” Hoắc Quang quát mắng. “Mưu phản? Hừ, hôm nay tía ngươi liền muốn giết các ngươi không chừa một mống, Hộ quân doanh chó má gì chứ, Nhất tự Tịnh Kiên Vương thứ chó gì, toàn bộ đều phải chết!” Triệu Quát cũng bị chọc giận. “Ngươi dám mưu phản?” Hoắc Quang trừng mắt, lửa giận bốc lên. “Mưu phản, thì lại làm sao, các ngươi đều chết hết thì ai biết được? Ai dám báo ta làm? Ha ha ha!” Triệu Quát liều lĩnh nói. Sự liều lĩnh của Triệu Quát đã kích thích gan của một đám tướng sĩ cũng lớn theo. "Ha ha ha ha!" "Ha ha ha!" ... . . . ... . . . Nhóm tiểu tướng của Triệu gia dồn dập phụ họa. Ngay trong lúc quân Triệu gia hết sức tùy tiện, đột nhiên một thanh âm từ phía xa xa truyền đến. “Trong thiên hạ miễn là đất của vua chúa, sinh ra trên đất vua dĩ nhiên là thần dân! Kẻ phạm thượng làm loạn, phải chém!” Thanh âm vang vọng hùng hồn, đầy uy nghiêm, mặc dù chỉ là tiếng nói của một người nhưng lại áp đảo tiếng cười của đại quân năm vạn đại người. “Hả?” Tiếng cười im bặt. Mọi người liếc nhìn lại. Người vừa nói ra không ngờ lại chính là một thiếu niên đang cưỡi ngựa trên sườn núi phía xa xa. “Thằng nhãi con Diêm Xuyên?” Triệu Quát khinh thường nhìn về phía xa. Phía xa, Diêm Xuyên cầm trong tay một cây cung dài, kéo cung lắp tên nhắm bắn thẳng vào Triệu Quát ở phía ngoài ba dặm. “Ha ha ha ha, đại nhân, thằng nhóc Diêm Xuyên khẳng định là bị điên rồi, từ đây đến sườn núi chỗ hắn ít nhất cũng phải hai dặm đường, hắn lại có thể giương cung nhằm vào ngài?” Một tiểu tướng cười nói. “Đúng thế, đầu óc thằng này hẳn là có vấn đề!” “Đại nhân, diệt thằng nhóc này đi, đại quân năm vạn người của chúng ta đi làm chuyện bé xíu này cũng chẳng phải to tát gì!” ... ... ... . . . . . . Chúng tướng sĩ cười vang một trận. Mà Triệu Quát, không biết vì sao bỗng dưng lại dựng tóc gáy, giống như có một mối nguy hiểm cực lớn đang ập tới. “Sao lại như vậy?” Triệu Quát khó hiểu nhìn cung tên phía xa xa. Trường cung trong tay Diêm Xuyên càng kéo càng căng, dần dần kéo thành hình trăng tròn. “Lực tay của Vương gia thật tốt!” Hoắc Quang ở phía xa xa tán thưởng. Phải biết rằng, lần đầu tiên Hoắc Quang kéo cung cũng chỉ gần gần được hình trăng tròn mà thôi. “Nhanh, tiến công, tiến công!” Triệu Quát bất an hô lên. "Xoẹt!" Xa xa, Diêm Xuyên buông tay, Xạ Nhật Tiễn đột nhiên hóa thành một tia sáng màu vàng kim, nháy mắt bắn ra ngoài ba dặm. "Véo!" Tốc độ cực nhanh, trên đường đi phát ra tiếng xé gió chói tai. "Hộ giá, hộ giá!" Triệu Quát cả kinh kêu lên. "Vù!" "Vù!" "Vù!" Mười lăm tiểu binh rất nhanh xây thành một bức tường, che trước người Triệu Quát. "Thình thịch!" Trong nháy mắt, Xạ Nhật Tiễn vượt ra ngoài hai dặm, thế như chẻ tre xuất hiện tại ngay bên trong đoàn quân. "Bùm!" Bức tường người trước mặt ầm ầm nổ ra. Sức bật mạnh mẽ từ Xạ Nhật Tiễn bắn nát ba tiểu binh, trong nháy mắt xuyên thủng luôn tiểu binh thứ tư. "Hộ giá, hộ. . . !" "Ộ ộ…!" Triệu Quát hoảng sợ líu lưỡi chưa kịp nói xong đã bị Xạ Nhật Tiễn cắm thẳng vào đầu. Một tên xuyên thủng. "Bịch bịch!" Ngay tức khắc Triệu Quát liền rơi khỏi ngựa. Một màn này, khiến các tiểu tướng bốn phía choáng váng. Chủ soái đã chết? Liền chết như vậy sao? Kia chính là ngoài hai dặm sao? Một tên của Diêm Xuyên làm sao có thể bắn xa như vậy? Không thể nào! Tất cả những này đều chưa phải là kinh khủng nhất, khủng bố nhất là ngay lúc này mười lăm tiểu binh cũng ầm ầm ngã xuống. Một tên bắn thủng mười lăm người, còn có thể bắn chết Triệu Quát? “Không, đây không phải là thật!” Một tiểu tướng kinh hãi khó hiểu kêu lên. Chủ soái bị bắn chết, đại quân ầm ầm rối loạn. Xa xa, Diêm Xuyên đưa trường cung cho Lưu Cẩn. Dửng dưng liếc mắt nhìn. “Giết, giết bọn họ! Báo thù cho đại soái!” Một tiểu tướng quát lớn. "Vèo!" Lại một tia ánh sáng bay đến. "Bùm!" Tiểu tướng kia liền ầm ầm nổ tung. Chính là do một tiểu binh ngay sau lưng Diêm Xuyên bắn ra. Mặc dù không thể kéo căng cung, nhưng sức lực cũng có thể bắn ra ngoài hai dặm. Sau lưng Diêm Xuyên, bảy tám cung thủ kéo cung thành hình trăng lưỡi liền. Nhắm thẳng hướng năm vạn quân phía xa xa. Năm vạn quân, hơn mười tiểu tướng nhất thời kinh ngạc không dám xẳng bậy. Kinh hãi, hoảng sợ nhìn phương xa. “Cút ra hai bên, tránh đường!” Hoắc Quang quát lớn. "Vù vù vù vù!" Năm vạn quân dạt sang hai bên, lúc này chủ soái đã chết, trước mặt thần binh lợi khí, ai cũng không dám lại ra tay. "Giá!" Xa xa, ba nghìn Cấm vệ quân rất nhanh thúc ngựa tới. Lúc đến gần, Diêm Xuyên ghì cương, Hãn Huyết Bảo Mã ngừng lại lần nữa. Hai Cấm vệ quân liền chạy đi nhặt Xạ Nhật Tiễn. Diêm Xuyên ngồi trên lưng con ngựa lớn, nhìn một vòng mấy tiểu tướng của Triệu Quát cạnh đó. “Triệu Quát bởi vì cấp dưới phạm thượng, bị ta xử tội chết, quay về nói cho Triệu gia chủ, thiên hạ Đại Yên hiện tại vẫn là của họ Diêm!” Diêm Xuyên lạnh lùng nói. “Vâng!” Chúng tiểu tướng hoảng sợ nói. "Đi!" Diêm Xuyên quát. "Giá!" ... ... Ba nghìn Cấm vệ quân thúc ngựa đi, bụi mù cuồn cuộn. Không một ai dám ngăn đón! Nhìn ba nghìn Cấm vệ quân rời đi, một tiểu tướng sắc mặt khó coi nói: “Đại quân chúng ta đây có năm vạn mà, vì sao lại...?” “Đó là pháp bảo của tiên nhân, ngươi muốn chết à, ngay cả chủ soái bị bắn một tên liền chết, không ai ra lệnh, ai lại muốn đi chịu chết?” “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” “Về bẩm báo cho Gia chủ, đem toàn bộ chuyện xảy vừa rồi kể lại, nhanh nhanh về bẩm báo gia chủ!” ... . . . ... . . . Ba nghìn Cấm vệ quân một đường đi chạy thẳng đến Yên Kinh. Trên đường, gặp thủ vệ của các thành, chỉ cần biết rõ thân phận liền không một ai dám ngăn cản. Tám ngày sau, dưới tốc độ mạnh mẽ của Hãn Huyết Bảo Mã, rốt cuộc đến được Yên Kinh. Dưới cổng thành, Diêm Xuyên dừng ngựa nhìn quanh. Trên cổng thành khắc hai chữ “Yên Kinh” thật lớn. Nhưng mà lúc này, cửa thành đang đóng. “Dưới thành là người nào, dám xông vào Yên kinh?” Một thủ vệ trên cổng thành kêu lên. “Thằng khốn, Nhất tự Tịnh Kiên Vương đang ở đây, còn không mau xuống thành bái kiến!” Lưu Cẩn trừng mắt nói. “Nhất tự Tịnh Kiên Vương?” Các thủ vệ trên thành biến sắc. “Đại nhân, người dưới thành nói là Nhất tự Tịnh Kiên Vương!” Các thủ vệ bái hướng một tướng quân đang vội vàng bước tới. "Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" Tướng quân biến sắc. “Lâm tướng quân, có nhận ra Hoắc Quang ta không?” Hoắc Quang hướng về vị tướng quân nọ hô to. “Hoắc Quang? Ngươi không phải đang ở...!” Mặt tướng quân kia biến sắc. “Đừng nói nhảm nữa, Nhất tự Tịnh Kiên Vương ở đây, còn không mau mở cổng thành, thấy chúng ta đến sao còn đóng cửa, cho rằng chúng ta là phản tặc sao?” Hoắc Quang quát. Lau vội mồ hôi, Lâm tướng quân hướng về Diêm Xuyên nói: “Ty chức bái kiến Vương gia!” “Hội nghị năm nước đã bắt đầu rồi sao?” Diêm Xuyên thản nhiên nói. “Vâng, tại trong thao trường của hoàng thành!” Lâm tướng quân lập tức nói. “Vậy còn không mau mở cửa!” Hoắc Quang quát. “Vương gia đợi một lúc, ta đi bẩm báo bệ hạ!” “Vô liêm sỉ, ngươi dám ngăn đường Vương gia!” Hoắc Quang trừng mắt. “Hoắc Quang, phá cửa, chúng ta tiến vào!” Diêm Xuyên trầm giọng nói. “Rõ!” Hoắc Quang lập tức ứng tiếng nói. Hoắc Quang đi đầu làm gương, Phá Thiên Thương trong tay phóng ra một tia ánh sáng bạc. "Ầm…………….!" Cửa thành ầm ầm mở ra, cổng thành một hồi lung lay. Các tiểu binh trên thành bị chấn động ngã trái ngã phải. “Vào!” Diêm Xuyên dẫn đầu, thúc ngựa hướng phía trong thành. "Giá!" "Giá!" ... ... Ba nghìn Cấm vệ quân theo sát phía sau, thúc ngựa mà vào. “Này, này, điều này sao có thể?” Trên cổng thành Lâm tướng quân cả kinh kêu lên. “Hoắc Tướng Quân? Một thương? Chỉ một thương liền phá luôn cửa thành?” “Ba nghìn Cấm vệ quân thật là bá đạo!” “Nhất tự Tịnh Kiên Vương? Nhất tự Tịnh Kiên Vương mới, kia vẫn còn là Nhất tự Tịnh Kiên Vương hả?” ........ ........ ... Trên cổng thành mọi người nhao nhao. “Nhất tự Tịnh Kiên Vương trở lại rồi!” “Nhất tự Tịnh Kiên Vương đã trở lại!” ...... .... ....... Theo ba nghìn Cấm vệ quân thúc ngựa phi nhanh, tin tức Nhất tự Tịnh Kiên Vương trở về như một cơn cuồng phong thổi qua, nhanh chóng truyền khắp Yên kinh. Trong các đại thế lực luôn sóng yên gió lặng bấy lâu, bỗng nhiên lại cuộn trào mãnh liệt! Rất nhiều người nghe tin liền hành động ngay lập tức. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang