[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1 : Võ Trang Toàn Bộ

Người đăng: Tiên Quốc Đại Đế

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ta về Đại Chiêu Thánh địa trước, các ngươi ở lại bảo vệ Diêm công tử cho tốt! Đợi tin của ta! …. “Là chữ của Thánh nữ!” Thanh Long lấy tờ giấy xuống khẳng định. “Ừ?” Diêm Xuyên khẽ nhíu mày. Bởi vì cửa phòng có dấu vết mở ra. “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta!” Diêm Xuyên nói. Nói xong, một mình Diêm Xuyên đi vào nhà trúc. Bên trong, trên bàn lại có một bức thư khác! Thư không đề tên, nhưng Diêm Xuyên đoán được đây nhất định là Mặc Vũ Hề lưu lại cho mình. Diêm Xuyên mở thư ra đọc. ……………….. Lần này ta đi ra ngoài chỉ mang theo ba trăm thượng phẩm linh thạch, đang đặt ở trong rương dưới gầm giường của ngươi, không có ý gì khác, ngươi nhất định phải nhận lấy. Bên cạnh ngươi còn có ba nghìn thuộc hạ, về sau nhất định sẽ là gánh nặng, cứ coi như đây là ta lưu lại cho bọn họ một chút quà vặt đi, không nên cự tuyệt. Nếu có duyên sẽ còn gặp lại! ------------- Đọc xong thư, không hiểu sao Diêm Xuyên bỗng nhiên lộ ra một tia mỉm cười cảm động. Nhẹ nhàng thu lại bức thư, Diêm Xuyên lại xoay người đi ra ngoài. "Vũ Hề đi thật rồi sao?" Dương Chí Cửu cũng đã trở lại, vẻ mặt buồn bực. “Thánh nữ đã trở về rồi!” Thanh Long gật gật đầu nói. Bên kia, trên một gốc cây lớn, Tửu Kiếm Sinh đang ngồi uống một hồ lô rượu ngon, vẻ mặt hưởng thụ. "Xoẹt!" Xa xa phía chân trời, một tia sáng chợt phóng tới. "Ầm!" Một trận gió lớn quét qua, bụi mù bốc lên bốn phía, Văn Nhược tiên sinh đã trở lại. Mặc dù quần áo Văn Nhược tiên sinh đã rách nát, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên. "Văn Nhược, bị làm sao vật?" Dương Chí Cửu lập tức hỏi. "Trấn Thế Thạch bị đánh nát, tại hạ may mắn nhặt được một mảnh!" Văn Nhược tiên sinh hài lòng cười nói. Phải biết rằng, Trấn Thế Thạch này chính là tài liệu đỉnh cấp dùng để luyện chế tiên khí, bất kỳ ai có được cũng đều vô cùng hài lòng. “A? Hắc Vũ Chân Quân thế nào rồi?” “Hắn? Vận mệnh không được tốt lắm, ý chí tinh thần bị Hoắc Quang đoạt mất, hắn lại vừa độ kiếp Hư cảnh, bây giờ đang trong thời kỳ suy yếu. Bởi vì là Hư cảnh nên trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, mặc dù cướp được một miếng Trấn Thế Thạch, nhưng bản thân cũng phải trả một cái giá quá lớn, trong vòng vài năm hẳn phải bế quan khổ tu!” Văn Nhược tiên sinh cười nói. "Ừ!" Diêm Xuyên gật gật đầu. "Thánh nữ Vũ Hề đâu?" Văn Nhược tiên sinh hỏi. “Nàng? Đi về rồi!” Dương Chí Cửu buồn bực nói. “Thế cũng được¬¬, để ngừa đêm dài lắm mộng, nên về sớm một chút tốt hơn!” Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu. “Đúng vậy, một khi đã như thế, chúng ta cũng trở về đi thôi!” Dương Chí Cửu bất đắc dĩ nói. “Được!” Văn Nhược tiên sinh gật gật đầu. "Thanh Long, chúng ta đi thôi!" Văn Nhược tiên sinh nhìn về phía nhóm bốn người Thanh Long. "Chúng ta. . . !" Thanh Long vừa muốn nói ra lại bị Diêm Xuyên chặn ngang. “Đi thôi, cùng bọn họ trở về!” Diêm Xuyên nhìn về phía bốn người nói. “A? Vậy còn, Diêm công tử…!” Thanh Long liền nghi hoặc nói. Phải biết rằng Mặc Vũ Hề tự mình viết thư dặn dò, bảo bốn người bọn họ phải ở lại bảo vệ Diêm Xuyên. Nhìn về phía Thanh Long, Diêm Xuyên cười nói: “Ta, tạm thời không cần lo lắng, còn nàng vừa lấy được Vạn Diệu Yêu Liên, trở về nhất định sẽ náo động một phen, các ngươi nên trở về sớm để còn kịp giúp đỡ Mặc cô nương!” “Nhưng mà, chúng ta trở về rồi biết ăn nói thế nào đây!” Thanh Long khó xử nói. “Cứ nói là như lời ta nói, nàng sẽ không làm khó các ngươi!” Diêm Xuyên khẳng định. Nhóm người Thanh Long cùng nhìn về phía Diêm Xuyên, cảm kích gật gật đầu. Bởi vì bốn người có thể nhận ra, Diêm Xuyên là thật lòng nghĩ cho Thánh nữ. “Vâng!” Bốn người hướng về phía Diêm Xuyên cung kính thi lễ. Văn Nhược tiên sinh, Dương Chí Cửu thoáng nghi hoặc nhìn xem một màn này, cuối cùng cũng không có hỏi nhiều. Văn Nhược tiên sinh lấy ra thuyền nhỏ, bốn người bước lên, thuyền nhỏ bay lên cao, đảo mắt đã biến mất ở phía chân trời. "Diêm sư đệ, thật có bản lĩnh!" Tửu Kiếm Sinh từ trên cây chợt nhảy xuống. Mọi người đi rồi, lúc này Tửu Kiếm Sinh cũng có thể ôn chuyện cùng Diêm Xuyên. “Đa tạ Tửu Kiếm Sinh, một tiếng sư đệ danh xưng này, đợi khi nào về Đại Hà Tông rồi dùng đi!” Diêm Xuyên cười nói. "Ặc, cũng tốt!" Tửu Kiếm Sinh gật gật đầu, cũng không để ý. “Lần này trong phong thủy trận, ngươi trượng nghĩa giúp đỡ Nhân giáp quân của ta, lần nữa xin đa tạ!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói. “Ha ha, ta cũng nhờ đó chiếm được một đám long khí rồi còn gì, hơn nữa phụ thân ngươi ngày xưa đối với ta có ân, ta làm sao có thể ngồi yên không lý đến!” Tửu Kiếm Sinh cười nói. “Ừ, Diêm Xuyên nhớ kỹ!” Diêm Xuyên gật đầu. “Chờ người đến mười tám tuổi đi, khi đó ta đến đón ngươi?” Tửu Kiếm Sinh cười nói. “Không thể tốt hơn, có điều đến lúc đó ta đã không còn ở đây nữa, ngươi có thể đi Yên kinh!” Diêm Xuyên nói. “Được! Còn cần ta giúp chuyện gì nữa không?” Tửu Kiếm Sinh gật gật đầu. “Còn có tí việc, làm phiền ngươi một chút!” "Ha ha ha ha, ta biết mà!" Tửu Kiếm Sinh cười to nói. “Hoắc Quang, đi mang cái rương dưới giường ta đến đây!” Diêm Xuyên liền nói. “Rõ!” Hoắc Quang ứng tiếng rời đi. Rất nhanh, Hoắc Quang đã mang đến một cái rương thật to đặt trước mặt Diêm Xuyên. Diêm Xuyên trở tay mở ra, bên trong đột nhiên lộ ra ba trăm khối tinh thể có sương mù vờn quanh. “Thượng phẩm linh thạch? Không phải chứ? Phụ thân ngươi căn bản chưa hề giao cho ngươi bất cứ vật gì mà, ngươi làm sao có được thượng phẩm linh thạch?” Tửu Kiếm Sinh kinh ngạc nói. “Đồ của ta, nhất định phải do cha ta đưa cho sao?” Diêm Xuyên cười nói. Ha ha, ta chỉ suy đoán thôi mà, Diêm Xuyên, ngươi muốn dùng số linh thạch này làm việc gì?” Tửu Kiếm Sinh cười nói. “Hiện tại ta chưa gia nhập giới tu hành, phiền ngươi dùng ba trăm thượng phẩm linh thạch đặt mua cho ta vài thứ!” Diêm Xuyên cười nói. “A?” “Ba nghìn cái Chấn Thiên Cung, mười vạn mũi Xạ Nhật Tiễn, ba nghìn cây Phá Thiên Thương!” Diêm Xuyên cười nói. “A? Nhiều như vậy?” Tửu Kiếm Sinh kinh ngạc hỏi lại. Trong thế gian, Chấn Thiên Cung, Xạ Nhật Tiễn, Phá Thiên Thương, là những thứ rất có tiếng tăm, là thần binh lợi khí. Nhưng ở giới tu hành, ngược lại cũng chỉ là một trong những binh khí thông dụng mà thôi. “Làm sao vậy? Linh thạch không đủ à?” Diêm Xuyên hỏi. “Đủ, vậy là đủ rồi, nhưng mà ngươi vung tay cũng quá bạo đi, ba nghìn? Mười vạn? Cửa hàng thông thường có thể không xuất ra nổi!” Tửu Kiếm Sinh cười khổ nói. “Cho nên, mới phải làm phiền ngươi!” Diêm Xuyên cười nói. “Được, coi như xong, ta chạy đi tìm nhiều hơn vài chỗ là được chứ gì!” Tửu Kiếm Sinh gật đầu. “Đa tạ rồi!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói. “Không sao cả, dù sao cũng không phải là tiêu tiền của ta!” Tửu Kiếm sinh thật thà nói thẳng. “Cứ việc tiêu xài!” Diêm Xuyên cười nói. “Đã như vậy, ta cũng không nấn ná ở lại đây thêm nữa! Ta đi!” Tửu Kiếm Sinh ôm lấy hộp linh thạch, liền cáo từ. “Ừ!” Diêm Xuyên gật gật đầu. Tiễn xong Tửu Kiếm Sinh, Diêm Xuyên nhìn về phía Hoắc Quang, Lưu Cẩn. “Lời ta nói vừa rồi, các ngươi đều nghe được?” Diêm Xuyên nhìn về phía hai người. “Vâng, đa tạ Vương Gia, các tướng sĩ nếu biết, nhất định sẽ sướng như điên!” Hoắc Quang cười nói. Chấn Thiên Cung, Xạ Nhật Tiễn, Phá Thiên Thương! Rõ ràng là pháp bảo của tu giả đấy, ba nghìn, mười vạn, ba nghìn? Rõ ràng chính là đồ trang bị cho quân đoàn thứ nhất. “Mấy ngày trước, mỗi người đều nuốt một luồng long khí, cẩn thận tiêu hóa, mượn dịp này lại đột phá lần nữa!” Diêm Xuyên trịnh trọng nói. “Rõ!” Vương gia yên tâm, nhóm tiểu tử này một khi về đến, không cần ta thúc giục cũng sẽ liền khoanh chân ngồi luyện công, đúng là nguyên một đám trộm!” Hoắc Quang cười nói. "Vậy thì tốt!" Diêm Xuyên gật gật đầu. “Ta phải bế quan một thời gian, cho ngươi thời hạn ba tháng, mang bọn họ theo kiếm về cho ta ba nghìn Hãn Huyết Bảo Mã!” Diêm Xuyên hạ lệnh nói. “Hãn Huyết Bảo Mã? Chỉ có quân doanh của Triệu gia ỏ gần đây có thôi, hơn nữa, toàn bộ quân doanh hẳn là có không quá bốn ngàn con!” Lưu Cẩn có chút suy nghĩ nói. “Rõ! Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định tìm ra!” Hoắc Quang lại hoàn toàn đáp ứng rồi. Đối với quân của Triệu gia, Hoắc Quang hoàn toàn có thể không xem vào đâu. Cỗ ngạo khí này chính là cái Diêm Xuyên muốn nhìn thấy. "Lưu Cẩn!" Diêm Xuyên nhìn về phía Lưu Cẩn. "Tại!" “Lần này, sau khi tiêu hóa xong long khí, ta nghĩ tu vi mọi người đều đồng loạt tăng đến trên Lực cảnh tầng thứ tám, Ngân giáp mặc lên đã không còn hiệu quả, ngươi chi ra một số tiền, lại lần nữa đặt mua quân phục!” Diêm Xuyên nói. “Quân phục? Quân phục như thế nào?” Lưu Cẩn khó hiểu nói. “Nộ mã xứng tiên y, tìm hiệu may tốt nhất, may loại cẩm bào lộng lẫy nhất, không lâu nữa chúng ta cũng nên trở về kinh đô. Khi quay về kinh, đương nhiên phải là tiên y nộ mã, binh lính của Diêm Xuyên ta, ở bất kỳ phương diện nào cũng phải là tốt nhất!” Diêm Xuyên kiêu ngạo nói. “Rõ!” Lưu Cẩn cung kính nói. “Ừ, khoảng thời gian tiếp theo các ngươi đều ở lại quân doanh đi, tạm thời không ai được tiến vào khu vực quanh khu nhà trúc.” Diêm Xuyên nói. “Rõ!” Hai người đồng thanh đáp rồi lui ra ngoài. Quanh khu nhà trúc, sương trắng tràn ngập, rõ ràng là Diêm Xuyên đã mở lại đại trận rồi. Quay lại phòng mình, Diêm Xuyên mở ra bức tranh. Từ trong tranh, Diêm Xuyên lấy ra khối Thiết Ngọc Tinh nọ. "Bùm!" Thiết Ngọc Tinh vừa lộ ra ngoài, đột nhiên vô số khí đen phát tán ra bốn phía, bên trong đại trận rất nhanh bị nhuộm thành màu đen. “Hí, tà khí của Vạn Diệu Yêu Liên quả là nặng, thảo nào Thiết Ngọc Tinh cũng bị nó nhiễm nặng như vậy rồi!” Diêm Xuyên sợ hãi than. Nhìn tà khí tàn phá bừa bãi Thiết Ngọc Tinh. Diêm Xuyên nhíu mày. “Thiết Ngọc Tinh nguyên bản chứa chính khí, lại bị tà khí xâm nhiễm nặng, bên trong khẳng định là đã xảy ra biến dị rồi, có nên dùng để luyện khí hay không đây?” Diêm Xuyên đi vòng quanh Thiết Ngọc Tinh. “Phù, tà khí? Tà khí thì lại làm sao? Không có chuyện ta trấn áp không nổi kiếm của ta!” Diêm Xuyên trừng mắt. Tĩnh tâm lại, Diêm Xuyên lập tức lấy ra cây bút lông “Mộng Tiên”. Mộng Tiên nhúng mực, Diêm Xuyên vẽ lên trên Thiết Ngọc Tinh. "Hỏa!" "Hỏa!" "Hỏa!" ... Từng chữ “Hỏa” được viết ra, ánh mắt Diêm Xuyên càng trở nên kiên định. Tu vi tăng trưởng, Diêm Xuyên cũng dần dần có thể chịu đựng được sự tẩy rửa của thiên địa nguyên khí. Nguyên khí liên tục tẩy rửa, vừa có lợi cho tu luyện, đồng thời chất lượng của cây bút cũng gia tăng dần, nguyên khí cũng sẽ không phá hủy bút lông lần nữa, ngược lại là đang liên tục chăm sóc, tẩm bổ nó. Hỏa! Hỏa! Hỏa! Bốn phía đều là chữ, đỏ bừng một mảnh, Diêm Xuyên viết ra tổng cộng một trăm lẻ tám chữ “Hỏa”. "Bùm!" Lửa cuồn cuộn lửa bọc lấy Thiết Ngọc Tinh mà thiêu đốt. Khoanh chân ngồi xuống, Diêm Xuyên trừng mắt nhìn Thiết Ngọc Tinh ở phía đối diện. "Gào!" Ý chí của Kim Long lại bùng lên lần nữa,phun ra nuốt vào ngọn lửa mang ý chí của Diêm Xuyên mà hừng hực thiêu đốt Thiết Ngọc Tinh. “Ầm ầm!” Thiết Ngọc Tinh bị Diêm Xuyên luyện hóa không ngừng. Một tháng sau. Tửu Kiếm Sinh đã quay trở lại, đồng hành còn có mấy người hầu đi theo. Mang đến rất nhiều quân giới. Chấn Thiên Cung, Xạ Nhật Tiễn, Phá Thiên Thương! “Tiền bối, Vương gia đang bế quan, bảo chúng ta không được quấy rầy, hay là ngài đợi một chút?” Lưu Cẩn khách khí nói. “Ha ha, không cần, đồ vật ta đã đưa đến đây là được rồi, còn thừa lại hai mươi khối thượng phẩm linh thạch, tất cả đều giao cho ngươi, mấy tháng sau chúng ta sẽ gặp lại ở Yên kinh đi!” Tửu Kiếm Sinh thản nhiên nói. “Được, đa tạ tiền bối!” Lưu Cẩn khách khí nói. Vừa tiễn xong Tửu Kiếm Sinh thì một đám tướng sĩ ùa tới. “Đại nhân, đây, đây chính là tiên bảo?” Ánh mắt của các tướng sĩ đều sáng lên, hưng phấn nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang