[Dịch]Ngũ Hành Thiên- Sưu tầm
Chương 614 : Sương Hoàng Thảo
.
Cái sọt vừa vỡ, một đoàn mây đỏ cuồn cuộn tuôn ra khoảng không, nhìn rõ thì ra là một đám Huyết Châu Chấu.
Huyết Châu Chấu lớn chừng đầu ngón tay, lông cánh đen sì như mực, thân thể có màu đỏ tươi, dáng hình giống như một giọt máu vậy. Vô vàn đầu Huyết Châu Chấu vừa xuất hiện liền tách rời một chỗ, riêng từng con một hướng tới màn hào quang của Trấn Thần Phong công tới.
Số lượng Huyết Châu Chấu rất nhiều, rậm rạp chằng chịt.
Trên mặt Bàn Tử thoáng hiện lên chút bất an.
Huyết Châu Chấu? Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì? Bọn hắn tính toán kỹ càng cũng không ngờ đối phương sẽ dùng đòn sát thủ như vậy. Hiển nhiên là địch nhân cũng đã mưu đồ từ lâu.
Biến hóa đột ngột phát sinh khiến cho đám pháo thủ lập tức lâm vào hỗn loạn. Mục tiêu ngắm bắn quá nhiều khiến cho bọn hắn không biết nên làm sao cho tốt.
Bàn Tử quyết định cực nhanh, vận sức hô to: "Không cần quản tới gì khác, tất cả tập trung ngắm bắn Khoan Bối Bức Ngư!"
Vốn dĩ đối phó với loại Huyết thú nhỏ như Huyết Châu Chấu thì Phong Sào Trọng Pháo là thích hợp nhất. Nhưng mà lúc này Khoan Bối Bức Ngư đã tới quá gần Trấn Thần Phong, với khoảng cách như vậy, căn bản là không kịp để cho Phong Sào Trọng Pháo tản ra, dù cho có ngăn cản được đám Huyết Châu Chấu thì cũng không đem lại ưu thế gì. Chính vì vậy, thay vì nhắm bắn lung tung vào đám Huyết Châu Chấu, không bằng tập trung tất cả hỏa lực vào Khoan Bối Bức Ngư.
Phong Sào Trọng Pháo vừa mới lâm vào hỗn loạn, một lần nữa ổn định lại. Mọi người dốc sức, liều mạng tập trung nhắm vào Khoan Bối Bức Ngư.
Là một lão binh giàu kinh nghiệm, luôn tỉnh táo và trấn định, đột nhiên Tiểu Sơn không nhịn được la lên thất thanh: "Là Sương Hoàng Thảo! Không được để cho nó tới gần màn sáng phòng hộ!"
Sương Hoàng Thảo?
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Dù cho chưa biết nó lợi hại ra sao nhưng chỉ cần thấy vật đó có thể khiến Tiểu Sơn tiền bối thất thố như vậy, trong lòng mọi người đều nổi lên nỗi bất an. Không cần đợi lệnh, mọi người đều mang hết thủ đoạn của bản thân ra ngăn cản.
Tang Chỉ Quân chỉ huy cung tiễn thủ. Tách…tách…tách... từng đợt mưa tên che kín bầu trời lao tới đàn Huyết Châu Chấu.
Tốc độ của đám Huyết Châu Chấu này cũng không nhanh, lại do chen chúc số lượng lớn nên không có được sự linh hoạt, lập tức bị mưa tên ập xuống, nổ tung thành từng đóa huyết hoa.
Kiếm trận của Thiên Phong Bộ vận chuyển tới tối đa, một viên bàn to lớn xoay tít xuất hiện, không ngừng hút cả đám Huyết Châu Chấu vào nghiền nát thành bụi máu.
Từng đoàn từng đoàn tia máu đua nhau nổ tung trên không trung, giống như một vườn hoa kiều diễm đang nở rộ.
Đáng tiếc, không ai đủ tâm trí để đi thưởng thức tác phẩm đẹp đẽ đó.
Số lượng của Huyết Châu Chấu thật sự là quá nhiều, khó có thể tưởng tượng. Mọi người đều tự hỏi tại sao những cái sọt ở trên lưng đám Thú Doanh chiến sĩ lại có thể chứa đựng được nhiều Huyết Châu Chấu như vậy chứ?
Oanh!
Một đầu Khoan Bối Bức Ngư hung hăng va chạm với màn hào quang của Trấn Thần Phong ở vị trí cao nhất, màn sáng rung động kịch liệt. Trọng Vân Chi Thương đóng ở trên tòa Trấn Thần Phong này, thân hình mọi người nhoáng lên một cái, hầu như không có người trụ vững được.
Chấn động kịch liệt như vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới độ chuẩn xác của Tháp Pháo. Phong Sào Trọng Pháo vừa nghiêng một cái, hỏa lực liền bay tới đâu không biết.
Vài đầu Khoan Bối Bức Ngư, mắt thấy chuẩn bị va chạm với màn sáng thì đột nhiên, từ Trấn Thần Phong rủ xuống hàng loạt sợi xích sắt tựa như dây leo thô to. Những sợi xích vừa mới rủ xuống như mỏ neo thuyền, bỗng chốc nhấc lên, hưng hăng quất vào một đầu Khoan Bối Bức Ngư.
Thân thể to lớn của Khoan Bối Bức Ngư, trực tiếp bị xé thành mảnh vụn bay tứ tung.
Từng sợi xích thô to không ngừng vờn lên vờn xuống, chỉ cần địch nhân hơi sơ ý sẽ thừa cơ đập xuống, mang theo uy thế kinh người quất đánh về phía Khoan Bối Bức Ngư. Trấn Thần Phong lúc này không khác gì một đầu Viễn Cổ Chương Ngư ( *bạch tuộc ) từ biển sâu vô tận rồi lên, mang theo từng cái vòi thô dày, lực lớn phi thường. Chỉ cần bị quất trúng, Khoan Bối Bức Ngư sẽ trực tiếp bị lộn ngược ra ngoài khoảng cách hơn mười trượng.
Lúc này, sinh mệnh lực cứng cỏi của Khoan Bối Bức Ngư liền cho thấy tác dụng to lớn. Cho dù phải thừa nhận trùng kích cực lớn, nhưng chỉ cần hãm lại được thân hình, chúng vẫn như cũ hung hãn, không sợ chết nhào đầu tới phía trước. Công kích của Trấn Thần Phong không những không uy hiếp được chúng mà càng khiến thú tính của bọn chúng càng thêm cuồng bạo, càng thêm điên cuồng.
Khi mà số Khoan Bối Bức Ngư vượt qua được màn hỏa lực vượt qua năm đầu, Sư Tuyết Mạn không chút do dự, nàng mở Vân Dực bay lên bầu trời.
Đám người Dương Tiếu Đông, Tiểu Sơn lập tức bám sát theo sau.
Đối mặt với loại cự hình Huyết thú giống như là Khoan Bối Bức Ngư, công kích của Nguyên tu bình thường chỉ có thể gây ra tổn thương cực kỳ hãn hữu. Buộc phải có Đại Sư mới đủ sức chống lại trùng kích của chúng.
Khương Duy kéo căng dây cung, cánh cung cong lại như trăng tròn. Phanh…dây cung vừa bung, mũi trọng tiễn hóa thành lưu quang, phá không lao tới, xuyên phá đầu của một con Khoan Bối Bức Ngư.
Đầu của con Khoan Bối Bức Ngư xấu số tức thì nổ tung thành một đoàn huyết vụ, thi thể không đầu thế đi không dừng, mãnh liệt va chạm lên màn sáng của Trấn Thần Phong làm cho màn sáng cuộn lên tầng tầng rung động.
Thừa lúc sự chú ý của mọi người tập trung hết vào Khoan Bối Bức Ngư, Huyết Chấu Chấu lập tức thừa hư mà vào.
Một con Huyết Châu Chấu đậu lên màn sáng của Trấn Thần Phong.
Tang Chỉ Quân giương cung, lắp tiễn chuẩn bị bắn, không nghĩ tới chưa kịp hành động thì "bụp", Huyết Châu Chấu tự động nổ tung.
Đây là?
Tang Chỉ Quân sững sỡ.
Huyết Châu Chấu khi nổ tung, không phân giải thành huyết vụ mà biến thành một đoàn sương mù màu xám. Trên màn sáng phòng hộ lưu lại một đốm màu xám lớn chừng nắm tay. Ở trung tâm đốm xám, thình lình hiện ra một cây cỏ nhỏ có màu xám trắng.
Sương Hoàng Thảo…Thật sự là loại thực vật này!
Nguyên tu phụ trách điều khiển Trấn Thần Phong kinh sợ thét lên: "Nó đang hấp thu Nguyên lực của màn sáng phòng hộ!"
Sắc mặt Tang Chỉ Quân đột biến.
Màn sáng lấy Sương Hoàng Thảo làm trung tâm, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở nên mỏng manh hẳn đi. Trong khi đó, Sương Hoàng Thảo màu xám trắng lại đang điên cuồng sinh trưởng.
Từ cung tên của Tang Chỉ Quân, một đạo kim quang bay ra, kích trúng Sương Hoàng Thảo.
Nhưng một màn kế tiếp, khiến cho Tang Chỉ Quân không khỏi lại biến sắc. "Ba" Sương Hoàng Thảo nổ tung, bụi phấn màu xám như bị dồn nén, bạo phát dữ dội, văng mạnh ra xung quanh. Một lát sau, từng gốc cây non màu xám thật nhỏ từ từ mọc lên từ trong đốm xám bị văng ra.
Ba ba ba!
Lại có ba con Huyết Châu Chấu đậu được lên màn sáng, thân thể nổ tung.
Ngắn ngủi một lát, cả một mảng lớn màn sáng bị bao phủ bởi đám cỏ dại giống như mọc rêu màu xám, xấu xí, khó coi.
Tốc độ sinh trưởng của Sương Hoàng Thảo cực kỳ kinh người. Chúng điên cuồng hấp thu Nguyên lực của màn sáng để lớn mạnh bản thân. Địa phương bị Sương Hoàng Thảo bám vào, rõ ràng mỏng đi hẳn so với chỗ khác.
"Đừng để cho nó kết trái, chúng sẽ phát tán giống như Bồ Công Anh!"
Vừa hạ sát một đầu Khoan Bối Bức Ngư, Tiểu Sơn quay đầu cao giọng nhắc nhỏ. Giờ phút này, trong lòng ông tràn ngập thống hận vì hiểu biết của mình về Sương Hoàng Thảo quá có hạn. Dù nắm được một chút đặc tính của chúng, nhưng mà làm như thế nào để đối phó với loại quỷ vật này thì ông hoàn toàn không biết.
Thính Phong Bộ thẩm thấu được vào Thần Quốc rất khó khăn, năng lực thu nhận tin tức có hạn. Mà Thần Quốc những năm này lại tuôn ra hàng loạt giống loài mới, rất nhiều thứ bọn họ chỉ nắm được tên cùng đặc tính đại khái mà thôi.
Lực lượng chủ yếu của Thính Phong Bộ vẫn đang đóng tại Thiên Tâm Thành.
Tiểu Sơn cắn chặt môi, ông rất muốn đem hết thảy sự tình ở đây báo lại với Bộ thủ đại nhân! Để cho y nhìn vào, từng cái tin tức đều là bao nhiêu nhân mạng a!
Ông bỗng dưng quay đầu lại, một đầu Khoan Bối Bức Ngư giống như một ngọn núi nhỏ đang gào thét lao tới, hướng về bên này trùng kích tới. Cái mồm của nó mọc chi chít răng nanh dài ngoàng, trắng muốt, từng đám nước miếng tanh hôi nhễu ra càng thêm dữ tợn dị thường. Ở trên lưng nó, tên Thú Doanh chiến sĩ thần tình điên cuồng, hai mắt sung huyết đỏ ngầu, trong miệng gã không ngừng la lên âm thanh khó hiểu.
Ánh mắt ông lạnh xuống, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra trước người.
Bỗng nhiên, không gian giống như một khối nước đá đông lại, không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Khoan Bối Bức Ngư đang cấp tốc lao xuống liền bị bao phủ, thôn phệ cùng với tên Thú Doanh chiến sĩ.
Cả một núi thịt to lớn giống như bị đông cứng ở trong tầng tầng băng tuyết.
Kịch…âm thanh nứt vỡ nhẹ nhàng vang lên. Chỉ trong nháy mắt, không gian chằng chịt vết rạn. Ào ào nứt vỡ thành vố sối khối lớn nhỏ. Từ trên bầu trờ đổ xuống một trận huyết vũ tanh hôi, nồng nặc.
Tang Chỉ Quân nghe được Tiểu Sơn nhắc nhở, tưởng tượng ra cảnh hạt giống Bồ Công Anh phát tán khắp nơi, lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Từng đốm Sương Hoàng Thảo màu xám vẫn đang không ngừng xuất hiện, số lượng gia tăng nhanh tới chóng mặt.
Tình huống nguy cấp!
Tang Chỉ Quân có thể thấy rõ ràng màn sáng của Trấn Thần Phong theo sự tăng lên của những đốm màu xám, ngày càng ảm đạm, mỏng manh hơn. Cần phải ngăn chặn sự phát tán của Sương Hoàng Thảo! Bằng không mà nói, chỉ thêm một lát nữa, màn sáng sẽ không thể chịu được trùng kích của Khoan Bối Bức Ngư mà hỏng mất, lúc đó sẽ thực sự là tai ương ngập đầu.
Hơn nữa nàng chú ý thấy thần thông Huyết tu đã xuất hiện ở chiến trường.
Chiến đấu sẽ càng thêm kịch liệt!
Địch nhân nhận thấy có cơ hội xâm nhập, lập tức gia tăng một lượng lớn quân tinh nhuệ, với hy vọng một lần hành động là công phá được phòng tuyến của bên mình. Một khi mất đi sự bảo hộ từ màn sáng của Trấn Thần Phong, cả phòng tuyến phía dưới sẽ bại lộ hoàn toàn trước công kích của địch nhân.
Thế nhưng…làm sao mới có thể giải quyết được Sương Hoàng Thảo?
Sương Hoàng…Thảo?
Tang Chỉ Quân trong lòng khẽ động. Nó dù sao đi nữa vẫn chỉ là một loại thực vật, chỉ là loại thực vật có thể thôn phệ Nguyên lực mà thôi!
Nhớ tới tình cảnh đám Huyết Châu Chấu nổ tung, nàng cảm giác suy đoán của mình không sai. Huyết Châu Chấu chỉ là một cái vật dẫn mà thôi. Nếu như là thực vật thì….
Tang Chỉ Quân lập tức nghĩ đến một thứ. Có lẽ sẽ có ích!
Nàng quay đầu tìm tòi khắp nơi. Rất nhanh nàng tìm được đống thạch cầu chất chồng bên cạnh Hỏa Trì, đoàn quang hoa ở trong nó chính là Tuyết Dung Nham!
Không sai, nàng nghĩ đến đúng là Tuyết Dung Nham!
Vân Dực cấp tốc mở ra, nàng liền giống như một cánh chim nhẹ nhàng, mang theo thạch cầu chứa Tuyết Dung Nham bay ra ngoài màn sáng.
Nàng dừng lại ở trên một vị trí có đốm xám, giơ tay chuẩn bị đập vỡ thạch cầu.
Tiễn quang chói mắt lướt sát qua gương mặt nàng.
Xoạt …sau lưng nàng, một tên tinh nhuệ Huyết tu trừng to mắt, vị trí trái tim của gã có một vết thương thông suốt, tròn xoe chừng miệng chén cơm.
Địch nhân đã mò đến gần như vậy ư?
Nàng thoáng dừng động tác vì kinh hãi. Quay đầu nhìn lại, trong mắt nàng hiện lên hình ảnh Khương Duy đứng trên Trấn Thần Phong, Tay giương đại cung, dây cung vẫn còn rung rung, đang chăm chú nhìn về phía nàng. Đáy lòng cảm thấy ấm áp, an tâm vô cùng. Hướng Khương Duy nở nụ cười hạnh phúc, nàng thu hồi ánh mắt nhìn lại chiến trường.
Nàng dứt khoát đập vỡ thạch cầu, dòng Tuyết Dung Nham mát lạnh như suối chảy ra, tưới thẳng lên đốm xám của Sương Hoàng Thảo.
Tư!
Vụ khí trắng xám bay lên, tụ lại thành một đoàn, sôi trào không ngớt. Ở trong đó mơ hồ thấy được từng gương mặt con người, giống như là oan hồn đang rên rỉ, mãi không chịu rời đi.
Chứng kiến cảnh tượng vụ khí trắng xám sôi trào, trong lòng Tang Chỉ Quân nổi lên một hồi bỡ ngỡ. Nàng nhớ tới cảnh tượng ở Huyết Lâm. Ở đó có rất nhiều hoa văn tương tự mặt người ở trên những cành cây Huyết thực.
Vụ khí màu xám sau khi sôi trào một lát, đột nhiên "ba" một tiếng, tan biến vào trong không khí mất tăm.
Tang Chỉ Quân kiềm chế nỗi sợ trong lòng, quan sát vị trí vừa rồi vốn dĩ bị phủ bởi đốm xám giờ đã không thấy đâu nữa. Màn sáng mỏng manh đang từ từ khôi phục lại mức độ bình thường.
Nàng mừng rỡ trong lòng, Tuyết Dung Nham thực sự hữu hiệu!
Khương Duy vẫn một mực theo dõi động tác của Tang Chỉ Quân. Giờ phút này nhận được kết quả như vậy, không khỏi vui mừng. Hắn vội vàng chạy đi tìm Tuyết Dung Nham, muốn học theo Tang Chỉ Quân.
Bỗng nhiên một thanh âm ẩn chứa đầy tức giận vang lên: "Ta đến!"
Đó là thanh âm của Hỏa Sơn Tôn Giả.
Ông vốn đang ở phía sau chuẩn bị luyện chế Tuyết Dung Nham. Vừa nghe thấy thanh âm chiến đấu kịch liệt nên vội vàng chạy tới trợ giúp. Vừa lúc đó thì bắt gặp cảnh tượng Tang Chỉ Quân dùng Tuyết Dung Nham để tiêu trừ Sương Hoàng Thảo.
Thanh âm vừa dứt, Hỏa Sơn Tôn Giả bay ra ngoài màn sáng, một cỗ uy áp Đại Sư không chút kiêng dè dâng lên, uy thế ngập trời giống như núi lửa phun trào. Thân thể của ông nhiễm lên một tầng hào quang đỏ thẫm, phảng phất như cấu thành từ dung nham. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được sóng nhiệt tỏa ra ầm ầm, càn quét bốn phía.
Ông tháo hồ lồ ở bên hông xuống, ngửa đầu rót từng ngụm nhỏ vào cổ họng.
Ở trên mặt ông lộ ra một tia không đành. Ở trong cái hồ lò này toàn bộ đều là Tuyết Dung Nham đã được ông luyện hóa tỉ mỉ. Nguyên bản Tuyết Dung Nham trong suốt, mát lạnh như nước bèn nhiều hơn một tia hoàng sắc.
Hô…một đám hỏa diễm trong suốt từ búi tóc trên đỉnh đầu ông bốc lên ngùn ngụt.
Hỏa Sơn Tôn Giả hít sâu một hơi, ngẩng đầu, hé miệng.
Oanh!
Hỏa diễm đỏ thẩm, sáng lòa chói mắt từ trong miệng ông phóng thẳng lên trời. Cảnh tượng giống hệt núi lửa phun trào.
Liệt hỏa bừng bừng giống như một đầu Hỏa Long cực lớn, dọc theo màn sáng của Trấn Thần Phong lượn quanh. Những nơi Hỏa Long đi qua, đốm xám bám dính trên màn sáng đều bốc hơi thành mây khói.
Hỏa Sơn Tôn Giả học theo phương pháp của Tang Chỉ Quân. Trong nháy mắt đã quét sạch tất cả Sương Hoàng Thảo bám trên màn sáng của ba tòa Trấn Thần Phong.
Tiếng hoan hô, reo hò của Nguyên tu nổ ra như sấm động.
Đám Huyết tu thấy thời cơ đã mất, vội vã vứt lại thi thể đầy đất, thối lui như thủy triều.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện