[Dịch] Lưu Manh Lão Sư

Chương 42 : Thầy giáo lưu manh

Người đăng: 

.
Sáng thứ bảy hàng tuần, Trần Thiên Minh đều đến ăn sáng ở quán cơm nhỏ “Hảo Lai Hương”. Thiết nghĩ con người ta khi làm gì đều ẩn giấu động cơ bên trong, động cơ của Trần Thiên Minh là mỹ nữ ở đây. Đáng tiếc thay, mỗi lần hắn đến đây để ngắm mỹ nữ Tiểu Trữ kia thì toàn gặp mẹ của cô ấy. Mà bà mẹ của Tiểu Trữ cũng thật là, xem ra bà có ác cảm với hắn, mỗi khi hắn đến quán, bà đều mang bộ mặt lạnh, ánh mắt nhìn hắn vừa ác cảm vừa có vẻ sợ hãi. Nhưng Trần Thiên Minh vẫn không nản chí, ý niệm về mỹ nữ này lúc nào cũng lởn vởn trong đầu hắn. Vì vậy vào thứ bảy và chủ nhật khi rảnh rỗi, hắn liền đến “Hảo Lai Hương” để ăn. Thật ngẫu nhiên mỗi khi hắn đến đó, Tiểu Trữ đều không có mặt , cứ như cô có giác quan thứ sáu vậy. Đã lâu rồi hắn không có gặp lại Tiểu Trữ Hôm nay, như thường lệ, Trần Thiên Minh lại đến “Hảo Lai Hương”. Kỳ lạ thay hôm nay quán rất đông khách. Mẹ của mỹ nữ thiên tiên một mình tất tả, bận rộn chạy đi chạy lại. Một số thực khách chờ đợi lâu, sốt ruột, kêu,gọi ầm ĩ. Lúc này, từ ngoài cửa đi vào một cô gái xinh đẹp như thiên tiên. Toàn bộ khách khi thấy mỹ nữ đi vào, tất cả đều ticnh lặng lại. Trần Thiên Minh vừa thấy, trong lòng mừng thầm, cô gái xinh đẹp kia chính là cô gái thiên tiên tên là Tiểu Trữ. “Mẹ, con đến giúp mẹ” Tiểu Trữ đi đến bên mẹ. “Tiểu Trữ, chẳng phải mẹ đã bảo con, nếu không có việc thì đừng đến đây mà? Cái tên lưu manh kia đang ở đây” Mẹ cô mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh, đến bên cô thì thầm. “Mẹ, mẹ không thấy sao, nhiều khách đến vậy. Bố lại không rảnh để giúp mẹ. Mình mẹ sao có thể làm hết việc được. Mẹ vất vả rồi, để con giúp mẹ. Con không sợ hắn đâu. Nhiều người vậy, xem hắn có thể giở trò gì với con?” Tiểu Trữ trừng mắt liếc nhìn Thiên Minh, oán hận nói. Mặc dù hai mẹ con đã cố gắng nhỏ giọng, Trần Thiên Minh vẫn nghe được, đó là do hắn luyện “Hương Ba Công” thính lực của hắn bây giờ thính nhạy hơn người thường rất nhiều. “Sao lại thế vậy. Hừ,. ta đường đường là một giáo viên nhân dân, mẹ con cô lại coi ta giống như một tên lưu manh vô sỉ” Trần Thiên Minh nghe thấy hai mẹ con Tiểu Trữ coi thường hắn như thế, trong lòng không khỏi thấy phẫn nộ “Tiểu Trữ, cô hãy làm cho ta một bát mỳ thịt heo” Trần Thiên Minh ánh mắt say mê nhìn Tiểu Trữ nói. Mỹ nữ này là người xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Nếu có thể theo đuổi, thì thực sự là may mắn. “Quý khách, làm ơn cho xin tiền trước” Tiểu Trữ nhìn bộ dạng sắc lang của hắn. Hắn lúc này chỉ còn thiếu điều nhỏ dãi ra thôi. Cô hận không thể cho hắn mấy cái bạt tai. Cô vừa nói, vừa chìa bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của mình ra. “Không thành vấn đề” Trần Thiên Minh vừa nói vừa móc ví, lấy ra năm tệ. Hắn đưa năm tệ cho Tiểu Trữ, nhân cơ hội khẽ chạm vào bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn nà, xinh xắn của cô. “Anh, anh…” Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh ở nơi đông người mà dám động tay động chân, nên tức giận nói: “Sao lại chỉ có năm đồng!” “Vậy bao nhiêu?” Trần Thiên Minh cảm thấy khó hiểu, rõ ràng những lần trước hắn ăn mỳ ở đây chỉ hết có năm đồng thôi, sao hôm nay lại không đủ? “Mười đồng”. “Cái gì? Sao đắt quá vậy?” “Anh không biết sao? Thịt heo mỗi ngày lên một giá. Hơn nữa bát mỳ của anh là do tôi đặc chế. Nếu anh không có đủ tiền thì cũng đừng tới đây ăn mỳ, Đã nghèo lại còn học đòi làm sang, đồ lưu manh” Tiểu Trữ thấy sắc mặt Trần Thiên Minh có chút không đúng, nghĩ có thể làm cho Trần Thiên Minh thấy khó chịu mà rút lui. “Cái gì? Tôi không có tiền? Mười đồng, thì mười đồng” Trần Thiên Minh móc ví, lấy ra mười đồng, “Còn nữa, Tiểu Trữ, tôi không phải là người xấu, tôi không phải là lưu manh”. “Anh, sao anh lại biết tên tôi?” Tiểu Trữ ngạc nhiên pha chút hoảng sợ khi thấy Trần Thiên Minh gọi tên mình. “Ha, ha. Cái này có gì khó đâu” Trần Thiên Minh mỉm cười với Tiểu Trữ. Khi nhìn hắn cười như vậy, Tiểu Trữ chỉ thấy hắn đúng là một tên sắc lang đang cười dâm. “Anh không được gọi tên tôi”. “Tiểu Trữ, tôi nói cho cô biết tôi không phải là lưu manh. Tôi là một giáo viên”. “Cái gì? Anh… anh mà là giáo viên?” Tiểu Trữ chăm chú nhìn hắn. Cô thấy hắn không có điểm nào giống một giáo viên, mười phần là giống sắc lang, lưu manh. “Thật mà, cô không tin tôi sẽ chứng minh cho cô xem” Trần Thiên Minh vừa giải thích, vừa lấy thẻ giáo viên ở trong túi ra. Mấy tuần nay, hắn đều mang thẻ giáo viên trong người. Hắn muốn nói rõ với Tiểu Trữ hắn không phải là lưu manh, hắn là một giáo viên, một giáo viên anh hùng tiêu sái. “Thì ra anh đúng là giáo viên”. “ Đúng vậy” Trần Thiên Minh cười sảng khoái, hắn đem nụ cười sáng lạn này gây ấn tượng với Tiểu Trữ. “Là thầy giáo lưu manh”. “Cái gì? Cô bảo tôi là giáo viên lưu manh?” Trần Thiên Minh ngẩn ra, Tiểu Trữ sao lại có thành kiến với mình lớn đến như vậy? “Hừ, đúng hay không thì anh tự khắc biết” Tiểu Trữ liếc nhìn hắn, sau đó đến bên cạnh mẹ mình, vừa chỉ tay về phía Trần Thiên Minh vừa thì thầm gì đó với mẹ “Sao nghĩ bậy bạ về mình như thế chứ?” Thiên Minh thầm nghĩ. Lần này hắn không nghe được mẹ con nàng trò chuyện bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa bên cạnh lại có người nói chuyện. Sau một hồi trò chuyện cùng con gái, mẹ Tiểu Trữ bê một bát mỳ thịt heo đến đặt mạnh trước mặt Thiên Minh làm cho nước mỳ bắn tung tóe. “Bà, bà làm cái gì vậy?” Trần Thiên Minh phàn nàn. “Quý khách nếu không quen với điều này thì đừng đến đây ăn nữa, thầy giáo lưu manh” Chắc chắn Tiểu Trữ vừa nói với mẹ về Trần Thiên Minh. Bà đã biết Trần Thiên Minh là giáo viên nên giọng nói cũng thay đổi. “Bà…” Trần Thiên Minh tức giận đến độ không nói được Trần Thiên Minh vừa ăn, vừa ngắm nhìn Tiểu Trữ bân bịu đi lại bán hàng “Reng, reng, reng” đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của Tiểu Trữ vang lên. Trả lời điện thoại xong, cô nói với mẹ: “Mẹ, con có việc ở trường. Con đến trường đây” Nói xong cô liền đi ra khỏi quán. Trần Thiên Minh thấy thế liền bỏ đũa, đứng lên theo sau Tiểu Trữ. Hắn muốn biết cô học trường nào. Nếu hắn biết được, lần sau hắn sẽ đến trường tìm gặp Tiểu Trữ. Như vậy sẽ không phải đối mặt với bà mẹ vợ tương lai khó tính này nữa. Lúc nãy nếu không nghĩ bà là mẹ vợ tương lai, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hành động của bà. Trần Thiên Minh lén lút đi theo Tiểu Trữ. Lát sau, Tiểu Trữ gọi một xe thồ. Trần Thiên Minh cũng gọi một xe thồ gần đó. “Này người anh em, theo sát chiếc xe máy phía trước” Trần Thiên Minh nói với người lái xe thồ. “Được, không thành vấn đề” Người lái xe vui vẻ đáp. Tiểu Trữ đi đến trước cổng trường Đại học Sư phạm thì xuống xe. Ồ thì ra Tiểu Trữ là sinh viên. Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa bước xuống xe: “Anh bạn, hết bao tiền?” “Mười đồng”. “Cái gì, đắt thế?” Trần thiên Minh sửng sốt. Đây rõ ràng là ăn cướp giữa ban ngày mà. “Này anh bạn, cậu bảo tôi theo dõi người khác mà. Theo dõi và chở khách bình thường rất khác nhau. Ở đây chính là kỹ thuật ẩn mình để đối phương không phát hiện ra” Người lái xe gian xảo ra vẻ tức giận lớn tiếng. “Được, được, tôi trả, không cần lớn tiếng” Trần Thiên Minh vội rút mười tệ đưa cho người lái xe thồ để bịt miệng hắn. Đã quá trễ, Tiểu Trữ nghe tiếng huyên náo, cô quay đầu lại nhận ra Trần Thiên Minh thì hốt hoảng trả tiền xe rồi chạy vào trong sân trường đại học. khi chạy ngang qua cổng , Tiểu Trữ nói gì đó với nhân viên bảo vệ. Trần Thiên Minh cũng vội chạy theo nàng. Nhưng vừa tới cổng hắn bị nhân viên bảo vệ ngăn lại: “Tiên sinh, mời xuất chứng minh, đăng ký rồi mới được đi vào” Nhân viên bảo vệ chỉ vào tấm biển “Ra vào xuất trình giấy tờ” bên cạnh. “Tôi, tôi đi cùng với cô gái vừa rồi” Trần Thiên Minh sốt ruột nói. Tiểu Trữ không biết đã chạy đi lối nào rồi. Hắn lo rồi không biết rồi có tìm được cô ấy không đây. “Anh bạn đi cùng cô ấy sao? Cô ấy nói lại nói bị tên lưu manh ở phía sau giở trò. Anh bạn, nếu anh không đi, tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát” Nói là làm, nhân viên bảo vệ một tay cầm dùi cui, một tay móc điện thoại “Mẹ kiếp, đi thì đi” Nhìn bộ dạng tay bảo vệ, Trần Thiên Minh biết hôm nay hắn không thể vào được. Hôm nay đã biết được trường học của Tiểu Trữ, ngày khác đến tìm nàng cũng được. Hắn nghĩ xong liền bỏ đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang