[Dịch] Spice & Wolf
Chương 5 : Chương Ba
Người đăng: nhongcon_pupa
.
D òng sông Slaude uốn lượn hiền hòa qua những đồng bằng. Nó được cho là vết tích của một con rắn khổng lồ trườn từ những ngọn núi đến hướng Tây, băng qua các đồng bằng đến vùng biển phương Đông. Thủy lộ rộng rãi cùng dòng chảy chậm khiến nơi này trở thành tuyến đường vận chuyển quan trọng của khu vực.
Pazzio là thành phố cảng rộng lớn nằm gần trung tâm của con sông. Cách nơi đó không xa về phía thượng nguồn là những cánh đồng lúa mì rộng lớn; xa hơn nữa là dãy núi rừng dày đặc. Những khúc gỗ trôi xuống hạ nguồn quanh năm; các sà lan chuyên chở lúa mì hoặc ngô, tùy vào thời vụ mà di chuyển xuôi ngược dòng sông.
Chỉ riêng điều đó đã đủ để đảm bảo cho sự thịnh vượng của thành phố, nhưng vì không có lấy một cây cầu bắt qua sông Slaude nên theo lẽ tự nhiên, các bến tàu liền trở thành nơi tụ tập đông đúc.
Trời đã xế chiều nhưng chưa tối hẳn; Lawrence và Horo đến đúng vào thời điểm bận rộn nhất trong ngày.
Ngành thương mại tại Pazzio bắt đầu được đẩy mạnh kể từ khi thành phố khôi phục lại quyền tự chủ từ chế độ quân chủ. Hiện nay, nơi này đang nằm trong tay của các thương nhân và quý tộc, do đó thuế nhập khẩu rất cao, nhưng đổi lại, người ta không cần phải trải qua quá trình kiểm tra nhập cư hay phải xuất trình giấy tờ nhân dạng. Nếu nơi này là một tòa thành-trấn, điều ngược lại sẽ diễn ra, và thân phận thực sự của Holo sẽ là gặp vấn đề.
“Nơi đây không có vua sao?” Đây là lời bình đầu tiên của Horo khi đặt chân vào thành phố.
“Có phải đây là lần đầu tiên cô đến một thành phố lớn cỡ này?”
“Thời thế thay đổi thật rồi. Vào thời của tôi, một thành phố lớn như thế này sẽ có một vị vua trị vì.”
Lawrence cảm thấy có được chút ưu thế - anh đã từng đến những thành phố tầm cỡ như Pazzio nhiều lần. Anh cố không để lộ ra mặt kẻo bị Horo phát hiện. Dù gì thì anh cũng từng ngây thơ như vậy khi vừa khởi nghiệp.
“Hì. Tôi sẽ chỉ nói rằng chủ ý của anh thật đáng khâm phục.” Horo châm biếm.
Rõ ràng là Lawrence đã hơi thiếu thận trọng trong việc che giấu suy nghĩ của bản thân.
Mặc dù sự chú ý của Horo tập trung vào các gian hàng dọc đường, cô vẫn nhận biết được nét mặt của anh. Hay vừa rồi chỉ là may mắn? Ý tưởng về việc cô có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh dễ dàng thật đáng lo ngại và không thể xem thường chút nào.
“Đây không phải là … một lễ hội, đúng không?”
“Nếu đây là ngày lễ của Giáo hội, đường phố sẽ đông người đến nỗi chúng ta không thể đi qua. Tuy nhiên hôm nay đường xá vẫn còn vắng vẻ lắm..”
“Hô? Thật khó để tưởng tượng ra được cảnh đó.” Horo cười nói, nghiêng người ra khỏi chiếc xe hàng và nhìn lướt qua các gian hàng mà họ vừa đi ngang qua.
Trông cô hệt như một con bé nhà quê vừa lên phố lần đầu, nhưng Lawrence đột nhiên nghĩ ra một điều khác.
“Này.”
“Hửm?” là toàn bộ những gì Horo đáp lại khi cô bận dán mắt vào các tay bán dạo.
“Cô không che đầu lại. Liệu có ổn không?”
“Hử? Đầu á?”
“Tôi biết hiện nay đang có lễ hội tại Pasloe, vì vậy đa số dân làng sẽ rượu chè và tiệc tùng, nhưng không phải tất cả bọn họ đều tham dự, và có lẽ một trong số còn lại đang có mặt tại đây.”
“Ồ, chuyện đó,” cô nói.
Horo ngồi trở xuống xe và đột nhiên nổi đóa. Cô nhìn Lawrence, chiếc áo choàng chỉ vừa đủ để che khuất đôi tai. “Dù có nhìn thấy đôi tai của tôi thì cũng chẳng ai quan tâm đâu. Họ đã quên mất tôi từ lâu rồi.”
Quả là kì tích khi giọng cô kịch liệt đến thế nhưng lại không hề quát lên. Lawrence lấy tay giơ cao theo phản xạ như cách anh dùng để trấn tĩnh con ngựa đang hoảng loạn. Tuy Horo không phải là ngựa, nhưng dường như cách này cũng mang lại chút hiệu quả.
Horo khịt mũi khinh miệt và kéo mũ trùm xuống, hờn dỗi quay mặt về phía trước.
“Cô từng sống ở nơi đó hàng trăm năm – hẳn sẽ có một vài truyền thuyết đề cập đến cô. Hay cô chưa từng đội lốt người?”
“Có chứ. Và đôi khi tôi cũng xuất hiện dưới hình dáng của con người.”
“Thế ra cũng có những câu chuyện về việc cô mang hình dáng con người à?”
Horo hậm hực liếc xéo Lawrence một cái, đoạn cô thở dài rồi nói. “Như những gì tôi còn nhớ thì câu chuyện như thế này: Vị thần nhìn giống một cô gái xinh đẹp khoảng mười lăm tuổi. Người có một mái tóc dài màu nâu và đôi tai sói, cùng với chiếc đuôi chóp trắng. Mỗi khi xuất hiện bằng diện mạo này, Người hứa hẹn sẽ đem lại một mùa thu hoạch thuận lợi để đổi lại việc người dân giữ bí mật về chân dung của Người.”
Horo ném cho Lawrence cái nhìn dứt khoát như muốn hỏi, “Hài lòng chưa?”
“Có vẻ như cô đã kể cho họ khá nhiều điều về bản thân đấy. Liệu làm thế có ổn không?”
“Kể cả khi họ nhìn thấy đôi tai hay chiếc đuôi, họ vẫn sẽ không tin – cũng như anh thôi. Họ sẽ không bao giờ nhận ra được sự thật.”
Horo thò tay xuống lớp vải trùm đầu và vò lấy đôi tai, có lẽ vì chúng bị cạ vào phần trong của lớp vải và khiến cô khó chịu.
Lawrence nhìn sang bên cô. Anh muốn cô phải cẩn thận hơn, nhưng nếu anh nói nhiều hơn nữa thì chắc chắn cô sẽ nổi giận.
Dường như thảo luận về làng Pasloe là điều cấm kị. Lawrence cảm thấy phấn chấn hơn khi thấy các truyền thuyết về Horo không đề cập đến những điểm đặc trưng trên gương mặt cô; cách nhận dạng duy nhất là đôi tai và chiếc đuôi. Chỉ cần cô giấu đi những bộ phận đó thì sẽ không bị người khác chú ý. Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng sẽ không như thế nếu cô nằm trong tờ cáo thị của Giáo hội.
Một lúc sau, khi Lawrence quyết tâm không xoáy vào vấn đề đó nữa, trông Horo như đang băn khoăn gì đó. Cuối cùng, cô cất tiếng.
“Này …”
“Hử?”
“Thậm chí … thậm chí ngay cả khi họ thấy tôi, họ sẽ không biết tôi là ai … phải không?”
Tâm trạng của cô đã hoàn toàn thay đổi so với lúc trước, như thể cô muốn bản thân bị phát hiện.
Nhưng Lawrence không phải là đồ ngốc. Anh hững hờ nhìn con ngựa. “Tất nhiên là tôi mong rằng họ sẽ không nhận ra,” anh trả lời.
Horo cười nhẹ, buồn bã. “Anh không cần phải lo đâu.”
Khi Horo bắt đầu vui vẻ nhìn vào các gian hàng lần nữa, Lawrence nhận ra rằng cô cũng đang tự trò chuyện với bản thân, giống như anh vậy.
Không cần phải quan trọng hóa vấn đề; tuy nhiên, Horo có hơi ương ngạnh.
Lawrence không thể nén cười với Horo vào lúc này. Cô đã hoàn toàn trở nên vui vẻ và phấn khích nhìn chằm chặp vào các loại trái cây tươi ngon mà họ vừa đi lướt qua.
“Có nhiều loại trái cây quá! Có phải chúng đều được hái từ vùng lân cận à?”
“Bởi vì Pazzio là cửa ngõ dẫn đến phía Nam. Khi vào đúng mùa, thậm chí cô có thể thấy những giống trái cây đến từ các vùng gần như không thể đặt chân đến.”
“Ở phương nam có rất nhiều loại hoa quả ngon.”
“Chắn hẳn ở phương Bắc của cô cũng có trái cây.”
“Đúng, nhưng dai và đắng lắm. Phải qua hong khô và xử lý thì mới làm cho chúng có vị ngọt được. Loài sói chúng tôi không thể làm những việc như vậy nên đành phải lấy thành phẩm từ các ngôi làng.”
Lawrence từng cho rằng chim, ngựa hoặc cừu là đối tượng cho loài sói nhắm đến. Thật khó có thể tưởng tượng rằng chúng lại thèm đồ ngọt. Có lẽ là gấu – gấu thường thó những túi da đầy nho được treo trên hiên nhà.
“Tôi tưởng sói thích vị cay. Chỉ có gấu mới hảo ngọt.”
“Chúng tôi không thích thức ăn cay. Có lần chúng tôi tìm được loại quả màu đỏ trông giống như răng nanh trong số các thùng hàng của một con tàu đắm. Chúng tôi ăn thử và đã phải hối hận dài dài!”
“À, ớt hiểm. Thứ đó đắt giá đấy.”
“Chúng tôi vục mặt xuống sông uống lấy uống để và cho rằng loài người thật đáng sợ,” Horo nói với miệng cười khúc khích, tận hưởng những kỉ niệm xưa một chút trong khi mắt tiếp tục nhìn lom lom vào các quầy hàng. Một lúc sau, nụ cười của Horo nhạt dần rồi lại xuất hiện khi cô thở dài. Đi cùng với nỗi nhớ về quê hương luôn là sự cô đơn.
Trong lúc Lawrence đang phân vân không biết nên nói về đề tài nào khác, dường như Horo trở nên hoạt bát hơn hẳn.
“Nếu chúng ta đang bàn về trái cây có màu đỏ, tôi sẽ chọn chúng,” cô nói, dùng tay kéo áo anh và chỉ về phía gian hàng.
Vượt qua khỏi biển người và xe là một gian hàng với chồng táo cao ngất ngưởng.
“Ô, táo ngon đấy.”
“Chứ gì nữa!” Mắt Horo lấp lánh bên dưới tấm áo choàng. Anh tự hỏi không biết Horo có để ý rằng chiếc đuôi cô đang phe phẩy liên tục trong lớp váy.
Có lẽ cô rất thích ăn táo. “Trông chúng hấp dẫn nhỉ?”
“Chính xác.”
Điều Horo đang ám chỉ đã quá rõ ràng, nhưng Lawrence giả vờ lờ đi.
“Nhắc mới nhớ, tôi có người bạn đã đầu tư hơn một nửa gia tài vào táo. Tôi không rõ chúng từ đâu đến, nhưng nếu chúng giống chồng táo này, chắc chắn anh ta sẽ lời gấp đôi.” Lawrence thở dài tỏ vẻ tiếc nuối. “Tôi nên làm thế mới phải.”
Vẻ mặt của Horo thay đổi như muốn nói rằng “đó không phải là điều tôi đang cố đề cập tới,” nhưng Lawrence lại tiếp tục vờ như không để ý.
“Hứ. Ừ thì … điều đó đáng tiếc thật,” Horo đáp lại.
“Nhưng tính rủi ro rất cao. Nếu là tôi, tôi sẽ vận chuyển chúng bằng thuyền.”
“Anh nói … một chiếc thuyền á?” Họ trò chuyện và tiếp tục đánh xe dọc theo con đường trong tiếng vó ngựa vang đều. Horo bắt đầu lo lắng. Cô thật sự muốn những quả táo, nhưng đồng thời lại thật sự không muốn phải nói ra, vì vậy cô chỉ suy nghĩ mông lung trước những lời bình của Lawrence.
“Cô thấy đấy, đôi khi một nhóm các thương nhân sẽ hùn tiền thuê một chiếc thuyền. Số tiền góp vào được quyết định dựa trên tổng lượng và loại hàng hóa, nhưng không như việc vận chuyển trên đất liền, nếu có tai nạn xảy ra thì họ có thể sẽ mất cả tiền lẫn mạng đấy. Ngay cả một cơn gió mạnh cũng có thể đặt người ta vào tình thế hiểm nghèo. Tuy nhiên, có lợi thì mới có làm. Tôi từng đi đường biển như thế hai lần rồi, thế nên …”
“Ưm…A…”
“Sao vậy?”
Hai người đã đi lướt qua và chiếc sạp bán táo đang lùi xa dần về phía sau lưng họ.
Không có gì vui hơn là khi nắm thóp được người khác. Lawrence nở ra nụ cười cầu tài xán lạn nhất của anh.
“Đúng rồi, còn về việc chuyển hàng …”
“Ưm … táo …”
“Hửm?”
“Tôi… Tôi muốn… Tôi muốn những quả táo…”
Lawrence những tưởng cô nàng sẽ cứng đầu đến cùng, nhưng dù gì thì cô cũng đã thừa nhận mong muốn rồi, anh quyết định sẽ chiều theo ý cô.
“Sao cô không tự kiếm ăn đi?”
Horo liếc Lawrence chằm chằm khi cô đang tấn công quả táo; anh nhún vai ra vẻ bất lực.
Cô nàng trông rất chi là dễ thương khi cuối cùng phải cam chịu và thừa nhận mong muốn của bản thân và Lawrence đã rộng lượng mà đưa cho cô một đồng bạc Trenni có giá trị hết sức đáng kể. Horo quay lại với số táo nhiều hơn cô có thể mang. Có vẻ như cô nàng không biết hai từ “kiềm chế” là gì cả.
Cho đến khi tay, mặt Horo dính đầy nước trái cây và ngấu nghiến đến quả táo thứ tư, cô nàng lại bắt đầu phàn nàn.
“Anh… ực… ban nãy, anh…mmm…giả vờ như anh không… phập… chú ý!”
“Thật thú vị khi biết được người khác đang nghĩ gì,” Lawrence nói với Horo trong lúc cô đã ăn tới phần lõi của quả táo.
Định bụng sẽ lấy một quả, Lawrence bèn với tay ra chồng táo phía sau đang được đặt trên sàn xe, nhưng Horo gạt phăng tay anh ra khi cô bắt đầu ăn quả thứ năm.
“Của tôi!”
“Này, là tôi trả tiền đấy.”
Gò má của Horo đã vun lên đầy ắp; cô phải đợi đến khi nuốt hết táo vào miệng mới có thể đáp lại.
“Tôi là Horo, con sói thông thái! Tôi có thể kiếm được chừng này tiền bất cứ khi nào tôi muốn.”
“Đừng để tôi ngăn cô lại nhé. Tôi định dùng số tiền đó để thuê chỗ trọ tối nay đấy.”
“Mmm … grừ … Nhưng, tôi … ực …”
“Cô làm ơn ăn xong rồi hẵng nói.”
Horo gật đầu và không nói một lời nào nữa cho đến khi dạ dày cô chứa không dưới tám quả táo.
Cô nàng vẫn có ý định đi ăn tối sau khi đã ngốn một đống táo đấy ư?
“… Phù.”
“Cô ăn nhiều thật đấy.”
“Táo là trái cây của quỷ dữ, đầy sự cám dỗ ngọt ngào y như bản thân chúng.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Lawrence không thể nhịn cười trước lời nói quá của Horo.
“Không phải con sói thông thái có thể chinh phục được sự cám dỗ sao?”
“Con người ta tham thì thâm, trên đời chẳng ai có thể thu được thứ gì chỉ bằng vào chuyện kiên khem đâu.” Hình ảnh Horo đang liếm sạch nước trái cây trên các ngón tay làm tăng sức thuyết phục cho lối lý luận của cô. Nếu phải thiếu đi sự khoái lạc như thế này thì việc tu khổ hạnh sẽ bị xem là hành động điên rồ mất.
Đương nhiên tất cả những điều này chỉ mang tính trừu tượng thôi.
“Vậy ban nãy cô định nói gì thế?”
“Hửm? À, đúng rồi. Tôi không có tiền và trước mắt là không có ý định kiếm tiền nên khi anh giao dịch làm ăn, tôi chỉ sẽ thêm vào vài lời để giúp anh có thêm lợi nhuận. Đồng ý không?”
Không một thương nhân già dặn nào lại chỉ đơn giản trả lời “đồng ý” khi bị hỏi thế cả. Thông thường người ta sẽ tránh trả lời cho đến khi nắm chắc mục đích của đối tác. Dù gì thì giao ước bằng lời vẫn được tính là một hợp đồng và cần phải được tôn trọng.
Do đó Lawrence không trả lời ngay lập tức. Anh chưa hiểu Horo đang định nói gì.
“Anh sẽ sớm bán những bộ lông chồn mactet này phải không?” Như thể đoán được nguyên nhân làm Lawrence do dự, Horo hướng mắt về phía sàn xe sau lưng họ.
“Hy vọng là hôm nay. Không muộn hơn ngày mai.”
“Ừm, tôi sẽ thử nói gì đó để làm tăng lợi nhuận cho anh, nếu tôi có thể. Bất cứ khoảng chênh lệch nào tôi do làm ra thì tôi giữ.” Horo nói trong khi đang liếm sạch những ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Lawrence nghiền ngẫm lại những lời vừa rồi. Dường như Horo rất tự tin rằng cô sẽ bán được những bộ da chồn mactet với giá cao hơn anh. Dù là sói thông thái hay gì đi chăng nữa, bản thân Lawrence đã có bảy năm kinh nghiệm của một thương nhân lưu động. Lawrence không phải là một con buôn non nớt đến nỗi chỉ bằng vào vài lời từ bên ngoài có thể giúp anh tăng giá lên, hơn nữa, chưa chắc người mua sẽ chấp nhận cái giá đó.
Tuy nhiên, sự tò mò về việc cô nàng sẽ diễn trò hề này như thế nào đã chiến thắng lòng nghi ngờ của Lawrence nên cuối cùng anh nói “Đồng ý.”
“Xong rồi đấy!” Horo trả lời sau khi ợ một cái. “Nhưng việc này không chỉ gói gọn trong mớ da của chúng ta đâu. Anh cũng là một thương nhân – có khi tôi không có cơ hội để kéo giá lên luôn ấy chứ.”
“Sao cô khiêm tốn thế?”
“Khôn ngoan là khi hiểu được chính bản thân trước.”
Những lời này hẳn sẽ nghe thuyết phục hơn khi cô không nói mà ánh mắt cứ lia vào phần còn lại của đống táo.
Đích đến của những bộ lông thú là thương hội Milone, một trong những thương hội trung gian đóng vai trò môi giới cho nhiều mặt hàng khác nhau. Thương hội Milone lớn thứ ba trong thành phố; hai nơi kia đều là những doanh nghiệp địa phương có trụ sở chính tại Pazzio. Đầu não của Milone được đặt tại một quốc gia thương mại xa tít về phía Nam và được điều hành bởi một thương nhân quyền thế thuộc dòng dõi quý tộc; tòa nhà ở Pazzio chỉ là một chi nhánh mà thôi.
Lawrence chọn thương hội Milone thay vì chọn những nhà môi giới địa phương do nơi đây sẽ trả giá cho món hàng cao hơn nhằm chiếm ưu thế so với các đối thủ cạnh tranh khác và hơn nữa, Milone có rất nhiều chi nhánh ở khắp nơi nên có khả năng cung cấp những thông tin đáng giá.
Mục đích của Lawrence là để tìm những thông tin tương tự như câu chuyện anh được nghe từ tay thương nhân trẻ tuổi Zheren. Còn ai đáng để hỏi về vấn đề đổi tiền hơn các thương nhân luôn đi buôn xuyên quốc gia theo định kỳ?
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho cả hai, Lawrence tỉa lại bộ râu và khởi hành.
Thương hội Milone là tòa nhà thứ năm tính từ cảng và là cửa hàng lớn thứ hai trong khu vực. Nơi đây có một cánh cổng lớn đối diện với cảng nhằm hỗ trợ việc lưu thông của đội xe hàng dễ dàng khiến cả tòa nhà trông thậm chí còn to hơn. Toàn bộ các mặt hàng hiện đang được chất thành chồng xung quanh cánh cổng, như thể để cho mọi người thấy sự phạt đạt của thương hội. Đó có thể là cách họ dùng để cạnh tranh với các doanh nghiệp địa phương, từ đó có thể sử dụng mối quan hệ bền vững với nơi này và không cần bày vẽ hào nhoáng để chứng tỏ rằng họ đang buôn may bán đắt.
Lawrence dừng xe tại khu vực bốc hàng, và ngay lập tức có một người làm công ra tiếp hai người.
“Chào mừng ngài đến thương hội Milone!”
Người đàn ông với gương mặt sáng sủa được giao nhiệm vụ bốc xếp hàng hóa có bộ râu và mái tóc cắt tỉa chỉnh tề. Thông thường, tại những nơi như thế này của các thương hội khác sẽ là một đám mày râu bặm trợn như ăn cướp la ó loạn cả lên. Milone là một ngoại lệ.
“Tôi từng bán lúa mì tại đây, nhưng hôm nay tôi sẽ bán những bộ lông thú này. Anh sẽ xem qua chứ?”
“Vâng, vâng, đương nhiên rồi! Người đàn ông bên trong đứng phía bên trái sẽ rất vui lòng được gặp ngài.”
Lawrence gật đầu. Với một cú quất nhẹ bằng dây cương, anh cho xe tiến vào bên trong. Xung quanh khu này được chất đầy những loại hàng hóa: lúa mì, rơm, đá, gỗ, trái cây và nhiều thứ nữa. Các nhân viên làm việc chóng vánh và hiệu quả. Đó là phương pháp giúp thương hội Milone trở nên thành đạt kể cả khi ở nước ngoài, là việc gây ấn tượng cho bất kỳ thương nhân lưu động nào.
Kể cả Horo dường như cũng thấy ngạc nhiên.
“Xin dừng xe, thưa ngài. Ngài định đi đâu?”
Hai người đang đang xem khung cảnh bận rộn chất, tháo hàng hóa trong cửa hàng nhưng phải ngưng khi nghe thấy giọng nói. Họ nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói và thấy một người đàng ông to cao có làn hơi nước đang tỏa ra từ cơ thể rám nắng của ông. Trông ông có vẻ như không phải là người mà Lawrence đã được hướng dẫn để tìm, nhưng ông ấy quả thật rất vạm vỡ.
“Ông ta là hiệp sĩ à?” Horo hỏi nhỏ.
“Chúng tôi đến đây để bán lông thú. Tôi được hướng dẫn đến khu bên trái của cửa hàng.” Lawrence bắt gặp ánh mắt của người đàn ông và mỉm cười. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện