[Dịch] Spice & Wolf

Chương 4 : Chương Hai Dịch nhongcon_pupa

Người đăng: nhongcon_pupa

K hông như những quán trọ bình dân, nhà thờ chỉ cung cấp nơi ở, không cung cấp thức ăn. Tuy nhiên, lò sưởi có thể được dùng để nấu nướng, được phép sử dụng nếu người ta biết quyên góp hợp lý. Lawrence đương nhiên đã làm thế và đặt năm củ khoai tây vào chiếc nồi con để luộc. Củi cũng cần được mua. Thời gian chờ nước sôi khá lâu, vì thế Lawrence bèn đem bó lúa đang giữ chân Horo hong khô và đi tìm một chiếc túi nhỏ để bảo quản chúng. Lawrence có nhớ về việc cô nàng muốn giữ một ít hạt lúa quanh cổ, anh bèn lấy với lấy một chiếc vòng bằng da và đến bên lò sưởi. Khoai tây, củi nấu, túi và vòng da cộng lại thành một khoảng chi tiêu không nhỏ, anh thầm tính toán khi chốc nữa trở về phòng, anh nên bắt cô nàng trả hết bao nhiêu phí tổn đây. Bởi vì tay anh đã đầy ắp, Lawrence không thể gõ cửa được, nhưng đôi tai sói của Horo có thể nghe ra tiếng bước chân của anh. Khi vào phòng, cô lại đang ngồi quay lưng lại, bận chải chuốt chiếc đuôi. “Hửm? Mùi gì thơm thế?” Horo hỏi, ngẩng đầu lên. Hiển nhiên là chiếc mũi của cô cũng thính ngang với đôi tai. Các củ khoai tây được phết thêm một lớp phó mát dê. Lawrence chẳng bao giờ thưởng thức những món xa hoa thế này khi chỉ có một mình, nhưng giờ đây, khi có người đồng hành cùng, anh quyết định sẽ dễ dãi với bản thân hơn một chút. Được trông thấy Horo vui mừng thế này, công sức anh bỏ ra hoàn toàn xứng đáng. Lawrence đặt khoai tây lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, và Horo liền với tay nhón lấy. Trước khi cô kịp chạm vào củ khoai, Lawrence quẳng cho cô chiếc túi chứa đầy hạt lúa mì. “Úi cha … Ồ. Là lúa mì.” “Đây là vòng da, để cô có thể mang chúng quanh cổ.” “Ưm. Cảm ơn. Nhưng trước hết phải xử lý thứ này đã,” cô nói, tùy tiện vất chiếc túi sang một bên, liếm liếm môi và chộp lấy củ khoai. Hiển nhiên Horo xem trọng chuyện ăn uống hơn hết thảy. Khi đã nắm chắc món ăn trong tay, Horo bắt đầu tách khoai ra làm đôi. Mặt cô sáng rỡ vì mùi khoai tây tỏa ra ngào ngạt. Với chiếc đuôi phe phẩy liên tục, trông cô quả thật hệt như một con sói, nhưng nếu Lawrence chỉ ra điều đó hẳn cô sẽ phát cáu nên anh bèn không nói gì cả. “Thế ra loài sói cũng thích ăn khoai tây sao?” “Đúng. Loài sói chúng tôi đâu chỉ ăn thịt quanh năm suốt tháng. Chúng tôi ăn chồi non của cây. Chúng tôi ăn cá. Hoa màu của con người trồng vẫn ngon hơn chồi cây nhiều. Và, tôi tán thành sở thích cho thịt và rau quả vào lửa hơn." Người ta bảo lưỡi của loài mèo không thể chịu được thức ăn có nhiệt độ cao, nhưng có vẻ loài sói không mắc phải vấn đề này. Horo cầm phân nửa củ khoai tây và cho hết vào miệng sau khi đã bổ chúng ra thành hai hay ba phần nhỏ hơn. Lawrence cảm thấy rằng hình như Horo cắn nhiều hơn là nhai, và quả nhiên ngay sau đó cô bị mắc nghẹn. Lawrence đưa cho cô bình nước, và nhờ thế nên cuối cùng Horo cũng xoay sở để nuốt hết toàn bộ. “Phù. Ngạc nhiên chưa. Cổ họng của con người bé tí. Như thế này thì bất lợi quá.” “Sói luôn nuốt trọng thức ăn đúng không?” “Ừm thì chúng tôi thiếu thứ này nên không thể ăn nhâm nhi được.” Horo kéo góc môi ra, anh đoán cô đang nói về hai bên gò má. “Ngày xưa tôi từng bị mắc nghẹn khi ăn khoai tây rồi, đúng là thế.” “Ô hô.” “Có lẽ tôi và món khoai tây không có duyên với nhau.” Lawrence cố không nói rằng đó là vì tính phàm ăn của cô chứ không phải do củ khoai. “Trước đây,” Lawrence chủ động chuyển đề tài, “cô bảo rằng cô có thể xác định được nếu có người nói dối đúng không?” Sau khi nghe thấy, Horo quay lại nhìn anh với chiếc miệng vẫn còn ngồm ngoàm thức ăn rồi đột nhiên nhìn sang góc mắt và giơ tay ra. Trước khi Lawrence kịp hỏi có chuyện gì, cô chợt bất động, giữ nguyên thế tay trên không trung như vừa tóm được vật gì đó. “Trong này vẫn còn rận.” “Phần lông đó rất chất lượng. Tôi dám cá đó là chiếc giường êm cho lũ rận đấy.” Tùy vào mùa trong năm, khi phải vận chuyển da thuộc hay len, người ta thường hun khói món hàng trước để diệt rận. Lawrence biết thế là nhờ kinh nghiệm bản thân, nhưng trông Horo có vẻ hơi sốc và ưỡn ngực, đoạn cô nói một cách tự hào, rằng: “Xem như anh cũng có con mắt tinh tường vì đã nhận xét được bấy nhiêu!” Cô nàng trở nên kiêu căng. Lawrence quyết định không nói những điều nọ ra. “Thế cô có thể phân biệt được đâu là nói thật, đâu là nói dối?” “Hửm? Ồ, ít hay nhiều hơn.” Phủi bàn tay vừa bắt rận cho sạch sẽ, Horo lại chuyển sự chú ý về mớ khoai tây. “Thế cô có thể phân biệt được bao nhiêu?” “Ừ thì, đủ để tôi biết được rằng những gì anh nói về chiếc đuôi tôi vừa rồi không phải là lời khen tặng gì sất.” Lawrence sững người, im lặng. Horo vui vẻ cười khúc khích. “Dù vậy nhưng chưa đến mức có thể phân biệt được hoàn toàn đâu. Anh có thể tin tôi hoặc không … Tùy anh thôi.” Horo tinh ranh nói, liếm láp phần phó mát còn dính trên đầu ngón tay. Cô ả lại chơi anh thêm một vố, nhưng nếu anh phản ứng lại thì chỉ tạo thêm cơ hội cho cô mà thôi. Lawrence lấy lại bình tĩnh và thử lại lần nữa. “Thế để tôi hỏi cô điều này – câu chuyện của tên nhóc kia là thật chứ?” “Tên nhóc nào?” “Người vừa trò chuyện với chúng ta gần lò sưởi ấy.” “Ồ. Hì, anh gọi hắn là nhóc à?” “Có gì buồn cười không?” “Với tôi thì cả hai người đều là nhóc cả.” Nếu anh cố trả đũa, cô ả sẽ bỡn cợt với anh còn nhiều hơn, vì thế Lawrence bèn nuốt ngược lại những lời đang chực chờ vọt ra khỏi miệng. “Hì. Nhưng anh trưởng thành hơn tên kia một chút. Còn về tên nhóc của anh, có vẻ như hắn đang nói dối.” Lawrence bình tĩnh lại; lời nói của cô đã xác nhận được sự nghi ngờ của anh. Trong suốt cuộc đối thoại, tay thương nhân trẻ tuổi Zheren đã bàn với anh về cơ hội làm một vụ lớn. Khi lưu hành tiền mặt, sẽ có một số xu bạc bị thay thế bởi loại khác chứa hàm lượng bạc cao hơn. Nếu câu chuyện của Zheren là thật, số xu bạc cũ có chất lượng kém hơn loại sắp được thay thế nhưng giá trị chung của chúng vẫn tương đương nhau. Tuy nhiên, khi được đổi thành các đơn vị tiền tệ khác, giá trị của loại mới sẽ cao hơn những xu bạc cũ. Zheren cam đoan rằng hắn biết được loại xu nào trong toàn bộ các hệ thống lưu hành tiền tệ trên thế giới hiện nay sẽ bị thay thế, và đổi lại với việc chia sẻ thông tin, hắn sẽ thu về một phần lợi nhuận. Hiển nhiên Zheren sẽ đưa ra lời đề nghị tương tự với vô số thương nhân khác nên Lawrence không thể nuốt trôi được câu chuyện này. Horo nhìn bâng quơ, nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy rồi cho một mẩu khoai tây vào miệng và nuốt luôn. “Mặc dù vậy, tôi không biết đoạn nào trong câu chuyện là giả hay là những lý luận sắc bén.” Lawrence gật đầu và từ từ suy ngẫm. Ban đầu anh không nghĩ Horo lại đưa ra nhiều thông tin như thế. Giả dụ chỉ riêng việc làm giao dịch không phải là giả, nghĩa là Zheren đang nói dối về việc đổi tiền. “Ừm thì việc đầu cơ tích trữ tiền bạc không phải là hiếm. Tuy nhiên …” “Anh vẫn không hiểu tại sao hắn ta lại nói dối, đúng không?” Horo tóm lấy con côn trùng đang bám trên củ khoai ra và tiếp tục ăn. Lawrence thở dài. Anh phải thừa nhận rằng cô nàng hoàn toàn có thể kiểm soát được anh. “Khi ai đó nói dối, điều quan trọng không phải là nội dung của lời nói, mà là mục đích đang ẩn đàng sau kìa,” cô nói. “Cô nghĩ tôi phải tốn bao nhiêu năm mới hiểu ra được điều đó?” “Ô hô? Anh có thể gọi Zheren là tên nhóc, nhưng cả hai người đều như nhau với tôi thôi,” Horo tự hào nói. Trong những lúc thế này, Lawrence chỉ mong rằng cô đừng trở nên giống con người một cách thái quá. Chỉ nội việc một Horo trông hết sức trẻ trung lại có thể hiểu ngay được những quy luật ở đời mà anh phải tốn nhiều lăn lộn năm mới ngộ ra thật sự khiến anh không chịu nổi. “Nếu tôi không có ở đây, anh sẽ làm gì?” Horo hỏi. “Đầu tiên tôi sẽ quyết định việc này là thật hay giả rồi sẽ giả vờ tin vào câu chuyện của hắn.” “Và tại sao anh lại làm thế?” “Nếu đây là thật, tôi hoàn toàn có thể thu lợi bằng cách làm theo những gì hắn kể. Nếu đây là giả thì có nghĩa là có người đang tính chuyện mờ ám, nhưng miễn là tôi vẫn thận trọng thì sẽ không sao.” “Ừm. Và do có tôi ở đây, và tôi đã bảo rằng hắn đang nói dối, thế thì …” “Gì cơ?” Lawrence cuối cùng đã nhận ra được thứ buộc anh phải nghĩ ngợi. “À!” “Hì. Thấy chưa, không có gì phải lo lắng khổ sở như thế cả. Đàng nào thì anh cũng chấp nhận lời đề nghị của Zheren,” Horo cười nói. Lawrence hoàn toàn không thể phản biện lại. “Tôi sẽ chén củ khoai tây cuối cùng này,” Horo nói, chộp lấy củ khoai trên bàn. Còn về phần Lawrence, anh đang bối rối đến mức chẳng buồn bổ củ khoai trên tay anh ra. “Tôi là Horo, con sói thông thái! Anh nghĩ tôi đã sống bao nhiêu năm hơn anh rồi?” Tâm trạng Lawrence còn tuột dốc tợn khi cô nàng tỏ ra quan tâm anh. Lawrence cắn một miếng thật lớn ra khỏi củ khoai tây. Lawrence có cảm giác như anh là người học việc đang chu du cùng thầy giáo, y như ngày xưa. Hôm sau là một ngày tuyệt đẹp với bầu trời mùa thu trong vắt. Người trong nhà thờ còn tỉnh giấc sớm hơn cả các thương nhân, vì thế nên lúc Lawrence thức dậy, các thủ tục buổi sáng đã kết thúc từ lâu. Lawrence cũng dự liệu được việc này và không hề ngạc nhiên, nhưng khi anh đến giếng để đánh răng rửa mặt, anh gần như chết điếng khi thấy Horo bước chân ra khỏi phòng cầu nguyện cùng với vài tu sĩ. Cô có trùm đầu và khoác áo choàng, nhưng dù thế thì cô vẫn dừng lại và trò truyện vui vẻ cùng tín đồ đạo Chúa. Cảnh tượng về các con chiên của Chúa trò chuyện cùng một vị thần thu hoạch mùa màng bị từ chối công nhận quả là hết sức tiêu khiển, nhưng Lawrence không đủ gan để nhìn nhận sự việc như thế. Horo tách ra khỏi đoàn người và lặng lẽ đến bên Lawrence đang đứng như trời trồng. Cô đan hai tay lại với nhau trước ngực và nói. “Cầu Chúa, xin Người hãy ban cho chồng con lòng can đảm.” Nhờ vào tiết trời gần đông, nước giếng hiện nay rất lạnh; Lawrence dội xô nước vào đầu và giả vờ như không nghe thấy tiếng cười khanh khách của Horo. “Có vẻ như Giáo hội đã trở nên quan trọng hơn một chút,” Horo nói. Lawrence lắc mạnh đầu cho ráo nước, hệt như cách hôm trước Horo làm với chiếc đuôi của cô. “Giáo hội lúc nào chẳng quan trọng.” “Khó lắm. Giáo hội đâu được như thế này khi tôi vừa từ phương Bắc đến đây. Họ lúc nào cũng nói về một ông thần và mười hai người thiên sứ của ổng tạo nên thế giới và về việc nhân loại đang tạm trú trong đó. Thiên nhiên không phải là thứ được ai đó tạo ra. Đến lúc này, tôi vẫn tự hỏi “Từ khi nào loài người học cách làm lắm trò như vầy?”” Cô sói sống lâu hàng trăm năm đang trò chuyện như một nhà triết học theo chủ nghĩa tự nhiên đang phê phán Giáo hội càng khiến mọi thứ đáng được thưởng thức hơn. Lawrence lau khô mặt rồi mang áo khoác vào. Anh cũng không quên cho một đồng xu vào hộp chứa tiền bố thí được đặt sẵn gần đó. Những người dùng cái giếng đều nên biết tự giác đặt tiền vào hộp vì lúc nào người của nhà thờ cũng chực chờ xem xét. Những ai không biết quyên góp cho nhà thờ đều bị mang tiếng xấu và chịu lời rủi ro sau lưng. Đối với một người phải di chuyển liên tục như Lawrence thì lại cần thu gom vận may hết mức có thể. Dù vậy thì thứ mà Lawrence vừa cho vào là một xu cũ sờn, đen xì làm bằng đồng khó có thể được cho là tiền nữa. “Tôi nghĩ đây có lẽ là vết tích theo năm tháng … quá nhiều thứ đã thay đổi.” Bằng vào bộ dạng buồn bã này, anh đoán cô đang nói về quê hương. “Bản thân cô đã bao giờ thay đổi chưa?” Lawrence hỏi. “…” Horo im lặng lắc đầu. Trông cô hệt như trẻ con. “Thế thì tôi đoan chắc rằng quê nhà cô cũng chưa từng thay đổi đâu.” Mặc dù tuổi đời còn trẻ, Lawrence đã nằm gai nếm mặt vô số lần. Lawrence từng đến nhiều quốc gia khác nhau, gặp nhiều người và có được vô số kinh nghiệm nên anh tự cho rằng bản thân có thể nói được những lời vừa rồi. Tất cả các thương nhân lưu động, ngay cả những người rời bỏ quê hương, đều không thể ngăn nỗi nhớ nhà, đặc biệt là khi đi xa xứ tại nơi đất khách quê người, họ chỉ có thể tin cậy vào người đồng hương mà thôi. Horo gật đầu, gương mặt cô thoáng lộ ra bên dưới lớp mũ trùm. “Tên của con sói thông thái sẽ bị hổ thẹn nếu nó để anh an ủi mất,” cô nói với nụ cười nhẹ trên môi, quay người đi về phòng. Cô nhìn anh một cái thật dài như thể để thay lời cảm ơn. Lawrence có thể đương đầu với Horo, miễn là cô giữ nguyên nét già dặn và ranh mãnh vốn có của bản thân. Thứ làm anh đau đầu là tính cách trẻ con của cô kìa. Năm nay Lawrence hai mươi lăm tuổi. Nếu anh sống trong một thị trấn, hẳn nay anh đã có vợ và sẽ thường xuyên cùng vợ con đi lễ nhà thờ. Anh sống được hơn nửa đời người và tính khí trẻ con của Horo là thứ đang công phá con tim cô độc của anh. “Này, anh làm gì lâu thế? Nhanh lên!” Horo gọi lớn, nhìn anh qua vai. Anh chỉ gặp Horo vừa được hai ngày, nhưng quãng thời gian này cứ như đã rất lâu rồi. Lawrence quyết định chấp nhận lời yêu cầu của Zheren. Tuy nhiên, Zheren sẽ không chỉ đơn giản bằng vào những lời của Lawrence mà trao cho anh thông tin; ngược lại, Lawrence cũng không thể trả tiền mặt ngay được. Anh cần phải bán số da trước. Hai người hẹn sẽ gặp nhau tại thành phố Pazzio cạnh con sông và ký khế ước trước công chứng. “Thế thì tôi xin đi trước. Khi ngài đến Pazzio, hãy tìm quán rượu tên Yorend; ngài sẽ liên lạc được với tôi tại đó.” “Quán rượu Yorend à? Rất tốt.” Zheren nở nụ cười răng sún lần nữa, đặt chiếc bao chứa trái cây sấy khô lên vai khi rời đi. Ngoài buôn bán ra, việc quan trọng nhất đối với một thương nhân vừa vào nghề là phải đi đến nhiều nơi, trở nên quen thuộc với người dân bản địa và hàng hóa của họ, đồng thời phải khiến cho gương mặt của anh ta được biết đến. Để làm được điều này, cách tốt nhất chính là mang thứ gì đó được bảo quản tốt có thể bày bán tại nhà thờ hoặc tại các quán trọ và dùng chúng để làm đề tài trong các cuộc trò chuyện, ví dụ như trái cây hay thịt được sấy khô chẳng hạn. Lawrence dõi theo Zheren, hơi nhớ về quãng thời gian trước khi anh tậu được chiếc xe hàng. “Chúng ta không đi cùng hắn à?” Horo hỏi lúc Zhenren đã biến mất khỏi tầm nhìn. Sau khi nhìn quanh quất và xác nhận không có ai khác xung quanh, cô bắt đầu vuốt chiếc đuôi. Có lẽ đôi tai của cô nàng bị che khuất bởi lớp mũ trùm, Horo chẳng buồn chải chuốt mái tóc màu nâu hạt dẻ mà chỉ cột chúng ra sau bằng dây gai bện. Lawrence nghĩ ít nhất thì cô cũng nên chải tóc, nhưng anh lại không có lược để đưa cho cô. Anh định sẽ mua một chiếc khi họ đến Pazzio. “Hôm trước trời mưa cả ngày, vì thế hắn đi bộ sẽ đến nơi nhanh hơn chúng ta đi bằng xe hàng. Hắn cũng không cần phải nán lại lâu hơn chỉ vì chúng ta.” “Thật, các thương nhân luôn quan tâm đến thời gian.” “Thời gian là tiền bạc.” “Hô hô! Câu nói thú vị đấy. Thời gian là tiền bạc ấy nhỉ?” “Chỉ cần có đủ thời gian, chúng ta sẽ xoay ra tiền.” “Cũng đúng. Nhưng đó không phải là cách nghĩ của tôi,” Horo nói, đoạn cô nhìn xuống đuôi. Chiếc đuôi tuyệt đẹp của cô dài quá nhượng chân. Số lông ấy ắt sẽ rất có giá nếu được xén đi và đem bán. “Tôi nghĩ những người nông dân cô phù hộ qua nhiều thế kỷ lúc nào cũng nghĩ đến thời gian.” Ngay khi vừa dứt lời, Lawrence chợt nhận ra rằng anh không nên nói thế. Horo liếc sang anh như thể muốn nói “Tôi tha cho anh lần này”, rồi nở nụ cười tinh ranh. “Hừm. Anh nhìn thấy gì thế? Người làm nông chẳng bao giờ quan tâm đến thời gian. Họ luôn nghĩ đến không khí kìa.” “Tôi không hiểu ý cô.” “Họ thức giấc trong không khí của bình minh, làm việc trong không khí buổi sáng, gieo hạt trong không khí buổi trưa, quấn dây chão trong không khí ẩm ướt của ngày mưa. Họ lo lắng cho cây trồng vào ngày gió to, canh chúng mọc lên trong không khí mùa hạ, ăn mừng thu hoạch trong không khí mùa thu, và trong không khí mùa đông họ đợi cho không khí mùa xuân đến. Họ không ngó ngàng gì tới thời gian, cũng như tôi vậy; họ chỉ biết đến không khí thôi.” Lawrence không hoàn toàn hiểu những gì Horo vừa nói, nhưng anh cũng theo kịp vài phần. Anh gật gù và lưu ý điều này, còn Horo trông có vẻ hài lòng; cô ưỡn ngực và hít vào vài hơi ra dáng tự hào. Rõ ràng là cô nàng sói tự xưng là thông thái này chẳng có một tí khiêm nhường nào. Vừa lúc đó, một người khác trông như là thương nhân đánh xe ngang qua họ. Mặc dù đôi tai của Horo vẫn bị giấu đi trong lớp vải, nhưng chiếc đuôi to đùng của cô đang phơi bày ra ngoài. Tay thương nhân nọ nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi nhưng không nói gì cả. Hiển nhiên là tay này không nhận ra rằng đó là một chiếc đuôi. Lawrence tưởng tượng rằng nếu đó là anh, anh sẽ tự hỏi rằng đây là loại lông gì và đáng giá bao nhiêu. Nhưng việc có thể làm mặt tỉnh lại là cả một vấn đề hoàn toàn khác. “Anh nhanh nhạy đấy, nhưng còn thiếu kinh nghiệm lắm.” Sau khi vuốt ve chiếc đuôi chán chê, Horo lại đặt nó xuống bên dưới lớp váy và nói. Gương mặt bên dưới lớp mũ trùm kia chỉ là của một cô gái đang độ tuổi dậy thì, và thường được mường tượng thành một thiếu nữ trẻ tuổi. Nhưng lời nói của cô lại già dặn hơn rất nhiều. “Dù thế thì người ta sẽ trở nên khôn ngoan hơn khi già đi.” “Cô nghĩ người ta phải tốn bao nhiêu trăm năm mới nhận ra được điều đó?” Lawrence chặn ngay ý tưởng định trêu chọc anh của Horo. Horo cười phá lên vì ngạc nhiên. “A-ha-ha-ha! Anh nhanh nhạy thật đấy, phải không?” “Có lẽ vì cô đã già và chậm chạp hơn thôi.” “Hì hì. Anh có biết vì sao loài sói chúng tôi lại tấn công con người khi ở trên núi không?” Lawrence không hiểu kịp câu nói bất chợt của cô nên anh chỉ có thể mơ hồ đáp lời “Ờm, không.” “Đó là vì chúng tôi nghĩ rằng ăn não người thì chúng tôi sẽ có được kiến thức từ họ.” Horo cười làm lộ cả đôi nanh ra. Ngay cả khi cô nàng đang nói đùa, Lawrence vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, còn hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn. Vài giây trôi qua; Lawrence nhận ra rằng anh đang trong thế hạ phong. “Anh vẫn còn non lắm. Khó mà đối đầu với tôi được.” Horo thở dài. Lawrence ghìm chặc dây cương và giữ nguyên vẻ mặt thẫn thờ. “Mà có bao giờ anh bị sói tấn công trên núi chưa?” Đó là một cảm giác kì lạ khi anh được hỏi bởi một cô gái có đôi tai, nanh và chiếc đuôi. Anh đang trò chuyện cùng một con sói – loại sói sống trên núi luôn khiến anh khiếp đảm. “Đã từng bị. Tầm … tám lần.” “Chúng khá khó trị, đúng không?” “Đúng thế. Tôi có thể xử lũ chó hoang, nhưng sói là cả một vấn đề khác.” “Bởi chúng muốn ăn thật nhiều người, để lấy được–“ “Tôi xin lỗi, được chưa? Cô ngưng nói được không?” Vào lần thứ ba khi bị sói tấn công, khi đó anh đi cùng một đoàn lữ hành. Hai người đàn ông trong số họ đã không thể đi hết chặng đường. Tiếng thét của họ vẫn vang vọng trong tai anh cho đến nay. Gương mặt anh thất thần. “Ồ …” Hiển nhiên là con sói thông thái đã nhận ra. “Tôi xin lỗi,” Horo tỏ ra ăn năn, hối lỗi, thậm chí trở nên rụt rè. Lawrence từng bị sói tấn công nhiều lần. Với những ký ức về các cuộc đụng độ ấy lởn vởn trong đầu, anh không còn tâm trạng để trả lời nữa. Bì bõm, bì bõm, tiếng gót ngựa vang lên khi chú ngựa giẫm vào con đường bùn lầy. “… Anh giận à?” Sói gì mà láu cá quá – cô ả hẳn đã thừa hiểu rằng nếu Lawrence bị hỏi như thế, anh sẽ không thể trả lời thật lòng rằng anh [i]đang[/] giận. Vì vậy anh trả lời. “Đúng, tôi đang giận.” Horo nhìn Lawrence trong im lặng. Khi anh khẽ liếc nhìn cô qua khóe mắt, anh thấy cô đang bĩu môi – hình dáng đáng yêu ấy đã đủ để khiến anh tha thứ cho cô rồi. “Tôi đang giận. Cô đừng đùa như thế nữa,” cuối cùng anh xoay sang và nói với Horo. Horo kiên định gật đầu và nhìn thẳng về phía trước. Trông cô mới ngoan ngoãn làm sao. Sau một lúc yên lặng, cô lại cất tiếng. “Sói chỉ sống trên núi, nhưng chó lại sống cùng con người. Vì thế loài sói lúc nào cũng khó đối phó hơn.” Có lẽ anh nên lờ cô đi, nhưng làm thế thì sau này trò chuyện cũng khó. Anh quay hờ gương mặt sang phía cô và ra dấu rằng anh đang lắng nghe.] “Hửm?” “Loài sói chỉ biết rằng chúng bị săn đuổi bởi con người, và con người là những sinh vật hết sức khủng khiếp. Vì vậy chúng tôi luôn băn khoăn nên làm gì khi con người xâm nhập khu rừng của chúng tôi.” Horo vẫn nhìn thẳng về phía trước trong khi nói, lần đầu tỏ ra nghiêm túc nhất mà anh từng thấy. Lawrence không nghĩ rằng Horo đang bịa chuyện; anh gật đầu chầm chậm. Nhưng có vài điều mơ hồ từ cô khiến anh lo lắng. “Cô có bao giờ–” Nhưng Horo đã chặn lại trước khi anh kịp hỏi hết câu. “Có những việc tôi không thể tùy tiện trả lời được.” “Ồ.” Lawrence tự quở mình vì đã nói mà không nghĩ trước. “Xin lỗi.” Horo mỉm cười. “Giờ thì chúng ta ngang nhau rồi.” Dường như một người có hai mươi lăm năm tuổi đời không thể đương đầu với một con sói thông thái. Tuy không còn cuộc đối thoại nào nữa, nhưng bầu không khí trầm mặc giữa hai người đã biến mất. Con ngựa lê bước về phía trước, ngày chóng đi qua và màn đêm kéo đến. Một thương nhân không bao giờ tiếp tục cuộc hành trình trong đêm sau khi trời vừa đổ mưa. Nếu chiếc xe hàng bị lún vào bùn, bảy ăn mười cơ hội rằng đống hàng hóa chắc chắn phải bị bỏ lại. Để có món lợi bền vững, một thương nhân lưu động luôn phải giảm độ thất thoát đến mức thấp nhất, và những con đường thì luôn đầy rẫy nguy hiểm. Horo đột nhiên mở lời, từ trong ụ lông bên dưới bầu trời mà cô quả quyết rằng sẽ rất trong lành vào hôm sau. “Thế giới chúng ta đang sống, của tôi và của anh, rất khác nhau,” cô nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang