[Dịch] Spice & Wolf

Chương 3 : Chương Hai

Người đăng: nhongcon_pupa

M ưa như trút nước. Cơn bão đang chực chờ đổ bộ cuối cùng cũng đuổi kịp Lawrence và Horo, nhưng may mắn thay, họ vừa kịp trông thấy nhà thờ qua làn mưa dày đặc và hối hả đánh xe tới. Khác với tu viện, nhà thờ tồn tại được chủ yếu là do thuế thập phân thu được từ khách lữ hành cùng những người hành hương đến ở trọ và cầu nguyện cho một chuyến đi bình an, vì thế hai người được tiếp đón nồng nhiệt mà không bị mảy may nghi ngờ. Tuy nhiên, một cô gái với đôi tai và chiếc đuôi sói sẽ khó mà được phép bước vào ngôi nhà của Chúa. Horo dùng mũ trùm đầu để che khuất phần đầu và khuôn mặt, và hai người dối rằng cô là vợ của Lawrence và gương mặt bị bỏng rất nặng. Anh thừa biết Horo đang cười khúc khích dưới lớp vải kia, nhưng cô cũng hiểu về mối quan hệ giữa cô và Giáo hội, nên cô vào vai diễn rất đạt. Việc cô bị nếm quả đắng bởi lũ Giáo hội hẳn không phải là lời nói ngoa. Ngay cả khi cô không phải là quỷ, mà là hiện thân của động vật, thì chút khác biệt nhỏ nhoi đó chẳng lọt được vào mắt của Giáo hội. Đối với họ, tất cả những thần linh, ngoại trừ Chúa ra, được thờ cúng đều là thứ đáng nguyền rủa, là công cụ của quỷ dữ. Nhưng hai người vẫn dễ dàng thông qua cánh cửa của nhà thờ và thuê một căn phòng. Khi Lawrence trở về căn phòng sau khi phải săn sóc chiếc xe hàng sũng nước, anh liền thấy Horo trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân đến eo đang cố vắt hết nước ra khỏi tóc. Từng giọt nước nặng trịch chảy dài, rơi xuống khỏi mái tóc nâu óng mượt của cô. Sàn nhà vốn sẵn đầy những lỗ thủng, vì thế có thêm một ít nước cũng không đáng ngại mấy. Vấn đề khiến Lawrence khó xử là anh không dứt mắt ra khỏi cô nàng được. “Haha, dòng nước mát lạnh đang làm dịu vết bỏng của tôi này,” Horo nói, hoàn toàn không phòng bị. Horo mỉm cười vì hài lòng bởi lời nói dối ban nãy. Cô vuốt những lọn tóc còn vướng trên khuôn mặt ra và bắt đầu lắc người cật lực. Động tác này quả thật không khác gì loài sói, và Lawrence không khó khăn mấy để có thể thấy rằng mái tóc ướt, rối tung của cô trông hệt như bộ lông xơ cứng của con sói. “Những bộ da của anh sẽ ổn thôi. Chúng là da chồn tốt. Bọn chồn thường sống trên núi, loại núi mà loài của chúng tôi thường sống.” “Chúng sẽ bán được giá không?” “Tôi không rõ. Tôi đâu phải là thương nhân buôn bán da, đúng không?” Lawrence gật đầu với câu trả lời hết sức hợp lý và bắt đầu cởi đồ ra để vắt cho ráo. “À, đúng rồi,” anh chợt nhớ ra điều gì đó. “Chúng ta nên làm gì với bó lúa mì đây?” Anh đã vắt xong chiếc áo và định cởi quần để rồi nhớ đến sự hiện diện của Horo; anh nhìn sang và phát hiện rằng giờ đây cô đã hoàn toàn khỏa thân và đang vắt khô trang phục. Hơi khó chịu, anh bèn lột sạch đồ ra và làm tương tự. “Ưm, ý anh là sao?” “Ý tôi là có lẽ chúng ta nên đem phơi khô bó lúa hay cứ để chúng ướt? Phòng trường hợp cô phải sống trong hạt lúa là thật.” Lawrence định trêu cô một chút, nhưng Horo chỉ cười nhạt. “Chỉ cần tôi còn sống, những hạt lúa mì sẽ hoàn toàn nguyên vẹn, không bị hư nát, nhung nếu chúng bị đốt, ăn hoặc gieo vào đất thì tôi sẽ biến mất. Nếu bó lúa làm anh vướng víu, anh có thể đem phơi khô và cất chúng đâu đó an toàn; có lẽ làm thế sẽ tốt hơn.” “Ra vậy. Thế tôi sẽ phơi khô và cất hạt của chúng vào một cái túi nhỏ. Cô nên giữ chúng, đúng không?” “Việc đó sẽ có ích đấy. Tốt hơn hết là tôi nên mang chúng trên cổ,” Horo nói. Lawrence mất tự chủ trong phút chốc, bất giác liếc mắt xuống phần xương quai xanh của Horo và vội vàng nhìn lảng sang nơi khác. “Mong rằng tôi có thể bán được giống lúa đó. Chúng ta có thể cắt bớt một ít và đem bán không?” Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Lawrence hỏi. Anh bỗng nghe tiếng động sột soạt. Anh xoay người lại và trông thấy chiếc đuôi của Horo đang được vẫy thật mạnh. Phần lông của chiếc đuôi được bảo quản rất tốt, và chúng hoàn toàn không thấm nước. Lawrence khẽ nhăn mày khi bị nước từ đuôi làm ướt cả mặt, nhưng có vẻ Horo hoàn toàn không hay biết gì. “Đa số các giống lúa mọc tốt đều nhờ vào địa hạp. Chúng rồi sẽ khô héo lại, và đó là vấn đề chính. Mang bó lúa đi lòng vòng sẽ không giúp ích được gì đâu.” Horo nhìn vào bộ đồ sau khi vắt xong, hết sức đăm chiêu, nhưng cô chẳng còn việc gì khác để làm nên bèn bắt đầu mang quần áo vào. Do chất lượng của chúng hơn hẳn thứ Lawrence đang mặc, áo quần trên người cô chống thấm rất tốt. Lawrence thầm nghĩ tình huống này thật bất công nhưng không nói gì, lẳng lặng mang bộ đồ ẩm ướt, nhăn như nhau mèo vào và gật đầu với Horo. “Cùng đi hong khô người trong sảnh thôi. Trời mưa to thế này, hẳn trong đó sẽ có đông người ngồi quanh lò sưởi lắm.” “Ừm, ý hay đấy,” Horo nói, đội lên đầu bằng một chiếc áo choàng mỏng có mũ trùm. Sau khi đã chuẩn bị xong, cô bỗng bật cười khúc khích. “Có gì vui thế?” “Hì, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi cần che mặt lại vì bị bỏng nặng.” “Ồ? Thế cô sẽ làm gì?” “Vết bỏng sẽ trở thành một phần trong con người tôi, cũng như đôi tai và chiếc đuôi, góp phần làm tăng nét đặc trưng của tôi.” Lawrence hơi ấn tượng với cách trả lời của cô. Dẫu thế, anh tự hỏi rằng liệu cô có còn cảm giác như vậy không nếu gương mặt cô bị hủy thật. Horo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Tôi biết anh đang nghĩ gì,” cô nói. Bên dưới lớp áo, Horo đang cười ranh mãnh. Góc phải dưới môi cô cong lên thành một nụ cười điệu đàng, để lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt. “Muốn thử làm mặt tôi bị thương và xem xem thế nào không?” Lawrence không hoàn toàn phản đối lời phát pháo này, nhưng anh quyết định rằng nếu anh phản ứng lại và rút dao găm ra, mọi chuyện sẽ vượt quá kiểm soát ngay lập tức. Có khả năng cô ta muốn chơi thật, nhưng thế này thì có lẽ chỉ do tính cách tinh nghịch bẩm sinh mà thôi. “Tôi là đàn ông. Tôi không thể nào làm tổn thương một gương mặt xinh đẹp như thế này.” Nghe nói thế, Horo cười thật tươi như thể vừa nhận được món quà trong ngóng đã lâu và bắt đầu nghịch ngợm đứng sát vào anh. Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng phảng phất bay quanh anh. Hoàn toàn khác với phản ứng của Lawrence, Horo ngửi anh và thối lui lại một chút. “Có thể anh vừa tắm mưa, nhưng anh vẫn còn hôi lắm. Bất kỳ con sói nào cũng có thể ngửi ra được.” “Sao cô –” Lawrence tung một quả đấm nửa đùa nửa thật ra, nhưng Horo khéo léo tránh sang một bên và anh chỉ chạm trúng tóc cô. Cô cười phá lên, gật gù và tiếp tục nói. “Ngay cả một con sói còn biết cách giữ đồ sạch sẽ nữa kìa. Anh là người tốt, đúng thế, nhưng anh cần học cách ngăn nắp hơn. Lawrence không rõ liệu cô có đang đùa cợt hay không, nhưng một khi những lời đó được phát ra bởi một cô gái như Horo thì anh thật khó mà từ chối được. Lawrence giữ gìn diện mạo chỉ để giúp ích trong giao thiệp mà chưa hề nghĩ đến hình tượng của anh đối với cánh phụ nữ. Nếu đối tác của anh là phụ nữ, hẳn Lawrence sẽ gặp rắc rối, nhưng không may mắn thay, anh chưa từng gặp một nữ thương nhân nào cả. Anh không biết phải trả lời ra sao nên bèn quay mặt đi và im lặng. “Mặc dù vậy, bộ râu của anh trông đẹp đấy chứ.” Hàm râu với độ dài trung bình mọc từ cằm của Lawrence luôn được cắt tỉa gọn ghẽ. Lawrence vui vẻ nhận lấy lời khen, xoay người lại với vẻ đầy tự hào. “Tôi muốn chúng dài hơn một chút nữa cơ.” Râu dài vốn không thịnh hành trong giới thương nhân. Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Lawrence, nhưng rồi lại thấy Horo vẽ một đường kéo dài từ mũi đến gò má trên không bằng ngón trỏ, tiếp tục bỡn cợt. “… Như thế này này, như sói ấy.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: Lawrence cuối cùng cũng nhận ra rằng anh đang bị chơi khăm. Anh mặc xác cô ả và đi một mạch đến cửa phòng, mặc dù anh cảm thấy bản thân cực kỳ ngây ngô khi làm thế. Horo cười khúc khích và chạy theo. Thật ra thì anh không có giận cô đâu. “Sẽ có nhiều người quanh lò sưởi đấy. Tốt hơn hết là cô không nên để bất cứ thứ gì tuột ra.” “Tôi là con sói thông thái Horo! Tôi từng đi đến làng Pasloe bằng hình dạng con người từ xa xưa. Đừng lo!” Nhà thờ và các nhà trọ cách xa thành phố là nguồn cung cấp thông tin quan trọng cho giới thương nhân. Đặc biệt là nhà thờ, nơi này thu hút đủ loại người. Một nhà trọ có thể chứa những người lữ hành nghèo khổ và các tay buôn lậu, nhưng nhà thờ thì khác. Người ta có thể trông thấy từ các bậc thầy ủ rượu đến các quý tộc giàu sang tại đây. Nhà thờ mà Lawrence và Horo dừng chân hiện có mười hai vị khách đang tạm trú. Một số có vẻ là con buôn, số còn lại là những người có địa vị khác nhau. “Aha, thế ra cậu từ Yorenz tới đây sao?” “Vâng, tôi buôn muối từ đó cho một số khách hàng và dùng da chồn để trao đổi.” Phần lớn những người trọ tại nhà thờ hiện đang tập trung lại trong sảnh, người dùng bữa, người cố bắt rận ra khỏi áo quần. Có một cặp vợ chồng đang độc chiếm băng ghế đối diện với lò sưởi. Mặc dù đây được gọi là sảnh lớn, tổng diện tích của nơi này không được lớn như tên gọi, vì thế dù Lawrence và Horo có ngồi ở đâu đi chăng nữa, ngọn lửa ấm áp vẫn sẽ hong khô quần áo cho hai người. Quần áo của cặp vợ chồng kia hoàn toàn khô ráo nên Lawrence đoán rằng họ rất giàu có, và từng rộng lượng quyên góp cho nhà thờ đến mức có thể cư ngụ thoải mái. Lawrence đã không lầm. Anh lắng tai nghe hai vợ chồng nọ trò chuyện, chờ thời cơ thích hợp để gia nhập cuộc đối thoại. Người vợ đã bắt đầu im lặng ít lâu, có lẽ vì đã mệt mỏi vì chuyến đi dài, còn người chồng trung niên của bà thì đang rất hồ hởi để nói chuyện. “Nhưng phải đi từ tận Yorenz, cậu không thấy khó khăn sao?” “Việc đó còn phải tùy thuộc vào sự dày dặn của một thương nhân.” “Ô hô, thú vị đấy.” “Khi mua muối tại Yorenz, tôi không giao dịch bằng tiền mặt. Thay vào đó, tôi bán lúa mì cho một chi nhánh thuộc cùng thương hội đặt tại thành phố khác – nhưng khi tôi bán số lúa ấy, tôi không trả bằng tiền và cũng làm thế khi buôn muối. Tính ra thì tôi đã hoàn thành hai cuộc giao dịch hoàn toàn khác nhau mà không cần phải dùng đến tiền tệ.” Hệ thống trao đổi này được phát minh bởi một quốc gia chú trọng vào nền giao thương trong thế kỷ trước. Lúc thầy của Lawrence giải thích, anh đã phải khổ sở vì cơ cấu này đến hai tuần liền trước khi có thể tiếp thu thấu đáo toàn bộ. Người đàn ông trước mặt anh hiển nhiên chưa từng nghe đến và có vẻ như chưa thể vừa nắm bắt, vừa nghe giải thích cùng lúc được. “Ra vậy … thật đúng là một sáng kiến kì lạ,” ông ta nói, gật gù. “Ta sống tại thành phố Perenzzo và ruộng nho của ta chưa từng áp dụng phương pháp nào như thế khi buôn nho. Liệu như thế sẽ ổn chứ?” “Hệ thống trao đổi này được tạo ra bởi các thương nhân cần cách thức giao dịch tiện lợi hơn khi họ phải đi buôn xuyên lục địa. Bằng vào thân phận chủ ruộng nho, ngài nên cẩn thận, không nên chừa cơ hội cho các tay buôn rượu vang bảo rằng nho của ngài kém chất lượng và ra giá thấp hơn.” “Đúng. Ta luôn gặp phải những trường hợp như thế hàng năm,” người đàn ông mỉm cười, nói – nhưng đối với những tay đảm nhiệm sổ sách thu chi mà ông ta thuê, những cuộc tranh cãi nảy lửa với các tay buôn rượu xảo trá không đáng cười chút nào. Đa phần những người chủ ruộng nho đều là quý tộc, nhưng gần như không ai trong số đó mó tay vào việc trồng trọt hay buôn bán sản phẩm của chính họ cả, vì thế nên Bá tước Ehrendott đang quản hạt khu vực quanh làng Pasloe được cho là cực kỳ lập dị về vấn đề này. “Cậu tên Lawrence, đúng không? Lần tới khi đến Perenzzo, cứ việc đến thăm ta.” “Tất nhiên tôi sẽ làm thế, cảm ơn ngài.” Việc người đàn ông không xưng danh, cho rằng tên ông ta đã được anh biết đến vốn phổ biến trong tầng lớp quý tộc. Họ cho rằng chỉ có lũ dân đen mới tự đi rêu rao tên tuổi. Chắc chắn rằng nếu Lawrence đến thành phố Perenzzo và hỏi về chủ ruộng nho, người ta sẽ chỉ đến ngay người đàn ông trước mặt anh. Nếu đây là Perenzzo, và với thân phận của một người như Lawrence, anh sẽ chẳng bao giờ có thể xoay sở được một buổi gặp mặt với ông ta. Nhà thờ là nơi thích hợp nhất để anh có thể thiết lập những mối quan hệ thế này. “Thế thì, vợ ta trông không được khỏe, ta sẽ về phòng trước.” “Cầu Chúa sẽ tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau lần nữa,” Lawrence nói. Đó là câu hết sức phổ thông khi người ta ở trong khuôn viên nhà thờ. Người đàn ông đứng dậy cùng vợ và lịch thiệp gật đầu chào trước khi rời đại sảnh. Lawrence bắt đầu xếp chiếc ghế mà người đàn ông ban nãy bảo anh mang từ góc phòng tới cùng đôi ghế của hai vợ chồng và trả chúng về chỗ cũ. Chỉ có những quý tộc, hiệp sĩ và các đại gia mới ngồi trên ghế trong đại sảnh. Người ta thường không ưa cả ba loại này. ”Hà hà, đúng là không thể xem thường ngài được!” Khi Lawrence đã dọn trống ghế ngồi và trở về bên cạnh Horo đang ở giữa phòng, bỗng có người tiếp cận họ. Bằng vào cách ăn mặc và bộ dạng, đây có lẽ là một thương nhân. Gương mặt lấm tấm râu của cậu ta trông còn rất trẻ. Có lẽ anh chàng này tự lực bươn chải chưa được bao lâu. “Tôi chỉ là một thương nhân lưu động như bao người khác,” Lawrence trả lời ngắn gọn. Bên cạnh anh, Horo ngồi thẳng người lên. Chiếc mũ trùm đầu cô khẽ lay động; chỉ có Lawrence mới hiểu rằng đó là vì đôi tai cô nhúc nhích. “Hơn xa thế, ngài ạ. Tôi đã chờ khá lâu để có cơ hội để trò chuyện cùng quý ngài ban nãy nhưng không tài nào tìm được lúc thích hợp. Nhưng ngài lại có thể xen vào ngay. Ý nghĩ về việc sau này tôi phải đối đầu với những thương nhân như ngài thật khó mà không phải lo lắng làm sao.” Cậu ta nhe răng cười làm lộ chiếc răng cửa bị sún và khiến nụ cười trông nhiệt thành hơn. Có khả năng anh chàng tự nhổ răng với mục đích khiến nụ cười ngây ngô này dễ thuyết phục người khác. Là một thương nhân, cậu ta rất biết cách phát huy tối đa đặc điểm ngoại hình của bản thân. Lawrence hiểu rằng tốt hơn hết, anh không nên sơ suất. Dù sao thì Lawrence cũng từng dùng những cách thế này để giao thiệp khi vừa xuất đạo nên anh vẫn có một chút đồng cảm với cậu ta. “Không có gì đâu, khi vừa khởi nghiệp, đối với tôi thì các thương nhân có uy tín không khác gì quái vật cả. Phân nửa trong số ấy giờ vẫn thế. Nhưng tôi vẫn có thể kiếm ăn. Cậu chỉ cần cố gắng là được.” “Hà hà, thật nhẹ nhõm làm sao khi nghe ngài nói thế. Ồ, nhân tiện, tôi tên Zheren, và có lẽ ngài đã nhận ra, nhưng tôi vừa mới bắt đầu nghiệp thương nhân. Rất mong được ngài chiếu cố. “Tôi tên Lawrence.” Lawrence vẫn còn nhớ như in về những ngày chân ướt chân ráo bước vào thương trường, anh cũng cố gắng gây ấn tượng trong những lần trò chuyện và cảm thấy ê chề khi chỉ nhận được vài câu trả lời lạnh nhạt. Giờ đây, khi đối đáp cùng một thương nhân non trẻ, anh hiểu những câu trả lời khi ấy. Một thương nhân vừa khởi nghiệp thì không có gì để hùn vốn và chỉ có thể tiếp nhận. “Thế thì … đây là người đồng hành cùng ngài chăng?" Anh không rõ Zheren chuyển đề tài là vì cậu ta thật sự không có gì để trao đổi hay là vì cậu ta vừa phạm phải lỗi cơ bản thường thấy trong những thương nhân còn non nghề, về việc chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi. Nếu đây là một cuộc đối thoại của những tay lão làng, họ đã đổi chác thông tin về hai hay ba địa điểm đến lúc này. “Đây là vợ tôi, Horo.” Lawrence ngập ngừng trong phút chốc, tự hỏi liệu anh có nên dùng tên giả hay không, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng điều đó là không cần thiết. Horo khẽ gật đầu chào hỏi khi tên cô được nhắc đến. “Ôi chà, vợ và thương nhân sao?” “Nhà tôi có hơi lập dị và muốn chu du trên xe hàng hơn là ngồi tại nhà.” “Dù thế thì ngài vẫn cho vợ mang áo choàng như thế này, hẳn ngài quý bà nhà lắm.” Lawrence bắt đầu có chút ác cảm về thân thế của tay này; có lẽ hắn ta từng đi lừa đảo. Còn về phần Lawrence, anh được họ hàng dạy rằng chớ có bao giờ trò chuyện như thế. “Hà hà, nhưng bản năng của đàn ông là luôn muốn trông thấy những vật bị giấu kín. Ơn trên đã dẫn dắt cho chúng ta gặp nhau, tất nhiên ngài có thể cho phép tôi nhìn qua bà nhà một chút.” Thật càng rỡ! Lawrence nghĩ, mặc dù Horo không phải là vợ anh. Nhưng trước khi Lawrence kịp xử lý tên này, Horo đã cất tiếng trước. “Thời điểm người lữ hành vui vẻ nhất là khi anh ta chưa bắt đầu cuộc hành trình, tiếng chó sủa luôn hung tợn hơn bản thân loài chó rất nhiều. Việc lộ mặt ra công chúng sẽ dập tắt nhiều mối tơ tưởng nên tôi không thể làm thế được,” cô nói, miệng khẽ cười bên dưới lớp mũ trùm. Zheren chỉ biết cười gượng gạo. Ngay cả Lawrence cũng bị ấn tượng bởi lối biện luận nhẹ nhàng của cô. “Hà hà … Bà nhà quả là hơn người, thưa ngài!” “Tôi chỉ làm được đến thế để tránh bị xỏ mũi thôi.” Lawrence hơi nghiêm túc. “Vâng, thì … đúng là nhờ Chúa mà tôi đã được gặp hai vị. Ngài có thể bỏ chút thời giờ để nghe câu chuyện của tôi không?” Zheren nói. Sự im lặng bao trùm không gian khi hắn nở nụ cười cùng chiếc răng sún và kéo chiếc ghế lại gần hai người hơn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang