[Dịch] Spice & Wolf
Chương 2 : Chương Một Dịch nhongcon_pupa
Người đăng: nhongcon_pupa
.
L awrence từng đặt chân đến rất nhiều nơi nên anh chẳng quản đến những lời truyền bá của Giáo Hội, nhưng niềm tin vào sự mê tín của anh có lẽ còn mạnh mẽ hơn so với những người nông dân này. Đã có quá nhiều lần khi anh băng đèo vượt suối để đến những khu làng buôn và phát hiện rằng hàng hóa của anh bị tuột giá thảm hại. Chỉ nội điều ấy đã đủ để khiến bất cứ ai phải tin vào các vị ở cõi trên.
Vì thế nên Lawrence chẳng có ý kiến gì về các truyền thống mà những con chiên của Chúa cho là hết sức báng bổ.
Nhưng năm nay, việc Yarei phải đóng vai Horo phiền cho anh quá. Ắt hẳn giờ này cậu ta đã bị nhốt trong kho thóc cùng với thức ăn cho đến lúc kết thúc lễ hội trong vòng gần một tuần nữa, và không được tiếp chuyện với bất cứ ai.
“Có lẽ lần này trắng tay rồi …” Lawrence tự nhủ, thầm thở dài khi anh trèo lên chiếc xe thồ và đi thẳng đến nơi cư ngụ của các vị trưởng làng.
Lawrence vốn định làm vài ly với Yarei và thông báo tình hình đang diễn ra tại tòa tu viện, nhưng nếu anh không thể bán số da chất đống trên xe, anh sẽ không có khả năng thanh toán hàng hóa tại những nơi khác khi các hóa đơn bắt đầu lũ lượt kéo đến. Anh cũng muốn bán bó lúa mì nọ và lại không thể chờ đến khi lễ hội kết thúc.
Lawrence kể sơ về sự việc ban trưa với vị trưởng làng đang bận rộn chuẩn bị cho sự kiện sắp tới. Anh lễ phép từ chối lời đề nghị lưu lại đêm nay và đánh xe ra khỏi ngôi làng.
Nhiều năm trước khi vị Bá tước bắt đầu cai quản địa phương này, người dân từng bị đánh thuế rất nặng, khiến cho giá lúa xuất khẩu phải nâng lên mức ngút trời. Lawrence mua lại vài vựa và bán chúng với giá chẳng lời bao nhiêu. Tất nhiên Lawrence làm điều này chẳng để giành lòng hảo hữu với dân làng, mà là vì anh không còn hàng để cạnh tranh với các thương gia buôn lúa mì với giá phải chăng và chất lượng hơn. Dù sao đi nữa, dân làng vẫn rất cảm kích anh về vụ giao dịch ngày ấy, và Yarei là người đóng vai trò cầu nối giữa đôi bên.
Thật không may là anh không thể mời Yarei vài ly, nhưng một khi Horo xuất hiện, anh sẽ bị mời rời khỏi làng ngay lập tức, vì đó chính là lúc lễ hội đạt tới cao trào. Đồng ý trọ lại đêm nay đồng nghĩa với việc anh không thể nán lại lâu hơn. Khi vừa ngồi lên chiếc xe thồ, cảm giác cô đơn bỗng rạo rực trong lòng anh.
Miệng nhấm nháp chút thức ăn vừa được tặng, anh lững thững đánh xe trên con đường hướng về phía Tây, ngang qua những người nông dân vui vẻ trở về nhà sau một ngày làm việc đồng áng mệt nhọc.
Trên con đường cô độc này, anh chợt sinh lòng ái mộ với dân làng cùng bạn bè của họ.
Lawrence là một thương nhân, năm nay hai mươi lăm tuổi. Năm mười hai, anh đến học việc tại nhà người quen và vào năm mười tám tuổi, anh bắt đầu tự mình bôn ba đây đó.
Có rất nhiều nơi Lawrence chưa từng đặt chân đến, và anh luôn cảm thấy rằng thử thách thật sự trên thương trường vẫn chưa thật sự xuất hiện.
Tương tự như bao thương nhân khác, mục tiêu của Lawrence là dành dụm đủ tiền để mở cửa hàng tại một thị trấn, nhưng nó vẫn còn xa vời lắm. Nếu anh chộp được một vụ hời nào đó thì có lẽ sẽ không như thế, nhưng rủi thay, những cơ hội như thế đều bị các tay đại gia chớp lấy cùng với núi tiền của họ.
Dù sao đi nữa, anh phải trao đổi hàng hóa xuyên suốt các vùng ngoại ô nhằm trả dần số nợ trong một khoảng thời gian nhất định. Ngay cả khi có cơ hội làm một vụ lớn, anh cũng chẳng thể gom đủ vốn. Đối với một thương nhân lang bạt như anh thì việc này khó như việc lên trời tìm chị Hằng.
Lawrence nhìn lên mặt trăng và thở dài. Anh nhận ra việc ngồi rầu rĩ thế này đang diễn ra nhiều hơn bao giờ hết, có thể là do việc chạy đôn chạy đáo liên tục nhiều năm nay chỉ để kịp hạn nợ, hay có thể là do anh bắt đầu tính toán cho tương lai nhiều hơn.
Hơn nữa, có lẽ Lawrence nên để ý đến nhiều thứ khác ngoài các chủ nợ, hạn trả tiền hay phương pháp giúp anh đi đến thị trấn tiếp theo trong thời gian nhanh nhất có thể, và các ý nghĩ cứ thi nhau quấn lấy anh.
Cụ thể hơn, Lawrence nghĩ về những gương mặt từng gặp, về những đồng nghiệp quen biết khi anh phải đến cùng một thị trấn nhiều lần vì công việc, về những người dân anh đã làm thân tại các điểm dừng chân, về cô hầu bàn xinh đẹp từng khiến anh say như điếu đổ trong quán trọ khi chờ cơn bão tuyết qua đi, và về nhiều người nữa.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh chợt khao khát có một người bạn đồng hành, và việc này cứ bám lấy anh mỗi lúc một thường xuyên hơn.
Đối với các thương nhân rong ruổi trên xe ngựa quanh năm suốt tháng thì những ý nghĩ như thế không khác gì bệnh nghề nghiệp, nhưng Lawrence chỉ mới bắt đầu thấm thía nỗi niềm này trong khoảng thời gian gần đây. Lúc trước, anh chẳng bao giờ nghĩ rằng những việc như thế sẽ xảy đến với anh.
Đôi lúc, với tình cảnh một người một ngựa như hiện nay, Lawrence bắt đầu tin rằng mọi việc sẽ thú vị hơn nếu con ngựa của anh bỗng biết nói tiếng người.
Những câu chuyện dân gian về việc ngựa nhà biến thành người vốn khá phổ biến trong giới thương nhân, và khi vừa nhập môn cho đến nay, Lawrence luôn nhạo báng những lời đồn như thế, nhưng càng về sau, anh càng không phân biệt được độ chân thật về chúng.
Khi một thương nhân trẻ tuổi muốn mua ngựa, người buôn ngựa còn thậm chí đề nghị khách hàng mua một thớt ngựa cái với lời giải thích hết sức rõ ràng: “Lỡ như cô nàng hóa người vì cậu.”
Lawrence từng gặp phải trường hợp này, nhưng anh bỏ ngoài tai câu nói nọ và mua một con ngựa thồ chắc khỏe.
Con ngựa quả nhiên đã làm việc rất bền bỉ cùng chiếc xe thồ của Lawrence suốt bao năm nay, nhưng khi thời gian trôi đi và anh cảm thấy cô đơn hơn, anh chợt nghĩ rằng nếu ngày xưa anh mua một con ngựa cái thì mọi việc chắc cũng không tệ lắm.
Mặt khác, con ngựa phải kéo xe và thồ hàng ngày qua ngày. Ngay cả khi nó có thể trở thành người, anh không nghĩ rằng con ngựa sẽ phải lòng hay dùng năng lực thần bí nào đó để mang vận may đến cho vị chủ nhân của nó đâu.
Có lẽ nó sẽ đề nghị được trả công và tiền nghỉ dưỡng.
Ngay khi nghĩ đến điều này, anh liền cho rằng ngựa cứ mãi là ngựa sẽ là điều tốt đẹp nhất, ai bảo biết chắt chiu từng đồng là xấu cơ chứ? Lawrence cười cay đắng và lại thở dài mệt mỏi.
Hiện tại, trước mặt Lawrence là một con sông và anh quyết định đêm nay sẽ hạ trại bên bờ. Ánh trăng tròn sáng rực, nhưng việc này chẳng thể đảm bảo rằng anh sẽ không ngã xuống sông, và nếu anh có ngã xuống thật thì gọi đó là thảm họa đã là nói giảm nói tránh lắm rồi. Tự treo người để phơi khô chăng? Anh không cần những việc phiền phức như thế.
Lawrence ghìm cương, con ngựa dừng lại dưới sự sai bảo của chủ nhân, khụt khịt vài ba cái như thể chính nó cũng nhận ra rằng cuối cùng hai chủ tớ sẽ được nghỉ ngơi tại đây.
Quẳng cho con ngựa mớ rau còn sót lại, Lawrence mang chiếc xô ra khỏi xe thồ và hứng đầy nước từ dòng sông, đặt nó xuống trước con vật, đoạn bắt đầu uống bình nước anh tranh thủ lấy được từ ngôi làng.
Rược thì ngon đấy, nhưng nếu uống mà không có bạn nhậu thì chỉ khiến anh cản thấy cô đơn gấp bội. Hơn nữa, anh cũng không chắc rằng anh sẽ không say quắc cần câu, vì thế nên Lawrence quyết định đi nghỉ sớm.
Suốt cả ngày nay, anh chỉ thờ ơ gặm nhấm mớ rau quả, và trên người anh chỉ có mỗi một mẩu thịt bò sấy khô trước khi trèo lên xe. Thông thường anh sẽ ngủ trên tấm vải dầu được làm từ sợi gai phủ lên sàn xe, nhưng đêm nay, chiếc xe đang chất đầy những mảnh da thượng hạng, thế thì tội gì không nằm lên nhỉ? Có thể chúng sẽ khiến anh có mùi động vật vào sớm mai, nhưng còn đỡ hơn việc bị chết cóng đêm nay.
Nhưng nếu anh nhảy ngay lên núi da này, bó lúa trong góc không khéo sẽ bị dập nát, vì vậy anh cần phải dịch chúng sang một bên, giũ tấm vải khỏi sàn xe.
Thứ duy nhất khiến anh không buột miệng kêu thành tiếng là bởi hình ảnh anh đang trông thấy thật quá khó tin.
“…”
Có vẻ như anh có một vị khách không mời.
“Này.”
Lawrence không chắc vừa rồi anh có thốt ra từ nào không. Anh bàng hoàng và tự hỏi rằng có lẽ sự cô đơn đã khiến anh quẫn trí mất rồi chăng.
Nhưng sau khi lắc đầu thật mạnh và dụi mắt, vị khách này vẫn không biến mất.
Nếu phải đánh thức một cô gái tuyệt đẹp đang chìm trong giấc ngủ say như thế này thì phí quá.
“Này, cô kia,” Lawrence vẫn cất tiếng, trở lại với thực tế. Anh chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao một người như thế này lại muốn ngủ trên sàn xe. Trong trường hợp tệ nhất, đây có thể là một kẻ bỏ trốn; và anh thì chẳng muốn dây vào những rắc rối như thế.
“… hửm?” Cô gái đáp lời Lawrence, không hề phòng bị. Đôi mắt của cô nàng vẫn nhắm nghiền, giọng nói ngọt ngào của cô thừa sức để khiến cõi lòng của một tay thương nhân nghèo khó – một tay thương nhân chỉ quen thuộc với các con đường đi xuyên thị trấn – cảm thấy chới với.
Cô gái này trông hết sức hấp dẫn mặc dù tuổi đời vẫn còn rất trẻ, và hiện đang cuộn người vào những tấm da trên xe, đắm mình vào ánh trăng.
Lawrence nuốt khan một tiếng trước khi tiếp tục dòng suy nghĩ.
Đẹp, rất đẹp, nhưng nếu đây là một ả điếm thì Lawrence không chắc anh phải trả bao nhiêu chỉ để được chạm vào ả.
Bằng vào thu nhập bình quân của anh, bằng vào tình huống hiện tại thì một viên thuốc cường dương sẽ hiệu dụng hơn hẳn những lời khấn vái. Lawrence lấy lại bình tĩnh và cao giọng.
“Này, cô kia. Cô đang chơi trò gì thế, ngủ trên xe của người khác à?”
Hiển nhiên là người đẹp này vẫn chưa tỉnh ngủ.
Bắt đầu hơi cáu với cô nàng mê ngủ này, Lawrence tóm lấy mảnh da đang bị dùng làm gối kê đầu và giật mạnh ra. Đầu của cô bị rơi xuống do không còn điểm tựa, và cuối cùng anh cũng nghe được tiếng lầm bầm rủa xả vì bị làm phiền.
Anh định lặp lại lời ban nãy lần nữa, nhưng rồi anh chết sững.
Cô gái này có đôi tai sói trên đầu!
“Mm … ây da …”
Giờ đây cô gái này có vẻ đã tỉnh giấc, Lawrence lấy hết can đảm và bắt đầu nói.
“Cô kia, cô đang làm gì? Tại sao lại ngủ trên sàn xe của tôi?”
Anh đã từng bị lũ lâm tặc, sơn tặc hỏi thăm, không chỉ một lần, khi đánh xe qua các miền quê hẻo lánh. Anh tự cho rằng bản thân can đảm và gan lì hơn người. Anh chẳng phải loại sẽ sợ đến són cả ra quần chỉ vì cô nàng trước mắt có đôi tai sói.
Mặc dù vẫn chẳng có ai trả lời, anh cũng không thể thốt lên được tiếng nào nữa.
Đó là vì cô gái đang từ từ thức giấc này đang hoàn toàn khỏa thân, và đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời.
Mái tóc của nàng rạng rỡ bởi ánh trăng, trông mềm mại và óng mượt như nhung, chảy dài xuống bờ vai nhỏ nhắn như tấm khăng choàng được làm từ chất liệu thượng hạng. Những lọn tóc rối còn vương trên cổ, xõa xuống hai cánh xương đòn, tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, đủ để khiến người vẽ bức tranh Đức mẹ Đồng trinh phải cảm thấy xấu hổ; đôi cánh tay của nàng thon dài, trắng bóng như được tạc từ băng.
Và xuống phía dưới một chút là bầu ngực nhắn lõa lồ, đẹp đến mức phi nhân. Chúng tỏa ra một mùi hương thơm ngát, như để góp nhiệt vào nét mỹ miều dụ hoặc của nàng.
Thế nhưng cảnh tượng hết sức quyến rũ này lại bị phá hỏng rất nhanh sau đó.
Cô nàng từ từ mở miệng và nhìn thẳng lên trời. Khép mắt lại, cô bắt đầu tru:
“Húúúúúúúú!”
Lawrence bỗng cảm thấy lạnh sống lưng – sự sợ hãi bỗng bao trùm lấy anh như một cơn gió.
Tiếng hú này, đích thực là tiếng sói gọi bầy, để săn và giết con mồi.
Tiếng hú này không hề giống tiếng hú của Yarei ban nãy, đầy hoang dã và rất có lực. Lawrence đánh rơi miếng thịt bò trên miệng từ lúc nào không hay; con ngựa của anh ở đầu xe bắt đầu hí lên hoảng hốt.
Và rồi anh chợt nhận ra.
Ánh trăng làm sáng tỏ thân hình của cô gái – với đôi tai trên đỉnh đầu. Đôi tai của một con quái vật.
“… Hừm. Trăng đêm nay tròn. Anh không có rượu à?” cô gái hỏi, chờ cho đến khi tiếng hú phai đi, ngẩng cằm lên và mỉm cười. Lawrence liền tỉnh lại khi nghe được tiếng nói của đối phương.
Thứ trước mặt anh không phải là chó hay là sói. Đó là một cô gái tuyệt đẹp với đôi tai thú.
“Tôi không có. Và cô là gì? Vì sao cô lại ngủ trên xe của tôi? Cô bị bán làm nô lệ à? Cô đang đào tẩu, đúng không?” Lawrence định bụng sẽ dùng ngữ điệu hống hách hết sức có thể, nhưng cô gái này chẳng làm gì ngoài việc hỏi ngược lại.
“Gì chứ? Không có rượu à? Thế còn thức ăn? Chậc, thật là phí quá.” Cô ta chẳng đoái hoài, cánh mũi khẽ nhíu lại. Cô ta phát giác ra miếng thịt bò anh đang ăn dở ban nãy, nhặt nó lên và cho vào miệng.
Trong lúc cô bận nhai miếng thịt bò, Lawrence để ý thấy đôi rang nanh nhọn hoắt phía sau đôi môi kia.
“Cô là quỷ?” Anh hỏi, lén lấy tay đặt lên chuôi con dao găm sau lưng.
Đối với một thương nay đây mai đó như Lawrence thì việc giao dịch bằng số tiền lớn, và mang số tiền ấy dưới dạng hàng hóa là điều cần thiết. Dao găm bạc là một trong những thứ ấy, và bạc vốn được xem như là thứ kim loại trong sạch, rất hữu dụng để chống yêu ma.
Tuy vậy, khi Lawrence chạm vào chuôi dao găm và cất tiếng nghi vấn, cô gái ngây người nhìn anh, sau đó cười phá lên.
“A-ha-ha-ha! Ta, giờ trở thành quỷ ư?”
Miệng cô ta mở rộng đến độ đánh rơi cả miếng thịt, trông đáng yêu đến nỗi khiến anh phải buông lơi lòng phòng bị.
Hai chiếc răng nanh chỉ góp phần làm tăng sức quyến rũ của cô.
Nhưng việc bị cười nhạo chỉ khiến Lawrence cảm thấy tức giận.
“Có gì đáng cười chứ?”
“Ồ, buồn cười thật mà! Đây chắc chắn là lần đầu tiên ta bị gọi là quỷ.”
Vẫn còn khúc khích cười, cô gái nhặt miếng thịt lên lại và bắt đầu nhai. Cô ta có nanh. Thêm đôi tai kia nữa, và chắc chắn bấy nhiêu đó đã nói rõ gái này không phải là người thường.
“Cô là thứ gì?”
“Ta á?”
“Ngoài cô ra tôi còn chất vấn ai được nữa?”
“Với con ngựa cũng được.”
“…”
Khi trông thấy Lawrence rút con dao găm ra, nét cười cợt trên gương mặt cô gái biến mất. Đôi đồng tử màu đỏ trong veo như hổ phách co hẹp lại.
“Tôi hỏi, cô là thứ gì?”
“Chĩa mũi dao vào ta cơ đấy? Thật vô phép.”
“Gì chứ?!”
"Hừm. À, hiểu rồi. Tôi đã thoát ly thành công. Thứ lỗi cho tôi! Tôi quên mất,” cô mỉm cười nói – một nụ cười rất thuần khiết, rất đẹp.
Nụ cười ấy không hẳn đã khiến lòng Lawrence lao đao, nhưng dù gì thì anh cũng tự cho rằng hướng vật nhọn như con dao găm vào một cô gái thì không được men-lì cho lắm, vì thế anh rút tay lại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện