[Dịch] Phong Kiếm Xuân Thu

Chương 38 : Giở thần thơ, Mao Bôn bày trận, Hiện chơn hồn, Vương Tiễn như say

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 18:37 27-09-2019

.
Hồi 38 Giở thần thơ, Mao Bôn bày trận Hiện chơn hồn, Vương Tiễn như say Nói về Mao Bôn không đường ra khỏi, túng phải năn nỉ cầu xin tha mạng. Tôn Tẫn nói: "Mi hết lòng cầu khẩn, ta cũng không nỡ hại mi, một là vì Hải Triều thánh nhơn, hai là tưởng tình đồng đạo, ba nữa mi quả nhiên, khuyên dỗ vua Tần, thâu binh về nước, thì ta dung cho khỏi chết". Mao Bôn nói: "Như thiệt chơn nhơn khứng tha tôi khỏi chết, tôi ra trận xin tình nguyện khuyên bảo vua Tần, rút binh về nước". Tôn Tẫn hỏi: "Chừng nào lui binh?" Mao Bôn nói: "Nội trong ba ngày". Tôn Tẫn gật đầu, liền niệm chơn ngôn thâu phép, đưa các thần lui về xong rồi nói với Mao Bôn rằng: "Chơn nhơn hãy chạy đi". Mao Bôn nghe nói, cầm gậy nhảy lên lưng nai, bôn ba chạy ra khỏi trận tuốt về dinh Tần. Nói về Tôn Tẫn gậy đánh Mao Bôn, cả đặng trọn thắng, bèn dạy sáu tên học trò, cùng mấy vị ấm tập, đánh trống thẳng trận về thành, thì Tương vương đã dắt võ quan viên ra rước, Nam quận vương vào đến cửa ngọ môn, cùng các quan xuống ngựa, vào đến đại điện, thì có tiệc đã dọn sẵn ăn mừng. Nói về Mao Bôn thua về đến dinh ra mắt Thủy Hoàng. Thủy Hoàng rước vào trướng phân ngôi chủ khách. Hai bên van võ đều đủ, ngó thấy lão thầy chùa già, thì lắc đầu với nhau mà nói xầm xì rằng: "Lão thầy chùa này, thế thị thua sao, nên trên mặt không còn chút lông". Có người lại nói: "Có khi bị Tôn Tẫn bắt đốt cháy hết lông rồi, thả về đây". Mao chơn nhơn thấy bộ tịch các quan làm như vậy, thì nghĩ biết lấy làm hổ thẹn. Thủy Hoàng đã biết rồi nói: "Chơn nhơn ra trận thế nào?" Mao Bôn run sợ tâu rằng: "Chớ nói đến Tôn Tẫn, thiệt là thần thông quảng đại, võ nghê. cao cường, tôi liệng luôn mấy bửu bối, mà không hề động đến nó chút nào, trở lại bi. nó đốt hết lông mặt, và bị một gậy trên lưng, tôi phải độn thổ về đây". Thủy Hoàng nói: "Té ra chơn nhơn thất cơ thua chạy, mà thương tích có nặng cùng chăng?" Mao Bôn nói: "Không hề chỉ Thủy Hoàng cười nói: "Chơn nhơn xin chớ lòng hờn, trẫm có lời khuyên bảo, lúc trước ở Dịch Châu, cùng Tôn Tẫn cả đánh hai trăm dư trận, đều thua chẳng biết mấy lần, chẳng có ai hơn, kế cầu Hải Triều thánh nhơn xuống đánh mấy trận cũng không hơn được Tôn Tẫn, phải đi thỉnh ba giáo giảng hòa, chi bằng xin chơn nhơn trở về cổ động, dưỡng tính tu chơn để trẫm binh thâu binh về nước, khỏi ở đây mắc mắc tay Tôn Tẫn làm hại". Mao Bôn nghe nói, hổ thẹn trăm bề, nói: "Lúc tôi xuống núi thầy tôi có cho tôi hai cuốn thiên thơ dặn rằng: Như đánh hơn Tôn Tẫn thì thôi, bằng đánh không lại nó thì coi sách thiên thơ này mà làm, xin kiếu bệ hạ, để tôi vào xem thiên thơ, thì tự nhiên có kế hay, mà bắt Tôn Tẫn". Thủy Hoàng hỏi: "Nếu có thần thơ sao không làm cho sớm". Bèn truyền dạy tiệc chay đặng cùng chơn nhơn uống rượu Mao Bôn nói: "Bệ hạ chẳng cần đãi yến, để tạm lo việc gấp" Nói rồi từ biệt xuống trướng quan dinh Vương Tiễn, một mình ngồi giữa bên tả có Kim Tử Lăng, bên hữu có Vương Tiễn ngồi hai bên, gia tướng dâng trà uống rồi, Mao Bôn dạy bày hương án bèn rút trong túi gấm lấy ra hai cuốn thiên thơ để trên ghế lấy cuốn thứ nhất, giở ra xem rõ ràng đề ngũ lôi thần binh trận, có phù chú lục giáp linh văn, đều những ấn quyết thỉnh phần, cuốn thứ hai biên chép lập đài, và đồ để ứng dụng, chia cửa phân nẻo, bốn phía phương hướng và biên nói trận ấy dùng người phàm không được, và cũng không đánh được người oham, chuyên đánh người tiên, chẳng luận là tu luyện bao lâu, hễ vào trận thì bị sét đánh Chơn nhơn coi rồi mừng rỡ, liền nhắm trên không lạy tạ Hải Triều, rồi đem sách cất, đứng dậy vào trướng, nói với Vương Tiễn rằng: "Vốn là Hải Triều cấp cho hai cuốn thiên thơ, là ngũ trận lôi binh, chuyên đánh kẻ thần tiên, ta tưởng lại TônTẫn vào trận này, ắt là đại la thần tiên mất ngôi, chẳng khỏi sét đánh, không phải lòng độc ác, ấy là tại thằng cụt nó làm nhiều điều hung dữ". Kim Tử Lăng, Vương Tiễn nghe qua rất mừng nói: "Ấy là cái phước lớn của vua Tần bằng trời, mới được sư huynh xuống giúp, song chẳng biết dùng vật chi yểm trấn, để sai người đem đến cho sẵn". Mao Bôn nói: "Y theo phép trong thần thơ chỉ bảo, thì trận này đều là thần kỳ, cùng các ngôi sao trên trời, chẳng dùng một mảy đồ trấn yểm, ngoài dinh kiếm một chỗ gò cao, làm hai tòa đài, rộng chừng một mẫu, bề cao ba trượng, ba thước chính giữa làm riêng một cái đài cao ba trượng, cao hai trượng bốn thước, bốn góc thì làm bốn cái cửa, chia ra Đông, Tây, Nam, Bắc, để thỉnh bốn ông Đại nguyên soái, trấn giữ bốn cửa ấy, trên mỗi tòa dùng năm cái đẩu, cộng là hai mươi lăm cái, án theo Đông, Tây, Nam, Bắc chính giữa phân làm năm đầu, mỗi cái trên miệng giắt một cây cờ, giữa đài dựng một cây cờ đại độc huyền kỳ, bề cao hai trượng, dưới cờ để năm cái trống dọn bày nhang đèn, bông huê, châu sa, , giấy vàng, và hai mươi tám cây cờ, theo hai mươi tám vì sao, chia ra năm sắc, cắm phân bốn phía, phải làm cho mau không được chậm trễ". Vương Tiễn vâng lệnh, liền sai hai người làm theo hai việc, chẳng bao lâu pháp đài làm xong hết, những lá cờ xí, giấy vàng, châu sa các món đều đủ. Mao Bôn bèn viết năm đạo bùa tránh thổ, nói với Tử Lăng rằng: "Quốc sư hãy đem năm lá bùa của ta, đến chỗ đài mới lập, Đông, Tây, Nam, Bắc mỗi phía đốt một đạo, đặng phá uế trừ tà, thỉnh thần cho dễ". Tử Lăng lãnh bùa ra đi, Mao chơn nhơn xuống trướng, vào trước huỳnh la, ra mắt Thủy Hoàng, Thủy Hoàng nghiêng mình hỏi rằng: "Chẳng hay chơn nhơn coi sách thần thơ thế nào?" Mao Bôn tâu rằng: "Tôi coi theo thần thơ, bày ra một trận kêu là Ngũ lôi thần binh trận. Phen này Tôn Tẫn vào trận, chắc không khỏi chết". Thủy Hoàng cười nói: "Chẳng biết chơn nhơn muốn dùng vật chi yểm trấn?" Mao Bôn nói: "Trận này không phải tầm thường đâu, đều là các vị thần thánh, các ngôi sao trên trời, chẳng nên khinh dễ, xin mượn bốn vật của bệ hạ, đặng tôi ứng dụng". Thủy Hoàng hỏi: "Muốn mượn vật chỉ đặng trẫm lấy rả" Mao Bôn nói: "Mượn mão xung thiên, áo long bào, đia bích ngọc, giày vô ưu của bệ hạ". Thủy Hoàng nghe nói, bèn dạy thái giám vào cung, đẩy áo mão, đai giày, đem đến trướng cho chơn nhơn dùng. Mao Bôn đứng dậy cáo từ lui về dinh mình, rồi hỏi: "Bây giờ canh mấy?" Vương Tiễn nói: "Đầu canh một". Chơn nhơn nói: "Ngươi lấy năm cái lồng đèn lớn đem đến đài ngũ loian theo sau thất tinh mà treo". Vương Tiễn lánh mạng ra đi, giây phút trở về hịch lệnh, Mao Bôn dặn: "Đến canh hai, ngươi lấy cái áo pháp y của ta và áo mão, đai giày mượn về đó, đem lên đài trung ương, ngươi chớ đem thương mã, duy cầm cây gươm thiên la, đứng dưới đài chờ đó". Vương Tiễn vâng lời, bèn lấy các món đồ ra cửa dinh, thẳng tới trước trận, Mao Bôn xuống trướng, ngước xem coi, thấy sao ốc dời, sao đẩu xoay, trống trở canh ba bèn ra cửa dinh, thót lên mai huê lộc, đi phía Tây vào trận, đến trước đài lộc, nhìn xem năm tòa, bốn phía thước tấc chẳng sai, phương hướng đều y thứ tự, cờ xí cặm bày nhằm phép, trong bụng nghĩ đến việc lợi hại trong trận, thì có ý cười thầm, rồi tay bắt ấn, niệm chơn ngôn nhắm ngoài tường mà chỉ, xảy thấy một ông gìa, tay cầm gậy, lăng xăng đi đến trước đài hỏi rằng: "Chơn nhơn đòi tiểu thần đến có việc chi sai khiến?" Mao Bôn nói: "Không việc thì tôi chẳng kêu, vì tôi có lập cái trận, đều những thần tiên trên trời, ngươi hãy đuổi những du hồn, oan quỷvà những đồ dơ uế đi hết, chớ cho xung phạm đến thiên thần, bằng trái lệnh ta thì bị biếm". Thổ địa cúi đầu vâng chỉ, hóa ra một luồng gió bay đi mất. Vương Tiễn xem thấy rất mừng vui nói: "Hay lắm! Hay lắm! Sư huynh thần thông rất lớn, nên đòi lão thổ địa già, sai khiến chạy bay". Mao Bôn lên đài, giữa trung ương mồ kỷ thổ. Vương Tiễn theo sau. Mao Bôn nói: "Sư đệ, người lấy mão, áo, đai, giày này mặc vào". Vương Tiễn thất kinh nói: "Mão xung thiên, áo tập long là đồ của thiên tử ngự dùng, hôm nay ở torng trận mặc vào, ngày sau nếu có vi. quan nào tâu, nói tôi có lòng toan mưu phản chúa, thì tội chẳng nhỏ đâu". Chơn nhơn nói: "Việc ấy không hại gì, ta có tâu với Thủy Hoàng, không bắt tội ngươi đâu, va? lại không có điện tây hầu, thì không nên việc; thôi đừng chậm trễ mà sai giờ khắc, hãy mau mặc vào, tay trái cầm cờ, tay mặt cầm gươm, đứng dưới đài độc kỳ, làm thinh lẳng lặng, không nên động thủ, tự nhiên có chước dùng rất hay". Vương Tiễn chẳng dám trái lệnh, bèn lột áo tạo la bào, đai tư trang, mao thiết bộc, giày lục chiến, rồi đội mão xung thiên, mặc áo tập long, cột dây ngọc đái mang giày vô ưu, tay hữu cầm gươm thiên la, tay tả cầm cờ ngũ lôi, đến dưới đại độc ký, đứng dụm chân chữ bát. Mao chơn nhơn đầu bỏ tóc xoã, cầm gươm đến trước mặt Vương Tiễn kêu rằng: "Hiền đệ, ngươi nhắm mắt lại, đặng ta làm phép" Vương Tiễn nói: "Hay cho anh này khéo gạt tôi nhắm mắt đặng anh cho một gươm tế dài". Mao Bôn nói: "Ngươi chớ nói xàm, mau mau nhắm mắt". Mao Bôn bắt ấn, miệng niệm chơn ngôn lấy linh phù đốt trên đầu mũi gươm, rồi lấy mũi gươm đưa ngay mặt, mắt và lỗ tai, trước bụng sau lưng Vương Tiễn, viết ít đạo linh phù, xem thấy mặt Vương Tiễn như giấy vàng, hai con mắt chẳng thấy đường, như say như dại, ấy là Mao Bôn ngăn lắp ngũ hành của Vương Tiễn (nguyên trong mình con người ta có ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ở trong tâm, can, tỳ, phế, thận) đặng chờ cho chơn hồn ra ngoài, rồi đó Mao Bôn đi đến trước pháp đài để bửu kiếm xuống, miệng niệm chú, tay vẽ bùa, chân đạp tinh đẩu, đánh lịnh bài một tiếng, đốt bùa lên, miệng phun nước phép, lấy gươm chỉ lên, xảy thấy trời trong trăng tỏ, giây phút mù đen mịt mịt, giữa không mây vần xao động, bay xuống một vị tôn thần, tay cầm thẻ ngà, mặt trắng râu dài, tới trước đài hỏi: "Chơn nhơn đòi ta có việc chi sai khiến?" Mao Bôn nói: "Tôi vâng sách thần kỳ, của ông Hải Triều thánh nhơn bày trận ngũ lôi, xin cậy Tào quan xem xét các thần, chớ cho Tôn Tẫn ra khỏi trận, chừng thành công rồi, tôi đem tên tâu qua Thượng đế". Tào quan vâng chỉ cỡi mây, tra xét các thần, chơn nhơn đốt lá bùa thứ hai, giữa trời bay xuống một vị thần kỳ, đầu đội mũ ô san, tay cầm thẻ ngà, mặt xanh râu đỏ, đứng trước đài chờ lịnh. Mao Bôn nói: "Xin cậy tào quan xem xét tám cửa, chớ cho tà ma quỷmị vào trận, nếu trái lệnh bị biếm". Tào quan đi rồi, chơn nhơn lại đốt lá bùa thứ ba, tay đánh lịnh bài, bay xuống một vị tào quan, mặt như trăng tròn, năm chòm râu dài đuột, đứng trước đài, cúi mình thi lễ. Mao Bôn nói: "Xin cậy tôn thần cai quản năm tòa lâu đài, chớ cho Tôn Tẫn chạy thoát". Mao Bôn phân khiến ba vị tào quan xong rồi đốt bùa thứ tư, tay đánh lịnh bài, giây phút thấy mây bay phới phới, mù sa mịt mịt, bay xuống năm vị nguyên soái: Vị thứ nhứt, mình ngồi ngựa trắng, tay cầm đao ba mũi, ấy là vi. thần nhị long, vị thứ hai, tay cầm gươm, râu đỏ, tóc hồng, vốn là ông Hỏa đức tinh quân; vị thứ ba, tay cầm kim tháp, ấy là Thiên vương Lý Tịnh; vị thứ tư: Tóc bới hai chòm đạp xe phong hỏa, thái tử Na Tra; bốn vị nguyên soái đều xuống trước đài. Mao Bôn cúi mình nói: "Chẳng có việc tôi đâu dám thỉnh tôn thần, tay Tôn Tẫn vào trận ngũ lôi xin cậy bốn vị tôn thần trấn giữ bốn cửa ngũ lâu đài, ai giữ phần nấy, chớ cho chạy thoát". Chơn nhơn sai khiến bốn vi nguyên soái xong rồi bèn đốt năm đạo linh phù, tay xách lịnh bài, giơ bốn phía và giữa trung ương, đánh nghe rang rảng. Xảy thấy kim quang muôn đường bay xuống trước đài hiện ra trước đài đông đẩu tô gia, trung đẩu gia gia, cúi mình nghe lịnh. Mao Bôn chắp tay nói: "Nay có Tôn Tẫn vào trận, xin cậy oai linh, của chúng vị tinh quân, ở trên đài ngũ lôi, ai trấn theo hướng nấy, giữ năm cái miệng đấu, trong mỗi đấu, có một cây cờ để ếm Tôn Tẫn, không trốn ra đặng, xin cậy tinh quân bố theo ngũ hành, khiến hai mươi tám vì sao, ở dưới đài vây cầm Tôn Tẫn". Mao Bôn đốt bùa niệm chú, đánh lịnh bài vài cái xảy thấy Đặng, Tân, Trương, Vương, Bàn, Lưu, Tuân, Tất, tám vì sao, ngươi người đều xuống trước đài. Mao Bôn nói: "Xin cậy tôn thần, trấn theo tám cửa: Càn, khản, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài, chớ cho Tôn Tẫn chạy thoát". Các thần vâng lệnh lui ra. Mao Bôn bèn đánh lệnh bài, vài chập đốt hết linh phù, giây phút các vì tinh tú, cùng là thiên hạ, địa sát, đằng xà, bạch hổ, huyền võ, thanh long, châu tước, cân trận, yết đế già lam, lục đinh lục giáp, hết thảy các vị tinh tú trên đời, đều kéo đến trước đài nghe lịnh. Mao Bôn nói: "Xin các vị tôn thần gìn giữ pháp đài, trước sau tả hữu, trên dưới tám phương bốn phía chớ cho Tôn Tẫn chạy thoát, và xin lục đinh lục giáp, thần tướng yết đế già lam, trên bố thiên hạ, dưới bày địa võng, rạng ngày Tôn Tẫn vào trận làm cho nó lên trời không ngõ, xuống đất không đường, nếu để cho Tôn Tẫn chạy thoát, thì cứ thiên thơ biếm truất Mao Bôn đốt bùa đánh lịnh bài một chặp, xảy thấy chớp giăng nhấp nháng, sấm sét vang trời, vẹt mây bay xuống, các vị lôi bộ tôn thần, đứng trước đài nghe lịnh, Mao Bôn nói: "Trong trận có năm tòa lôi đài trên đài có năm cái trống, xin cậy tôn thần, thì làm sấm sét mà đánh nó, trên đài có người chu? quản các vị Tôn Thần, là Cửu thiên ứng Ngương thiên tôn ở đó". Năm vị lôi thần vâng chỉ, đều tới pháp đài chờ làm công việc. Mao Bôn thỉnh thần xong rồi, trở lại dưới cây cờ Đại độc ký, thất Vương Tiễn mê man bất tỉnh đứng sững trân trân, bèn lấy tay lột mão xung thienquan, đầu xổ tóc rẽ hai, miệng đọc thần chú, lấy tay vỗ trên đầu Vương Tiễn hào quang xông lên hiện ra một vị Ngươn thần mình mang kim giáp năm chòm râu, ba con mắt, ngồi ngọc kỳ lân, tay cầm kim tiên, đến trước đài nghe lịnh. Mao Bôn chắp tay nói: "Sáng ngày có Tôn Tẫn vào trận, cậy Tôn thần sai khiến lôi bộ nổi sét đánh Tôn Tẫn chẳng đặng trái lịnh". Thiên Tôn gật đầu, rồi vỗ con kỳ làm một cái bay giữa không trung, các vị lôi thần đều đến ủng hộ. Mao Bôn lập trận xong rồi bới đầu đội mão bước xuống pháp đài, cầm gươm cỡi lộc, về đến dinh Tần. Kim Tử Lăng ra rước vào trướng bàn luận việc trận đồ, chẳng bao lâu trời sáng, Thủy Hoàng lên trướng, nhóm đủ văn võ bá quan. Chơn nhơn vào trướng huỳnh la, ra mắt Thủy Hoàng. Thủy Hoàng đứng dậy hỏi rằng: "Khi hôm đã bày trận chưa?" Mao Bôn nghiêng mình nói: "Trận ngũ lôi tôi đã bày hết, đến xin bệ hạ đặng tôi qua Lâm Tri khiêu chiến, dẫn cho thằng cụt vào trận, liệu nó tháp cánh cũng khó trốn khỏi đặng". Nói rồi từ giã xuống trướng ra khỏi dinh, cầm gậy lên nai, dẫn năm trăm quân binh, giục nai chạy tới cửa phía thành Lâm Tri dùng nai hươi gậy chỉ lên nạt rằng: "Quân tuần thành kia ngươi vào nói với Ngũ lôi chơn nhơn đến đánh, hãy kêu Tôn Tẫn ra đây nạp mình". Quân kỳ bài nghe nói, hay ngựa đến ngọ môn thông báo. Vừa buổi chầu sớm mai Tương vương ra khách, đông mặt văn võ bá quan, có quan Huỳnh môn vào lạy tâu rằng: "Nay có quân kỳ bài cửa tây báo nói: Trong dinh Tần có tên thầy chùa già bị thua hôm qua đến khiêu chiến nữa, mà chỉ tên Nam quận vương ra đánh, xin bệ hạ liệu định". Tương vương nghe tấu thất kinh truyền chỉ đến đơn phụng các, thỉnh á phụ lên điện nghị việc. Nói về Yên Đơn công chúa, từ đó bịnh đến nay, đau trầm trầm, thuốc thang chẳng bớt, Tôn Yên sớm tối chầu chực chẳng lìa, song việc đại hạn, duy có một mình Tôn Tẫn biết, mẹ còn sống có năm ngày nữa mà thôi, dẫu có linh đơn cũng không cứu đặng, cứ sa nước mắt thầm, xảy thấy cung quan quỳ bẩm nói: "Nam quận vương! Ở trên tiên quan vâng chỉ mời Nam quận vương vào triều nghị việc". Tôn Tẫn vội lấy một lá thiệp trong tay áo trao cho Tôn Yên, dặn rằng: "Ngươi phải hết lòng phụng thờ tô mẫu không nên ra khỏi đơn phụng các, bà ngươi tối sớm có điều chi bất trắc, thì coi trong lá thiệp mà làm". Dặn rồi tới trước giường quỳ xuống kêu mẹ Ôi! Nước mắt vùng chảy tuôn theo, nói: "Xin mẹ an lòng dưỡng nuôi quý thể tư. nhiên bịnh tiêu mình nhẹ, bởi con bất hiếu không hầu nuôi mẹ đặng, vì thánh thượng có chỉ đến đòi, nên con phải vào lạy từ mẫu thân". Yên Đơn công chúa nghe nói vùng mở mắt ra nói: "Con trẻ đứng dậy, nếu có chỉ đòi nghị việc con phải đi đi, chớ có tưởng mến chi ta, là một người tuổi đã tàn rồi, nay có Tôn Yên phụng đãi, miễn là chú cháu con đặng toàn trung hiếu thì thôi, mẹ là một người già cả, chết về chín suối cũng ngậm cười vui vẻ, thôi con hãy đi cho mau". Tôn Tẫn nghe nói mà nước mắt tuôn như xối, chẳng dám buông tiếng khóc than, song biết mẹ con cách xa lần này thì khó thấy mặt nữa đặng, mạng vua chẳng biết nài sao, rồi chẳng dằn lòng nín khóc lạy từ sầu sầu thảm thảm ra cửa đơn phụng các, vào đến đại điện làm lễ ra mắt, bẩm rằng: "Thánh thượng đòi tôi có việc chi sai khiến". Tương vương lật đật đứng dậy lấy tay đỡ Tôn Tẫn mà nói rằng: "Á phụ đứng dậy, thôi đừng làm lễ, khi nãy cửa phía Tây vào báo nói: Có Mao đạo nhơn bên dinh Tần đến kêu đánh nữa, mà chỉ tên á phụ kêu ra đối địch, việc này biết tính làm sao?" Tôn Tẫn tâu rằng: "Thằng giặc đó bị tôi đánh một gậy, năn nỉ khẩn cầu, nên tôi tha về khỏi chết, vì nó có hứa với tôi ba ngày thì lui binh, đến nay vừa đặng hai ngày, chưa thấy lui binh trơ? lại kêu đánh, liệu có khi nó không dám, hay là trong đình nó có người tài năng cũng chưa biết, để tôi đoán quẻ thử coi". Nói rồi lần tay rõ biết trong bụng sợ thầm, cúi đầu than thở hồi lâu, nói không ra tiếng. Tương vương thấy diện mạo đổi sắc thì hỏi rằng: "Chẳng hay á phụ chiếm quẻ kiết hung thế nào, mà có sắc kinh sợ như vậy?" Tôn Tẫn tâu rằng: "Không xong, tôi ở Lâm Tri sanh ra một cái họa lớn nữa rồi, nay nó đến đây không phải dễ đâu, vì tôi đánh Mao Bôn một gậy, nên nó cưu lòng hờn giận, bày trận ngũ lôi, toan hại tánh mạng tôi, vì vậy trong lòng kinh sợ". Tương Vương nói: "Vậy thì á phụ đã biết trận thế của nó lợi hại thì chớ đến phá mà lâm vào bẫy lưới, để trẫm viết tờ hàng thơ đặng hai nước bãi binh thôi đánh, thì tự nhiên vô sự". Tôn Tẫn nói: "Xin bệ hạ chớ lo, nếu tôi không đến phá trận, thì còn chi danh tiếng; thiên hạ nghe biết nói: Tôi khiếp sợ, chẳng là để tiếng chê cười ngàn thưở, huống chi tôi tai nạn đã hết rồi, chắc không co điều chi đại hại, song ực Đại la thần tiên tôi không kể đến, quyết cùng Mao Bôn cho thấy tài cao thấp" Nói rồi dạy quân dẫn thanh ngưu đến từ biệt Tương vương, thót lên trâu ra khỏi cưa triều, dắt sáu tên học trò, mười bốn vị ấm tập bay ngựa đến dưới thành phát pháo phất cờ, xông ra cửa Tây, Mao Bôn thấy hai cánh cửa mở xông ra một đội nhơn mã hai cây cờ dẫn tiên bay phất phới, dưới cờ có vài viên đại tướng, khôi giáp rỡ ràng, Tôn Tẫn ngồi trâu qua khỏi điếu kiều phân bày đội ngũ rất nên tề chỉnh. Mao Bôn coi roilay trà điều trượng chỉ nạt lớn rằng: "Tôn Tẫn chớ đến, có Ngũ lôi chơn nhơn chờ đây đã lâu". Tôn Tẫn lấy gậy trầm hương chỉ lại nói: "Hay cho Mao Bôn, hôm qua dưới gậy ta dung tình, một là vì Hải Triều thánh nhơn, hai là thấy mi khóc lóc nên ta ttecho khỏi chết, mi lại hẹn với ta ba ngày thì lui binh, vì sao mà thất tín, tráo trơ không chừng, lại đến đây kêu đánh". Mao Bôn nghe nói vừa giận, vừa hổ người nói: "Hay cho thằng cụt dám nói phách, ta nay chẳng thèm cùng ngươi đấu phép lực, ta có lập một cái trận nơi góc phía Tây, ngươi dám đến phá chăng? Nếu ngươi dám đến phá trận ta, thì ta cùng Thủy Hoàng, giảng hòa thiên hạ, còn ngươi không dám phá thì chịu ta đánh ít trượng đặng trả cái thù một gậy". Tôn Tẫn mỉm cười nói: "Mi chớ khoe miệng, để ta coi thử trận gì?" Nói rồi quay đầy đầu qua phía Tây xem coi, chúng tướng cũng đều ngó theo nói với Tôn Tẫn rằng: "Cái này coi không giống là cái trận mường tượng một tòa thành nhỏ, bốn phía đều những vách tường, chưa có làm cửa bốn góc, bốn tòa đài cao, chắc là muốn cất địch lầu, có khi trong để binh mã nhiều lắm". Tôn Tẫn nói: "Ngươi đâu rõ đặng, ấy không phải vách tường, là vách tường ngũ lôi đài ở trên tường đó kêu là ngũ lôi, trong đó chẳng có binh mã đều những thần tướng trên trời". Còn đang nói chuyện, bên kia Mao Bôn kêu lớn hỏi rằng: "Ngươi có nhìn nhận trận này chăng?" Tôn Tẫn cười nói: "Ấy là trận ngũ lôi thần binh, lẽ nào coi không biết". Mao Bôn cười lớn: "Biết trận rồi, ngươi dám vào chăng?" Tôn Tẫn nói: "Ngươi đã bày trận ta lại chẳng dám phá sao? Thôi ngươi đi trước ta sẽ đi theo sau". Nói rồi Mao Bôn quày nai đi trước, Tôn Tẫn cỡi trâu rượt theo. Tôn Tẫn quay đầu ngó thấy chúng tướng đi theo sau thì nạt lớn rằng: "Bày là đồ nghiệt chướng, muốn đi đâu vậy?" Chúng tướng nói: "Chúng tôi theo tổ sư phá trận". Tôn Tẫn hươi gậy ra sau một cái, nói: "Bây trở lại cho mau, cái trận này chúng ngươi đi không đặng".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang