[Dịch] Mê Hiệp Ký

Chương 2 : 

Người đăng: Darth Athox

.
Tham gia ngày: Apr 2010 Bài gởi: 9,367 Thanks: 535 Thanked 7,426 Times in 541 Posts Mê Hiệp Kí Tác giả: Thi Định Nhu Chương 2 Do bạn Yenkuteodịch Hai người lại lặng lẽ trở về. Lúc đi qua dốc núi khi nãy, Mộ Dung Vô Phong chống nạng nói: “Cô về trước đi, tự ta có thể từ từ đi về.” Hình như y không muốn người khác thấy dáng vẻ y khi đi lại, càng sợ phải làm phiền người khác. Sở Hà Y ngập ngừng: “Ta đem xe lăn của ngươi sang trước nhé?” Mộ Dung Vô Phong đáp: “Đa tạ.” Hà Y đặt chiếc ghế xuống định ra về, chợt nghe có tiếng ám khí phá không vang lên! Thân hình nàng bật lên cao ba trượng, rút kiếm giữa không trung. “Cách” một tiếng, ám khí đập vào lưỡi kiếm làm lóe lên những tia lửa chói. Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, kiếm của hắc y nhân đã đến trước mặt. Nếu không phải kiếm của Hà Y vừa đến kịp, chỉ sợ lưỡi kiếm của hắc y nhân đã đâm xuyên qua cổ họng Mộ Dung Vô Phong rồi. Hắc y nhân một đòn không trúng, thân hình sượt qua vặn người đâm một nhát, mũi kiếm đã chỉ vào tim Hà Y. Thật không sao tưởng tượng được thân thể của hắn lại có thể vặn vẹo dưới một góc độ như vậy, cũng không ai ngờ rằng nơi mà hắn nhắm tới, gần như là một vị trí không thể tránh né. Cả người Hà Y dường như đang lao về phía mũi kiếm, mắt thấy đầu kiếm đã chạm đến ngực nàng, thanh kiếm trong tay nàng chợt tuột khỏi tay bay đến cổ họng hắc y nhân. Hắc y nhân đành thu kiếm phòng ngự, còn thân thể Hà Y lại bay theo như một bóng kiếm mờ, tay tóm lấy thanh kiếm bị văng ra, bất thình lình lộn một vòng giữa không trung, cả thân người lao ngược xuống! Một chiêu này của nàng, nhanh và biến hóa đến mức không tưởng nổi. Hắc y nhân lăn trên mặt đất ba vòng mới tránh nổi một kích chí mạng của nàng nhưng cũng bị dính một nhát nơi vai. Đến khi kiếm ảnh như quầng sáng của Hà Y đuổi kịp, hắn đã phi thân biến mất trong màn đêm đen đặc. Hà Y ngoái đầu nhìn Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Y lắc đầu, tay vẫn chống lên lan can hành lang, đáp: “Tại sao cô không đuổi theo?” “Ta làm sao mà biết được hắn đến một mình hay không? Nếu ta đuổi theo, ngươi biết làm thế nào?” “ Hắn đến vì ta sao?” – Mộ Dung Vô Phong hỏi “Không tìm ngươi, chả lẽ tìm ta?” “Cô là người lăn lộn giang hồ chứ có phải ta đâu?” “Ngươi vẫn khăng khăng tự mình nhẩn nha đi về đấy chứ?” “Ừ.” “Chẳng lẽ ngươi không sợ tên áo đen đó đi kiếm đồng bọn rồi quay lại?” “Ta không sợ. Nếu hắn muốn giết ta thì cứ để hắn giết đi.” Hà Y cười lạnh nói: “Ngươi chẳng biết tí chút võ công nào, tính khí lại cứng ra phết. Nếu ngươi chết, vụ làm ăn giữa hai ta tính sao đây? Chẳng lẽ cứ thế cho qua à?” Mộ Dung Vô Phong đáp: “ Trên đời này trừ ta ra sẽ không còn ai khác có hứng thú với thân thế của ta. Vì thế ta mà chết, nhiệm vụ của cô sẽ tự động thủ tiêu, số tiền còn lại cô đừng hòng lấy được một đồng.” “Nói như ngươi, muốn lấy được toàn bộ số tiền thì trước khi ta hoàn thành nhiệm vụ, ngươi hình như không thể chết.” “Không thể.” “Vì thế bây giờ ta chỉ có thể lưu lại bên cạnh ngươi, làm bảo tiêu cho ngươi?” “Đây là tự cô nói ra đấy nhé, ta đương nhiên sẽ không phản đối.” Hà Y tức đến bợt cả mặt, nói: “Vừa rồi ngươi leo cả nửa ngày mới được một bậc, cầu thang này có tổng cộng ba mươi mấy bậc, cho dù ngươi khó khăn lắm mới leo lên đến đỉnh thì cũng vẫn còn ba mươi mấy bậc thang xuống nữa, vừa dốc vừa sâu, còn khó hơn cả leo lên kia.” “Ta đã có thể leo lên, đương nhiên cũng có thể leo xuống.” “Ngươi là cốc chủ, tại sao không sai người san bằng dốc núi này cho rồi, như thế sau này ngươi đi lại cũng tiện hơn.” “Dốc núi này vốn dĩ do ông ngoại ta cố ý sai người đắp lên. Nơi đây trước kia là một mảnh đất bằng.” “Đắp lên á? Tại sao?” “Vì ông ngoại không muốn ta một mình đến đây. Mỗi lần ta đến tảo mộ đều có người đi cùng, khiêng ta qua.” “Chắc ông ấy biết ngươi sớm muộn gì cũng đến đào ngôi mộ này.” “Hừ.” “Thế thì ngươi cứ nhẩn nha mà trèo. Ta đói rồi, ta phải đi ăn đây.” – Hà Y nằm ngửa xuống một bậc thang, móc trong lòng ra một cái bánh nướng, cắn một miếng, lại tháo túi nước trên hông xuống, mở nút uống một ngụm. Mộ Dung Vô Phong lại leo lên một bậc nữa, nói: “Nếu cô mệt thật thì có thể đi. Ta cũng không bắt cô phải ở lại.” Hà Y đáp: “Ngươi còn không mệt thì ta mệt thế nào được? Chẳng lẽ sức khỏe của ta còn kém hơn cả ngươi à?” Mộ Dung Vô Phong ngẫm nghĩ, lại nói: “Bất kể thế nào ta cũng phải cám ơn cô vừa nãy đã cứu mạng ta. Ta nợ cô một cái nhân tình, sau này cô có thể đến bất cứ lúc nào, ta sẽ hoàn lại cho cô.” Hà Y đáp: “Không cần. Ta không cố ý cứu ngươi. Ngươi là khách hàng của ta, ta chỉ cứu tiền của ta thôi.” Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Cô vẫn luôn túng tiền sao?” Hà Y đáp: “Ta lúc nào mà chả nghèo rớt. Lúc đến đây trên người ta chỉ còn có hai lạng bạc kia, nếu vụ làm ăn này không xong chỉ e ta phải đi ăn xin mà về mất.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Mùi vị xin ăn chắc chắn không dễ chịu gì.” “Ta lăn lộn trong cái bang cũng có mấy năm, từng nếm qua mùi vị ăn xin rồi.” Mộ Dung Vô Phong lại hỏi: “Nếu như cô đã là “Độc Hành Phiêu”, kiếm thuật lại giỏi như thế, ít nhiều gì cũng phải có chút việc áp tiêu mà làm chứ?” Hà Y đáp: “Chỉ vì ta là con gái, trông lại không hung dữ nên chẳng ai chịu tin ta có thể áp hàng mà không gặp tổn thất gì. Cho đến giờ công việc chủ yếu của ta là thay người ta đi áp quan tài về quê mai táng.” – Nghĩ đến đây nàng không kìm nổi bật cười. Mộ Dung Vô Phong nói: “Loại công việc này chắc dễ kiếm lắm nhỉ?” Hà Y cười càng dữ dội, cười đến chảy cả nước mắt. Mộ Dung Vô Phong thắc mắc: “Cô cười cái gì chứ?” Hà Y cười đáp: “Tự dưng ta thấy ngươi nói chuyện rất thú vị, thực sự thú vị quá đi. – Nàng lại tiếp tục phá ra cười, cười đến không thẳng lưng lên được.” Mộ Dung Vô Phong chẳng cười chút nào, lại tiếp tục leo lên. Hà Y uống một ngụm nước, cắn một miếng bánh, lại nói: “Sau đó ta nghĩ, xem ra làm ăn phải kiếm tí tên tuổi mới được. Không tên không tuổi chẳng khác gì không có biển hiệu, thế là ta liền đi Phi Ngư đường.” Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Lẽ nào trước kia cô chưa từng giao thủ với ai?” Hà Y trả lời: “Mới đánh mấy tên giặc nhãi ranh định hiếp đáp ta thôi.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Lần đầu tỉ kiếm của cô chính là đi tìm Lưu Côn sao?” Hà Y nói: “Tuy ta đi tìm hắn nhưng hắn lại không chịu đấu với ta. Còn bảo đồ đệ của hắn gặp ta trước.” “Khoái kiếm Tần Phi hả?” Hà Y gật đầu: “Ta đi kiếm Tần Phi, không ngờ hắn cũng chẳng chịu đấu với ta, bảo tiểu sư đệ của hắn gặp ta trước. Ta đi nghe ngóng, gã tiểu sư đệ tên là Triệu Thanh, vừa mới nhập môn được năm tháng.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Cô đánh thắng Triệu Thanh.” “Sau đó ta thắng cả Tần Phi, khiến cả Phi Ngư Đường mất hết mặt mũi. Lưu Côn lúc ấy mới hẹn ta đến Quan Ngư đảo tỉ kiếm. Hôm đó gần như tất cả mọi người trong Phi Ngư Đường đều có mặt, phải đến mấy trăm người quan chiến ấy chứ.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Còn cô thì đánh thắng y dưới mắt cả đám người?” Hà Y đáp: “Chẳng những ta thắng, lại còn bất cẩn làm bị thương gân tay hắn. Tay phải của hắn giờ đã bị phế rồi.” Mộ Dung Vô Phong bật hỏi: “Thế nào là “bất cẩn” chứ?” Hà Y trả lời: “Chính là nhỡ tay ấy mà. Ta vốn cũng không muốn làm bị thương hắn, nhưng kiếm của hắn quá hiểm, nếu ta không làm hắn bị thương thì hắn sẽ giết chết ta. Bởi vì nếu hắn không giở sát chiêu thì ta sẽ không thua được.” “Chắc cô ngay lập tức vang danh khắp nơi nhỉ.” Hà Y cười đáp: “Ta cũng chẳng ngờ được một người lại có thể nổi danh nhanh như vậy. Ngày thứ ba ta liền nhận được bồ câu đưa thư, Triệu tổng quản của Vân Mộng Cốc mời ta đến Thần Nông trấn bàn chuyện làm ăn.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Lưu Côn vì chuyện này mà đem bội kiếm tặng lại cho cô sao?” Hà Y đáp: “Chết dở nhất là hắn còn nói với ta, hắn đã thay ta hẹn một trận tỉ kiếm khác nữa rồi. Thời gian vào ngày mùng ba tháng sau, địa điểm là trên đỉnh núi Nga Mi, đối thủ là Hạ Hồi của Nga Mi phái.” Mộ Dung Vô Phong thở dài: “Hắn thật là một kẻ thông minh. Hạ Hồi là kẻ kiệt xuất nhất trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Nga Mi phái, nghe nói đã đánh hơn năm mươi trận mà chưa từng thua trận nào.” Hà Y nói: “Ta căn bản không quen biết Hạ Hồi, cũng chẳng muốn đi chịu chết. Thế nên ta liền bảo ta không đi. Ta chỉ là một kẻ làm ăn, có chút xíu tên tuổi là đủ rồi.” Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Thế thì hắn chẳng phải sẽ thất vọng lắm sao?” Hà Y khổ cười: “Hắn chẳng thất vọng tí nào, bởi vì chẳng bao lâu sau ta đã nhận được bồ câu đưa thư của Hạ Hồi, mời ta lên Nga Mi thưởng nguyệt. Trong thư hắn viết khách khí lắm, ta thật không biết làm sao từ chối. May mà chiều nay ta đã gửi thư trả lời hắn, nói rằng ta hiện giờ đang được thần y Mộ Dung thuê, công việc bộn bề, trong vòng một năm không rảnh. Ha ha ha.” Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta biết Hạ Hồi, tên này yêu kiếm như mạng, đã lâu lắm không gặp được đối thủ. Nói không chừng sau khi nhận được thư của cô sẽ tức tốc dong thuyền xuống phía đông, đích thân đến Vân Mộng Cốc hẹn cô tỉ thí ấy chứ.” Sắc mặt Hà Y lập tức trắng bệch: “Thế thì ta phải làm sao?” Mộ Dung Vô Phong trả lời: “Ta có phải cô đâu, ta làm sao mà biết được phải làm thế nào.” Hà Y nói: “Thế nên ta quyết định ngày mai viết tiếp một phong thư nữa, bảo hắn đừng có đến tìm ta, ta nhận thua.” “Tốt nhất cô đừng có viết như thế.” “Tại sao chứ?” “Hắn sẽ cho rằng cô coi thường hắn, chỉ sợ lại đến càng nhanh.” “Thế ta phải làm gì bây giờ?” “Ta có phải cô đâu, làm sao mà biết được.” “Chẳng lẽ ngươi không thể nghĩ cách giúp ta được à?” “Nghĩ cách là chuyện của cô, mắc mớ gì ta phải giúp?” – Không ngờ y lại nói như vậy, Hà Y tức đến trợn cả mắt. Trong màn sương đêm, ánh trăng bao trùm mặt đất, bốn bề lung linh. Khí lạnh dần dần ùa về, Mộ Dung Vô Phong vẫn cứ chậm rãi leo lên đỉnh dốc, rồi lại chậm rãi leo xuống. Đến khi y ngồi xuống xe lăn thì áo đã ướt đẫm mồ hôi, mệt đến nỗi chẳng buồn nói chuyện. Hai người cứ thế lặng lẽ trở lại phòng mình. Hà Y mang theo cả một đầu nghi vấn, vật lộn mãi đến gần sáng mới ngủ được. ***** ooo ***** Cơn gió sớm mai đượm hương sen cùng mùi cỏ ướt, sương mù giăng kín khắp mặt hồ. Giữa màn sương dày đặc, tất thảy như trở nên ẩm ướt, những hạt sương đang tí tách rơi xuống từ những phiến lá xanh. Hà Y đẩy cửa, phát hiện ra Quách Tất Viên đang đứng trên hành lang đợi mình. Nét mặt Quách Tất Viên luôn đeo một nụ cười mỉm, bộ dạng lúc hắn nói chuyện lúc nào cũng ân cần niềm nở khiến người khác yêu quý. Nghe nói vị tổng quản này là một tay bàn chuyện làm ăn lão luyện, thích dẫn khách vào quán ăn, vừa uống rượu vừa bàn chuyện giá cả với tình hình thị trường. Hắn lúc nào cũng có thể bàn xong chuyện trước khi người khác ngà say. Giữa bàn cơm rượu nghi ngút, hắn thành thạo tiếp đãi từng vị khách, tuyệt không bỏ sót bất kì một ai, bởi ánh mắt hắn vĩnh viễn luôn nhắm vào tính khả thi của mối làm ăn tiếp theo. Sau khi cơm no rượu say, mỗi vị khách đều cảm thấy đôi bên thỏa hứng, vụ làm ăn vừa bàn ổn thỏa cũng trở thành đương nhiên, hai bên đều không thiệt. Quách tổng quản còn có một bản lãnh nữa chính là bất kể là ai, chỉ cần hắn gặp mặt một lần thì sẽ không bao giờ quên. Dù có lâu đến mấy, hắn gặp phải là có thể gọi tên ra được. Vỗ vai, hàn huyên thăm hỏi, xưng huynh gọi đệ. Mặc kệ lúc ấy ngươi có khi đã quên mất tiêu hắn là ai rồi. Hà Y mỉm cười chào hỏi. Quách Tất Viên nói: “Cô nương đêm qua nghỉ ngơi có hợp ý không?” Hà Y đáp: “Hài lòng lắm. Nếu như Quách tổng quản đến đòi ta tiền phòng, thì giờ ta đủ tiền để trả rồi.” Quách Tất Viên bật cười: “Đâu dám đâu dám, cô nương giờ là khách của Vân Mộng Cốc, tại hạ vốn muốn phái mấy nha hoàn sang hầu hạ cô nương kia, có điều cốc chủ từ trước đến nay sống một mình quen rồi, trong viện không cho phép người ngoài ra vào, đành để cô nương chịu thiệt thòi vậy.” Hà Y hỏi: “Cốc chủ hôm nay có khỏe không?” Quách Tất Viên lắc đầu thở dài: “Không khỏe lắm. Hôm qua ngài ấy hình như nhiễm chút phong hàn, sáng nay trời lại mù sương, chứng phong thấp của ngài nhất định lại tái phát rồi.” Hà Y lẩm nhẩm: “Phong thấp ư?” Quách Tất Viên cười khổ: “Cô nương không biết đấy thôi, cốc chủ tuy là đại phu giỏi nhất ở đây, nhưng cũng là bệnh nhân nặng nhất. Ngài ấy lại chẳng chịu quan tâm đến bệnh tật của mình, đã không chịu uống thuốc nghiêm chỉnh, lại còn không chịu nghỉ ngơi, ngày thường lúc nào cũng bận rộn hơn đại phu bận nhất cả chục lần.” Hà Y hỏi: “Lúc y phát bệnh có phải là khó thở, tức ngực, toàn thân bủn rủn không?” Quách Tất Viên trợn tròn mắt nhìn nàng, mặt biến sắc: “Cô làm sao mà biết được? Lẽ nào đêm hôm qua ngài ấy phát bệnh sao?” Hà Y lắc đầu: “Không có. Chẳng qua là do trước đây ta vừa khéo gặp phải bệnh nhân như thế.” Quách Tất Viên thở phào một hơi đáp: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” Hà Y nói: “Nói gì thì y ở một mình cũng rất nguy hiểm.” Quách Tất Viên thở dài: “Bao nhiêu năm nay chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của mấy vị tổng quản chúng tôi, tại hạ chỉ có thể lắp đặt chuông khắp nơi trong phòng ngài ấy để phòng sự cố, nhưng ngài ấy cứ nằng nặc không cho bất kì ai ở trong Trúc Ngô viện. Nói thực, cốc chủ để cô nương ở trong Thính Đào Thủy tạ, chúng tôi nghe xong tin này đều lấy làm kì.” Hà Y đáp: “Tổng quản lẽ nào quên mất rằng ta đến đây vốn là vì chuyện làm ăn sao?” Quách Tất Viên nói: “Vì thế bây giờ cô nương ít nhất cũng tạm thời là người của Vân Mộng cốc rồi. Cô xem, tôi lảm nhảm cả nửa ngày, đến chính sự cũng quên mất tiêu. Cốc chủ giờ đã đi thăm bệnh nhân, ngài ấy dặn tôi nhắn lại với cô nương, trong Thần Nông trấn có không ít hàng quán, cô nương nếu hứng có thể thử đi kiếm người nghe ngóng xem sao. Ngài ấy còn nói thanh kiếm trên người cô nương quá bắt mắt, bằng hữu giang hồ bên ngoài cốc trông thấy khó tránh khỏi hiếu kì, cô nương tốt nhất là đừng nên mang kiếm theo người.” Hà Y cười đáp: “Có thể nào nhờ Quách tổng quản cũng nhắn giùm ta đôi câu được không?” Quách Tất Viên nói: “Đương nhiên, xin cứ nói.” “Thứ nhất, não ta mọc trên đầu ta chứ không phải trên đầu hắn. Thứ hai, kiếm ta nhất định phải mang theo, vỏ kiếm thì có thể đổi cái khác.” Quách Tất Viên cũng cười xòa đáp: “Bây giờ thì tại hạ đã hiểu vì sao cốc chủ lựa chọn cô nương rồi. Trên đời này không có mấy ai đứng trước mặt ngài ấy mà còn giữ vững được chủ kiến, nữ nhân lại càng ít.” ***** ooo ***** Ánh nắng tháng mười lười biếng vắt qua đầu, mới sáng sớm mà cả tiểu trấn đã tất bật cả lên. Tất cả hàng quán đều đã mở cửa, những biển hiệu trang trí muôn màu muôn vẻ khiến người ta hoa cả mắt. Đám bán hàng rong trên phố kiên trì đeo bám từng vị khách qua đường, mồm miệng liến thoắng chào bán những món hàng trong tay. Người ta kháo nhau rằng đám bán rong trong Thần Nông trấn ai nấy đều là phú ông, bởi họ tin rằng chỉ cần không ngừng nài kéo, không buông tha một cơ hội nào thì kiểu gì cũng kiếm được tiền. Ví như nếu ngươi bị một người bán rong quấn lấy, hắn sẽ bám theo ngươi suốt dọc đường, để bán được một gói trà mười lăm quan tiền, hắn có thể đi theo ngươi leo qua một ngọn núi, thậm chí còn làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho ngươi. Trên đường đi nếu như ngươi chỉ nghe lời hắn, thế nào cũng tin rằng trà trong tay hắn căn bản chẳng phải trà lá gì mà là thứ thần trà chữa bách bệnh. Uống giải khát chỉ là một trong những phó tác dụng thôi. Đương nhiên ngươi cũng vẫn có thể mặc cả với hắn, hắn chỉ mong ngươi làm thế, bởi hắn tin rằng hễ đã đồng ý mặc cả thì thế nào cũng là kẻ thành tâm tử tế mua hàng. Mười lăm quan tiền có khi bán mười hai, gặp phải khách hàng cò kè, năm quan cũng bán. Hà Y mới dạo bước trên con đường cái lát đá xanh một lát đã mua đến mười lăm gói trà lá. Tình cảnh mua hàng của nàng là thế này: chỉ cần có một tên bán rong chạy lại lấy ra một gói trà, nàng liền móc tiền ra nói: “Gói trà này ta mua.” Gã bán rong sững người: “Cái gì cơ? Mười lăm quan một gói!” Sau khi dạo phố và mua mười lăm gói trà, tuy vẫn còn đám bán rong đứng từ xa nhìn nàng nhưng cũng ngại không chạy lại nữa. Lúc ấy nàng mới thoát khỏi họ, đi đến một tiệm bán kiếm. Chủ tiệm là một người trung niên gầy gò, khuôn mặt hơi mất cân đối. Bốn vách tường trong tiệm treo đủ mọi loại kiếm. Ông chủ vừa trông thấy nàng bước vào liền tiến lên đon đã mời chào: “Cô nương đến mua kiếm phải không?” Hà Y gật đầu. Ông chủ nhìn thanh kiếm bên hông nàng cười nói: “Thanh kiếm bên hông cô nương đã tốt lắm rồi, hay là chê nó nặng quá, không thuận tay?” Hà Y đáp: “Ông nhận ra thanh kiếm này sao?” Ông chủ đáp: “Nếu như đến cả Ngư Lân Tử Kim kiếm còn không nhận ra, ta mở tiệm bán kiếm này làm cái gì? Đây là do Lỗ Ẩn Tuyền – truyền nhân của Công Trị đại sư năm xưa chế tạo, kiếm nặng bảy cân hai, nghe nói lúc kiếm thành từng tế máu của nam đồng bảy tuổi. Vì thế sắc kiếm ánh tím, đó là màu của máu hòa với sắt.” Hà Y đáp lời: “Nói hay lắm, tuy ta biết tên kiếm nhưng đây là lần đầu tiên được nghe nói đến lai lịch của nó đấy.” Ông chủ nói: “Cô nương phải chăng chính là Sở Hà Y cô nương một kiếm kích bại Phi Ngư Đường?” Hà Y cười khổ: “Đến ông cũng biết ta sao?” Ông chủ đáp: “Kiếm này lai lịch bất phàm, cô nương đối kiếm trước khi quyết đấu, há chẳng phải là bất trí?” Hà Y thắc mắc: “Quyết đấu gì chứ?” Ông chủ nhìn nàng, bộ dạng có vẻ như cực kì kinh ngạc: “Cô nương thật biết nói đùa.” “Nói đùa cái gì cơ?” “Cô nương đã hẹn Hạ Hồi công tử của Nga Mi phái sẽ tỉ kiếm ở Phi Diên cốc phía bắc Thần Nông trấn mười ngày sau, tin tức này đã truyền khắp võ lâm, làm sao mà bản thân cô nương lại không biết được?” Hà Y nhìn lão, đột nhiên cảm thấy giống như nuốt phải một con ruồi, tức thời đầu đơ ra: “Sao ông biết?” Ông chủ đáp: “Người khắp phố đều nói thế, việc buôn bán chỗ tôi cũng rộn hẳn lên. Hôm qua tôi còn đặt cược kia đấy, cô nương đừng giận, tuy cô có bảo kiếm bên người nhưng tôi vẫn đặt Hạ công tử thắng.” Hà Y bật cười: “Có ai đặt ta thắng không?” Ông chủ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc đầu mọi người đều đặt Hạ công tử thắng, hôm nay tự nhiên người đặt cô nương thắng nhiều lên, gần nhiều bằng bên đặt Hạ công tử thắng rồi.” Hà Y hỏi: “Nếu như ta không đi tỉ kiếm thì sao?” Ông chủ trả lời: “Cô không đi thì coi như Hạ công tử thắng, tôi vẫn kiếm ra tiền, huống hồ chắc chắn cô nương sẽ đi.” “Tại sao?” “Giang hồ đồn đại cô nương chính là đệ tử của trung nguyên đệ nhất khoái kiếm mười lăm năm trước - Trần Tinh Đình Trần đại hiệp, khinh công và kiếm thuật của Trần Tinh Đình đều thuộc hạng nhất lưu, năm đó chỉ thua dưới tay chưởng môn Nga Mi Phương Nhất Hạc. Nếu như cô nương lâm trận bỏ trốn, mối nhục sư môn này …” Hà Y bất thình lình quát lên: “ Đừng có nói nữa!” Nàng vung tay đặt ra hai đĩnh bạc mười lượng, chỉ thanh kiếm hình dáng tầm thường trên vách nói: “Ta mua thanh kiếm này.” Ông chủ thấy nàng cau mày, vội vã lấy kiếm xuống đưa cho nàng nói: “Thanh kiếm này chỉ có mười lạng thôi.” Hà Y lại nói: “Mười lạng kia ta cho ông.” “Không dám không dám.” “Ông chủ tốt nhất là đem đi mua một vò rượu, lúc nào một mình uống vụng chút rượu sẽ nghĩ thoáng hơn chút đấy.” ***** ooo ***** Kiếm vẫn là Ngư Lân Tử Kim kiếm, trải qua một phen tu chỉnh đã không còn nhận ra từ vẻ bề ngoài. Chuôi kiếm bị cuốn một lớp vải thô đen, vỏ kiếm đã đổi sang loại tầm thường nhất. Hà Y đi trên phố không còn phải lo có người nhận ra nàng nữa. Lúc ấy sau lưng nàng chợt có tiếng vó ngựa vang lên, ngựa hí dài, một người áo xám nhảy từ trên ngựa xuống vừa khéo đáp xuống cạnh nàng. “Xin hỏi có phải Sở Hà Y Sở cô nương đó không?” – Người áo xám vẻ mặt nhuốm bụi đường, một vết sẹo dài trên mặt khiến dáng vẻ khi cười thực sự có phần đáng sợ. Hà Y ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng nhận ra ta sao?” Người áo xám đáp: “Hôm cô nương tỉ kiếm ở Phi Ngư đường, tại hạ may mắn được đứng bên quan sát.” Hà Y hỏi: “Ngươi là người của Phi Ngư Đường?” Người áo xám gật đầu: “Tại hạ Thẩm Bân, là sư đệ của Lưu trại chủ.” Hà Y cười lạnh: “Ngươi cũng đến tìm ta so kiếm hay sao?” Thẩm Bân đáp: “Người ta quý ở chỗ biết phận mình, tại hạ đâu phải đối thủ của cô nương.” Hà Y nói: “Thế lẽ nào Lưu trại chủ lại có gì sai bảo?” Thẩm Bân nói: ‘Không dám. Có điều sư huynh ta hôm nay đã đến Thần Nông trấn.” “Hắn cũng đến quan chiến sao?” Thẩm Bân đáp: “Vâng, cũng không hoàn toàn thế. Sư huynh thực ra là đến trị bệnh. Từ sau khi cô nương chém đứt gân tay huynh ấy, huynh ấy đến cầm đũa ăn cơm cũng thành vấn đề. Chỉ đành đến tìm Mộ Dung cốc chủ nghĩ cách xem sao. Đương nhiên thuận tiện cũng là đến ngắm phong thái của cô nương nữa. Cô nương chắc cũng biết sư huynh ta trước kia vốn là đệ tử Nga Mi, Hạ Hồi là sư huynh của huynh ấy.” Hà Y đáp: “Ta làm sao mà biết được? Hắn chưa từng nói cho ta bao giờ.” Thẩm Bân cười: “Bất kể cô nương có biết hay không, phái Nga Mi cũng không mất mặt thế này được.” Hà Y lạnh lùng nói: “Vì thế nên hắn nhất định phải ép ta đấu kiếm với Hạ Hồi?” Thẩm Bân đáp: “Chúng tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc là kiếm pháp của cô nương lợi hại hay là kiếm pháp của Hạ sư huynh lợi hại.” Hắn ngập ngừng rồi lại nói: “Có điều tại hạ đến tìm cô nương lại là vì chuyện khác.” Hà Y hỏi: “Có chuyện gì?” Thẩm Bân nói: “Sư huynh tại hạ hôm nay đến tìm Mộ Dung cốc chủ xin ngài ấy nối lại gân tay phải cho huynh ấy. Thế nhưng cốc chủ lại từ chối thẳng thừng.” Hà Y nói: “Đến cả gân đã đứt một tháng mà Mộ Dung Vô Phong cũng nối lại được sao?” Thẩm Bân đáp: “Mộ Dung tiên sinh y thuật số một thiên hạ, đã từng nối thành công kinh mạch cho mấy người rồi. Có điều tính khí ngài ấy thực sự rất quái dị. Chuyện ngài ấy không nhận lời, người khác cũng hết cách.” Hà Y hỏi: “Có phải Lưu Trại chủ không trả đủ phí chẩn bệnh không?” Thẩm Bân đáp: “Chỉ cần chữa khỏi tay cho sư huynh, tốn bao nhiêu tiền Phi Ngư Đường cũng không quan tâm. Vấn đề nằm ở chỗ Mộ Dung tiên sinh chưa bao giờ thiếu tiền. Thuốc của Vân Mộng cốc tiêu thụ khắp thiên hạ, ngài ấy vốn dĩ chính là một trong những người giàu có nhất thiên hạ rồi. Tại hạ nghe nói ngài ấy căn bản không để mắt đến tiền khám bệnh, thường xuyên làm phẫu thuật miễn phí những ca phức tạp cho bệnh nhân. Trước đây có một thợ rèn nghèo mắc phải bệnh lạ, nguy hiểm trong gang tấc, Mộ Dung cốc chủ đã ở bên ông ta bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng chữa khỏi. Nghe đâu thời kì dưỡng bệnh gã thợ rèn nghèo kia đã ăn mười mấy cân nhân sâm dùng khoái mã đem về từ tận Trường Bạch sơn phía đông bắc, Mộ Dung cốc chủ lại không thu một đồng tiền chữa bệnh. Nhưng lần này cốc chủ nói thế nào cũng không chịu xem bệnh cho sư huynh ta, bất kể trả bao nhiêu tiền cũng không làm.” Hà Y hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?” Thẩm Bân đáp: “Cốc chủ nói, tay sư huynh ta bị thương dưới kiếm của cô nương, mà ngài ấy lại nợ cô nương một mối nhân tình.” Hà Y nói: “Ta hiểu rồi. Các ngươi muốn ta cầu xin Mộ Dung Vô Phong phải không?” Thẩm Bân nói: “Kiếm pháp của cô nương tuy cao chiêu, nhưng ở trên giang hồ lại thân cô thế bạc. Nếu cô nương có thể thuyết phục Mộ Dung tiên sinh, từ giờ về sau cô nương chính là bằng hữu của Phi Ngư Đường. Bất kì ai trên giang hồ nếu định bất kính với cô nương, Phi Ngư Đường sẽ không ngồi yên để mặc. Cô nương biết đấy, lăn lộn giang hồ không thể chỉ trông vào bản lãnh, còn phải dựa vào thế lực nữa.” Hà Y cười lạnh: “Ngươi cũng biết là quý sư huynh khi đấu kiếm với ta ra toàn sát chiêu. Nếu như ta không thu kiếm tự bảo vệ thì giờ đã là cái xác. Người chết dưới kiếm của quý sư huynh cũng không phải ít, vì thế một nhát kiếm đó của ta đâm vào tay hắn đã là khách khí lắm rồi.” Thẩm Bân biến sắc nói: “Ý của cô nương là không chịu nói đỡ cho sư huynh ta, thà rằng đối địch với cả Phi Ngư Đường?” Hà Y đáp: “Phi Ngư Đường trên giang hồ cũng là danh môn chính phái, nếu vì chuyện này mà đối địch với ta, ta cũng chẳng có cách nào.” Thẩm Bân cười lạnh: “Cô nương vừa mới xuất đạo chưa lâu, danh tiếng đang thịnh, thực tình không hiểu rõ lắm chuyện giang hồ. Cái gọi là “oan gia nên giải không nên kết”, cô nương thân con gái, tính khí thế này làm sao mà đi lại giang hồ lâu cho được?” Hà Y đáp: “May mà giang hồ không mang họ Lưu.” Thẩm Bân ôm quyền nói: “Thế thì xin hẹn ngày sau gặp lại.” Nói rồi phi thân lên ngựa, thúc ngựa bỏ đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang